Đêm xuống.
Tô Liên Y ngồi thẫn thờ trong phòng, đây là lần đầu tiên nàng ở lại căn nhà này một mình. Nàng đã quen với việc có Vân Phi Tuân bên cạnh, giờ hắn đột nhiên rời đi, một cảm giác kỳ lạ bắt đầu âm ỉ trong tim nàng. Theo thời gian, cảm giác ấy dần lan rộng, mỗi lúc một rõ ràng, một sâu đậm hơn, đó là nỗi nhớ nhung.
Tô Liên Y đẩy cửa phòng của Vân Phi Tuân ra. Trong phòng không thắp đèn, cũng không đốt lò sưởi, vừa tối vừa lạnh, nhưng mùi hương quen thuộc vẫn còn, khiến nàng không nỡ rời đi.
Nàng thở dài, khẽ lắc đầu cười khổ. Cuối cùng thì, nàng cũng đã thất thủ rồi.
Bên ngoài đột nhiên nổi gió lớn. Ban ngày vẫn còn nắng ấm rạng rỡ, thế mà từ chạng vạng tối trời đã âm u dần. Tô Liên Y bước ra phòng khách, nhẹ đẩy cửa sổ ra một chút, liền sững sờ kinh ngạc. Không biết từ bao giờ, trời đã bắt đầu đổ tuyết lớn, từng bông tuyết to như lông ngỗng rơi dày đặc.
Gió lớn, tuyết dày, trong lòng Tô Liên Y vô cùng lo lắng, sợ Vân Phi Tuân chịu khổ trên đường. Nàng đi qua đi lại trong phòng, bồn chồn không yên, nhưng lại chẳng có cách nào.
Dù lo đến đâu thì cũng vô ích. Tính toán thời gian, có lẽ giờ Vân Phi Tuân đã lên đường rồi. May thay, nàng đã chất đầy chăn và lương khô trong chiếc xe lừa nhỏ.
Lại qua thêm một canh giờ, Tô Liên Y cảm thấy vô cùng buồn chán. Thời cổ đại không có tivi, cũng chẳng có máy tính hay Internet, đêm hôm khuya khoắt thế này thật sự chẳng có hoạt động giải trí nào. Ngày thường thì không thấy gì, thỉnh thoảng có thể trò chuyện với Vân Phi Tuân đôi câu, hoặc đánh ván cờ, dù chẳng có chuyện gì làm, chỉ cần cả hai cùng ở nhà, lặng lẽ bên nhau cũng thấy đủ.
Nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì ngủ vậy. Ngủ dậy rồi ngày mai tiếp tục... buồn chán.
Rửa mặt xong, nàng lại bỏ thêm ít than vào lò sưởi nhỏ trong phòng, trải chiếc chăn bông mới mềm mịn lên giường, chuẩn bị đi ngủ. Nhưng tiếng gió rít như ma khóc quỷ gào bên ngoài lại khiến nàng có chút lo lắng. Nhiệt độ trong phòng tụt xuống rất nhanh, dù đã đốt thêm lò, nhưng vẫn không được ấm áp như mấy hôm trước.
Tô Liên Y bỗng nhiên chợt nhận ra một chuyện, nhà nàng được xây theo kiểu hiện đại, phía nam là phòng khách lớn, phía bắc là nhà kho, mái nhà phía trên còn có lớp trần giả đơn giản. Dù mùa hè có thể hơi nóng, nhưng mùa đông lại cực kỳ ấm áp.
Nhưng nhà của Sơ Huỳnh thì không như vậy, đó là kiểu nhà nông thôn bình thường ở trung bộ nước Loan, thẳng tuốt từ nam sang bắc, trên đầu là mái lợp để lộ xà gỗ, loại phòng lớn nhưng kín gió kém, sưởi ấm rất tốn sức. Gặp hôm không có gió thì còn chịu được, nhưng nếu có gió lớn, thì đốt lò cũng chẳng khác gì không đốt.
Nghĩ tới đây, Tô Liên Y lập tức bật dậy khỏi giường, khoác thêm áo vào, rồi lao vội ra ngoài.
Bên ngoài, gió gào thét, tuyết lớn như lông ngỗng quất vào mặt khiến nàng không mở nổi mắt. Nàng ôm chặt lấy áo bông trên người, từng bước khó nhọc tiến về phía nhà của Sơ Huỳnh.
…
Tại nhà Sơ Huỳnh.
Sơ Huỳnh vẫn luôn nghĩ mình đã rất kiên cường, rằng mình có thể tự nấu ăn, tự giặt giũ, tự làm việc nhà, tự nuôi con. Nhưng khoảnh khắc này, đối mặt với gió lớn điên cuồng và bạo liệt, nàng lại chỉ biết run rẩy co ro, không thể làm gì khác.
Đứa trẻ trong lòng khóc không ngừng, nàng ôm chặt lấy con vào lòng. Than trong lò sưởi vẫn cháy đỏ rực, nhưng luồng nhiệt yếu ớt vừa mới tỏa ra đã lập tức bị cơn gió lạnh táp tới cuốn sạch.
Đứa trẻ càng khóc dữ dội, còn Sơ Huỳnh cũng muốn khóc, nhưng lại không biết mình khóc cho ai xem. Nàng vốn nên có một cuộc sống sung sướng, vốn nên được kẻ hầu người hạ, vốn nên được cha yêu mẹ thương. Nhưng phụ hoàng đã băng hà, hoàng hậu và các huynh trưởng chỉ mải giành ngôi, ngay cả phu quân cũng như thế. Cuối cùng nàng chỉ có thể ôm con, sống thấp thỏm lo âu trong căn nhà nông thôn nhỏ bé này.
Gió vẫn gào rú như dã quỷ tru tréo. Cơn gió này, là cơn lớn nhất trong đời nàng từng thấy. Nó phớt lờ tường gạch, phớt lờ cửa sổ, gào thét lao thẳng vào phòng. Giấy dán cửa sổ kêu phần phật, nàng chỉ biết âm thầm cầu nguyện: đừng rách, đừng rách. Trên mái nhà vang lên những tiếng "cộc cộc" như bị đập vỡ, nàng nghi ngờ ngói đã bị gió cuốn tung, thậm chí không dám chắc mái nhà có thể trụ được đến sáng mai.
Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền tới tiếng đứa trẻ khóc bị át đi bởi một giọng gọi khẩn thiết: “Sơ Huỳnh, mở cửa đi! Là ta, Tô Liên Y đây!”
Từ trong vực sâu tuyệt vọng, giọng nói ấy như một tia sáng rọi tới. Lòng nàng chấn động. Nước mắt đã kìm nén từ lâu cuối cùng cũng tuôn trào. Giây phút ấy, trong mắt nàng, Tô Liên Y chẳng khác nào tiên nữ giáng trần do trời cao phái xuống để cứu nàng.
Nàng lập tức chạy ra, kéo cửa. Bên ngoài là Tô Liên Y, đầu tóc, lông mi, cả lông mày đều phủ đầy tuyết trắng, đôi môi lạnh đến tím tái. “Sơ Huỳnh, không sao chứ?” Nàng vừa hỏi vừa vội bước vào, lập tức quay lại đóng cửa lại để cản gió.
Sơ Huỳnh không nói nên lời. Mũi cay xè, lòng tràn đầy tủi thân, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Nhìn thấy nàng cắn môi lặng lẽ rơi lệ, Tô Liên Y chợt thấy đau lòng. Sơ Huỳnh rõ ràng là một công chúa cao cao tại thượng, vậy mà giờ đây lại lâm vào cảnh như thế. Mọi khúc mắc trong lòng nàng từ lâu cũng tan biến.
“Đừng khóc nữa. Mau thu dọn đồ đạc, bế con sang chỗ ta đi.” Nàng dịu giọng nói.
Sơ Huỳnh điên cuồng gật đầu, vội vàng xoay người dùng chăn bọc kỹ bé Hy Đồng lại. Tô Liên Y thì tranh thủ dập lửa trong lò sưởi, sợ nhà không người, chẳng may hỏa hoạn thì càng thêm rắc rối.
Sơ Huỳnh ôm lấy bé con được bọc kỹ trong chăn chuẩn bị bước ra, nhưng bị Tô Liên Y giành lấy: “Để ta bế. Thể lực ta tốt hơn ngươi.”
Nhìn nàng nhỏ nhắn yếu ớt, lại phải gắng sức ôm theo một bọc to thế kia giữa trời tuyết lớn gió to, Tô Liên Y thật không đành lòng. Huống chi Sơ Huỳnh vừa mới sinh mổ không lâu, mà y học ở thời đại này gần như bằng không, sức khỏe hồi phục cũng đâu được bao nhiêu.
Sơ Huỳnh ôm theo đồ đạc và vật dụng của đứa nhỏ, cùng Tô Liên Y rời khỏi căn nhà ấy, men theo gió tuyết đến nơi ở của Tô Liên Y.
Nhà của Sơ Huỳnh và nhà của Tô Liên Y, cứ như hai thế giới đối lập: Một nơi lạnh giá đến buốt xương, một nơi lại như mùa xuân ấm áp đang về.
Ngôi nhà được sửa sang lại vào mùa xuân, tường được gia cố dày thêm, bố cục trong phòng cũng mang đậm phong cách hiện đại. Gió lớn đến đâu cũng chẳng thể lọt vào bao nhiêu. Gió lùa qua phòng khách phía nam và kho chứa phía bắc đều bị triệt tiêu gần hết, căn bản chẳng chạm đến phòng ngủ được.
Chỉ cần đóng cửa lại là như thể hoàn toàn ngăn cách được cái rét cắt da thịt ngoài kia. Trong nhà chỉ còn lại hơi ấm và bình yên. Chiếc lò sưởi nhỏ vẫn kêu lách tách, mang theo hơi khô ráo và ấm áp lan tỏa khắp phòng.
Tô Liên Y đặt đứa nhỏ xuống giường mình, mở từng lớp từng lớp chăn bông ra. Đứa trẻ khóc quá lâu, tiếng khóc đã nhỏ dần, nhưng vẫn còn nấc nhẹ.
Nàng quay lại nhìn, thấy Sơ Huỳnh đứng thẫn thờ trước cửa phòng, ánh mắt lạc lõng như chìm trong suy nghĩ nào đó.
Không kìm được, nàng khẽ thở dài, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của đối phương rồi dắt vào phòng: “Phòng khách lạnh lắm, Đại Hổ không ở đây nên ta cũng không đốt thêm lò. Ngươi ở lại phòng ta cho ấm, lát nữa cho Hy Đồng bú sữa, để nó ngủ được một giấc yên ổn.”
Sơ Huỳnh đột ngột ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt đầy quan tâm của Tô Liên Y, những lời trên môi nàng lại nghẹn lại, chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Thật ra... nàng muốn hỏi: “Đại Hổ đã đi đâu rồi?”
Nhưng khi đối diện với ánh mắt dịu dàng của Tô Liên Y, nàng lại không đành lòng lừa dối. Dù lời nói dối ấy là vì bất đắc dĩ, là để bảo toàn mạng sống.
Từ nhỏ, nàng đã lớn lên trong hoàng cung. Tuy là công chúa, nhưng chưa bao giờ thiếu nguy hiểm. Chốn cung đình hiểm độc hơn bất kỳ ai ngoài kia có thể tưởng tượng, dưới vẻ ngoài lộng lẫy của những lầu son gác tía ấy, có chỗ nào không chất đầy xương trắng? Có chỗ nào không tồn tại oan hồn?
Từng có cung nữ chết, thái giám chết, phi tử chết, công chúa chết, hoàng tử chết… thậm chí cả hoàng hậu cũng từng chết.
Ngay cả phụ hoàng cũng luôn cảnh giác với chính con ruột mình.
Lớn lên trong hoàn cảnh ấy, nàng đã sớm học được muôn ngàn cách tự bảo vệ bản thân. Dù gặp bất cứ tình huống nào, chỉ cần có thể sống, có thể an toàn, nàng đều có thể nhẫn.
Nàng vẫn luôn thích Tô Liên Y, bất kể là Tô Liên Y trước đây — ngang ngược, hỗn láo, bá đạo — hay là Tô Liên Y bây giờ — thông minh, nghĩa khí, làm ăn như gió. Nàng đều thích cả.
Trước kia thích, vì Tô Liên Y chẳng bao giờ giấu cái ác trong lòng, muốn gì thì giành, ghét gì thì mắng, xấu xa đến thẳng thắn, tàn bạo mà rõ ràng.
Bây giờ lại càng thích, thích sự sắc sảo, thích sự trọng tình trọng nghĩa. Vì bạn bè mà nàng có thể xả thân. Nàng chưa bao giờ quên lời Tô Liên Y nói lúc mình lâm bồn: “Nếu ngươi chết, ta sẽ cùng chết với ngươi.”
Khi nãy, trong căn nhà kia, nàng đã tuyệt vọng đến cực điểm, thậm chí còn sợ hãi hơn lúc bị truy binh đuổi giết. Sau khi nghĩ lại, nàng mới hiểu, có lẽ là vì có Hy Đồng. Nàng có thể chết, nhưng không muốn con mình gặp nguy hiểm.
Ngay khi nàng không còn chút hy vọng nào, thì chính Tô Liên Y lại xuất hiện, kéo nàng ra khỏi địa ngục băng giá.
Sơ Huỳnh cúi đầu, không thể tiếp tục lừa dối, nhưng cũng không muốn lộ ra, bèn dứt khoát im lặng, không nói gì cả.
Tô Liên Y nhìn nàng thật sâu, cuối cùng chỉ thở dài, rồi như trước kia, giơ tay xoa nhẹ lên đầu nàng, dịu dàng cười: “Ngốc quá, đừng nghĩ nữa. Giờ thì an toàn rồi.”
Sơ Huỳnh không dám ngẩng đầu, chỉ sợ Tô Liên Y nhìn thấy mình lại khóc. Nàng khẽ gật đầu.
Tô Liên Y cũng âm thầm nói với chính mình, thôi thì buông bỏ đi. Buông những nghi kỵ và khoảng cách đã có từ trước. Nàng từng vì đủ thứ lý do mà giấu diếm chuyện của Vân Phi Tuân, còn Sơ Huỳnh… chẳng phải cũng đang vì đủ lý do mà giấu nàng đó sao?
Lời nói dối không đáng sợ, nếu đó là một lời nói dối thiện ý, là lời nói dối xuất phát từ lòng chân thành vì người khác mà nghĩ, thì chẳng phải cũng là một dạng bảo vệ khác sao?
Cũng giống như một việc nàng từng làm khi còn ở hiện đại, trong bệnh viện an ủi những bệnh nhân mắc bệnh nan y: “Cố gắng lên nhé, vài tháng nữa là được xuất viện rồi.” Chỉ có nàng và người nhà bệnh nhân biết rằng, vài tháng ấy... chính là toàn bộ sinh mệnh còn lại.
Tô Liên Y đun nước ấm cho Sơ Huỳnh rửa mặt, rửa tay, sau đó nàng giúp Sơ Huỳnh cởi áo để cho Hy Đồng bú. Còn mình thì đi nhóm lại lò sưởi ở phòng khách và phòng Vân Phi Tuân, lửa cháy rừng rực, ấm hẳn cả căn nhà.
Đứa bé còn quá nhỏ, nhưng vốn là sinh linh, trời sinh đã có bản năng cảm nhận nguy hiểm. Khi cảm thấy bất an, nó sẽ khóc thật to để thu hút sự chú ý, mong người thân nhanh chóng giúp mình thoát khỏi tình cảnh ấy. Bây giờ ở trong một nơi an toàn, lại ăn no, uống đủ, nó liền chìm vào giấc ngủ yên bình. Gương mặt nhỏ nhắn dịu dàng ấy, hoàn toàn chẳng còn dấu vết gì của cơn sợ hãi vừa qua.
Sơ Huỳnh nhẹ nhàng vỗ về đứa trẻ, sau đó rón rén đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Nàng thấy Tô Liên Y đang ngồi bên bàn, thong thả đun trà. Bèn lặng lẽ đến bên cạnh, ngồi xuống cùng.
Tô Liên Y vì đã buông xuống những khúc mắc trong lòng nên cả tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Nàng nhìn Sơ Huỳnh bằng ánh mắt dịu dàng chân thành, rót một chén trà nóng, đẩy về phía nàng: “Uống chút trà cho ấm người đi. Dạo này Đại Hổ không ở nhà, hắn nói người bác xa của hắn mất nên phải đi đưa tang. Ngươi với Hy Đồng cứ ở lại đây nghỉ ngơi. Nếu khi Đại Hổ quay về mà thời tiết vẫn còn thế này, ngươi cứ tiếp tục ở lại cũng không sao. Phòng ta rộng lắm, nếu cần, ta bảo thợ mộc đóng một chiếc giường nhỏ cho trẻ sơ sinh, đặt bên cạnh là được.”
“Liên Y…” Chưa đợi Tô Liên Y nói xong, Sơ Huỳnh đã lên tiếng, giọng mềm mại như tơ nhưng lại ngắt lời nàng.
Đôi lông mày thanh tú của Sơ Huỳnh khẽ nhíu lại, đôi mắt to tròn tràn đầy do dự và bối rối. Nàng đang đấu tranh, một bên là bản năng tự bảo vệ bản thân đã khắc sâu từ nhỏ, một bên lại là sự chân thành dành cho người bạn đầu tiên cũng là người bạn duy nhất trong đời. Giữa quá khứ và hiện tại, giữa an toàn và tình nghĩa, nàng loay hoay không biết nên lựa chọn điều gì.
Tô Liên Y cũng hơi chột dạ, cảm thấy có phần gượng gạo, bèn nói: “Cũng khuya rồi, ngươi nghỉ sớm đi. Ta sang phòng Đại Hổ ngủ.”
Ngay khi Tô Liên Y định đứng dậy rời đi, cổ tay nàng bị Sơ Huỳnh giữ chặt lấy: “Ngươi… ngươi có thể nghe ta nói vài câu được không?” Giọng nói mềm nhẹ ấy chứa đầy mơ hồ và bất lực.
Trái tim Tô Liên Y mềm xuống, nàng thầm thở dài, ngồi trở lại chỗ cũ: “Ngươi nói đi.”
Sơ Huỳnh khẽ nhíu mày, cắn chặt răng nói: “Thật ra, ta không họ Hoàng. Chữ 'Hoàng' này là đồng âm với 'Hoàng' trong Hoàng đế. Ta là công chúa Kim Ngọc đương triều của nước Loan, là muội muội song sinh của tân hoàng sắp đăng cơ, ta tên là Hạ Sơ Huỳnh.”
Nàng quyết định nói ra tất cả. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng đi một nước cờ hiểm, nếu tin tức này bị lộ ra, nàng cũng chấp nhận.
Nghe xong lời nàng, trái tim Tô Liên Y như mùa đông qua đi, xuân về rực rỡ. Trên mặt là biểu cảm ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại rạng rỡ niềm vui. Nàng đã không nhìn nhầm người, cũng không bị lừa dối, tấm chân tình từ trước đến giờ không hề uổng phí.
Sơ Huỳnh cúi đầu, dịu dàng nói: “Liên Y, ta biết ngươi không phải loại người ham vinh hoa phú quý. Ta cũng biết, dù có nói ra thân phận của mình, ngươi cũng không vì vậy mà tôn sùng hay nịnh bợ ta, ngược lại còn trách ta lừa dối ngươi.”
Nói đến đây, nàng hơi xúc động, nắm chặt tay Tô Liên Y: “Nhưng ta không cố ý giấu giếm ngươi, Liên Y, ngươi không biết khi đó ta bị truy sát sợ hãi đến mức nào. Giờ ta còn sợ hơn. Tuy hoàng huynh của ta đã kế vị và sắp đăng cơ, nhưng hiểm họa vẫn chưa hết. Nếu ta bị bắt, e rằng sẽ thực sự gây nguy hiểm cho phu quân của ta.”
Tô Liên Y hoàn toàn thấu hiểu, dịu dàng nắm tay nàng an ủi: “Ta không giận đâu, đừng lo, ngươi mãi mãi là Sơ Huỳnh của ta.”
Sơ Huỳnh kích động lắc đầu liên tục: “Không, ngươi không thể tưởng tượng được tình cảnh lúc đó cấp bách ra sao! Khi ấy chúng ta chỉ có năm trăm tinh binh, còn đối phương thì điều đến mấy nghìn kỵ binh và cung thủ. Ta và Phi Tuân sống sót đã là may mắn lắm rồi! Ta không sợ chết, nhưng Hy Đồng của ta, nó tuyệt đối không thể chết!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Sơ Huỳnh trắng bệch như tuyết, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Tô Liên Y từng trải qua cái chết một lần, hiểu rất rõ cảm giác sinh tử chỉ trong gang tấc ấy. Nàng vội nắm chặt tay Sơ Huỳnh: “Sơ Huỳnh, nghe ta nói, mọi chuyện đều qua rồi. Từ bây giờ, ngươi an toàn rồi, Hy Đồng cũng vậy. Ta sẽ bảo vệ hai mẹ con ngươi.”
Sơ Huỳnh siết chặt mày, cuối cùng không kìm được mà òa lên khóc, ôm chầm lấy tay Tô Liên Y, dùng nước mắt để trút ra hết mọi nỗi sợ hãi và uất ức giấu kín trong lòng.
Tô Liên Y còn có thể làm gì? Nàng chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, dịu dàng an ủi từng lời một.
Sơ Huỳnh tiếp tục kể, lời lẽ có phần rối loạn, nhưng những điều cần nói đều đã nói ra hết, kể cả thân phận thật sự của Đại Hổ.
Mà nụ cười trên gương mặt Tô Liên Y lại ngày một đậm hơn, bởi vì nàng biết Sơ Huỳnh đã thật sự quay về rồi.
Hai người trò chuyện rất lâu, cũng là thời gian để Sơ Huỳnh trút hết cảm xúc chất chứa trong lòng. Khi nàng khóc mệt, trời cũng đã về khuya. Tô Liên Y liền giục nàng rửa mặt, lên giường nghỉ ngơi.
Trước khi đi ngủ, Tô Liên Y còn bỏ thêm không ít than vào lò, thấy lửa cháy hừng hực rồi mới lặng lẽ rời khỏi phòng, sang phòng của Vân Phi Tuân ngủ.
Nằm trên chiếc giường của Vân Phi Tuân, dù đã mệt, nhưng nàng vẫn không sao ngủ được, tâm trạng lại vô cùng vui vẻ.
Trong căn phòng ấy tràn ngập mùi hương quen thuộc của Vân Phi Tuân. Giường là hắn nằm mỗi ngày, chăn là hắn đắp hằng đêm… Nàng nằm lên thế này, có phải đã “thân mật tiếp xúc” rồi không nhỉ?
Tâm trạng tốt? Đương nhiên là vì cuộc trò chuyện vừa rồi với Sơ Huỳnh đã thành thật.
Nàng từng lo rằng người bạn thân thiết nhất sẽ càng lúc càng xa rời, nhưng bây giờ thì sao? Người ấy đã từ bỏ lối rẽ kia, quay đầu lại, trở về bên nàng.
Tô Liên Y nghiêng người chống tay dưới đầu, nở nụ cười rạng rỡ, nghĩ về những khó khăn sẽ phải đối mặt trong tương lai, cũng chẳng thấy bi quan nữa.
Khó khăn thì đã sao? Nàng gặp chưa đủ à? Không phải cuối cùng vẫn vượt qua tất cả đấy thôi!
Nếu Vân gia không cho phép Vân Phi Tuân cưới nàng làm chính thất, nàng sẽ dắt Vân Phi Tuân rời đi, sang nước khác xin “ tị nạn chính trị”, nàng không tin cả thiên hạ này đều là tay chân của Vân gia! Để xem những lão già phong kiến ấy mất cả con lẫn cháu!
Mang theo chí khí hừng hực ấy, Tô Liên Y dần chìm vào giấc ngủ.
Tuyết rơi suốt một đêm, sáng hôm sau trời quang mây tạnh, khắp nơi là một màu bạc rực rỡ.
Từ sáng sớm, Tô Liên Y đã chạy ra ngoài quét tuyết, gom hết lớp tuyết dày thành đống ngoài sân. Nhưng sau đó nghĩ lại, loại tuyết trắng như bông này hoàn toàn sạch sẽ, sao không chơi thử chút? Quét đi thì thật đáng tiếc. Thế là nàng bắt đầu đắp người tuyết trong sân.
Phía đông, là một người tuyết cao lớn, còn làm cho nó một cái mũi thật to.
Phía tây, là một người tuyết thấp hơn một chút, dùng than làm thành hai con mắt tròn xoe.
Ý tứ của nàng, chỉ có thể ngầm hiểu chứ khó mà nói rõ ra.
Sơ Huỳnh cũng đã dậy, cho Hy Đồng bú sữa, chơi cùng một lúc, chờ khi đứa trẻ ngủ thiếp đi, nàng mới yên tâm đặt con xuống giường, rồi rón rén ra ngoài xem thử. Nhưng không dám ở lâu, vì trẻ con không thể rời mẹ quá lâu.
Mở cửa phòng ra, trước mắt sáng bừng lên, tâm trạng u ám hôm qua như tan biến, tựa như chẳng có chuyện gì từng xảy ra cả. Ngẩng đầu lên, liền thấy hai người tuyết kia, nàng mỉm cười tinh nghịch: “Một là hắn, một là ngươi, đúng không?”
Tô Liên Y quay đầu lại, thấy nụ cười trong sáng của Sơ Huỳnh, nụ cười vô tội đó khiến nàng bật thốt hỏi: “Sơ Huỳnh, con người của ngươi hiện giờ… là thật hay giả?”
“À…?” Sơ Huỳnh không ngờ nàng hỏi vậy, hoảng hốt không biết nên trả lời ra sao.
Tô Liên Y bật cười khúc khích: “Đừng căng thẳng, ta không trách ngươi, cũng không mỉa mai gì cả. Ta chỉ muốn biết tính cách thật sự của ngươi là thế nào. Ta không muốn ngươi gồng mình diễn vai ai cả. Ngươi muốn thể hiện thế nào thì hãy cứ là chính mình.”
Đôi mày thanh tú của Sơ Huỳnh khẽ nhíu lại, rõ ràng nàng đang do dự, không biết phải nói thế nào cho đúng...
Tô Liên Y chạy mấy bước đến gần, vẫn cười khúc khích, khác hẳn vẻ điềm đạm thường ngày, trông thật rạng rỡ, hoạt bát: “Vì ta muốn ngươi vui vẻ. Ở đây ngoài Hy Đồng ra thì chỉ có hai ta, hãy bỏ hết những gánh nặng kia đi. Yên tâm, ta sẽ không bao giờ làm hại ngươi.”
Mang theo gánh nặng, sống trong dè dặt, hẳn là rất mệt mỏi, phải không?
Sơ Huỳnh hiểu rõ ý nàng, bật cười khẽ khàng: “Tính cách này, chính là con người mà ta muốn trở thành, là kiểu người mà ta luôn ngưỡng mộ. Và chỉ khi ở trước mặt ngươi, ta mới dám vô tư làm nũng, cười đùa như thế… Ngay cả trước mặt phụ hoàng và mẫu hậu, ta cũng không dám.”
Tô Liên Y gật đầu: “Được, vậy thì cứ là con người mà ngươi muốn, ít nhất là khi ở bên ta.”
Nàng quay đầu nhìn hai người tuyết trong sân, ánh mắt ngọt ngào:
“Vân Tướng quân và Vân phu nhân là người như thế nào?”
Sơ Huỳnh hiểu Tô Liên Y đang hỏi gì, khẽ thở dài: “Ngươi với ta chẳng phải người ngoài, vậy ta nói thật. Vân lão phu nhân xuất thân danh môn, tính cách thực dụng, mưu cầu thế lực. Tướng quân thì dễ chịu hơn, nhưng cũng rất cứng nhắc. Liên Y, điều ngươi mong muốn, ta hiểu rõ, ngươi cũng từng nói với ta không chỉ một hai lần. Nhưng… con đường ấy, e rằng không dễ đi đâu.”
Tô Liên Y nhún vai thản nhiên.
Sơ Huỳnh lại nói tiếp: “Nói về tướng quân trước, điều ông ấy coi trọng nhất chính là con nối dõi. Bất kể nhà gái xuất thân thế nào, chỉ cần sinh được con trai cho Vân gia là thành con dâu tốt rồi. Tất nhiên, với thân phận của ta, họ không dám yêu cầu gì, nhưng khi biết Hy Đồng là con trai, ta vẫn thấy nhẹ cả lòng. Còn Vân lão phu nhân, xuất thân từ Kỷ gia lừng danh, tổ tiên là danh nho, điều bà ta xem trọng nhất chính là gia thế và giáo dưỡng. Cho nên… cái vị trí chính thê kia…”
Sơ Huỳnh nói đến đây thì ngừng lại, Tô Liên Y thông minh tuyệt đỉnh, hiểu ngay ý nàng ta. Cặp phu thê già “trời sinh một đôi” kia, rõ ràng đang chặn đứng con đường của nàng.
Một người ủng hộ đa thê đa thiếp, một người coi trọng môn đăng hộ đối, chẳng phải chính là khắc tinh của Tô Liên Y nàng sao?
Sơ Huỳnh nhìn Tô Liên Y đầy lo lắng: “Ta… ta có một ý này.”
Tô Liên Y bật cười, không từ chối, dù sao cũng là tấm lòng của người ta: “Ý gì?”
Sơ Huỳnh trở nên nghiêm túc: “Sau khi mọi chuyện xong xuôi và hồi kinh, ta sẽ nhận ngươi làm nghĩa muội, tâu với hoàng huynh phong ngươi làm Quận chúa. Có ta làm chỗ dựa, thân phận ngươi sẽ không bị xem nhẹ quá nhiều. Ta… những gì ta có thể giúp, chỉ đến vậy thôi.”
Tô Liên Y cười phá lên, nụ cười hôm nay hoàn toàn không còn vẻ bình thản thường thấy, mà đầy kiêu ngạo.
Sơ Huỳnh ngẩn người: “Liên Y, ngươi sao vậy?” Chẳng lẽ là bị kích động quá?
Tô Liên Y thu lại nụ cười, quay đầu nhìn người tuyết có sống mũi cao kia, trong mắt là ánh kiên định: “Không cho? Không cho phép? Trong từ điển của Tô Liên Y ta, không hề có hai chữ ‘khuất phục’! Nếu ta biết khuất phục, thì đã sớm bị Lý Ngọc Đường đánh bại và chết rồi.”
Sơ Huỳnh khâm phục, nhưng vẫn lo lắng: “Vân gia không giống với cái nhà buôn nhỏ họ Lý ấy đâu.”
Tô Liên Y tất nhiên hiểu sự khác biệt, nhưng vẫn quay đầu mỉm cười đầy tự tin: “Đừng nói là Vân gia, cho dù là hoàng thất của các ngươi, vì hạnh phúc của bản thân, ta cũng sẽ chiến đấu một trận. Như vậy sống mới không uổng một kiếp. Có thắng được hay không là do trời định, nhưng chiến hay không chiến là chuyện của ta. Ta đã cố gắng hết sức, thì cũng không thẹn với lòng, không thẹn với người trong tim.”
Sơ Huỳnh không thể ngờ rằng, một Tô Liên Y luôn trầm ổn chu toàn lại có thể nói ra những lời vừa kinh động vừa ngạo nghễ như thế. Nhưng khi nghe kỹ, lại chẳng thể bắt lỗi điều gì.
Nàng đã từng có những suy nghĩ như vậy, nhưng chỉ dám thoáng nghĩ rồi vội vàng gạt đi.
Còn Liên Y… không chỉ nghĩ thật, mà còn thực sự muốn làm.
Sơ Huỳnh mở to đôi mắt sáng, nhìn Tô Liên Y đang cười sảng khoái, trong lòng cũng trào dâng một khát khao, nàng cũng muốn… sống thật tự tại.