Thiên Kim Danh Y

Chương 142

Trước cổng biệt viện Âu Dương, xe ngựa qua lại tấp nập, chen chúc đến mức khó mà xoay trở. Xe sang trọng có, xe nhỏ cũng có, nhưng người ngồi bên trong đều là thương nhân lão luyện của huyện Nhạc Vọng và các vùng lân cận. Nghe tin Âu Dương lão gia đến, họ vội vã kéo nhau đến bái kiến.

Danh tiếng của Âu Dương Thượng Mặc vốn như tiếng chuông vàng trong giới thương gia, trí tuệ siêu quần, mắt nhìn xa trông rộng, phán đoán chuẩn xác. Vì thế, ai nấy đến đây đều mang theo sự kính trọng chân thành, không dám ồn ào, không dám tỏ vẻ ngạo mạn, chỉ trình danh thiếp rồi ngoan ngoãn quay về xe ngồi chờ.

Giữa bầu không khí long trọng ấy, chẳng ai để ý đến chiếc xe ngựa nhỏ màu đen của Tô Liên Y vừa đến, lặng lẽ xếp vào tận cuối hàng.

Đúng lúc cánh cổng biệt viện mở ra, Từ Hứa Xương bước ra, cả đám thương nhân lập tức nín thở mong chờ, liệu lần này có gọi tên mình?

Ai cũng muốn có cơ hội dâng lễ vật, bày tỏ sự tôn kính, hơn nữa còn muốn nhân dịp này thỉnh giáo vị đại trí giả một vài khúc mắc trong đường làm ăn của mình.

Nhưng quản gia lại không gọi tên ai cả mà quay người định lên một chiếc xe ngựa của Âu Dương phủ.

“Ông ấy định đi đâu vậy?” Mọi người trao đổi ánh mắt nghi hoặc.

Từ Hứa Xương mặc một chiếc trường bào gấm xanh đậm dày dặn, kiểu dáng không phô trương nhưng chất liệu cực tốt. Dáng người ông cao gầy, tuổi đã lớn nhưng vẫn giữ được thần thái nghiêm chỉnh, khuôn mặt khôi ngô, ánh mắt sáng quắc, nhìn đã biết là người tinh minh và tháo vát. Người như vậy mà được hầu hạ bên cạnh Âu Dương lão gia, há có thể tầm thường?

Vừa định bước lên xe, ông bỗng quay đầu, ánh mắt sắc bén bắt gặp ngay chiếc xe ngựa nhỏ màu đen.

Chiếc xe ấy… ông nhận ra ngay, chính là xe của Tô Liên Y.

Quả nhiên, người cầm cương không ai khác ngoài nàng, Tô Liên Y mặc bộ áo choàng xanh nhạt.

“Tô cô nương đến rồi?” Từ Hứa Xương mừng rỡ, bỏ hẳn ý định lên xe, vội vã chạy đến.

Đám người đang chờ phía trước ngỡ ngàng quay đầu nhìn, là Tô Liên Y sao? Nàng đến từ lúc nào vậy?

Mọi người ở đây đều biết Tô Liên Y. Nàng vốn là một câu chuyện truyền kỳ, như một tiếng sấm rạch ngang bầu trời. Đầu tiên là đưa rượu Tô gia bán khắp các huyện, nhưng điều khiến thiên hạ kinh hãi không phải rượu ấy, mà là loại mỹ phẩm “Thần Tiên Phương”.

Mỹ phẩm ấy thần kỳ đến mức nào? Đến cả các phi tần trong cung cũng thèm muốn, muốn đặt mua, nhưng số lượng “Thần Tiên Phương” lại có hạn. Có người thậm chí sẵn sàng trả giá cao gấp nhiều lần để mua lại từ các quý phụ đã đặt được, nhưng ai lại chịu bán?

Phụ nữ quý nhất là tuổi xuân và dung nhan, thà không kiếm tiền cũng phải giữ cho mình xinh đẹp.

Thời xưa cũng có “cò mồi” chuyên gom hàng, bọn họ đặt mua số lượng lớn, nhưng Tô Liên Y không phải kẻ ngốc. Nàng luôn sàng lọc kỹ đơn hàng, còn với một số cò mồi, nàng cũng nhắm mắt cho qua, bởi vì ép người quá đáng tất có ngày sinh chuyện.

Khi thấy Từ Hứa Xương bước nhanh về phía mình, Tô Liên Y lập tức xuống xe, khom người hành lễ: “Chào quản gia Từ, không biết ngài định đi đâu vậy?”

Từ Hứa Xương cười ha hả: “Lão nô chính là đi tìm cô nương đó! Ngươi không biết đâu, thiếu gia nhà ta từ tối hôm qua đã cứ nhắc mãi là phải gặp ngươi. Lão gia thương con nên sáng sớm đã dẫn thiếu gia đến đây, chỉ để tìm gặp ngươi thôi.”

Ông khéo léo đẩy hết mọi việc lên đầu Âu Dương Khiêm, dù sao thì “trẻ con nói năng chẳng kiêng dè” cũng dễ chấp nhận hơn. Không thể nói thẳng là lão gia vì cầu y mà đêm hôm gấp rút đến huyện Nhạc Vọng, như thế thì còn đâu uy nghiêm?

Âu Dương Khiêm tuy tuổi không nhỏ, nhưng trong mắt họ vẫn chỉ như một đứa trẻ. Không chỉ quản gia Từ Hứa Xương, mà ngay cả Tô Liên Y cũng chỉ xem hắn như đệ đệ.

Thế nhưng, điều này những người ở đây nghe lén lại không hề biết. Họ vốn chưa từng nghe nói Âu Dương lão gia có con trai. Nghĩ lại cũng thấy lạ, đường đường một nhân vật tầm cỡ như thế sao có thể không có con? Chỉ là giấu quá kín đáo mà thôi.

Ban nãy họ còn nghi ngờ Tô Liên Y chưa đủ tư cách tham dự Quần Anh hội, vậy mà bây giờ đã hiểu: Té ra là lão gia đang chọn con dâu!

Tô Liên Y đúng là cây cao đón gió. Không chỉ nhị công tử Lý gia ái mộ, mà đến cả con trai Âu Dương lão gia cũng không thoát khỏi “vạt áo đào” của nàng.

Tô Liên Y cảm nhận rõ bầu không khí thay đổi, ánh mắt mọi người nhìn nàng bỗng khác lạ. Có chút mập mờ, có người lại mang theo khinh thường kín đáo. Nàng chỉ biết cười khổ.

Nếu lời đồn là về nàng và Lý Ngọc Đường, nàng còn có thể chấp nhận, dù gì hai người cũng tuổi tác xứng đôi. Nhưng Âu Dương Khiêm thì tuổi tác gần bằng cha nàng, Tô Phong! Chênh lệch đến thế thì đồn cái gì được? Huống chi, trí tuệ của Âu Dương Khiêm chỉ dừng ở tầm ba tuổi, hắn hiểu được điều gì chứ?

Bất lực, mọi người cũng không nói thẳng, còn Tô Liên Y thì không biết giải thích thế nào, chỉ có thể cười khổ hết lần này đến lần khác.

“Biết rồi, ha ha…” Cuối cùng nàng đến cả lời khách sáo cũng chẳng biết nói sao cho đúng, nói quá kính trọng thì bị hiểu là đang nịnh bợ Âu Dương lão gia, còn nói tùy tiện quá lại bị nghi đã sớm âm thầm qua lại.

Từ Hứa Xương thì mừng rỡ vì tìm được Tô Liên Y, chẳng mảy may để ý đến ánh mắt xung quanh, quay người dẫn nàng vào bên trong. Người hầu Âu Dương gia đi theo giúp nàng bưng bốn vò rượu, món quà đơn sơ của nàng, có người lại dắt xe ngựa đem đi cất cẩn thận.

Tô Liên Y cứ thế, dưới bao ánh mắt dõi theo, bước vào cổng lớn Âu Dương phủ, trong lòng ngoài muốn khóc ra thì vẫn chỉ muốn khóc.

Kiếp trước cách ly hoàn toàn với đàn ông, kiếp này thì hay rồi, khắp nơi đều có tin đồn tình ái. Nàng thề, mình một lòng một dạ với Vân Phi Tuân, ngay cả ý nghĩ ngoại tình cũng chưa từng có lần nào, bận đến mức chẳng còn thời gian mà mơ tưởng.

Sắp bước vào biệt viện Âu Dương phủ, Tô Liên Y liếc thấy một cỗ xe ngựa quen thuộc, xe ngựa của Lý phủ. Dưới xe là Mặc Nông, chứng tỏ bên trong là Lý Ngọc Đường.

Lý Ngọc Đường tuy không bước xuống, nhưng toàn bộ chuyện bên ngoài đều nghe rõ ràng. Hắn vén màn xe lên, vừa khéo gặp ánh mắt Tô Liên Y.

Nàng biết rõ Lý Ngọc Đường chắc chắn cũng đến để bái kiến Âu Dương lão gia, người này ham học hỏi, chắc là có hàng trăm điều muốn hỏi. Với quan hệ của hai người, nàng vốn nên giới thiệu hắn với Âu Dương lão gia, nhưng làm thế trước bao người sẽ khiến Lý Ngọc Đường bị đố kỵ.

Nàng nhanh chóng ra hiệu bằng mắt: “cứ bình tĩnh, đừng vội”.

Lý Ngọc Đường khẽ gật đầu, rồi lập tức buông màn xe xuống, động tác nhanh đến mức ngoại trừ Mặc Nâng, chẳng ai nhận ra có sự trao đổi nào.

Tô Liên Y vừa bước vào, cánh cổng lớn lập tức đóng lại, chẳng để tâm đến đám người đang nóng lòng chờ bên ngoài.

“Mặc Nông, chúng ta đi thôi.” Giọng Lý Ngọc Đường nhàn nhạt vọng ra từ trong xe.

“Vâng.” Mặc Nông lên xe, người đánh xe quay đầu xe ngựa khó khăn giữa dòng người tấp nập, rồi lái xe rời đi.

Biệt viện Âu Dương phủ.

Sân viện mới tinh, dù đã đốt hương khắp nơi nhưng vẫn phảng phất mùi sơn mới và hương gỗ, rõ ràng vừa được sửa chữa gấp rút.

Trước cửa đại sảnh, vài tiểu đồng đang chơi đùa cùng Âu Dương Khiêm. Cả đời hắn chưa từng vui chơi như thế này. Trong ký ức của hắn, mình luôn bị nhốt trong phòng, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên cũng chẳng hề tò mò.

Bây giờ biết bên ngoài tươi đẹp đến nhường nào, lại được chơi cùng mọi người, hắn liền vô cùng hào hứng.

Âu Dương Thượng Mặc vẫn ngồi trên chiếc xe lăn gỗ, khoác áo choàng lông cáo trắng, nụ cười hiền hòa nhìn con trai vui đùa, trong lòng thỏa mãn không thôi. Thậm chí còn cảm khái: “Chỉ cần Khiêm nhi vui vẻ thế này, cho dù không thể chữa khỏi bệnh cũng chẳng sao.”

Chỉ là…

Ông nhớ đến bản thân tuổi đã cao, không biết còn sống được bao năm nữa, liền lo lắng: “Nếu một ngày ta không còn nữa, Khiêm nhi sẽ phải làm sao? Có thể gửi gắm nó cho ai đây?”

“Chào buổi sáng, Âu Dương lão gia. Thật bất ngờ khi gặp ngài ở huyện Nhạc Vọng, Liên Y vô cùng vinh hạnh.” Tô Liên Y cất tiếng chào, cách chào mang chút phong vị hiện đại nhưng lại khiến người khác thấy tươi mới, dễ chịu.

Âu Dương Thượng Mặc khẽ gật đầu mỉm cười, xem như đáp lễ.

Âu Dương Khiêm lúc này đang chơi trốn tìm, hắn trốn sau một cành cây khô, vốn chẳng che được ai, nhưng để chiều hắn, đám tiểu đồng vẫn giả bộ tìm không thấy, cứ quanh quẩn bên cạnh mà “tìm kiếm”, khiến hắn cười hớn hở không thôi.

Nghe thấy giọng của Tô Liên Y, hắn lập tức bỏ dở trò chơi, chạy ra từ chỗ “ẩn nấp” vốn chẳng ai không thấy: “Liên… Liên…”

Tô Liên Y mỉm cười, không ép hắn phải gọi tròn tên mình. Bởi nàng hiểu, đó là một phần trong quá trình phát triển trí tuệ, trẻ con khi học nói đều bắt đầu bằng những âm lặp đơn giản, liên quan đến sự hình thành và phát triển của não bộ.

“Chào Âu Dương công tử , rất vui được gặp ngài.” Nàng khẽ nói, giọng chậm rãi để hắn nghe rõ từng chữ, còn tinh nghịch nháy mắt, dùng vẻ mặt sinh động khơi dậy mong muốn giao tiếp trong hắn.

Quả nhiên, Âu Dương Khiêm vừa thấy Tô Liên Y liền vui mừng hẳn. Không hiểu vì sao, hắn luôn cảm thấy người này khác hẳn mọi người. Với người khác hắn có thể chơi, nhưng lại chẳng “nói chuyện được”, chỉ có trước mặt nàng hắn mới thấy có thể “tâm sự”.

Có thể người ngoài không hiểu, nhưng thật ra đơn giản thôi. Giữa trẻ con và người lớn vốn có khoảng cách.

Lần này Tô Liên Y đến là để dạy hắn bài học thứ hai: màu sắc và hình dạng.

Vì không chuẩn bị sẵn đạo cụ, nàng liền chỉ ngay những thứ trước mắt, nói về màu của bầu trời, màu của mây, rồi kéo hắn cùng ngẩng đầu nhìn mây trên trời. Dựa vào hình dạng, nàng bịa ra những câu chuyện ngây ngô đến buồn cười.

“Ngươi xem kìa, đám mây kia chẳng phải giống con cá hôm qua ta nói sao?” Tô Liên Y chỉ lên một đám mây.

Âu Dương Khiêm ngẩng đầu nhìn, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Giống…”

“Thật ra nó đang nói: ‘Chán quá đi, sao chẳng có ai chơi với ta thế nhỉ?’” Tô Liên Y dịu giọng, bắt chước giọng một con cá nhỏ. Rồi nàng lại chỉ sang một bên: “Tiếp theo là một con cá to bơi đến.”

Âu Dương Khiêm nhìn theo hướng nàng chỉ, lại gật đầu: “Cá… to…”

“Cá to nói: ‘Ta chơi với ngươi nè.’” Tô Liên Y đổi giọng trầm hẳn, giả làm con cá lớn.

“Thế là từ đó hai con cá thành bạn bè, ngày nào cũng chơi với nhau.”

Âu Dương Khiêm vui mừng đến mức tay chân múa loạn, như thể vừa nghe được câu chuyện hay nhất thế gian.

Đám tiểu đồng bên cạnh thì tròn mắt: “Câu chuyện kiểu gì vậy?”

Họ vốn tưởng sẽ nghe được chuyện gì đó kinh thiên động địa  từ miệng Tô Liên Y, ai ngờ lại chỉ là hai con cá nói chuyện với nhau!

Nhưng họ đâu biết đến giáo dục hiện đại, bất kể dạy học hay kể chuyện, đều phải dựa vào khả năng tiếp nhận của học sinh. Với trí tuệ ba tuổi của Âu Dương Khiêm, nói chuyện quốc gia đại sự hay phong hoa tuyết nguyệt có mà nghe lọt mới lạ!

Hai người chơi thêm một hồi lâu, rồi cùng ăn trưa. Ăn xong, Âu Dương Khiêm ngáp dài, mệt mỏi muốn ngủ. Trước khi ngủ, hắn còn hẹn với Tô Liên Y: “Lần sau… lại chơi nữa… Liên… đến chơi…” Nàng mỉm cười gật đầu đồng ý.

Bọn hạ nhân đưa Âu Dương Khiêm đi nghỉ, còn Từ Hứa Xương thì đẩy Âu Dương Thượng Mặc lại gần.

“Liên Y, cảm ơn ngươi.” Âu Dương Thượng Mặc chân thành nói.

Tô Liên Y chỉ khẽ lắc đầu cười, nhưng trong lòng lại có tiếng nói tự trách mình. Nàng thật sự quá chủ quan rồi, chỉ vì kế hoạch sau này mà tiếp cận một ông lão, lại còn cố gắng lấy lòng một ‘đứa trẻ’…

Âu Dương Thượng Mặc lăn lộn thương trường bao năm, uy danh lẫy lừng như thế, há lại không hiểu? Ông tin vào thiện ý của con người, nhưng chỉ tin đến một mức độ nào đó mà thôi.

Trên đời này làm gì có ai hoàn toàn vô tư? Chẳng qua, quan hệ giữa người với người vốn dĩ đều dựa trên lợi ích.

Kiểu trao đổi này là không thể tránh khỏi. Nhưng chỉ cần Tô Liên Y thật lòng giúp Khiêm nhi, ông nhất định sẽ lấy lợi ích tương xứng, thậm chí còn lớn hơn để báo đáp nàng.

Tô Liên Y chỉ cảm thấy ánh mắt của Âu Dương lão gia sắc bén như ưng, dường như nhìn thấu nàng từ rất xa, khiến nàng có chút bối rối.

Âu Dương Thượng Mặc lại bật cười: “Ngốc ạ, đừng tự trách. Điều này không có gì sai. Chỉ cần ngươi thật tâm giúp Khiêm nhi, vậy là đủ rồi.”

Tô Liên Y chỉ có thể cười khổ. Nàng, vẫn còn quá non nớt.

Bình Luận (0)
Comment