Thiên Kim Danh Y

Chương 122

“Đúng đúng, chính câu đó!” Tô Địch Bảo gật đầu liên tục, vừa xấu hổ vừa khâm phục: Vị Đại Hổ này bình thường ít nói, không ngờ lại biết dùng mấy câu văn hoa mỹ như vậy.

Vân Phi Tuân không có thời gian cười nhạo, lập tức cúi đầu ghi chép cẩn thận lên tờ giấy.

Tô Địch Bảo tròn mắt kinh ngạc: “Ngươi biết viết chữ à?”

Họ là dân quê, đa số chẳng ai biết mặt chữ là gì.

Vân Phi Tuân chỉ gật đầu: “Học lõm được một chút.”

Không biết chữ, làm sao đọc binh thư? Không biết viết, làm sao viết thư gửi đi? Đó là những thứ hắn từng phải học, từng sống chết vì chúng.

Tô Địch Bảo càng lúc càng thấy vị Đại Hổ này thật không đơn giản. Càng tiếp xúc, càng cảm thấy người này không phải phường bình dân như họ.

“Còn gì nữa không?” Vân Phi Tuân ngẩng lên hỏi.

Tô Địch Bảo vội đáp: “Còn chứ! Phải biết khen nàng có khuôn mặt như hoa đào, lông mày cong như lá liễu…”

“Ý ngươi là ‘diện tựa hoa đào, mày tựa lá liễu’?”

“Phải rồi, chính là câu đó đó!” Tô Địch Bảo mồ hôi rịn trán, trong bụng thầm khổ: định “làm sang” một chút mà cuối cùng lại bị Đại Hổ nhắc cho từng câu.

Vân Phi Tuân lại cúi đầu, lặng lẽ ghi thêm vài dòng.

Tô Địch Bảo lại ngẫm thêm một lúc, rồi khoanh chân ngồi luôn xuống bên cạnh Vân Phi Tuân.

“Dĩ nhiên, chỉ khen suông thì không ăn thua. Loại đàn ông chỉ giỏi dùng cái miệng, phụ nữ không ưa đâu. Ngươi còn phải giúp nàng làm việc, tốt nhất là giúp cả nhà nàng làm nữa, đặc biệt là mẫu thân nàng. Ngươi phải biết, ảnh hưởng của người mẫu thân đối với con gái… rất lớn đấy.”

Vân Phi Tuân cau mày. Làm việc? Hắn từng đến xưởng rượu phụ giúp rồi… Nhưng còn mẫu thân của Tô Liên Y, bà đã qua đời, chuyện này chắc bỏ qua được.

Hắn ngẩng đầu: “Còn gì nữa không?”

Tô Địch Bảo gãi đầu, nghĩ ngợi, rồi bỗng đập một cái “bốp” vào đùi: “Còn, còn chứ! Cái này quan trọng lắm. Ngoài việc khen ngợi phụ nữ, cũng phải để phụ nữ thấy được ưu điểm của ngươi. Mà cái này… ta có mẹo!”

“Mẹo?” Vân Phi Tuân lập tức chú ý, ánh mắt sắc như dao. “Nói mau.”

Tô Địch Bảo lập tức ghé sát lại, ra vẻ thần bí, hạ thấp giọng: “Phụ nữ quê mình ấy à, không giống mấy cô tiểu thư trong thành. Mấy cô nương trong thành nghe nói thì thích kiểu thư sinh yếu đuối, gió thổi cái là bay. Nhưng phụ nữ làng mình ấy hả? Là khoái đàn ông khỏe mạnh, vạm vỡ! Lúc ta tán A Uyển, ta canh đúng hôm nàng ra bờ sông giặt đồ một mình, liền chạy sang bờ bên kia… tắm! Ngươi biết không? Phơi cái bắp tay rắn chắc cho nàng thấy!”

Vân Phi Tuân chau mày, mặt có vẻ không tán thành: “Trước mặt nữ nhân mà ăn mặc lôi thôi, không phải là mạo phạm à?”

Tô Địch Bảo vung tay, đấm một cú vào ngực Vân Phi Tuân, định "trả đòn" vụ khi nãy bị vỗ vai đau điếng, ai ngờ… như đập trúng đá tảng.

“Ai da! Ngươi đúng là đầu gỗ y như mấy tên thư sinh nghèo trong thành! Không biết ứng biến gì hết! Ngươi không chịu thể hiện, để người khác thể hiện trước ngươi, đến khi nữ nhân của ngươi bị người khác cướp mất thì dù có muốn thể hiện cũng chẳng kịp! Biết câu gì không? Chiếm trước là vương, đến sau là thua thảm!”

Vân Phi Tuân nghiến răng gật đầu cái rụp: “Ngươi nói rất có lý!”

Tô Địch Bảo thấy được thế thì khí thế cũng bốc cao ngút trời. Thật ra nãy giờ hắn toàn bốc phét. Đời nào hắn dám c** tr*n trước mặt phụ nữ, không bị đánh gãy xương sườn là may rồi. Hắn cố ý bịa chuyện là để vớt vát lại thể diện sau vụ không nhớ nổi mấy câu văn hoa mỹ ban nãy.

“Nói đi cũng phải nói lại.” Hắn híp mắt nhìn Vân Phi Tuân đầy nghi ngờ: “Đại Hổ à, rốt cuộc ngươi muốn làm gì vậy? Ngươi với Liên Y chẳng phải đã thành thân rồi sao?”

Sắc mặt Vân Phi Tuân có phần bối rối. “Ngươi đừng hỏi, cứ nói tiếp là được.”

Tô Địch Bảo nhún vai: “Được thôi… nhưng ngươi đừng có làm chuyện lăng nhăng bên ngoài đấy nhé! Dù Tô Liên Y không nhận ta là tiểu thúc, thì ta cũng là thúc của nàng. Ta không cho phép ngươi cắm sừng cháu gái ta đâu!”

“…” Vân Phi Tuân dở khóc dở cười.

“Đừng nói nhảm nữa. Chẳng lẽ ngươi không biết ta là người thế nào sao. Ngươi còn kinh nghiệm gì, tiếp tục nói đi!”

Tô Địch Bảo vắt óc suy nghĩ mãi rồi bỗng vỗ tay một cái rõ to: “À đúng rồi! Đại Hổ, nếu ngươi muốn làm Liên Y vui lòng, nhất định phải nhớ một điều, nhất định phải khen váy của nàng ấy! Nàng ấy mà thay một cái váy mới, ngươi phải khen một lần. Nghe chưa?”

Vân Phi Tuân cau mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Khen váy? Khen váy thì nàng ấy vui cái gì?”

Tô Địch Bảo lập tức vỗ mạnh vào trán hắn một cái, suýt chút nữa ngã ngửa: “Cái đầu gỗ nhà ngươi! Ngươi biết cái câu ‘phụ nữ là vì… vì cái gì mà chải chuốt không?’”

Hắn lại cố lục lọi trong đầu để tìm một câu hay ho, nhưng khổ nỗi, câu ở ngay trên lưỡi mà không sao nói ra nổi.

Lần này thì đến lượt Vân Phi Tuân phải động não. Hắn nhíu mày, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thử nói: “Có phải là… ‘nữ vi… duyệt kỷ giả dung’ (phụ nữ ăn mặc đẹp chỉ để thỏa mãn bản thân) không?”

Tô Địch Bảo bắt đầu thấy mất mặt. Cái tên Đại Hổ này cũng thật là, dù gì mình cũng là bậc trưởng bối, gọi là "tiểu thúc" thì cũng có chút danh phận, vậy mà hắn lại không nể mặt chút nào! Trong lòng bắt đầu nảy sinh ý xấu, liền cười lạnh trong bụng: “Được rồi, cuối cùng, ta truyền cho ngươi một tuyệt chiêu. Đừng nói là tiểu thúc đây không chỉ điểm cho ngươi con đường thành công!”

Hắc hắc hắc hắc… Đại Hổ, ngươi dám khinh ta? Để xem ngươi chịu nổi chiêu này không!

Vân Phi Tuân thấy Tô Địch Bảo bỗng trở nên nghiêm túc, cũng lập tức ngồi thẳng dậy, vô cùng trịnh trọng: “Ngươi nói đi.”

Còn chuyện xưng hô “tiểu thúc”, hắn giả vờ như không nghe thấy.

Tô Địch Bảo cười gian một tiếng, ghé sát tai hắn: “Đại Hổ, ngươi từng nghe câu ‘hảo nam bất hạ thập’ chưa?”

Vân Phi Tuân nhíu mày suy nghĩ: “Câu đó… chưa từng nghe. Có nghĩa là gì?”

Tô Địch Bảo híp mắt cười, nhỏ giọng như đang nói bí mật thiên cơ: “Muốn chinh phục nữ nhân triệt để, thì phải… chinh phục trên giường! Một đêm ít nhất mười lần, mới gọi là hảo hán đó, hiểu chưa?”

Ha ha ha…

Mặt Vân Phi Tuân lập tức đỏ như gấc chín, hai tai nóng bừng như bị lửa nướng.

Hắn và Liên Y còn chưa… động phòng.

“Cái đó… nhất định phải vậy sao?”

“Chứ còn gì nữa? Nữ nhân tìm nam nhân, nam nhân tìm nữ nhân, chẳng phải cũng chỉ vì cái chuyện ** đó sao? Ngươi hầu hạ nàng đến mức không rời được ngươi, thì sợ gì không làm nàng xiêu lòng?”

Câu này, Tô Địch Bảo lần này nói thật.

“…” Vân Phi Tuân tay cầm viên than, đưa lên giấy khẽ quẹt vài nét, nhưng cuối cùng lại không viết xuống.

Chuyện này… có thể Tô Địch Bảo nói đúng, nhưng hắn thật sự không biết nên viết thế nào… Thôi, ghi nhớ trong lòng là được. Trong đầu hắn giờ có hơi loạn.

Tô Địch Bảo nói nhiều quá, mà cái nào cũng kỳ kỳ, khiến đầu hắn ong cả lên.

Sau đó, hai người lại trò chuyện vu vơ vài câu rồi chia tay.

Trên đường về, Vân Phi Tuân cứ lặp đi lặp lại trong đầu những gì vừa nghe. Mỗi khi nghĩ tới ba chữ “một đêm mười lần”, mặt liền đỏ bừng như tôm luộc, vẻ mặt cũng trở nên hết sức ngại ngùng.

Đang mải suy nghĩ, bỗng có hai thiếu nữ tay trong tay đi ngang qua. Thấy hắn, cả hai cùng đỏ mặt, lặng lẽ né sang một bên rồi… len lén nhìn trộm.

Vân Phi Tuân ngẩn người. Cúi đầu nhìn lại bản thân, quần áo chỉnh tề, không có gì kỳ quái.

Hay là… mấy cô nương đó thấy mặt hắn đỏ bừng nên tưởng hắn đang nghĩ chuyện kỳ lạ? Nghĩ đến đây, hắn càng thêm xấu hổ.

“Nhìn kìa, người đó lạ mặt thật, mà cũng đẹp trai ghê.” Một cô gái thì thầm.

“Ừm… không biết là con nhà ai, sao trước giờ chưa từng thấy?” Cô còn lại đáp lời.

Hai người cứ thế nhìn theo bóng lưng Vân Phi Tuân xa dần, ánh mắt đầy tò mò.

Vân Phi Tuân thì không về nhà ngay. Lúc đi ngang Triệu gia, nhớ ra trong nhà giờ chỉ còn mỗi bá bá Tô Chính ở nhà, vì Triệu thị đang làm ở xưởng mỹ phẩm.

“Bá bá, ngươi có bận gì không ạ?” Vân Phi Tuân đẩy cửa sân vào, hỏi với giọng cung kính.

Tô Chính đang quét sân, thấy hắn đến thì cười tươi như hoa nở, vẫy tay: “Đại Hổ à, vào đi, vào đi, ngồi chơi đi.”

Vân Phi Tuân đến làm gì à? Đương nhiên là… tiếp tục xin bí kíp theo đuổi nữ nhân!

Nhà của Sơ Huỳnh lúc này vô cùng náo nhiệt.

Sau mấy ngày mấy đêm giằng co với thần chết, thân thể Sơ Huỳnh cuối cùng cũng đã bình phục. Nàng ta vừa cho con bú xong, đứa bé trai nhỏ xíu nằm bên cạnh đã ngủ ngon lành, không mảy may bận tâm tới mấy người lớn đang trò chuyện, tiếng cười râm ran cũng không khiến nó tỉnh giấc.

“Hoàng muội muội, đã nghĩ tên cho đứa nhỏ chưa?” Ngô thị dịu dàng hỏi. Tô Liên Y cũng ngồi ở bên cạnh, nụ cười như ánh xuân.

Sơ Huỳnh suy nghĩ chốc lát, rồi bỗng quay sang Tô Liên Y: “Hay là… để ngươi đặt tên cho con ta đi?”

Câu ấy khiến Tô Liên Y giật mình kinh hãi: “Sao có thể được? Tên của đứa nhỏ, đương nhiên phải do mẫu thân đặt, ta thì tính là gì chứ? Hơn nữa, ta cũng chẳng biết đặt tên hay đâu.”

Từ nhỏ nàng học hành không nhiều, chưa bao giờ giỏi mấy chuyện dùng chữ nghĩa văn hoa. Nếu để nàng đặt, e là chẳng ra gì, không khéo lại gọi mấy cái tên tầm thường như Hồng, Tĩnh, hay là Thiện gì đó, tầm thường đến mức vụn nát* mất thôi.

(*俗到掉渣: “tầm thường đến mức vụn nát” – nghĩa là hết sức quê mùa, không có khí chất)

Ngô thị cũng tiếp lời: “Đúng vậy, Hoàng muội muội, chuyện này vẫn là ngươi quyết định đi.”

Sơ Huỳnh cụp mắt nhìn đứa trẻ đang say ngủ, đáy mắt dịu dàng như nước xuân:

“Gọi là Hy Đồng (熙瞳) đi, Hy Đồng nhé.”

Ngô thị gật gù: “Hy Đồng, tên hay thật. Nhưng… không biết có hàm ý gì không?”

Hàng mi dài của Sơ Huỳnh khẽ rung lên, nàng do dự trong thoáng chốc rồi nhẹ nhàng nói:

“Hy hòa, vẫn còn trong ánh mắt…”

Ngô thị biết chút chữ nghĩa nhưng cũng không hiểu hết ý, liền quay sang nhìn Tô Liên Y. Tô Liên Y hơi nhíu mày, chậm rãi cân nhắc… “vẫn còn trong ánh mắt” chắc là mang ý nhớ nhung, hoài niệm. Còn “Hy hòa” thì… là ấm áp, là đoàn viên, là bình yên chăng?

Lại nhìn nét mặt đầy suy tư, thoáng chút tiếc nuối của Sơ Huỳnh, trong lòng nàng đã hiểu ra phần nào. Có lẽ, đó là một đoạn tình xưa, một ký ức đẹp đã in sâu trong đáy mắt, chẳng thể nào quên.

Tô Liên Y khẽ thở dài, tình cảm chân thành xưa nay mấy ai được vẹn toàn. Đối với số phận của Sơ Huỳnh, nàng không khỏi cảm thấy thương xót thay.

“Là cái tên rất đẹp. Cứ vậy mà đặt đi. Thế còn… họ của đứa nhỏ thì sao?”  Tô Liên Y nhẹ giọng hỏi.

Hàng mi Sơ Huỳnh lại khẽ lay động lần nữa, rồi nàng nhẹ nhàng nói, giọng lần này rất kiên quyết: “Theo họ ta. Họ Hoàng.” Như thế, tên họ của đứa nhỏ xem như đã được quyết định.

Tô Liên Y ở lại bên Sơ Huỳnh suốt ba ngày ba đêm, lúc này cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Từ nay trở đi, nàng có thể thay phiên nghỉ ngơi cùng với bà cụ Tôn và Ngô thị rồi.

So với sự yên ả của thôn Tô gia, huyện Nhạc Vọng thì lại như sôi sục.

Sau khi hai bà đỡ quay về huyện thành liền đem chuyện Tô Liên Y mổ bụng đỡ đẻ lan truyền ra ngoài. Mà đàn bà thì xưa nay hay nhiều chuyện, huống chi Tô Liên Y vốn đã là một nhân vật luôn được chú ý, vì vậy tin tức này nhanh chóng lan khắp phố chợ, khiến ai ai cũng bàn tán râm ran, khen chê đủ kiểu, lời nghi hoặc càng nhiều hơn.

Người khen, thì khen tài y thuật của Tô Liên Y quả thật phi phàm, gan dạ vô song.

Người chê, thì chê nàng hành sự trái đạo người thường, đi ngược với luân lý trời đất.

Còn những lời nghi ngờ, một mặt là nghi ngờ lời các bà đỡ có đúng không, mặt khác thì lại có người hoài nghi, rằng sản phụ kia, thực ra đã chết rồi!

Thế là một trận tranh cãi ầm ĩ nổi lên, ai nấy đều không ngớt bàn luận.

Tại biệt viện Lý gia.

Khi Lý Ngọc Đường nghe được từ Mặc Nông kể lại chuyện đang lan truyền gần đây, hắn giật mình kinh ngạc đến mức không nói thành lời.

Hắn vốn dĩ biết rõ kế hoạch của Tô Liên Y, từ đầu đã luôn thấp thỏm bất an, nhưng nào ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy, đến đột ngột đến thế. Theo lời Tô Liên Y nói lúc trước, người bạn ấy của nàng không thể nào sinh ngay lập tức được, thế mà vừa mới về không lâu, đã sinh rồi!

Lý Ngọc Đường không khỏi lo lắng, suy nghĩ kỹ một hồi, rồi hỏi lại một câu: “Mặc Nông, ngươi chắc chắn… người phụ nữ đó thật sự còn sống chứ?”

Mặc Nông gật đầu: “Đúng vậy, người vẫn còn sống.”

Lý Ngọc Đường lại một lần nữa kinh ngạcg.

Tô Liên Y… Sao nàng luôn có thể khiến người ta kinh ngạc đến không thốt nên lời thế chứ?

—------------

Ngoài lề:

Bắt đầu từ ngày mai, Vân Phi Tuấn sẽ phải thoát khỏi cái vẻ cứng nhắc của mình, học cách lấy lòng Liên Y, sẽ có rất nhiều tình tiết thú vị và cười ra nước mắt sắp xảy ra! Các cô gái nếu muốn xem cảnh nào đặc biệt, có thể để lại lời nhắn cho tác giả nhé~ Nếu hợp với mạch truyện, mình sẽ nhét vào luôn, hehe~

Còn về cái tên Tô Địch Bảo, có phải nghe quen quen không? Trong bảng fan hâm mộ có thể tìm thấy nguồn gốc đấy~ Tác giả ngốc vụ đặt tên lắm, nên cứ mượn tạm tên trong bảng fan thôi, haha~ Các bạn đạt cấp Giải Nguyên trở lên thì dùng tên thật để cameo, còn lại thì xin cho mình mượn xài nha.

Tạm thời nói vậy đã, chúc các cô gái đọc truyện vui vẻ nhé!

Bình Luận (0)
Comment