Cuối cùng, cái màn “cú đêm đưa thơ” đêm ấy coi như… thất bại thảm hại. Vân Phi Tuân thật sự không ngờ rằng Tô Liên Y lại sợ chim, mà còn sợ nhất là chim săn mồi. Thế là bài thơ tình mà hắn cắn răng viết trong sự ngượng ngùng, ấp ủ bao tâm huyết, cũng đành kết thúc trong im lặng.
Trong lòng Tô Liên Y thật ra rất cảm động. Nhìn bóng dáng cao lớn mà lúc này lại mang vẻ buồn bã, cô đơn của Vân Phi Tuân, nàng không khỏi đau lòng. Nàng bước đến, nhẹ giọng dỗ dành: “Thật ra nghĩ kỹ lại thì… con cú mèo đó cũng… ừm… dễ thương mà. Cái nơ buộc cổ của nó cũng đẹp nữa.”
Nàng còn có thể làm gì khác? Chỉ đành an ủi gượng gạo vậy thôi.
Vân Phi Tuân nhìn những mảnh giấy vụn trong tay, chính là bài thơ tình bị cú xé nát, thở dài một hơi, giọng đầy u sầu: “Liên Y, nàng không cần an ủi ta đâu. Là ta suy nghĩ không chu toàn, khiến nàng hoảng sợ.” Kế hoạch theo đuổi tình yêu… thất bại ngay từ bước đầu.
Tô Liên Y bật cười “phì” một tiếng. Nhìn ánh mắt đầy oán trách đáng yêu của hắn, mọi nỗi hoảng sợ lúc nãy cũng bay biến sạch. Nàng nhẹ nhàng khoác tay hắn, tựa đầu lên vai, dịu dàng nói: “Thật lòng mà nói, ta cảm động còn nhiều hơn cả kinh ngạc. Nhưng mà… ta hỏi thật, con cú đó… ngươi huấn luyện bằng cách nào vậy?”
Vân Phi Tuân lại thở dài một hơi thật sâu: “Ta vốn biết huấn luyện chim ưng, nhưng trên núi này lại không có. Chỉ bắt được cú mèo nên thử luôn. Dùng đúng cách huấn luyện chim săn, dùng phương pháp “hun chim”, khiến nó thuần phục rồi dạy nó làm theo hiệu lệnh.”
Tô Liên Y nghe xong đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức buông tay hắn ra, sải bước nhanh vào phòng, kéo ngay cửa phòng của Vân Phi Tuân.
Quả nhiên…
Dù đã có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng khi cánh cửa bật mở, một loạt lông chim bay vụt ra, khiến nàng không khỏi nghẹn họng.
Tô Liên Y lấy khăn tay che mũi miệng, kinh ngạc nhìn căn phòng trước mắt, lông chim bay tứ tung, chẳng khác gì một ổ cú khổng lồ.
Vân Phi Tuân vốn là người sống rất gọn gàng, sạch sẽ, vậy mà chỉ vì cái kế hoạch gọi là “cú đưa thơ” này, hắn đã biến cả căn phòng đang yên ổn thành một mớ hỗn độn.
Căn phòng kín mít bốc mùi nồng nặc, sàn nhà vương đầy phân chim, thậm chí còn có cả xác chuột, chắc là đồ ăn mà hắn bắt cho cú mèo.
Vân Phi Tuân vội vã chạy theo đến nơi, nhìn cảnh tượng tan hoang trước mắt, lòng càng thêm lo sợ Tô Liên Y sẽ giận. Hắn rụt rè nói: “Liên Y, nàng đừng giận, ta… ta sẽ dọn dẹp ngay.” Hắn biết tính nàng vốn ưa sạch sẽ, lại càng thấp thỏm hơn.
Thế nhưng Tô Liên Y lại bật cười khẽ. Người mình thích vì muốn khiến mình vui mà nghĩ đủ trò như vậy, sao nàng có thể giận được?
“Đêm nay, ngươi đến ngủ chỗ ta đi.”
Một câu ấy khiến Vân Phi Tuân giật mình như bị sét đánh, cả người cứng đờ. Nàng… nàng mời hắn sang phòng nàng ngủ? Không có lý do gì ép buộc, không phải vì tình huống bắt buộc, mà là chủ động mời. Chẳng lẽ… nàng đã bị chân tình của hắn làm cảm động rồi sao?
Hắn quả thực từng tưởng tượng đến việc được ôm Tô Liên Y yêu dấu vào lòng mà chìm vào giấc ngủ. Nhưng trước khi ngủ mà còn có chuyện gì khác xảy ra nữa hay không… thì hắn chưa từng dám nghĩ sâu, bởi vì hắn không muốn vấy bẩn hình ảnh nàng trong tim mình.
Nhưng bây giờ nàng đã chủ động mời… thì đương nhiên… hắn không có lý do gì để từ chối.
Lẽ nào… mới “cú đêm đưa thơ” xong, sắp tới sẽ như lời Tô Địch Bảo nói… “một đêm mười lần”? Hắn vừa mong chờ vừa hoang mang run rẩy.
Tô Liên Y thì hoàn toàn không để ý vẻ mặt thay đổi thất thường của hắn, chỉ thản nhiên nói:
“Phòng này ấy, tốt nhất là đừng có ai ở trong vòng hai ngày.”
Vân Phi Tuân ngớ người: “Vì sao vậy?”
Tô Liên Y đưa tay đóng cửa lại, chậm rãi giải thích: “Ngươi nhốt cú mèo trong phòng kín suốt ba ngày ba đêm. Không nói đến việc trong này chắc chắn có vi khuẩn từ chim hoang dã, chỉ riêng lông chim lơ lửng trong không khí thôi đã rất nguy hiểm rồi. Nếu hít vào phổi sẽ không thể làm sạch được. Nên dọn xong rồi phải mở cửa thông gió hai ngày, trong thời gian đó… tốt nhất đừng ở.”
“…Ồ.” Vân Phi Tuân ỉu xìu đáp một tiếng, cảm giác vui sướng lúc nãy đã tan biến không còn dấu vết.
Hai người làm ướt khăn, che kín mũi miệng rồi buộc ra sau đầu, bắt đầu dọn dẹp căn phòng một cách triệt để. Toàn bộ chăn đệm đều được đem ra phơi ngoài sân, sàn nhà được lau chùi không chỉ một hai lần mà là lau đi lau lại nhiều lượt.
Thật ra, trong cái môi trường u ám đầy mùi hôi này, dù có người ở cũng không đến mức xảy ra chuyện gì lớn. Người bình thường không biết về các loại vi khuẩn thì chỉ cần quét tạm cho sạch là có thể vào ngủ luôn, cái gọi là “không biết thì không sợ”, càng biết nhiều, ngược lại lại càng dễ thấy sợ hãi.
Khi hai người dọn dẹp xong xuôi mọi thứ thì đã là nửa đêm canh ba. Mỗi người lại toát đầy mồ hôi hôi hám, đành chia nhau đi tắm rồi ai nấy trở về phòng nghỉ ngơi.
Lần này, Vân Phi Tuân không còn ôm mộng mười lần một đêm gì nữa. Hy vọng càng lớn thì thất vọng càng sâu, giờ hắn đã thật sự cảm nhận được điều đó, nên ngoan ngoãn trải chăn xuống đất, một người nằm giường, một người nằm đất, cả đêm cứ thế mà lặng lẽ trôi qua.
…
Ngày tháng cứ thế êm đềm trôi qua, ít nhất đối với Tô Liên Y, đây là quãng thời gian yên bình nhất kể từ khi nàng đến Loan Quốc.
Mỗi ngày, nàng đến nhà Sơ Huỳnh để trông trẻ, trò chuyện, cùng bầu bạn với sản phụ; buổi tối thì cùng Vân Phi Tuân nói chuyện, đánh cờ giải trí.
Nàng đã hoàn toàn rút khỏi việc kinh doanh rượu Tô gia, mặc dù Tô Hạo năm lần bảy lượt mời mọc đầy thành ý, nhưng nàng vẫn nhất quyết không quay lại. Lý do thì nhiều, không tiện kể hết. Còn xưởng mỹ phẩm thì vẫn vận hành theo đúng kế hoạch. Tô Liên Y vốn không phải người tham tiền, một khi đã đạt được mục đích "che mắt người đời" thì cũng không có ý định mở rộng thêm. Vẫn giữ nguyên sản lượng, giao hàng theo đơn đặt, ai chưa mua được thì tiếp tục phải chờ, khiến mấy bà phu nhân nhà giàu tranh nhau mua đến sứt đầu mẻ trán.
Hôm ấy, Tô Liên Y vừa “trực đêm” xong ở nhà Sơ Huỳnh, bàn giao lại cho bà cụ Tôn thì trời đã sáng. Còn chưa ra khỏi cửa thì đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài sân, khiến nàng khẽ cau mày.
Sơ Huỳnh đang trong tháng ở cữ, rất cần yên tĩnh và nghỉ ngơi, là ai mà lại đến đây ồn ào thế?
“Liên Y có ở đây không?” Một giọng nữ vừa đi vừa gọi, rồi bước thẳng vào sân.
Nghe giọng thì có vẻ là một phụ nhân trong thôn, có thể là Tư tẩu hay thím gì đó, giọng nói rất quen tai.
Sợ làm phiền đến Sơ Huỳnh, Tô Liên Y vội ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng lại. Vừa ngẩng đầu, quả nhiên là Tư tẩu ở phía tây thôn.
“Tư tẩu có việc gấp gì thế?” Nàng hỏi, giọng không mặn không nhạt.
Tư tẩu mặt đỏ bừng vì phấn khích, dĩ nhiên chẳng nhận ra chút không vui ẩn dưới giọng điệu của Tô Liên Y, mà thật ra, nàng cũng che giấu rất khéo.
“Liên Y, mau về nhà đi! Nhà cô có khách quý đến đấy! Chính là quan tri huyện đại nhân, người rất tôn quý đó!” Vừa nói vừa kéo tay nàng.
Tô Liên Y ngẩn người, hỏi lại: “Tri huyện? Là Ngô đại nhân sao?”
Tư tẩu gật đầu như gà mổ thóc, mắt sáng rực đầy ngưỡng mộ.
Đây là lần đầu tiên bà ta được tận mắt trông thấy một vị quan lớn đến thế. Trước kia chỉ cần thấy trưởng thôn đi qua là đã thấy oai vệ lắm rồi, huống hồ hôm nay, ngay cả vị trưởng thôn thường ngày hống hách, cộng thêm mấy vị trưởng bối nhà Tô gia vốn luôn giữ thể diện, lúc này đều đang cúi mình bưng trà rót nước, hầu hạ vị quan tri huyện ấy trong chính sân nhà Tô Liên Y. Cảnh tượng ấy, bảo sao dân làng không "mở rộng tầm mắt"?
Cả thôn Tô gia gần như đổ xô cả ra, thi nhau kéo đến xem náo nhiệt. Căn nhà nhỏ của Tô Liên Y vốn bình thường ít người lai vãng, lúc này lại chật kín như nêm, người đông đến mức nước cũng khó lọt qua.
Tô Liên Y vội vã quay lại dặn dò bà cụ Tôn và Sơ Huỳnh vài câu, rồi bị Tư tẩu kéo tay gấp gáp trở về nhà.
Vừa tới đầu ngõ, một rừng người đã đứng chen chúc thành từng lớp, trong ngoài ba vòng. Mọi ánh mắt đều lập tức đổ dồn về phía nàng, mang theo sự tò mò, ngưỡng mộ, nịnh nọt, thậm chí là gato, như thể đang chiêm ngưỡng một nhân vật từ trong truyền thuyết bước ra. Tô Liên Y bị nhìn đến mức ngượng chín mặt, chỉ có thể bước thật nhanh xuyên qua đám đông, vào tới sân nhà mình.
So với vẻ lúng túng của Tô Liên Y, thì vị trị huyện Ngô đại nhân lại vô cùng thư thái, điềm nhiên như không.
Ai cũng biết, Ngô Trường An vốn là người thích khoa trương và thể hiện. Người nhìn càng nhiều, ông ta lại càng hăng hái. Hôm nay có cả thôn đến xem, ông ta càng bày ra phong thái quan lớn đức cao vọng trọng, oai nghiêm hơn hẳn mọi ngày. Nếu không phải mọi người biết ông ta chỉ là tri huyện, thì e rằng sẽ tưởng nhầm là tuần phủ hay tổng đốc từ kinh thành phái đến!
Trưởng thôn và trưởng tộc Tô gia thì đứng hầu một bên, còn Vân Phi Tuân vẫn đứng im lặng nơi góc sân, dáng người cao lớn, thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, mang theo khí thế khó lại gần. Dù chỉ đứng ở một góc, hắn vẫn khiến người ta khó lòng rời mắt, vô cùng nổi bật.
May là hắn đứng sau tri huyện đại nhân, nếu không, với tính thích nổi trội của Ngô đại nhân, thấy có kẻ cướp mất phong đầu, e rằng sẽ khó chịu ra mặt.
Tô Liên Y bước vào, lễ độ cúi người: “Dân nữ bái kiến Ngô đại nhân. Đại nhân hạ cố đến thăm, thật làm tệ xá rạng rỡ hẳn lên. Không biết hôm nay đại nhân đến đây là có việc gì ạ?”
Giọng điệu của nàng vẫn như thường ngày: Không quá nồng nhiệt, nhưng cũng chẳng lạnh lùng, có lời tâng bốc, nhưng cũng giữ lại chút khoảng cách.
Trưởng thôn và tộc trưởng Tô gia lúc này đã tự giác lùi về một bên, trong lòng không khỏi giơ ngón tay cái thầm tán thưởng. Quả nhiên là Tô Liên Y, nữ tử duy nhất trong thôn khiến cả quan lớn cũng phải đích thân đến thăm, lại ứng đối đầy phong thái. Đây là vinh dự mà cả đời họ chưa từng mơ thấy.
Ngô Trường An tất nhiên là có việc mới đến. Lúc này ông ta ho khẽ, ra vẻ quan uy, cười ha hả: “Người đâu, mang vào đi!”
Vừa dứt lời, hai nha sai liền bước lên, khiêng theo một tấm biển gỗ phủ lụa đỏ vào giữa sân.
“Liên Y cô nương đúng là nữ trung hào kiệt, không chỉ chế được rượu ngon Tô gia, lại còn tạo ra thần phương mỹ phẩm, gần đây lại còn giúp người đỡ đẻ an toàn, thật là kỳ tích. Vì thế, bổn quan đặc biệt mang tới tấm biển vinh danh, để biểu dương công trạng của cô nương!”
Tô Liên Y mỉm cười cảm tạ, vẻ mặt vẫn rất đúng mực, nhưng trong lòng lại khẽ nhíu mày: Ngô đại nhân chắc chắn còn có chuyện khác mới đích thân đến tận đây.
Nàng bình tĩnh đáp lời: “Ngô đại nhân quá lời rồi, mọi thứ đều nhờ có sự chỉ đạo sáng suốt của ngài. Nhờ ngài dẫn dắt, huyện Nhạc Vọng chúng ta ngày càng phát triển hưng thịnh. Đại nhân mới chính là người chèo lái đưa dân lên bờ.”
Nàng chẳng thích nói lời tâng bốc, những gì vừa rồi đều chỉ là trích từ mấy bản tin chính sự mà đời trước nàng từng nghe. Ai ngờ câu nói ấy lại đúng trúng chỗ ngứa của Ngô đại nhân, ông ta như được tiếp thêm năng lượng, lại tiếp tục một tràng biểu dương, khen ngợi không dứt miệng.
Ngay sau đó, nha sai vén tấm lụa đỏ phủ trên biển gỗ lên, bốn chữ đại tự hiện ra rõ ràng, nét bút phóng khoáng mà uy nghiêm: Diệu thủ hồi xuân (妙手回春 — Bàn tay thần y cải tử hoàn sinh).
“……” Tô Liên Y và Vân Phi Tuân đều im lặng.
Cái danh hiệu này… nàng nào có phải đại phu đâu? Tự dưng được phong cho chữ “diệu thủ hồi xuân”, mai mốt có khi lại phải đi mở y quán cứu người mất… Thôi thì coi như đỡ phải đặt tên bảng hiệu, nếu có đổi nghề cũng tiết kiệm được một khoản.
Dù sao người ta đã tặng là có lòng, mà tấm biển này lại dùng gỗ loại thượng hạng, nếu không treo thì cũng làm tấm ván giường rất tốt, Tô Liên Y âm thầm nghĩ.
Lúc này, vị thư lại đi theo tri huyện tiến lên một bước, nói: “Tô cô nương à, đây là chữ do chính tay đại nhân đề đó. Cô có biết đây là vinh dự lớn cỡ nào không? Bình thường, đại nhân đâu dễ gì tùy tiện đề chữ cho ai!”
Bên ngoài, dân làng xôn xao cả lên, không ngớt lời trầm trồ. Trưởng thôn và trưởng tộc hai mắt cũng đỏ hoe, không phải vì cảm động, mà là vì ghen tị đến mức đỏ mắt.
Tô Liên Y thật sự nghi ngờ lời của vị thư lại kia, với kiểu người thích khoa trương như Ngô đại nhân, làm gì có chuyện không thường xuyên đề chữ? Nghĩ chắc ông ta giống như vua Càn Long trong sử sách: Đến đâu viết đến đó, coi viết chữ như phát tờ rơi.
Dù trong lòng nghĩ vậy, ngoài mặt nàng vẫn cười dịu dàng cảm ơn không ngớt. Là người chu đáo, Tô Liên Y nhanh chóng nhận ra ánh mắt đỏ hoe vì ghen tị của trưởng thôn và trưởng tộc, trong lòng buồn cười nhưng vẫn giữ nét mặt đầy ngưỡng mộ: “Chữ của Ngô đại nhân đúng là tuyệt bút, thậm chí còn đẹp hơn cả chữ trong các bản thiếp mà dân nữ từng thấy.”
Ngô Trường An thấy Tô Liên Y nay lại khen mình, lập tức lâng lâng như cưỡi mây: “Ôi, đâu dám! Trước đây ta thường xuyên luyện chữ, nhưng dạo này công vụ bận rộn, cũng lâu rồi không động đến bút mực.”
Tô Liên Y bèn lùi một bước, cười khẽ nói: “Ngô đại nhân, dân nữ thật to gan, không biết liệu có thể xin ngài một bức nữa, treo trong nhà cho thêm phần rạng rỡ?” Vừa nói, nàng vừa chỉ khéo vào bức tường trống trong phòng khách.
Ngô đại nhân vui mừng khôn xiết, lập tức gật đầu đồng ý, khí thế hăng hái.
Lập tức, giấy được trải, mực được mài. Vị đại nhân uy nghiêm lại nghiêm trang đề thêm bốn chữ nữa: “Huyền hồ tế thế” (悬壶济世 – Cứu đời bằng y thuật).
“……” Tô Liên Y cạn lời, điều lo ngại rốt cuộc vẫn xảy ra. Vừa nãy còn thắc mắc sao chưa thấy viết “Huyền hồ tế thế”, bây giờ thì “bùm!” bốn chữ ấy liền hiện ra.
Xem ra Ngô đại nhân thật sự mong nàng mở y quán hành y cứu người, từ đầu tới cuối toàn đề chữ y đạo, chẳng lẽ không thể viết cái gì như “gia đình hạnh phúc” hay “phú quý cát tường” sao?
Trong lúc vị tri huyện đang tập trung múa bút, Vân Phi Tuân khẽ liếc nhìn, rồi bước chậm đến gần nàng, nhỏ giọng hừ mũi: “Chữ ta đẹp hơn hắn.”
Tô Liên Y ngẩn người, sau đó như bừng tỉnh, bật cười khẽ, thì ra là đang ghen! Trời ạ, ghen với một ông già làm quan như Ngô đại nhân để làm gì? Chữ nghĩa gì chứ, nàng chỉ xin thêm một bức là để tặng lại cho trưởng thôn và trưởng tộc, lấy lòng một chút thôi mà.
Lúc này, trong mắt nàng, Vân Phi Tuân bỗng hóa thành một chú chó lớn cao ngạo mà trẻ con, ngồi một góc ghen tuông lặng lẽ. Nàng khẽ cúi đầu, thì thầm: “Được, tối nay ngươi viết cho ta xem nhé.”
Chữ nghĩa xưa nay vốn là sở đoản của nàng, thử hỏi người chưa từng cầm đến bút lông như nàng, làm sao trong chưa đầy một năm lại giỏi được thư pháp?
Sau khi trao biển, viết chữ xong, sắc mặt Ngô đại nhân có phần ngượng ngùng. Bao ánh mắt đang nhìn vào, khiến ông ta ngập ngừng không tiện mở lời.
Tô Liên Y hiểu rõ ông ta chắc chắn có việc riêng, nên chủ động mời mọi người ra ngoài, đóng cửa lại. Tuy vậy, dân làng bên ngoài vẫn vây chật kín sân, không chịu rời đi. Trong sân vẫn còn vài nha sai đứng nghiêm trang như tượng, giữ thế uy phong.
Cuối cùng, khi chỉ còn người trong nhà, Ngô Trường An mới chịu lên tiếng: “À… Liên Y à, ta với ngươi cũng xem như quen biết lâu năm rồi nhỉ. Chuyện là thế này… Phu nhân nhà ta cũng đặt hàng mỹ phẩm ‘Thần Tiên Phương’ của ngươi, nhưng nghe nói đặt muộn, bị thông báo hết hàng, phải xếp hàng chờ. Nhưng mấy hôm nay bà ấy cứ ngày đêm nhắc nhở, đến nỗi lỗ tai ta mọc kén mất rồi, cuối cùng còn ép ta phải tự mình tới đây xin…”
Quả nhiên… đúng như Tô Liên Y đoán.
Thực ra, Ngô đại nhân cũng từng có ơn với nàng. Trước đây, ông là người đầu tiên giúp quảng bá rượu Tô gia, sau đó còn đứng ra dàn xếp vụ việc “chuột chết trong rượu”, lần này lại đích thân đến tận nơi tặng biển ngọc, như thế làm sao Tô Liên Y có thể không nể mặt?
Nàng lập tức đáp rằng không cần trả tiền, sẽ tặng riêng cho phu nhân đại nhân một bộ “Thần Tiên Phương”. Nhưng cũng chỉ có đúng một bộ, vì nguồn hàng có hạn. Nếu dùng tiết kiệm thì vài tháng cũng không hết, sau này cứ từ từ đặt tiếp.
Thực tình thì Ngô Trường An cũng chẳng muốn chạy xa đến thế. Ông đã sai người đến tận huyện gọi Tô Liên Y, nhưng nhận được hồi âm rằng nàng sẽ không đến thành trong vòng một tháng vì đang chăm sóc sản phụ. Bị phu nhân cằn nhằn đến mức đau đầu, ông đành bất đắc dĩ, nghe theo thư lại bày kế, lấy cớ tặng biển rồi tự mình tới tận thôn để mua mỹ phẩm.
Chỉ được tặng một hộp, nhưng Ngô đại nhân cũng vui mừng khôn tả. Bởi ai ai cũng biết, Tô Liên Y là người không sợ quyền thế, bao nhiêu phu nhân quyền quý van xin đủ đường cũng không lay chuyển được, ông chỉ là một tri huyện nho nhỏ mà được nàng đích thân tặng, đây chẳng phải là vinh dự vô cùng sao?
Đang lúc hân hoan, Ngô Trường An quay đầu nhìn thấy Vân Phi Tuân cao lớn oai nghiêm đứng lặng yên bên cạnh. Trước đó ông mới nghe trưởng thôn nói, người thanh niên ấy chính là phu quân của Tô Liên Y. Trời ơi, đúng là tuổi trẻ tuấn tú lại cường tráng, thậm chí còn khỏe hơn cả đám nha sai dưới trướng huyện nha! Ngô đại nhân động tâm: “Liên Y này, đây chính là phu quân của ngươi sao?”
Tô Liên Y khẽ gật đầu: “Bẩm đại nhân, đúng vậy. Đây là phu quân dân nữ, tên Đại Hổ.”
Vân Phi Tuân vốn đang mím môi nghiêm túc, khóe miệng không kìm được hơi nhếch lên. Hắn rất thích mỗi khi nàng giới thiệu mình là "phu quân" trước người khác, cảm giác như được khẳng định quyền sở hữu, một loại thoả mãn và chiếm hữu sâu sắc dâng lên trong lòng.
Ngô Trường An càng nhìn càng thấy thuận mắt. Một thanh niên mạnh mẽ như vậy, nếu đi theo làm thuộc hạ thì chẳng phải càng uy phong sao?
“Chàng trai này tráng kiện thật đấy, làm nông dân thì uổng quá. Này, Đại... Đại Hổ, có hứng làm bộ đầu ở huyện nha không?”
“Không muốn.” Vân Phi Tuân thẳng thừng từ chối, không chút khách khí.
Tô Liên Y suýt nữa bật cười thành tiếng. Người ta từng giữ chức quan trong quân đội còn không làm, sao có thể đi làm bộ đầu nơi huyện thành? Chỉ là… hắn từ chối cũng thật quá phũ phàng.
Nàng vội chữa cháy: “Đại nhân chớ trách, Đại Hổ nhà dân nữ từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, lại không từng gặp nhiều người, đầu óc cũng… ừm… hơi khác thường một chút.”
Lại là cái cớ cũ, giả khờ để giữ an toàn, một lần dứt điểm cho mọi lời mời.
Ngô đại nhân nhìn thân hình rắn chắc như tượng đồng của Vân Phi Tuân mà thầm tiếc rẻ. Đúng là tiếc thật, nghe đồn không sai, đẹp mã mà đầu óc kém thì cũng chẳng dùng được.
Vân Phi Tuân rõ ràng không vui, quay đầu liếc xéo Tô Liên Y: Sao lại nói ta là đứa ngốc?
Tô Liên Y trả lời bằng ánh mắt vô tội: Tin đồn bên ngoài vốn đã nói vậy rồi, giờ cứ thuận nước đẩy thuyền thôi mà.
Vân Phi Tuân nhíu mày chặt hơn: Ta không muốn bị gán làm kẻ ngốc.
Nàng bắn lại một cái nhìn ngơ ngác: Trước đây ngươi đâu có quan tâm chuyện ấy?
Ánh mắt Vân Phi Tuân như muốn “ăn tươi nuốt sống”: Trước đây là trước đây, bây giờ khác rồi, nay ta là phu quân của nàng kia mà!
Ngô Trường An lúc này tâm trạng phơi phới, vì cuối cùng cũng có thể yên ổn bịt tai khỏi lời lải nhải của phu nhân: “Không biết khi nào ngươi mới quay lại huyện thành? Phu nhân nhà ta nhắc đến ngươi mãi, muốn mời ngươi đến nhà chơi một chuyến.”
Tô Liên Y mỉm cười nhã nhặn: “Đa tạ Ngô đại nhân và phu nhân đã ưu ái. Dân nữ hiện tại vẫn chưa thể rời khỏi thôn, sau này nhất định sẽ đích thân đến thăm.”
“Vậy thì quyết thế nhé!”
Thấy đã đạt được mục đích, Ngô Trường An cũng không ở lại thêm, dẫn theo đoàn người oai phong lẫm liệt trở về, đội hình rầm rộ khiến dân làng mắt tròn mắt dẹt, mở rộng tầm mắt.
Sau khi tiễn tri huyện rời đi, trong nhà chỉ còn lại một bức hoành phi và một bức thư pháp: “Diệu thủ hồi xuân”, “Huyền hồ tế thế”.
Trưởng thôn và tộc trưởng bước vào, Tô Liên Y vội vàng đỡ tộc trưởng ngồi xuống. Bây giờ tri huyện đã đi rồi, trong nhà này hai người họ chính là “đại quan”.
Hai ông cụ nhìn chằm chằm vào hoành phi và thư pháp, mắt đỏ hoe, nước miếng suýt rớt xuống. Trong lòng thì âm thầm tính toán: Nếu đem treo mấy món “ngự bút” tri huyện ban tặng ở nhà mình, chẳng phải oai phong lẫm liệt hay sao?
Tô Liên Y là người tinh ý, tất nhiên hiểu rõ tâm tư của họ, mỉm cười nói: “Hai vị đã vất vả vì thôn Tô gia, trước đây cũng luôn chăm sóc huynh muội nhà ta, tấm hoành phi và thư pháp này, cháu định tặng lại cho hai người.”
Nghe thì cảm động đấy, nhưng thực ra là vì nhà nàng quá nhỏ, treo cũng không treo nổi mấy món “đồ trang trí” to thế kia.
Hai ông cụ như được tiêm máu gà, mặt giữ vẻ nghiêm túc mà lòng thì mừng như trúng số.
“Được thôi, Liên Y tuổi còn trẻ, sau này kiểu gì cũng có cơ hội vinh hiển nhiều hơn, chúng ta nhận vậy!” Nhận mà mặt mũi hớn hở như trẻ con được kẹo.
Trong nhà lúc này không có người ngoài, ngoài Tô Liên Y và Vân Phi Tuân thì chỉ có trưởng thôn và tộc trưởng, thế là hai ông lão bắt đầu tranh giành, ai mà chẳng muốn cái bảng hiệu “ban tặng của quan huyện”?
Tô Liên Y kéo tay Vân Phi Tuân chạy sang một bên, tránh xa hai ông lão sắp đánh nhau để khỏi bị vạ lây. Đùa chứ, hai ông già mà lao vào cào cấu, chẳng may thương tích thì mất vui lắm.
Lúc này, Vân Phi Tuân mới nhỏ giọng làu bàu: “Sao nàng lại nói ta là ngốc? Ta ngốc vậy sao?”
Tô Liên Y nhún vai, vẻ vô tội: “Ai bảo ngươi không nể mặt quan huyện? Giữa chốn đông người mà từ chối thẳng như vậy, người ta không giận là may rồi đó.”
Vân Phi Tuân càng không vui: “Ông ta chỉ là tri huyện nho nhỏ, mà cũng dám mở miệng mời ta làm bộ đầu? Hừ!” Giọng điệu rõ ràng ngạo mạn, quả nhiên bản chất tướng quân không thể giấu được.
Tô Liên Y khẽ nhướng mày: “Ngươi có biết ‘hổ xuống đồng bằng bị chó kinh’ không? Giờ ngươi là ‘Đại Hổ’ đang ở đồng bằng, thì tốt nhất là ngoan ngoãn giấu vuốt, nếu lỡ gây chuyện lớn, ngươi còn trốn được nữa sao?”
Nói xong, nàng lại nghiêng đầu quan sát hai ông lão đang la hét hăng say, trong lòng thầm than, cầu trời đừng để họ động tay chân, ai bị thương cũng phiền cả.
Vân Phi Tuân hừ lạnh một tiếng, không trả lời. Nếu không có Tô Liên Y, người khác có nói gì hắn cũng chẳng quan tâm. Nhưng mà trước mặt nàng, hắn không muốn bị gán là đồ ngốc.
“Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ để nàng thấy được dáng vẻ oai phong thực sự của ta.” Vân Phi Tuân nghiêm túc nói, ánh mắt kiên định.
Tô Liên Y không nhịn được, bật cười thành tiếng. Làm sao nàng không đoán được mấy cái tâm tư trẻ con của hắn chứ?
“Này, ta ở bên ngươi không phải vì muốn hưởng vinh hoa phú quý, đồ ngốc.” Nàng cười nhẹ, giọng nói dịu dàng.
Vân Phi Tuân hơi khựng lại, im lặng một lát rồi trầm giọng: “Ta sớm biết nàng không phải là người ham hư vinh… nhưng ta vẫn không hiểu, nàng yêu ta vì điều gì?”
Tô Liên Y ngước nhìn hắn, trong mắt ánh lên sự ấm áp, mỉm cười đáp: “Tình cảm đâu phải là thứ có thể phân tích được. Nếu có thể cân đo đong đếm như mua bán, thì đó đâu còn là tình yêu?” Chính nàng cũng không rõ ràng vì sao lại yêu Vân Phi Tuân.
Chẳng lẽ là vì hắn đã đồng hành bên nàng trong lúc nàng yếu đuối nhất? Hay là vì sự che chở dịu dàng trong thâm tâm hắn, trái ngược với vẻ ngoài cứng rắn? Hay là… chỉ đơn giản là một ánh mắt, một hành động, khiến tim nàng rung động? Dù thế nào, cũng không cần lý do. Vì yêu chính là yêu.
Tình yêu kỳ thực là một thứ rất kỳ lạ. Có lẽ chỉ đơn giản là vào đúng thời điểm, gặp đúng người, rồi cùng nhau trải qua một vài chuyện, thế là tình yêu liền nảy sinh.
Hai người đang thì thầm trò chuyện thì bên kia, trưởng thôn và tộc trưởng cuối cùng cũng đã phân thắng bại. Kết quả, tộc trưởng thắng.