Thiên Kim Danh Y

Chương 147

“Xin tiểu thư đi theo nô tài.” Thi Đông dẫn đường, Tô Liên Y liền đi theo.

Quả nhiên, không xa cổng chính có bốn rương lễ lớn màu đỏ son đặt ngay ngắn trên đất. “Đài” chính là cách gọi rương lớn, mà bốn đài tức là nguyên bốn chiếc hòm to, chế tác tinh xảo, hoa văn sang trọng, nhìn qua cũng biết bên trong chắc chắn là bảo vật quý giá.

Bên cạnh bốn rương lễ đứng một người mặc y phục quản sự của Âu Dương phủ, hai tay cung kính nâng một phong thư. Thấy Tô Liên Y đến từ xa, hắn vội cúi người hành lễ.

Tô Liên Y bước nhanh lại, nhận lấy thư và mở ra, bên trong là nét chữ cứng cáp mà uyển chuyển, chính là bút tích của Âu Dương lão gia. Đại ý trong thư là việc Tô Liên Y dọn nhà quá gấp gáp, chắc chắn còn nhiều thứ chưa chuẩn bị kịp, mà nay lại phải tiếp đãi nhiều khách, nên mong những lễ vật này có thể giúp nàng giảm bớt khó khăn.

Tô Liên Y mừng rỡ, lập tức mở bốn chiếc rương ra xem và suýt nữa nhảy lên ôm lấy lão gia mà hôn một cái, vì ông thật sự quá chu đáo! Những thứ nàng chưa chuẩn bị đều nằm trong này, hơn nữa đều là hàng thượng phẩm.

Ví dụ như y phục cho nha hoàn và tiểu đồng, nếu không có đồng phục thì trông rất thiếu quy củ; rồi bộ trà cụ tiếp khách, những món tinh xảo vốn không thể để lại của chủ nhà cũ; và trà ngon nữa…

Tất cả đều không phải vật lớn quan trọng, nhưng chính những chi tiết nhỏ như thế này mới tạo nên sự hoàn thiện.

Tô Liên Y lập tức gọi người khiêng các rương vào viện mình, rồi phân loại sắp xếp cẩn thận.

Cả Tô phủ lập tức náo loạn chuẩn bị, và ngay khi vừa ổn định xong mọi thứ, đoàn khách đầu tiên cũng đã tới.

Người quản sự của Âu Dương phủ mang thư đến vẫn chưa rời đi, cứ đứng ngay bên cổng Tô phủ. Thấy có khách tới, hắn lập tức tiến lên đón tiếp, nhận bái thiếp và lễ vật, rồi đặt chúng cẩn thận sang một bên, sau đó dẫn khách vào đại sảnh, thì ra vị quản sự này cũng là một “quà” mà Âu Dương lão gia chuẩn bị đặc biệt để giúp Tô Liên Y.

Âu Dương lão gia từ sớm đã nghĩ đến việc đám nha hoàn, tiểu đồng mà Tô Liên Y vội vàng mua về không thể đảm đương tốt, nên cố ý phái người đến, vừa dẫn theo hạ nhân, vừa trực tiếp dạy bọn họ cách làm việc.

Thi Đông và Thi Nam vốn rất lanh lợi, vừa học đã hiểu, chẳng bao lâu đã bắt nhịp được công việc. Cho dù khách đến ngày càng nhiều, hai tiểu đồng này vẫn phối hợp cùng quản sự của Âu Dương phủ đâu vào đấy, cung kính tiếp đón từng vị khách, nhận lễ vật, rồi dẫn khách vào đại sảnh.

Trong đại sảnh, Tô Liên Y ngồi ở vị trí chủ vị, khách sáo trò chuyện cùng khách, còn Thi Tây và Thi Bắc thì bưng trà. Trà cụ là hàng thượng phẩm, trà cũng là loại trà ngon, khiến khách đều nhìn Tô Liên Y với ánh mắt khác hẳn.

Trong lòng Tô Liên Y thầm chảy mồ hôi lạnh, chỉ muốn lao đến dập đầu ba cái trước mặt Âu Dương lão gia, ông đúng là Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn thật sự!

Nếu không có sự chuẩn bị chu đáo của Âu Dương lão gia, hôm nay nàng chắc chắn tiêu đời, tuyệt đối tiêu đời!

Lý Ngọc Đường cũng đến, đại diện cho Lý lão gia. Hắn ngồi ở góc, mỉm cười nhìn Tô Liên Y khách khí ứng đối với mọi người, trong lòng không khỏi cảm thán: Ai có thể nghĩ rằng nàng từng chỉ là một thôn nữ bình thường?

Điều khiến Tô Liên Y bất ngờ hơn là Diệp Từ cũng phái người đưa lễ đến. Trong lòng nàng thầm khó hiểu: Không phải Diệp Từ đã trở về kinh thành rồi sao? Sao lại biết nhanh vậy, mà còn kịp gửi lễ chứ? Nàng vốn tưởng rằng trong thời đại cổ không có điện thoại hay di động này, tin tức sẽ truyền rất chậm, không ngờ tốc độ lại nhanh đến vậy, thật sự khó hiểu.

Dĩ nhiên, phải một thời gian dài sau, Tô Liên Y mới nhận ra, có một loại chim gọi là bồ câu đưa thư.

Dù thế nào, ải thứ nhất coi như đã vượt qua, nhưng Tô Liên Y vẫn muốn khóc: Lúc đầu chỉ nghĩ chuyển nhà nhanh để khỏi phiền phức, còn có thời gian dạy Âu Dương Khiêm, ai ngờ kéo theo nhiều chuyện rắc rối như vậy?

Ấy thế mà vừa vượt qua ải thứ nhất, ải thứ hai đã ập đến...

Khách đã tặng lễ, tất nhiên không thể xoay lưng ra về ngay, đãi tiệc là điều bắt buộc. Vì vậy một đám người uống trà, trò chuyện, bàn tán chờ đến bữa ăn.

Tô Liên Y lấy cớ đi vệ sinh, ra ngoài gấp đến xoay như chong chóng. Lý Ngọc Đường nhân lúc không ai để ý cũng lén đi ra: “Phải làm sao bây giờ?” Hắn cũng lo lắng.

Tô Liên Y càng cuống quýt, như kiến bò trên chảo nóng: “Ta làm sao biết được? Chẳng lẽ dẫn cả đám người này kéo nhau ra quán ăn ngoài phố sao?”

Lý Ngọc Đường suy nghĩ hồi lâu: “Hay là thế này, ngươi nghĩ ra trò gì đó để phân tán sự chú ý của họ, ta lập tức sai Mặc Nông về Lý phủ gọi đầu bếp, nha hoàn sang giúp. Đúng rồi, trong phủ này có đủ bàn ghế dự phòng không?”

Tô Liên Y nghĩ một chút: “Hình như có, nhớ là trong kho có khá nhiều bàn ghép được.”

Lý Ngọc Đường gật đầu: “Mấy cái bàn đó vốn là để tiếp khách đông người, vậy cứ thế mà làm. Ngươi nghĩ cách kéo dài thời gian, ta đi bảo Mặc Nông ngay.”

Cả hai đang lo sốt vó thì Thi Đông chạy đến: “Nhị tiểu thư!”

Tô Liên Y thở dài, dù trong lòng loạn thành một đống nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh: “Chuyện gì vậy?”

“Nhị tiểu thư, Âu Dương phủ lại có người đến, tổng cộng hơn mười người, hai người một nhóm khiêng thứ gì đó, mỗi kiện hàng còn có một nha hoàn đi kèm.”

Tô Liên Y và Lý Ngọc Đường đều sững sờ: Lúc này, Âu Dương lão gia còn có thể gửi thứ gì đến?

Ngay lập tức Liên Y đã hiểu ra, nở nụ cười: “Ta biết Âu Dương lão gia gửi thứ gì rồi. Ân tình này, sau này Tô Liên Y nhất định báo đáp.”

“Gửi cái gì vậy?” Lý Ngọc Đường không hiểu.

Tô Liên Y khẽ cười: “Ngươi cứ đến xem là biết.”

Nói xong nàng bước nhanh ra cổng.

Khi đến nơi, đã thấy nhóm tiểu đồng ăn mặc chỉnh tề đang đặt từng kiện hàng xuống đất. Đếm lại có tới tám kiện.

Tô Liên Y ngồi xổm xuống, hé nhẹ nắp gỗ tinh xảo một khe nhỏ, lập tức mùi hương món ăn lan tỏa. Khoảnh khắc ấy, sống mũi nàng cay cay, Âu Dương lão gia thật quá chu đáo, thật quá tốt với nàng!

Người quản sự của Âu Dương phủ bước lên phía trước: “Xin Tô cô nương chớ trách tội tiểu nhân. Lão gia đã dặn, sau khi tiếp đón khách nhân xong thì lập tức quay về báo số lượng khách đến, và lão gia đã sai người chuẩn bị sẵn đồ ăn thức uống. Những gia đinh và nha hoàn này cũng xin nghe theo sự sắp xếp của cô nương.”

Tô Liên Y mạnh mẽ gật đầu, trong lòng dâng lên trăm mối cảm xúc. Không hổ là Âu Dương lão gia, thật sự liệu việc như thần! Hôm nay những thứ ông ấy đưa đến đều là những thứ nàng đang cần, cực kỳ cấp bách!

“Thi Nam.” Tô Liên Y gọi người đang đứng đợi bên cạnh.

“Nô tài có mặt, nhị tiểu thư.” Thi Nam vội vàng bước đến, cung kính đáp lời.

“Hãy dẫn bọn họ đến nhà kho, mang tám chiếc bàn ra, đặt ở sảnh lớn phía tây.” Tô Liên Y phân phó. “Sau khi bày xong bàn, lập tức đốt mười bếp than xung quanh sảnh, lửa phải nhanh và phải mạnh.”

“Rõ.” Thi Nam không dám chậm trễ, lập tức dẫn nhóm người chạy vội về phía nhà kho, đám nha hoàn cũng nhanh chóng đi theo. Còn Tô Liên Y thì quay lại chính sảnh, trước khi bước vào, nàng lấy khăn tay trong ngực ra, lau trán mình một lượt, hít sâu vài hơi, rồi lại khôi phục nụ cười điềm tĩnh quen thuộc.

Những vị khách có mặt đều là những người có kinh nghiệm, trong lòng thầm đoán có phải Tô Liên Y không chuẩn bị kịp, không thể chiêu đãi bữa trưa hay không. Một mặt họ toát mồ hôi thay cho nàng, một mặt lại thầm chờ xem trò cười. Dù sao, một nữ tử trẻ tuổi đột ngột nổi lên trong giới thương nhân, lại được mời vào Quần Anh Hội và còn quen biết Âu Dương lão gia, bọn họ không phục là chuyện thật.

Lý Ngọc Đường cũng đã quay lại chỗ ngồi, lòng vẫn lo lắng thay Tô Liên Y. Dù nhóm gia đinh có nhanh đến đâu, thì việc sắp xếp bàn ghế, lau dọn, nhóm bếp sưởi ấm sảnh, rồi bày biện thức ăn, mời khách vào ăn... nhanh lắm cũng phải mất thời gian bằng một nén hương. Mà giờ mặt trời đã đứng bóng, thậm chí hơi quá giờ cơm trưa, khoảng thời gian bằng một nén hương này, làm sao xử lý?

Tô Liên Y vẫn giữ nét mặt bình thản, chẳng lộ chút vội vàng, mỉm cười nhìn đám khách:

“Chư vị đều là các bậc tiền bối của Nhạc Vọng huyện, Liên Y nay an cư lập nghiệp nơi đây, sau này còn phải nhờ các vị tiền bối nhiều giúp đỡ.”

Mọi người tự nhiên khách khí đáp lại, nhưng trong lòng ai cũng hiểu đây chỉ là câu khách sáo. Ai ngờ, ngay sau đó Tô Liên Y lại tiếp lời: “Các vị hẳn đều biết, Liên Y có may mắn được Âu Dương lão gia mời tham gia Quần Anh Hội, phải không?”

Đám khách đều gật đầu, nhưng trong lòng cực kỳ không thoải mái. Một nữ tử trẻ tuổi như vậy lại được mời đi, còn họ thì không, thật đúng là mất mặt.

“Liên Y tuổi trẻ, luôn được các vị tiền bối quan tâm chiếu cố, trong lòng vô cùng cảm kích. Vì vậy Liên Y cũng muốn làm chút việc để bày tỏ lòng biết ơn. Khi phủ đệ này ổn định, Liên Y sẽ mở tiệc mời các vị tiền bối trong Quần Anh Hội đã chiếu cố đến mình, không biết các vị tiền bối hôm nay có nể mặt mà cùng tham dự chứ?”

Nàng nói với giọng điệu khiêm tốn, nhưng ý vị trong lời nói lại giống như một sự “ban ơn”.

Đám thương nhân vừa nghe, đều kinh ngạc. Khách của Quần Anh Hội? Đó đều là những thương nhân lớn! Có thể tiếp xúc, chỉ cần nhận được một ít vụ làm ăn nhỏ, với họ đã là cơ hội lớn!

Nói quá không? Không hề quá!

Lão gia Lý Phúc An của Lý phủ là người giàu nhất huyện Nhạc Vọng, vốn là đối tượng để những thương nhân vừa và nhỏ tìm cách nịnh bợ, thế mà trong Quần Anh Hội, ông cũng chỉ là một khách bình thường, không quá nổi bật. Có thể tưởng tượng khách của Quần Anh Hội khủng khiếp đến mức nào.

Đối với những tiểu thương ngày thường chẳng thể nào tiếp cận, đây quả thật là cơ hội ngàn vàng. Vì vậy vừa nghe Tô Liên Y nói, ai nấy lập tức phấn khởi, chẳng còn để ý đến chuyện đói hay no nữa.

Chỉ cần được leo lên cái “cầu nối trời” này, nhịn đói ba ngày ba đêm họ cũng cam lòng!

Chính sảnh lập tức náo nhiệt hẳn lên, Tô Liên Y như vừa châm một đống cỏ khô, lại quạt thêm mấy nhịp, khiến bầu không khí nóng rực. Đám khách đều vui vẻ chào hỏi nhau, nói lời khách khí, không ngớt khen ngợi nàng.

Lý Ngọc Đường kinh ngạc khi thấy Tô Liên Y có thể nghĩ ra cách này để phân tán sự chú ý, phải nói là cực kỳ thành công. Bây giờ cả sảnh, kể cả chính bản thân hắn cũng quên luôn chuyện cơm trưa.

Tuy vậy, hắn vẫn lo lắng. Dù Tô Liên Y gây tiếng vang lớn ở Quần Anh Hội, nhưng tiếng vang là một chuyện, còn những thương nhân lớn ấy có nể mặt hay không lại là chuyện khác. Và dù họ nể mặt, thì Tô Liên Y lấy gì để chiêu đãi những vị đã quen sơn hào hải vị kia?

Tổ chức tiệc tùng là như vậy, vừa phải lượng sức mình, vừa phải lên kế hoạch nội dung chiêu đãi, nếu không sẽ thành trò cười cho thiên hạ.

Tuy Tô gia phát triển tốt, nhưng vẫn kém Lý gia một bậc, mà ngay cả Lý gia cũng không dám mời những thương nhân đó, vậy Tô Liên Y làm sao làm nổi?

Lý Ngọc Đường nhìn Tô Liên Y, khẽ thở dài. Cái khí chất thanh khiết như không dính khói bụi nhân gian ấy giờ lại lộ chút bi thương, trong đôi mắt dài hẹp tràn đầy lo lắng.

Tô Liên Y mời những người đó, họ có nể mặt không? Dĩ nhiên là có. Vì Tô Liên Y từng tặng thuốc và đơn thuốc, lại kiên quyết không nhận tiền nợ. Người xưa vốn ghét nhất là nợ nhân tình, nợ rồi ban đêm khó ngủ. Chỉ cần nàng mở miệng, bọn họ nhất định sẽ đến.

Vậy chiêu đãi bằng gì? Tô Liên Y tự có kế hoạch riêng.

So với chuyện đó, bây giờ lo bữa trưa có lẽ còn thiết thực hơn.

Trong lúc mọi người đang hứng khởi chuyện trò, Tô Liên Y vẫn cười nhã nhặn gật đầu chào từng người, nhưng ánh mắt sáng lại không kìm được mà liếc ra ngoài, lòng muốn khóc mà không ra nước mắt: “Các vị thần tiên trên trời ơi, nhanh nhanh dọn bàn và bưng món lên đi, ta sắp chịu hết nổi rồi!”

Ngay khi nàng lo lắng như chú chuột chạy vòng quanh chảo nóng, quản sự của Âu Dương phủ bước vào với dáng vẻ ung dung, cúi người thật sâu trước Tô Liên Y: “Nhị tiểu thư, bữa trưa đã chuẩn bị xong.”

Tảng đá lớn trong lòng Tô Liên Y lúc này mới rơi xuống “rầm” một tiếng, khóe môi nàng khẽ cong lên, đứng dậy: “Các vị tiền bối, xin mời theo Liên Y, chút cơm canh mọn, chẳng đáng là gì.”

------Ngoài lề------

【Tiểu kịch trường của A Đầu】

Liên: Sơ Huỳnh, ngươi nói nên đặt tên cho bọn họ thế nào thì hay?

Sơ: Quy Vũ, Ngọc Hy, Ánh Vụ, Trục Thoa, thế nào?

Liên: … Ờ… có thể đơn giản chút không? Ta học khoa tự nhiên, làm sao nhớ nổi mấy cái tên hoa mỹ thế này?

Sơ: Vậy… ngươi muốn đặt tên kiểu gì?

Liên: Tiểu Đông, Tiểu Nam, Tiểu Tây, Tiểu Bắc, thế nào?

Sơ: qaq… Quá là th* t*c rồi đấy? Hay thêm một chữ phía trước đi… “Thi”, nghe sẽ tao nhã hơn.

Liên: Được, vậy thì gọi là Thi Đông, Thi Nam, Thi Tây, Thi Bắc, xong việc.

Sơ: ……

Bình Luận (0)
Comment