Cái kiểu tra hỏi tới cùng, bất chấp cảm xúc của người khác lẫn hoàn cảnh của bản thân ấy… thực sự quá trẻ con. Nhiều khi, sự giấu giếm cũng là một cách bảo vệ, không chỉ bảo vệ bản thân, mà còn là bảo vệ người khác. Chỉ cần không chạm đến ranh giới đạo lý, thì giữ kín một số chuyện… thì đã sao?
Nghĩ đến đây, Tô Liên Y chợt bật cười, không nhịn được vì nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của Đại Hổ: Bối rối, lúng túng, muốn nói mà không thể nói, lại cứ cố nén mà không đành. Thực sự là quá đáng yêu.
Nàng có một dự cảm mãnh liệt, nếu nàng không kịp thời chuyển hướng câu chuyện, thì e là cuối cùng, bị ép đến đường cùng, Đại Hổ thật sự sẽ nói ra mất.
Đại Hổ, đúng là một nam nhân thú vị.
Lúc mới đến thôn Tô gia, nàng từng nghĩ Đại Hổ là một kẻ liều mạng, lạnh như băng, quanh người phủ đầy sát khí, tựa như chỉ cần nói sai một câu là sẽ bị hắn bóp nát cổ họng ngay tức khắc. Không thể phủ nhận, thời điểm ấy, nàng dè chừng, cảnh giác, thậm chí là lợi dụng Đại Hổ.
Nhưng sau khi tiếp xúc dần dần, nàng mới phát hiện. Đại Hổ là một người vô cùng có nguyên tắc, nghiêm khắc với bản thân. Từ thói quen sinh hoạt điều độ, vệ sinh cá nhân sạch sẽ, cho đến việc ngày nào cũng đi tắm ở hồ Tiên Thủy, bất kể mưa gió, tất cả đều cho thấy sự tự sắt đá.
Theo lời hắn, hắn cũng có chức vụ trong quân doanh. Thế nhưng khi đến thôn Tô gia, hắn lại có thể buông bỏ thân phận để xuống ruộng làm nông, làm mấy tháng liền không một lời than vãn. Dù hiện giờ nàng đã đề nghị không cần trồng nữa, nhưng mỗi ngày hắn vẫn đều đặn ra đồng chăm sóc mảnh ruộng nhỏ kia. Điều đó nói lên rằng: Chỉ cần là mục tiêu bản thân đã định, hắn sẽ nghiêm túc kiên trì thực hiện đến cùng.
Và bây giờ, nàng lại phát hiện, Đại Hổ là một người rất đơn thuần.
Có lẽ vì sinh ra và lớn lên trong quân ngũ, hắn không hiểu thế nào là đấu đá ngấm ngầm, cũng chẳng biết đến những âm mưu toan tính. Một khi hắn đã mở lòng với ai, thì đó chính là toàn tâm toàn ý, như lúc này… đối với nàng.
Hắn luôn âm thầm đối tốt với nàng. Mỗi khi nàng viết kế hoạch, có thể cảm nhận được hắn đứng ngoài cửa. Dường như luôn muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ lặng lẽ nhìn một cái, rồi xoay người rời đi, không nỡ quấy rầy. Chỉ cần nàng cần gì, hắn đều hết sức giúp đỡ, không hề muốn hồi đáp.
Hắn cởi mở với nàng, lại tự ép bản thân phá bỏ nguyên tắc, đến mức khiến nàng cũng không đành lòng, không muốn thấy hắn khó xử vì mình như vậy nữa.
Tô Liên Y dọn thịt thỏ ra đĩa, bưng ra dưới gốc cây, vừa vặn thấy Đại Hổ đang chạy về, tay cầm chiếc bát trống.
Dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng Đại Hổ càng thêm cao lớn, tấm lưng thẳng tắp, sống mũi cao, đôi mắt trong trẻo đầy chất phác.
“Về vừa kịp đấy, chúng ta cũng sắp ăn cơm rồi.” Tô Liên Y mỉm cười đón hắn. Trong lòng, lại càng thêm đắm say, mê luyến với ngôi nhà nhỏ đơn sơ này, cuộc sống đơn giản này, và… người đàn ông đơn thuần ấy, Đại Hổ.
…
Sau khi hoàn tất đơn hàng của Diệp Từ, xưởng rượu Tô gia cũng không còn quá bận rộn nữa. Chỉ cần làm việc đều đặn mỗi ngày, không cần dồn dập tích trữ hàng như trước, bởi bên Tiền Hội không còn khai thác thêm thị trường mới, mà chỉ tập trung duy trì các kênh phân phối cũ. Dù theo thời gian nhu cầu tiêu thụ có phần gia tăng, nhưng vẫn nằm trong khả năng chịu tải của xưởng rượu.
Tô Liên Y bắt đầu chính thức phát triển dòng mỹ phẩm.
Ngoài loại mặt nạ lên men từ bã rượu đã nghiên cứu trước đó, nàng còn phát triển thêm nước dưỡng mềm da, kem dưỡng và phấn phủ. Bốn món hợp thành một bộ, gọi là “Tiên Phương” (Bí phương của thần tiên).
Lý do phát triển mỹ phẩm có bốn điểm: Thứ nhất, sau thời loạn, đây sẽ là bàn đạp để mở rộng thị trường tiêu thụ rượu. Việc dùng ngân lượng của mình để đầu tư mỹ phẩm chỉ là bề ngoài, còn thực chất là đang chuẩn bị cho ngành rượu.
Thứ hai, xưởng rượu sớm muộn gì cũng sẽ giao toàn bộ cho đại ca Tô Hạo quản lý. Huynh muội ruột có thể tính toán rõ ràng, nhưng kinh doanh gia đình vốn khó bền lâu. Nàng có thể không tính toán với đại ca, nhưng còn đại tẩu tương lai thì sao? Còn cháu trai, cháu gái sau này thì sao? Ở thời đại này không có khái niệm cổ phần, mọi chuyện cần phải tính trước.
Thứ ba, đã xuyên không đến đây, lại mãi không tìm được đường trở về hiện đại, thì cũng nên tìm việc gì đó để làm cho đỡ nhàm chán, cũng coi như là giết thời gian.
Thứ tư, nếu sau này thật sự không thể tìm được một người cùng nàng sống trọn đời, vậy thì nàng sẽ sống một mình, dùng xưởng mỹ phẩm nuôi sống bản thân, thậm chí còn có thể nhận nuôi thêm trẻ mồ côi.
Nàng đã không còn là thiếu nữ mơ mộng nữa. Cuộc sống thật sự, chẳng phải lời thề non hẹn biển ồn ào, mà là sự ổn định, thực tế và tự mình vững bước mà sống.
Ở bãi đất trống ngay đầu thôn, Tô Liên Y bỏ tiền xây dựng một khu viện nhỏ. Viện này được thiết kế tinh tế, đậm chất nữ tính, chính là nơi sản xuất mỹ phẩm “Tiên Phương”. Nàng thuê các cô gái trẻ và phụ nữ có chồng ở trong và quanh thôn. Ai cũng biết, làm việc mỗi ngày với những hương liệu từ hoa cỏ thơm ngát, nhẹ nhàng, dễ chịu, chắc chắn dễ chịu hơn nhiều so với làm đồng ruộng nắng nôi. Thế nên, vừa mới mở tuyển, người đến xin việc nườm nượp kéo đến.
Cuối cùng, Tô Liên Y đích thân chọn ra khoảng hai mươi người, ưu tiên những ai trông thật thà chất phác, chăm chỉ lanh lẹ. Cộng thêm đại thẩm Triệu thị và Tôn tẩu là Ngô thị, tổng cộng có hai mươi hai người.
Triệu thị và Ngô thị đều là người tháo vát. Tô Liên Y giao cho hai người phụ trách quản lý. Triệu thị giám sát sản xuất, còn Ngô thị thì phụ trách khâu nguyên liệu và phân phối thành phẩm. Ngô thị khác Triệu thị ở chỗ tuổi còn trẻ, khả năng tiếp thu nhanh, chỉ cần Tô Liên Y chỉ dạy đôi ba lần là có thể tự mình suy luận mở rộng.
Ngô thị có thể nói là trung thành tuyệt đối đối với Tô Liên Y, đến mức chỉ cần Tô Liên Y đưa cho một con dao, nàng ta cũng sẵn sàng đi vì nàng mà liều mạng. Nguyên nhân rất đơn giản, vì Tô Liên Y chính là ân nhân cứu mạng của Tôn gia. Nếu không có nàng, Tôn Đại Hải đã sớm mất mạng, mà Tôn gia cũng đã sụp đổ từ lâu rồi.
Hiện tại, Tôn gia cũng không còn giống như xưa. Tôn Đại Hải đã có thể lao động trở lại, Ngô thị thì được giao quản lý ở xưởng mỹ phẩm. Từ một gia đình nghèo không đủ ăn, nay đã vươn lên thành hộ khá giả. Không chỉ tu sửa lại ngôi nhà cũ, mà còn xây thêm mấy gian phòng mới.
Vì Sơ Huỳnh đã mang thai, Tô Liên Y không muốn để nàng ta phải lao lực quá nhiều nên đã cho nàng ta tạm nghỉ dạy, đồng thời sắp xếp cho Tôn Tiểu Cẩm và Tô Bạch lên huyện học tư thục. Tôn Tiểu Cẩm thông minh hơn người, lại được Sơ Huynh dạy dỗ bài bản từ thuở vỡ lòng, nên giờ đây đã trở thành học sinh xuất sắc nhất trong toàn học viện.
Tô Bạch thì hơi kém hơn một chút, nhưng sau tất cả những gì đã trải qua, hắn cũng hiểu được tầm quan trọng của tri thức, nên rất nỗ lực học tập.
Xưởng rượu giờ đã đi vào ổn định, các quản sự ở xưởng và ở quán rượu đều là người có năng lực, đơn đặt hàng cũng không nhiều, nên ngoài việc định kỳ báo cáo với Tô Liên Y thì hầu như nàng không cần lo lắng gì thêm.
Những ngày gần đây, Tô Liên Y cực kỳ bận rộn, lúc nào cũng tất bật giữa xưởng mỹ phẩm và huyện thành tìm thợ thủ công đặt làm hộp bao bì, đặt các hiệu gốm chế tạo bình sứ. Nếu trước đây, nàng ví mình như con quay gắn đinh dưới chân, thì giờ chẳng khác gì một lúc quay hai con, đủ biết bận đến mức nào.
Hôm đó, Liên Y lại bận rộn tới tận khuya. Ở huyện thành, nàng ăn tạm một bữa rồi tiện thể mua một phần về cho Đại Hổ. Khi đánh xe lừa nhỏ về đến nhà thì trời đã tối mịt.
Đại Hổ lúc này đang đun nước trong bếp, nước để Tô Liên Y tắm. Biết nàng cả ngày lăn lộn ngoài đường, lại chẳng giúp được gì nhiều, nên hắn chỉ biết âm thầm làm những việc mình có thể, để san sẻ phần nào cho nàng.
“Ta về rồi đây.” Tô Liên Y bước xuống khỏi xe, thở phào một hơi. Cái sân nhỏ này thật yên tĩnh, về đến nhà vẫn là dễ chịu nhất.
Đại Hổ vội từ bếp chạy ra, nhận lấy dây cương, dắt xe ra chuồng bên ngoài, tháo xe, buộc lừa lại rồi cho ăn thêm cỏ. Xong xuôi đâu đấy, hắn mới quay vào.
Tô Liên Y dù mệt vẫn không quên rửa tay, dọn bữa tối, bày phần cơm mua về ra bát cho Đại Hổ.
Còn Đại Hổ thì cũng chẳng chịu ngồi yên, xách nước nóng vào gian nhỏ trong phòng nàng, điều chỉnh nhiệt độ vừa đủ để nàng tắm cho dễ chịu.
Hai người cứ thế, ai nấy đều tự làm việc của mình, nhưng tất cả đều là vì người kia. Không cần nhiều lời, ngày nào cũng như vậy.
Đại Hổ làm xong việc, lau khô tay rồi ngoan ngoãn ngồi vào bàn dưới gốc cây, ăn bữa tối của mình. Còn Tô Liên Y thì vứt lớp giấy gói đồ ăn đi, bước vào phòng, đóng cửa lại, rồi thả mình vào thùng tắm, khẽ nhắm mắt lại, lòng thầm cảm tạ: Cuối cùng cũng xong một ngày mệt nhoài, có thể nghỉ ngơi rồi.
Lúc Tô Liên Y đang lim dim buồn ngủ trong bồn tắm thì Sơ Huynh vác bụng bầu to, tay ôm một cái bọc nhỏ bước vào sân. Nàng ta mở cổng, liếc nhìn Đại Hổ: “Liên Y đâu rồi?”
Đại Hổ chỉ vào trong phòng, không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Sơ Huỳnh cũng không khách sáo, đi thẳng vào nhà, ngồi xuống ghế trong phòng khách, mở bọc ra. “Liên Y, ta đến rồi đây. Tắm xong thì gọi ta nhé.” Trong lòng nàng không khỏi xót xa cho Tô Liên Y: Trời nóng thế này, vậy mà nàng vẫn phải chạy đi chạy lại, vừa về đến nhà là đã vội đi tắm cho đỡ mệt.
Tắm xong, Tô Liên Y cảm thấy như sống lại lần nữa. Nàng khoác tạm chiếc "khăn tắm" đặc chế, mặc đơn giản bộ đồ lót, rồi thò đầu ra khỏi phòng gọi: “Sơ Huỳnh, tìm ta có việc gì thế?”
Sơ Huỳnh thấy nàng, cười hí hửng, lấy từ trong bọc ra một chiếc váy: “Ta vừa may xong bộ váy để ngươi mặc đi dự tiệc ở Quần Anh hội, mang đến cho ngươi thử đây. Đảm bảo vừa xuất hiện là khiến cả hội kinh ngạc vì sắc đẹp!”
“…” Tô Liên Y nghẹn lời, chỉ biết khổ sở than thầm: “Đừng hù ta nữa mà, Sơ Huỳnh, ngươi hiểu ta mà, ta chỉ muốn lặng lẽ làm người qua đường thôi…”
Sơ Huỳnh bĩu môi: “Sao lại thế được? Có cô gái nào lại không muốn mình thật xinh đẹp? Mà nè, ‘làm người qua đường’ là sao? ‘Đánh giấm dầu’ là cái gì? Giấm dầu là thứ gì mà phải đánh?”
Ở nước Loan, dĩ nhiên là không có khái niệm “đánh giấm dầu”.
Tô Liên Y thở dài: “Vào đi.”
Vừa nói vừa né người sang bên, nhường một lối cho Sơ Huỳnh đi vào. Sơ Huỳnh thì vẫn cười hì hì, hớn hở bước vào phòng.
Đại Hổ ăn xong bữa tối thì tự giác mang bát đũa vào bếp rửa sạch, cất gọn gàng. Sau đó vào phòng lấy quần áo thay, chuẩn bị như thường lệ đi đến hồ Tiên Thủy tắm gội. Nhưng ngay khi hắn vừa kéo khăn xuống khỏi sợi dây treo ngoài sân, chuẩn bị rời khỏi cổng thì cánh cửa phòng của Tô Liên Y bất ngờ bị bật mở, Sơ Huỳnh ôm bụng chạy ào ra ngoài.
“Đại Hổ, mau lại đây xem nè! Liên Y đẹp lắm luôn đó!”
Đại Hổ quay đầu lại, chỉ thấy Sơ Huỳnh bụng bầu lắc lư mà vẫn cố chạy lạch bạch ra khỏi phòng, phía sau là Tô Liên Y đang bước theo.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đến Tô Liên Y, Đại Hổ lập tức quên sạch việc mình định làm. Trong đầu chàng ngoài hai chữ “kinh diễm” thì chẳng còn gì khác.
Đẹp. Quá đẹp.
Người con gái trước mặt cao dong dỏng, tóc đen suôn mượt xõa ngang vai, gương mặt thanh tú như sen mới nở, không son không phấn mà vẫn đẹp đến ngỡ ngàng. Lông mày cong cong, đôi mắt sâu lắng, da trắng như ngọc, môi đỏ như son.
Đại Hổ vốn đã biết nàng đẹp, nhưng ngày thường, Tô Liên Y luôn búi tóc gọn gàng, tóc dày đen nhánh được chải kỹ, thường chỉ cài một cây trâm ngọc hoặc bạc đơn giản, chẳng bao giờ dùng đến trang sức lòe loẹt. Kiểu tóc nghiêm túc, ăn mặc chỉnh tề, khiến phần lớn vẻ đẹp vốn có bị che lấp.
Nhưng hôm nay, mái tóc nàng chẳng buộc lại, chỉ nhẹ buông xõa xuống, theo từng cử động mà khẽ lay động. Trên người khoác bộ y phục trắng như tuyết.
Lụa mỏng phối cùng sa trắng, tầng tầng lớp lớp tạo thành váy dài nhiều nếp gấp, rũ xuống mềm mại. Phần thân trên theo kiểu cổ tròn đang thịnh hành, hơi trễ, để lộ chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh mảnh mai, vô cùng thu hút ánh nhìn.
Tay áo bằng lụa mỏng, bên trong là tay áo bó bằng gấm nhẹ, bên ngoài là ống tay rộng bằng sa mềm, phiêu dật như mây.
Cả bộ trang phục trắng toát vốn đã tựa như tiên nữ, vậy mà phần ngực áo còn được thêu hoa tươi bằng chỉ đỏ tươi, ***** lại kết bằng chỉ vàng, sống động đến mức tưởng chừng như có thể ngửi thấy hương. Những đóa hoa ấy kéo dài xuống chân váy, dần dần thưa dần, tản ra tựa như tiên nữ tung hoa. Cuối cùng chỉ còn vài cánh hoa lẻ loi rơi rớt nơi gấu váy, khiến người nhìn có cảm giác Tô Liên Y như đang bước đi trên chính những cánh hoa rực rỡ đó.
“Sơ Huỳnh! Bộ này ta tuyệt đối không mặc đâu, quá lòe loẹt rồi!” Người con gái đẹp như bước ra từ mộng cảnh kia hét lớn, một tiếng la khẽ đã phá tan giấc mơ huyền ảo, kéo Đại Hổ trở lại hiện thực.
Sơ Huỳnh đứng bên cạnh chu miệng phụng phịu: “Vì sao không mặc chứ? Mặc đi mà, đâu có lòe loẹt đâu, ta đâu có dùng mấy màu xanh lè tím lịm đâu.”
“Không mặc.” Tô Liên Y xoay người muốn trở vào phòng thay bộ váy này ra. Nàng đi dự hội Quần Anh chỉ là để tuyên bố vị thế của Tô gia, khiến người ngoài không dám ức *****, thế thôi. Đâu phải đi gây chú ý, thu hút ánh nhìn.
Sơ Huỳnh không chịu: “Không được! Ngươi nhất định phải mặc bộ này! Nếu không ta khóc cho xem!”
Tô Liên Y thực sự nổi giận: “Khóc đi.”
Sơ Huỳnh không ngờ Tô Liên Y vốn luôn chiều chuộng mình lại dám nói vậy, nước mắt lưng tròng như trân châu đổ xuống ào ào không ngừng, òa lên khóc nức nở: “Ngươi không thể… không mặc được… hu hu… ta vì váy này… mà làm suốt mười một ngày liền đó… hu hu hu hu…”
Tô Liên Y đang định đóng cửa, thì khựng lại. Đúng rồi, mấy ngày nay quả thật không thấy bóng dáng Sơ Huỳnh, ngày thường thì hay qua ăn ké, hôm nọ Đại Hổ bắt được thỏ rừng cũng mang sang cho nàng ấy.
“Hu hu hu… ngươi không thể phụ tấm lòng của ta như vậy… ta… ta vì thêu mấy bông hoa kia mà mắt đau rát hết cả… hu hu… tổng cộng có ba trăm bảy mươi mốt đóa hoa, hai mươi chín cánh hoa rơi… hu hu hu… không có cái nào giống cái nào hết trơn đó…”
Tô Liên Y cúi đầu nhìn lại hoa văn trên váy, mới phát hiện ra đúng là như lời Sơ Huỳnh nói. Những đóa hoa kia sống động như thật, bông thì khép nép e lệ, bông thì nở rộ rực rỡ, mỗi đóa mỗi vẻ, tuyệt không trùng lặp. Bộ váy này còn đẹp gấp ngàn lần, không, phải là vạn lần, so với váy do thợ ở kinh thành làm bán trong tiệm!
“Hu hu hu… tay ta còn bị chai luôn rồi đó… hu hu hu…” Sơ Huỳnh tiếp tục gào khóc, thật giả lẫn lộn. Thật ra, nàng ta đúng là có ấm ức. Từ lâu đã muốn giúp Liên Y nổi bật, nên mới liều mạng dồn sức làm váy.
Nàng ta thề, đây là lần *****ên trong đời mình dốc toàn lực như vậy để may vá. Nếu đem bán, dù người ta trả ngàn vàng nàng ta cũng không bán. Nhưng nếu Liên Y thật sự không chịu mặc… nàng ta cũng đành chấp nhận thôi.
Vừa tiếp tục gào khóc, vừa âm thầm cầu nguyện: Liên Y nhất định sẽ đồng ý mặc… bình thường thương mình như vậy mà… chắc chắn sẽ mềm lòng… nhất định vậy…
Đại Hổ nhíu mày, liếc mắt nhìn Sơ Huỳnh, đầy vẻ không đồng tình. Trong lòng thầm trách: Sơ Huỳnh sao có thể ỷ vào việc Liên Y thương mình mà đem tình cảm ra uy ***** chứ? Hơn nữa, Liên Y đẹp thế này… ta thật sự không yên tâm.
Ngày thường ăn mặc kín đáo như vậy còn khiến tên công tử phong lưu Diệp Từ kia bám riết không buông, nay mà ra ngoài với bộ váy tiên nữ này… hậu quả không dám tưởng tượng!
Tô Liên Y vốn rất muốn từ chối, nhưng khi thấy gương mặt ngập nước mắt của Sơ Huỳnh, rồi lại cúi đầu nhìn những đóa hoa không cái nào giống cái nào trên váy, nghĩ đến lời nàng ấy, trong lòng bỗng thấy xúc động.
Tấm lòng của Sơ Huỳnh, nàng hiểu rõ. Nhưng… thôi vậy.
“Hoàng Sơ Huỳnh.” Nàng khẽ quát, giọng lạnh đi mấy phần.
Sơ Huỳnh thấy Tô Liên Y gọi cả họ lẫn tên, liền run lên, đôi mắt to như mắt nai thoáng chốc lộ vẻ sợ sệt, nhìn Tô Liên Y đầy dè dặt. Nhưng vừa nhìn vào ánh mắt ấy, Tô Liên Y lại mềm lòng. Hết cách rồi, nàng vốn không chịu nổi chiêu làm nũng, đặc biệt là với người thân thật sự thì càng không thể cứng lòng.
“Đây là lần đầu cũng là lần cuối. Dùng tấm lòng của người khác để uy ***** là việc rất tồi tệ, sẽ khiến người khác chẳng còn muốn đối xử chân thành với ngươi nữa. Hiểu chưa?”
Tô Liên Y nghiêm mặt, nhưng trong mắt vẫn đầy yêu thương. Sơ Huỳnh thấp thỏm, biết mình hơi quá đáng, uất ức gật gật đầu.
“Lần này thì theo ý ngươi. Đã bỏ công ra làm váy cho ta, ta sẽ không phụ lòng ngươi. Ta sẽ mặc bộ này đi Quần Anh Hội. Nhưng nhớ cho kỹ, không có lần sau.”
Sơ Huỳnh vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: “Biết rồi, tuyệt đối không có lần sau nữa, ngươi yên tâm đi.” Trong lòng thì vừa lo lắng vừa vui mừng. Lo là sợ Tô Liên Y vì chuyện này mà không thương nàng ta nữa, vui là vì cuối cùng cũng khiến Liên Y đồng ý mặc bộ váy, nhất định sẽ làm chấn động cả hội!
Con gái mà, ai chẳng muốn mình thật xinh đẹp? Mà người nàng ta thích nhất chính là Tô Liên Y, đương nhiên cũng muốn nàng trở thành người đẹp nhất.
Đại Hổ tức giận đến nghiến răng, ánh mắt nhìn Sơ Huỳnh như muốn giết người.
Sơ Huỳnh rụt cổ lại, giả vờ không thấy, vui vẻ lẽo đẽo theo Tô Liên Y vào phòng thay đồ.
Đại Hổ giận dữ đóng sầm cửa sân, trong đầu toàn là cảnh Tô Liên Y khiến đám công tử choáng váng, rồi bị bọn họ săn đuổi… không tài nào gạt đi được.
…
Nhà Tô Liên Y lúc này vô cùng náo nhiệt, trái ngược hoàn toàn với không khí trong một sân nhà khác, nơi đó đang vang vọng tiếng đổ vỡ liên hồi.
“Tô Liên Y, con tiện nhân kia!” Giang thị vừa gào đến khản cả giọng, vừa giơ một cái vại lên nện mạnh xuống đất, như thể thứ bị đập nát không phải cái vại, mà chính là Tô Liên Y.
“Tất cả đều tại ngươi, phu quân mới không thèm để ý đến ta! Con tiện nhân đáng chết!”
Bà ta lại đập thêm một chồng bát.
“Tô Hạo! Ngươi đúng là kẻ bạc tình! Ta có điểm nào không tốt? Sao ngươi lại nghe lời con tiện nhân Tô Liên Y kia chứ?!”
Không được! Bà ta nhất định phải nghĩ cách xoay chuyển tình thế, giành lại trái tim của Tô Hạo!