Bị nàng chọc đúng điểm yếu, Vân Phi Tuân bật cười, không kìm được mà buông tay.
Tô Liên Y lập tức tranh thủ cơ hội, ấn đầu hắn chìm xuống nước một cái.
Thấy mưu kế thành công, nàng phá lên cười sảng khoái, bơi nhanh ra xa.
Vân Phi Tuân ngoi đầu khỏi mặt nước, ngơ ngác nhìn Tô Liên Y đã bơi ra xa chừng hai thước, nhất thời ngẩn người, sau đó cũng không nhịn được mà bật cười.
Hắn lập tức bơi theo, hai người đuổi bắt đùa giỡn trong làn nước trong vắt.
Tô Liên Y với thân hình mảnh mai mềm mại, tựa như một con cá bạc lướt trong nước, tránh trái né phải, linh hoạt vô cùng, khiến Vân Phi Tuân không sao bắt được.
Tuy hắn bơi không tệ, nhưng so với một người từng được huấn luyện chuyên nghiệp như Liên Y, từng là nhân viên cứu hộ hiện đại, thì thật sự kém xa.
Phần lớn thời gian, hắn chỉ đành vụng về bị nàng trêu đùa.
Dĩ nhiên, có phải hắn cố tình nhường nàng hay không… thì chỉ có một mình hắn rõ.
Không khí lúng túng và căng thẳng ban nãy đã tan biến hoàn toàn, cả hồ nước chỉ còn lại tiếng cười vui vẻ.
Cuối cùng, Tô Liên Y vẫn bị Vân Phi Tuân bắt được. Hắn ôm chầm lấy nàng, một cái ôm thật chặt. Lúc này trong lòng hắn chỉ còn lại niềm vui, chẳng còn giận dữ hay nghi ngờ.
Vân Phi Tuân cảm nhận được thân thể mềm mại ấm áp của nàng dán sát vào người, ý nghĩ không nên có lại vụt hiện lên trong đầu.
Khuôn mặt hắn đỏ bừng, máu nóng dồn lên, ngay cả làn nước mát lạnh cũng không thể dập tắt được sự xao động trong lòng.
Tô Liên Y cũng cảm thấy hơi ngượng, đưa tay muốn nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhưng hai cánh tay như gọng kìm của hắn lại siết chặt lấy nàng, khiến hai người không còn khoảng cách nào nữa…
Cơ thể của Vân Phi Tuân nóng rực, hoàn toàn trái ngược với làn nước lạnh buốt trong hồ.
Tô Liên Y chỉ cảm thấy mình một nửa đang tựa vào lửa, một nửa chìm trong băng giá, mở miệng: “Ngươi… ngươi…” Nhưng lắp bắp mãi vẫn không thể nói nên lời.
Lúc này, nàng chỉ trách mình biết quá nhiều, nếu nàng là một thiếu nữ ngây thơ không hiểu chuyện thì tốt biết mấy, như vậy thì đã có thể phớt lờ phản ứng của hắn.
Hai người gần như ôm nhau trong trạng thái bán khỏa thân, mà người con gái ấy lại là người hắn yêu nhất, nếu như không có chút phản ứng nào, thì e rằng hắn không phải một nam nhân bình thường.
Mà nếu hắn thực sự “không bình thường”, thì ban nãy sao lại chảy máu cam?
Vân Phi Tuân cũng lúng túng vô cùng, nhưng lại không nỡ buông tay, càng ôm nàng chặt hơn, hơi thở dồn dập.
Cúi đầu nhìn xuống, hắn thấy trong vòng tay mình, Tô Liên Y không còn vẻ bình tĩnh thường ngày.
Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, đôi mắt như nước bối rối chẳng biết nhìn đi đâu. Hình ảnh ấy khiến tim hắn bỗng đau nhói và rung động mãnh liệt. Không biết lấy đâu ra dũng khí, hắn một tay ôm eo nàng, tay kia nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên. Trong đôi mắt to tròn ấy, hắn thấy rõ sự do dự và giằng co, nàng hẳn cũng đoán được chuyện sắp xảy ra.
Không muốn cho nàng thêm thời gian suy nghĩ, cũng chẳng muốn cho chính mình cơ hội lùi bước. Vân Phi Tuân cúi đầu hôn xuống.
Tô Liên Y giãy dụa một lúc, nhưng khi chạm phải đôi môi mềm mại của hắn, mọi sự kháng cự và ngượng ngùng như tan biến hoàn toàn.
Hai người đều có tình cảm với nhau, như vậy… có lẽ cũng không có gì là quá đáng.
Nhưng đúng vào lúc Vân Phi Tuân theo bản năng muốn đưa lưỡi vào sâu hơn, thì lại bị Tô Liên Y bất ngờ đẩy mạnh ra.
Nàng khẽ nói, hơi thở vẫn chưa ổn định: “Xin lỗi… chuyện đó… tạm thời, ta vẫn chưa sẵn sàng.” Dù đã tự nhủ với bản thân không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng nàng vẫn rút lui.
Nàng không biết hắn có thể dừng lại ở một nụ hôn không, cũng không biết liệu sau đó mọi chuyện có vượt khỏi kiểm soát không.
Nàng trách bản thân thiếu dũng khí, sống trong thời hiện đại mà vẫn không thể vượt qua rào cản tâm lý. Có lẽ giữa hai người, vẫn tồn tại một lớp ngăn cách vô hình.
Vân Phi Tuân lộ vẻ hoảng hốt, lắp bắp: “Liên Y, xin lỗi, là ta mạo phạm rồi! Ta… ta sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Thật sự xin lỗi! Ta thề, sau này sẽ không bao giờ làm chuyện tùy tiện như thế nữa. Vừa rồi chắc chắn là ta bị ma xui quỷ khiến…”
Hai người, lo lắng hai việc hoàn toàn khác nhau.
Tô Liên Y nhìn vẻ mặt tự trách của Vân Phi Tuân, bất giác bật cười:
“Ta còn không ngươi tùy tiện đâu… chỉ là ở trong nước lâu quá, hơi lạnh thôi. Ta lên thay đồ đã.” Nói xong, nàng bơi vào bờ, nhặt lấy chiếc khăn, vòng ra sau tảng đá lớn để thay y phục.
Vân Phi Tuân lúc này cảm thấy vô cùng áy náy.
Hắn cứ tự hỏi, sao lại hồ đồ mà làm ra chuyện đó? Tô Liên Y đâu phải là cô nương tùy tiện, sao hắn lại có thể l* m*ng như vậy!? Liệu nàng có vì thế mà không còn thích hắn nữa không!?
Càng nghĩ càng sợ, hắn đờ đẫn trong làn nước, trong lòng giằng xé và rối như tơ vò.
Tô Liên Y thay đồ rất nhanh, cuộn bộ đồ bơi tự chế cẩn thận cho vào túi, rồi dùng khăn lau khô mái tóc còn ướt.
Nàng dịu dàng nói: “Phi Tuân, đừng lo, ta sẽ chờ ngươi ở đây.”
Vân Phi Tuân nhìn Tô Liên Y đầy vẻ áy náy, vội vàng bơi vào bờ chuẩn bị mặc quần áo.
Tô Liên Y tiến lại gần, không nhịn được bật cười: “Người ướt nhẹp thế này, mặc quần áo vào chắc cũng khó chịu lắm phải không?” Vừa nói, nàng vừa lấy khăn giúp hắn lau người.
Làn da ngăm đồng rắn chắc, còn đọng nước hồ, dưới ánh mặt trời lại càng lộ rõ những đường nét mạnh mẽ. Cơ bắp rõ ràng, không phải kiểu đồ sộ cồng kềnh mà là từng thớ săn chắc, gọn gàng đầy sức mạnh, một vẻ đẹp khiến người khác phải ghen tị.
Tô Liên Y lặng lẽ làm việc mà một “người vợ” nên làm, nhẹ nhàng lau khô phần thân trên cho hắn. Khi chuẩn bị cúi xuống lau đến chân, thì lại bị hắn đưa tay cản lại.
“Để ta tự làm.” Vân Phi Tuân vừa nói vừa giật lấy khăn từ tay nàng. Sao có thể để nàng làm đến mức ấy được chứ?
Trong lòng hắn, Tô Liên Y là người nên được nâng niu, bảo vệ.
Tô Liên Y ngoan ngoãn giao khăn, đứng sang bên, mỉm cười nhìn nam nhân trước mặt mặc quần áo. Một cảnh tượng vừa thản nhiên, lại vừa hấp dẫn lạ kỳ.
“Thật ra nhìn kỹ một chút, Phi Tuân nhà ta cũng rất tuấn tú đấy chứ.” Nàng thành thật buột miệng nói. Vẻ tuấn tú của Vân Phi Tuân không phải kiểu tinh tế như tranh vẽ, mà là vẻ đẹp của sức sống, của sự rắn rỏi và hoang dã — một vẻ đẹp động, đẹp theo cách rất riêng.
Tô Liên Y từng tưởng tượng vô số lần về nửa kia tương lai của mình: Là một giáo viên, một luật sư, hay bác sĩ… nhưng chưa từng nghĩ rằng, cuối cùng người đi cùng mình lại là một võ tướng. Vừa bất ngờ, vừa thú vị.
Vân Phi Tuân khẽ nhăn mặt cười khổ: “Liên Y đừng đùa ta nữa, dung mạo nàng ra sao, tự nàng cũng biết mà.”
“Ta không trêu đâu. Thật ra ta không nghĩ đàn ông cần phải có gương mặt quá đẹp. Điều quan trọng là khí chất, là bản lĩnh. Ta không giỏi dùng lời hoa mỹ, nhưng nếu có thể nói một câu chân thành, một người như ngươi, ta rất thích.”
Tô Liên Y nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt lấp lánh niềm tin và sự quý trọng.
Vân Phi Tuân vô cùng vui mừng. Dù ngoài mặt không thể hiện rõ ràng, nhưng trong lòng thì như có tiếng trống vang dội. Tô Liên Y… khen hắn! Xem ra lời Tô Địch Bảo nói không sai, theo đuổi người mình thích thì phải chủ động, có khí thế! Còn chuyện vừa nãy hắn “vô tình” c** tr*n khoe dáng… xem ra cũng có tác dụng không nhỏ.
Sau khi mặc xong quần áo, trên khuôn mặt hắn đã hiện lên nụ cười rạng rỡ: “Liên Y, nàng còn muốn đi đâu nữa không?” Chỉ cần nàng mở lời, dù là chân trời góc bể, ta cũng sẽ đi cùng nàng.
Tô Liên Y ngẩng đầu nhìn l*n đ*nh núi, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đã từng lên đến đỉnh núi Tiên Thủy chưa?”
“Rồi.” Vân Phi Tuân gật đầu. Chỉ cần được ở bên Tô Liên Y, dù là đi đâu, hắn cũng thấy vui.
“Nơi đó ta chưa từng đến… Ngươi dẫn ta leo núi một lần được không?”
Tô Liên Y thực lòng muốn thế. Nàng rất thích những lúc được ở riêng với Vân Phi Tuân: Một người đơn thuần, thẳng thắn, lại luôn dịu dàng với nàng. Ở nơi núi rừng vắng vẻ thế này, được ở bên người mình thích, được nâng niu, che chở… thử hỏi ai lại không yêu cuộc sống như thế?
“Được, đi thôi.” Vân Phi Tuân ngồi xuống tảng đá, xỏ giày, cầm khăn lên rồi đứng dậy.
Tiên Thủy Sơn là núi hoang, rất ít người đặt chân lên tận đỉnh. Dân trong thôn thỉnh thoảng chỉ lên đến lưng chừng để nhặt củi, bởi đường lên núi chẳng mấy ai đi, cây cối mọc um tùm, không có lối mòn. Thi thoảng còn gặp rắn, bọ cạp, mà có cả rắn độc nữa.
Vân Phi Tuân một tay cầm cành cây dò đường, tay kia nắm chặt tay Tô Liên Y, cả hai cứ thế chậm rãi leo lên theo sườn núi.
Mất gần một canh giờ, cuối cùng họ cũng đặt chân đến đỉnh.
Nếu không có Vân Phi Tuân giúp đỡ, Tô Liên Y tự biết mình chẳng thể lên nổi, sườn núi dốc đứng, có đoạn còn phải bò bằng cả tay lẫn chân. Nhưng cũng chính vì con đường gian nan, nên khi lên tới nơi, cảm giác thành tựu lại càng rõ rệt.
Lúc này đã là đầu giờ chiều, ánh nắng không còn gay gắt như giữa trưa, nhưng vẫn oi ả. Cảm giác mát lạnh vừa rồi trong làn nước hồ giờ chẳng còn sót lại chút nào. Trên người cả hai đều là mồ hôi nhễ nhại, dính nhớp khó chịu.
“Nàng mệt không?” Vân Phi Tuân vừa hỏi vừa quay sang nhìn nàng.
Tô Liên Y gật đầu, ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm lấy đôi chân nhức mỏi, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Để ta.” Vân Phi Tuân ném cành cây dò đường sang một bên, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, đưa tay giúp nàng xoa bóp chân. Động tác vừa phải, lực đạo chuẩn xác, đủ để giảm mỏi mà không khiến nàng đau.
Tô Liên Y thì càng biết tận hưởng. Nàng để mặc hắn xoa bóp cho mình, còn bản thân thì nghịch mấy viên đá bên cạnh, nhặt lên rồi ném bâng quơ. Sau đó trải khăn xuống nền đất, ngả người nằm dài, hai tay ôm đầu, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm điểm mấy cụm mây trắng. Có một nam nhân tuấn tú xoa chân cho thế này, nàng bỗng thấy… đời thật an nhàn làm sao.
“Ta buồn ngủ rồi.” Nàng bỗng lên tiếng, cố ý trêu chọc Vân Phi Tuân. Đang lúc hắn vất vả mát-xa, nàng lại bảo muốn ngủ, thật đúng là biết làm người khác tức.
Nhưng Vân Phi Tuân nào có tức giận, chỉ gật đầu, dịu dàng đáp: “Ừ, nàng ngủ đi, ta xoa nhẹ hơn một chút.”
Tô Liên Y dở khóc dở cười, ngồi dậy kéo tay hắn lại: “Đừng xoa nữa, thật ra cũng không đau đến thế đâu. Qua đây.”
Nàng ngoắc ngoắc tay.
Vân Phi Tuân toàn thân lại cứng đờ, rõ ràng là đang rất do dự. Hắn đương nhiên rất muốn nằm cạnh nàng, nhưng trong lòng lại lo lắng. Nếu lại xảy ra những phản ứng khó kiểm soát… thì biết làm sao đây?
Tô Liên Y bật cười khanh khách, không nhịn được trêu chọc: “Làm ơn đi, ngươi đừng có bày ra cái vẻ ngượng ngùng đó nữa được không? Trông cứ như thể ta sắp làm chuyện gì mờ ám với ngươi vậy!”
Vân Phi Tuân đúng là một bảo vật sống, rõ ràng là một võ tướng thô lỗ, vậy mà tính tình lại đơn thuần đến đáng yêu.
Vân Phi Tuân đỏ mặt, hơi giận: “Ta là đàn ông, làm sao biết ngượng! Chỉ là… sợ lỡ tay làm điều gì thất lễ với nàng thôi!” Nói dứt câu, hắn không đợi nàng phản ứng đã chạy lại nằm xuống bên cạnh, một tay kéo nàng vào lòng.
Tư thế này… là điều mà hắn ngày đêm mơ tưởng không biết bao nhiêu lần, được ôm nàng ngủ như thế này, từng đêm từng đêm đều nghĩ đến. Rõ ràng hắn thích nàng, mà nàng cũng đã chấp nhận hắn, vậy mà…
Hắn thật sự rất muốn vượt qua ranh giới cuối cùng ấy, muốn phá bỏ mọi do dự, chỉ cần nàng gật đầu, hắn lập tức vượt qua.
Tô Liên Y gối đầu lên cánh tay rắn chắc của hắn, hít lấy mùi hương quen thuộc từ cơ thể hắn, đôi mắt vẫn ngắm từng áng mây trắng trôi ngang trời. Trong lòng không khỏi cảm thán, vận mệnh đúng là kỳ diệu, nàng lại có thể yêu một người đàn ông ở một thế giới hoàn toàn xa lạ như vậy.
Hôm nay… đúng là một ngày "khổ tận cam lai" đối với Vân Phi Tuân: chảy máu cam, tức giận, vui mừng, giờ lại lần đầu tiên ôm người con gái mình yêu trong trạng thái nửa phấn khích, nửa lo sợ. Cảm xúc như xoắn lại thành một mớ, ai mà hiểu nổi?
Tim hắn đập càng lúc càng nhanh.
Tô Liên Y nghe rõ từng nhịp tim mạnh mẽ ấy, như máu đang tuôn trào dồn dập qua từng mạch máu. Bỗng nhiên, nàng lại muốn trêu thêm một chút.
“Phi Tuân, đừng ngượng. Phản ứng thế này là hoàn toàn bình thường. Nếu thật sự khó chịu… hay là, ngươi tự mình… ‘giải quyết’ thử xem?” Giọng nàng mềm như nước, ý tứ lại rõ ràng đến táo bạo.
“…” Vân Phi Tuân toàn thân căng cứng như bị điểm huyệt.
“Cứ tiếp tục thế này, thân thể ngươi bị hỏa khí bốc lên quá mạnh sẽ sinh bệnh đó. Thỉnh thoảng, vào đêm khuya không có ai, ngươi có thể…” Nàng nghiêng người, áp sát bên tai hắn, khẽ nói mấy lời cực kỳ ám muội, giọng nhỏ như tơ lụa trượt qua da thịt.
“…” Vân Phi Tuân lập tức mặt đỏ như gấc, chỉ cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.
Bàn tay mảnh khảnh, trắng mịn của Tô Liên Y trượt lên áo hắn, đầu ngón tay như cánh ve ve dọc theo v*m ng*c r*n ch*c mà trượt xuống, giọng nói như rót mật, đầy mê hoặc: “Không thì… để ta giúp ngươi nhé?”
“…” Trong đầu Vân Phi Tuân lập tức vang lên hai giọng nói.
Một bên rít gào: “Nàng muốn giúp ngươi đó!! Gật đầu đi! Mau đồng ý!”
Bên kia thì hò hét: “Đúng đúng đúng, còn chờ gì nữa!”
Ngay lúc hắn đang cố gom đủ dũng khí để gật đầu, chuẩn bị mở miệng đồng ý, thì bên tai lại vang lên tiếng cười giòn tan như chuông bạc: “Không được rồi, haha, ta nhịn không nổi nữa, nhìn ngươi kìa! Đừng ngượng nữa, haha, buồn cười chết mất!”
“…” Vân Phi Tuân nghẹn họng, nước mắt lưng tròng nhận ra: Hắn lại bị nàng trêu đùa nữa rồi.
Thở dài một tiếng như gió cuốn lá rụng, thôi vậy thôi vậy, bị trêu thì bị trêu. Chỉ cần nàng vui vẻ, hắn nguyện làm “vật hy sinh” suốt đời cũng cam tâm.
Hít một hơi thật sâu, hắn cố kìm nén d*c v*ng đang hừng hực bốc lên, tự trấn an mình phải bình tĩnh lại. Nhưng làm sao dễ được? Trong lòng đang ôm người con gái mình yêu tha thiết, nàng lại còn vừa cười vừa nũng nịu, trêu chọc đến tận xương tủy. Hắn đã tưởng tưởng cảnh này bao đêm, giờ thành sự thật thì ai mà dễ dàng giữ được lý trí?
Tô Liên Y thì chẳng hề để ý hắn nghĩ gì, càng không quan tâm đến nỗi khổ nhẫn nhịn của hắn. Mấy ngày mệt nhọc liên tiếp, nay lại bơi lội rồi trèo đèo leo núi, lúc này được ánh nắng ấm áp rọi vào, cả người cảm thấy ấm áp dễ chịu. Nàng gối đầu lên cánh tay hắn, chỉnh lại tư thế, rồi nhắm mắt lim dim.
Tiếng thở đều đều vang lên. Vân Phi Tuân không dám nhúc nhích một chút nào, sợ chỉ một động tác nhỏ cũng sẽ đánh thức nàng dậy.
Hôm nay là một ngày hạnh phúc không tưởng với hắn. Cúi đầu ngắm nhìn gương mặt yên bình của nàng khi ngủ, tim hắn mềm nhũn lại. Trong lòng thầm cảm ơn lời của Tô Địch Bảo quả thật hiệu nghiệm!
Nếu không phải hôm nay hắn chủ động, kiên trì theo đuổi, làm sao có được khoảnh khắc ôm Liên Y vào lòng như thế này? Hắn càng thêm kiên định, việc tiếp theo phải làm, hắn nhất định sẽ thực hiện. Không thể chần chừ được nữa!
…
Khi hai người đang nghỉ ngơi trên đỉnh núi tỉnh dậy, trời đã về chiều. Ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm cả bầu trời, khiến cây cối trên núi cũng như phủ lên một lớp lửa đỏ rực rỡ.
Lên núi thì dễ, xuống núi mới khổ. Lên chỉ mất hơn một canh giờ, vậy mà xuống phải mất trọn hai canh giờ. Khi về đến nhà, cả hai đều đã mệt rã rời. Tùy tiện rửa ráy qua loa, sau đó Tô Liên Y mang quần áo mặc ban ngày ra giặt sạch, treo lên dây phơi, chuẩn bị vào phòng ngủ. Đúng lúc đó, Vân Phi Tuân lại thần thần bí bí đi ra.
“Có chuyện gì sao?” Tô Liên Y nghi hoặc hỏi.
Mấy chuyện kiểu lấy lòng con gái như thế này, từ nhỏ tới lớn Vân Phi Tuân chưa từng làm. Nhưng vì Tô Liên Y, hắn đành phải cứng mặt mà làm.
“Liên Y, đêm nay… trăng rất tròn, phải không?” Hắn hỏi, vẻ mặt nghiêm túc đến buồn cười.
Tô Liên Y ngẩng đầu nhìn lên trời, rồi mỉm cười nhè nhẹ: “Ừ, đúng thật. Nếu ngươi không nhắc, ta còn quên mất, sắp rằm rồi.” Trong lòng nàng lại thầm thấy lạ, theo như hiểu biết bình thường, Vân Phi Tuân không phải kiểu người lãng mạn nói chuyện trăng sao, hôm nay sao lại đổi tính?
Vân Phi Tuân trong lòng có chút xấu hổ, nhưng vì muốn khiến người trong lòng vui, hắn cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm chỉnh, da mặt dày mà tiếp tục.
Hắn từ từ tiến lên vài bước, đứng trước mặt nàng dưới ánh trăng, cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nói: “Liên Y, trăng sáng soi lòng ta. Ta muốn tặng nàng một bài thơ… do chính tay ta viết. Không biết… nàng có muốn nhận không?”
Tô Liên Y nghe mà suýt bật cười. Vân Phi Tuân này… học ở đâu cái kiểu nói văn thơ như vậy chứ? Đến cả làm thơ tình cũng bày ra được! Nhưng ngẫm lại cũng thấy thú vị, tò mò muốn xem thử “thi nhân” này viết được gì. Nàng gật đầu, mỉm cười: “Được đó, bài thơ ở đâu? Đọc ta nghe xem nào.”
Vân Phi Tuân như được cổ vũ, lập tức phấn chấn, đưa tay lên miệng huýt sáo một tiếng dài. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tô Liên Y, từ cánh cửa phòng hắn khẽ khép, bất ngờ bay vụt ra một con chim lớn.
Con chim ấy sải cánh rộng hơn hai thước, đôi mắt phát ra ánh xanh lục u ám, tiếng kêu vang lên nghe rợn người như tiếng vong hồn giữa đêm tối.
Là… một con cú mèo!
Tô Liên Y hoảng hồn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy con cú mèo kia đã lao thẳng về phía nàng!
“Aaa——!” Nàng hét lên thảm thiết, ôm đầu chạy trốn như con chuột bị rượt đuổi. Trời đất ơi, đời này nàng không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ chim! Nếu bắt nàng chọn giữa bị đại bàng mổ và bị hổ vồ, nàng sẽ chọn hổ ngay không cần suy nghĩ.
“Cứu với—— cứu mạng——!” Lúc này nàng cũng mặc kệ Vân Phi Tuân ra sao, cắm đầu chạy thẳng về phía nhà bếp.
Thế nhưng không hiểu sao, con cú mèo kia lại cứ nhất quyết lao về phía nàng. Lại một tiếng kêu rợn người vang lên trong màn đêm, nó vỗ cánh đuổi sát theo Tô Liên Y không rời.
“Liên Y, đừng sợ! Nó không làm hại người đâu!” Vân Phi Tuân hô lên.
Nhưng lúc này sao Tô Liên Y có thể bình tĩnh mà nghe hắn lúc này? Nàng vừa chạy được vào bếp, định đóng sập cửa lại, nhưng tốc độ của con cú mèo nhanh hơn nhiều. Trong bóng tối, mắt người sao có thể nhanh bằng mắt chim đêm?
Nàng thực sự vô cùng hoảng loạn đến, hét chói tai, không còn giữ nổi dáng vẻ điềm đạm thường ngày. Giờ phút này chẳng khác gì bao cô gái bình thường bị dọa phát khiếp.
Con cú mèo vẫn vỗ cánh ào ào, như muốn đưa thứ gì đó cho nàng. Nhưng Tô Liên Y nào còn nhìn ra được điều gì? Nàng đã hoảng đến mức rúc hẳn vào một góc bếp, ngồi co ro, hai tay ôm gối, đầu vùi chặt vào đầu gối, cả người run bần bật như sắp khóc đến nơi.
Phụ nữ đúng là sinh vật kỳ lạ. Mỗi người đều có một nỗi sợ vô lý nào đó, có người sợ chuột, người sợ gián, người thì sợ nhện. Dù biết rõ những loài đó không gây hại gì, họ vẫn sợ đến mức mất kiểm soát.
Và trớ trêu thay, nỗi sợ lớn nhất của Tô Liên Y lại chính là loài chim. Nhất là chim to! Chỉ cần nhìn thấy cái mỏ nhọn của chim ưng, nàng đã tưởng tượng ra cảnh bị nó mổ xuyên động mạch. Giờ phút này, nàng chỉ có thể co quắp lại trong góc, tuyệt vọng và bất lực, chờ… nguy hiểm ập đến.