Tô phủ, tiệc tân gia.
Tô Liên Y khoác trên người bộ y phục lộng lẫy, dáng đi uyển chuyển, vốn đã cao, nay thêm chiếc váy ôm sát eo càng tôn vóc người thẳng tắp, thanh thoát, như cây trúc đứng giữa sân.
Nàng thầm cảm ơn chiều cao của mình, chính nhờ dáng người này mà thêm phần khí khái. Ở cái thời đại vốn xem nhẹ nữ nhi, nếu nàng nhỏ bé như những người phụ nữ bình thường, thấp hơn nam nhân hẳn một cái đầu, e đã bị người ta xem thường.
Mọi người đi theo sau, chẳng ai thấy có gì lạ khi để một nữ tử dẫn đầu, dường như điều đó vốn dĩ nên thế.
Đại sảnh rộng lớn, tuy không lộng lẫy dát vàng dát ngọc, nhưng cách bài trí tinh tế, khéo léo.
Quanh đại sảnh bày một dãy lò sưởi đang đỏ lửa, hơi ấm tỏa ra khiến không khí trong phòng như giữa mùa xuân. Vừa bước chân vào, mùi thức ăn đã lan tỏa khắp nơi. Ai nấy đều thầm kinh ngạc: Tô Liên Y lấy đâu ra nhiều đồ ăn thế này?
Theo lẽ thường, hễ nhà có tiệc khách, từ tinh mơ đã phải bắt tay chuẩn bị, khói bếp bay nghi ngút suốt cả buổi sáng. Nhưng Tô phủ vừa nãy còn vắng lặng, vậy mà giờ mâm cao cỗ đầy, thật khiến người ta khó hiểu.
Mọi người vào chỗ, Tô Liên Y nâng chén rượu mời, nói vài câu khách sáo rồi để mọi người tùy ý chuyện trò và thưởng thức. Họ vừa ăn vừa ngạc nhiên: Món nào món nấy đều vô cùng nhon, trước đây chưa từng nếm qua.
Những vị khách này tuy không phải đại phú thương nhưng cũng là hạng giàu có, ăn uống đủ nơi, vậy mà hôm nay vẫn phải tấm tắc khen ngợi không dứt. Có người không nhịn được hỏi ngay: “Đầu bếp nhà Tô cô nương là ai, học nghệ ở đâu vậy?”
Tô Liên Y cũng thẳng thắn trả lời rằng những món ăn này đều do đầu bếp Âu Dương phủ chế biến, không liên quan đến Tô phủ.
Mọi người lại một phen trầm trồ khen ngợi. Đầu bếp của Âu Dương phủ thì cần gì phải nói, so với ngự trù trong cung cũng chẳng kém chút nào.
Mỗi bàn đều có một nha hoàn đứng hầu, những nha hoàn này cũng từ Âu Dương phủ tới, động tác nhanh nhẹn, thuần thục, khiến cả buổi tiệc gần như không chê vào đâu được.
Tô Liên Y cầm chén rượu, đi vòng quanh chào từng bàn. Lý Ngọc Đường vẫn ngồi ở góc, thỉnh thoảng nhìn nàng một cái, rồi lại nhấp một ngụm rượu.
Bữa tiệc tân gia này xem như đã trôi qua suôn sẻ, không một ai hay biết, sau lưng Tô Liên Y lúc ấy đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Qua giờ Ngọ, mặt trời đã ngả về tây, Tô Liên Y tự mình tiễn từng vị khách ra tận xe ngựa, kiệu, đứng nhìn họ rời đi. Dây thần kinh căng cứng suốt cả ngày cuối cùng cũng được buông lỏng, nàng thở phào một hơi thật dài.
Lý Ngọc Đường vẫn đứng yên một bên im lặng quan sát, ánh mắt dường như chẳng rời khỏi bóng dáng yêu kiều kia.
Tiễn vị khách cuối cùng lên kiệu, nhìn kiệu phu nâng kiệu rời đi xa dần, Tô Liên Y mới quay người lại bước đến cạnh Lý Ngọc Đường. Nhớ đến cảnh hai người vừa rồi sốt ruột nghĩ cách xoay xở bữa trưa, nàng bật cười khẽ: “Cửa ải này cuối cùng cũng vượt qua, hôm nay thật sự phải cảm ơn ngươi.”
Lý Ngọc Đường mỉm cười nhạt: “Tô cô nương đừng nói vậy, ta chẳng giúp được gì mấy.”
Tô Liên Y lắc đầu: “Giúp được hay không không quan trọng, điều quý là tấm lòng. Lúc ta bối rối nhất mà có người đứng bên cùng tìm cách, đã là giúp rất lớn rồi. Dù sao đi nữa, ta lại nợ công tử một ân tình.”
“...” Lý Ngọc Đường hơi ngạc nhiên trước tính cách thẳng thắn cởi mở của Tô Liên Y. Nhưng nghĩ lại, nếu nàng cũng e dè, hẹp hòi như bao nữ tử khác, làm sao có thể làm được nhiều chuyện đến thế?
“Tô cô nương khách khí quá rồi.”
Đôi mắt to của Tô Liên Y hơi nheo lại, trong đáy mắt thoáng hiện một tia tính toán chẳng hề khách khí: “Lý công tử, chúng ta đều là bạn tốt, là người một nhà cả. Nói đi, khi nào thì xưởng của ngươi chuyển nhượng cho ta đây?”
“...” Lý Ngọc Đường cạn lời. Vừa nãy còn thấy nàng thẳng thắn dễ chịu bao nhiêu, giờ đã quay sang toan tính vụn vặt bấy nhiêu. Rõ ràng đã đồng ý chuyển xưởng cho nàng, vậy mà còn sốt ruột thúc ép như thế. Dù nghĩ vậy, trong lòng hắn lại chẳng hề thấy khó chịu, chỉ mỉm cười: “Nghe theo ngươi vậy.”
Đôi mắt Tô Liên Y đảo một vòng: “Hay là ngươi về chuẩn bị trước đi, ngày mai ta qua tìm, được không?”
Lý Ngọc Đường dở khóc dở cười, bất đắc dĩ gật đầu: “Được.”
Tô Liên Y siết chặt nắm tay dưới tay áomột cái, mừng rỡ không kìm được: “Vậy cứ thế nhé. Thật ra không phải ta sợ ngươi đổi ý, chỉ là ta đang rất gấp thôi. Vẫn câu cũ, đại ân không lời cảm tạ, sau này nếu cần đến ta, cứ mở miệng.”
Lý Ngọc Đường cười khẽ gật đầu: “Được.” Chữ “được” ấy chất chứa bao điều khó nói thành lời.
“Ừ, vậy ngươi cứ bận việc đi. Ta còn phải đến Âu Dương phủ một chuyến. Sáng mai ta sẽ đến biệt viện tìm ngươi, ngươi sẽ không ra ngoài chứ?” Tô Liên Y vội hỏi.
“Không, ta sẽ chờ ngươi.” Lý Ngọc Đường đáp.
Trong lúc hai người trò chuyện, Mặc Nông đã nhanh nhẹn sai phu xe đánh xe ngựa tới gần, đợi không xa chỗ công tử nhà mình. Lý Ngọc Đường chào tạm biệt Tô Liên Y, xoay người bước lên xe. Rèm xe buông xuống, Mặc Nông từ xa hướng Tô Liên Y gật đầu chào, rồi xe ngựa lăn bánh rời đi. Lúc này Tô Liên Y mới quay người vào phủ.
Đứng trước khu nhà rộng lớn này, nàng đã bắt đầu tính toán sẽ đưa Tô Bạch cùng mọi người đến ở chung, cả Tôn Cẩm đang học ở huyện thành nữa. Một nhà sum vầy, hòa thuận vui vẻ, nghĩ thôi cũng thấy cuộc sống thật tươi đẹp.
Chỉ là, không biết bên Vân Phi Tuân hiện giờ thế nào.
Tô Liên Y quay đầu nhìn về phía đông. Nghe nói đội quân do Vân Phi Tuân chỉ huy đang tiến quân về hướng đông, hy vọng tất cả đều thuận lợi.
…
Khi mọi việc được thu dọn xong thì đã hơn một canh giờ trôi qua.
Đám tiểu tư được Âu Dương phủ cử đến lo sắp xếp lại tiền sảnh, lau sạch bàn ghế rồi khiêng trả về kho, để dành cho những lần mở tiệc đãi khách sau này. Đám nha hoàn thì bê từng chồng bát đĩa cao như núi xuống nhà bếp rửa sạch.
Tô Liên Y thấy họ đã xử lý đâu vào đấy, liền bảo mang bát đĩa sạch trả lại, nhưng mới biết rằng toàn bộ số bát đĩa ấy đều là đồ mới tinh, do chính Âu Dương lão gia tặng nàng.
Trong lòng Tô Liên Y đầy cảm kích nhưng thật sự không muốn nhận, bởi lão gia đã giúp nàng quá nhiều rồi, nay lại nhận nữa thì quả thật áy náy. Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc hơn chính là: Không chỉ có rương đồ lớn ban đầu, hay số thức ăn, bát đĩa hôm nay, mà ngay cả những tiểu tư, nha hoàn này cũng đều là quà tặng của Âu Dương lão gia.
Tô Liên Y sững sờ, trong lòng dâng lên một luồng cảm xúc biết ơn dào dạt, tựa như nước sông cuồn cuộn chẳng dứt.
Người quản sự lấy từ trong ngực ra một xấp khế ước bán thân, chỉ cần Tô Liên Y nhận lấy, những người này sẽ trở thành người của nàng. Trong xấp khế ước ấy thậm chí còn có cả khế ước của chính vị quản sự kia, khiến Tô Liên Y càng thấy xấu hổ.
Khế ước bán thân này còn ràng buộc hơn hẳn hợp đồng lao động mười năm ở hiện đại, đúng là một củ khoai nóng bỏng tay, nàng nào dám nhận? Cuối cùng, phải khéo léo khuyên giải mãi, đồ thì nàng giữ lại, còn người thì kiên quyết không nhận. Sau đó, Tô Liên Y và người quản sự dẫn theo đám tiểu tư, nha hoàn quay về Âu Dương phủ để trực tiếp cảm ơn lão gia.
Tại Âu Dương phủ, lão gia vẫn ngồi trên xe lăn, tinh thần lại vô cùng phấn chấn, đang vui vẻ nhìn đám tiểu tư chơi đùa cùng Âu Dương Khiêm bắt chim sẻ.
Ở một khoảng sân trống, một cái nia được úp xuống, chống bằng nửa chiếc đũa, bên trong rải đầy kê và thóc. Một sợi dây dài buộc vào chiếc đũa ấy, tiểu tư và Âu Dương Khiêm trốn sau tảng đá giả sơn, mắt dán chặt vào chiếc nia, chờ đợi một con chim sẻ tham ăn bay vào.
Âu Dương Khiêm rất kiên nhẫn, mặc cho đám tiểu tư đã bắt đầu sốt ruột, hắn vẫn mở to mắt chờ đợi.
Cuối cùng, công sức không phụ lòng người, một con chim sẻ bị hạt kê hấp dẫn, nhảy lóc cóc vào trong nia.
Âu Dương Khiêm căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, l**m môi, nín thở chờ đợi.
Khi con chim sẻ hoàn toàn chui vào trong và đang vui vẻ cúi đầu mổ hạt, tiểu tư kia liền giật mạnh sợi dây, nửa chiếc đũa rơi xuống, chiếc nia sập lại, chim sẻ lập tức bị nhốt bên trong. Tiếng vỗ cánh phành phạch và tiếng kêu hoảng loạn của chim sẻ vọng ra, Âu Dương Khiêm thì vui mừng đến nhảy cẫng lên.
Đừng nói Âu Dương Khiêm, ngay cả Âu Dương Thượng Mặc đứng bên cạnh cũng cười vang, trong lòng không khỏi cảm thán: Tuổi thơ của đám tiểu tư này thật phong phú và thú vị, ngay cả ông cũng chưa từng thấy qua.
Với một gia tộc thương nhân như Âu Dương gia, con trai từ nhỏ đã phải bắt đầu học tập và rèn luyện, cường độ giáo dục chẳng khác gì những bậc cha mẹ hiện đại mong con thành rồng.
Tiểu tư chạy đến bắt con chim sẻ, buộc chặt chân nó bằng dây, rồi đưa cho Âu Dương Khiêm.
Âu Dương Khiêm cẩn thận đón lấy, nâng niu như sợ b*p ch*t nó, gương mặt rạng rỡ đầy hân hoan.
Đúng lúc ấy, Tô Liên Y đến. Vừa bước qua cổng đã nghe tiếng cười vui vẻ, nàng liền lên tiếng trêu đùa: “Âu Dương công tử, có cái gì hay thế? Cho ta mượn chơi một lát được không?”
Tô Liên Y vốn là “bạn chí cốt” của Âu Dương Khiêm, có gì vui sao lại không chia sẻ cho nàng? Hắn ôm con chim sẻ, hớn hở chạy lại: “Liên… Liên… xem… chim…”
Tô Liên Y thấy con chim trong tay hắn thì biết ngay đó là do đám tiểu tư giúp bắt, nhưng vẫn cố làm ra vẻ lần đầu thấy, tỏ ra ngạc nhiên và tò mò, hỏi đủ thứ: Con vật biết kêu này là gì, thường ăn gì, làm sao bắt được?
Âu Dương Khiêm lập tức được thỏa mãn lòng tự tôn và cảm giác thành tựu, không để tiểu tư chen vào giành công, mà hăng hái ra sức giải thích cho Tô Liên Y, rồi nhất định tặng luôn con chim sẻ ấy cho nàng.
Tô Liên Y chào hỏi lão gia vài câu rồi tự nhiên đi theo Âu Dương Khiêm. Hắn vui mừng khôn xiết, ngày ngày đều mong chờ Tô Liên Y đến, bởi nàng luôn mang theo vô số trò mới lạ, thú vị.
Quả nhiên hôm nay, Tô Liên Y dạy Âu Dương Khiêm vào bếp, làm món trứng hấp.
Quan niệm “quân tử xa nhà bếp” vốn không chỉ được cổ nhân tin tưởng, ngay cả một số đàn ông hiện đại cũng giữ ý nghĩ gia trưởng ấy.
Nhưng Tô Liên Y đâu phải định đào tạo Âu Dương Khiêm thành đầu bếp, nàng chỉ muốn hắn tham gia đủ loại công việc, nhằm rèn luyện sự phối hợp giữa tay và chân. Thực ra, để luyện sự phối hợp, tốt nhất là tập thể dục dụng cụ, nhưng điều đó chỉ thích hợp cho người trí lực bình thường làm phục hồi chức năng, chứ không phù hợp với một người tâm trí chưa toàn vẹn như Âu Dương Khiêm.
Vì thể dục không hề thú vị, chẳng những không khiến Âu Dương Khiêm hứng thú, ngược lại còn dễ khiến hắn phản cảm, làm nhiều mà hiệu quả lại kém.
Ngay cả Âu Dương Thượng Mặc cũng vô cùng hiếu kỳ, giống hệt con mình, mong chờ Tô Liên Y đến để mang đến những bất ngờ và niềm vui cho cuộc sống vốn tẻ nhạt này. Ông vội bảo Từ Hứa Xương đẩy xe lăn theo, cách một khoảng xa nhưng vẫn nhìn theo Tô Liên Y và Âu Dương Khiêm đi về phía nhà bếp.
Biệt viện của Âu Dương phủ vô cùng rộng lớn, nguy nga, đến cả gian bếp cũng hết sức thoáng đãng, bên trong có tới mười lăm bếp lò. Nói cách khác, có thể cùng lúc chứa đến mười lăm đại đầu bếp cùng nấu nướng, chẳng kém gì khách sạn hạng sao.
Đám hạ nhân đang bận rộn trong bếp, vừa quay lại đã thấy Tô cô nương dẫn theo thiếu gia vào, đều kinh ngạc đến ngẩn người: Thiếu gia mà lại vào bếp làm gì?
Mọi người đồng loạt cúi chào, Tô Liên Y bèn ra lệnh cho tất cả ra ngoài, để gian bếp lại cho nàng và Âu Dương Khiêm.
Đám hạ nhân nhìn nhau đầy tò mò nhưng cũng lần lượt lui ra, không biết hai người định làm trò gì.
“Đại Xương, bọn họ định làm gì thế?” Cách nhà bếp khoảng một trượng, Âu Dương Thượng Mặc ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ hỏi quản gia Từ Hứa Xương đứng phía sau.
Từ Hứa Xương nheo mắt quan sát kỹ trong bếp, chỉ thấy Tô Liên Y lấy từ giỏ ra vài quả trứng, gõ nhẹ lên miệng bát một cái rồi khéo léo đổ trứng vào bên trong. Âu Dương Khiêm lần đầu tiên thấy thứ kỳ lạ này, bị vỡ ra mà lại có thể chảy ra một thứ nước lạ.
“Bẩm lão gia, Tô cô nương đang… đập trứng ạ.” Từ Hứa Xương đáp.
Âu Dương Thượng Mặc ngẩn ra một chút, rồi bật cười: “Con bé Tô Liên Y này thật nhiều trò, ngay cả đập trứng cũng biến thành bài học cho Khiêm nhi. Đại Xương, mau đẩy ta qua đó, ta muốn xem bọn họ sẽ làm ra cái trò hay ho gì đây.”
“Vâng.” Từ Hứa Xương mỉm cười, đẩy xe lăn của ông tiến vào.
Đập trứng nhìn thì đơn giản, nhưng thật ra vô cùng rèn luyện sự phối hợp của các ngón tay và lực đạo. Không chỉ phải tách vỏ trứng, đổ lòng trứng vào bát, mà còn phải cẩn thận không để vỏ trứng lẫn vào. Nếu phối hợp không tốt, lòng trắng và lòng đỏ sẽ đầy mảnh vỏ, nếu lực quá mạnh thì quả trứng vừa gõ đã nát bét.
Tô Liên Y làm mẫu hai quả, rồi giao cho Âu Dương Khiêm đang háo hức thử sức.
Quả nhiên, nhìn thì dễ nhưng làm thì khó. Âu Dương Khiêm hoặc dùng sức quá mạnh khiến cả quả trứng vỡ nát, hoặc bóp bẹp trong tay, đập liền mười quả vẫn thất bại.
May là Âu Dương Khiêm vốn rất kiên nhẫn, thậm chí còn kiên nhẫn hơn người thường. Dù liên tiếp thất bại, hắn vẫn vui vẻ thử tiếp.
Tô Liên Y không rõ điều đó là do ảnh hưởng từ bệnh tình trước đây hay là bản tính vốn vậy, nhưng quả thực ngạc nhiên trước sự nhẫn nại phi thường của hắn. Rồi nàng chợt nghĩ, nếu không có tính nhẫn nại, thì trước kia chắn làm sao có thể cứ đập đĩa bát suốt hai năm liền mà vẫn hứng thú như thế?
Đến khi Âu Dương Khiêm làm hỏng đến quả trứng thứ mười lăm, chính đương sự vẫn chẳng bực bội, nhưng Âu Dương Thượng Mặc ở bên lại sốt ruột: “Khiêm nhi, nhẹ tay thôi, đừng mạnh quá!” Ông hận con chẳng nên thân.
Âu Dương Khiêm mờ mịt nhìn cha, rồi lại quay sang nhìn Tô Liên Y.
Cách xử lý của lão gia khiến Tô Liên Y không đồng ý chút nào. Lúc này phải kiên nhẫn hết mức, tuyệt đối không được làm nhụt chí con mình. Nàng bèn mỉm cười: “Lão gia, hay là… ngài thử xem?”