Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 103.5

Vô tình phất phất tay, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt lui xuống, trong phòng một mảnh bừa bãi, ánh mắt lành lạnh của hắn hiện lên sự lo lắng, Thanh Dao tại sao muốn xuất cốc, nàng sẽ đi nơi nào, trong đầu linh quang chợt lóe, nghĩ đến lần trước cứu nàng, nàng không phải là đi Thanh La quốc báo thù đi…

Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu, Mạc Ưu, nhân lúc mọi người vẫn còn ngủ say, lặng lẽ xuất cốc. Ba người cải trang thành các công tử văn nhã, mua một chiếc xe ngựa tinh xảo, thẳng hướng Thanh La quốc mà đi.

Nhạn Môn Quan, Thanh La quốc biên cảnh, đang giữa ban ngày người đến người đi rất náo nhiệt. Trước đó không lâu xảy ra sự kiện ám sát thái tử, bây giờ đã kết thúc viên mãn, mọi người cũng an định lại, bởi thái tử Trưởng Tôn Trúc không chết, không những thế còn làm cho thế lực sau lưng Dận vương bị giảm phân nửa, hiện tại Trưởng Tôn Dận an phận rất nhiều.

Thanh Dao vừa tiến vào Nhạn Môn Quan, nghe được chuyện này, khóe môi câu ra cười nhạt. Nguyên lai Trưởng Tôn Trúc lúc đầu cũng không có bao nhiêu nghiêm trọng, nhưng lợi dụng nhát đâm của nàng đả kích Trưởng Tôn Dận, vì mình mưu lợi, nam nhân này tâm kế cũng thật là lợi hại.

Chính mình còn cảm động hắn đã phái Nghênh Phong tiễn các nàng ra khỏi thành, thực sự là buồn cười.

Trưởng Tôn Trúc, nếu gặp lại, chúng ta liền cùng đấu đi, Thanh Dao cười nhạt.

Vào Nhạn Môn Quan, ba người một đường ngồi xe ngựa đi thẳng Thanh La quốc đô thành, Phượng Phần thành. Lúc này đây bọn họ đều có chuẩn bị, võ công của ba người đã khác xa so với trước, không có cái gì khiến họ phải sợ hãi.

Ba công tử phong độ thanh nhã, tiêu dao, trên đường làm cho bao nhiêu giai nhân tâm động, mặc dù bọn họ không cố ý nhưng vẫn hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, hơn nữa bọn họ cũng không có gì  phải sợ hãi nên thản nhiên mặc kệ.

Nửa tháng sau, xe ngựa tới Phượng Phần thành.

Phượng Phần thành vẫn náo nhiệt như trước, người người đi lại tấp nập, khắp nơi vang lên tiếng rao bán của những người bán hàng rong. Thanh Dao chờ ba người an tọa trong xe ngựa, liền vén rèm nhìn bên ngoài.Tất cả cũng không có gì thay đổi, nhưng là Mai Tâm của nàng tự dưng chết ở chỗ này.

Nghĩ đến Mai Tâm, ba người trong lòng đều có chút thê lương. Nàng trẻ tuổi như một nữ hài tử, thế nhưng hồn đã về  cửu tuyền.

Trưởng Tôn Dận, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Thanh Dao quanh thân ngập tràn sát khí, ánh mắt lạnh băng, liếc mắt một cái, buông liêm tay, hướng ra phía ngoài mã xa phu phân phó một tiếng.

“Tìm một tửu lâu tốt nhất cho ta.”

“Dạ, công tử, ” mã xa phu này là các nàng mướn tới, chờ đến Phượng Phần thành, thì các nàng cho hắn trở về Hoàng Viên quốc. Hắn được các nàng mua cho xe ngựa, đồng thời lại cho thêm hắn ít bạc nên hắn rất cao hứng và nhiệt tình.

Xe ngựa chạy thong thả trên đường phố. Mã xa phu này là một hảo thủ, trước đây đã tới Phượng Phần thành nên cũng biết tửu lâu nào tốt, bởi vậy đưa ba người các nàng tới tửu lâu danh tiếng nhất Phượng Phần thành.

Liễu Diệp lâu, nghe nói chủ sự tửu lâu này là một nữ nhân tên là Liễu Diệp, vì thế tửu lâu mới được đặt tên như vậy.

Tòa nhà có ba tầng, kiến trúc cổ kính, trạm trổ tinh xảo.

Trước cửa tửu lâu người ra vào tấp nập, ngựa xe như nước, buôn bán rất là thịnh vượng. Trước cửa tiệm luôn có hạ nhân thỉnh thoảng ra vào tươi cười nghênh đón khách nhân.

Thanh Dao dẫn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu xuống xe ngựa.

Mạc Sầu cho mã xa phu một ít bạc, phân phó hắn đem  xe ngựa mang đi. Mã xa phu cao hứng, mặt mày rạng rỡ, liên tục nói lời cảm tạ, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua khách nhân nào hào phóng như vậy. Đây hẳn phải là điềm may từ trên trời giáng xuống, hắn vốn mong muốn có một cỗ xe ngựa như vậy, có thể chạy xem kiếm sống, thế nhưng lại không có tiền. Hiện tại chỉ chở một chuyến khách nhân, chẳng những có được một cỗ xe ngựa, mà lại còn được cho thêm ít bạc. Mã xa phu đi thật xa vẫn còn vẫy tay, liên tục cảm tạ các nàng.

Thanh Dao mỉm cười. Có đôi khi, đối với những người nghèo khó những việc tưởng như nhỏ bé cũng đem lại sự vui vẻ cho họ thật lâu.

Ba người mới vừa đi lên thềm đá, liền thu hút rất nhiều người nhìn sang. Ba người dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, phong thái nhẹ nhàng, nhất là Thanh Dao, mặc dù mang y phục nam trang, cũng cho thấy phong thái nổi trội, hơn nữa nàng cùng Mạc Sầu đã dịch dung, người bình thường căn bản không thể nhận thức ra các nàng.

Điếm tiểu nhị đi tới, khom người cúi chào, tủm tỉm mở miệng.

“Tam vị công tử là từ bên ngoài tới a?”

Đã gặp qua vô số khách nhân nên tiểu nhị liếc mắt nhìn cũng nhận ra các nàng là từ bên ngoài tới Thanh La quốc. Thanh Dao nhoẻn miệng cười, mang nét phong lưu phóng khoáng, khuynh quốc khuynh thành, làm tiểu nhị hoảng hốt, vội vàng quay đầu nhìn đi nơi khác.

“Phải, chúng ta ở trọ.”

Mạc Sầu lay động chiết vai, lạnh lùng mở miệng. Tuy rằng thần tình lạnh lùng, thế nhưng đáy lòng lại có chút cao hứng, vì đây là lần đầu tiên cải trang thành Tiêu Tương nam tử anh tuấn, khôi ngô. Dọc đường đi bắt gặp rất nhiều ánh mắt để ý, điều này làm cho nàng cảm thấy rất mới lạ, thêm chút thú vị, nghiền ngẫm. Chỉ là đối mặt tiểu nhị nên có phần lạnh  lùng.

“Dạ, mời khách quan theo tiểu nhân tiến vào.”

Tiểu nhị đưa các nàng đi vào tửu lâu, đã thấy bên trong ồn ào, náo nhiệt. Thế nhưng khi ba người vừa xuất hiện, đã dẫn theo vô số ánh mắt, trong đó có rất nhiều nữ tân khách, càng xem càng thấy mặt đỏ tới mang tai. Người dân Thanh La quốc so với các nơi khác cởi mở hơn rất nhiều. Nữ tử xuất nhập tùy ý, bởi vậy mà trong sảnh đường có rất nhiều trâm anh nữ tử chưa xuất giá, vừa nhìn thấy vị công tử dung mạo xuất trần này tâm không khỏi xao động một phen.

Ở phía sau quầy chưởng quỹ nét mặt sửng sốt. Từ khi hắn mở cửa tiệm đến nay, tuy rằng thường xuyên nhìn thấy nhiều công tử tuấn tú, nhưng khi xuất hiện ba người thì quả thật là nhân gian hiếm gặp, vội vàng cười mở miệng.

“Khách nhân là ở trọ sao?”

“Ừ, ta muốn hai gian nhã phòng.” Mạc Sầu vừa thu lại chiết phiến, phong thái bức người mở miệng, sảnh đường vang lên vài đạo hút không khí.

Chưởng quỹ vui vẻ gật đầu: “Dạ, tiểu nhị, qua đây đưa khách nhân lên lầu ba nhã giữa.”

“Dạ, mời khách quan theo tiểu nhân lên lầu ba,” tiểu nhị vắt khăn mặt lên vai, cung kính dẫn đường. Thanh Dao tùy ý quét mắt xuống sảnh đường. Cũng không có nhân vật đặc thù nào, thế nhưng mặc dù nàng không ngẩng đầu lên, vẫn cảm giác được ở nhã phòng giữa trên lầu hai, có ánh mắt bức người phóng qua đây, nâng mi khẽ quét về Mạc Sầu ở bên cạnh, Mạc Sầu khẽ giật mình, ba người bất động thanh sắc theo tiểu nhị lên lầu.

Các nàng vừa ly khai, sảnh đường lần thứ hai lại ồn ào, náo nhiệt, rất nhiều người say sưa thảo luận chuyện gì đó, chợt có một đôi lời truyền tới cửa thang lầu.

“Các ngươi nói lần này Thanh quan nhà ai sẽ đoạt được đệ nhất, nghe nói lần này chủ sự tổ chức là một đại nhân vật?”

Những lời này rơi xuống, trong sảnh rất nhiều người nhỏ giọng hỏi: “Ai vậy a?”

“Dận vương. “

Thanh Dao cùng Mạc Sầu nhờ nhĩ lực kinh người, mặc dù người nọ thanh âm ép tới cực thấp, nàng vẫn nghe được lời của hắn.Thanh La quốc có mấy Dận vương gia đâu? Chỉ có duy nhất một Dận Vương gia thôi, chỉ không hiểu Thanh quan là cái gì thôi?

Ba người lên lầu ba, tiểu nhị dẫn các nàng đến hai gian phòng phía tây, cung kính mở cửa phòng: “Mời khách quan tiến vào. Có việc gì cần phân phó cứ gọi tiểu nhân, đây là hai gian nhã phòng cuối cùng. Khách quan thực sự là vận khí tốt a.”

Tiểu nhị nói xong, đang chuẩn bị xoay người rời đi, Thanh Dao ánh mắt quét qua, Mạc Sầu vội vàng gọi hắn: “Tiểu nhị ca, mời vào một chút, chúng ta có việc thỉnh giáo.”

Tiểu nhị nghe Mạc Sầu thanh thúy gọi lại, hắn có chút đỏ mặt, nhưng vẫn theo phía sau họ bước vào phòng.

Gian nhã lâu này quả nhiên thanh lịch, tao nhã hơn hẳn so với những nơi khác.

Giường lớn trạm trổ hoa văn, màn sa trướng mỏng, bình phong trong suốt, rực rỡ ánh pha lê, trường kỷ tinh xảo, ấm áp, trong phong thoang thoảng huân hương thanh khí, trầm tĩnh. Quả nhiên vừa nhìn đã biết là đẳng cấp bất phàm.

Thanh Dao ngồi xuống bên cạnh bàn, Mạc Sầu cầm lên ấm trà, ngã trà dâng lên chủ tử.

Lúc này,điếm tiểu nhị nhìn lên. Trước mắt là một vị công tử anh tuấn, khí thế bức người, đi theo bên người là hai người hầu, lập tức sợ hãi mở miệng: “Không biết công tử muốn hỏi cái gì?”

Thanh Dao khẽ khép hai mắt, nhẹ nhàng nhấp ngụm trà, trong phòng rất yên tĩnh, toát ra khí bức áp nhân, tiểu nhị nội tâm run lên. Dựa vào kinh nghiệm của hắn, những người này đều là khách nhân không dễ chọc.

“Trong điếm này đều đã chật cứng người sao?”

“Dạ, công tử, đều đều đã chật cứng người.” tiểu nhị vội vàng gật đầu. Không biết khách quan hỏi những lời này có ý tứ gì, cũng không dám truy vấn.Thanh Dao khẽ nhíu mi, thay đổi trọng tâm câu chuyện.

“Phía dưới bàn tán sôi nổi chuyện gì thế, Thanh quan đại tái là cái gì vậy?”

Tiểu nhị vừa nghe công tử trước mắt hỏi chuyện này, lập tức tới hưng trí lên tiếng: “Công tử có điều không biết, Thanh La quốc chúng ta từ trước có phong tục, mỗi năm một lần Thanh quan đại tái. Đây là do các kỹ viện thanh quán dự thi, tuyển ra đệ nhất danh hoa khôi, vị hoa khôi này chẳng những có thể nhận tiền thưởng, mà còn có thể do người đứng phía sau tổ chức tặng cho một vị quan lớn, nếu như vận khí tốt, trở thành tiểu thiếp và vân vân, từ nay về sau tiến thân rất nhanh cũng không biết chừng.”

Tiểu nhị vừa nói xong, Thanh Dao ánh mắt chợt lóe lên sắc bén mang đậm hàn khí, khóe môi vi câu, khẽ vung tay lên.

Mạc Sầu lấy ra một nén bạc đưa tới trước mặt tiểu nhị: “Cầm đi, chúng ta có việc có thể tìm ngươi nhờ.”

Tiểu nhị chưa có lúc nào được một khoản bạc lớn như vậy, hơn nữa khách nan này thưởng bạc cho chính hắn. Hôm nay thật đúng là đụng tới khách nhân đại gia a. Bởi vậy hắn liên tục nói tạ ơn, đi ra ngoài ở phía sau cửa dùng sức cắn một chút, xác định đúng là bạc thật, vô cùng tiêu sái xuống lầu.

Trong phòng, Thanh Dao sắc mặt lãnh chìm, không nói được một lời. Mạc Sầu cẩn thận mở miệng: “Chủ tử, chủ sự phía sau thật ra là Trưởng Tôn Dận sao?”

Nàng vừa dứt lời,Thanh Dao nhẹ giọng thở dài một chút.Gian phòng rơi vào yên lặng, chợt nghe ngoài cửa có động tĩnh rất nhỏ truyền vào. Đợi được Mạc Sầu tiến lên mở cửa ra, trong hành lang đã không có một bóng người, cho thấy bản lĩnh người nọ vô cùng lợi hại.

“Xem ra chúng ta hành sự phải thật cẩn thận?”
Bình Luận (0)
Comment