Thiên Kim Danh Y

Chương 128

Bởi vì trưởng thôn cùng bối phận với Tô Phong, trong khi tộc trưởng lại cao hơn một bậc, nên Tô Liên Y và các huynh đệ phải gọi ông là “Thất gia gia”, còn trưởng thôn cũng phải cung kính gọi một tiếng “Thất thúc”. Vì vậy, bức hoành phi được tộc trưởng mang đi, còn trưởng thôn chỉ đành ngậm ngùi lấy bức thư pháp.

Tộc trưởng nhanh chóng gọi mấy thanh niên trong thôn đến khiêng bức hoành phi về nhà. Tô Liên Y thật sự không hiểu: Hai ông già giành nhau mấy thứ này làm gì chứ? Để rồi khi vào nhà tộc trưởng, ngẩng đầu liền thấy: “Diệu thủ hồi xuân!”

Đến nhà trưởng thôn thì quay đầu lại: “Huyền hồ tế thế!”

Nếu không biết chuyện, người ngoài còn tưởng cả thôn này đổi nghề làm thầy thuốc rồi cũng nên!

Tri huyện đi rồi, trưởng thôn và tộc trưởng cũng rời đi, dân làng đến xem náo nhiệt cũng lục đục giải tán. Tô Liên Y và Vân Phi Tuân bắt đầu cầm chổi quét sân.

Thấy cả sân toàn là vỏ hạt dưa, nàng dở khóc dở cười. Làm một vòng như vậy, không ngờ nàng lại trở thành “nguồn vui văn hóa” cho cả làng.

Sau một màn huyên náo, trời cũng đã trưa. Tô Liên Y ăn sơ sơ mấy miếng cơm rồi leo lên giường định nghỉ trưa. Tối qua nàng phải thức trắng để chăm Sơ Huỳnh mới sinh, trông trẻ con đúng là cực chẳng ai bằng: Thỉnh thoảng mới được chợp mắt, nhưng đứa bé thì mỗi canh giờ lại khóc một lần, nào là đói sữa, nào là tè dầm... Tô Liên Y thở dài,  không trải qua thì không bao giờ biết nuôi trẻ con vất vả ra sao.

Vân Phi Tuân cũng lặng lẽ bước vào phòng ngủ, cứ thế ngồi bên giường, mắt không rời khỏi Tô Liên Y đang ngủ.

Nhìn gương mặt khi ngủ của nàng, hắn cảm thấy nhìn cũng không đủ. Trong đầu cứ vang vọng mãi lời nàng ban nãy giới thiệu với người ngoài: “Phu quân của ta, phu quân của ta…”

Hắn ngồi đó, khóe miệng nở nụ cười ngốc nghếch.

Tô Liên Y hé mắt, lườm hắn: “Này, ngồi đó cười ngây ngô cái gì đấy?”

Bị bắt quả tang, Vân Phi Tuân như con thú nhỏ giật mình, vội vã thu lại nụ cười, nghiêm mặt: “Không… không có gì.”

Tô Liên Y nhìn dáng vẻ lưng thẳng đơ như tấm ván của hắn mà phì cười: “Lại đây.”

“Hả?” Vân Phi Tuân chưa kịp hiểu.

“Bảo ngươi lại đây mà.” Nàng dịu dàng nói lại lần nữa.

Vân Phi Tuân kích động đến mức cả người cứng đờ, cứ thế đi như người máy qua bên giường, ngồi cứng nhắc xuống mép giường. Nàng gọi hắn “lại đây”, trái tim hắn đập thình thịch, như muốn nhảy khỏi ngực.

“Ngủ trưa cùng ta một lát nhé?” Tô Liên Y cười nói.

“Ừm!” Vân Phi Tuân gật đầu như gà mổ thóc.

Tô Liên Y vỗ nhẹ chỗ trống bên cạnh, liền nghe thấy một gã trai cao to nuốt nước miếng “ực” một cái rồi cứng đờ nằm xuống.

Cơn buồn ngủ ập đến. Một đêm thức trắng cộng với việc phải tiếp đãi quan huyện buổi sáng khiến đầu nàng ong ong, vừa nhắm mắt là cảm giác đầu nặng chân nhẹ kéo tới.

“Đừng nghĩ lung tung. Bảo ngươi nằm ngủ cùng vì thấy ngươi ngồi đó mắt chớp chớp tội nghiệp quá, chứ không phải có ý gì khác đâu.”

Giọng nàng lười biếng, mơ màng mà vẫn trêu chọc hắn: “Bình tâm lại đi, tim còn đập mạnh nữa chắc cái giường sập mất.” Vân Phi Tuân mặt đỏ bừng, xấu hổ cực độ, chẳng nói được lời nào.

Tô Liên Y khẽ cười, vươn tay ôm lấy cánh tay của hắn, không nói gì thêm, dần chìm vào giấc ngủ.

Ngay khi Sơ Huỳnh sắp mãn cữ, thì Tô Liên Y lại gặp chuyện, vẫn là mấy lời đồn nhảm nhí!

Trong căn nhà nhỏ, sắc mặt Tô Liên Y không được tốt, mà Vân Phi Tuân ngồi bên cạnh cũng chẳng khá hơn gì. Hai người ngồi đối diện nhau trước bàn, lặng lẽ không nói một lời.

Một lúc lâu sau, Tô Liên Y mới khẽ thở dài, giọng trầm trầm, mang theo chút day dứt: “Xem ra, việc đến biệt viện Lý gia… là ta sai rồi.”

Nàng biết mình không làm chuyện gì có lỗi với Vân Phi Tuân, lòng vẫn ngay thẳng, nhưng lời thiên hạ nào có quan tâm chuyện thật giả. Trong mắt người đời, cái mũ “chồng bị cắm sừng” đã gán lên đầu Vân Phi Tuân mất rồi.

Vân Phi Tuân cụp mắt, gương mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng vẫn không nói lời nào.

Tô Liên Y nhẹ giọng, mắt nhìn sang người đàn ông ngồi cách một chiếc bàn gỗ: “Phi Tuân, có phải ngươi rất giận không? Nếu vậy… hay là mắng ta mấy câu cũng được, để nguôi giận?”

Vân Phi Tuân ngẩng đầu ngơ ngác nhìn nàng một lúc, rồi chỉ khẽ lắc đầu, giọng trầm trầm, bất đắc dĩ: “Không cần đâu. Ta biết nàng không làm chuyện gì quá đáng. Cứ để mọi chuyện qua đi thôi.”

Hằng ngày thì cố giữ khoảng cách với nam nhân thực sự của mình, nhưng lại dính tin đồn với Lý Ngọc Đường. Nếu đổi vị trí cho nhau, Tô Liên Y biết mình cũng sẽ nổi trận lôi đình.

Nàng vươn tay nắm lấy tay Vân Phi Tuân, giọng tha thiết: “Tha lỗi cho ta lần này, được không? Là ta sai rồi.”

Vân Phi Tuân dịu dàng siết chặt lấy những ngón tay thon của nàng, lắc đầu: “Người không phải thánh, ai lại không có lúc mắc sai. Nàng đừng tự trách nữa. Nàng đã vất vả lắm rồi.”

Ý hắn là xưởng rượu, là xưởng mỹ phẩm, là chuyện của Sơ Huỳnh — từng việc một, nàng đều phải gồng gánh. Hắn đau lòng còn không kịp, sao nỡ trách móc?

Tô Liên Y để mặc bàn tay mình nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn của hắn, khẽ thở dài một tiếng: “Cuộc sống như thế này… vốn không phải điều ta mong muốn. Nhưng ta cũng không hiểu sao, mọi thứ lại thành ra thế này.”

Nàng dừng lại một lát, rồi dứt khoát: “Từ giờ, ta sẽ không đến huyện thành nữa.”

Vân Phi Tuân ngẩn ra, ngước mắt nhìn nàng: “Không đến huyện thành nữa?”

Tô Liên Y gật đầu: “Ừ. Không đến thì tránh được thị phi. Ta chỉ muốn sống một cuộc đời bình dị, yên ổn.”

Nói đoạn, ánh mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt mang nét cương nghị của Vân Phi Tuân, đôi mắt sâu thẳm mà chân thành, sự tin tưởng và âm thầm chờ đợi ấy. Không phải chính là người đàn ông mà nàng vẫn hằng tìm kiếm hay sao?

Nàng mỉm cười, khẽ nói: “Cảm ơn ngươi.”

Người ta nói, tình yêu chân thật là thứ có thể vượt qua cả miệng đời. Lòng tin giữa hai người, có thể gặp đã là may mắn. Mà nàng, Tô Liên Y, lại may mắn có được.

Vân Phi Tuân lắc đầu, ánh mắt trầm tĩnh: “Ta lấy cái cớ là nhiệm vụ, suốt ngày trốn trong nhà, để mặc nàng một mình đối mặt với bao rắc rối. Hôm nay, khi nghe nàng nói với người ngoài rằng ta là ‘phu quân’ của nàng, ta thật sự thấy hổ thẹn.”

Hắn dừng lại một nhịp, rồi giọng càng thêm kiên định: “Ta mang danh nghĩa phu quân, vậy mà lại chưa từng đứng ra bảo vệ nàng. Ta có tư cách gì để chiếm được trái tim nàng? Nhưng Tô Liên Y, ta, Vân Phi Tuân xin thề. Từ nay về sau, dù có chuyện gì, ta cũng sẽ ở bên nàng, tuyệt đối không để nàng một mình đối mặt với mọi thứ nữa.”

Tô Liên Y nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành, không chút giấu giếm, khiến lòng nàng chợt dâng lên một cảm xúc khó gọi thành tên, có thể là yếu đuối, có thể là buồn bã.

Khi không có ai để dựa vào, phụ nữ có thể mạnh mẽ hơn cả đàn ông. Nhưng khi phía sau có một người lặng lẽ đứng đó, sẵn sàng che chắn, trái tim của người phụ nữ lại trở nên vô cùng yếu mềm.

Nàng hít sâu một hơi, rời khỏi chỗ ngồi, bước đến bên cạnh hắn, cúi người, ôm hắn thật chặt.

Ôm lấy sự dịu dàng ấy, hơi ấm ấy, nàng cố nuốt ngược dòng lệ vừa dâng, giọng khàn khàn mang theo nghẹn ngào: “Cảm ơn ngươi, Phi Tuân. Ta thật lòng mong… có thể bên ngươi trọn đời, trọn kiếp.”

Cùng lúc đó, tại một nơi khác ở huyện thành Nhạc Vọng.

Trong sảnh chính của biệt viện Lý gia, Lý Ngọc Đường ngồi trên chiếc ghế gỗ lim lớn chính giữa, sắc mặt u ám. Đôi mắt thường ngày vốn lạnh lùng nay chỉ còn lại sát khí, ánh nhìn dài và hẹp lạnh buốt như băng, khiến ai đối diện cũng phải rùng mình ớn lạnh.

Bên ngoài sảnh, nắng hè gay gắt chiếu rọi giữa sân chính. Mười người bao gồm cả quản gia của biệt viện đều đang quỳ rạp trên đất, đầu cúi thấp, đã hơn một canh giờ.

“Là ai lan truyền tin đồn?” Giọng nói của Lý Ngọc Đường vang lên âm trầm như từ địa phủ, lạnh lẽo đến rợn người.

Đám người đưa mắt nhìn nhau, không ai dám mở miệng. Người làm trong phủ đều từng nghe qua: Nhị thiếu gia bình thường trông có vẻ dễ chịu, nhưng một khi nổi giận thì còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương, hậu quả chẳng ai gánh nổi, đến cả phu nhân cũng phải dè chừng.

Một người đang run lẩy bẩy ở góc sân, sắc mặt trắng bệch.

Lý Ngọc Đường đã sớm nhận ra kẻ khả nghi, nhưng không vạch trần, chỉ lạnh lùng quan sát, đám hạ nhân này còn chưa hiểu rõ tính nết hắn, cũng nên cho họ một bài học nhớ đời.

Lúc ấy, Mặc Nông trở về, bước nhanh đến bên cạnh hắn, khom người nói mấy câu, rồi đứng thẳng dậy lặng lẽ lui sang một bên. Đôi mắt cũng sắc lạnh như dao nhìn thẳng vào người đang run rẩy trong góc, tên đó là Trương Tam.

Trương Tam bị Mặc Nông nhìn chằm chằm, biết không thể giấu được nữa, lập tức đập đầu xuống đất liên hồi: “Thiếu gia tha mạng! Là nô tài sai, là nô tài nhất thời hồ đồ nói ra! Cầu xin thiếu gia tha mạng!”

Lý Ngọc Đường đã biết đầu đuôi sự việc từ miệng Mặc Nông, hóa ra tên này là kẻ ham rượu mê gái, đến kỹ viện uống rượu, lúc say lại ôm gái v* v*n, miệng không giữ được lời. Kỹ nữ kia biết hắn là người Lý gia liền gặng hỏi chuyện, cuối cùng moi ra được tin Tô Liên Y từng ở lại phòng Lý Ngọc Đường qua đêm. Kỹ nữ nọ lại ngu ngốc, không thèm suy nghĩ đã kể cho các tỷ muội trong kỹ viện nghe, thế là lời đồn lan ra khắp huyện thành, nhanh như có cánh.

Trương Tam sợ hãi đến mức đầu đầy máu, chỉ mong được tha thứ.

Lý Ngọc Đường không quan tâm đến cảnh tượng trước mắt, chỉ lặng lẽ nhìn ra cây cổ thụ cao lớn bên ngoài sân.

Giờ này Tô Liên Y đang làm gì? Nàng có bị tổn thương vì tin đồn này không? Mọi việc phải xử lý thế nào? Nàng liệu có bị ảnh hưởng?

Nghĩ đến người được gọi là “phu quân” bên cạnh Tô Liên Y, lòng hắn như bị bóp nghẹt. Nếu như trước đây hắn chỉ bắt đầu có thiện cảm với nàng, thì giờ phút này, tình cảm đã thành chân thật. Nếu vì chuyện này mà nàng bị người nhà từ mặt, hắn cũng sẵn sàng chịu trách nhiệm.

Mẫu thân hắn từng ép buộc hắn theo đuổi Tô Liên Y, khiến hắn cực kỳ phản cảm. Thế nhưng chẳng rõ từ khi nào, sự phản cảm ấy dần phai nhạt, cuối cùng biến mất. Có lúc gặp việc khó xử, hắn lại bất giác nghĩ: “Nếu là Tô Liên Y, nàng sẽ làm gì?”

Có một khoảnh khắc, hắn từng muốn mặc kệ lời đồn… nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên đã bị hắn dập tắt. Đôi mắt hắn càng thêm lạnh lẽo, hơi nghiêng đầu nói với Mặc Nông: “Giao hắn cho quan phủ. Nhân tiện, bắt cả kỹ nữ kia lại. Những lời họ dám nói ra, thì để họ tự mình nuốt lại.”

Trương Tam nghe đến “giao cho quan phủ”, lập tức hoảng loạn: “Nhị thiếu gia tha mạng! Xin tha mạng…”

Chưa kịp nói hết câu, Lý Ngọc Đường đã đứng dậy, dáng vẻ thong dong: “Mạng của ngươi, ta không tha. Vào nha môn nên nói thế nào, trong lòng ngươi rõ. Nói sai một chữ, thì cả nhà ngươi, một người cũng không sống nổi.”

Nói xong, hắn quay người rời khỏi đại sảnh, không liếc lại.

Đám hạ nhân đang quỳ đều toát mồ hôi lạnh. “Cả nhà không sống nổi”… lời như vậy, hắn nói thản nhiên giữa ban ngày, mà ai cũng biết hắn không chỉ nói suông. Những việc tàn nhẫn, nhị thiếu gia thật sự dám làm!

Một bóng áo trắng rời đi như tiên nhân giáng thế, nhưng hôm nay mọi người mới hiểu, vị “tiên nhân” ấy vốn dĩ là ác quỷ trong vỏ bọc người phàm. Tàn nhẫn, âm hiểm, tuyệt đối không thể chọc giận!

Trương Tam không tiếp tục van xin nữa, cả người mềm oặt ngồi phịch xuống đất, mắt dại ra. Hắn biết, mình không còn đường sống. Thứ hắn mong lúc này chỉ là: Giữ được mạng cho người nhà. Chỉ trách bản thân cả đời ham mê tửu sắc, cuối cùng tự hại mình đến bước này.

Không ai dám nói chuyện với hắn nhiều, sợ bị vạ lây. Chỉ có quản sự lớn tuổi nhất được người đỡ dậy, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, chưa nói đã thở dài ba lần.

“Ngươi à… Ai… Vào nha môn thì phải giữ mồm giữ miệng. Người nhà của ngươi… ta sẽ thay ngươi chăm sóc. Mọi chuyện trót lọt, nhị thiếu gia chắc chắn sẽ để lại ít bạc cho gia đình ngươi. Đi đi.”

Trương Tam gật đầu, mặt như tro tàn: “Trương Tam xin đa tạ quản sự…” Lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Chẳng bao lâu sau, Mặc Nông ra lệnh, cho người trói Trương Tam đưa đến nha môn, tội danh là tung tin đồn thất thiệt, bôi nhọ chủ nhân. Kỹ nữ kia cũng bị bắt, vừa bị lôi đi vừa gào khóc như lợn bị chọc tiết, nhưng chẳng ai dám cản.

Ngoài Tô Liên Y, Vân Phi Tuân và Lý Ngọc Đường, còn có một người nữa tức đến mức đập phá đồ đạc trong phòng, đập mãi không hả giận, toan xông ra ngoài thì bị Diệp Hoan ôm chặt ngang hông giữ lại.

“Thiếu gia, đừng kích động! Người định đi đâu vậy hả?” Người đang nổi giận, muốn lao ra ngoài ấy không ai khác chính là Diệp Từ.

Kể từ lần bị Tô Liên Y từ chối tại Quần Anh Hội, Diệp Từ đã ủ rũ mấy ngày liền, sau đó vùi đầu vào công việc, đi khắp nơi bận rộn vô cớ, có chuyện cũng lo, không có chuyện cũng tìm cách lo cho bằng được. Hôm nay tâm trạng vừa mới dịu lại đôi chút thì lại nghe tin kia, lập tức phi ngựa không nghỉ tới huyện Nhạc Vọng.

“Ta... ta cũng không biết mình muốn làm gì.” Là đi tìm Lý Ngọc Đường đánh nhau, hay là đi hỏi Tô Liên Y cho ra nhẽ?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, phần nhiều là muốn làm chuyện đầu tiên, vì hắn không dám đối mặt với Tô Liên Y. Trong đầu hắn vẫn văng vẳng câu nói lạnh lùng của nàng ngày ấy: “Đừng cố thuyết phục ta. Ta cũng không muốn thuyết phục ngươi.”

Hắn cáu kỉnh vò đầu bứt tai, rồi túm cổ áo Diệp Hoan kéo lại gần: “Diệp Hoan, ngươi nói xem, làm sao có thể chỉ cưới một thê được? Như thế chẳng phải sẽ bị thiên hạ chê cười đến chết sao? Cha người đó liệu có đồng ý không? Nương người đó liệu có chịu không? Lỡ sau này ra ngoài xã giao bị người ta chế giễu, thì làm sao đối mặt nổi?”

Diệp Hoan bị túm cổ áo, chỉ biết thở dài: “Thiếu gia, vấn đề này người đã hỏi ta mười bảy lần rồi, lần này là lần thứ mười tám. Người hỏi tiếp cũng vô ích, làm sao ta biết được?”

Ngay cả cha hắn cũng cưới một thê ba thiếp, hỏi hắn thì có ích gì?

Diệp Từ hất tay ra, suýt nữa làm Diệp Hoan ngã lăn, may mà người sau đã quen những hành động đột ngột như này, phản xạ nhanh nên vẫn đứng vững, còn bình tĩnh chỉnh lại cổ áo bị nhăn.

Diệp Từ ngồi phịch xuống giường, rồi nằm ngửa ra, mắt nhìn trân trân lên trần, lẩm bẩm: “Thật ra nghĩ lại thì, chỉ cưới một thê cũng chẳng phải chuyện gì xấu. Dù sao bao năm nay, ngoài Tô Liên Y ra, ta cũng chẳng để mắt đến cô nương nào khác... Nhưng cũng không dám chắc sau này sẽ không có. Nếu sau này lại gặp một cô nương tốt thì sao?”

Diệp Hoan không đáp, chỉ lặng lẽ lấy đống quần áo của thiếu gia ra khỏi rương, xếp từng cái một vào trong tủ.

Liên quan đến Tô Liên Y, tri huyện Ngô Trường An lập tức mở công đường, thẩm vấn ngay tại chỗ gia đinh Trương Tam của biệt viện Lý phủ cùng kỹ nữ Tiểu Phượng. Trương Tam sắc mặt như tro tàn, nhất mực khăng khăng nhận hết tội, nói rằng do mình uống rượu rồi nói nhăng nói cuội, hôm đó Tô cô nương căn bản không hề đến biệt viện, mọi lời đều do hắn bịa ra để lấy lòng kỹ nữ.

Tiểu Phượng nghe vậy thì sững sờ, không hiểu tại sao Trương Tam hôm trước còn thề thốt đinh ninh, nay lại lật mặt chối bay chối biến, khiến nàng ta bẽ bàng vô cùng. Nhưng rồi cũng đành chấp nhận, nghĩ có lẽ đúng là mình bị Trương Tam lừa gạt, tự trách bản thân đã nhẹ dạ cả tin, để mất mặt thê thảm.

Ngô Trường An lập tức ra lệnh đánh mỗi người ba mươi trượng vì tội bịa chuyện gây rối, sau đó thả Tiểu Phượng về, còn Trương Tam thì bị trói đưa ra phơi mặt ở nơi đông người trong chợ lớn. Đồng thời, dán cáo thị khắp nơi trong huyện thành, nói rõ Trương Tam ở biệt viện Lý gia đã vu khống, bịa đặt, làm nhục danh tiếng Tô cô nương.

Trận sóng gió lần này coi như đã được dập yên.

Dù người Tô gia ở thôn Tô gia không có mặt trong huyện thành, nhưng cũng biết rõ sự tình xảy ra, vì chuyện này đã xôn xao đến mức người người đều biết, thậm chí còn lan ra cả những thành khác. Bây giờ Tô Liên Y đã thật sự trở thành người nổi tiếng, cái tên ấy gắn với đủ loại đề tài bàn tán.

Sơ Huỳnh còn hai ngày nữa là mãn tháng. Chiều hôm đó, khi mây trời rực đỏ, Tô Liên Y bàn giao ca trực lại cho bà cụ Ngô xong thì rời khỏi nhà Sơ Huỳnh. Ra đến cửa, liền thấy Vân Phi Tuân đang ngồi ngay trên tảng đá lớn trước cổng, lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên định không chút xao động, nhìn chằm chằm về phía cửa nhà Sơ Huỳnh.

Tô Liên Y bật cười, vì Vân Phi Tuân đã biết rõ lịch thay ca của họ, nên mỗi lần nàng vào nhà Sơ Huỳnh thì hắn sẽ đợi bên ngoài, mỗi lần nàng ra về, hắn lại chạy đến đón trước. Cứ như mấy chàng trai hiện đại hay đón bạn gái tan ca vậy.

“Vất vả rồi.” Tô Liên Y mỉm cười bước đến.

Vân Phi Tuấn khẽ gật đầu, cúi đầu liếc nhìn cánh tay trái của mình. Tô Liên Y bật cười, đưa tay khoác lấy tay hắn.

Thói quen này bắt đầu từ hai hôm trước. Tô Liên Y bỗng nảy ra ý tưởng: Trước kia khi còn ở hiện đại, mỗi lần nhìn thấy các cô gái khoác tay bạn trai trên phố, nàng luôn thầm ngưỡng mộ, dù ngoài mặt không nói ra nhưng trong lòng lại mong một ngày được như thế. Bây giờ bên cạnh đã có một người đàn ông, đương nhiên phải “thử nghiệm” rồi.

Cánh tay Vân Phi Tuấn khác hẳn cánh tay gầy mảnh của đàn ông hiện đại. Xương cốt thẳng, cơ bắp rắn chắc, không hề có mỡ thừa, khoác lên vừa thoải mái vừa có cảm giác an toàn. Vậy là nàng khoác vài lần, rồi... thành thói quen. Còn cái người ngoài mặt lạnh lùng kia tuy không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng thì âm thầm hớn hở.

Đến nỗi, mỗi lần gặp nhau, chỉ cần ánh mắt là đủ hiểu: Khoác tay nào!

Dù sao cũng là bạn trai của mình rồi, Tô Liên Y cũng không khách sáo, đưa tay khoác lấy, hai người ngọt ngào sóng bước rời khỏi.

May mắn là nơi đây không có nhiều người qua lại, nếu đông người thì Tô Liên Y chắc vẫn thấy ngượng.

Cả hai vừa đi vừa trò chuyện vu vơ, thì bỗng thấy một chiếc xe ngựa sang trọng tiến lại gần. Tô Liên Y còn chưa kịp nhìn rõ người ngồi cạnh xa phu là ai, theo phản xạ liền định rút tay lại, nhưng không ngờ cánh tay của Phi Tuấn lại giữ chặt, lực quá mạnh khiến nàng không rút ra nổi.

Xe ngựa dừng lại trước mặt họ. Người ngồi cạnh xa phu là Mặc Nông, hắn nhanh nhẹn nhảy xuống trước, rồi xa phu cũng xuống theo, đặt bệ bước. Rèm xe được vén lên, một thân bạch y tao nhã của Lý Ngọc Đường bước xuống. Khi nhìn thấy Tô Liên Y khoác tay Vân Phi Tuân, đồng tử hắn bỗng co lại kịch liệt.

Tô Liên Y thấy không thể rút tay ra được thì cũng thôi, chẳng buồn giãy nữa, cứ khoác luôn như thế mà nói: “Lý công tử? Ngài đích thân đến tận đây, có chuyện gấp sao?”

Lý Ngọc Đường cúi mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay đang khoác chặt kia, hồi lâu không lên tiếng.

Ngược lại, Vân Phi Tuấn hơi nhếch môi cười, ánh mắt sâu thẳm như chiến sĩ sẵn sàng ra trận, đầy khiêu khích.

Bình Luận (0)
Comment