Cuộc sống của hai người phụ nữ cũng rất vui vẻ.
Khi Vân Phi Tuân lên kinh thành, trong nhà chỉ còn lại Tô Liên Y và công chúa Kim Ngọc Hạ Sơ Huỳnh. Ban ngày hai người trò chuyện, chăm sóc trẻ nhỏ, làm nữ công; buổi tối thì đun nước tắm với cánh hoa, cuộc sống cũng khá ung dung.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết.
Tô Liên Y từng hỏi tại sao làn da của Sơ Huỳnh ngày càng trắng hơn. Nhớ lại lần đầu gặp nhau, làn da của Sơ Huỳnh có màu nâu sẫm với những đốm tàn nhang, nhưng theo thời gian, da dần trở nên trắng nõn, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành bộc lộ rõ. Khi có người ngoài, nàng ta thường trộn tro than với phấn thơm để che giấu vẻ đẹp ấy.
Sơ Huỳnh giải thích rằng nàng ta đã dùng một loại hóa trang đặc biệt, bôi lên da và giữ rất lâu không trôi; nếu muốn tẩy đi thì phải dùng loại dung dịch đặc chế. Khi rời kinh thành, nàng ta chỉ mang theo một lọ đề phòng, không ngờ lại thực sự phải dùng đến.
Theo thời gian, da dần thay mới, lớp hóa trang kia cũng phai đi, để lộ làn da thật vốn trắng trẻo của nàng ta.
Tô Liên Y lại hỏi tính cách vui vẻ, cởi mở hiện tại của Sơ Huỳnh là thật hay chỉ là giả vờ. Sơ Huỳnh nói rằng đó chính là tính cách và cuộc sống mà nàng ta luôn ao ước, nhưng hiện thực thì không được như ý.
Tô Liên Y chỉ có thể than thở trong lòng, hiện thực vốn tàn khốc như vậy, có mấy ai thực sự sống được tùy theo ý mình? Giống như chính nàng, nhìn bề ngoài thì tự do và thoải mái, nhưng những ngày phải đi đi về về giữa quán rượu, xưởng rượu và xưởng mỹ phẩm, nỗi vất vả chỉ có mình nàng mới hiểu.
Huống chi, con đường phía trước của nàng sẽ ra sao, ngay cả bản thân nàng cũng không dám nghĩ nhiều.
Mỗi khi nhắc đến tương lai, Tô Liên Y lại không kìm được mà trầm ngâm, đôi mắt cũng chợt u buồn, chìm vào suy nghĩ.
Hạ Sơ Huỳnh liếc nhìn nàng một cái, biết rằng trong lòng nàng hẳn đang tính toán chuyện tương lai nên cũng không quấy rầy, lặng lẽ ngồi bên cạnh. Trong lòng Sơ Huỳnh vô cùng thương xót Liên Y nhưng lại không biết phải làm gì. Tô Liên Y đã chọn một con đường gập ghềnh, Sơ Huỳnh không có tư cách ngăn cản, chỉ có thể âm thầm đồng hành, nếu có thể giúp thì nhất định sẽ dốc hết sức mình.
Một ngày yên tĩnh cứ thế trôi qua, mặt trời ngả về tây và đêm xuống.
Tô Liên Y cùng Hạ Sơ Huỳnh nấu cơm, ăn uống xong thì Tô Liên Y bế bé Hy Đồng trong lòng, vừa trêu đùa vừa nói: “Trước đây ta không thích trẻ con, nhưng từ khi tận mắt chứng kiến Hy Đồng lớn lên từng ngày, ta lại thấy trẻ con là một sinh vật thật kỳ diệu, càng nhìn càng yêu thích.”
Sơ Huỳnh bật cười: “Chuyện này có gì khó đâu, sau này bảo Vân Phi Tuân chịu khó hơn một chút, sớm cho ngươi một đứa con là được rồi.”
Tô taLiên Y liếc nàng một cái đầy trách móc: “Tiểu cô nương à, loại đùa bậy bạ này tốt nhất đừng nói, kẻo dạy hư con trai của ngươi.”
Sơ Huỳnh bĩu môi: “Ta đã làm mẹ rồi, đâu còn là tiểu cô nương nữa. Với lại, trong hoàng thất của chúng ta, mấy chuyện này phải dạy hoàng tử từ sớm, ai đợi đến mười mấy tuổi rồi để người ta chê cười chứ.”
Tô Liên Y chỉ biết lắc đầu bất lực, thầm than thở về thói đời kỳ quặc của hoàng thất: “Sơ Huỳnh, hay để ta làm mẹ đỡ đầu của Hy Đồng nhé?” Nàng cười híp mắt, thực sự rất yêu thích đứa bé này.
“Ngươi đã là thím của nó rồi, làm gì còn cần làm mẹ đỡ đầu nữa.” Sơ Huỳnh liếc nàng đầy ẩn ý, ánh mắt hơi tà mang vẻ trêu chọc không hợp chút nào với khuôn mặt thanh tú: “Nếu thật sự thương Hy Đồng, thì nhanh nhanh cùng thúc thúc của nó chịu khó một chút, sinh vài đứa em họ cho nó chơi.”
Tô Liên Y đỏ mặt, gấp gáp nói: “Sơ Huỳnh, không được nói đùa kiểu đó nữa!”
Đúng là khác biệt giữa con gái chưa chồng và người đã lập gia đình, có con rồi thì ngay cả nói đùa cũng trở nên táo bạo hơn hẳn.
Chưa kể, Sơ Huỳnh vốn nhìn có vẻ trong sáng vô tội, thực chất cũng không phải người dễ đối phó. Nếu không, sao mấy tháng trước nàng ta lại đọc mấy bài thơ gợi tình khiến Vân Phi Tuân đáng thương chảy máu mũi cơ chứ?
Tô Liên Y không nói chuyện với Sơ Huỳnh nữa, chỉ ôm lấy Hy Đồng yêu quý, đi lại trong phòng khách, yêu thích không rời tay.
Bên ngoài trời khô lạnh nhưng không có gió, trong nhà thì ba lò sưởi đều đang đỏ lửa, than được thêm đều đặn, không khí kín kẽ nên hoàn toàn không cảm thấy lạnh.
Chờ Tô Liên Y đi khỏi, Sơ Huỳnh mới gỡ bỏ vẻ mặt tinh nghịch, quay nhìn ngọn đèn trên bàn, lặng lẽ thở dài, trong mắt tràn đầy lo lắng.
…
Lại thêm một ngày trôi qua, Tết càng lúc càng đến gần nhưng bầu không khí trong nhà Tô Liên Y vẫn chẳng thể vui vẻ lên nổi. Cả hai đều là những người nhiều tâm sự, mỗi người một nỗi lo riêng, mà đã là người thân thiết thì chẳng cần giả vờ vui vẻ hay gượng gạo trước mặt nhau, cứ thế mà im lặng.
Chỉ khi Hy Đồng thức dậy, trong phòng mới có tiếng cười nói rộn ràng; còn khi bé ngủ, dường như cả bầu không khí vui vẻ ấy cũng chìm vào giấc mơ của bé.
Ngày hôm đó trời quang, không gió, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống nền tuyết trắng xóa, sáng lóa cả mắt.
Dù cửa sổ đã dán giấy dày, ánh sáng vẫn đủ rọi khắp phòng sáng bừng. Tô Liên Y và Hạ Sơ Huỳnh cùng ngồi bên cửa sổ đón nắng mà may áo bông cho Hy Đồng.
Hy Đồng còn nhỏ, dù có đóng tã nhưng vẫn thường làm ướt quần bông. Dù trong nhà có lò sưởi, vẫn phải làm thêm vài chiếc để thay đổi thường xuyên.
Bên ngoài vang lên tiếng xe ngựa, không lớn lắm, hơn nữa giữa mùa đông nhà cửa đóng kín nên bên trong nghe cũng không rõ.
Tô Liên Y vừa nghe thấy, trong lòng chợt thắt lại, đến mức sơ ý chích phải ngón tay. Đầu ngón tay trắng nõn lập tức tràn ra một giọt máu đỏ tươi, nhưng bản thân nàng dường như chẳng hay biết, vội bỏ dở chiếc áo đang may, chạy ra ngoài.
Thấy Tô Liên Y phản ứng khác thường như vậy, Sơ Huỳnh mới để ý đến âm thanh mơ hồ kia, khẽ mỉm cười, nghĩ thầm: Hẳn là Liên Y ngày ngày mong ngóng, nên nhạy cảm với tiếng xe ngựa đến thế.
Thật ra, Sơ Huỳnh cũng rất xúc động. Nếu Vân Phi Tuân trở về, hẳn sẽ mang theo nhiều tin tức liên quan đến nàng ta. Nhưng nghĩ đến cảnh hai người yêu nhau lâu ngày gặp lại, nàng ta quyết định mình không nên ra ngoài.
Cúi đầu tiếp tục làm nữ công, nàng ta chợt nghĩ đến người đàn ông mình yêu, không biết khi nàng ta vắng nhà, hắn đang làm gì… Lông mày nàng ta bất giác khẽ nhíu lại.
Mũi kim khâu đâm sâu vào đầu ngón tay mềm mại, nhưng Sơ Huỳnh chẳng hề kêu đau, ngược lại còn dường như tận hưởng cảm giác nhói buốt ấy, như thể muốn dùng nỗi đau nơi đầu ngón tay để xoa dịu nỗi đau trong lòng.
Nàng ta không ở bên cạnh, vậy hẳn vị Kim Bằng Đại tướng quân kiêu ngạo kia đang ở trong phòng của một mỹ thiếp nào đó chăng?
Sơ Huỳnh khẽ cười chua chát, rút mũi kim ra khỏi ngón tay. Là công chúa thì có gì vinh quang? Rốt cuộc cũng phải chia sẻ phu quân với biết bao nữ nhân khác. Nàng ta không được phép tỏ ra hẹp hòi, vì phụ hoàng luôn căn dặn phải làm gương cho thiên hạ, là tấm gương của nữ nhi toàn quốc. Mẫu hậu thì lại âm thầm dạy nàng ta vô số thủ đoạn khiến những thiếp thất kia sống không bằng chết.
Trước kia, nàng ta vốn chẳng nhận ra cuộc sống của mình đáng buồn đến mức nào. Khi vui thì tham gia các buổi tụ tập xa hoa của phu nhân kinh thành, khoe khoang thanh thế; khi buồn thì tùy tiện bắt một thiếp thất ra hành hạ cho hả giận.
Nhưng từ khi tận mắt chứng kiến gia đình ở thôn Tô gia, nơi một người đàn ông chỉ có một người vợ duy nhất, hai người thương yêu nhau trọn vẹn, nàng ta mới nhận ra tâm tính trước kia của mình thật méo mó biết bao.
Nàng ta ngưỡng mộ Tô Liên Y, khâm phục Tô Liên Y, khâm phục sự dũng cảm của nàng ấy khi dám đấu tranh cho hạnh phúc của bản thân. Nàng ta tự nhủ, nhất định sẽ giúp Liên Y thành công, không chỉ vì hạnh phúc của Liên Y, mà còn là để hoàn thành tâm nguyện của chính mình.
Ngoài cửa, Tô Liên Y mang theo tâm trạng vui mừng chạy vội ra, nhưng người đến lại không phải Vân Phi Tuân, mà là Diệp Từ.
Thật là một vị khách hiếm gặp! Từ lần hội ngộ ở Quần Anh hội đến nay đã hơn nửa năm, hai người chưa từng gặp lại. Hai nhà vẫn có qua lại làm ăn, nhưng Diệp Từ giao mọi việc cho Diệp Hoan xử lý, còn Tô Liên Y thì giao xưởng rượu cho ca ca Tô Hạo quản lý.
Tô Liên Y mỉm cười: “Diệp công tử, đã lâu không gặp.”
Nàng không khách sáo hơn, cũng không quá xa cách, một câu chào vừa đủ, giữ khoảng cách lịch thiệp.
Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Từ hiện rõ vẻ khó coi, đôi mắt hoa đào thoáng lộ ra một cảm xúc mang tên “ủy khuất”: “Liên Y, chẳng lẽ nàng không thể gọi ta là Từ nữa sao?”
Tô Liên Y khẽ mỉm cười lắc đầu: “Diệp công tử là người thông minh, lời đã nói ra thì nên dừng ở đó. Sau này chúng ta vẫn là bạn.”
Trong mắt Diệp Từ hiện lên vẻ không nỡ, dù trước mặt hắn là người con gái đầu tiên mà cả đời này hắn thực sự thích, thật khó buông bỏ. Nhưng hắn cũng hiểu rõ tính cách của nàng, một khi đã quyết định, thì không thay đổi, cũng chẳng bao giờ thất hứa hay hối hận.
Thấy bầu không khí trở nên gượng gạo, Diệp Hoan vội lên tiếng: “Tô cô nương, người mặc ít quá, coi chừng bị lạnh.”
Lúc này Diệp Từ mới để ý Tô Liên Y chỉ mặc một chiếc váy bông mỏng trước mặt hắn. Vốn dĩ áo đông thường rất cồng kềnh, nhưng trên thân hình cao gầy của nàng, nó lại trở nên uyển chuyển, nhẹ nhàng. Kết hợp với gương mặt trắng trẻo, thanh nhã của nàng, khiến hắn ngẩn ngơ, chẳng thể rời mắt.
Bộ váy nàng mặc tuy là vải bông, nhưng vốn là loại mặc trong nhà; khi ra ngoài lẽ ra phải khoác thêm áo choàng, nhưng vì vừa rồi tưởng là Vân Phi Tuân trở về nên quá vội vàng, nàng đã chạy ra mà không khoác gì thêm.
“Diệp Hoan công tử, đã lâu không gặp.” Tô Liên Y tươi cười chào hỏi, rồi xoay người nói tiếp: “Hai vị vào trong nhà đi.”
Diệp Hoan gượng cười, trong lòng chỉ mong Tô Liên Y xem mình như không khí, đừng khiến thiếu gia nhà mình ghen tuông; bằng không, người chịu khổ sau cùng vẫn là hắn. Khi hắn cẩn thận liếc nhìn thiếu gia, liền giật mình kinh hãi.
Lúc này trên mặt Diệp Từ chẳng còn vẻ cười cợt thường ngày, thay vào đó là sự nghiêm túc hiếm thấy. Đôi mắt hoa đào vốn luôn ẩn chứa ý cười nay lại sâu thẳm đến lạ thường, trong đáy mắt còn phảng phất nét đau thương.
Diệp Hoan kinh ngạc, có lẽ thiếu gia thực sự đã động lòng rồi.
Tô Liên Y bước vào trước mở cửa, nói với Hạ Sơ Huỳnh đang ngồi ngẩn người trong phòng khách: “Là bạn làm ăn của ta, ngươi vào phòng tránh một chút nhé.”
Thân phận của Sơ Huỳnh đặc biệt, tốt nhất đừng để người ngoài biết, huống hồ Diệp Từ lại là người nổi tiếng ở kinh thành.
Sơ Huỳnh gật đầu, nhanh chóng cầm đồ rồi vào phòng của Tô Liên Y.
“Mời vào.” Thấy Sơ Huỳnh đã tránh đi, Tô Liên Y mới mời chủ tớ Diệp Từ vào nhà, rót trà tiếp nước.
“Không biết Diệp công tử đến đây có việc gì?” Liên Y đi thẳng vào vấn đề.
Diệp Từ ngắm nhìn gương mặt của Tô Liên Y đầy lưu luyến, nhưng trong ánh mắt ấy không có chút tà ý, chỉ là giằng co và mâu thuẫn.
Diệp Hoan khẽ chạm nhẹ vào chân hắn, hạ giọng nhắc: “Thiếu gia, Tô cô nương đang hỏi kìa.”
Diệp Từ cuối cùng cũng thu ánh nhìn lại, sâu sắc nhìn nàng thêm một lần: “Đại điển đăng cơ đã qua, hoàng thượng điều ba mươi vạn tinh binh trấn áp phản vương, do Kim Bằng đại tướng quân Vân Phi Dương và đệ đệ hắn là Vân Phi Tuân thống lĩnh. Trận chiến này vốn không có gì nghi ngờ, cũng có nghĩa là loạn lạc ở nước Loan sắp hoàn toàn bình định.
Diệp gia chúng ta buôn bán khắp nơi, ở phương Nam và phương Đông cũng không ít cơ sở. Trận chiến này ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà ta rất lớn, nên phụ thân đã cử huynh đệ chúng ta lập tức đến đó xử lý.”
Trong lòng Diệp Hoan chỉ biết thở dài, thiếu gia thật sự đã mê muội Tô cô nương rồi. Việc hắn đi hay ở vốn đâu cần phải tự mình đến báo, huống chi còn tường tận như thế này.
Tô Liên Y nghe vậy thì chấn động: Vân Phi Tuân… hoàng thượng lại phái Vân Phi Tuân ra chiến trường?
Trong phòng, Hạ Sơ Huỳnh đang lắng nghe cũng khẽ giật mình, nhưng rồi lập tức hiểu ra: Có lẽ là Vân Phi Tuân tự mình xin đi. Muốn giành vị thế trong gia tộc, trước hết phải có thực lực của riêng mình, giống hệt như Vân Phi Dương năm xưa.
Nghĩ đến chuyện cũ ấy, tim nàng ta bỗng nhói đau.
Mọi người đều biết trong hậu viện Vân gia có một người thiếp xuất thân từ dòng dõi trọng thần triều trước. Theo lý mà nói, với tác phong của Vân gia, hôn sự như vậy vốn không thể xảy ra, ngay cả hoàng đế khi ấy cũng có phần e dè. Thế nhưng Vân Phi Dương lại đem lòng yêu sâu đậm người con gái ấy, bất chấp sự phản đối của cả gia tộc, kiên quyết cưới nàng ta về làm thê.
Vân Phi Dương năm xưa vì sao có thể thành công? Tất nhiên là nhờ vào thực lực của chính mình, Vân gia không dám quản thúc quá gắt gao, ngay cả hoàng thất cũng chẳng dám can thiệp quá sâu. Bây giờ, e rằng Phi Tuân cũng muốn đi theo con đường của huynh trưởng, muốn lấy Liên Y chăng?
Hạ Sơ Huỳnh khẽ cười chua chát. Vân Phi Tuân vì Tô Liên Y mà lao ra chiến trường, thật cảm động biết bao… Nhưng chuyện tương tự lại xảy ra với chính phu quân nàng ta, để rồi nàng ta chỉ còn biết đau đớn đến tột cùng.
Ngoài kia, Tô Liên Y đương nhiên không biết trong nhà Hạ Sơ Huỳnh đang thương tâm. Nghe xong lời Diệp Từ, ngoài sự kinh ngạc thoáng qua, trong lòng nàng lại dâng lên niềm vui mừng lặng lẽ. Trước kia, Vân Phi Tuân từng nói rằng muốn lập công danh, phải có thực quyền, để có thể chống lại sự sắp đặt của gia tộc.
Nàng hạnh phúc đến mức muốn bật cười, nhưng trước mặt chủ tớ Diệp Từ, nàng không thể biểu lộ, đành phải kìm nén lại.
Diệp Từ thầm thở dài. Thì ra, khi nghe tin hắn sắp rời đi, Tô Liên Y lại vui đến vậy…
“Liên Y, sau này… chúng ta… còn có thể… gặp lại không?” Vị Diệp tam công tử từng một thời kiêu ngạo phong lưu, nay cũng trở nên do dự, ngập ngừng như thế.
Tô Liên Y lúc này mới nhớ ra phần lời sau của hắn. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, bao muộn phiền những ngày vừa qua đều tan biến. Nàng như tràn đầy sinh lực, biết rõ con đường phía trước mình nên đi thế nào.
Nàng mỉm cười gật đầu: “Có lẽ, sau này chúng ta vẫn sẽ có cơ hội hợp tác.”
Vân Phi Tuân đang nỗ lực hết mình, vậy nàng còn lý do gì để dậm chân tại chỗ? Nàng cũng phải có thực lực của riêng mình. Nàng muốn để cho Vân gia thấy rằng, nàng không phải là một nữ nhân yếu đuối chỉ biết dựa dẫm quyền quý, nàng là Tô Liên Y duy nhất trên đời này.
Trong đầu nàng bỗng vang lên câu nói gây chấn động từng nghe ở thời hiện đại từ một ngôi sao nổi tiếng: “Ta chính là hào môn!”
Cảm giác phấn khích dâng trào — không muốn dựa dẫm ai, chỉ muốn dùng chính sức mình để đạt đến giấc mơ — khiến nàng bỗng thấy lòng nóng rực.
Diệp Từ hơi khựng lại, cảm nhận rõ rệt tâm trạng của Tô Liên Y đã đột nhiên thay đổi, tựa như vừa rồi nàng chỉ nói một chữ “có lẽ”, nhưng hắn lại có dự cảm rằng… hai người thực sự sẽ còn gặp lại.
Trái tim vốn nặng nề của hắn cũng trở nên nhẹ nhõm, ánh mắt dần khôi phục lại vẻ sắc sảo thường ngày, bắt đầu quan sát xung quanh một cách tỉ mỉ: “Liên Y, còn Đại Hổ đâu?” Hắn dò hỏi.
“Người thân ở xa của hắn vừa qua đời, nên hắn về chịu tang rồi.” Nàng vẫn trả lời theo cái cớ đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Ánh mắt Diệp Từ khẽ lóe lên, nhưng hắn hiểu rõ lúc này không nên gây thêm chuyện, bèn đứng dậy nói: “Đã vậy, ta không quấy rầy Liên Y nữa. Xin nàng giữ gìn sức khỏe, mong ngày tái ngộ.” Điều hắn cần làm lúc này chính là… chờ đợi. Chờ đợi một cách kiên nhẫn.
Tô Liên Y cũng đứng lên, đáp lễ: “Diệp công tử có việc bận, ta cũng không giữ lại. Trên đường cẩn thận nhé, mong sau này chúng ta có thể hợp tác.”
Diệp gia là gia tộc giàu nhất kinh thành, nếu nàng muốn thực hiện kế hoạch trong đầu, rất có thể sẽ cần đến sự giúp sức của họ.
Diệp Từ luyến tiếc nhìn nàng lần cuối rồi xoay người rời đi. Tô Liên Y khoác áo choàng, tiễn chủ tớ họ ra tận cửa, mãi đến khi cỗ xe ngựa khuất bóng mới đóng cổng lại, nhanh chân trở vào.
Bước chân nàng nhẹ tênh, khó mà che giấu được niềm vui, lòng háo hức muốn chia sẻ ngay với Hạ Sơ Huỳnh.
Khi đẩy cửa bước vào, thấy Sơ Huỳnh đã đứng ở đại sảnh, đôi mắt trong veo ánh lên nụ cười rạng rỡ: “Chúc mừng Liên Y!”
Tô Liên Y ngạc nhiên: “Chúc mừng gì cơ?”
Sơ Huỳnh khúc khích cười: “Ngươi còn giả vờ ư? Vừa rồi ta nghe hết cả rồi. Phi Tuân không về là vì đã xin đi đánh dẹp phản vương, đó là đang lập công lập nghiệp đấy. Nếu thắng trận, không chừng sẽ được hoàng thượng ban thưởng ngay trên triều đình, đó chẳng phải là thời điểm tốt nhất để xin ban hôn hay sao? Một khi hoàng thượng đã mở miệng, Vân gia có không muốn cũng phải đồng ý.”