Tô Liên Y vốn chỉ nghĩ đến việc Vân Phi Tuân nâng cao thế lực, chứ chưa từng nghĩ đến chuyện ban hôn. Gương mặt nàng thoáng đỏ bừng vì ngượng: “Ừ… mong là vậy thôi.”
Miệng thì nói thế, nhưng tim lại rộn ràng như có pháo nổ tưng bừng.
Sơ Huỳnh cố tình trêu ghẹo: “Ôi trời, thật tội nghiệp cho tấm lòng của ta, một tấm chân tình mà bị người ta nghi ngờ. Ôi… tấm lòng đáng thương của ta…”
Tô Liên Y vội vàng kéo tay nàng ta: “Đừng nói linh tinh! Ta đâu có nghi ngờ gì chứ?” Nàng chỉ là… xấu hổ thôi mà!
Sơ Huỳnh bật cười, không trêu nữa, nhưng trong lòng lại dâng lên vị chua xót đến nghẹn ngào, sống mũi cay cay, hốc mắt đỏ hoe.
Tô Liên Y giật mình: “Ngươi sao vậy? Đang yên lành tự dưng lại khóc à?”
Sơ Huỳnh cố nuốt ngược giọt nước mắt trở vào, gượng cười lắc đầu: “Là vì ta vui cho ngươi thôi. Ta tuy có nhiều muội muội, nhưng đều khác mẹ, bình thường cũng chẳng mấy khi hòa thuận. Ở bên Liên Y, ta mới cảm nhận được tình cảm như tỷ muội ruột. Cảm ơn ngươi nhé, Liên Y.”
Khóe môi Tô Liên Y giật giật, nàng cọ tay vào cánh tay mình hai cái: “Gì thế? Giữa mùa đông còn muốn làm ta nổi da gà à? Xấu xa thật!” Tuy miệng than vậy nhưng trong lòng lại ngọt ngào vô cùng.
Sơ Huỳnh nắm lấy tay nàng, kéo cùng ngồi xuống bên bàn. Chuyện Vân Phi Dương năm xưa chống lại cả Vân gia để cưới mỹ nhân đã lan khắp giới quý tộc. Trước kia nàng ta chỉ thấy có phần mất mặt, chẳng hề đau lòng. Có lẽ khi ấy nàng ta đã chai lì. Nhưng bây giờ… lại thấy tim nhói lên từng cơn.
“Liên Y, tiếp theo ngươi có tính toán gì không?” Sơ Huỳnh lắc lắc đầu, gạt bỏ tâm tình ảm đạm, ép mình chuyên tâm vào chuyện của Tô Liên Y. Nàng ta thầm hứa: Dù thế nào, ta nhất định sẽ giúp Liên Y hạnh phúc.
Khác hẳn vẻ u sầu những ngày trước, lúc này Tô Liên Y tràn đầy ý chí. Đôi mắt thông minh sáng lấp lánh, khuôn mặt trắng mịn, thanh nhã như được ánh sáng bao phủ, toát ra vẻ đẹp tự tin khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng bị thu hút, ngay cả Hạ Sơ Huỳnh cũng phải thầm kinh ngạc.
“Tiểu Huỳnh, hoàng thất của các người có hoàng thương không?” Một ý tưởng vừa lóe lên trong đầu nàng.
Muốn có danh vọng, chỉ có hai con đường, một là làm thương nhân, hai là làm y. Dù sao nàng cũng không chắc chắn về việc kinh doanh, nhưng đi buôn có lẽ dễ hơn làm nghề y. Không vì lý do nào khác mà bởi y thuật phương Tây ở thời đại này chưa ai hiểu rõ.
Điều này cũng giống như ca phẫu thuật mà nàng đã thực hiện cho Sơ Huỳnh: Nếu thành công thì đó là thần linh hiển linh, diệu thủ hồi xuân. Nhưng nếu thất bại thì sẽ bị xem là cố ý gây thương tích, thậm chí là kẻ giết người máu lạnh.
Ca phẫu thuật cho Sơ Huỳnh thành công đến tám phần là nhờ may mắn, nhưng nàng không dám đảm bảo lần sau… hay những lần sau nữa cũng sẽ luôn gặp may như vậy.
Vì thế, nàng quyết định không đi theo con đường y thuật, mà sẽ đi theo con đường thương nghiệp.
“Hoàng thương? Đó là gì?” Sơ Huỳnh ngẩn người.
Không có hoàng thương sao? Thế thì tốt quá! Tô Liên Y thầm mừng: “Nói đơn giản thì đó là thương nhân chuyên phục vụ hoàng thất, chẳng hạn phụ trách mua sắm cho cung đình, tìm kiếm những vật phẩm quý hiếm trong dân gian hay từ nước ngoài. Khi gặp loạn lạc, họ cũng có thể phụ trách lo lương thảo hay giám sát việc chế tạo vũ khí cho triều đình.”
Thực ra nàng cũng không thật sự hiểu rõ hoàng thương là gì, trước đây chỉ nghe nói chứ chưa từng nghiên cứu kỹ. Dù sao nàng vốn là bác sĩ, thời gian giải trí vốn ít ỏi, giờ chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà nói ra vậy.
Nghe xong, Sơ Huỳnh gật gù: “À… trước giờ những việc này vốn có người làm, nhưng chưa từng có một người chuyên quản lý, ai nấy đều làm việc riêng của mình. Nhưng… Liên Y, ngươi muốn nhận lấy việc này để làm gì?”
Tô Liên Y mỉm cười: “Ta muốn có quan chức, muốn có thực quyền.”
Hoàng thương bề ngoài tuy là một thương nhân, nhưng thực chất lại có liên hệ chặt chẽ với nhiều thế lực khác nhau.
Vân Phi Tuân vì tương lai của họ mà liều mình xông pha chiến trường, vậy nàng cũng phải nắm giữ thực quyền nơi hậu phương, kiềm chế những kẻ có ý ngáng đường, để không ai có thể cản trở họ.
Sơ Huỳnh vẫn chưa hiểu lắm: “Nhưng chẳng phải trước đây ta đã nói rồi sao, về kinh thành ta sẽ nhận ngươi làm nghĩa muội, từ nay thân phận của ngươi chính là quận chúa mà?”
Tô Liên Y khẽ lắc đầu, nở nụ cười: “Quận chúa chỉ là một cái tước vị, cùng lắm mỗi năm phát cho ta ít bổng lộc, nhưng không có quyền hành. Tiểu Huỳnh, nngươi là người trong hoàng thất, hiểu rõ hơn ta. Ta lấy một ví dụ đơn giản thôi nhé, giả như Phi Tuân thắng trận khải hoàn, rồi xin hoàng thượng ban hôn. Nếu Vân tướng quân nhất quyết phản đối, hoàng thượng có thể làm gì? Chẳng lẽ còn cố ép ban hôn sao?”
Sơ Huỳnh ngẩn người, rồi chậm rãi gật đầu: “Ừ… đúng thật là vậy.”
“Ta nghe Phi Tuân nói, trước kia ở doanh trại, hắn vốn không phải người thích tranh giành hơn thua, tính tình lại khiêm nhường. Nếu Vân tướng quân kiên quyết phản đối, trong triều không ai ủng hộ Phi Tuân thì hoàng thượng cũng khó xử. Nhưng nếu ta có thế lực, có vài vị đại thần nể mặt ta mà nói giúp vài câu, hoàng thượng ắt sẽ thuận thế mà ban hôn.” Tô Liên Y kiên nhẫn giải thích.
Sơ Huỳnh bừng tỉnh, vô cùng kinh ngạc: “Liên Y, sao ngươi sinh ra trong một gia đình nông dân mà nhìn đời lại thông suốt hơn cả ta vậy?”
Tô Liên Y không biết trả lời thế nào, có lẽ bởi nàng vốn là người hiện đại, đã thấy nhiều chuyện như thế?
“Có lẽ là vì ta từng làm ăn buôn bán chăng.”
Sơ Huỳnh đồng tình với suy nghĩ của Tô Liên Y. Lúc đầu nàng ta không hiểu tại sao một thương nhân có phẩm cấp lại có quyền thế, nhưng nghĩ lại: Quan lại trong triều ai chẳng có sản nghiệp? Nếu Tô Liên Y phụ trách việc mua sắm cho hoàng gia thì đương nhiên nắm quyền quyết định, lúc ấy các đại thần khác tự nhiên sẽ phải nể mặt nàng.
Nghĩ vậy, Sơ Huỳnh thấy hơi áy náy – có vẻ như đang lợi dụng cả hoàng huynh của mình – nhưng nàng tin Tô Liên Y sẽ không làm những chuyện vượt quá giới hạn. Vì thế, chức hoàng thương này, nàng ta nhất định phải giúp Tô Liên Y giành cho bằng được.
Vừa định mở miệng đồng ý, bỗng trong lòng Sơ Huỳnh dâng lên một nỗi chua xót, nàng ta vô thức nắm tay Tô Liên Y: “Liên Y, để một nữ tử như ngươi phải lo liệu những chuyện khó khăn này… thật sự là làm khổ ngươi quá rồi.”
Nàng ta chỉ biết thở dài, bởi Tô Liên Y không có một người cha quyền thế chống lưng. Hạnh phúc của nữ tử bình thường, chẳng phải đều nhờ vào thế lực của người cha hay sao?
Tô Liên Y bật cười khúc khích, đoán được Sơ Huỳnh đang nghĩ gì. Đúng vậy, chuyện “dựa vào cha” ở thời cổ đại càng lộ liễu hơn cả hiện đại; so ra, hiện đại còn dễ chịu hơn nhiều.
“Không sao cả, ta thích dùng chính sức mình để đạt được điều mình muốn. Hơn nữa, ta cũng rất thích người cha hiện tại của ta.” Tô Liên Y cố ý nhấn mạnh hai chữ hiện tại. Người ngoài có thể hiểu rằng nàng đang khen cha mình nay đã thay đổi, nhưng thực chất, ý nàng là: Tô Phong chỉ là người cha trong thế giới này mà thôi.
Sau đó, Tô Liên Y kể cho Sơ Huỳnh nghe về quá khứ của Tô Phong, phần là nghe từ người khác, phần là do chính nàng quan sát. Từ khi ông dũng cảm cứu giúp Hứa Quế Hoa, đến khi lấy vợ thì thay đổi hẳn tính nết; rồi sau khi vợ mất lại tự buông thả bản thân. Dù vậy, trong ngôi nhà tồi tàn bẩn thỉu ấy, chỗ sạch sẽ duy nhất lại là bàn thờ, và trong tất cả các bài vị trên đó, bài vị của Hứa Quế Hoa luôn sạch sẽ nhất.
Sơ Huỳnh vô cùng kinh ngạc, trước đây nàng ta chỉ nghĩ Tô Phong là một lão già bê bối, không ngờ ông ta lại là người si tình đến thế.
Trong lòng nàng ta dâng lên một cảm giác khó tả, giống như muốn phá bỏ chiếc gông xiềng nặng nề trên người mà vùng thoát ra ngoài.
Nếu có một nam nhân thật sự yêu thương mình, toàn tâm toàn ý vì mình… thì thực ra… nàng ta cũng chẳng màng đến phú quý vinh hoa; ngay cả cuộc sống hiện tại, nàng ta cũng có thể hài lòng chấp nhận.
Tpp Liên Y cảm thấy từ lúc Diệp Từ ghé thăm, tâm trạng của Sơ Huỳnh luôn bất ổn, vừa rồi suýt khóc, giờ lại ủ rũ. Nàng khẽ vỗ vai Sơ Huỳnh: “Yên tâm đi, Kim Bằng tướng quân và Phi Tuân nhất định sẽ bình an vô sự. Đợi họ khải hoàn trở về, cũng là lúc đến đón ngươi. Hiện giờ không đến, chắc là vì sợ những thế lực còn sót lại biết tin rồi nhân cơ hội trả thù ngươi mà thôi.”
Sơ Huỳnh chỉ biết bất lực, nhưng lại không muốn bộc lộ nỗi đau trong lòng, vừa chẳng thay đổi được gì, lại còn khiến Tô Liên Y thêm lo.
Nàng ta chỉ cố gượng cười: “Biết rồi, hì hì… là ta đa sầu đa cảm quá thôi.”
Tô Liên Y cười cưng chiều, đưa tay chọc nhẹ trán nàng: “Ngốc thật, đã làm mẹ rồi mà vẫn trẻ con như thế. Đợi khi Hy Đồng lớn lên, nó nhìn thấy sẽ chê cười ngươi đó.”
Đúng lúc ấy Hy Đồng tỉnh dậy, như thể mang đến bầu không khí vui vẻ. Hai người vội chạy lại dỗ dành đứa bé đang khóc, cùng chơi với nó, tiếng cười vang khắp nhà.
Tô Liên Y đã gạt bỏ những muộn phiền, đặt ra mục tiêu phấn đấu mới. Còn Sơ Huỳnh – rốt cuộc nàng vui hay buồn – thì chỉ có chính nàng ta mới rõ.
…
Tết Nguyên Đán đã đến.
Vì quốc tang nên không được phép có không khí vui mừng; không được mặc đồ đỏ xanh, không được đốt pháo, ngay cả sân khấu hát kịch chỉ diễn mỗi năm một lần cũng bị cấm dựng lên, tất cả người dân trên toàn quốc đều bị ép phải để tang cho tiên hoàng.
Nhưng ở nơi hẻo lánh nghèo nàn như thôn Tô Gia, mọi người chỉ cần đóng cửa lại thì vẫn vui vẻ như thường.
Năm mới đến, tất nhiên là phải mời cha con Tô gia đến chung vui: Tô Phong, Tô Hạo và Tô Bạch, ba cha con đáng thương, ai cũng là gã độc thân.
Tô Phong thì tuyệt đối không chịu tái hôn; trong mắt ông chỉ có một mình Hứa Quế Hoa, cho đến tận lúc chết cũng vậy.
Trước đây, họ Giang từng đến năn nỉ muốn hàn gắn với Tô Hạo, nhưng Tô Hạo không đồng ý. Tô Hạo bây giờ đã khác hẳn, không còn là người thật thà đến mức ngốc nghếch như trước nữa. Hắn chỉ nói hai người vốn không hợp, kiên quyết từ chối quay lại.
Còn Tô Bạch thì nhìn đại ca tuấn tú, cởi mở của mình rồi nhìn Sơ Huỳnh ngây thơ thuần khiết, bèn buột miệng đề nghị: “Hay là đại ca với Sơ Huỳnh tỷ ở với nhau luôn đi cho rồi.”
Kết quả là bị Tô Liên Y đánh cho một trận tơi tả. Phải biết rằng, từ sau khi Tô Bạch lên phụ việc ở xưởng rượu, rồi vào huyện học hành, đã lâu lắm hắn không bị ăn đòn; lần này bị đánh, bản thân còn thấy thật oan ức.
Sơ Huỳnh thì không giận, nhìn Tô Liên Y chẳng chút dáng vẻ tiểu thư mà ra tay đánh người, còn đứng bên cạnh cổ vũ hò hét; ngay cả bé Hy Đồng cũng cười khanh khách theo.
Tô Bạch cảm thấy mình thật oan uổng, hắn cũng chỉ có lòng tốt thôi mà. Nhưng Tô Liên Y thì giận điên người; hắn đúng là không muốn sống nữa rồi! Nếu những lời ấy mà truyền ra ngoài, dù Sơ Huỳnh không để bụng, thì Kim Bằng tướng quân cũng sẽ lột da hắn thành từng mảnh.
Tô Hạo chỉ cười cười, không để bụng cũng chẳng động lòng. Không phải vì Sơ Huỳnh không tốt, mà là trong lòng hắn đã có bóng ma về hôn nhân, chỉ có thể dùng thời gian từ từ chữa lành. Nếu không bước ra khỏi cái bóng ấy thì cũng chẳng thể nào kết hôn thêm lần nữa. Lúc này, trong lòng hắn chỉ có việc làm ăn, ngoài ra không có gì khác.
Còn Tô Phong thì chẳng thèm bận tâm đến chuyện Tô Liên Y đánh Tô Bạch ra sao. Trong lòng ông, vị trí số một luôn là người vợ đã khuất Hứa Quế Hoa; vị trí thứ hai là cô con gái cưng Tô Liên Y; thứ ba là Tô Liên Y, thứ tư là Tô Liên Y, thứ năm vẫn là Tô Liên Y… Đếm mãi không biết đến vị trí thứ mấy mới đổi thành người khác, mà người đó chính là đứa bé trai đang nằm trong lòng ông, bé Hy Đồng.
Hy Đồng tuy là con của Hoàng thị sinh ra, nhưng lại do chính con gái cưng Liên Y thực hiện cái gọi là “phẫu thuật” để đỡ đẻ, nên trong lòng ông, đứa bé này không chỉ thuộc về họ Hoàng, mà còn thuộc về Liên Y nữa. Ông muốn cưng chiều thằng bé giống như đang yêu thương chính cháu ngoại của mình.
Sơ Huỳnh thấy Tô Phong kiên nhẫn dỗ dành Hy Đồng, ánh mắt đầy yêu thương chẳng thể giả vờ mà có được, liền vô thức mỉm cười. Lúc mượn cớ quay về phòng lấy đồ, nàng ta không kìm được mà rơi lệ.
Phụ hoàng đã về cõi tiên… Nếu phụ hoàng vẫn còn, có phải ông cũng sẽ thương yêu bế ẵm Hy Đồng như thế này không?
Tô Liên Y bước vào phòng, thấy Sơ Huỳnh đang khóc thì trong lòng đã đoán ra được vài phần, liền nhẹ nhàng ôm lấy nàng ta, khẽ vỗ lưng an ủi: “Sinh lão bệnh tử vốn là lẽ thường tình trong đời người. Sau này chúng ta cũng sẽ như thế thôi. Với lại… phụ hoàng của ngươi là chân long thiên tử, biết đâu giờ này người đã ở chốn tiên giới, được xếp vào hàng tiên ban cũng không chừng.”
Sơ Huỳnh khóc thầm trong lòng nhưng lại thấy xúc động sâu sắc. Nàng ta sẽ mãi nhớ rằng, khi mình yếu đuối và mờ mịt nhất, người ở bên cạnh cùng nàng vượt qua, chỉ có một, chính là Tô Liên Y.
Có Tô Phong trông trẻ, Tô Liên Y và Sơ Huỳnh nhẹ nhõm đi nhiều; bữa tối hai người còn cùng nhau nấu nướng.
Lúc đầu Sơ Huỳnh còn có chút lo lắng, nhưng Liên Y lại mỉm cười bảo nàng ta yên tâm. Tô Phong khác hẳn với những người đàn ông mặc kệ việc nhà; ông yêu thương Hứa Quế Hoa đến tận xương tủy, giống như hồi trước kia vậy, ngay cả tã lót của Tô Liên Y khi còn bé cũng đều do Tô Phong tự tay thay.
Sơ Huỳnh bật cười khúc khích, trong lòng càng thêm thán phục lão gia Tô gia. Kiếp này đã như vậy, không thể quay đầu; nếu có kiếp sau, nàng ta thà được đầu thai về một ngôi làng yên bình như thế này, có một người thật lòng yêu thương mình và che chở cho mình cùng sống đến bạc đầu, thế thì kiếp này cũng đã đủ mãn nguyện rồi.
Tiếng cười nói rộn rã, ăn uống no say; Sơ Huỳnh dỗ Hy Đồng đi ngủ, còn Tô Phong và Tô Bạch thì về nhà mình ngủ, chỉ có Tô Hạo ở lại vì có chuyện cần bàn với Tô Liên Y.
Tô Liên Y pha trà, rót cho Tô Hạo: “Ca, có chuyện gì vậy? Trông ngươi nghiêm túc quá.”
Tô Hạo nhận chén trà, nhấp một ngụm rồi gật đầu: “Liên Y, thật không giấu ngươi, ta đúng là có chuyện muốn nhờ.”
“Vâng, ngươi cứ nói.” Tô Liên Y ngồi xuống.
Tô Hạo nói: “Ta nghe ở huyện thành rằng hoàng thượng đã phái quân đi trấn áp phản quân, chẳng bao lâu nữa sẽ thắng. Nghĩ đến phía Đông và phía Nam sẽ cần khôi phục, chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội kinh doanh, ta đã bàn với Tiền Hội định đi trước thám thính.”
Tô Liên Y mỉm cười, thì ra ca ca vẫn chưa từ bỏ ý định, trong lòng nàng cũng thầm cảm khái: Tô Hạo đúng là một người cầu tiến, không cam chịu dậm chân tại chỗ.
“Dù biết ngươi không muốn tham gia vào chuyện của xưởng rượu nữa, nhưng ngoài ngươi ra, ta thật sự không biết giao xưởng và cửa hàng rượu cho ai cả.” Tô Hạo ngập ngừng nói.
Điều khiến Tô Hạo kinh ngạc là Tô Liên Y không những không từ chối mà còn lập tức đồng ý: “Ca yên tâm đi, xưởng rượu cứ giao cho ta là được.” Từ nay, nàng sẽ thật sự phát huy hết khả năng của mình.