Sơ Huỳnh toàn thân run rẩy, đôi môi cũng run run, không dám nhìn Tô Liên Y mà cúi đầu, cố gắng vén chăn lên để xem bụng mình qua lớp vải.
Bà cụ Tôn và Ngô thị liếc nhau, không nói một lời, trong lòng đồng loạt thở dài.
Tô Liên Y thì không hiểu nổi, rõ ràng lúc sinh con còn chẳng sợ chết, sao giờ lại chỉ vì một vết sẹo mà như sụp đổ? Nàng tất nhiên không thể ngờ rằng, chính vết sẹo ấy lại là bước ngoặt quan trọng trong số phận Sơ Huỳnh sau này. Nhưng chuyện đó, là chuyện tương lai.
Sơ Huỳnh nhìn rất lâu, đôi mắt dần hoe đỏ, nước mắt chực rơi nhưng vẫn cố nuốt ngược vào trong.
“Còn… còn gì nữa không?” Giọng nàng ta yếu ớt đến mức khiến người ta xót xa.
Tô Liên Y cảm thấy tức nghẹn trong lồng ngực, chậm rãi đáp: “Vì vết thương ở bụng, từ nay trở đi ngươi không thể chịu đựng được sức ép lớn ở vùng bụng nữa. Suốt đời này, ngươi tối đa chỉ có thể sinh thêm hai lần. Lần này là một, nghĩa là… chỉ còn có thể sinh hai đứa nữa thôi.”
Mặc dù Sơ Huỳnh giờ là quả phụ, nhưng Tô Liên Y không tán thành việc nàng ta vì thế mà sống cô độc cả đời chỉ vì một đứa trẻ. Nàng thật lòng mong Sơ Huỳnh có thể tìm thấy hạnh phúc lần nữa.
Nàng cảm nhận rõ ràng bàn tay nhỏ trong tay mình lạnh dần đi. Tô Liên Y lập tức nắm chặt lấy tay nàng, ủ trong lòng bàn tay mình.
“Sơ Huỳnh, nhìn ta, nghe ta nói.”
Sơ Huỳnh ngước mắt lên, đôi mắt ngập ngừng nhìn sâu vào mắt Tô Liên Y.
“Đừng bận tâm đến ánh mắt thế gian, cũng đừng để lời người ngoài làm tổn thương chính mình. Chúng ta là phụ nữ, không phải vật phụ thuộc của bất kỳ ai, chúng ta cũng là con người, có cá tính riêng, có cuộc sống riêng. Đừng lo rằng sẽ không có ai cần ngươi nữa. Dù không có đàn ông, chúng ta vẫn có thể sống thật tốt. Sơ Huỳnh, từ giờ về sau, ta sẽ luôn ở bên ngươi, đừng sợ.”
Trong lòng Tô Liên Y nghĩ đơn giản, phản ứng của Sơ Huỳnh rõ ràng là lo sợ bị phu quân tương lai chê bai. Nhưng nếu nàng đã quyết định không lấy chồng nữa, một lòng chăm sóc Hy Đồng, thì còn gì phải sợ?
Sơ Huỳnh nhìn Tô Liên Y khẽ thở dài, đôi môi mềm mại khẽ cong lên một cách khó nhọc.
“Cảm ơn ngươi, Liên Y.”
“Ngốc à, với ta thì cần gì phải cảm ơn.” Tô Liên Y cụp mắt xuống, trong lòng hơi bất an. Nàng bắt đầu tự hỏi: Liệu mình có làm sai điều gì không?
“Sơ Huỳnh, ngươi… có hận ta không?”
Cuối cùng, Sơ Huỳnh cũng bật cười, tiếng cười khẽ như gió thoảng. Nàng ta rút tay khỏi tay Tô Liên Y, rồi đưa ngón tay thon dài nhẹ chạm vào trán nàng: “Nếu không có ngươi, ta đã chết rồi. Có gì để hận chứ? Cuộc đời này còn nhiều điều tốt đẹp, ai lại không muốn sống thêm một chút?”
“Đúng đúng, sống khổ còn hơn chết sướng!” Ngô thị lập tức phụ họa, mong xua bớt bầu không khí nặng nề.
Sơ Huỳnh lại khẽ thở dài trong lòng: “Ta mệt rồi, muốn nghỉ một lát.”
Bà cụ Tôn vội vàng lên tiếng: “Liên Y, mau mau về nghỉ đi con. Tuy ngươi có ngủ ban ngày, nhưng mấy hôm nay gần như chẳng chợp mắt bao nhiêu. Ngủ một ngày sao bù lại được cả mấy đêm? Ở đây có ta với con dâu ta là đủ rồi.” Vừa nói, bà vừa nhẹ nhàng kéo Tô Liên Y ra phía cửa.
Tô Liên Y quay đầu lại nhìn Sơ Huỳnh đang chậm rãi nằm xuống, đôi mắt khép lại bình yên. Nàng khẽ thở dài, rồi lặng lẽ rời đi.
…
Trong nhà vẫn yên tĩnh như thường, Vân Phi Tuân đang ăn ngấu nghiến, vừa thấy Tô Liên Y bước vào thì sững người: “Nàng về rồi à?”
Tô Liên Y khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh hắn, sắc mặt trầm lặng, nhưng vẫn gắp vài đũa thức ăn bỏ vào bát của Vân Phi Tuân: “Ăn nhiều một chút.”
Dù nhìn ra hôm nay tâm trạng Tô Liên Y không tốt, nhưng Vân Phi Tuân lại thấy rất vui. Nương tử của hắn… thật dịu dàng, mà sự dịu dàng ấy chỉ dành riêng cho hắn. Càng nghĩ lòng càng ấm áp. Nhưng mà… hôm nay nàng có vẻ không vui?
“Xảy ra chuyện gì à?” Vân Phi Tuân cẩn thận hỏi.
Tô Liên Y ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn kể lại. Lòng nàng buồn bực, không biết giãi bày cùng ai, mà hắn là người duy nhất nàng tin được lúc này.
Vân Phi Tuân nghe hết, chẳng nói một lời, chỉ lặng lẽ buông đũa, lắng nghe Tô Liên Y kể lại chuyện vừa rồi xảy ra ở nhà Sơ Huỳnh. Rồi sau cùng mới khẽ thở dài.
“Ngươi có nghĩ ta làm sai không?” Tô Liên Y hỏi.
“Nàng không sai.” Hắn lắc đầu: “Nếu nàng do dự chỉ vì sợ để lại sẹo, thì có lẽ hôm nay Sơ Huỳnh đã không còn sống.”
Tô Liên Y ngồi im, đưa tay day trán, giọng khẽ như gió: “Nhưng nếu sau này nàng ấy muốn tái giá thì sao? Vết sẹo đó… sẽ khiến nàng ấy chịu nhiều tổn thương.”
Nói rồi, nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn: “Nếu ta cũng có sẹo, nếu ta không thể sinh nhiều con… ngươi còn muốn ta không?”
Vân Phi Tuân không do dự, mỉm cười gật đầu: “Dù nàng thế nào… ta đều muốn.”
Tô Liên Y khẽ nhíu mày: “Vì sao?”
Ánh mắt Vân Phi Tuân cụp xuống, giọng trầm trầm: “Bởi vì ta không giống người thường. Từ nhỏ ta đã mang gương mặt xấu xí, trải qua đủ loại khinh miệt, nên càng hiểu nỗi đau của người bị tổn thương. Loại cảm giác đó… người bình thường không hiểu được.”
Tô Liên Y nghe xong, trong lòng nghẹn lại. Nàng đưa tay vuốt nhẹ má hắn. Bây giờ, gương mặt hắn đã gần như hồi phục, từng đường nét đều rõ ràng, tuấn tú. Nhưng vết sẹo trong lòng, ai chữa lành cho đây?
Vân Phi Tuân nắm lấy tay nàng, ấm áp siết chặt: “Vậy ta hỏi nàng, nàng đã từng chê ta chưa?”
Tô Liên Y bật cười, lắc đầu: “Chưa từng.”
Vân Phi Tuân nghẹn ngào, trong lòng dâng trào một cảm xúc mãnh liệt. Hắn thầm cảm tạ ông trời đã ban cho hắn một nữ nhân tốt đến vậy. Không kìm được, hắn kéo nàng ôm chặt vào lòng, siết đến mức như muốn hòa làm một: “Tô Liên Y… ta… ta thật không biết phải nói gì để cảm ơn nàng. Đời này kiếp này, ta Vân Phi Tuân thề sẽ đối xử thật tốt với nàng. Nếu ta có chút lòng dạ khác, xin trời tru đất diệt!”
Tô Liên Y bật cười khẽ: “Lại thề thốt. Nếu ngươi yêu ta thật lòng, chẳng cần nói cũng sẽ đối tốt với ta. Còn nếu đã không yêu, có ép ở bên nhau cũng vô ích thôi. Biết đâu đến một ngày… không phải ngươi thay lòng, mà là ta đổi ý trước thì sao?”
Lời vừa dứt, gương mặt Vân Phi Tuân chợt sa sầm. Cảm xúc dịu dàng phút trước như bị xé toạc, hắn đột ngột gầm lên: “Không được! Nàng chỉ có thể là của ta!”
Tiếng quát bất ngờ khiến Tô Liên Y giật mình. Nhưng nàng vẫn cố ý trêu chọc: “Vậy nếu ta thực sự thích người khác thì sao?”
Vân Phi Tuân đẩy nàng ra một chút, ánh mắt híp lại, trong con ngươi ánh lên sát khí lạnh lẽo: “Ta giết sạch cả nhà hắn.”
“…” Tô Liên Y nghẹn lời. Nàng thở hắt ra, cau mày: “Đây là thời đại có luật pháp, ngươi giết người thì phải đền mạng, chứ không phải trong rừng núi vô pháp vô thiên đâu.”
Nhưng hôm nay Vân Phi Tuân như bị chạm vào dây thần kinh cố chấp. Hắn gằn giọng: “Giết xong xóa sạch dấu vết. Không để lại chứng cứ thì ai làm gì được ta?”
Tô Liên Y bắt đầu thấy giận. Nàng cau chặt mày, cảm thấy cứ mỗi khi hắn nhắc tới chuyện giết chóc, khí chất hắn liền trở nên xa lạ, tàn nhẫn đến rợn người.
“Vậy ta lại chọn người khác.”
“Thì ta lại giết tiếp.”
“Ta tiếp tục đổi người.”
“Thì ta tiếp tục giết.”
Đến đây, Tô Liên Y không còn kiên nhẫn nữa. Nàng hất mạnh tay hắn ra, đứng phắt dậy, ánh mắt đầy thất vọng: “Vân Phi Tuân! Ngươi làm sao vậy? Trong đầu ngoài giết chóc ra, còn chứa được gì khác không? Có biết phân biệt đúng sai không? Ngươi như vậy… có khác gì dã thú đâu? Ta… thật sự rất thất vọng về ngươi.”
Vân Phi Tuân bị nàng quát đến sững người, vội vàng thu lại sát khí nơi đáy mắt, hoảng loạn luống cuống: “Liên… Liên Y, nàng đừng giận mà. Ta… ta không thế nữa là được?”
Tô Liên Y trừng mắt nhìn hắn, giọng nghiêm khắc: “Ta biết ngươi xuất thân từ quân doanh, quen lấy bạo lực để giải quyết mọi chuyện, nhưng bạo lực không phải là tất cả! Có những việc không thể trái với lương tâm được!”
Vân Phi Tuân gật đầu như giã tỏi, cuống quýt giải thích: “Liên Y, nàng nghe ta nói! Ta thật sự không phải loại người tàn nhẫn giết bừa. Chỉ là… lúc nghe nàng nói thích người khác, ta… ta thật sự không kiềm được…”
Hắn thề có trời đất, bản thân chưa từng giết oan một ai. Nhưng ánh mắt của Tô Liên Y lúc này vẫn lạnh lùng, đầy ngờ vực.
“Ta mặc kệ ngươi trước kia thế nào.” Nàng nói, giọng không nặng không nhẹ: “Chỉ cần ngươi hứa với ta một điều: Từ nay về sau không được tùy tiện giết người vô tội.”
Vân Phi Tuân chỉ thiếu nước khóc, cảm thấy mình bị oan uổng ghê gớm. Hắn gật đầu lia lịa: “Ta thề, ta thề! Không giết người bừa bãi! Mà ta xưa giờ cũng chưa từng làm vậy đâu…”
Nhìn hắn lúng túng luống cuống, Tô Liên Y bất giác bật cười. Nghĩ lại cũng thấy bản thân có phần hơi quá, ai đời lại lấy chuyện “thay lòng” ra trêu chọc người ta? Đàn ông, nhất là loại thật lòng, đôi khi còn nhạy cảm hơn cả phụ nữ.
“Được rồi, ban nãy chỉ là nói đùa thôi.” Không ngờ đàn ông còn hẹp hòi hơn phụ nữ.
Vân Phi Tuân lúc này mới thở phào, mồ hôi lạnh túa sau lưng. Hắn lẩm bẩm, giọng còn chút run: “Liên Y… sau này đừng đùa mấy chuyện đó nữa được không? Ta… ta thật sự sợ đấy.”
“Ừ, ta không đùa nữa đâu.”
Tô Liên Y nhìn gương mặt người trước mặt, càng nhìn càng thấy dễ thương. Nàng chậm rãi giơ tay nâng mặt hắn lên, hai bàn tay ôm lấy má, nhón chân, khẽ đặt một nụ hôn dịu dàng lên cằm hắn.
Trong lòng nàng khẽ cảm thán, nàng vốn đã cao, nhưng Phi Tuân lại còn cao hơn hẳn.
“Ngươi chưa ăn xong đúng không? Ăn tiếp đi.”
Vân Phi Tuân dở khóc dở cười. Bị nàng dọa một trận hồn vía lên mây, tim còn đang đập thình thịch đây này, ăn uống gì nổi nữa?
Hắn lúng túng chuyển chủ đề: “À, chuyện là… đã lâu rồi chúng ta chưa đến hồ Tiên Thủy… Hay là hôm nay đi dạo ở đó nhé?”
Tô Liên Y nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ hỏi: “Đến hồ Tiên Thủy làm gì?”
Vân Phi Tuân thấy nàng có vẻ động lòng, trong lòng vui mừng không thôi. Dĩ nhiên là để… bắn pháo hoa rồi!
Nghe các bà đỡ kể lại, năm đó ở ngoại ô huyện Nhạc Vọng, Tiêu gia khi theo đuổi Tiên Cơ cũng từng mời nàng ta đến bên bờ sông Bạch Lãng. Khi trời nhá nhem, trăng nước hữu tình, đột nhiên pháo hoa nở rộ khắp bầu trời, khiến nàng cảm động đến mức đã ban cho hắn nụ hôn đầu tiên.
Nụ hôn đầu tiên…
Vân Phi Tuân đỏ mặt. Chỉ nghĩ đến thôi tim hắn đã nhảy loạn. Hắn không biết hôn môi sẽ ra sao, nhưng chỉ một nụ hôn nhẹ của nàng lên trán, hay cái chạm khẽ nơi cằm, cũng đủ khiến hắn choáng váng cả ngày. Nếu như… là môi chạm môi…
Vân Phi Tuân như được tiêm máu gà, trong lòng hừng hực khí thế. Đúng rồi, nhất định phải bắn pháo hoa! Trong khung cảnh hoàng hôn dần buông, dưới làn sương mỏng, bên bờ nước lặng…
Khoan đã, hoàng hôn!?
Vân Phi Tuân giật mình quay phắt ra cửa.
Trời đất, đang chính ngọ, nắng chang chang đỉnh đầu, thế thì bắn pháo hoa cái nỗi gì?
Những ngày qua, Tô Liên Y đã mệt rã rời. Giờ có Ngô thị trông giúp mẫu tử Sơ Huỳnh, cuối cùng nàng cũng có thể thở phào một chút. Nàng không ngốc, dĩ nhiên biết bản thân cũng cần được nghỉ ngơi, thư giãn. Mà nàng vốn rất thích hồ Tiên Thủy. Nếu có thể nhân cơ hội này mà thả lỏng một chút… thì cũng được.
“Được, đợi ta một chút. Ta thay bộ đồ rồi đi.” Nói xong liền đẩy tay Vân Phi Tuân ra, xoay người vào phòng tìm quần áo.
Vân Phi Tuân đứng ngoài cửa, nhìn mặt trời chói chang trên đầu mà mặt mũi như đưa đám. Lúc lên kế hoạch chỉ lo nghĩ đến pháo hoa, chứ quên mất… ban ngày thì bắn cái quỷ gì? Trời ạ!
Giờ thì hối cũng không kịp nữa, đành tạm hoãn lần sau vậy…
Tô Liên Y thay một bộ váy sạch sẽ, tay còn mang theo một gói nhỏ, không biết trong đó là gì.
“Ngươi không thay đồ sao?”
Vân Phi Tuân vội xua tay: “Không cần, thế này là được rồi.”
Hắn nhất định không thể quay lại phòng, nhất là trước mặt nàng, bởi trong đó vẫn còn… mấy thứ hắn dày công chuẩn bị, nhưng chưa đến lúc để nàng biết. Tuyệt đối không thể để lộ!
Thế là hai người cùng lên núi.
Trời xanh nắng nhẹ, dù có chút nóng nực, nhưng nghĩ đến làn nước mát lành ở hồ Tiên Thủy, tâm trạng lập tức nhẹ nhõm, phơi phới hẳn lên.
Dọc bờ sông có vài phụ nữ đang giặt giũ, rửa rau. Ngẩng đầu nhìn thấy một đôi nam nữ bước bên nhau trên chiếc cầu nhỏ, vừa đi vừa cười, thật khiến người ta ngưỡng mộ.
“Chà, nhìn gia đình nhà Tô Liên Y bây giờ, chẳng ai dám tin là chỉ mới năm ngoái thôi…” Một người thở dài cảm thán.
“Phải đấy, năm ấy Tô Liên Y còn béo tròn như cái thùng nước, mà Đại Hổ thì mặt mày đầy sẹo, giữa ban ngày mà gặp cũng thấy sợ. Thế mà giờ… hai người như biến thành người khác. Nàng thì gầy đi, hắn thì càng ngày càng khôi ngô.”
“Chuẩn luôn! Đại Hổ càng nhìn càng đẹp trai, không hiểu hồi đó sao chẳng ai nhận ra. Còn Tô Liên Y cũng càng lúc càng xinh.”
Một nhóm phụ nữ ríu rít bàn tán, giọng đầy hâm mộ. Cái nhà từng là đối tượng bị cả thôn né tránh, giờ lại trở thành niềm ghen tị của cả làng, thật khiến người ta phải than thở: Số mệnh đúng là điều kỳ diệu.
…
Hồ Tiên Thủy vẫn vắng lặng như xưa. Người trong làng nếu muốn tắm mát thường chỉ quanh quẩn ở khúc sông dưới chân núi, chứ ít ai chịu khó trèo lên tận đây. Dù khung cảnh trên này đẹp và nước trong vắt, nhưng rừng núi um tùm, lại có rắn rết độc, ai mà không gan to thì chẳng bao giờ dám bén mảng đến.
Mà đúng lúc thay, Vân Phi Tuân và Tô Liên Y đều là người gan to.
Bên hồ chỉ có hai người. Không khí yên tĩnh khiến Tô Liên Y bớt đi phần gò bó. Nàng cởi giày và tất, ngồi lên tảng đá lớn ven hồ, đưa đôi chân trắng ngần thả vào làn nước mát lạnh, khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nàng cảm thấy thật bất lực. Dù thời đại này mát mẻ hơn hiện đại rất nhiều, không có hiệu ứng nhà kính, không có khí thải công nghiệp, nhưng rốt cuộc vẫn là mùa hè, vẫn nóng bức. Vậy mà người cổ đại thì cứ phải lớp trong lớp ngoài, từ trên xuống dưới kín bưng, chẳng để hở được mấy phân da. Ngay cả đôi chân cũng chẳng được yên thân, nào là tất dày, rồi giày vải nặng nề, bước đi mấy bước là mồ hôi túa ra như tắm. Thành ra, mỗi ngày đồ lót trong người và tất đều phải thay, không thì người ngợm bức bối phát điên.
Tô Liên Y thở dài. Nàng bắt đầu thấy vô cùng nhớ… những chiếc áo phông cộc tay mềm mại, những chiếc váy ngắn nhẹ tênh tung bay theo gió, những đôi dép xỏ ngón đơn giản mà mát mẻ. Và dĩ nhiên, không thể thiếu… quạt điện và điều hòa! Chỉ nghĩ thôi đã thấy thèm thuồng rồi.
Tự dưng trong đầu nàng bật ra một ý tưởng: Hay là chế tạo quạt điện nhỉ?
Quạt cơ thì dễ, chỉ cần chế mô hình tay quay và bánh răng là được. Nhưng nếu muốn chạy điện thì sao? Nguồn điện lấy từ đâu
Dùng nước? Hay là hơi nước? Làm thủy điện hay là máy phát bằng nhiệt? Vậy nếu có điện rồi… thì làm sao để tích trữ? Có thể chế tạo bình điện không?
Càng nghĩ càng đi xa, càng nghĩ càng đau đầu. Cuối cùng nàng bừng tỉnh. Nàng là bị ép xuyên không tới đây, đâu phải đến để làm người cải cách hay cứu thế gì chứ, sao lại tự khiến mình mệt mỏi như vậy? Đã quá mệt rồi, không thể tự rước việc vào người nữa.
Thế là Tô Liên Y cứ thế ngâm đôi chân trắng mịn trong làn nước mát, còn bản thân thì nằm dài trên phiến đá lớn bên hồ, hai tay gối sau đầu, trông thật thong dong, nhàn nhã.
May mà lúc này không có ai ở đây. Nếu có người ngoài bắt gặp dáng vẻ nằm dang tay dang chân thế này của Tô đại tiểu thư – người vốn luôn điềm đạm, đoan trang – thì chắc hẳn sẽ kinh ngạc đến rơi cả cằm.
Trong khi Tô Liên Y đang thả hồn suy nghĩ, thì Vân Phi Tuân cũng không hề nhàn rỗi.
Vì quá căng thẳng, những kế hoạch vốn đã thuộc nằm lòng giờ bỗng rối tung cả lên, đến nỗi không biết nên dùng chiêu nào nữa...
Pháo hoa không bắn được, chẳng lẽ phải khen váy áo? Ờ đúng rồi! Phải khen váy áo chứ! Vừa nãy lúc Liên Y thay đồ sao hắn không nghĩ đến chứ? Giờ đột nhiên khen, có khi lại thành lố bịch, gượng gạo mất…
Đến hồ Tiên Thủy vốn là để thư giãn, vậy mà Vân Phi Tuân chẳng thư giãn được chút nào, ngược lại còn thấy căng thẳng hơn.
Đột nhiên, trong đầu hắn loé lên một câu mà Tô Địch Bảo từng nói “Đàn ông thì phải khoe sự cường tráng với phụ nữ!”
Tim hắn bỗng đập thình thịch. Lẽ nào… phải cởi áo? Phải khoe cơ bắp? Tô Địch Bảo từng khoe rằng lúc tiểu thẩm giặt đồ, hắn ta liền lội xuống sông tắm ở phía bên kia…
Tắm à? Có lố quá không? Vân Phi Tuân cảm thấy mấy trò đó hắn thật sự làm không nổi. Nhưng… lại cực kỳ muốn đạt được hiệu quả đó, khiến Tô Liên Y yêu thích hắn hơn, vui vẻ vì hắn hơn.
“Liên Y…” Hắn đấu tranh dữ dội, rồi cố gắng mở miệng.
Tô Liên Y nghiêng đầu nhìn sang, vẩy nhẹ chân trong nước, bắn lên vài giọt bắn lấp lánh. “Ừm? Có chuyện gì sao?”
Lý trí và cảm xúc trong hắn giao chiến dữ dội, đánh nhau đến ba trăm hiệp, cuối cùng cảm xúc giành thắng lợi. “Chúng ta… bơi một chút nhé?” Vừa nói xong câu đó, hắn lập tức muốn cắn lưỡi luôn. Xong rồi, nàng có thấy phản cảm không? Có nghĩ hắn có ý đồ xấu không?
Nghĩ đến ánh mắt giận dữ ban nãy của nàng, hắn liền thấy gan mật mình run lên bần bật.
Không ngờ, Tô Liên Y không những không giận, mà còn bật dậy luôn: “Tốt quá! Ta cũng vừa định hỏi, mà ngại chưa biết mở lời sao, không ngờ ngươi lại nói trước.” Vừa nói vừa đưa tay nhấc cái bọc mang theo.
“Hả?” Phản ứng của nàng khiến Vân Phi Tuân ngây người luôn.
Tô Liên Y cười tươi rói. Bơi lội là cách giải tỏa áp lực tuyệt vời nhất, đặc biệt là kiểu bơi ếch, giúp vận động cơ lưng, phần cơ mà người hiện đại thường hay bỏ quên, nhưng lại ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe cột sống.
Nàng rất thích bơi. Nếu ở hiện đại thì chuyện này chẳng có gì kỳ lạ, nhưng ở thời cổ đại, e rằng sẽ bị coi là phóng túng, không biết giữ lễ nghi. Vừa nãy nàng cứ do dự mãi, chính là vì sợ Vân Phi Tuân không thể chấp nhận được.
“Ta mang theo đồ bơi, để ta đi thay trước, rồi chúng ta cùng bơi nhé.” Tô Liên Y giơ bọc đồ trong tay lên.
“Đồ bơi?” Vân Phi Tuân ngẩn người, đó là thứ gì?
Tô Liên Y mỉm cười: “Là quần áo để mặc khi bơi ấy mà. Chẳng lẽ… ngươi định cùng ta bơi khỏa thân?” Bộ đồ này là nàng tự tay may, dùng loại lụa dày màu sẫm, không hở không thấm, còn may đến ba lớp. Tuy không có độ co giãn như đồ bơi hiện đại, nhưng cắt may khá rộng rãi, vẫn đủ để vận động thoải mái trong nước.
Khỏa thân!?
Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh Tô Liên Y không mặc gì, cả người Vân Phi Tuân liền nóng bừng như bị lửa đốt. Hắn vội ép mình phải bình tĩnh, cố gắng không để… lại chảy máu mũi nữa.
“Không nói nữa, ta đi thay đồ đây.” Tô Liên Y cười vui vẻ, ôm bọc đồ bước đi. Nhưng đi được mấy bước, nàng bỗng sực nhớ gì đó, quay đầu lại: “Phi Tuân, nói thật đi… ngươi có thấy ta… quá mức phóng túng không?”
Nàng có chút lo lắng.
Vân Phi Tuân lập tức lắc đầu quầy quậy: “Không! Sao có thể chứ? Dù nàng làm gì, ta cũng đều ủng hộ mà. Huống hồ… huống hồ…” Huống hồ hai người là phu thê rồi, việc thẳng thắn với nhau chẳng phải rất bình thường sao… Trời ạ, không được, lại sắp chảy máu mũi rồi!
Vân Phi Tuân vội vàng quay người lại, đúng vào khoảnh khắc xoay người ấy, máu mũi đã lặng lẽ… chảy xuống.