May quá!
Ngay khoảnh khắc Vân Phi Tuân quay người lại thì máu mũi cũng vừa chảy ra, còn Tô Liên Y thì đã đi ra sau tảng đá lớn để thay đồ.
Vân Phi Tuân phản ứng cực nhanh, lập tức lấy tay che lại, rồi lao xuống nước rửa mặt. Vừa rửa, hắn vừa thấy khó hiểu, trước đây cái mũi của hắn khỏe mạnh lắm, hiếm khi bị chảy máu, vậy mà từ khi quen Tô Liên Y đã hai lần chảy máu mũi. Chẳng lẽ… chỉ cần vừa nghĩ đến thân hình mềm mại của nàng là máu lại trào lên?
Mới nghĩ thôi mà đã như thế, nếu sau này động phòng thì chẳng phải… máu sẽ chảy thành sông à?
Vân Phi Tuân đâu biết rằng, nếu thật sự động phòng thành công thì sẽ không còn bị chảy máu mũi nữa. Mũi thuộc về khiếu của phổi, liên quan đến phổi và gan. Khi khí huyết dâng cao, phổi bị nóng, thì sẽ gây chảy máu cam. Mà độ tuổi mười chín, hai mươi thì đang ở độ sung mãn, có h*m m**n mà không được thỏa mãn, nên hỏa khí cứ tích tụ mãi không tiêu.
Nước ở hồ Tiên Thủy trong mát, lạnh buốt, sau khi rửa sạch máu mũi, Vân Phi Tuân còn dội nước lên mặt cho tỉnh táo. Cuối cùng cũng tạm thời đè nén được cảm giác lạ lùng trong lòng.
Phía sau tảng đá, bụi cây thấp thấp động đậy. Tô Liên Y bước ra, khoác thêm một chiếc khăn lớn bên ngoài.
Vân Phi Tuân không chuẩn bị tinh thần, ngẩng đầu nhìn. Vừa nhìn thì hỏa khí trong người lại bùng lên lần nữa. May mà mặt còn đang ướt nước lạnh, nếu không e là máu mũi lại tuôn tại chỗ.
Tô Liên Y thấy Vân Phi Tuân vừa liếc nhìn nàng liền quay mặt đi như thể vừa trông thấy nàng khỏa thân, thì không khỏi khó hiểu. Nàng cúi đầu nhìn lại, rõ ràng vẫn còn mặc đồ mà?
Bộ đồ bơi này nàng đã đặc biệt chuẩn bị, làm từ vải lụa màu lam sẫm, may hẳn ba lớp. Ở nhà đã thử nghiệm kỹ càng, gặp nước cũng không thấm.
Kiểu dáng liền thân, cổ tròn, tay lửng, độ dài cỡ ngang quần short, thật ra còn kín đáo hơn cả mấy cô gái hiện đại mặc đồ mùa hè. Thế mà sao Vân Phi Tuân lại nhìn nàng như thấy chuyện động trời?
Nghĩ kỹ thì cũng dễ hiểu. Dù gì đây cũng là cổ đại, đến cả bàn chân cũng không được để đàn ông lạ thấy, huống chi là cánh tay và đôi chân như thế này.
Nghĩ đến đó, ngay cả chính nàng cũng thấy… hơi ngượng. Nhíu mày lại, không ngờ nàng đã bị thời đại này ảnh hưởng đến mức, cũng bắt đầu trở nên bảo thủ rồi.
Vân Phi Tuân thở hổn hển, không thể nào ngờ được, đôi chân của Tô Liên Y lại thon dài đến vậy, cánh tay trắng mịn như ngọc, đẹp đến mức khiến hắn khó thở, nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn.
“Phi Tuân, nếu ngươi cảm thấy quá phản cảm, vậy hôm nay chúng ta không bơi nữa cũng được.” Nàng bắt đầu do dự.
Vân Phi Tuân biết rõ Tô Liên Y thật ra là muốn bơi, vội vàng lắc đầu: “Trời nóng, nghịch nước một chút cũng tốt. Nàng cứ bơi đi, ta đứng đây trông chừng cho.”
Tô Liên Y nghĩ lại, đúng là vậy. Nếu ngay cả trước mặt bạn trai mình cũng không dám bơi, thì cả đời này có lẽ nàng cũng chẳng còn cơ hội bơi lội nữa. Dù là người hiện đại, nàng cũng chẳng bao giờ dám một mình lên núi xuống nước, điều đó quá nguy hiểm.
Nàng tháo chiếc khăn choàng đang khoác trên người, gấp gọn lại đặt trên tảng đá lớn, rồi dùng một hòn đá đè lên. Trước khi xuống nước, nàng bắt đầu khởi động làm nóng người. Bởi lẽ nước trong hồ rất lạnh, nếu không vận động trước mà xuống thẳng nước, rất dễ bị chuột rút. Mà chuột rút trong hồ nước sâu không thấy đáy thì… cực kỳ nguy hiểm.
Vân Phi Tuân tránh sang một bên, đợi mãi mà chẳng nghe thấy tiếng nước, trong lòng tò mò, lại có chút tội lỗi xen lẫn lo lắng, len lén quay đầu nhìn thử. Không ngờ lại thấy Tô Liên Y mặc bộ quần áo màu xanh đậm có phần “mát mẻ”, đang đứng trên tảng đá làm mấy động tác kỳ lạ.
“Liên Y… nàng đang làm gì thế?” Hắn kinh ngạc hỏi.
Tô Liên Y ngẩng đầu nhìn hắn, thấy gương mặt tuấn tú của Vân Phi Tuân hơi ửng hồng, trông rất đáng yêu: “Khởi động thôi mà. Lâu rồi không vận động, giờ đột ngột vận động mạnh rất dễ bị chuột rút, huống hồ nước ở đây rất lạnh, cơ bắp bị k*ch th*ch càng dễ co rút. Ngươi không xuống chơi sao? Dù gì ta cũng có mặc quần áo mà.”
Vân Phi Tuân vội quay đầu đi, tim đập thình thịch trong ngực. Không được chơi cùng nàng thì thôi, chứ mỗi khoảnh khắc đều muốn ở bên nàng, mở mắt là muốn thấy nàng, nhắm mắt là nhớ đến nàng.
Nàng đã mời rồi, vậy thì…
Trong đầu Vân Phi Tuân như có hai giọng nói đang la hét.
Một giọng nói rằng: “Nàng là thê tử của ngươi, có nhìn cũng chẳng sao, mau xuống chơi cùng nàng đi!”
Một giọng khác phụ họa: “Phải đó, phải đó!”
Thế là hắn động lòng. Từ từ quay người lại, rất cố gắng để ánh mắt không né tránh, nhưng vì lễ giáo truyền thống và thói quen thường ngày, trong lòng vẫn vô cùng giằng co.
“Ta… ta chỉ là lo cho nàng thôi… cho nên… nên mới muốn xuống cùng…”
Tô Liên Y đang ngồi xổm trên tảng đá, lấy nước hắt lên người để làm quen với độ lạnh của hồ. Nghe thấy lời Vân Phi Tuân thì bật cười thành tiếng. Người đàn ông này, lúc ngượng ngùng thì còn ngại hơn cả phụ nữ. Rõ ràng muốn chơi cùng, mà còn phải kiếm cớ.
“Phải rồi, ngươi tốt nhất là ở bên cạnh ta. Không thì lỡ có chuyện gì nguy hiểm thì phiền lắm. Ngươi cũng biết, ta bơi không giỏi mà.”
“…” Vân Phi Tuân cạn lời: Tô Liên Y bơi không giỏi? Lừa ai vậy?
Tô Liên Y cực kỳ thích bơi. Cơ bắp vùng lưng ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe cột sống, mà bơi ếch lại là môn thể thao tốt nhất để rèn luyện nhóm cơ này. Ở hiện đại, nàng thường xuyên bơi để xả stress và giữ gìn sức khỏe lưng, sau này còn phát hiện mình rất có năng khiếu bơi lội, đến mức thi lấy luôn chứng chỉ cứu hộ bơi chuyên nghiệp.
Một tiếng "bõm" vang lên, nàng đã nhảy xuống nước. Lúc mới tiếp xúc đúng là lạnh buốt, nhưng vận động một chút liền thấy rất dễ chịu.
“Nhìn gì nữa? Xuống nước đi!” Tô Liên Y gọi với ra bờ nơi Vân Phi Tuân còn đang đứng ngây người.
Vân Phi Tuân cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người: “Cứ thế này mà xuống à?”
“Không, cởi áo ra đi, giữ lại q**n l*t mà xuống.” Tô Liên Y đáp thản nhiên.
Vân Phi Tuân đỏ bừng mặt, làm sao mà hắn dám chứ? Dù xuất thân là con nhà võ tướng, nhưng cũng là người được nuôi dạy trong lễ giáo đàng hoàng, chẳng lẽ lại…
Ngay lúc ấy, lời của Tô Địch Bảo lại văng vẳng bên tai, phải thể hiện được sự mạnh mẽ của đàn ông!
Cộng thêm cảnh Diệp Từ cứ dính lấy Tô Liên Y không rời, rồi ánh mắt say đắm của Lý Ngọc Đường hôm đưa nàng về nhà… tất cả như lửa đốt trong lòng hắn, lại một lần nữa khiến hắn thấy không thể chùn bước.
Không được, Tô Liên Y chỉ có thể là của hắn.
Đã làm thì làm cho trót, Vân Phi Tuân cởi áo ngoài, do dự một chút, cắn răng cởi luôn quần dài và tất giày. Còn chưa kịp để Tô Liên Y thưởng thức thân hình hoàn mỹ ấy, chỉ nghe một tiếng “bõm”, hắn đã nhảy ùm xuống nước.
… Với hắn mà nói, đây đã là cực hạn rồi.
So với vẻ rụt rè của hắn, Tô Liên Y lại vô cùng thoải mái và tự nhiên, vừa thong thả bơi ngửa vừa quay đầu lại cười tủm tỉm nói: “Thân hình không tệ đâu nha~”
Vân Phi Tuân đỏ bừng cả mặt, lúc đỏ lúc trắng, chẳng biết nên thấy vui hay xấu hổ mới phải.
Tô Liên Y nhìn ra được vẻ ngại ngùng của hắn, thầm thở dài trong lòng, rõ ràng mình mới là phụ nữ mà? Một nam nhân thì ngại cái gì chứ?
Để giảm bớt sự bối rối cho hắn, nàng liền lặn xuống nước, bắt đầu bơi ếch bằng động tác tiêu chuẩn.
Vân Phi Tuân thấy nét mặt nàng nghiêm túc, từng động tác đều như đã được định sẵn từ trước, cảm thấy hình như nàng không chỉ đơn giản là đang đùa giỡn trong nước.
“Nàng đang làm gì vậy?” Hắn hỏi.
Tô Liên Y ngừng bơi, trả lời: “Đang tập luyện cơ lưng. Tuy trên cạn cũng có thể dùng nhiều động tác để rèn luyện, nhưng hiệu quả vẫn không thể so được với ở dưới nước.” Không biết nói vậy thì Vân Phi Tuân có hiểu được không.
Hắn gật gật đầu, tuy không hiểu rõ, nhưng cũng không hỏi thêm, sợ nàng thấy phiền.
“Vậy ta có cần luyện không?”
Tô Liên Y nhìn thân hình rắn chắc, cơ bắp rõ ràng của hắn, khẽ lắc đầu:
“Ta thấy ngươi không cần đâu.” Nếu hắn mà còn cần luyện thì chắc chẳng còn ai là không cần luyện nữa.
Ngay khi nàng nghĩ đã trả lời xong câu hỏi và chuẩn bị tiếp tục luyện tập, thì tay đột nhiên bị hắn nắm lấy. Cả người nàng cứng lại trong chốc lát.
“Tay nàng sao lại bị thương?” Vân Phi Tuân hỏi, giọng đầy lo lắng.
Lúc này Tô Liên Y mới nhớ ra, cánh tay nàng vẫn còn vết thương, giờ đã đóng vảy. Đó là lúc nàng thử nghiệm thuốc tê và thuốc mê, có sự hỗ trợ của Lý Ngọc Đường để kiểm chứng hiệu quả.
Chuyện này, nàng vốn nên nói với hắn từ sớm, nhưng vì lo sợ hắn không thể chấp nhận việc mổ lấy thai nên vẫn không dám nói ra. Bây giờ đã bị hắn phát hiện, nếu còn giấu giếm thì thật sự sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt này.
Dù sao, giấy không gói được lửa, nếu để người khác thêm mắm dặm muối rồi lan truyền ra ngoài, thì cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Vì để tránh hậu họa và những hiểu lầm không đáng có, nàng thấy cần thiết phải nói rõ.
“Phi Tuân, có một chuyện ta nhất định phải nói với ngươi. Nhưng… ngươi phải cố gắng giữ bình tĩnh, đừng nổi giận được không?”
Tuy trong lòng nàng ngay thẳng, chưa từng làm điều gì có lỗi với Vân Phi Tuân, nhưng khi phải nói ra, vẫn không tránh khỏi lo lắng.
Vân Phi Tuân nhìn Tô Liên Y bơi lại gần, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, nhíu chặt mày: “Nàng...” Tay vẫn còn nắm cổ tay nàng, bất giác siết chặt hơn.
Tô Liên Y kéo hắn bơi về phía mép nước, một tay bám lên tảng đá ven bờ, do dự hỏi:
“Ngươi còn nhớ đêm đó ta không về nhà chứ?” Đêm đó, hắn đã đợi nàng suốt cả đêm.
“Ừm.” Vân Phi Tuân nhíu mày càng sâu, cảm giác bất an trong lòng ngày một rõ rệt.
“Thật ra, đêm đó ta không ở quán rượu, mà ở chỗ Lý công tử.”
Khi đã quyết định nói, Tô Liên Y lại chẳng còn do dự, nói ra một cách rất bình tĩnh, bởi vì nàng tin rằng mình không làm điều gì sai.
“Nàng nói gì?” Vân Phi Tuân trừng to mắt, kinh ngạc đến cực điểm.
“Phi Tuân, ngươi đừng vội nổi giận, hãy nghe ta giải thích hết đã.”
Nàng sợ hắn tức giận bỏ đi, hoặc xông thẳng tới huyện thành tìm Lý Ngọc Đường tính sổ.
Không biết từ lúc nào, người đàn ông ít nói này lại âm thầm tiến vào lòng nàng, khiến nàng không thể buông bỏ.
“Ta và Lý Ngọc Đường không có bất kỳ quan hệ mập mờ nào cả. Ta có thể thề, ta không thích hắn, một chút cũng không. Đến thời điểm này, trong lòng ta… ừm… chỉ có một mình ngươi thôi.”
Nghe thấy người con gái của mình đã ngủ lại nhà người đàn ông khác, sao Vân Phi Tuân có thể không giận? Nhưng cơn giận của hắn lại chẳng thể trút lên người Tô Liên Y, đành nghẹn trong lòng, khiến gân xanh nổi đầy trán, cơ bắp toàn thân căng lên.
Tô Liên Y vội vàng đưa tay v**t v* bờ vai hắn, trấn an: “Ngươi còn nhớ lần ta bị Lý phu nhân gài bẫy ở Lý phủ, trúng xuân dược chứ? Sau đó là Lý công tử đưa ta đến hiệu thuốc để giải độc, khi đó ta đã bắt đầu để ý đến vấn đề gây mê. Lần ta đến biệt viện Lý gia là để nhờ Lý Ngọc Đường tìm và giúp ta thử nghiệm thuốc tê, tất cả chỉ vì cuộc phẫu thuật mổ lấy thai cho Sơ Huỳnh.”
Vân Phi Tuân không đáp, vẫn là dáng vẻ tức giận ấy.
Tô Liên Y thở dài: “Hai người ở bên nhau là cần sự tin tưởng, nếu thực sự yêu nhau, thẳng thắn đối đãi thì sao có thể dễ dàng bị lời đồn làm ảnh hưởng? Ta tin ngươi, ngươi cũng nên tin ta, được không?”
… Hắn vẫn không nói.
Tô Liên Y rút tay khỏi tay hắn, chủ động choàng tay qua vai, ép hắn ôm lấy mình, tựa sát vào ngực hắn, kể lại mọi chuyện xảy ra đêm ấy, từng chi tiết nhỏ cũng không giấu giếm.
Nàng dựa vào ngực hắn, cảm nhận được cơ ngực căng chặt và nhịp tim mạnh mẽ, trong lòng lại ngập tràn ngọt ngào.
Kể xong, nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn: “Ta nói hết rồi, dù ngươi có tin hay không, ta dám thề rằng mình chưa từng nói dối ngươi nửa lời, cũng không có lý do gì để lừa dối cả. Về tính cách của ta, ngươi hẳn cũng biết, xưa nay chưa từng để bản thân ấm ức. Ta ở bên ngươi, là vì ta thích ngươi.
Nếu người ta thích không phải ngươi, mà là người khác… thì bây giờ ta đã chẳng ở đây với ngươi.”
Vân Phi Tuân không phải người không nói lý lẽ. Những chuyện xảy ra mấy ngày nay, hắn đều thấy rõ. Tô Liên Y là người thế nào, hắn hiểu rõ. Hắn thở dài, nhẹ nhàng nâng cổ tay nàng lên, kéo cánh tay ra nhìn kỹ vết thương, giờ đã đóng vảy nhưng do ngâm nước lâu nên trắng bệch ra.
“Nàng muốn ta hoàn toàn tin nàng, vậy tại sao lại không tin ta?” Hắn hỏi.
“Sao ta lại không tin ngươi?” Tô Liên Y ngạc nhiên.
“Chuyện này, tại sao lại tìm Lý Ngọc Đường mà không tìm ta? Về thuốc gây mê, ta cũng biết, tại sao phải mạo hiểm đến biệt viện Lý gia? Nếu… nếu như Lý Ngọc Đường không phải người quân tử, thì nàng tính làm sao?”
Tô Liên Y nghiêm túc nói: “Chính vì Lý Ngọc Đường là người ngoài, không có chút quan hệ nào với ta, ta mới có thể nhờ cậy hắn. Nếu khi đó là ngươi, ngươi có cho phép ta thực hiện ca mổ đó không? Chắc chắn là sợ ta bị liên lụy, nên sẽ tìm mọi cách ngăn cản phải không?
Nếu hôm đó ta không thử nghiệm thành công, thì hôm sau khi Sơ Huỳnh lâm bồn, ta làm sao có thể yên tâm mổ bụng nàng ấy được? Không có thuốc gây mê, cho dù nàng ấy không chết vì khó sinh, thì cũng sẽ đau đến chết, ngươi đã từng nghĩ tới điều này chưa?”
Vân Phi Tuân nhất thời cứng họng, không nói được lời nào.
Tô Liên Y trầm giọng tiếp lời: “Nếu khi đó ta nói cho ngươi ngươi, thì e rằng trên đời này giờ đã không còn Hoàng Sơ Huỳnh nữa rồi.” Nghĩ lại mọi chuyện, nàng vẫn không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Nàng chưa từng nghĩ tới khả năng Sơ Huỳnh sinh non, nếu hôm trước không nhờ Lý Ngọc Đường tìm thuốc gây mê, thì hậu quả thật sự… không dám tưởng tượng.
Cuối cùng, Vân Phi Tuân thở dài một hơi thật sâu, ôm chặt nàng vào lòng, giọng đầy áy náy: “Là do ta sai… để nàng phải chịu uất ức rồi.”
Tô Liên Y phì cười, đột nhiên thò tay chọc vào eo hắn.
Quả nhiên, dù thân hình hắn rắn chắc, cơ bắp đầy đặn, nhưng vẫn có một chỗ nhột như mọi người thường có.