Hai nha hoàn, hai tiểu đồng xuất thân mỗi người một nơi, phần lớn đều vì gia cảnh quá nghèo mà từ nhỏ đã bị bán đi, có khi bị đem tặng người ta, có khi bị bán lấy tiền. Hai cô bé coi như may mắn, nhờ loạn lạc khiến kỹ viện không còn ăn nên làm ra như trước, nếu không với nhan sắc của hai đứa, sao có thể chờ đến khi được bán vào một gia đình đàng hoàng làm nha hoàn?
Cả bốn người đều đã có tên riêng, vốn Tô Liên Y định giữ nguyên, nhưng Sơ Huỳnh lại không đồng ý.
Dù là hoàng gia hay đại hộ gia đình, nha hoàn hay tiểu đồng một khi mua về đều phải đổi tên, nếu không sẽ dễ mang theo vận xui của chủ cũ. Hơn nữa, đổi tên cũng để họ yên lòng, tránh nảy sinh ý đồ khác.
Tô Liên Y vốn không tin mấy chuyện này, nhưng đổi tên chỉ là chuyện nhỏ, nàng cũng lười tranh cãi với Sơ Huỳnh, muốn đổi thì đổi thôi. Hơn nữa, bốn cái tên kia cũng chẳng phải cha mẹ đặt, mà là chủ trước đặt cho.
Thế là bốn người được đặt lại tên: Thi Đông, Thi Nam, Thi Tây, Thi Bắc.
Thi Đông, Thi Nam là hai tiểu đồng; Thi Tây, Thi Bắc là hai nha hoàn.
Thi Đông mười chín tuổi, lớn tuổi nhất trong bốn người, vóc dáng cao gầy, không hẳn là tuấn tú nhưng trán rộng, môi dày. Người trán rộng thường thông minh, môi dày lại thường thật thà và Thi Đông đúng là để người ta cảm thấy vừa có chút khôn khéo, vừa trung hậu thật thà.
Thi Nam mười tám tuổi, vóc dáng trung bình, cơ thể rắn rỏi, gương mặt thanh tú, ánh mắt ngay thẳng, nhìn một cái đã biết là loại người trung thành không hai.
Thi Tây mới mười bốn tuổi, nhỏ nhất, mũi nhỏ mắt nhỏ, rất đáng yêu, đặc biệt sống mũi lấm tấm tàn nhang, càng khiến người khác thấy dễ thương vô cùng.
Thi Bắc mười sáu tuổi, dáng người thon thả đầy đặn, là người có dung mạo đẹp nhất trong bốn người, đuôi mắt hơi xếch, mang theo vài phần quyến rũ, nhưng ánh mắt lại rụt rè, dường như là người rất nhát gan.
Mấy cái tên này là do Tô Liên Y và Sơ Huỳnh cùng nghĩ ra. Tô Liên Y quyết định dùng Đông – Nam – Tây – Bắc để đặt tên, còn Sơ Huỳnh thì thêm chữ “Thi” ở trước mỗi cái tên.
Sau khi đặt tên xong, Tô Liên Y lại dặn dò vài câu, chủ yếu là phân công công việc. Hai nam tiểu đồng phụ trách việc nặng nhọc, quét dọn sân và nhà vệ sinh. Hai nha hoàn thì làm việc nhẹ hơn, như nấu ăn, giặt giũ, và thỉnh thoảng phụ Sơ Huỳnh chăm sóc Hy Đồng.
Dù sao Tô Liên Y vẫn là người hiện đại, không biết sau này có thể quen với chuyện có nha hoàn hầu hạ hay không, nhưng hiện tại thì hoàn toàn chưa thể chấp nhận. Hai nha hoàn này mua về chủ yếu là để chăm sóc Sơ Huỳnh và Hy Đồng, còn bản thân nàng thì không muốn ai hầu hạ mình.
Quần áo, nàng không quen để người khác giặt; phòng ốc, nàng cũng không thích người khác xâm phạm không gian riêng của mình.
Trong bốn người, tạm thời giao cho Thi Đông làm người quản lý nhỏ, coi như nửa người quản gia.
Trong viện vốn đã có phòng dành cho gia nhân, Thi Đông liền dẫn cả nhóm đến tìm phòng của mình, tạm thời nghỉ ngơi, chờ sáng hôm sau chính thức bắt đầu làm việc.
Đừng thấy Thi Tây tuổi còn nhỏ, tay nghề nấu nướng của nàng ấy không hề tồi. Khi làm việc ở chủ cũ, nàng ấy thường ở trong bếp. Đám đầu bếp khi đó hay lười biếng, nếu chỉ nấu cơm cho những chủ nhân không được sủng ái thì họ giao thẳng cho Thi Tây làm, còn mình thì ngồi một bên hát nghêu ngao hoặc đánh bạc; chỉ khi có người được sủng ái đặt món, bọn họ mới tự thân xuống bếp cẩn thận nấu nướng.
Nhờ làm mãi thành quen, Thi Tây lại luyện ra một tay nghề nấu ăn không tệ chút nào.
Đêm xuống, dùng bữa tối xong, Tô Liên Y liền để gia nhân đi nghỉ. Nàng và Sơ Huỳnh ngồi dưới ánh đèn, vừa dỗ Hy Đồng ngủ, vừa trò chuyện tâm tình.
Sơ Huỳnh như đang suy nghĩ điều gì, sau đó nâng mắt nhìn Tô Liên Y: “Liên Y, cô gái tên Thi Bắc đó, ta thấy có chút vấn đề.”
Chuyện khác thì nàng ta không giỏi, nhưng nhìn người, đặc biệt là phụ nữ, thì đã thấy nhiều rồi. Từ nhỏ nàng ta đã chứng kiến cung nữ chốn hoàng cung đấu đá lẫn nhau, lớn lên thì ở trong phủ công chúa, nhìn đám tiểu thiếp tranh giành tình cảm.
Có thể về làm ăn nàng ta không bằng Tô Liên Y, nhưng về chuyện nhìn người, đặc biệt là nhìn nữ nhân, nàng ta tự tin hơn rất nhiều.
Tô Liên Y ôm Hy Đồng, kiên nhẫn nghe tiếng bé bi bô, khẽ cười: “Ngươi thấy nàng ấy có dung mạo hơi yêu mị, sau này ắt sẽ không an phận, phải không?”
Sơ Huỳnh thở dài: “Ngươi cũng nhìn ra rồi, sao còn mua về?”
Tô Liên Y ngẩng đầu, suy nghĩ một chút: “Thật ra ta muốn mua là Thi Tây. Nhưng khi đó Thi Tây cứ nắm chặt tay Thi Bắc, có vẻ hai người thân thiết như ty muội, ta không nỡ tách họ ra. Hơn nữa, dáng vẻ bên ngoài có quan trọng đến vậy sao? Chẳng lẽ dung mạo thế nào thì tính cách nhất định như vậy sao? Có khi nàng ấy là người thật thà, chăm chỉ thì sao?”
Sơ Huỳnh lắc đầu không đồng ý: “Ngươi không biết câu ‘tướng do tâm sinh’ sao?”
Nhưng nghĩ đến cảnh hai cô gái nắm chặt tay nhau không muốn chia xa, nàng ta lại liên tưởng đến bản thân và Liên Y, trong lòng chợt mềm xuống, nên thôi không nói nữa: “Sau này ta sẽ để mắt đến nàng ta giúp ngươi.”
Tô Liên Y bật cười, đưa tay chọc vào trán Sơ Huỳnh: “Ngươi ấy, thật mâu thuẫn, lúc thì ngây thơ đến mức hơi... khờ khạo, lúc lại sắc bén đến đáng sợ.”
Sơ Huỳnh lập tức túm lấy ngón tay Tô Liên Y định cắn, nhưng động tác của Tô Liên Y nhanh hơn, tránh được.
“Sao? Ngươi chê ta à?”
Tô Liên Y cười lắc đầu: “Ta đâu có nói, chính ngươi tự nhận đấy chứ.”
Hai người cứ đùa giỡn như thế, Hy Đồng dường như cũng hiểu được tình bạn giữa hai người phụ nữ, khanh khách cười theo.
Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, bốn gia nhân đã thức dậy.
Thi Đông và Thi Nam bắt đầu dùng chổi lớn quét dọn băng tuyết còn sót lại trong sân, Thi Tây vào bếp nấu bữa sáng, còn Thi Bắc thì chuẩn bị nước ấm để vào trong hầu hạ Sơ Huỳnh rửa mặt chải đầu.
Toàn bộ Tô phủ náo nhiệt hẳn lên, mỗi người một việc, ai nấy đều bận rộn. Chỉ có một người vẫn thong thả, nàng vừa mới dậy, đơn giản rửa mặt thay bộ áo bông mỏng, rồi ra sân, chịu đựng cái lạnh run rẩy, duỗi chân tay và bắt đầu chạy quanh phủ.
Thi Đông và Thi Nam cũng mồ hôi nhễ nhại, vì mới đến nơi làm việc, nên ai cũng muốn thể hiện tốt. Cả hai vừa quét xong quảng trường trước sân, ngẩng đầu lên đã thấy tiểu thư chạy lại, liền vội vứt chổi, chạy ra đón: “Nhị tiểu thư, có chuyện gấp ạ?”
Hai người tưởng nàng gấp gáp tìm họ nên căng thẳng vô cùng.
Không ngờ Tô Liên Y chỉ phẩy tay, rẽ sang hướng khác chạy tiếp: “Không có gì, các ngươi cứ làm việc, ta tập thể dục buổi sáng thôi.”
“Tập… thể dục buổi sáng?” Thi Đông ngơ ngác, quay sang hỏi Thi Nam.
Thi Nam hiểu ra: “Thì ra Nhị tiểu thư là người luyện võ! Chỉ có người luyện võ mới sáng sớm dậy chạy bộ thế này.”
Trong lòng hắn liền sinh ra cảm giác kính phục, bởi bản thân cũng từng học võ hai năm.
Thi Đông cực kỳ kinh ngạc: “Nghe nói Nhị tiểu thư làm kinh doanh đã hiếm thấy lắm rồi, nay còn luyện võ nữa sao? Nhị tiểu thư thật giỏi quá!”
Thi Nam gật đầu đồng ý, trong lòng nghĩ: Người luyện võ thường có phẩm chất tốt, mình nhất định phải chăm chỉ làm việc, đi theo Nhị tiểu thư này.
Tô Liên Y không ngờ rằng việc mình chạy bộ buổi sáng lại bị hai hạ nhân hiểu nhầm. Trong mắt nàng, chạy bộ là cách tốt nhất để rèn luyện tim phổi.
Khi đi ngang qua nhà bếp, mùi hương thơm nức lan ra, khiến nàng vô thức chạy vào. Thấy cô bé Thi Tây nhỏ nhắn đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng, động tác đâu ra đấy, gương mặt tập trung, chiếc mũi nhỏ nhô lên, trên đó lại lấm tấm vài nốt tàn nhang trông đáng yêu đến lạ. Đứa bé này, đúng là khiến nàng không thể không thích.
“Thi Tây, buổi sáng tốt lành nhé.” Tô Liên Y cất tiếng chào.
Thi Tây vốn đang nhẹ nhàng khuấy nồi canh, thấy Nhị tiểu thư đột nhiên xuất hiện bên cạnh liền giật nảy mình, muỗng rơi thẳng vào trong nồi, sợ đến mức mắt ngấn lệ.
Cô bé "phịch" một tiếng quỳ xuống, định dập đầu: “Nhị tiểu thư, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!”
Tô Liên Y vội vàng kéo cô bé dậy. Thi Tây vốn nhỏ nhắn, chỉ cao tới vai nàng: “Có gì mà đáng chết? Đã xảy ra chuyện gì thế?” Nàng ngạc nhiên khó hiểu.
Thi Tây bật khóc, run lẩy bẩy: “Nhị tiểu thư… nô tỳ… nô tỳ lỡ… làm rơi muỗng vào nồi rồi…”
Trong lòng cô bé đã chuẩn bị tâm lý phải chết, chỉ vì mình bất cẩn ngay ngày đầu đến hầu hạ chủ mới.
Thi Tây sợ hãi cũng có lý, bốn người bọn họ đều là nô tỳ bán đứt thân. Nói cách khác, chủ nhân muốn bán lại lúc nào cũng được, thậm chí muốn g**t ch*t cũng chẳng ai quản.
Từ khi có trí nhớ cô bé đã bị bán làm nô, đến cha mẹ là ai cũng không biết, lớn lên quen với đòn roi và đói khát, chỉ cầu bị chủ mới đánh mắng cũng được, chứ đừng bán đi. Bởi nghe nói nếu bị bán vào thanh lâu thì còn không bằng chết.
Tô Liên Y vừa buồn cười vừa bất lực: “Chỉ vì một cái muỗng rơi vào nồi mà đã tìm chết rồi sao? Nếu cả nồi đổ tung thì chắc ngươi định treo cổ ngay tại bếp quá? Ta hôm qua vừa bỏ tiền mua ngươi, hôm nay ngươi đã định tự sát, thế chẳng phải ta lỗ vốn à?”
Ừ thì… làm ăn nhiều quá, đầu óc nàng cũng toàn suy nghĩ kiểu làm ăn.
Thi Tây nghe ra Nhị tiểu thư đang cố đùa để an ủi, liền nức nở đáp: “Muỗng rơi vào nồi… canh bị bẩn… không thể ăn được nữa…”
Tô Liên Y lắc đầu, buông tay cô bé, cầm đôi đũa gắp cái muỗng lên: “Trước khi nấu cơm, muỗng này ngươi đã rửa chưa?”
“Thưa… thưa Nhị tiểu thư, đã… đã rửa rồi ạ.” Thi Tây đưa khăn tay lau nước mắt.
“Đã rửa rồi thì sao mà bẩn?”
“Vì nô tỳ dùng tay cầm nên nó bẩn…”
“Tay ngươi có rửa chưa?” Tô Liên Y vừa hỏi vừa nhúng muỗng vào thau nước vo gạo, nước vo gạo có thể rửa sạch dầu mỡ.
“Thưa Nhị tiểu thư, rửa rồi ạ.”
Tô Liên Y rửa sạch muỗng, đưa lại cho cô bé: “Vậy thì đâu có bẩn chút nào.”
Thi Tây tất nhiên hiểu nàng đang cố trấn an, nhưng lòng lại dâng lên sự cảm động sâu sắc. Tối qua Thi Tây còn nói với Thi Bắc rằng Nhị tiểu thư trông hơi đáng sợ nhưng thật ra rất tốt bụng, bây giờ quả nhiên là như vậy.
Tô Liên Y nghĩ mình không nên làm vướng chân, liền tiếp tục chạy bộ, vòng qua một vòng rồi đến viện của Sơ Huỳnh.
Hiện tại Tô Liên Y và Sơ Huỳnh có hai viện riêng, nhưng cách nhau rất gần.
Viện của Tô Liên Y là chính viện, vốn là nơi chỉ gia chủ hoặc chính thê mới được ở, còn viện của Sơ Huỳnh tuy nhỏ hơn nhưng cũng xa hoa và thoải mái không kém.
Khi Tô Liên Y đến viện của Sơ Huỳnh, thấy Thi Bắc đang cung kính hầu hạ. Phải nói rằng Thi Bắc quả thật là một nha hoàn giỏi, không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà tác phong cũng chu đáo, phục vụ đâu ra đấy, giúp Sơ Huỳnh gọn gàng chỉn chu.
Nhưng hôm nay sắc mặt của Sơ Huỳnh khác hẳn thường ngày, không còn nụ cười dịu dàng ngây thơ, mà là ánh mắt nửa cười nửa không, môi mím chặt, toát ra một loại khí thế mạnh mẽ, khiến Thi Bắc bị trấn áp đến mức không dám cử động nhiều.
Tô Liên Y thầm cười trong bụng: Xem ra đây chính là dáng vẻ của nàng ta khi ở bên ngoài, phong thái của một công chúa một nước, sao một tiểu nha hoàn chịu nổi được chứ?
Nàng đến để xem tình hình, thấy Sơ Huỳnh và Thi Bắc “rất hòa thuận”, liền yên tâm, chạy một mạch về phòng để thay quần áo, trang điểm.
Đang rửa mặt, Tô Liên Y bỗng nhận ra một vấn đề, hôm nay là ngày đầu tiên sau khi nàng dọn đến đây. Dù nàng chưa hề thông báo ra ngoài, nhưng đám thương nhân kia có khi sẽ tìm đến để chúc mừng tân gia? Không được, tuyệt đối không thể tới lúc này! Việc dọn nhà quá gấp gáp, có quá nhiều thứ còn chưa chuẩn bị!
Nghĩ đến chuyện Âu Dương lão gia hôm qua vừa mới chuyển tới, thế mà đám thương nhân mũi còn thính hơn cả chó kia đã ào ào chạy đến chúc mừng, Tô Liên Y chỉ muốn khóc không ra nước mắt, cảm giác hôm nay chắc chắn khó thoát kiếp nạn.
Vừa rồi còn thoải mái chạy bộ, giờ đã phải lo nghĩ đến chuyện tiếp khách. Tô Liên Y không dám chậm trễ, vội vàng rửa mặt chải đầu, thay một bộ y phục trang trọng quý phái, chuẩn bị sẵn sàng để đón khách — bởi vì nàng chuyển đến huyện Nhạc Vọng, lập phủ riêng, chắc chắn những thương gia từng qua lại sẽ đến viếng và tặng lễ mừng tân gia.
“Nhị tiểu thư, người có ở trong không ạ?” Bên ngoài vang lên giọng Thi Đông.
Tô Liên Y đã sửa soạn xong, mở cửa bước ra, thấy Thi Đông đang đứng chờ: “Có chuyện gì vậy?”
“Bẩm Nhị tiểu thư, vừa rồi Âu Dương phủ có người đến, mang đến bốn rương lễ vật, nói là thứ Nhị tiểu thư sẽ dùng đến.” Thi Đông đáp.
Tô Liên Y sửng sốt: Âu Dương lão gia tặng quà sao? Hôm qua chẳng phải đã tặng đôi sư tử đá lớn rồi sao, hôm nay lại có gì nữa?
“Ở đâu?”