Việc Sơ Huỳnh sinh con đã khiến cả thiên hạ chấn động!
Thì ra… trên đời này còn có cách sinh nở như thế!
Thì ra, phẫu thuật mổ bụng lấy con, rồi khâu lại, con người… vẫn có thể sống sót!
Thì ra, trên đời lại có một nữ nhân gan dạ đến mức ấy!
Chuyện sinh nở của Sơ Huỳnh cũng khiến Vân Phi Tuân phải bàng hoàng.
Thì ra… tình cảm giữa nam và nữ không phải chỉ đơn thuần là thuận theo tự nhiên mà đến.
Thì ra… một người nam tử để chiếm được trái tim nữ tử có thể phải bỏ ra bao nhiêu công sức!
Thì ra… hắn lại may mắn đến mức chẳng cần làm gì cả, mà đã có thể có được tình cảm của nàng!
Mà cũng phải nói thật, liên quan đến việc Sơ Huỳnh sinh con… đầu óc của Vân Phi Tuân không như người bình thường, suy nghĩ cũng đi theo hướng rất riêng.
Hôm ấy, Tô Liên Y đích thân thực hiện ca phẫu thuật đỡ đẻ cho Sơ Huỳnh.
Còn trong lúc đó ở ngoài sân, Vân Phi Tuân bị hai bà đỡ lắm chuyện tận tình giảng giải một hồi, bỗng nhiên như được khai sáng.
Lúc ấy hắn mới chợt hiểu ra, thì ra bấy lâu nay bản thân đối với Liên Y là quá hời hợt.
Hắn là người cứng nhắc, ít nói, vụng về… ngay cả chính hắn cũng chẳng hài lòng với bản thân, thử hỏi sao có thể khiến nữ tử yêu mến được?
Vậy nên, Vân Phi Tuân hạ quyết tâm, phải học theo vị “Gia Gia” trong lời hai bà đỡ kia kể.
Vì nụ cười của mỹ nhân, hắn cũng sẽ bắt đầu cố gắng.
Mấy ngày sau đó, Tô Liên Y gần như không rời khỏi nhà Sơ Huỳnh, ngày đêm túc trực bên cạnh chăm sóc nàng ta ở cữ, lo lắng từng chút một, sợ vết mổ bị nhiễm trùng.
Dù Tô Liên Y đã cố gắng hết sức, nhưng Sơ Huỳnh vẫn liên tục lên cơn sốt suốt ba ngày liền. Mà Tô Liên Y thì không rời người, gần như không chợp mắt, chỉ chăm chăm lo lắng cho nàng ta.
Bà cụ Tôn và Ngô thị cũng luôn túc trực hỗ trợ, thấy thế thì vô cùng cảm động. Hai người không ngừng khuyên Tô Liên Y nên nghỉ ngơi đôi chút, nhưng nàng chỉ lắc đầu.
Nàng sợ… sợ nếu mình thực sự ngủ một giấc, thì khi tỉnh dậy sẽ không còn kịp nữa. Dù gì… đây cũng là thời đại cổ đại, điều kiện y tế vô cùng thô sơ.
May thay, sau ba ngày giằng co, cơn sốt cao, rồi sốt nhẹ của Sơ Huỳnh cuối cùng cũng dần lui hẳn.
Vết mổ bắt đầu lành lại, tình trạng viêm nhiễm cũng được kiểm soát. Sơ Huỳnh tỉnh táo trở lại.
Còn đứa bé thì ngoan một cách kỳ lạ. Trừ ngày đầu tiên sinh ra khóc mãi không dứt, suốt ba ngày sau gần như không hề quấy khóc, như thể nó biết rõ mẫu thân đang bệnh nặng, nên cố gắng không làm phiền.
Mấy ngày này, Vân Phi Tuân thì bận không kém. Ngoài việc đưa cơm mỗi ngày, hắn còn tranh thủ đi khắp thôn Tô Gia để làm quen với những người bạn mới.
“Bạn bè” ở đây, dĩ nhiên là những nam nhân trẻ tuổi quanh quẩn trên ruộng đồng mà trước đây ngày nào hắn cũng chạm mặt, đa phần là người cùng tuổi, làm ruộng gần đó, lâu ngày thành quen.
Trong số đó, thân nhất chính là nhà của Tô Địch Bảo, vì đất hai nhà liền kề, lại bằng tuổi nhau, nên hễ ra ruộng là gặp, thân quen lúc nào chẳng hay.
Tô Địch Bảo, xét theo vai vế thì ngang hàng với Tô Phong, vậy nên cả Tô Liên Y lẫn Vân Phi Tuân đều phải gọi một tiếng: “Tiểu thúc.”
Giữa mùa hè oi ả, nắng trưa gay gắt như đổ lửa, người chẳng thể chịu nổi lâu ngoài đồng. Dân làng phần lớn đều về nhà nghỉ trưa, nằm trong bóng râm chợp mắt.
Vân Phi Tuân đứng do dự hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định ghé sang nhà Tô Địch Bảo.
Trên đường đi, hắn băng qua một con suối nhỏ. Bên bờ suối, có không ít phụ nữ đang giặt giũ, có thiếu nữ, cũng có các phụ nhân trẻ.
Họ vừa cười nói rôm rả, vừa dùng làn nước trong veo của con suối để giặt áo quần.
Bỗng một người ngẩng đầu lên, bắt gặp bóng dáng Vân Phi Tuân đang đi ngang qua.
“Này này, tỷ muội nhìn kìa! Có phải là… nam nhân của nhà Tô Liên Y không đấy?”
Một phụ nữ trung niên ngạc nhiên lên tiếng, dù sao thì cũng hiếm khi thấy hắn xuất hiện, nên vừa nhìn thấy đã thấy lạ lẫm lắm rồi.
Mấy người phụ nữ đang tám chuyện cũng lập tức ngừng lại, cùng quay đầu nhìn về phía Vân Phi Tuân.
Cái nhìn ấy khiến hắn hơi khựng lại, bối rối đứng chững ra vài giây. Sao những người phụ nữ này lại nhìn mình? Hắn không quen bị phụ nữ nhìn chằm chằm như thế, ánh mắt của họ cứ như thể đang… soi mói? Đánh giá?
Vân Phi Tuân khẽ cúi đầu, vội vàng bước nhanh qua chiếc cầu đá nhỏ bên suối, hướng thẳng tới nhà Tô Địch Bảo.
“Đúng rồi đó! Chính là nam nhân nhà Tô Liên Y, nghe bảo tên là Đại Hổ gì đấy.” Có người phụ họa thêm.
Một cô gái trẻ xen vào: “Ta nhớ lần trước hình như có thấy thoáng qua, nhưng không rõ lắm. Chỉ nhớ khuôn mặt người đó trông… hơi đáng sợ. Sao bây giờ nhìn lại thấy… cũng được phết nhỉ?”
Một cô khác bật cười: “Phải đấy! Giờ nhìn hắn trông đẹp trai hơn nhiều. Không biết có phải dùng bí phương gì của Tô Liên Y không nữa?”
“Nhắc đến cái Thần Tiên Phương đó, đúng là thần kỳ thật. Tam tỷ ta làm trong xưởng mỹ phẩm đó đấy. Nàng ta kể lúc đóng chai, tay có dính tí kem thôi mà da lập tức trắng trẻo mịn màng luôn!”
“Ừ, chắc chắn là hắn cũng dùng Thần Tiên Phương rồi! Nhìn mà xem, càng nhìn càng thấy đẹp trai. Vai rộng, eo thon, chân dài… sao mà chuẩn quá vậy trời?”
“Ôi kìa! Cửu tẩu nhìn mê mẩn rồi kìa, chúng ta coi như chưa nghe gì nhé, không khéo Cửu ca đến tìm chúng ta tính sổ mất!”
Một người cười phá lên trêu chọc.
Người phụ nữ bị gọi là “Cửu tẩu” hơi đỏ mặt, nhưng dù sao cũng đã là người có phu quân, có con, so với các thiếu nữ trẻ thì dạn dĩ hơn nhiều. Huống hồ xung quanh lúc này chẳng có đàn ông nào, nên nàng ta cũng thuận theo không khí vui vẻ mà đùa lại: “Cửu tẩu ta đâu có động lòng gì, chỉ là thấy thương con bé Liên Y thôi. Trước kia còn mũm mĩm thì có da có thịt đỡ đần được, chứ bây giờ gầy rộc thế kia… thân hình nhỏ thó ấy, không chừng một ngày nào đó Đại Hổ mạnh tay quá, con bé chẳng xuống nổi giường luôn ấy chứ!”
“Ha ha ha ha—!”
Một câu nói mang ý đùa hơi... tục tĩu nhưng không quá đà lại khiến đám phụ nữ cười phá lên rôm rả.
Còn những cô nương chưa chồng, nghe tới mấy chuyện ám chỉ kiểu ấy thì xấu hổ đỏ mặt, lặng lẽ ôm đồ giặt rời đi, tìm một góc khác bên suối để giặt riêng, không dám tiếp tục nghe.
Cũng may, Vân Phi Tuân lúc ấy đã đi xa, hoàn toàn không nghe thấy những lời trêu chọc phía sau.
…
Tại nhà Tô Địch Bảo.
Thê tử của Tô Địch Bảo đang ngồi trong sân chơi với đứa con trai hai tuổi. Nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng ta ngẩng đầu lên, thoáng bất ngờ khi thấy Vân Phi Tuân đứng ngoài cổng.
“Đại Hổ? Ngươi tới tìm Địch Bảo à?”
“Vâng, làm phiền tiểu thẩm một chút.” Vân Phi Tuân lễ phép đáp.
Thê tử của Tô Địch Bảo vội bế đứa con nhỏ đứng dậy ra mở cổng, mỉm cười nói: “Đại Hổ vào sân ngồi một lát đi. Địch Bảo đang ngủ trưa đó, ta vào gọi hắn dậy ngay.”
Nói rồi nàng ta bước nhanh vào nhà, giọng nói lanh lảnh vọng ra từ bên trong: “Địch Bảo! Mau dậy đi, Đại Hổ tới tìm ngươi kìa!”
Vân Phi Tuân đứng ngoài sân, trong lòng hơi áy náy. Giờ này là lúc nghỉ trưa, hắn cảm thấy mình thật không phải khi đến làm phiền người ta như vậy.
Tô Địch Bảo là người cao lớn, vóc dáng chẳng kém gì Vân Phi Tuân. Cả hai ngày nào cũng ra đồng, nhưng nếu như làn da của Vân Phi Tuân rám nắng một cách khỏe khoắn, mang sắc đồng cổ ấm áp, thì Tô Địch Bảo lại đen nhẻm, đen đến mức càng khiến thân hình rắn rỏi của hắn thêm nổi bật.
Vừa bước ra thấy Vân Phi Tuân, Tô Địch Bảo thoáng ngẩn người, rồi lập tức cười ha hả: “Ô kìa, Đại Hổ đấy à! Đúng là quý nhân ghé nhà nha. A Uyển, mau đi làm ít đồ nhắm, hôm nay ta phải uống với Đại Hổ vài chén!”
Vân Phi Tuân vội xua tay từ chối: “Thôi thôi, ta ăn trưa rồi, không dám làm phiền nữa đâu. Chỉ muốn mời ngươi đi dạo một chút… Có vài chuyện, muốn hỏi riêng.”
Tô Địch Bảo gật đầu ngay: “Được thôi! Chờ ta thay cái áo rồi đi liền.”
Hắn nhanh chóng quay vào nhà thay một bộ áo vải sạch sẽ, ra ngoài rửa mặt một chút rồi bước theo Vân Phi Tuân, cả hai cùng rảo bước về phía rừng cây dưới chân núi.
Khi tới nơi, Tô Địch Bảo liền hỏi ngay: “Có chuyện gì vậy? Không tiện nói trong nhà sao? Chẳng lẽ… ngươi với Tô Liên Y cãi nhau à?”
Vân Phi Tuân khẽ lắc đầu: “Không phải đâu.”
Hắn do dự một chút, khó xử thật sự không biết nên mở lời thế nào. Suy cho cùng, chuyện hắn muốn hỏi… thật chẳng dễ gì để thốt ra.
“Vậy có chuyện gì?” Thấy sắc mặt Vân Phi Tuân có phần căng thẳng, Tô Địch Bảo cũng nghiêm túc hẳn lên. Trong lòng hắn nghĩ: Chắc chắn là chuyện quan trọng rồi.
Bởi theo hiểu biết của hắn, cái người tên “Đại Hổ” này dù trông thì bình thường như bao nông dân khác, nhưng từ thần thái, khí chất cho đến dáng vẻ… đều khiến người khác có cảm giác hắn không phải nông dân bình thường.
Trong lòng Vân Phi Tuân giằng co mãi. Làm cho nữ nhân vui vẻ… là chuyện hắn chưa từng làm trong đời. Trước kia là không thèm làm, bây giờ thì… không biết làm thế nào.
Lại do dự một lúc lâu, hắn quay sang nói nhỏ: “Địch Bảo, năm đó… ờ… lúc ngươi với tiểu thẩm còn chưa thành thân… ngươi có từng… bày trò gì không?”
Tô Địch Bảo ngẩn ra: “Bày trò? Là trò gì cơ?”
Vân Phi Tuân nhất thời không biết nên diễn tả kiểu gì, đành kể lại vài chiêu “tỏ tình” mà hắn từng nghe ở Nhạc Vọng, vị "Gia Gia" nổi danh kia đã dùng để theo đuổi các nàng kỹ nữ ở Túy Tiên Lâu. Mấy chuyện đó khiến hắn lúc nghe cũng phải há hốc mồm vì kinh ngạc.
Nghe xong, Tô Địch Bảo bỗng vỗ đùi đánh "bốp" một cái, tỉnh ngộ: “A, hóa ra ngươi nói mấy cái đó à? Cái đó thì… tất nhiên là phải làm rồi!”
“Nam nhân mà không chịu bỏ chút tâm tư, sao nữ nhân động lòng được? Ngươi tưởng ai cũng là Nhị công tử Lý gia, chỉ cần đứng yên một chỗ thôi cũng có nữ nhân đổ rầm rầm chắc?”
Tô Địch Bảo vừa dứt lời, lập tức nhận ra mình… lỡ miệng.
Trời đất! Sao lại có thể nhắc tới Nhị công tử Lý gia trước mặt Đại Hổ chứ? Chẳng phải như thế là tự rước họa vào thân à?
Hắn vội vã chữa lời: “Ha ha… ờ thì… Đại Hổ à, thật ra… cái vị Nhị công tử Lý gia đó… ờ… cũng chẳng có gì ghê gớm đâu… ha ha…”
Nhưng nói tới đây, chính hắn cũng thấy không thuyết phục nổi mình. Người ta là thiếu gia nhà danh môn, vừa có gia thế, vừa có tướng mạo, nghe nói tài năng xuất chúng, ăn nói khéo léo. Đâu phải đám nông dân như bọn họ có thể so sánh được.
Gương mặt Vân Phi Tuân sầm lại, sắc mặt lạnh như đồng sắt, càng khiến hắn thêm quyết tâm: Mình nhất định phải làm một điều gì đó thật đàng hoàng.
Hắn vỗ mạnh lên vai Tô Địch Bảo một cái, nói rắn rỏi: “Địch Bảo, ngươi nói cho ta biết đi, năm đó làm sao ngươi chinh phục được tiểu thẩm. Cả đời này ta sẽ nhớ ơn ngươi.”
Tô Địch Bảo giật mình suýt đứng không vững. Đại Hổ rõ ràng chỉ đập nhẹ vai hắn, mà sao đau rát như bị ai dùng gậy quật trúng?
Hắn liếc qua gương mặt nghiêm túc của Vân Phi Tuân, cứ như thể hai người đang bàn chuyện binh biến, không phải chuyện yêu đương.
“Ha ha… Đại Hổ, ngươi nói nặng lời quá rồi… Chuyện đó… ta nói là được mà, ngươi đừng nhìn ta bằng cái ánh mắt đó, ta sợ đến quên sạch mất rồi đây này…”
Thấy vậy, Vân Phi Tuân cũng thu lại khí thế, gật đầu nghiêm trang, rồi kéo Tô Địch Bảo ngồi xuống tảng đá lớn gần đó.
Hắn móc từ trong người ra một mảnh giấy gấp kỹ, rồi lại lấy từ ngực áo ra một mẩu than đen nhỏ.
“Địch Bảo, nói đi. Ta ghi lại.”
Cảnh tượng ấy khiến Tô Địch Bảo rùng mình. Nhìn ánh mắt lạnh băng, đầy sát khí kia, hắn run lên một cái, sống lưng toát mồ hôi lạnh.
“Đại Hổ à, ngươi đừng nhìn ta như thế… ta sợ đến mức chẳng nhớ được cái gì luôn rồi…”
Vân Phi Tuân thở dài, nét mặt dịu lại: “Không sao. Cứ từ từ nghĩ. Ta không gấp.”
Than viết này là một trong những món đồ Tô Liên Y từng làm ra, một loại “bút mang theo người”. Hắn cố tình đem theo là để ghi chép lại mọi điều có ích.
Tô Địch Bảo trầm ngâm một lát, rồi nói: “Trước tiên, miệng phải ngọt.”
Vân Phi Tuân nhíu mày: “Miệng ngọt?”
“Ừ, tức là phải hay khen, hay nói lời dễ nghe. Như ta ấy, hồi theo đuổi A Uyển, mỗi lần nàng đi giặt đồ là ta đều canh ở đoạn đường nàng hay đi qua. Thấy nàng tới, ta sẽ giả vờ như vô tình đi ngang, rồi tranh thủ khen: “A Uyển, hôm nay nàng mặc y phục đẹp ghê”, “A Uyển, hoa cài trên đầu nàng thơm lắm”, “A Uyển, khuôn mặt nàng cứ như quả trứng gà mới bóc vỏ”, rồi thì “A Uyển, đôi tay nàng trắng mịn như… hành lá mới nhổ”…”
“...Hành lá?” Vân Phi Tuân ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi.
Tô Địch Bảo gãi đầu cười gượng: “Ờ… không phải người ta hay nói gì mà ‘tay như hành lá’ à?”
“Ý huynh là ‘bàn tay như ngọc thon tựa hành xanh’?”