Thiên Kim Danh Y

Chương 132

Vân Phi Tuân nửa đùa nửa thật: “Vậy thì… xin hỏi vị nữ nhân tôn quý, với tư duy nhạy bén và suy luận tỉ mỉ của nàng, nàng cho rằng thân phận thật của Sơ Huỳnh là gì?”

Tô Liên Y mắt khẽ lóe sáng: “Thái tử phi.”

“Hử? Sao lại nghĩ vậy?” Vân Phi Tuân hơi ngạc nhiên.

Tô Liên Y thong thả giải thích: “Sơ Huỳnh mang thai con của Thái tử. Mà Thái tử đang ở nơi nguy hiểm tranh đấu, tất nhiên phải giữ lấy huyết mạch. Nếu chẳng may thất thế, thì chỉ cần còn con nối dõi, vẫn có thể trở mình một ngày nào đó.”

Vân Phi Tuân nhìn nàng nghiêm túc như thế, bất chợt bật cười sảng khoái. Tiếng cười của hắn vang lên giòn tan, vô cùng dễ nghe. Nhưng Tô Liên Y lại cau mày không vui: “Cười gì chứ? Ta nói sai à?” Nàng sốt ruột.

Vân Phi Tuân vừa cười vừa lắc đầu: “Quả là… nữ nhân.”

“Cút, lại cái kiểu khinh thường nữ nhân nữa hả?” Tô Liên Y lập tức vung tay đánh hắn, nhưng bị hắn nhanh tay giữ lại, yêu chiều v**t v* bàn tay nhỏ xinh của nàng.

“Nếu Thái tử chết rồi, thì giữ đứa bé còn có tác dụng gì?” Hắn dịu giọng giải thích: “Đây là tranh đoạt giữa các hoàng tử, chứ không phải loạn thần tặc tử tạo phản, càng không phải đổi triều thay đại. Huyết mạch chính thống chẳng thể dùng làm cớ để phục hưng hoàng thất. Dù gì… các hoàng tử khác cũng là con ruột tiên đế, máu huyết chẳng khác nhau.”

Tô Liên Y nghe vậy, khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nhưng lòng lại có chút bực bội. Nàng là người hiện đại, đâu thể tinh thông hết mấy chuyện tranh đoạt rối rắm trong cung đình cổ đại. Có cần cười nhạo như thế không chứ?

“Vậy… rốt cuộc Sơ Huỳnh là ai?” Nàng hỏi lại, giọng hơi xị ra.

Vân Phi Tuân đáp: “Nàng ấy là  công chúa Kim Ngọc, công chúa đương triều, là muội muội song sinh của Thái tử. Đồng thời cũng là thê tử chính thất của huynh trưởng ta, Đại tướng quân Kim Bằng, Vân Phi Dương… Tức là… tẩu tử của ta.”

Tô Liên Y nghe vậy thì bừng tỉnh, khẽ bật lên: “Hèn chi…”

Vân Phi Tuân nghi hoặc: “Hèn chi gì cơ?”

Tô Liên Y nhìn vào đôi mắt của Vân Phi Tuân, ánh cười trong mắt càng thêm sâu: “Hèn chi Hy Đồng lại giống ngươi đến thế. Có thể ngươi không biết, dạo gần đây trong thôn lan truyền một lời đồn... rằng Hy Đồng là con ruột của ngươi đấy.” Vừa nói, ánh mắt nàng cố ý lộ vẻ nghi hoặc, rồi cúi đầu, hàng mi buông xuống, khe khẽ thở dài một tiếng, đầy ẩn ý.

Vân Phi Tuân giật nảy người, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, giọng cũng lắp bắp: “Làm… làm sao có thể? Ta… ta sao có thể làm ra loại chuyện đó? Liên Y, nàng nhất định phải tin ta! Ta… ta chỉ có mình nàng thôi! Ngoài nàng ra, đừng nói là người phàm, dù là tiên nữ hạ phàm ta cũng không nhìn đến! Huống hồ nàng ấy là chị dâu ta, sao ta có thể đội mũ xanh cho huynh trưởng mình? Ta…”

Vốn đang nói năng mạch lạc, vậy mà câu chuyện như sét đánh ngang tai khiến Vân Phi Tuân lập tức rối bời, hoàn toàn không còn vẻ trầm ổn vừa rồi lúc trêu chọc Tô Liên Y nữa.

Không phải vì trong lòng có tật, mà là vì quá quan tâm đến nàng. Người ta nói, quan tâm ắt sẽ loạn, chỉ sợ nàng hiểu lầm, chỉ sợ mất nàng.

Gương mặt tuấn tú, cương nghị của hắn lúc trắng lúc đỏ, rồi lại tái xanh, cuống đến mức hận không thể móc tim ra cho nàng xem để chứng minh lòng trong sạch.

Tô Liên Y khẽ nhướng mày, cho đáng đời ngươi! Ai bảo vừa nãy còn dám trêu chọc bản tiểu thư! Giờ biết tay ta chưa?

Thấy Vân Phi Tuân luống cuống đến mức sắp khóc, nàng cũng không nỡ tiếp tục dọa nữa, bật cười khúc khích: “Thôi, ta tin ngươi. Ngươi với Kim Bằng tướng quân là huynh đệ ruột thịt, Hy Đồng là cháu ruột ngươi, giống ngươi cũng là chuyện dễ hiểu. Ta chưa từng nghi ngờ gì cả.”

Nam tử hán đại trượng phu, nước mắt không dễ rơi, nhưng lúc này Vân Phi Tuân cảm động đến mức suýt bật khóc. Hắn ôm chặt lấy Tô Liên Y, siết đến mức nàng không nhúc nhích nổi: “Liên Y, nàng thật tốt! Cảm ơn nàng tin ta, cảm ơn… Ta nhất định sẽ một lòng một dạ với nàng! Chúng ta nhất định sẽ đầu bạc răng long, mãi mãi bên nhau…”

Hắn móc hết vốn từ trong bụng ra, lời nào có thể dùng để bày tỏ tình cảm đều lôi hết ra nói, thế nhưng càng gấp gáp, càng lúng túng không biết nên nói sao cho trọn vẹn.

Tô Liên Y nép trong lòng hắn, cười tủm tỉm, trong lòng như được rót đầy mật ngọt, ngập tràn hạnh phúc.

Hai người ôm nhau thắm thiết như vậy một lúc lâu, ngay khi Vân Phi Tuân cúi đầu định hôn nàng, thì bị bàn tay nhỏ nhắn của nàng chặn lại.

“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi.” Nàng liếc hắn, giọng lười biếng nhưng không kém phần đe dọa: “Đừng có thừa cơ ăn đậu hũ!”

Vân Phi Tuân muốn khóc mà không có nước mắt: “Lần này là do ta không kiềm chế được…” Ai, lại bị phát hiện rồi.

Tô Liên Y trừng mắt nhìn hắn, giãy khỏi vòng tay hắn rồi đứng thẳng dậy đối mặt.

Người ngoài sao mà ngờ được, từ lần trước nàng tuyên bố dứt khoát sẽ không lên huyện nữa, thì quả thật nửa năm qua số lần nàng rời thôn đếm trên đầu ngón tay. Dù có bao nhiêu lời mời nhiệt tình, nàng cũng đều từ chối khéo. Cứ thế ở lại nhà, một bên chăm sóc Sơ Huỳnh, một bên thì quấn quýt với Vân Phi Tuân không rời.

Ôm ôm, hôn hôn như vậy gần như ngày nào cũng có, thành ra Tô Liên Y cũng đã miễn dịch với mấy chiêu đó rồi. Dù cho Vân Phi Tuân có dáng vẻ đáng thương cỡ nào, nàng cũng vẫn có thể nhẫn tâm đẩy hắn ra.

“Chuyện chính còn chưa nói xong đâu. Chẳng lẽ ngươi đến thôn Tô gia để bảo vệ Sơ Huỳnh... à không, là công chúa Kim Ngọc, không phải nhận lệnh từ thái tử, mà là từ huynh trưởng ngươi sao?”

Vân Phi Tuân nhìn nàng rất sâu, ánh mắt càng lúc càng kiên định. Hắn không trả lời, mà quay người trở vào nhà. Một lát sau, hắn quay lại, trên tay cầm một quyển sổ.

Tô Liên Y khẽ nhíu mày, quyển sổ này, nàng từng thấy qua. Trong ký ức, Vân Phi Tuân từng lật mở hai lần, mỗi lần thấy nàng tới gần đều lập tức cất đi.

“Cái này là gì vậy?” Nàng nghi hoặc hỏi.

Vân Phi Tuân đưa quyển sổ qua cho nàng, động tác dứt khoát, thần sắc nghiêm túc, ánh mắt cẩn trọng: “Nàng xem đi.”

Tô Liên Y đột nhiên có chút hồi hộp, đưa tay nhận lấy quyển sổ, vừa mở ra liền thấy ngay trang đầu là mục lục, chia theo từng khu vực: Lớn thì là thành, nhỏ thì là huyện. Tiếp tục lật qua các trang, mỗi trang đều có ba hàng tên người, kèm theo chức quan, cấp bậc, mức độ phù hợp với vị trí quan lại, phía dưới cùng là một con số.

Tô Liên Y trong lòng hiểu ra, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm túc. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm trọng: “Đây là… danh sách mật?”

Vân Phi Tuân gật đầu sâu sắc: “Đúng vậy, chính là danh sách mật. Những cái tên ghi trong này, toàn bộ đều là người thuộc phe thái tử. Cuộc tranh đoạt ngôi vị này cần đến lượng lớn tài lực, toàn bộ đều được ghi chép ở đây. Trên đời chỉ có duy nhất một bản này, tuyệt đối không có bản thứ hai.”

Tô Liên Y lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Hóa ra nhiệm vụ của Vân Phi Tuân có hai: Đối với thái tử là giấu kín danh sách mật này; còn đối với huynh trưởng hắn, là bảo vệ tẩu tử, đồng thời cũng là công chúa đương triều.

Cuốn danh sách mật này vô cùng quan trọng. Trong các bộ phim truyền hình hay tiểu thuyết hiện đại, thường có những tình tiết như vậy. Một người, hoặc cả một gia tộc, để bảo vệ danh sách mật mà bị vây công tứ phía, cuối cùng cả nhà bị diệt môn. Tất cả chỉ vì muốn cướp lấy một cuốn sổ nhỏ bé như vậy.

Chỉ cần có được nó, là có thể âm thầm loại bỏ từng người trong phe đối lập, triệt phá tận gốc!

Đừng nói là thời cổ đại, ngay cả thời hiện đại cũng vậy. Những gián điệp thương mại hay sát thủ chuyên nghiệp cũng đều tìm mọi cách, cả sáng lẫn tối, để cướp lấy tài liệu cốt lõi.

Mà cuốn sổ này… chính là loại tài liệu như thế. Có càng nhiều bản sao thì nguy cơ bị đánh cắp càng lớn. Do đó, danh sách này chỉ được giao cho người trung thành nhất, và có năng lực mạnh nhất để giữ gìn.

Điều đó cũng giải thích được vì sao Vân Phi Tuân — một người vốn có tiền đồ rộng mở trong quân doanh, võ nghệ cao cường, dùng binh như thần — lại cam tâm tình nguyện đến đây chỉ để bảo vệ một phụ nữ.

Dù thân phận của hắn là con trai chính thất của Vân gia, một đồng minh mạnh mẽ thuộc phe Thái tử, hay là bản lĩnh của hắn thì tất cả đều đã định trước, rằng chỉ có hắn mới đủ sức gánh vác nhiệm vụ quan trọng và gian nan này.

Xem ra, việc nàng trước đây không truy hỏi nhiệm vụ của Vân Phi Tuân là hoàn toàn đúng đắn. Nhiệm vụ này vừa bí mật, vừa trọng đại. Nếu nàng thực sự hỏi, thì chẳng khác nào làm khó hắn.

Tô Liên Y đưa trả lại cuốn danh sách mật, sống mũi cay cay, xúc động đến mức suýt khóc: “Ngốc quá, nhiệm vụ quan trọng như vậy, thật ra không cần phải nói với ta đâu.”

Phi Tuân nhận lại cuốn sổ, nhẹ nhàng cười: “Ta tin nàng.”

Tô Liên Y nuốt lại giọt nước mắt vừa trào lên, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, gục đầu vào lồng ngực ấm áp ấy. Trong khoảnh khắc này, nàng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

“Cảm ơn ngươi. Ta cũng sẽ không làm ngươi thất vọng.”

“Thực ra nàng chưa bao giờ khiến ta thất vọng.” Vân Phi Tuân nói.

“Đợi Thái tử đăng cơ, chiến sự bình ổn, ta sẽ đưa nàng về nhà, chúng ta sẽ chính thức thành thân. Cả đời này, chỉ có hai ta.”

“Ừm.” Tô Liên Y mỉm cười đồng ý, trong lòng dâng lên niềm xúc động khó tả, thầm cảm ơn tạo hóa đã mang đến cho nàng một người yêu như vậy, một mái ấm thật sự. Nơi thế giới xa lạ này, nàng đã tìm được hạnh phúc của riêng mình.

Trời tối dần, Tô Liên Y và Vân Phi Tuân cùng nhau xuống bếp nấu một bàn đầy món ngon, rồi mời cả Tô Bạch và mẫu tử Sơ Huỳnh đến dùng bữa. Bốn người rưỡi cùng ngồi quanh một bàn, nâng chén vui cười, rôm rả vô cùng.

Vì sao lại nói là "bốn người rưỡi"? Tự nhiên là vì Tiểu Hy Đồng tạm thời vẫn chưa được tính là “một người hoàn chỉnh”.

Bây giờ Tô Liên Y đã biết được bí mật giữa Vân Phi Tuân và Sơ Huỳnh, cũng biết rằng Tiểu Hy Đồng cũng có họ… là họ Vân. Nghĩ đến việc tiểu tử này vừa là con trai của Sơ Huỳnh, vừa là cháu ruột của Vân Phi Tuân, trong lòng nàng lại cảm thấy thêm phần thân thiết. Chỉ là... vẫn có chút gì đó gợn trong lòng, như thể giữa nàng và Sơ Huỳnh vẫn tồn tại một khoảng cách vô hình.

“Woa, nhiều món quá! Có cả sườn xào chua ngọt mà ta thích nhất nữa, hì hì.” Sơ Huỳnh vẫn như trước, ngây thơ hệt như một đứa trẻ chưa lớn.

Tô Liên Y nhìn dáng vẻ ấy của nàng ta, khẽ thở dài. Trong lòng không hiểu sao luôn cảm thấy giữa hai người có một hố sâu vô hình, không thể dễ dàng vượt qua. Nhưng nghĩ lại, nàng cũng hiểu, có lẽ tất cả những điều Sơ Huỳnh che giấu và dối trá đều chỉ là vì tự bảo vệ mình. Từ trong thâm tâm, Sơ Huỳnh thực sự muốn kết bạn với nàng, chỉ là tình thế bắt buộc.

Tự an ủi mình như vậy, Tô Liên Y cố gắng nở một nụ cười, gắp miếng sườn đặt vào bát Sơ Huỳnh.

Sơ Huỳnh dường như cũng cảm nhận được sự ngượng ngùng, trong đôi mắt to trong veo chợt lóe lên tia ngờ vực. Nhưng lúc đó, Tô Bạch lên tiếng, nâng chén mời rượu, nói vài câu vui vẻ, hài hước. Nhờ có Tô Bạch, không khí bối rối lúc nãy tạm thời tan biến, bữa cơm lại vang lên tiếng cười nói rộn ràng.

Đêm xuống, sau bữa tối, Tô Bạch và Vân Phi Tuân cùng nhau đưa mẫu tử Sơ Huỳnh trở về. Tô Liên Y thu dọn bát đũa, chất đống trong bếp, bỗng cảm thấy toàn thân mệt mỏi, không buồn rửa dọn nữa, cứ thế vứt đó rồi vào phòng, rửa mặt thay đồ, leo lên giường.

Ngọn đèn dầu chập chờn lay động, ánh sáng trong phòng bập bùng mờ ảo. Nhưng Tô Liên Y lại nằm đó, mắt mở trừng trừng nhìn lên mái trần, không nhúc nhích, dường như đang suy nghĩ điều gì. Cơ thể mệt lạ thường, còn trong lòng thì âm ỉ một nỗi đau mơ hồ, chẳng sao gạt bỏ được.

Vân Phi Tuân quay về, thấy trong phòng nàng vẫn còn sáng đèn, liền nhẹ nhàng gõ cửa, rồi đẩy hé một khe nhỏ: “Vẫn chưa ngủ sao?”

“Ừ.” Tô Liên Y đáp khẽ, giọng nhẹ như gió thoảng.

“Muốn tâm sự một chút không?” Trong lòng mang ý trêu ghẹo, Vân Phi Tuân nhân cơ hội muốn lẻn vào.

“Không cần, mệt lắm, hôm nay ta muốn ngủ sớm.” Tô Liên Y dứt khoát từ chối.

Chân mày rậm của Vân Phi Tuân khẽ giật, đứng sững một lúc với vẻ tủi thân, rồi mới nói: “Vậy nàng ngủ sớm đi, mai gặp lại.” Nói xong, hắn lưu luyến khép cửa lại, lặng lẽ quay về phòng mình.

Tô Liên Y vẫn chưa nhắm mắt, ánh nhìn vẫn chăm chăm nơi trần nhà, trong lòng có một nút thắt chẳng thể gỡ ra được.

Buổi chiều nói chuyện với Vân Phi Tuân, nàng biết được rằng Thái tử là người thâm sâu, mưu trí đầy mình. Lúc đó, trong lòng nàng chợt khựng lại, rồi không kìm được mà hỏi: “Vậy còn Công chúa Kim Ngọc thì sao?” Khi ấy, vẻ mặt VÂn Phi Tuân có chút lúng túng, như không biết phải trả lời thế nào. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng hắn chỉ nói một câu rất uyển chuyển: “Để ẩn thân thành công, tất nhiên cần phải có vài thay đổi… Đôi khi, những gì nàng thấy… chưa chắc đã là thật.”

Câu nói ấy tuy mơ hồ, nhưng ý tứ thì quá rõ ràng: Tính cách ngây thơ vô tư kia của Sơ Huỳnh, phần nhiều… chỉ là diễn.

Một cảm giác bị lừa dối dâng trào. Một nỗi hụt hẫng sâu sắc. Và cả sự sợ hãi âm thầm.

Nàng đã từng chân thành với Sơ Huỳnh, từng coi nàng ta như tri kỷ tâm giao. Khi Sơ Huỳnh gặp hiểm nguy cận kề cái chết, nàng đã không tiếc hy sinh bản thân, tình nguyện cùng chết để cứu lấy người kia. Thế mà tất cả những điều ấy… chẳng lẽ chỉ đổi lại được sự che giấu và dối trá?

Nhiệm vụ, ẩn thân, an toàn… Lý trí thì có thể hiểu được, có thể thông cảm. Nhưng cảm xúc… thì không tài nào chấp nhận nổi.

Càng quan tâm một người, trái tim lại càng không cho phép có chút tạp chất nào len vào, với đàn ông là thế, với phụ nữ cũng chẳng khác.

Nàng thật sự hy vọng… Sơ Huỳnh có thể mãi mãi ngây thơ, trong sáng, vô ưu vô lo, sống một đời bình yên và chân thật. Như thế… thì tốt đẹp biết bao nhiêu?

Cùng lúc đó, tại một căn phòng khác.

Trong nhà của Sơ Huỳnh, hay đúng hơn, là phủ đệ tạm thời của Công chúa Kim Ngọc.

Trong phòng, lò sưởi cháy rực rỡ, là do chính Vân Phi Tuân nhóm lên giúp nàng.

Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, nàng dường như đã thay đổi thành một con người khác. Những việc trước kia chưa từng làm thì giờ đã thành thạo; những việc tưởng chừng cả đời chẳng liên can tới nàng, giờ đây nàng lại tự tay gánh vác. Nếu còn ở trong cung hay phủ công chúa, nào có chuyện nàng tự mình chăm con? Đa phần đều do nha hoàn hoặc vú nuôi phụ trách cả.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Huỳnh dưới ánh nến mờ mờ hiện lên vẻ bí ẩn. Nàng cúi đầu, hàng mi dài và rậm che khuất đi ánh mắt thông minh sắc sảo thường ngày. Khóe môi vốn hay cong cong mỉm cười giờ lại mím chặt, mang theo vẻ cứng nhắc và trầm lặng hiếm thấy.

Nàng cẩn thận hồi tưởng lại từng ánh mắt, từng cử chỉ và từng lời nói của Tô Liên Y trong bữa cơm tối nay, cố gắng tìm ra nguyên nhân vì sao thái độ của Tô Liên Y đối với nàng lại khác lạ so với thường ngày đến vậy.

Tô Liên Y là người thông minh, cũng rất nhạy bén, điều này nàng sớm đã biết. Nàng hiểu Tô Liên Y đã ít nhiều đoán được thân phận thật sự của mình, thế nhưng trước giờ vẫn luôn im lặng, không hỏi, không vạch trần, càng không oán trách. Vậy tại sao lần này lại đột ngột thay đổi như vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian đó?

Nàng thở dài một tiếng, quay sang nhìn Hy Đồng đang ngủ ngon lành, rồi cũng nằm xuống, cuộn mình trong chăn dày, thân thể mảnh mai nhỏ bé được bao bọc kín mít. Ánh mắt sắc bén kia đối lập hẳn với vẻ yếu đuối mà nàng đang cố khoác lên.

Liên Y, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?

—-----------

Ngoài lề:

Thái tử cuối cùng cũng sắp đăng cơ rồi! Phi Tuân cuối cùng cũng sắp khôi phục thân phận, trở thành soái ca giàu có quyền thế rồi! Trời ơi, ngày này chờ khổ biết bao lâu rồi đó, hu hu hu hu…

Vân Phi Tuân: A a a a! Lão tử cuối cùng cũng sắp khôi phục thân phận cao–phú–soái rồi! Không dễ dàng gì đâu QAQ, hu hu hu hu...

Tô Liên Y (ánh mắt chan chứa tình cảm): Dù ngươi là ai, ta cũng yêu ngươi.

Vân Phi Tuân: Lão tử phải chói lóa mù mắt bọn chúng mới được! Họ Lý, họ Diệp gì đó, hừ hừ hừ!

Tô Liên Y: ……

Bình Luận (0)
Comment