Huyện Nhạc Vọng, tại tửu quán của Tô gia.
Lôi Tử được sự chỉ dạy nghiêm khắc của Tô Liên Y đã học được cách chăm sóc người bệnh, đặc biệt là những ai bị thương ngoài da. Những bệnh nhân thế này tuyệt đối không được tự ý cử động, tránh rách miệng vết thương, phải để người khác làm hết mọi việc, còn họ thì chỉ cần thả lỏng nghỉ ngơi.
Hắn đút cháo, đưa thuốc, kê thêm một đống gối sau lưng Tô Hạo để Tô Hạo nửa nằm nửa ngồi cho thoải mái. Trên đùi đặt một quyển sổ kế toán, để Tô Hạo tiện tay lật xem giải buồn.
“Ngươi tên là Lôi Tử à?” Hôm nay tinh thần Tô Hạo khá tốt, bắt chuyện với tiểu nhị đã chăm sóc hắn mấy ngày qua. Lôi Tử thông minh, lanh lợi, mấy hôm nay thậm chí còn dọn hẳn tới quán rượu, vừa trông tiệm vừa lo cho ông chủ.
“Dạ, tiểu nhân tên là Lý Đại Lôi. Nghe nói lúc ta sinh ra thì sét đánh vang trời, nên mọi người đều gọi ta là Lôi Tử.” Lôi Tử vội vàng đáp lời.
Tô Hạo bật cười, giọng mang theo vài phần nhẹ nhõm: “Miệng mồm lanh lợi, tay chân nhanh nhẹn, sau này chắc chắn có ngày nên chuyện lớn.”
Lôi Tử ngượng ngùng gãi đầu cười: “Tiểu nhân hầu hạ lão gia không phải để nịnh nọt đâu ạ, chỉ là muốn báo đáp ơn của sư phụ thôi.”
“Oh?” Ánh mắt Tô Hạo lóe sáng, bỗng trở nên hứng thú hơn, “Sư phụ? Sư phụ ngươi là ai?”
Lôi Tử vừa nói xong thì lập tức hối hận, vội đưa tay bịt miệng lại. Nhưng thấy Tô Hạo truy hỏi, hắn chỉ đành đỏ mặt, ngượng ngùng nói tiếp: “Lão gia đừng chê cười tiểu nhân… thật ra… thật ra vị sư phụ ấy là do tiểu nhân tự nhận thôi, người ấy còn chẳng biết có một đệ tử như tiểu nhân.”
Tô Hạo càng thêm hứng thú: “Vậy sao? Là ai vậy? Nói nghe thử xem. Người ta đã dạy ngươi những gì mà khiến ngươi kính trọng như thế?”
Lôi Tử ngượng nghịu cười: “Là tiểu thư Liên Y ạ. Hồi đó người dạy tiểu nhân với Tô Bạch cách tính bằng phương pháp dựng thẳng hàng, vừa tính vừa viết chữ, học xong chẳng cần bàn toán mà vẫn tính sổ sách chuẩn xác. Lạ lắm, thật sự rất kỳ diệu!”
Chỉ cần nhắc đến tên Tô Liên Y, ánh mắt Lôi Tử liền tràn ngập vẻ tôn kính và sùng bái.
Tô Hạo hơi sững người. Thì ra Liên Y lại còn biết cả những thứ ấy.
Hai người đang trò chuyện thì dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, cả hai lập tức im lặng, căng tai lắng nghe xem chuyện gì đang xảy ra.
Ngay sau đó là tiếng tiểu nhị ở tầng dưới, vội vàng ngăn cản: “Phu nhân, phu nhân không thể lên được, lão gia vẫn chưa cho phép. Hay để tiểu nhân lên trước báo một tiếng, phu nhân đợi một chút có được không ạ?”
“Phu nhân, cầu xin người, người thật sự không thể lên đâu ạ!”
Tiếp theo là một giọng nữ the thé, lồng lộng ngạo mạn vang lên giữa tiệm: “Tránh ra! Lão nương là ai các ngươi không biết à? Có tin mai ta đuổi hết các ngươi không? Khôn hồn thì cút ngay cho khuất mắt!”
Là giọng của Giang thị.
Ánh mắt Tô Hạo lập tức tối sầm, sắc mặt lạnh như băng. Hắn còn chưa kịp tìm bà ta để tính sổ, vậy mà bà ta lại dám mò tới đây gây chuyện?
Hiện giờ danh tiếng của Tô Liên Y bên ngoài bị bôi nhọ đến mức không thể chịu nổi, tất cả đều là “công lao” của ả đàn bà này. Người ngoài đều tin là thật, ngay cả phụ thân và tam đệ cũng tưởng rằng Tô Liên Y có mối quan hệ không rõ ràng với nhị công tử Lý gia. Nhưng hắn thì biết rõ, chuyện đó hoàn toàn không thể!
Tô Liên Y đã thay đổi. Nàng biết tự trọng, tự yêu bản thân, lại rất có chính kiến. Cho dù trước kia từng ngưỡng mộ vị nhị công tử ấy thật, thì giờ nếu được hắn để ý, nàng cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện hồ đồ sau lưng Đại Hổ.
“Lão gia, có cần tiểu nhân xuống dưới ngăn lại không?” Lôi Tử dè dặt hỏi, nhận thấy sắc mặt ông chủ đã tối sầm.
Còn chưa kịp để Tô Hạo trả lời, Giang thị đã phá vòng ngăn cản, lao thẳng lên lầu. Không phải bà ta khỏe đến mức không ai cản nổi, mà bởi vì bà ta là nữ nhân. Nam nữ khác biệt, bọn tiểu nhị chẳng ai dám thực sự động tay ngăn cản. Huống hồ gì bà ta còn một mực lớn tiếng tự xưng là “người trong nhà của ông chủ”, là “bà chủ của tửu quán Tô gia”.
“Phu quân, ngươi xem đám người này đi, dám chặn đường ta! Thật là mù mắt hết cả rồi, không biết ta là ai sao? Phu quân, ngươi phải làm chủ cho ta đó!”
Giang thị vừa lên đến nơi, Tô Hạo liền phát hiện hôm nay bà ta ăn mặc không hề qua loa, từ xiêm y đến trang sức trên đầu đều là đồ mới, ngay cả đôi mày cũng được vẽ tỉ mỉ.
Tô Hạo nhất thời mềm lòng. Giang thị trước giờ vẫn quen gọi thẳng tên họ hắn, từ khi nào lại dùng xưng hô dịu dàng gọi “phu quân” thế kia? Nghĩ lại, sau từng ấy ngày xa cách, có lẽ bà ta cũng đã bình tĩnh lại, tự biết mình sai ở đâu rồi.
Hai người đã là phu thê nhiều năm, tình nghĩa phu thê dù mỏng cũng không thể nói dứt là dứt ngay. Người phụ nữ bị hưu bỏ thì đời sống sau đó chẳng dễ dàng gì. Nếu Giang thị thật lòng hối cải, Tô Hạo cũng không phải không thể cho bà ta một cơ hội. Suy nghĩ đến đây, lòng hắn cũng chùng xuống phần nào.
“Ngươi tới đây làm gì?” Tô Hạo hỏi, giọng không còn cứng rắn như lúc đầu.
Giang thị đương nhiên là đến để làm lành, nhưng nhận lỗi với Tô Hạo không có nghĩa là sẽ mềm mỏng với đám tiểu nhị kia. Trong mắt bà ta, đám người đó đã nhận bạc của Tô gia thì là người Tô gia, phải nghe lời không khác gì gia nô.
“Phu quân, ta nghe nói ngươi trở về, nên đặc biệt đến thăm ngươi.” Giang thị làm bộ dịu dàng, bước tới gần.
Đám tiểu nhị vừa đuổi theo lên lầu, thấy ông chủ không nổi giận liền nghĩ có khi mình đã làm sai, vội vã cúi đầu lặng lẽ lui xuống.
Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Giang thị xưa nay vốn không phải người dễ chịu thiệt. Vừa liếc mắt đã thấy mấy kẻ đang lén rút lui, bà ta lập tức chanh chua quát:
“Các ngươi đứng lại cho ta! Hừ! Dám chặn đường lão nương, giờ lại còn định chuồn? Không có cửa đâu!”
Giọng điệu hách dịch, khí thế bức người, chẳng giống bà chủ gì cả, nhìn thế nào cũng ra dáng một mụ đàn bà chợ búa ồn ào.
Mấy tiểu nhị tuy biết vừa rồi mình đã gây chuyện, nhưng dù gì cũng là người có chút trải nghiệm, lại sống trong thành đã lâu. Không làm ở đây thì họ cũng không sợ không có nơi khác nhận. Huống hồ bọn họ cũng chẳng làm gì sai, liền đứng lại, vẫn giữ thái độ kính mà không sợ, bình tĩnh đáp: “Xin lỗi phu nhân, nhưng bọn tiểu nhân chỉ làm theo quy củ của tiệm thôi ạ.”
Câu này vừa thốt ra, Giang thị lập tức tức đến nỗi phồng cả mũi: “Cái gì? Lũ chó các ngươi mọc mắt để làm cảnh à? Biết ta là ai không? Ta nói cho mà biết, đừng trách lão nương khiến các ngươi sau này không có cơm ăn!”
Mấy tiểu nhị nghe thế thì không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng. Mụ đàn bà này đúng là quá ngông cuồng, tưởng mình là ai chứ? Còn đòi khiến người ta không có cơm ăn? Thật không biết ông chủ năm xưa nghĩ gì mà lại cưới phải loại đàn bà này nữa.
Cái mềm lòng vừa nhen nhóm vì lâu ngày không gặp lập tức tan biến sạch. Tô Hạo tức đến thở gấp, một tay ôm lấy vết thương trước ngực, đau càng thêm đau: “Ngươi… quay về đi, đừng ở đây bôi tro trát trấu vào mặt người khác nữa.” Sắc mặt hắn thoáng chốc tái nhợt thêm một tầng.
Giang thị lập tức như mèo bị giẫm đuôi, nhảy dựng lên mắng om sòm: “Tô Hạo, ngươi nói cái gì đó? Còn có chút nhân tính không? Giờ có tiền rồi liền coi thường lão nương phải không? Nhớ cho kỹ, năm đó lão nương gả cho ngươi là ngươi vớ được của để dành đấy!”
Một giọng nữ bình tĩnh, đều đều vang lên từ dưới lầu, từng chữ rõ ràng không hề yếu thế: “Ngươi gả vào Tô gia nhà ta thì đã sao? Lúc ấy nhà ta đã mở xưởng rượu nhiều năm, còn ngươi thì tay trắng chẳng có gì, gả vào nhà ta lại thành ủy khuất à?”
Giọng nói vừa dứt, liền có tiếng bước chân thanh thoát vọng lên cầu thang.
Đám tiểu nhị khi nãy còn đang bu quanh cười cợt lập tức im bặt, ai nấy thu lại nét mặt, cúi đầu: “Chào Tô tiểu thư.”
Tô Liên Y chậm rãi bước lên lầu, nghe tiếng chào thì chỉ khẽ gật đầu, xem như đáp lễ.
Nàng vừa nãy còn đang bận rộn trong xưởng chế mỹ phẩm Thần Tiên Phương, thì có một phụ nhân chạy đến báo trông thấy Giang thị đang trên đường vào huyện thành, có khả năng định đến quán rượu sinh chuyện.
Nghe vậy, Tô Liên Y chẳng buồn nghĩ nhiều, lập tức gác lại mọi việc, vội vã đánh xe lừa đến đây. Không phải nàng sợ Giang thị, mà lo cho ca ca Tô Hạo thương tích chưa lành hẳn, lỡ đâu bị Giang thị chọc tức rồi bệnh tình chuyển nặng thì khổ.
Cả tầng hai của tửu quán phút chốc lặng như tờ.
Khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ Tô Liên Y khiến mọi người không dám hé răng nửa lời, ai nấy cúi gằm đầu, ngay cả Giang thị khi nãy còn hung hăng, giờ cũng há miệng muốn nói gì đó mà lại chẳng thốt nên lời.
“Các người lui xuống đi.” Tô Liên Y khẽ nghiêng đầu, giọng điềm tĩnh nói với đám tiểu nhị.
Chuyện xấu trong nhà không nên để người ngoài biết, nàng không muốn bọn họ thấy trò cười của Tô gia.
“Dạ!” Đám tiểu nhị cùng Lôi Tử lập tức răm rắp lui xuống, để lại tầng hai chỉ còn lại ba người: Huynh muội Tô gia và Giang thị.
Sắc mặt Giang thị khi đỏ khi trắng, trong lòng có chút chột dạ. Bà ta đã từng đụng độ với Tô Liên Y mấy lần, lần nào cũng chịu thiệt, giờ đối mặt tất nhiên là sợ, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng miệng: “Chuyện giữa ta và ca ngươi, ngươi xen vào làm gì?”
Mặt Tô Liên Y lập tức sa sầm: “Ngươi muốn làm loạn thế nào ta không quản, nhưng ca ta đang bị thương, nếu ngươi còn biết điều thì mau rời khỏi đây ngay. Đừng ép ta vượt quá giới hạn. Đến lúc đó, thiệt thòi cũng chỉ có mình ngươi gánh.”
Đối với loại người như Giang thị, càng nhân nhượng, càng bị lấn tới.
Giang thị sắc mặt tái mét, nuốt nước bọt một cái, rồi bất ngờ quay phắt lại, nhào vào lòng Tô Hạo như diễn tuồng: “Phu quân! Không có ngươi ở nhà, ngày nào Tô Liên Y cũng ức ***** ta cả! Phu quân, ngươi phải làm chủ cho ta!”
Huynh muội Tô Hạo nào ngờ Giang thị còn giở được chiêu này, chỉ nghe một tiếng rên nén đau, sắc mặt Tô Hạo lập tức chuyển xanh rồi trắng, trán toát mồ hôi lạnh.
“Ca ca!” Tô Liên Y hét lên một tiếng, như một mũi tên lao vút tới, túm lấy cổ áo sau của Giang thị rồi mạnh tay hất ra ngoài.
Cơ thể Giang thị bay ra như bao bố, đập xuống sàn đánh “bịch” một cái.
“Ca ca, ngươi không sao chứ? Lôi Tử! Lôi Tử! Mau mang thuốc cầm máu và băng gạc lên đây!” Không còn vẻ điềm đạm thường ngày, giọng Tô Liên Y giờ đây tràn ngập lo lắng và hoảng hốt.
Giang thị bị ném ngã sấp mặt, hoa mắt chóng mặt, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Định thần nhìn lại, mới thấy Tô Hạo sắc mặt tái nhợt như giấy, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, trước ngực áo đã loang ra một mảng máu lớn.
Cái… cái gì vậy chứ? Lôi Tử phản ứng nhanh như chớp, ôm hộp thuốc và băng gạc lao vội lên lầu.
Tô Liên Y lập tức kéo áo huynh mình ra, trong lòng đã chuẩn bị sẵn phương án xấu nhất: Nếu vết thương bị rách nghiêm trọng, thì phải lập tức khâu lại.
Trước đây nàng từng thực hiện một lần khâu da, là cho Vương Nhị Lại, nhưng với Tô Hạo thì chưa từng. Lý do rất đơn giản, điều kiện vệ sinh thời này quá kém, dù có nước muối và rượu cồn nàng tự chưng cất, thì vẫn không thể tiêm thuốc kháng viêm như thời hiện đại. Nếu có thể để vết thương tự lành là tốt nhất, vì khâu lại có thể dẫn đến nhiễm trùng lần hai.
Nhưng nếu thực sự rách toạc, dù có phải mạo hiểm, nàng cũng sẽ làm.
May thay, vết thương của Tô Hạo chưa bung hoàn toàn, chỉ nơi bị Giang thị va đập là hơi rỉ máu. Tô Liên Y lập tức rắc đầy thuốc trị thương, rồi cẩn thận băng bó lại từng chút một.
“Lôi Tử, đi pha cho ta một bát nước đường đỏ, càng đặc càng tốt!”
Theo Đông y, dịch cơ thể và huyết dịch trong cơ thể con người có liên hệ mật thiết với nhau, mất máu thì phải bổ dịch, mất dịch thì phải bổ máu. Hiện tại Tô Hạo đang mất máu, nhất định phải bồi bổ dịch cơ thể ngay.
Lúc này Tô Liên Y chẳng còn tâm trí đâu mà đôi co với Giang thị. Nàng quay phắt lại, sắc mặt hung tợn, từng chữ như dao: “Nói cho ngươi biết, nếu ca ta có mệnh hệ gì, thì Giang thị ngươi nhất định phải chôn cùng! Nếu còn muốn sống, thì mau cút về nhà, thắp nhang niệm Phật cầu cho huynh ta bình phục. Ta, Tô Liên Y, nói được làm được!”
Giang thị tái mét, sợ đến run lẩy bẩy. Gì cơ? Tô Hạo bị thương à? Sao bà ta chẳng hay biết gì? Không ai nói cho bà ta? Không ai nhắc đến?
Dù sợ thật, nhưng Giang thị vốn là hạng đàn bà chanh chua, đến nước này rồi, làm gì có chuyện chịu lép. Đã đến tận nơi, chẳng lẽ lại ra về tay không?
Bà ta xông lên, hét lớn: “Tô Liên Y, con tiện nhân này! Việc trong nhà ta mắc mớ gì đến mày? Tránh ra cho tao!” Vừa mắng, vừa giơ tay định túm lấy tóc Tô Liên Y mà đánh.
Nhưng kỹ năng của Tô Liên Y sao có thể so với một mụ đàn bà thô lỗ quê mùa?
Nhanh như chớp, nàng dùng tay trái bắt chặt lấy cổ tay của Giang thị, tay phải vung lên, một bạt tai giáng thẳng vào mặt mụ ta, mạnh và dứt khoát không chút nương tay.
Tiếng bạt tai vang dội như nổ giữa trời quang, đừng nói tầng hai của tửu *****, đến cả tầng một cũng nghe rõ mồn một. Giang thị bị tát đến ngây người. Tô Liên Y vung tay trái, lại một cú hất mạnh, khiến Giang thị ngã lăn một vòng dưới đất.
“Đây không phải chỗ để ngươi làm loạn. Cút ngay! Không cút thì đừng trách ta không khách khí!”
Với Giang thị thì lạnh lùng như thế, nhưng khi quay lại với Tô Hạo, giọng nàng lại đầy lo lắng: “Ca, ca không sao chứ? Ca!”
Giang thị ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ như cái bánh bao, hoàn toàn không ngờ Tô Liên Y dám ra tay ngay tại đây. Bà ta đập tay lên đùi, chuẩn bị gào khóc ăn vạ.
Tô Liên Y còn chưa kịp nói gì, thì đã nghe giọng Tô Hạo vang lên: “Giang… Ngọc Phân.”
Giang Ngọc Phân chính là tên tục của Giang thị. Một người đàn ông mà gọi thẳng tên tục như vậy, lại còn đầy đủ họ tên, chứng tỏ cơn giận đã lên đến cực điểm.
Giang thị run bắn, nghẹn họng ngừng khóc, lắp bắp: “Phu… phu quân, ta… ta đây.”
“Ca, có gì thì để sau hãy nói, hôm nay ngươi không nên nổi giận. Nghỉ ngơi đã.” Tô Liên Y khẽ khàng nói, dịu giọng khuyên nhủ.
Tô Hạo khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn Giang thị đầy phức tạp: Có thất vọng, cũng có một phần thương hại: “Giang Ngọc Phân, ngươi nói xem, bây giờ bên ngoài đồn ầm chuyện Liên Y và Nhị công tử Lý gia, là do ngươi tung tin phải không?”
Không nhắc thì thôi, nhắc đến chuyện đó, Giang thị lập tức nhướng mắt liếc Tô Liên Y, cười khẩy đầy đắc ý: “Phu quân, đó là chuyện ta tận mắt chứng kiến! Con tiện nhân không biết xấu hổ kia, nửa đêm ôm ấp thân mật với nam nhân, thật quá mất mặt.”
“Ngươi…” Tô Hạo lần này thật sự nổi giận. Nếu nói trước đó còn có chút giằng xé giữa lòng nhân và tình nghĩa phu thê nhiều năm, thì giờ đây chỉ còn lại tức giận và thất vọng: “Giang Ngọc Phân, sao ngươi có thể nói năng vu khống như vậy? Liên Y là muội của chúng ta!”
“Hừ, ta đâu có nói sai! Ngươi đi mà hỏi con tiện nhân kia, có lén lút hẹn hò hay không?” Giang thị ngẩng đầu, mắt trắng dã, miệng nhếch lên đắc thắng. Bắt được thóp của Tô Liên Y, bà ta vô cùng hả hê.
Tô Liên Y từ đầu vẫn im lặng, chỉ vì không muốn Tô Hạo đang yếu phải hao tổn tinh thần. Dù bị Giang thị sỉ nhục, nàng vẫn nhẫn nại nghe hết.
Lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Ca, ngươi muốn nghe ta giải thích không?”
Tô Hạo gật đầu, giọng mềm hẳn: “Liên Y, ta nói đi.”
“Người đó không phải Lý Ngọc Đường, mà là Diệp Từ. Ta từng kể với ngươi rồi, Diệp Từ là người từng đặt hai đơn bốn ngàn lượng cho xưởng rượu nhà mình. Hôm đó hắn có chuyện gấp nên đến tìm ta, sau khi xong việc thì trời đã tối, ta mới để hắn và tiểu đồng nghỉ lại một đêm. Tối đó, bọn ta còn ra ngoài bắt ve, hoàn toàn không có chuyện ôm ấp, tiếp xúc gì cả. Chuyện này, Đại Hổ có thể làm chứng.” Tô Liên Y ngừng lại, quay sang nhìn Giang thị đầy khó hiểu: “Không rõ sao lại thành ôm nhau trong mắt đại tẩu?”
“Con tiện nhân kia, tất nhiên là ngươi không nhận rồi! Nhưng lúc đó không chỉ mình ta thấy, còn có hai người nữa!” Giang thị cao giọng.
Tô Liên Y vẫn điềm tĩnh: “Vậy thì mời cả hai người đó tới. Ta muốn hỏi họ, rốt cuộc là con mắt nào thấy ta ôm ấp với Diệp Từ?”
Giang thị bắt đầu chột dạ. Thực ra đêm đó đúng là không thấy rõ gì cả… “Cái… cái đó… đêm đó tối quá, chắc… chắc nhìn nhầm thôi cũng nên…” Giọng nhỏ dần, yếu ớt như muỗi kêu.
“Dù là đêm tối, đã không thấy rõ thì sao dám bịa đặt? Ngươi có biết, hủy danh dự một người như vậy, đủ để bắt ngươi giải trình trước quan phủ?” Tô Liên Y vẫn bình tĩnh, không tức giận cũng không kích động. Tin đồn nhảm nhí lan rộng, sao nàng lại không đi điều tra? Đã sớm biết là Giang thị, chẳng qua vẫn nể mặt Tô Hạo mà chưa truy cứu.
Dù sao thì, danh tiếng của "nguyên chủ" từ trước đến nay vốn chẳng tốt đẹp gì, Tô Liên Y sớm đã quen rồi.
Tô Hạo *****, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, khó nhọc giơ tay lên, đủ thấy đã giận đến cực điểm: “Giang Ngọc Phân… ngươi có biết… chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài… ngươi bôi nhọ danh dự của Liên Y như vậy… còn xem muội ấy là người thân không?” Vốn đã yếu, giờ vì tức giận mà mỗi câu nói đều đứt quãng, đầy khó nhọc.
Tô Liên Y vô cùng lo lắng, nhẹ giọng an ủi bên cạnh.
“Người thân? Cái gì mà người thân? Tô Hạo, ta gả cho ngươi bao nhiêu năm, hưởng được chút phúc nào chưa? Nhà các ngươi đúng là cái hố không đáy! Kiếm được chút bạc cũng đổ hết vào cái nhà rách nát ấy, nào là lão cha lưu manh, muội muội là tiện nhân và đứa đệ đệ béo như heo!”
“Tiện nhân Giang Ngọc Phân!” Tô Hạo gầm lên giận dữ, gân xanh nổi đầy trán: “Ngươi đã không xem trọng Tô gia chúng ta, tốt, hôm nay ta sẽ viết giấy hưu ngươi! Tô gia chúng ta chùa nhỏ không chứa nổi tượng Phật lớn như ngươi!”
“Ca, đừng kích động! Vết thương của ngươi!” Tô Liên Y không quan tâm Giang thị sống chết ra sao, nàng chỉ sợ Tô Hạo vì tức giận mà tái phát thương tích.
Giang thị ngẩn người. Bao nhiêu năm nay bà ta ầm ĩ, Tô Hạo đều nhẫn nhịn, đây là lần *****ên hắn nói đến chuyện viết hưu thư. Bà ta liền đập đùi tru tréo: “Tô Hạo! Đồ bạc tình bạc nghĩa! Khi ta lấy ngươi, hai bàn tay trắng! Bây giờ có tiền rồi thì lại chê vợ nghèo?! Ngươi đúng là một tên Trần Thế Mỹ!”
Giọng bà ta the thé, chói tai như dao cứa vào màng nhĩ, vang khắp tửu lâu, thậm chí cả mấy cửa tiệm bên cạnh cũng nghe thấy, người ta đổ xô đến xem náo nhiệt.
Tô Liên Y cuối cùng cũng không nhịn được nữa, quát to: “Giang thị! Ngậm miệng lại cho ta! Nhà mẹ đẻ ngươi có tốt đẹp gì đâu? Không phải cũng chỉ là nông dân sao? Ngươi gả vào nhà ta mang theo bao nhiêu của hồi môn? Còn Tô gia chúng ta thì đưa sính lễ bao nhiêu? Cho dù chúng ta không phải đại phú gia, nhưng là hộ giàu hàng đầu trong thôn, xưởng rượu đã có từ đời ông nội ta rồi. Mà mấy năm ngươi gả tới, ngươi đã làm được gì? Ngươi tự trồng trọt hay nấu rượu gì chưa?”
Theo như Tô Liên Y biết, phần lớn việc nhà đều do Tô Hạo tự làm. Giang thị từ đầu vốn chỉ là loại đàn bà lười biếng, tham ăn lại hay làm loạn.
Bị hỏi đến á khẩu, Giang thị lại nảy ra một ý, nhảy dựng lên cãi lại: “Con tiện nhân nhà ngươi còn dám nói? Chẳng phải tiền nhà ta đều đổ vào cái hố không đáy nhà các ngươi rồi à?”
Tô Liên Y hừ lạnh một tiếng: “Xưởng rượu này là gia gia ta để lại, khi nào thành của nhà ngươi? Bạc là do đại ca ta kiếm được, phân chia thế nào là do huynh ấy quyết định. Ngươi, không góp sức cho nhà máy, cũng chẳng sinh nổi một đứa con. Nói ngươi là vợ, đó là giữ thể diện cho ngươi. Không khách sáo thì gọi ngươi là phế vật ăn hại. Người khác có thể chỉ trích, nhưng ngươi thì không đủ tư cách.”
Tô Liên Y chưa bao giờ là người dễ tính. Trước giờ nhịn nhục chẳng qua vì nể mặt Tô Hạo. Chỉ cần huynh ấy không nói đến chuyện bỏ vợ, nàng vẫn sẽ nhẫn nhịn mà giữ hòa khí. Nhưng giờ Tô Hạo đã mở lời, nàng cũng không còn lý do gì để nhịn nữa.
“Tô Liên Y, đừng nói nữa, đi lấy giấy và bút.” Tô Hạo hoàn toàn thất vọng, chẳng muốn phí thêm lời với Giang thị nữa, cố gắng đứng dậy.
Tô Liên Y lạnh lùng liếc Giang thị một cái. Loại người như bà ta, giữ lại cũng chỉ là tai họa. Nàng ra hiệu cho Lôi Tử đỡ Tô Hạo dậy, còn mình thì đi lấy giấy bút.
Giang thị hoảng hốt, lập tức lao đến định giật lấy giấy: “Tô Hạo! Ngươi không thể đối xử với ta như thế!”
Tô Liên Y chẳng buồn liếc mắt, tung một cú đá khiến Giang thị bay ra xa.
Lôi Tử mang bàn đến cho Tô Hạo, còn Tô Liên Y thì giúp huynh mình trải giấy, chấm bút. Tô Hạo dù cơ thể yếu ớt nhưng tay cầm bút lại vô cùng kiên định, viết từng nét rõ ràng, dứt khoát.
Giang thị bị dọa cho sợ hãi, mặt mày tái mét. Bà ta chưa bao giờ nghĩ sự việc lại đi đến nước này, càng không nghĩ Tô Hạo thực sự sẽ viết hưu thư cho mình.
“Tô Hạo, ngươi không thể làm vậy! Ta, Giang Ngọc Phân, lấy ngươi bao nhiêu năm, mọi việc đều không thẹn với lương tâm! Ngươi dựa vào cái gì mà…”
Lời còn chưa dứt, một giọng nữ nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh lại vang lên bên cạnh, từng câu từng chữ rõ ràng, không nhanh không chậm: “Phu có thể bỏ vợ theo Thất xuất chi điều, gồm: không hiếu kính cha mẹ, không con, dâm đãng, không kính trọng huynh đệ tỷ muội bên chồng, nhiều chuyện gây thị phi, trộm cắp, ghen tuông, bệnh tật nan y. Ngươi chưa từng hiếu kính cha chồng, thậm chí còn phản đối phu quân mình chu cấp tiền bạc cho cha ruột, phạm vào ‘không hiếu kính cha mẹ’, là điều thứ nhất cần bỏ; Gả vào nhà ta nhiều năm không sinh con, là điều thứ hai; Với muội muội và đệ đệ chồng, ngươi thường xuyên mắng chửi, ly gián, phạm điều thứ ba - không tôn trọng người thân bên chồng; Chưa điều tra rõ ràng đã tung tin đồn nhảm bôi nhọ danh dự muội muội chồng, phạm điều thứ tư - nói xấu, gây thị phi; Tính tình hung hăng, ghen tuông, khiến gia đình náo loạn, không yên ổn, phạm điều thứ năm. Trong bảy điều, chỉ cần một là đủ để bị bỏ, mà ngươi thì phạm đến năm. Đại ca ta không bỏ ngươi, ngươi chẳng hề cảm kích, ngược lại lại được đà làm tới. Ngươi tự nói xem, nên bỏ hay không nên bỏ?”
Tô Liên Y vẫn giữ vẻ điềm đạm, nhẹ nhàng trình bày, trong khi Tô Hạo vẫn tiếp tục viết. Đến khi bức hưu thư hoàn tất, Giang thị đứng ngây ra, cả người như hóa đá.
Chợt như bừng tỉnh, bà ta nhào đến quỳ rạp xuống: “Phu quân! Là lỗi của ta, ta biết sai rồi! Xin người đừng bỏ ta!”