Lúc trước còn cao giọng gào khóc, làm như trời sập đến nơi, giờ mới thật sự sợ hãi, nước mắt như mưa, làm trôi hết lớp trang điểm kỹ lưỡng buổi sáng.
Tô Hạo đưa thư hưu lại cho Liên Y: “Liên Y, gần đây ca thân thể không tốt… chuyện này giao cho ngươi lo liệu. Ta đã quyết rồi.”
Hắn biết, muội muội của mình nhất định sẽ xử lý thỏa đáng.
Tô Liên Y gật đầu, nghiêm túc đáp: “Ca cứ yên tâm, ta sẽ mang hưu thư này đến nha môn cho quan phụ trách hộ tịch xử lý.”
Giang thị lúc này đã hoàn toàn sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân run rẩy, muốn đứng lên cũng không đứng nổi, chỉ có thể quỳ gối lết về phía trước: “Phu… phu quân, ta thật sự biết sai rồi, xin người tha cho ta lần này… ta không dám nữa, ta cầu xin người…”
Tô Hạo nhắm mắt lại, không nỡ nhìn người vợ kết tóc bao năm nay lâm vào thảm cảnh, nhưng lòng vẫn kiên quyết không thể mềm lòng: “Giang Ngọc Phân, ngươi còn nhớ ta từng nói gì không? Ngôi nhà này, ta luôn trân quý. Không trân quý, là ngươi.”
Giang thị quỳ bò đến gần, liên tục gật đầu: “Ta biết sai rồi, sau này nhất định sẽ trân trọng cái nhà này.”
Tô Hạo khẽ cười khổ: “Muộn rồi.” Giọng nói tuy yếu, nhưng từng chữ như chém đinh chặt sắt.
Tô Liên Y cụp mắt xuống. Đúng vậy, đã muộn rồi. Một khi một người đã bị tổn thương đến tận tâm can, thì không còn gì để cứu vãn nữa.
Tô Hạo cần nghỉ ngơi. Tô Liên Y hiểu rõ điều đó, huynh mình đã mất máu quá nhiều, vết thương lại rách ra, nay còn phải đưa ra một quyết định lớn như vậy.
“Lôi Tử, gọi người lên đây, kéo Giang thị xuống. Không có lệnh, cấm bước vào tửu quán nửa bước.”
Lôi Tử đã nhìn không thuận mắt Giang thị từ lâu, lập tức gọi vài người lên. Những tiểu nhị từng bị Giang thị mắng chửi cũng lập tức theo lên, lần này chẳng cần quan tâm đến chuyện nam nữ giữ kẽ gì cả, trực tiếp túm tay túm chân Giang thị lôi xuống lầu. Ai nấy đều cảm thấy hả hê trong lòng, thầm cảm thấy Tô tiểu thư quả nhiên là tiểu thư, không cần một câu chửi tục nào, đã khiến mụ đàn bà chanh chua kia á khẩu.
Toàn bộ chuyện xảy ra trên lầu, dưới lầu nghe rõ ràng không sót chữ nào. Đám tiểu nhị và quản sự Kiều Lục đều dựng tai lên nghe từ đầu tới cuối.
Giang thị bị lôi xuống, không còn giữ thể diện nữa, như lợn bị chọc tiết, vừa giãy giụa vừa gào lên: “Tô Hạo, ngươi là tên Trần Thế Mỹ! Tô Liên Y, ngươi là con tiện nhân! Ta, Giang Ngọc Phân, sẽ chết ở đây! Biến thành ác quỷ ta cũng không tha cho các ngươi!”
Tô Liên Y chầm chậm bước xuống lầu, vẫn là nụ cười dịu nhẹ ấy: “Giang Ngọc Phân, ngươi có biết chết oan sẽ phải xuống địa ngục không? Với cái tính cách đó của ngươi, bị đày xuống mười tám tầng địa ngục cũng chẳng có gì lạ đâu. Ngươi biết dưới đó có gì không? Có chảo dầu sôi dùng để chiên sống người, có núi dao nhọn để đâm xuyên thân thể, còn có hình phạt lột da từ đầu xuống đến chân. Ngươi chắc chắn mình muốn làm ác quỷ không?”
Thời cổ, người ta rất tin vào quỷ thần, sợ nhất là sau khi chết còn phải chịu khổ ở âm ty.
Quả nhiên, tiếng tru tréo của Giang thị đột ngột ngưng bặt, mặt trắng bệch thêm mấy phần. Nhưng chỉ trong chốc lát, lại tiếp tục điên cuồng hét lên: “Cho dù phải xuống địa ngục, ta cũng sẽ hóa thành ác quỷ để báo thù! Ta sẽ giết hết các ngươi, xé xác cả nhà họ Tô!”
Tô Liên Y bật cười khẽ một tiếng: “Giang Ngọc Phân, ngươi có biết đạo sĩ làm gì không? Chính là chuyên bắt quỷ đấy. Họ có đủ loại pháp khí, có thể đánh tan hồn phách của ác quỷ, khiến ngươi mãi mãi không được siêu sinh. Nếu ngươi thật sự muốn thành quỷ, vậy cũng tốt, ta sẽ bỏ tiền thuê đạo sĩ làm phép một phen, mở rộng tầm mắt cũng không tồi.”
Giang thị hoàn toàn không nói nổi gì nữa. Đúng như lời Tô Liên Y nói, nhà bà ta chẳng có thế lực gì, lúc sống không đấu lại được Tô gia giàu có quyền thế. Đến lúc chết, Tô Liên Y lại chẳng sợ bà ta, vậy thì… bà ta còn gì để làm?
Vài tiểu nhị cười khẩy, thừa lúc Giang thị đang đờ người ra, liền trực tiếp xách bà ta ném ra khỏi tửu quán.
Gương mặt Giang thị lem nhem đầy son phấn và nước mắt, ngồi ngẩn ngơ ngay trước cửa tửu quán. Bỗng như nhớ ra điều gì đó, bà ta bắt đầu gào khóc thảm thiết, vừa khóc vừa la toáng: “Bà con ơi, mau đến phân xử đi! Tên chủ tửu quán này, Tô Hạo, là đồ vong ân phụ nghĩa, là Trần Thế Mỹ tái thế! Ta, Giang Ngọc Phân, lấy hắn khi hai bàn tay trắng, nay nhà họ phát tài thì muốn ruồng bỏ người vợ tào khang! Mọi người mau tới xem đi, những người này không phải người, là súc sinh đội lốt người đó!”
Vốn dĩ đã có nhiều người tụ tập xem náo nhiệt, giờ bị Giang thị gào lên một trận như vậy, người kéo đến càng đông hơn, chen chúc đến chật kín cả lối, ai nấy đều háo hức chờ xem trò hay của nhà họ Tô.
Giang thị càng nói càng cay nghiệt, bắt đầu bịa đặt vu khống: “Con tiện nhân Tô Liên Y kia, nhìn ngoài tưởng đoan chính lắm, nhưng sau lưng thì là thứ hồ ly tinh lẳng lơ! Nhà có đàn ông rồi mà vẫn lén lút câu dẫn trai lạ, bày trò ve vãn mấy công tử nhà giàu! Mấy người thử nhìn xem, tửu quán này từ đâu mà có? Chẳng phải là do ả dùng thân hầu hạ đàn ông để lừa tiền mở ra đấy sao? Gạ gẫm bên ngoài chán rồi, còn không biết xấu hổ quay về dụ dỗ cả ca ca ruột! Còn dám đòi ca ca bỏ thê! Thỏ còn chẳng ăn cỏ gần hang, vậy mà ả tiện nhân này lại đi giở trò loạn luân! Hôm nay ta không sợ mất mặt, phải để bà con đều thấy rõ bộ mặt thật của nó!”
“Còn nữa! Đám tiểu nhị ở tửu phường này ai nấy cũng nghe lời ả răm rắp, chưa biết chừng trong bóng tối còn cấu kết làm mấy trò bẩn thỉu! Mày dám nói mày không dâm đãng à? Mày đã chui vào bao nhiêu cái chăn đàn ông rồi? Đã sợ bị người khác nói thì sao không biết giữ thân? Đồ đê tiện!”
Giang thị đúng là loại đàn bà chanh chua, lời lẽ độc ác không kiêng dè, chuyện gì hạ tiện nhất cũng dám tuôn ra mồm, chẳng cần biết có thật hay không.
Đám đông lập tức xôn xao, bàn tán ầm ĩ. Không ít người bắt đầu sinh nghi, dù sao tửu quán này đúng là từ trên trời rơi xuống, đột ngột mọc lên, chẳng phải rất khả nghi sao? Lẽ nào thật như lời mụ kia nói. Tô Liên Y dựa vào việc “giao hảo” với công tử nhà giàu để có vốn mở tiệm?
Càng đáng sợ hơn, nếu những gì mụ nói là thật… thì Tô gia là **! Anh em loạn luân! Đây là trọng tội, đủ để bị trói đi bêu rếu ngoài phố!
Tô Liên Y vốn tưởng mình sẽ tức giận lắm, nhưng rất bất ngờ là nàng lại không hề giận chút nào, trái lại còn bị Giang thị chọc cười.
Tức giận với hạng người này? Vậy chẳng phải tự hạ thấp thân phận mình sao?
Tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vang lên, Tô Liên Y với dáng người cao thanh thoát từ từ bước ra khỏi tửu phường. Đôi tay trắng ngần như ngọc nhẹ nhàng che lấy khóe môi đang nhếch lên cười: “Giang Ngọc Phân, ngươi nói Tô Liên Y ta bán thân cho công tử nhà giàu để mở tửu quán à? Ngươi đúng là nực cười đến mức không ai sánh kịp. Không nói đến việc kỹ nữ trong thanh lâu có bao nhiêu người, nếu chỉ cần bán thân là mở được cửa hàng, vậy chẳng phải cả huyện Nhạc Vọng này, chủ nhân các cửa tiệm đều là kỹ nữ hết rồi sao?”
Lời vừa dứt, mọi người bật cười ha hả. Ai nấy đều gật gù, Tô Liên Y nói chí phải.
Nàng thong thả nói tiếp: “Ngươi nói ta quyến rũ ca ca ruột mình? Giang Ngọc Phân, ngươi miệng mồm không bằng không chứng, vu khống lung tung như vậy, ngươi có biết, khi còn sống, quan phủ có thể xử tội ngươi, mà khi chết, Diêm Vương cũng sẽ cắt lưỡi ngươi không?”
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng câu chữ sắc bén như dao.
Một giọng nói yếu ớt vang lên bên cạnh, mang theo sự tức giận: “Giang Ngọc Phân, ngươi… quá đáng lắm rồi!”
Chính là Tô Hạo, được Lôi Tử dìu ra ngoài, thân thể lảo đảo, mặt tái nhợt, ngực đầy máu loang lổ.
Mọi người xôn xao kinh ngạc, thì ra chủ nhân tửu quán Tô gia đang bị thương nặng đến thế.
Tô Liên Y lúc này chậm rãi quay đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn quanh: “Các vị bà con hàng xóm đều có mặt, vậy chi bằng hôm nay làm chủ phân xử một phen. Ca ca ta, Tô Hạo, vì xưởng rượu và tửu quán của Tô gia mà mấy tháng nay đi lại buôn bán, chẳng quản hiểm nguy. Vài hôm trước gặp phải phản loạn, suýt nữa mất mạng mới trở về được. Cái tửu quán này, bề ngoài thì giống như do một mình ta làm, nhưng thực chất, người gánh vác lớn nhất là ca ca ta.”
Nàng dừng lại, giọng nói vững vàng: “Vậy nên, tửu quán này, không phải do ta mở, càng không phải dùng thân xác đổi lấy mà có!”
Lời nói chân thành, cộng thêm bộ dạng trọng thương của Tô Hạo khiến đám đông đều gật đầu, lòng dần nghiêng về phía Tô gia.
“Hơn nữa, xưởng rượu Tô gia nhà chúng ta đã có lịch sử hơn năm mươi năm, bắt đầu từ đời cụ ta đã có rượu Tô gia. Có thể các vị chưa biết, trước kia rượu Tô gia chỉ bán cho các quản gia và quan lớn quyền quý. Nếu các vị có người quen ở phủ Lý, có thể hỏi thử, Lý lão gia đã uống rượu Tô gia hơn mười năm nay, mưa gió không đổi.”
Giữa đám đông, có người đáp lời: “Chuyện này tại hạ có thể làm chứng. Trước đây rượu Tô gia chưa có tiệm, toàn là dành cho nhà giàu uống.”
Tô Liên Y khẽ mỉm cười: “Sau khi gia gia qua đời, ta và ca ca đã bàn bạc, tại sao rượu ngon lại chỉ có người giàu mới được uống? Chúng ta dân thường chẳng lẽ không xứng đáng thưởng thức rượu ngon sao? Kiếm tiền tuy quan trọng, nhưng mang phúc lợi đến cho bà con cũng không kém phần. Thế là chúng ta mở ra tửu quán Tô gia.” Trong lòng nàng âm thầm cảm tạ người đã đứng ra làm chứng.
Kỳ thực, lời Tô Liên Y nói cũng có phần thổi phồng. Trước đây không phải không bán cho dân thường, mà là không có đủ rượu để bán, hơn nữa Tô Hạo cũng chẳng biết kinh doanh là bao. Nhưng mà, việc "nói quá" này, nếu nói khéo léo, hợp tình hợp lý, thì người nghe cũng tin là thật.
Mọi người cảm thán lòng nghĩa hiệp của huynh muội Tô gia, càng thêm khen ngợi rượu Tô gia. Một số người trước chưa từng uống thử, cũng rủ nhau bước vào tiệm, mua trước một vò về nếm thử.
Tô Liên Y thấy dư luận đã nghiêng hẳn về phía mình, liền tiến lên đỡ lấy Tô Hạo, vẻ mặt đầy xúc động: “Như ta vừa nói, Tô gia ta chưa từng nghèo khó. Giang Ngọc Phân gả vào mấy năm nay là hưởng phúc mấy năm, ca ca ta không phải hạng người vứt bỏ thê cũ khi đổi đời. Ngược lại, đối với kẻ phạm phải năm trong bảy điều tội lỗi của ‘Thất xuất’ như bà ta, lại luôn nhẫn nhịn.”
Giang thị giật mình, lập tức gào lên phản bác: “Ngươi nói bậy! Tô Liên Y, con tiện nhân nhà ngươi vu oan giá họa! Ta lúc nào thì phạm thất xuất chứ?!”
Ngay lúc ấy, bên cạnh vang lên tiếng bánh xe lộc cộc và tiếng người la lớn: “Tránh đường, tránh đường!”
“Làm ơn nhường một chút!”
Đám đông bị tách ra, một lão nhân xuất hiện trong sự hộ tống của vài phụ nhân trong làng.
“Lão phu làm chứng, lời Tô Liên Y nói hoàn toàn là sự thật.”
Mọi người ồ lên, vị này là ai?
Tô Liên Y lập tức tiến lên hành lễ, Tô Hạo cũng gắng sức đứng dậy, nghẹn ngào nói: “Thất gia gia, thật là… đã phiền đến người rồi. Việc trong nhà con mà còn khiến người phải đích thân tới.”
Vị lão nhân xua tay: “Không cần nói nữa. Bao nhiêu năm nay, ta đều thấy rõ mọi chuyện. Tô Hạo, đứa nhỏ tốt, khổ cho con rồi.”
Giang thị vừa thấy lão nhân ấy, mặt mày lập tức trắng bệch, không biết nên nói gì mới phải.
Tô Liên Y mỉm cười giới thiệu: “Xin giới thiệu với mọi người, đây là trưởng thôn của thôn Tô gia chúng ta, cũng là tộc trưởng của họ Tô, người có đức cao vọng trọng trong làng. Lời người nói, chính là đại diện cho uy quyền.”
Mọi người lập tức xì xào bàn tán. Vị trưởng thôn này sao lại có mặt? Dĩ nhiên là do Tô Liên Y đã cho người đi mời từ trước. Ngay khi còn ở xưởng mỹ phẩm sáng nay, nàng đã cảm thấy nhất định sẽ xảy ra chuyện, tính cách của Giang thị thế nào nàng thừa biết. Mồm miệng độc ác, thích dựng chuyện bịa đặt, nên nàng đã chuẩn bị trước.
Giờ đây, có tộc trưởng chứng thực, Giang thị không còn đường chối cãi.
Đám đông bắt đầu chỉ trỏ mắng mỏ Giang thị. Có lúc, dư luận thật thú vị, giống như cỏ ngả theo chiều gió. Từ xưa đến nay vẫn thế, người ta luôn thích "đạp chó khi rơi xuống nước", bản tính con người là vậy.
Tô Liên Y lấy ra tờ hưu thư: “Thất gia gia, người đến thật đúng lúc. Đây là hưu thư ca ca ta đã viết, phiền người và quan phụ trách hộ tịch cùng xem qua, rồi sẽ chính thức giao cho Giang Ngọc Phân.”
Sau đó, đọc rõ ràng từng điều trong “Thất xuất” mà Giang thị đã phạm phải ngay trước mặt mọi người, như đã liệt kê lúc ở tầng hai tửu quán. Nói chậm rãi, rành rọt, để đảm bảo ai nấy đều nghe rõ và hiểu rõ.
Lời vừa dứt, đám đông lại một trận ồ lên. Mọi người căm phẫn, chỉ mong có thể dùng nước miếng mà nhấn chìm Giang Ngọc Phân cho xong.
Những phụ nữ trong làng đi cùng trưởng thôn cũng bật cười mỉa mai, lần lượt kể ra đủ chuyện bậy bạ mà Giang thị từng làm ở thôn Tô gia. Dựa vào thân phận vợ thương gia mà khinh người, xem thường phụ nữ trong làng, lại còn qua lại với mụ đàn bà hư hỏng họ Lưu, vợ của tên lưu manh Vương Nhị Lại trong làng, cùng nhau làm không ít chuyện thất đức.
Giang thị bị nói cho cúi đầu không nổi, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.\
Bị chửi mắng tơi bời, bà ta muốn làm giá, cũng chẳng còn tư cách mà làm giá nữa.
Trưởng thôn càng nghe càng giận, chỉ thẳng mặt Giang thị mắng: “Con đàn bà lăng loàn từ nơi khác tới kia! Từ khi ngươi vào làng chúng ta đã xảy ra bao nhiêu chuyện? Giờ Tô Hạo hưu ngươi là phải! Làng Tô gia chúng ta từ nay không hoan nghênh ngươi nữa. Ngươi và cả nhà họ Giang các ngươi cũng đừng mơ đặt chân vào đây thêm nửa bước. Nếu còn dám bén mảng, sẽ bị đánh đuổi bằng gậy loạn!”
Giang thị hoàn toàn tuyệt vọng, ngồi bệt dưới đất như kẻ mất hồn, miệng chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Xong rồi… xong thật rồi… hoàn toàn xong rồi…”
…
Những việc sau đó diễn ra một cách rất tự nhiên: Trước tiên, có người đến xưởng rượu để đưa Tô Phong và Tô Bạch về. Sau đó, Tô Hạo chính thức tuyên bố đã bỏ vợ là Giang thị. Tô Liên Y đích thân đến nha môn để trình hưu thư cho quan hộ tịch xem xét, và từ đó tờ hưu thư chính thức có hiệu lực, rồi ném thẳng vào người Giang thị.
Giang thị chỉ còn cách về nhà thu dọn đồ đạc, cúi đầu ủ rũ rời khỏi Tô gia.
Dù Giang thị đã khiến Tô Hạo hoàn toàn thất vọng và tổn thương, nhưng Tô Hạo vốn là người lương thiện, vẫn cho bà ta hai mươi lượng bạc, lại còn thuê xe ngựa đưa bà ta về.
Lúc này, cả huyện Nhạc Vọng đều đã rõ: Xưởng rượu Tô gia vốn không phải của riêng Tô Liên Y, mà người chủ thực sự là Tô Hạo, chẳng qua vì quanh năm bôn ba buôn bán nên không được người ngoài biết đến. Việc nam chủ ngoại, nữ chủ nội cũng là lẽ thường tình.
Đồng thời, mọi người cũng biết đến một sự thật khác: Vị tiểu đông gia trẻ tuổi của tửu quán Tô gia, Tô Hạo, không những phong thái nho nhã, đường hoàng chính trực, mà còn không ham mê nữ sắc, không năm thê bảy thiếp, dù có bạc vàng đầy kho vẫn luôn coi trọng gia đình.
Phụ nữ thời xưa cũng chẳng ngu ngốc. Ai lại chẳng biết một vợ một chồng là tốt? Nếu không phải không còn lựa chọn, thì ai lại mong phải chia sẻ phu quân với người khác?
Mà nay, một nam nhân hiếm có như Tô Hạo lại công khai bỏ người vợ độc ác, chẳng khác nào miếng thịt mỡ thơm ngon vừa được đưa lên bàn, khiến một đám nữ nhân thèm thuồng đến nhỏ dãi.
Các bà mối trong huyện Nhạc Vọng lập tức bận rộn không ngơi tay. Các gia đình có con gái thi nhau thuê mối đến dạm hỏi. Trong một thời gian ngắn mà chẳng còn bà mối nào rảnh rỗi, có người còn bị nhiều nhà cùng lúc nhờ cậy làm mối.
Chỉ thế thôi cũng đủ thấy giá trị của Tô Hạo cao đến mức nào.
Trong số những cô nương ấy, có người là con nhà nghèo, có người là con nhà buôn bán, có tiểu thư e lệ, cũng có tiểu thư khuê các xuất thân danh giá. Thậm chí có cả tiểu thư nhà quan cũng động lòng, không ít bà mối từ các huyện lân cận cũng mang theo tranh chân dung của các cô gái đến hỏi cưới thay.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là: Tô Hạo không những không chọn ai trong số đó, mà còn lần lượt từ chối, nói rằng muốn tĩnh tâm một thời gian, chuyên tâm phát triển sự nghiệp.
Tô Liên Y vô cùng cảm động, lại càng thêm kính phục ca ca mình, có thể thấy rõ được sự nghiêm túc của huynh ấy đối với tình cảm và gia đình.
Giờ không còn Giang thị, Tô Hạo cũng quay về nhà tĩnh dưỡng.
Tô Liên Y, Tô Bạch và Đại Hổ cùng nhau thu dọn sạch sẽ trong ngoài nhà cửa, để ca ca có thể an tâm nghỉ ngơi. Tô Bạch thì được phân công ở lại chăm sóc.
…
Chuyện ồn ào này, tất nhiên cũng truyền tới tai hai vị đang dưỡng bệnh.
Tại khách ***** cao cấp nhất huyện Nhạc Vọng, trong căn phòng thoải mái nhất, Diệp Từ vừa bôi thuốc lên mặt, vừa cầm quả trứng gà luộc lăn qua lăn lại trên má, nghe xong Diệp Hoan báo cáo thì đập bàn tán thưởng: “Liên Y làm quá tốt! Đúng là nên đuổi con mụ chanh chua đó đi cho rảnh nợ! Mụ đàn bà đáng chết đó, đến một lời đồn cũng đồn không xong, giữ lại có ích gì? Rõ ràng đêm đó người quấn quýt với Liên Y là ta, liên quan quái gì đến tên mặt trắng kia chứ!”
“...” Diệp Hoan bất đắc dĩ, trong lòng chỉ muốn nhắc nhở: Thiếu gia, giữ chút liêm sỉ đi!
“Có điều.” Diệp Từ lẩm bẩm: “Con mụ chanh chua kia lại làm ta chợt nhớ ra một chuyện.”
“Thiếu gia, chuyện gì vậy?” Diệp Hoan tò mò hỏi.
Diệp Từ lại cầm thêm một quả trứng luộc nữa, hai tay mỗi tay cầm một quả, lăn đều trên hai bên mặt: “Ngươi nói xem, nếu ta thật sự bỏ tiền ra giúp Liên Y mở tửu quán, liệu nàng có thích ta không?”
Diệp Hoan không chút do dự lắc đầu: “Thiếu gia, xin ngài bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi. Tô cô nương là người mạnh mẽ, tự lập, không bao giờ muốn dựa dẫm vào tiền của ngài đâu.”
Diệp Từ nghĩ ngợi một lúc, cũng thấy có lý: “Đúng vậy, nàng ấy không dùng tiền của ta, chính vì như thế mà ta lại càng thích. Haizz, Tô Liên Y này… càng nhìn ta càng ưng ý, làm sao bây giờ đây?”
Diệp Hoan thầm lật trắng mắt trong lòng: Thiếu gia, làm ơn giữ chút liêm sỉ!
…
Biệt viện Lý gia.
Máy ngày nay Lý Ngọc Đường đang dưỡng thương, nên không ra khỏi cửa. Thỉnh thoảng tính toán sổ sách, có lúc đọc sách, thi thoảng lại chơi cờ với Mặc Nông.
Cả hai người đều thuộc dạng thâm hiểm, khi đánh nhau thì nhắm thẳng vào mặt mà ra tay, thực lực lại ngang ngửa. Diệp Từ mặt mày bầm tím, Lý Ngọc Đường cũng chẳng khá khẩm hơn, mắt trái bị bầm đen một mảng to như gấu trúc. Cộng thêm gương mặt điềm nhiên như không của hắn, khiến ai nhìn cũng thấy buồn cười.
Trong biệt viện, ngoài Mặc Nông ra thì ai thấy cảnh đó cũng không nhịn được cười.
“Thiếu gia, đầu đuôi sự việc chính là như vậy.” Mặc Nông đem những gì dò la được lần lượt báo cáo lại cho thiếu gia.
Lý Ngọc Đường đặt cuốn sách trong tay xuống, đôi mắt cụp xuống, như đang suy nghĩ gì đó.
…
Thôn Tô gia, đêm buông xuống, gió đêm nhẹ nhẹ.
Sau bữa tối, không khí thật dễ chịu.
Trong sảnh đốt bốn ngọn đèn, sáng rực như ban ngày.
Tô Liên Y cẩn thận giúp Đại Hổ nặn mủ trên mặt. Sau hai liệu trình điều trị, các mụn nhọt trên mặt Đại Hổ đã xẹp đi nhiều, một số không còn tụ mủ nữa, chỉ còn lại vài nốt lác đác.
“Phục hồi rất tốt, chắc qua thêm hai liệu trình nữa thì sẽ không còn tụ mủ nữa đâu.” Tô Liên Y cảm thấy rất may mắn, như mèo mù vớ cá rán, không ngờ bệnh da mặt của Đại Hổ thật sự được kiểm soát. Chỉ không rõ, nếu ngừng dùng loại mặt nạ thuốc bột ủ bằng men rượu này thì có tái phát hay không.
Đại Hổ rất xúc động, mấy lần muốn đưa tay chạm vào đôi tay mềm mại của nàng.
Sau khi nặn xong mủ, nàng lại đắp cho hắn một lớp mặt nạ tiêu viêm. Thành phần chủ yếu là nước muối, thêm một chút cồn và vài vị thuốc bắc có tác dụng tiêu viêm.
Tô Liên Y kiên nhẫn dùng tay vuốt phẳng lớp mặt nạ trên gương mặt hắn, đẩy bọt khí ra, rồi cười đùa: “Không lâu nữa, thôn Tô gia chúng ta lại có thêm một đại soái ca rồi, hehe.”
Đôi mắt của Đại Hổ nhìn chằm chằm Tô Liên Y, ánh mắt chất chứa đầy cảm xúc phức tạp.