Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó mà đã hơn năm tháng, sắp tới Tết.
Lẽ ra nên là khoảng thời gian rộn ràng náo nhiệt, thế nhưng kinh thành lại bất ngờ truyền đến một tin dữ: Lão hoàng đế băng hà, cả nước để tang ba tháng, cấm dùng màu đỏ son, cấm tổ chức việc hỷ, ai vi phạm sẽ bị bắt giam.
Cứ như vậy, vốn là thời điểm mọi người mặc đồ rực rỡ chúc Tết, nay đều đổi sang y phục màu nhạt. Dù là ở thôn quê xa xôi như thôn Tô gia cũng không dám vi phạm thánh chỉ. Lòng trung thành và nỗi khiếp sợ của người xưa dành cho hoàng đế là điều mà người hiện đại khó lòng lý giải, bất kể là vì số phận cá nhân nhỏ bé, hay vì quyền lực hoàng gia to lớn, hoặc vì tin vào chuyện thần linh quỷ quái.
Khi Tô Liên Y nhận được tin này, nàng đang ở nhà, là do Tô Bạch nói cho nàng biết.
Hiện giờ Tô Bạch đã không còn giúp việc ở xưởng rượu nữa, vì tuổi còn nhỏ, bị Tô Liên Y ép phải lên huyện học hành. Hoàng đế băng hà, Thái tử kế vị, tuy chưa chính thức đăng cơ nhưng đã nhận chiếu lên ngôi trước linh cữu. Tin tức vừa truyền tới huyện Nhạc Vọng, Tô Bạch liền vội vã chạy về thôn, đến nhà nhị tỷ để báo tin.
Lúc ấy, Tô Liên Y đang ở nhà một mình, còn Vân Phi Tuấn không biết đã đi đâu, mà hành tung của hắn thì nàng vốn ít khi hỏi tới.
Trong nhà, Tô Bạch đang sưởi tay trước lò sưởi nhỏ, quay đầu lại nhìn thấy nhị tỷ mình mặc áo lụa xanh đậm viền lông thỏ trắng, đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn qua khe hở nhỏ nơi cánh cửa, bất giác cất tiếng hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Tô Liên Y khẽ thở dài một hơi, quay đầu nhìn Tô Bạch.
Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, Tô Bạch không còn ngốc nghếch như trước nữa. Tuy chưa thể gọi là gầy, nhưng cũng chỉ hơi mũm mĩm, ánh mắt ngày trước còn ngạo nghễ nay đã đổi thành khiêm nhường, sự ngây thơ năm nào giờ đã chuyển thành lanh lợi, láu lỉnh.
Thành tích học tập của hắn xuất sắc vượt trội, tuy căn bản hơi yếu một chút, nhưng được cái thông minh, nhiều mưu mẹo, so với những thư sinh từ nhỏ đã bị Nho giáo trói buộc thì linh hoạt hơn nhiều, biết suy một ra ba, tiếp thu cái mới cũng rất nhanh.
Tô Liên Y đóng cửa sổ lại, rồi ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế lót đệm dày, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên ngực, vì quá căng thẳng. Cảm giác này chẳng khác gì hồi thi đại học xong, tra điểm qua điện thoại, nơm nớp lo sợ, sợ nghe tin xấu.
“Ai là tân hoàng đế?” Giọng nàng nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ có nàng mới biết trong đó run rẩy đến mức nào. Nàng không biết hoàng tử nào thích hợp làm hoàng đế hơn, ai là người vì dân vì nước, giờ phút này nàng ích kỷ, chỉ hy vọng thái tử lên ngôi, không vì lý tưởng, mà chỉ vì… Vân Phi Tuấn là người của phe thái tử.
Đúng vậy, nàng thừa nhận mình ích kỷ. Nàng cũng chỉ là phàm nhân, khi thiên hạ chúng sinh và người mình yêu mâu thuẫn, nàng không do dự chọn người yêu.
“Là Thái tử.” Tô Bạch đáp.
Tô Liên Y vừa nghe hai chữ “Thái tử”, trái tim treo lơ lửng lập tức an ổn trở lại.
Tốt quá rồi, thái tử lên ngôi, chẳng phải nghĩa là Vân gia sẽ không gặp nguy hiểm nữa sao? Tuy nàng không phải người cổ đại, nhưng dựa vào những gì học được từ lịch sử Trung Hoa cổ đại thời hiện đại. Nàng biết rõ, kẻ thua trong cuộc tranh đoạt ngôi vị không chỉ là người thua, mà còn là toàn bộ thế lực phía sau hắn.
Tô Bạch tinh ý nhận ra sự khác thường của Tô Liên Y, tò mò hỏi: “Tỷ, sao ta cảm thấy ngươi nghe tin thái tử lên ngôi lại vui như vậy?”
Tô Liên Y cười nhẹ: “Hoàng đế băng hà, thái tử lên ngôi, kinh thành ổn định, như vậy có thể điều binh trấn áp loạn vương ở miền Đông và miền Nam. Đây chẳng phải chuyện tốt sao? Lẽ nào ngươi quên khi xưa đại ca suýt chết ở ngoài chiến trường vì loạn lạc đó?”
Tô Bạch gật đầu liên tục: “Đúng vậy, nghĩ đến chuyện lúc ấy đại ca sinh tử chưa rõ, ta vẫn còn sợ. Tạ ơn trời đất, đại ca bình an trở về.”
Tô Liên Y nhìn Tô Bạch, trong mắt mang theo chút cưng chiều. Tô Bạch trước kia vốn là cái đuôi đi theo nguyên chủ Tô Liên Y, bản chất không xấu, chỉ là quá ngốc. Nay đã biết đọc sách, có chính kiến, khá hơn rất nhiều. Sau này dù không làm nên đại sự, chí ít cũng có thể làm một chức quan nhỏ, hoặc nàng mở cho hắn một cửa hàng nhỏ, cũng không tệ.
“Còn tỷ phu đâu?” Tô Bạch lúc này mới nhận ra căn nhà im ắng quá, giữa mùa đông tuyết phủ kín lối, tỷ phu đi đâu rồi?
Tô Liên Y điềm nhiên đáp: “Trong nhà hết đường rồi, ta bảo hắn ra ngoài mua ít đường, tiện thể xem dưới sông có con cá nào không, bắt vài con về nấu canh.” Thật ra nàng cũng không biết Vân Phi Tuân đi đâu.
Hai người lại trò chuyện một lúc, Tô Bạch kể chuyện trong thành, Tô Liên Y kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng bình phẩm vài câu.
Đang trò chuyện, Vân Phi Tuân trở về, mở cửa bước vào mang theo một luồng gió lạnh buốt.
Vừa thấy Vân Phi Tuân, Tô Bạch lập tức vui mừng reo lên: “Tỷ phu, ta đến rồi!” Từ sau khi Tô Liên Y và Vân Phi Tuân xác định quan hệ, Tô Bạch cũng rất hòa hợp với tỷ phu, huống hồ tỷ phu còn dạy hắn mấy bài quyền pháp, nên hiện tại hắn cực kỳ kính phục.
“Ừm.” Vân Phi Tuân gật đầu, đi vào phòng thay quần áo.
Con người Vân Phi Tuân khác biệt rõ rệt giữa trước mặt người khác và khi ở cạnh Tô Liên Y. Trước mặt nàng, hắn như một chú chó trung thành, luôn vui vẻ đi theo; nhưng trước mặt người ngoài, lập tức hóa hổ, lạnh lùng ít lời, khiến người khác khiếp sợ không dám đến gần.
“Bạch, lần này về là chỉ để báo tin này thôi sao?” Tô Liên Y hỏi.
“Không phải. Thư viện bọn ta được nghỉ rồi, sắp Tết mà. Cha bảo ta về trước dọn dẹp nhà cửa, quét dọn bụi bặm.” Quay đầu nhìn trời: “Ngươi lo việc của ngươi đi, ta về làm việc trước.”
Tô Liên Y mỉm cười gật đầu: “Được, tối qua ăn cơm nhé. Cha không có nhà, ngươi khỏi nấu nướng gì nữa.”
Tô Bạch mừng rỡ: “Hay quá, đta thích nhất món của nhị tỷ làm rồi. Tối ta qua.” Nói xong, hắn vừa đi vừa ngoái đầu nhìn ba lần mới rời khỏi.
Tô Liên Y tiễn Tô Bạch ra tận cổng, rồi mới quay vào. Vừa bước vào nhà, đã thấy Vân Phi Tuân đang ngồi đó, nét mặt nghiêm trọng, như đang trầm tư điều gì.
Tô Liên Y bước đến ngồi cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên tay hắn, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Tin tức, ngươi nghe rồi chứ?”
Vân Phi Tuân lặng lẽ gật đầu, tuy sắc mặt trầm trọng, nhưng niềm vui trong mắt lại không giấu nổi.
Tô Liên Y khó hiểu: “Vậy sao lại có biểu cảm như thế? Thái tử đăng cơ, chẳng phải là điều đáng mừng sao?”
Tô Phi Tuân thở dài một hơi, quay đầu nhìn gương mặt trắng trẻo của Tô Liên Y đầy yêu thương: “Vui chứ… Thật ra ta đang lo. Lên ngôi chưa hẳn đã là đăng cơ. Chỉ cần chưa đăng cơ, biến số vẫn còn rất lớn. Không biết những hoàng tử khác ra sao, nếu trước đây không diệt cở tận gốc, thì chưa biết chừng họ sẽ trở mình, thừa cơ chiếm đoạt ngai vàng.”
Tô Liên Y cũng thở dài: “Chưa lên ngôi thì lo giành quyền, lên rồi lại lo giữ ngôi. Đến khi chính thức đăng cơ, chắc lại phải đau đầu bình định loạn lạc. Mà sau chiến tranh, không thể không mở kho cứu tế dân nghèo. Nghĩ đi nghĩ lại, làm thái tử cũng thật khổ… Trông thì vinh quang, mà nỗi nhọc nhằn bên trong e là chỉ có bản thân hắn hiểu rõ.”
Vân Phi Tuân nghe nàng nói xong, bất giác bật cười.
Tô Liên Y nhíu mày, liếc hắn một cái đầy trách móc, giọng mang theo chút hờn dỗi: “Ngươi cười cái gì? Lời ta nói buồn cười lắm sao?”
Vân Phi Tuân cười lớn, tiếng cười sang sảng vang vọng trong căn phòng, thấy Tô Liên Y có vẻ giận, hắn mới cố gắng nín lại, nhưng gương mặt tuấn tú vẫn không giấu được nét cười.
“Người ta đều nói nhị tiểu thư Tô gia cơ trí hơn người, tài mưu lược chẳng kém nam nhi, may là bọn họ không nghe được mấy lời vừa rồi của nàng.”
Tô Liên Y giận dỗi, rút tay mình lại khỏi tay hắn, nhưng chưa kịp rút về thì đã bị bàn tay to nóng rực của Vân Phi Tuân giữ chặt. Bàn tay ấm áp ấy như muốn làm tan chảy đôi tay nhỏ bé của nàng, siết chặt không buông. “Đừng giận mà, ta không mắng nàng, cũng chẳng trêu chọc, chỉ là nói thật lòng thôi.”
Tô Liên Y trừng mắt nhìn hắn: “Thật lòng gì mà thật lòng, nói mau! Nếu nói sai, tối nay cho ngươi quỳ trên tấm ván giặt đồ!”
Giọng nói vừa mang theo sự trách móc vừa như nũng nịu. Hình phạt “quỳ trên ván giặt” là do chính nàng đặt ra từ trước, Vân Phi Tuân biết rõ nàng không hề đùa, mỗi lần nghe nhắc đến liền biến sắc. Không phải vì đau, mà vì… mất mặt.
Nam nhi sống trên đời, đầu đội trời chân đạp đất, nếu thật sự bắt hắn quỳ xuống, dù không ai chê cười thì chính hắn cũng thấy tự hạ thấp bản thân.
Vân Phi Tuân chẳng quan tâm nàng vùng vẫy gì, cứ thế kéo nàng vào lòng, ôm chặt lấy. “Liên Y, đừng giận mà…”
“Ít nói thôi, nói mau!” Giọng nàng nghiêm túc mà đầy mê hoặc, không giống trách mắng mà như… đang trêu đùa.
Vân Phi Tuân thở dài: “Lời nàng nói… nghe thì có lý, nhưng đúng là cách nghĩ của nữ nhi. Nàng thích cuộc sống yên bình, hưởng thụ những tháng ngày thanh thản, nhưng nam nhân lại không thể như vậy. Trong lòng bọn ta, nếu không lập công danh sự nghiệp, thì coi như uổng phí cả đời. Làm nam nhi sao có thể an phận thủ thường, không biết tiến thủ? Nếu vậy thì làm sao nuôi được gia đình, làm sao cho nữ nhân mình yêu một cuộc sống vinh hoa? Làm sao để con cái sau này có tiền đồ sáng lạn?”
Tô Liên Y sững người, ngẫm nghĩ một lúc, mới nhận ra đúng là như thế thật. Cách nghĩ của nam và nữ, từ xưa đến nay vốn đã không giống nhau.
Nàng không giãy giụa nữa, cứ thế dựa vào vòng tay ấm áp của Vân Phi Tuân. “Vậy còn ngươi? Ngươi nghĩ sao?”
Vân Phi Tuân im lặng giây lát, khóe môi cong lên, nhẹ nhàng hỏi lại: “Nàng muốn nghe lời thật hay lời giả?”
Tô Liên Y bật cười: “Vậy thì nói lời giả trước đi.”
Ngoài trời lại lác đác tuyết rơi, bầu trời vốn đã âm u lại càng thêm tối sầm. Trong căn phòng, bóng dáng Vân Phi Tuân hiện lên rõ ràng giữa bóng tối mờ ảo, ngũ quan cương nghị càng thêm phần thần bí và kiên định. Trong đôi mắt đen sâu thẳm, dường như có ánh sáng lấp lánh.
“Lời giả ấy à… chính là cùng nàng tìm một nơi sơn thủy hữu tình, ta cày nàng dệt, sống cuộc đời đôi lứa yên bình, chẳng ham tiên cảnh chỉ cần có nhau.”
Tô Liên Y hơi bĩu môi: “Thế còn lời thật?”
Ánh mắt Vân Phi Tuân cụp xuống, hàng mi dài rợp che đi ánh nhìn khát vọng, cúi đầu dịu dàng nhìn người con gái đang tựa trong lòng mình.
“Lời thật… chính là không sợ gian khó hiểm nguy, lập công danh sự nghiệp, cho nàng một mái nhà ấm áp, cho con cái chúng ta một tương lai rạng rỡ.”
Gương mặt Tô Liên Y bất giác đỏ ửng. Hắn đúng là nghĩ xa thật, hai người còn chưa động phòng mà đã nghĩ đến con cái rồi.
Nhưng trong lòng lại ngọt ngào như mật. Đây chẳng phải là hình mẫu đàn ông lý tưởng sao? Một người đàn ông có chí hướng, có trách nhiệm, có khát vọng bảo vệ người mình yêu, bảo vệ gia đình, bảo vệ con cái. Nam nhân có lòng tự tôn của họ, và dưới ánh hào quang của một người phụ nữ như nàng, e rằng… Vân Phi Tuân cũng luôn thấy mình khó xử.
“Ta ủng hộ ngươi, bất kể ngươi làm gì, ta cũng sẽ luôn bên cạnh.”
Tô Liên Y ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên nụ cười rạng rỡ nhìn chàng trai tuấn tú trước mặt.
Vân Phi Tuân nhìn gương mặt trắng trẻo ấy, ánh mắt dừng lại ở đôi môi hồng mềm mại như đang mời gọi. Hắn cúi đầu định hôn thì bị bàn tay nhỏ nhắn của nàng chặn lại.
“Không được lấy nửa th*n d*** để suy nghĩ! Còn việc chính chưa xong đâu.”
Vân Phi Tuân cười khổ. Trước đây Tô Liên Y từng nói với hắn về cái gọi là "đàn ông nghĩ bằng nửa th*n d***", nhưng lần này hắn thật sự oan uổng. Hắn đâu phải loại háo sắc lăng nhăng? Nếu có, thì cũng chỉ… háo sắc một người… chính là nàng.
Hắn nghe lời, buông nàng ra, ánh mắt mang theo chút nghiêm túc nhưng vẫn không giấu được nét dịu dàng.
“Thái tử đăng cơ, nhiệm vụ của ta cũng xem như đã hoàn thành quá nửa. Nàng… thật sự không muốn biết, nhiệm vụ đó là gì sao?”
Tô Liên Y nhìn hắn, đáy mắt lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ.
“Muốn chứ, muốn biết từ lâu rồi. Chẳng qua, ta sợ hỏi ra lại khiến ngươi khó xử… nên vẫn luôn im lặng.”
Một câu nói, nhẹ như gió thoảng nhưng lại như dao khắc vào tim. Vân Phi Tuân khựng lại, ánh mắt dịu đi, lập tức muốn cúi người hôn nàng. Nhưng bàn tay trắng nõn đã nhanh hơn, đẩy hắn ra, kèm theo một ánh mắt cảnh cáo.
“Chuyện chính còn chưa nói, đừng có lúc nào cũng nhân cơ hội làm bậy.”
Hắn bật cười, nụ cười như trẻ con bị bắt quả tang. Quả nhiên đúng như binh pháp nói, mưu kế dùng nhiều thì sẽ bị phát hiện, mà bị phát hiện rồi… thì chẳng còn hữu dụng nữa.
Ánh mắt hắn dần thu lại sự nghịch ngợm, nghiêm túc nhìn nàng: “Ta được phái đến… để bảo vệ một người.”
Tô Liên Y gật đầu, giọng nói không hề bất ngờ: “Là Sơ Huỳnh, đúng không?”
Vân Phi Tuân khẽ giật mình, thật sự không ngờ nàng đoán trúng. “Sao nàng biết?”
Tô Liên Y khẽ cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Thật ra cũng không khó đoán. Nghĩ kỹ lại thì rõ thôi. Đầu tiên là thứ tự các người đến thôn. Trước là Sơ Huỳnh với thân phận một quả phụ chuyển đến đây, rồi sau đó đến ngươi, thân thể đầy thương tích bị cha ta nhặt về. Lúc ấy, cha nghĩ ta không gả được, liền nhét ngươi cho ta. Ai cũng nghĩ ngươi vừa xấu lại vừa ngốc… ừm, đừng giận, ta chỉ nhắc lại thôi. Nhưng sau đó ngươi 'giả ngu giả điếc', tương kế tựu kế ở lại… chắc cũng vì nhà ta gần nhà Sơ Huỳnh, đúng không?”
Vân Phi Tuân chỉ gật đầu, không phủ nhận.
Tô Liên Y nói tiếp: “Ngươi còn nhớ hôm đó, ta bị nha hoàn ở Lý phủ đánh bị thương không?” Cũng chính là ngày đầu tiên ta xuyên tới thế giới này, lần đầu gặp Vân Phi Tuân:
“Khi đó ngươi lấm lem đầy bùn đất, trông chẳng khác gì vừa lăn qua ruộng vườn mà lên. Nhưng ta biết rõ, ngươi vốn đâu có biết làm ruộng, sao lại ra nông nỗi ấy? Về sau mới hiểu, thì ra nhà Sơ Huỳnh lúc đó đang đào một địa thất bí mật. Một công trình lớn như vậy, lẽ ra nên thuê thợ trong thôn, vậy mà họ lại âm thầm làm lấy… chắc là do ngươi tự tay đào, sợ quá nhiều người biết, rồi nghi ngờ thân phận thật của Sơ Huỳnh, đúng chứ?”
Vân Phi Tuân hơi lúng túng: “Liên Y, nghe ta giải thích…”
Tô Liên Y đã cười khẽ, tay khẽ vuốt cằm hắn, giọng nói dịu như gió xuân: “Ta không giận, nếu giận thì đã chẳng ngồi đây bình tĩnh kể chuyện với ngươi rồi, phải không? Cứ để ta nói tiếp.” Dừng một chút, nàng nói tiếp: “Xưa nay ngươi hiếm khi rời khỏi thôn, trước đây ta còn tưởng ngươi là… kẻ trộm mộ, đến đây để thăm dò gì đó cơ đấy. Về sau mới biết, tất cả đều là vì để bảo vệ Sơ Huỳnh. Nhưng mà… vẫn có sơ hở. Hồi ấy, ngươi từng đến giúp việc ở xưởng rượu nhà ta, bỗng dưng chịu rời thôn đi làm thuê, chẳng phải rất kỳ lạ sao?”
Vân Phi Tuân cuống lên, định mở miệng giải thích: “Là vì…”
“Là vì Sơ Huỳnh đến đó.” Tô Liên Y mỉm cười, nói thay lời hắn. “Lúc ấy ta nhờ nàng ấy giúp ta tính sổ sách. Mà nàng ấy đã đến đó, thì ngươi cũng liền xin đi theo, danh nghĩa thì giúp ta, nhưng thực chất thì…”
Vân Phi Tuân đỏ bừng cả mặt, ánh mắt trốn tránh, nhỏ giọng nói như nhận lỗi: “Liên Y… nàng tha lỗi cho ta. Những việc ấy… đều là vì nhiệm vụ.”
Tô Liên Y đưa tay áp lên ngực hắn, nơi trái tim đang đập thình thịch.
“Ta hiểu. Nếu không hiểu, sao ta có thể chấp nhận ở bên ngươi chứ? Nhưng giờ nói đến Sơ Huỳnh đi, ngươi thật sự nghĩ nàng ấy là một quả phụ bình thường sao?”
Vân Phi Tuân nhíu mày, vẻ mặt có chút nghi hoặc: “Không giống chỗ nào? Ta thấy nàng ấy diễn rất tốt mà.”
Tô Liên Y khẽ bật cười. “Ngay từ khi nàng ấy chưa sinh Hy Đồng, ta đã thấy nghi rồi. Một cô nương sống đơn độc mà lại chẳng lo ăn mặc, như có một khoản di sản lớn do phu quân để lại. Nhưng một người đơn thuần đến ngây thơ như nàng ấy, làm sao có thể sống yên ổn trong nội viện hà khắc? Lấy Lý phủ làm ví dụ, trong đó ngoài chính thất có hai trai hai gái, còn bao nhiêu thiếp thất khác, chẳng ai sinh được một đứa con. Vậy mà nàng ta lại dễ dàng mang thai, rồi sinh ra Hy Đồng, bình an vô sự. Ngươi nghĩ, sao có thể đơn giản như vậy?”
“Ngươi còn nhớ lần ta đi Thanh Châu mua quà về không? Khi đó ta mua một cây trâm tặng Sơ Huỳnh, mất đến năm lượng bạc. Một cây trâm như thế đủ cho một gia đình bình thường ăn uống suốt hai tháng, vậy mà nàng ấy chỉ liếc qua một cái rồi tiện tay cất đi, không chút ngạc nhiên, không hề thấy quý trọng. Điều đó nói lên điều gì? Với nàng ấy, món quà ấy... chẳng đáng giá gì.”
“Còn nhớ chiếc váy ta mặc đến buổi họp nữ quyến ở Quần Anh Hội không? Trước khi làm chiếc váy đó, ta từng cùng Sơ Huỳnh đến một tiệm may lớn. Khi ấy nàng ấy hiểu rất rõ thợ may kinh thành, chỉ liếc qua đã chê toàn bộ mẫu mã rườm rà kia là lòe loẹt, chẳng ra gì. Thế nhưng khi nàng tự tay làm váy cho ta, mẫu thiết kế đó lại chính là kiểu đang thịnh hành nhất trong phủ quan lớn ở kinh thành. Chuyện này… ngươi bảo ta nên hiểu sao cho đúng đây?”
“Ngươi còn nhớ mấy… khụ, mấy chiếc đai lưng nàng ấy thêu cho ta chứ? Khi đó ta tưởng nàng ấy chỉ vì rảnh rỗi, yêu thích thêu thùa mới làm thế. Về sau mới vỡ lẽ, trong những nhà quyền quý, dù chỉ là một đôi lót giày cũng phải tinh xảo, cầu kỳ. Một người từng sống trong môi trường như thế, tất nhiên không thể chịu được sự giản dị thô sơ, nên mới khắp nơi thêu hoa dệt gấm để tự khiến mình dễ chịu hơn.”
Nói đến đây, Tô Liên Y khẽ thở ra một hơi, tay nâng chén trà bên cạnh, thong thả nhấp một ngụm: “Quan sát một người, không thể chỉ nhìn những gì lớn lao rõ ràng, mà phải nhìn vào từng chi tiết nhỏ. Dù hai người không có sơ hở gì lớn, nhưng chỉ cần những điều vụn vặt ấy, cũng đủ để người ta bắt đầu hoài nghi. Mà thực ra… những điều ta nhận ra, còn nhiều lắm.”
Vân Phi Tuân kinh ngạc nhìn nàng, hóa ra Tô Liên Y đã nhìn thấu từ lâu. Nhưng khoảng một năm gần đây, nàng đã nghi ngờ rất nhiều: “Thì ra… nàng đã sớm biết?”
Tô Liên Y đặt chén trà xuống, cười nhẹ, khóe môi cong cong như chẳng có gì là chuyện lớn.
“Ừ, đúng vậy.”
Hắn vẫn chưa thể tin được, mày nhíu chặt, giọng mang theo nghi hoặc: “Cho dù là ta và Sơ Huỳnh có nhiều chi tiết đáng ngờ, cho dù thời điểm xuất hiện hay chuyện đến xưởng rượu đều trùng khớp… cũng không thể chỉ dựa vào vậy mà khẳng định chúng ta có liên quan chứ?”
Tô Liên Y mỉm cười, đôi mắt long lanh ánh lên tia thông tuệ, khẽ chớp chớp như đang đùa cợt: “Chỉ cần nhìn cách hai người tương tác với nhau là đủ rồi, cần gì bằng chứng cụ thể?”
Vân Phi Tuân giật mình: “Tương tác ư? Nhưng… ta với nàng ấy gần như không nói chuyện, nhất là trước mặt nàng thì càng không nói chuyện. Sao nàng đoán được?”
Tô Liên Y bình thản đáp: “Chính vì hai người không nói chuyện… nên mới đáng nghi. Người với người dù quen hay không, vẫn phải dùng lời mà giao tiếp. Nhưng hai người các ngươi, chẳng nói với nhau câu nào mà lại tỏ ra vô cùng thân quen, ngươi bảo… không khả nghi sao?”
Nàng dừng một chút rồi tiếp: “Ngươi còn nhớ lần chúng ta đi hồ Tiên Thủy tắm không? Ở ngay ngoài cổng sân, ta rõ ràng còn nhớ, lúc ấy ta không muốn dẫn nàng ấy đi, thế mà nàng lại bất ngờ nói… ngươi là kẻ háo sắc. Điều kỳ lạ là, với tính cách của ngươi, nếu người khác nói thế thì đã sớm nổi giận rồi. Vậy mà lúc ấy ngươi không chỉ không tức giận, ngược lại còn tỏ ra tủi thân. Với cái tính nóng nảy, thẳng thắn của ngươi, nếu không thân đến mức không thể thân hơn nữa, thì sao lại dễ dàng bỏ qua như thế? Hay là… ta cần đưa ra thêm vài ví dụ nữa?”
Thật ra, nàng còn có thể kể ra hàng tá.
Vân Phi Tuân nghe vậy chỉ biết thở dài, khẽ lắc đầu than thở: “Liên Y, ta chịu thua rồi. Người ta hay nói, bụng tể tướng có thể chèo thuyền, hôm nay ta mới biết… bụng nữ nhân cũng thật là rộng, còn biết giấu, biết nhịn. Ngày ngày bên nhau, nàng sớm đã nghi ngờ, thế mà vẫn không hề để lộ nửa điểm… đúng là sâu không lường được.”
Tô Liên Y hừ nhẹ một tiếng, liếc hắn: “Sao nam nhân các ngươi cứ nghĩ phụ nữ lúc nào cũng kém hơn à? Bụng nữ nhân chứa được rất nhiều thứ hơn, chẳng phải ngươi cũng từ bụng mẹ mà chui ra đấy à?”
Vân Phi Tuân sững người, sau đó bật cười ha hả: “Đúng! Nữ nhân hơn nam nhân! Nhà ta đây… đúng là thê tử lợi hại hơn ta, thế được chưa?”
“Biết thế thì tốt.” Tô Liên Y khẽ cong môi, giọng nhẹ nhàng mà không giấu được niềm vui. Trong lòng nàng cũng thấy kỳ lạ, trước đây nàng vẫn nghĩ mình là người ngại ngùng, xấu hổ khi phải nói mấy lời tình tứ, cho rằng cả đời này chẳng hợp với kiểu đùa cợt ướt át kia. Nhưng giờ nàng mới hiểu, không phải nàng không biết đùa, mà chỉ là… trước đây chưa gặp đúng người mà thôi.
Khi ở bên Vân Phi Tuân, ban đầu chỉ có hắn là người luôn chiều theo nàng. Nàng nói gì, hắn liền nghe nấy, ngoan ngoãn như con mèo lớn.
Nhưng chẳng rõ từ lúc nào, Vân Phi Tuân dần trở thành một nam tử to lớn, đĩnh đạc, mạnh mẽ; còn nàng lại hóa thành một tiểu nữ nhi dịu dàng. Nàng bắt đầu thích làm nũng, thích vô cớ gây sự, thích đánh đánh cấu hắn, thích chu môi, thích trừng mắt nhìn hắn. Đến một ngày chợt nhận ra, những điều mà trước đây nàng chưa bao giờ dám nghĩ tới, giờ lại làm một cách tự nhiên như thói quen.
Vậy mà nàng lại chẳng thấy ghét bỏ chút nào. Trái lại, nàng yêu kiểu sống này, dựa dẫm vào nam nhân của mình, rúc vào lồng ngực ấm áp của hắn, làm một tiểu nữ nhân không màng thế sự.