Thiên Kim Danh Y

Chương 137

Ngoại trừ đêm Giao thừa, những ngày khác Tô Liên Y đều khéo léo từ chối những buổi tụ họp của Tô gia, lấy cớ là trẻ sơ sinh không nên ồn ào quá. Năm mới vốn là dịp để gia đình đoàn tụ, nhưng Hạ Sơ Huỳnh lại đang âm thầm để tang phụ hoàng, nàng thấy vậy mà đau lòng, không muốn quấy rầy nhiều.

Hơn nữa, lúc này Vân Phi Tuân vẫn đang dẫn quân chinh chiến. Dù thiên hạ đều nói rằng cuộc chiến này chẳng bao lâu nữa sẽ toàn thắng, nhưng Đông Vương và Nam Vương đều là những người có kinh nghiệm chiến trận dày dạn, tuyệt đối không dễ đối phó. Ai nấy đều trông ngóng tin thắng trận, nhưng trong lòng Tô Liên Y vẫn nặng trĩu lo lắng cho người mình yêu.

Hy Đồng bú xong thì ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, gương mặt ngủ say hệt như một thiên thần, ngây thơ, vô tội.

Sơ Huỳnh mặc một bộ y phục trắng, ở trong phòng chăm sóc Hy Đồng, còn Tô Liên Y thì ngồi ở bàn trong phòng khách, mở cuốn sổ trắng, chấm mực và bắt đầu viết kế hoạch tiếp theo.

Sau mấy tháng miệt mài luyện tập, chữ viết bút lông của Tô Liên Y đã tiến bộ vượt bậc so với trước, tuy chưa thể gọi là xuất sắc nhưng cũng đủ khiến người khác nhìn vào hài lòng.

Tô Liên Y vốn là người luôn có kế hoạch rõ ràng, hiếm khi làm điều gì chưa chuẩn bị hay đánh trận chưa nắm chắc. Bây giờ đã quyết tâm bung hết sức để làm nên chuyện lớn, tất nhiên phải vạch ra kế hoạch trước. Không chỉ xưởng rượu cần phát triển, ngay cả xưởng mỹ phẩm của nàng cũng phải mở rộng.

Nàng cần tiền, thật nhiều tiền, dùng tiền để tự trang bị cho mình, để không ai có thể xem thường, không ai có cơ hội chê bai lựa chọn.

Đêm yên tĩnh trôi qua, trong phòng chỉ có tiếng củi than nổ tí tách. Tô Liên Y vừa viết vừa sửa kế hoạch, đến tận nửa đêm mới thổi khô mực trên trang giấy, đóng sổ lại rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Tô Hạo là người làm việc dứt khoát, còn Tiền Hội cũng là người cần cù cầu tiến. Mới chỉ qua năm được năm ngày, còn chưa tới Rằm tháng Giêng, hai người đã thu xếp hành lý, tiến về thành vừa mới được bình định, tranh thủ ký kết thương vụ đầu tiên, đào được “thùng vàng” đầu tiên của mình.

Năm ngày ấy Tô Liên Y cũng chẳng hề nhàn rỗi. Nàng triệu tập bà con trong thôn, công khai hai bản kế hoạch đã chuẩn bị từ trước, một là dự án nuôi bọ cạp núi nhân tạo, hai là dự án trồng hoa Bạc Ngân Tử.

Mọi người trong thôn mừng rỡ vô cùng, một lòng một dạ tin tưởng Tô Liên Y, cứ như chỉ cần đi theo nàng thì tuyệt đối sẽ không lỗ vốn, không chịu thiệt bao giờ, ai nấy đều tranh nhau đăng ký tham gia.

Kỹ thuật nuôi bọ cạp và trồng hoa Bạc Ngân Tử trước đây đã được nghiên cứu hoàn thiện với sự trợ giúp của nhiều người, giờ chỉ còn chờ từng bước triển khai.

Bà con ghi danh xong thì lập tức bước vào giai đoạn đào tạo. Giảng viên hướng dẫn không ai khác chính là Tô Bạch. Vì học viện trong huyện nghỉ Tết nên Tô Bạch rảnh rỗi, liền bị Tô Liên Y kéo đi phụ trách dạy bà con theo đúng phương pháp mà nàng đã soạn sẵn.

Chiếc xe lừa nhỏ của Tô Liên Y trước đây đã bị Vân Phi Tuân mang đi, mất phương tiện di chuyển, nên nàng đến chợ gia súc mua một chiếc xe ngựa nhỏ xinh. Con ngựa này toàn thân đen nhánh, chỉ có một vệt trắng trên trán, nhìn vô cùng ưa mắt.

Từ nay trở đi, Tô Liên Y sẽ đánh chiếc xe ngựa đen nhánh ấy qua lại giữa thôn Tô gia, huyện Nhạc Vọng và xưởng mỹ phẩm Thần Tiên Phương. Những tháng ngày nhàn nhã trước đây không còn nữa, nàng lại trở về guồng quay bận rộn không ngơi nghỉ.

Khi Tô Liên Y đến cửa hàng rượu, quản sự Kiều Lục và các tiểu nhị đều vô cùng vui mừng. Bọn họ cứ tưởng Tô Liên Y sẽ không bao giờ tới cửa hàng nữa, giờ lại thấy nàng xuất hiện, phải nói là vui mừng khôn xiết.

Sau khi dặn dò vài câu dưới lầu, Tô Liên Y xách một chiếc rương da nhỏ lên tầng hai. Mở rương ra, bên trong đầy những sổ sách và thư tín.

Thư tín? Chuyện này phải kể lại từ mấy tháng trước, khi nàng tham gia buổi tiệc của Quần Anh hội. Trong buổi yến ấy, Tô Liên Y từng giảng giải về bệnh phong thấp cho một vị lão thương nhân, rồi bảo mọi người để lại địa chỉ để nàng gửi thảo dược đã điều chế. Sau khi trở về, nàng tranh thủ tìm người phối dược, rồi theo địa chỉ mà mọi người để lại mà gửi đi.

Còn những bức thư này, chính là hồi âm từ những người đã nhận được thuốc.

Nội dung thư hồi âm cũng chỉ xoay quanh vài điểm chính. Trước tiên là cảm ơn Tô Liên Y đã gửi thuốc; tiếp đến là việc Tô Liên Y đã giúp họ một ân tình lớn, nếu sau này nàng có chỗ nào cần, chỉ cần mở miệng, bọn họ nhất định sẽ giúp đỡ; cuối cùng, vẫn quay về bản chất thương nhân — họ nhìn thấy giá trị của phương thuốc, mong muốn mua lại với giá cao, hy vọng Tô Liên Y ra giá.

Ban đầu việc gửi thuốc này, Tô Liên Y hoàn toàn không mang mục đích gì, đơn thuần chỉ là một tấm lòng tốt. Nhưng cây vô tâm trồng thành rừng, nhờ vậy mà kết giao được những thương nhân này, đối với việc nàng sẽ làm trong tương lai, chỉ có lợi chứ không hại.

Tô Liên Y mở từng phong thư ra, lấy một quyển sổ mới, chọn cây bút lông nhỏ nhất, ghi lại tên của tất cả những người viết thư hồi âm, mỗi người một trang, giống như cuốn “danh sách” của Vân Phi Tuân, nàng cũng muốn có một cuốn danh sách của riêng mình.

Mỗi trang bắt đầu bằng tên huyện thành, tiếp đó là tên gia chủ, phía sau để lại khoảng trống lớn, để sau này có thời gian thì hỏi thêm về phạm vi kinh doanh và tài sản của họ. Cuối cùng, thư hồi âm cũng được cẩn thận dán vào trang tương ứng. Một quyển sổ vốn mỏng dính, sau khi xử lý xong, lại biến thành dày cộp.

Những quyển sổ như thế, nàng đã làm hẳn ba quyển.

Đặt sổ ngay ngắn sang một bên, Tô Liên Y cúi đầu trầm ngâm một lúc, rồi khẽ nhếch môi cười, trải giấy ra, cầm bút lông, vài nét liền chép lại phương thuốc một cách chỉnh tề.

Các thương nhân muốn mua phương thuốc? Nàng không bán, mà là… tặng!

Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, không muốn bó buộc vào lợi ích trước mắt. Tiền bạc là chuyện nhỏ, còn tương lai nàng sẽ cần đến những người này rất nhiều, vì vậy việc nàng cần làm bây giờ chính là… ban ân. Ban ân để họ không thể khước từ, cũng chẳng nỡ khước từ.

Chép xong phương thuốc, nàng để sang một bên, rồi trải tờ giấy mới, viết một bức thư ngắn. Văn từ không cầu hoa mỹ, không tỏ vẻ cao cao tại thượng, cũng không hèn hạ khúm núm; lời lẽ khiêm tốn vừa phải, ý tứ rõ ràng quang minh.

Đại ý là Tô Liên Y nàng chỉ là một nữ tử mới bước chân vào thương giới, còn những người nhận thư đều là các bậc tiền bối mà nàng kính trọng. Nàng phối chế phương thuốc nhằm giúp những bậc tiền bối đã đổ mồ hôi xương máu trong thương giới giảm bớt đau nhức, đối với nàng là một vinh hạnh. Được các vị tiền bối khen ngợi và ngỏ ý mua phương thuốc, nàng vô cùng khó xử, vì thế đã quyết định… gửi tặng phương thuốc này cho tất cả tiền bối, coi như biểu lộ lòng tôn kính.

Viết xong, nàng cầm thư đọc lại, thấy chữ mình thật sự quá xấu, bèn nhớ đến những tú tài nghèo ở chợ chuyên sao chép sách thuê, liền bỏ bạc ra thuê họ chép nhiều bản theo số lượng người nhận.

Còn phương thuốc? Tất nhiên không nhờ tú tài chép, nàng giao cho quản sự Kiều Lục của cửa hàng rượu lo liệu.

Kiều Lục vốn cũng có chữ viết rất đẹp, rõ ràng chỉ là phương thuốc, nhưng khi được Kiều Lục chép lại thì lại đẹp tựa thơ ca khiến Tô Liên Y không ngớt tán thán, còn thề rằng từ nay nhất định phải luyện chữ cho tốt. Sở dĩ nàng nhờ Kiều Lục chép phương thuốc chứ không dùng tú tài chính là sợ bọn tú tài chép xong sẽ ghi nhớ trong đầu, rồi truyền ra ngoài.

Sắp xếp xong phương thuốc và thư do tú tài chép, nàng lần lượt bỏ vào phong bì, viết tên người nhận, rồi đưa đến trạm dịch, trả bạc xong thì có người chuyên đưa thư sẽ giao tận tay từng địa chỉ.

Khi mọi việc xong xuôi thì đã là buổi chiều.

Tô Liên Y từ biệt quản sự Kiều Lục rồi ra cửa sau, lên cỗ xe ngựa nhỏ màu đen của mình. Khoảnh khắc xe lăn bánh, nàng bất giác ngây người, vì lại nhớ đến những ngày trước kia. Khi ấy cũng như vậy, nàng đánh xe lừa nhỏ trở về nhà, mà trong nhà có Vân Phi Tuân với gương mặt không chút biểu cảm đang chờ nàng.

Một cảm giác mang theo chút nhói đau âm ỉ từ tận sâu đáy lòng dâng lên, đó là nỗi nhớ.

Trên đường vẫn đầy băng tuyết, Tô Liên Y không dám thúc ngựa đi quá nhanh, cứ để mặc con ngựa đen chạy chầm chậm, còn suy nghĩ của nàng dần phiêu lãng xa xăm. Nàng đang nghĩ gì ư? Tất nhiên là đang nghĩ, không biết lúc này Vân Phi Tuân có khỏe không, đã ăn cơm chưa, có mặc đủ ấm không, có gặp nguy hiểm gì không.

Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn bay tấm áo choàng bông vốn đã buộc rất chặt của nàng. Dù mặc nhiều như thế, một luồng gió vẫn khiến nửa người nàng lạnh buốt. Hàng lông mày thanh tú khẽ chau lại; vốn dĩ trong lòng đã hơi buồn bực vì nỗi nhớ, nay càng thêm u sầu, chỉ bởi nàng vô tình nhớ ra một câu thơ cổ: “Tướng quân giác cung bất đắc khống, Đô hộ thiết y lãnh nan trước.” (Tướng quân vì tay lạnh cứng đến mức không thể kéo nổi cung sừng. Đô hộ thiết y lãnh nan trước: Vị Đô hộ (quan trấn thủ biên cương) mặc áo giáp sắt lạnh buốt khó chịu nổi.)

Đã không nhớ nổi đó là bài văn học nào của thời trung học cơ sở hay trung học phổ thông, khi ấy học chỉ vì muốn thi được điểm cao, từng chữ từng câu đều dịch nghĩa rõ ràng, ghi nhớ từng câu từng chữ, một kiểu học máy móc không kèm cảm xúc. Nhưng bây giờ, chỉ vì một câu thơ ấy mà nàng lo lắng không thôi.

Giữa trời đông giá rét, bản thân nàng đánh xe cũng thấy lạnh đến khó chịu, không biết Vân Phi Tuân lúc này liệu có ổn không.

Vân Phi Dương và Vân Phi Tuân chia quân làm hai ngả, một kéo quân về hướng đông, người kia tiến xuống phía nam. Vì Đông Vương thực lực mạnh hơn, còn Nam Vương kém hơn một bậc.

Theo lẽ thường, với kinh nghiệm của Vân Phi Tuân thì căn bản không đủ tư cách thống lĩnh đại quân, nhưng vì nóng lòng lập công danh, hắn đã lập quân lệnh trạng* ngay trong đại điện.

(*Quân lệnh trạng (軍令狀) là một loại văn thư hoặc cam kết trong quân đội thời phong kiến (Trung Quốc, Việt Nam và một số nước Đông Á) mà tướng lĩnh hoặc binh sĩ tự nguyện viết và ký tên để bày tỏ quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ quân sự, nếu thất bại sẽ chịu phạt theo quân pháp, thậm chí chém đầu.)

Hắn là con trai đích của Vân Tướng quân và là đệ đệ ruột của Đại tướng quân Kim Bằng, được hai người bảo đảm nên mới có được trọng trách này. Hoàng thượng cũng ngầm ủng hộ Vân Phi Tuân, vì trong trận chiến đoạt vị giữa các hoàng tử, Phi Tuân cũng lập được công lớn, chỉ là công lao ấy phần nhiều ẩn trong bóng tối, rất ít người biết đến.

So với việc phản quân chủ động công thành, việc quân tướng Vân gia dẹp loạn dễ dàng hơn nhiều, bởi một bên là công kích mạnh mẽ, một bên lại có quân trú phòng trong thành phối hợp, trong ngoài giáp công. Quả nhiên, thắng lợi liên tiếp kéo đến như nấm mọc sau mưa.

Địa Ninh Thành là một tòa thành rất quan trọng, vị tân tướng quân Vân Phi Tuân vừa mới dẫn quân chiếm lĩnh, đánh lui quân Nam Vương hàng trăm dặm.

Trong đại doanh giữa thành, Vân Phi Tuân đang mở cuộc họp quân sự về kế hoạch công hạ thành tiếp theo, giải thích cho các tướng lĩnh cách thức tấn công. Bởi từ Địa Ninh Thành trở về phía nam, các thành trì đều đã mất, từ thế chủ động biến thành thế bị động, cần công thành, độ khó tăng vọt, đương nhiên phải đặc biệt coi trọng.

Ban đầu, các tướng lĩnh vốn mang thái độ nghi ngờ với vị tân đại tướng quân trẻ tuổi này, cho rằng hắn tuổi còn quá trẻ, lại thiếu kinh nghiệm. Nhưng qua vài trận đánh lớn nhỏ, họ đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn: Vị Vân Phi Tuân tướng quân này tinh thông binh thư, dùng binh như thần, võ nghệ cao cường, không chỉ chỉ huy tác chiến không hề sơ hở, mà còn đề xuất nhiều phương pháp hành quân, tác chiến, huấn luyện, quản lý hoàn toàn mới mẻ.

Rất nhiều phương pháp ấy vốn là kết quả của những buổi trò chuyện tán gẫu giữa Vân Phi Tuân và Tô Liên Y, nay không ngờ lại đem ra dùng thật sự.

Trong lúc giảng giải, Vân Phi Tuân bỗng ngẩn người: Liên Y, giờ này nàng đang làm gì?

Bình Luận (0)
Comment