Thiên Kim Danh Y

Chương 141

Đêm xuống, Âu Dương phủ.

Âu Dương Thượng Mặc đã lâu không vận động nhiều đến vậy, cũng mệt mỏi lắm. Tắm rửa xong, ông chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.

Đúng lúc ấy, quản gia Từ Hứa Xương vội vã chạy đến, nhẹ nhàng gõ cửa phòng của Âu Dương Thượng Mặc, được ông cho phép mới bước vào.

“Lão gia, thật là tin vui lớn ạ!” Gương mặt ông tràn đầy vui mừng.

Âu Dương Thượng Mặc đã nằm xuống, nghe vậy liền chống người ngồi dậy, không hiểu chuyện gì.

“Lão gia, vừa rồi nha hoàn bên viện Thiên Như đến báo, nói thiếu gia ăn tối xong chỉ làm vỡ có ba cái bình rồi không đập phá nữa, hơn nữa cũng không hề buồn ngủ.”

Bình thường, ngoài lúc ngủ và ăn, thiếu gia Âu Dương Khiêm chưa từng ngừng việc đập phá đồ đạc, nay lại chịu dừng lại, điều này quả thật khiến người ta kinh ngạc. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Từ Hứa Xương vô cùng vui mừng.

Đừng nói là Từ Hứa Xương, ngay cả Âu Dương Thượng Mặc cũng mở to mắt già nua vốn đã hơi mờ đục, nay bỗng sáng hẳn lên: “Thật sao?”

“Thật ạ, lão gia!” Từ Hứa Xương kích động gật đầu liên tục, không biết nên khóc hay nên cười, cảm xúc dâng trào đến mức muốn bật khóc.

Âu Dương Thượng Mặc khựng lại một thoáng, rồi vén chăn đứng dậy: “Nhanh, nhanh, ta phải đi xem!”

Từ Hứa Xương không dám chậm trễ, vội gọi nha hoàn đến hầu hạ lão gia mặc quần áo. Vì chân lão gia không tiện, lại thêm đường mùa đông quá trơn trượt, nên ông ngồi lên xe lăn gỗ, để Từ Hứa Xương đẩy nhanh về viện Thiên Như, nơi Âu Dương Khiêm đang ở.

Viện Thiên Như được đặt tên theo hai người: “Thiên” trong tên của Âu Dương Khiêm, và “Như” tên người vợ đã khuất của Âu Dương Thượng Mặc.

Tuy Âu Dương Khiêm trí óc chậm chạp, nhưng thường ngày rất dễ dỗ, hầu như không nổi cáu, chỉ cần có đủ đồ sứ cho hắn đập phá là sẽ ngoan ngoãn.

Thế nhưng lúc này, hắn lại nhất quyết đòi ra ngoài.

“Đi… đi… Liên… Liên…” Hắn lo lắng chỉ ra cửa, khăng khăng muốn đi, cứ nghĩ rằng chỉ cần ra ngoài là lại có thể vui chơi và gặp được Tô Liên Y.

Người quản lý viện Thiên Như là Phạm thị – vợ của Từ Hứa Xương, cũng là người thân cận nhất mà Âu Dương Thượng Mặc yên tâm giao phó.

Phạm thị thân hình hơi mập, dung mạo bình thường nhưng ánh mắt sắc sảo, xử sự nhanh nhẹn. Thấy nha hoàn trở về, bà lập tức kéo lại hỏi ngay: “Thế nào, đã báo với quản gia chưa?” Giọng đầy sốt ruột.

Thiếu gia muốn ra ngoài, nhưng chưa được lão gia cho phép, nên không ai dám đưa hắn đi. Nếu xảy ra chuyện gì, sẽ không ai chịu nổi trách nhiệm.

Nha hoàn liên tục gật đầu: “Bẩm Phạm mama, nô tỳ đã báo với quản gia rồi ạ.”

Phạm thị lúc này mới yên tâm, bước đến bên cạnh Âu Dương Khiêm, dịu giọng nói chậm rãi: “Thiếu gia xin đừng nóng vội, lát nữa lão gia sẽ đến ngay. Thiếu gia có muốn lấy thêm vài món đồ sứ để chơi không?” Nói rồi, bà lấy mấy chiếc bình và bát sứ đặt trước mặt hắn.

“Không… không… không…” Âu Dương Khiêm bực bội, trong lòng dâng lên một h*m m**n mãnh liệt, không chịu ở trong phòng này thêm chút nào nữa.

Phạm thị kiên nhẫn dỗ dành hắn, chẳng khác gì dỗ trẻ con. Mặc dù Âu Dương Khiêm tuổi còn lớn hơn bà, nhưng bề ngoài lại chẳng nhìn ra, tâm tính thì chẳng khác nào cháu trai mình. Mỗi lần nghĩ đến điều đó, lòng bà lại nhói đau.

Chẳng bao lâu sau, tiếng xe lăn gỗ vang lên bên ngoài cửa, Từ Hứa Xương đẩy Âu Dương Thượng Mặc vào. Âu Dương Khiêm vừa nhìn thấy cha liền vội vã nhào tới: “Cha… cha…” Gọi mãi không thôi.

Trái tim Âu Dương Thượng Mặc mềm nhũn, run rẩy đưa tay xoa đầu con: “Khiêm nhi, cha ở đây rồi, có chuyện gì cứ nói với cha là được.”

Trong lòng ông ngày càng thêm áy náy. Trước kia vẫn nghĩ mình mới là người đáng thương, nhưng giờ mới hiểu bi kịch thực sự là do chính mình tạo ra, người đáng thương thật sự là Khiêm nhị chứ không phải ông.

Nếu không có Tô Liên Y, có lẽ đến giờ ông vẫn chưa nhận ra.

“Đi… đi… Liên… Liên…” Âu Dương Khiêm sốt ruột chỉ ra cửa, muốn đi chơi, muốn tìm Tô Liên Y. Trong suy nghĩ của hắn, Tô Liên Y chính là bạn chơi của mình, giống như trẻ nhỏ có một người bạn thân vậy.

Âu Dương Thượng Mặc vội dỗ dành:

“Khiêm nhi ngoan, Liên Y đã về nhà ngủ rồi, ngày mai mới đến. Hôm nay để bọn họ chơi cùng con, được không? Ngày mai con sẽ gặp lại Liên Y.” Nói rồi ông chỉ vào đám gia nhân vẫn hầu hạ ở viện Thiên Như thường ngày.

Nhưng Âu Dương Khiêm đâu chịu nghe? Hắn vừa khóc vừa làm loạn, một mực đòi tìm Tô Liên Y.

Từ Hứa Xương chợt nhớ đến mấy tiểu đồng vừa chơi với Âu Dương Khiêm lúc chiều, liền vội gọi người đi gọi bọn họ đến, bắt chước phương pháp của Tô Liên Y mà trò chuyện, chơi đùa với Khiêm. Cuối cùng, hắn cũng ngừng khóc, hứng khởi chạy khắp sân lớn của Âu Dương phủ, vui vẻ nô đùa cùng đám tiểu đồng.

Âu Dương Thượng Mặc ngồi trên xe lăn được Từ Hứa Xương đẩy đi, lặng lẽ nhìn mấy tiểu đồng dốc hết sức lực chơi với Âu Dương Khiêm, còn hắn thì cười vui vẻ, gương mặt chẳng còn chút dữ tợn khi đập phá đồ đạc, mà hệt như một đứa trẻ bình thường.

Âu Dương Thượng Mặc khẽ mỉm cười: “Đại Xương, ta đã sai rồi.”

Từ Hứa Xương ngạc nhiên: “Lão gia, tiểu nhân không hiểu ý của ngài.”

Âu Dương Thượng Mặc nói: “Trước kia cứ tưởng chỉ cần bảo vệ Khiêm nhi thật tốt rồi tìm danh y chữa bệnh là đủ. Nhưng nghe Liên Y nói ta mới hiểu, chính ta đã hại Khiêm nhi. Vì sự giam cầm biến tướng của ta mà nó mới thành ra thế này.” Càng nói, giọng ông càng nhỏ dần, sự tự trách sâu sắc ấy chẳng thể diễn tả bằng lời.

“Không… không phải lỗi của ngài, lão gia… ngài làm vậy cũng là để bảo vệ thiếu gia.” Từ Hứa Xương là người hiểu chuyện, dù biết là lỗi của lão gia, nhưng miệng không thể nói thẳng ra. Nghĩ ngợi một hồi, ông chợt nảy ra ý tưởng: “Lão gia, tiểu nhân nghĩ ra một cách, có thể để Tô cô nương khỏi phải đi lại vất vả.”

Âu Dương Thượng Mặc ngạc nhiên vui mừng: “Cách gì?”

Từ Hứa Xương đáp: “Lão gia, ngài còn nhớ mình có một căn nhà ở huyện Nhạc Vọng không? Nếu Tô cô nương vì bận rộn kinh doanh mà không thể ngày nào cũng đến thành An Tế, vậy chúng ta có thể đến huyện Nhạc Vọng tìm nàng ấy!”

Âu Dương Thượng Mặc lập tức bừng tỉnh, kích động vỗ mạnh vào đùi, chẳng còn chút điềm đạm thường ngày: “Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ ra chứ, Liên Y không thể đến, nhưng chúng ta có thể đi!”

Từ Hứa Xương âm thầm thở phào: “Vậy tiểu nhân sẽ cho người đi dọn dẹp căn nhà đó trong vài ngày tới nhé? Tuy vẫn có người trông coi, nhưng chắc giờ cũng cũ kỹ rồi.”

Âu Dương Thượng Mặc căn bản không thể chờ thêm: “Không, Đại Xương, tối nay hãy cho người đi dọn dẹp, sáng mai sớm, chúng ta sẽ lập tức lên đường đến huyện Nhạc Vọng!”

Hôm nay, sự tiến bộ vượt bậc của Âu Dương Khiêm khiến ông vô cùng chấn động. Bây giờ ông mới biết, thì ra con trai mình cũng có vui buồn, cũng có khát vọng học hỏi.

Trước kia chưa hiểu thì thôi, giờ đã hiểu thì không thể để chậm trễ thêm giây phút nào, nhất định phải tận dụng mọi thời gian để rèn luyện trí lực cho Khiêm.

Từ Hứa Xương đã lâu chưa thấy lão gia vì chuyện gì đó mà phấn chấn như vậy, liền vội gọi người đến hầu hạ lão gia, còn bản thân thì chạy đi gọi thêm vài người, trong đêm lập tức đến huyện Nhạc Vọng, dọn dẹp sạch sẽ biệt viện Âu Dương phủ, nhóm lò sưởi lên để sẵn sàng tiếp đón chủ nhân đến vào ngày mai.

Không nói đến sự hỗn loạn ở phủ Âu Dương, nói đến Tô Liên Y.

Nàng ngồi chiếc xe ngựa sang trọng của Âu Dương gia để về nhà. Chiếc xe này còn xa hoa hơn cả xe ngựa trước kia của Lý Ngọc Đường. Dưới chân trải thảm lông dài dày đến mức có thể lút mắt cá chân. Trong xe không phải kiểu ghế dài dựa bên hông mà là ghế ngồi chính diện, được chạm khắc hoa văn tinh xảo chẳng khác gì tác phẩm nghệ thuật, bọc gấm thượng hạng, lại vì là mùa đông nên phía trên còn lót thêm một lớp đệm lông thỏ mềm mại, ấm áp vô cùng.

Sâu trong khoang xe vẫn như thường lệ có một tủ nhỏ, bên trong để sẵn chăn, nến, hoa quả và các vật dụng dự phòng khác.

Giữa khoang xe còn thiết kế sẵn một lỗ tròn, mùa đông có thể đặt lò sưởi chuyên dụng cố định vào đó, bên trong đốt than hồng rực, khiến không gian ấm áp dễ chịu.

Trong môi trường thoải mái như thế,Tô  Liên Y cũng không khỏi thấy buồn ngủ, nhưng nàng cố gắng giữ tỉnh táo, mở tủ nhỏ, phát hiện bên trong có một cuốn sách dạy về kinh doanh, vô cùng vui mừng liền lấy ra đọc chăm chú.

Mấy canh giờ trên đường đi vì cuốn sách này mà trôi qua một cách yên ả.

Văn cổ khác hẳn với văn hiện đại, hầu như không có lời dư thừa, đôi khi chỉ vài chữ ngắn gọn đã tóm gọn cả một sự việc. Cuốn sách mỏng nhưng Tô Liên Y đọc suốt chặng đường, đến khi lật xong trang cuối cùng thì cũng vừa vào đến thôn Tô gia, phu xe dừng lại cung kính hỏi nàng đường đi.

Tô Liên Y cất cuốn sách trở lại trong tủ, chỉ đường, chẳng bao lâu đã về đến nhà.

Theo thói quen nàng lấy bạc định thưởng cho phu xe Âu Dương phủ, nhưng phu xe nhất quyết không nhận, đủ thấy sự quản lý nghiêm ngặt nơi Âu Dương gia. Tiễn phu xe đi rồi, Tô Liên Y mới đẩy cửa sân bước vào nhà.

Hy Đồng đã ngủ, còn Sơ Huỳnh đang may vá bên đèn ngoài sảnh. Nghe tiếng động bên ngoài, nàng ta vui mừng, biết Tô Liên Y đã trở về.

Tô Liên Y vào nhà, cởi áo choàng, nhìn thấy trên bàn đặt một chiếc áo choàng mới tinh, nhưng không phải làm bằng bông mà là lông thú, trong lòng cảm thấy ấm áp.

“Đêm hôm mà ngồi may, không sợ hỏng mắt sao.” Không cần hỏi cũng biết, chiếc áo này lại là Sơ Huỳnh may riêng cho mình.

Hiện giờ, hầu như tất cả quần áo trên người Tô Liên Y đều là do Sơ Huỳnh tự tay may, khiến nàng cảm thấy rất áy náy.

Sơ Huỳnh cười tinh nghịch, đôi mắt to chớp chớp: “Không phải làm ban đêm đâu, chỉ là chờ khi Hy Đồng ngủ thì ta mới may, hì hì.”

Nói rồi lấy áo choàng lên so thử trên người Liên Y: “Áo bông tuy chống gió nhưng không tốt lắm, nếu ngồi xe thì mặc được, còn áo lông thú thì khác, da chống gió, lông giữ ấm, một lớp lông, hai lớp bông, chẳng phải nói chơi đâu.”

Tô Liên Y bật cười: “Ngươi đã từng nghe nói đến áo lông vũ chưa?”

Sơ Huỳnh ngạc nhiên, ngoan ngoãn lắc đầu: “Chưa từng, áo lông vũ là gì vậy?”

“Ngươi biết gà vịt chứ? Dưới mỗi chiếc lông của chúng có một lớp lông tơ, đó mới là thứ nhẹ và giữ ấm nhất. Sau này ta sẽ tìm cách làm mấy chiếc áo lông vũ mặc thử nhé.”

Lông thú đắt đỏ thì tốt, nhưng áo lông vũ cũng không kém: nhẹ, ấm và thoải mái.

“Được thôi!” Sơ Huỳnh cười tươi trả lời.

“Thôi nào, ta cũng về rồi, ngủ đi thôi.”

Đêm đã khuya, Tô Liên Y biết chắc Sơ Huỳnh đang đợi mình, không khỏi bật cười trước sự ngốc nghếch của nàng ta. Nếu tối nay mình ngủ lại ở thành An Tế, chẳng phải Sơ Huỳnh sẽ đợi uổng sao?

Sơ Huỳnh hiểu rõ tính Tô Liên Y nên biết nàng nhất định sẽ về nhà: “Ừ, mai gặp nhé.”

Hai người ai về phòng nấy, rửa mặt rồi nghỉ ngơi, một ngày bận rộn lại khép lại.

Tô Liên Y hoàn toàn không ngờ đến – Âu Dương gia lại đến huyện Nhạc Vọng!

Hôm đó, vừa bước vào quán rượu Tô gia, nàng đã nghe chưởng quầy Kiều Lục nói ra tin tức khiến giới thương nhân huyện Nhạc Vọng đều chấn động. Âu Dương phủ vốn là tòa cổ trạch mấy trăm năm, sao Âu Dương lão gia lại đột ngột đến huyện Nhạc Vọng?

Tô Liên Y khẽ sững người, rồi lập tức đoán ra: Chắc chắn là vì nàng mà đến.

Ngay lập tức nàng thu xếp đồ đạc, mang theo hai vò rượu thuốc và hai vò rượu Tô gia, đánh xe ngựa nhỏ theo chỉ dẫn của Kiều Lục mà vội vàng đi đến đó.

Thật ra, Âu Dương lão gia vốn đã giữ thái độ khiêm tốn hết mức, không muốn bị quấy rầy. Nhưng thân phận của ông trong giới thương nhân quá tôn quý, nếu so với quan trường, chẳng khác nào một vị tam triều nguyên lão, chỉ kém mỗi hoàng đế.

Tối qua, biệt viện Âu Dương gia đèn đuốc sáng rực cả đêm, lôi kéo thợ giỏi trong huyện từ trên giường dậy, sửa chữa biệt viện gấp rút. Những người trong giới thương nghiệp, vốn mẫn cảm hơn cả chó săn, làm sao không cảnh giác? Ai nấy đều âm thầm để ý.

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa ló rạng, một đoàn xe sang trọng mang ký hiệu chữ “Âu” đã tiến vào huyện, đi thẳng đến biệt viện Âu Dương gia.

Hỏi ra mới biết, người đến chính là Âu Dương lão gia!

Điều khiến mọi người càng kinh ngạc là… ngoài lão gia, còn có một vị công tử đi cùng. Nghe đồn, đó chính là công tử của Âu Dương gia.

Ai cũng nghi ngờ và khó hiểu, chỉ lờ mờ nhớ rằng Âu Dương lão gia hình như có một người con trai, nhưng mắc một chứng bệnh kỳ quái, luôn được mời danh y chữa trị. Những danh y ấy lại giữ kín miệng, không để lộ tin tức, khiến người ngoài không biết bệnh tình ra sao.

Vị công tử mắc bệnh này chính là vảy ngược của Âu Dương lão gia, không ai dám nhắc đến, lâu dần, thiên hạ thậm chí quên mất, cứ như cả đời ông không hề có con.

Khi Tô Liên Y theo lộ trình Kiều Lục mô tả mà đến nơi, từ xa nàng đã thấy một tòa biệt viện mới tinh, trên tấm biển nền đen chữ trắng ghi ba chữ lớn “Âu Dương Phủ”, chứng tỏ nàng đã tìm đúng chỗ.

Nhưng…

Trước mắt, cảnh tượng tấp nập xa hoa, xe ngựa nối liền không dứt, khách đến thăm đều ôm đủ loại lễ vật cầu kiến Âu Dương lão gia, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả buổi Quần Anh hội.

Bởi Quần Anh hội không phải ai cũng được tham dự, còn hôm nay đến bái kiến Âu Dương lão gia thì ai cũng có thể đến. Xe ngựa đông đến mức nào? Đông đến nỗi xe ngựa của Tô Liên Y hoàn toàn không thể tiến vào.

Chiếc xe ngựa nhỏ màu đen của nàng càng thêm lu mờ, bị xếp tận cuối hàng. Nhìn những thương gia phía trước khoe khoang lễ vật, nàng âm thầm quay đầu nhìn bốn vò rượu mang theo mình, bỗng thấy không đủ thể diện, khuôn mặt bất giác đỏ ửng.

Ngay lúc ấy, một người từ trong phủ bước ra, không ai khác ngoài quản gia Từ Hứa Xương. Ông vốn định đi mời Tô Liên Y, vừa định tìm xe ngựa Âu Dương phủ thì bất ngờ trông thấy chiếc xe nhỏ của nàng, liền vui mừng khôn xiết: “Tô cô nương, ngươi đến thật đúng lúc!”

Bình Luận (0)
Comment