Thiên Kim Danh Y

Chương 149

Đám hạ nhân lập tức thấy hứng thú, hôm nay là ngày gì mà lão gia tôn quý, được người người tôn kính như thánh nhân, cũng đi đập trứng? Ai nấy đều vươn cổ ra xem, ánh mắt tò mò sáng rực.

Quản sự nhà bếp là người vươn cổ dài nhất, không phải để xem náo nhiệt, mà để canh xem chỗ trứng còn đủ không.

Ông ta vội kéo một nha hoàn đang mải xem vui: “Mau chạy ra kho lấy thêm một giỏ trứng… không, lấy hai giỏ! Nhanh lên rồi quay lại ngay.”

Nha hoàn vốn đang xem rất hăng, nghe vậy thì không tình nguyện chút nào, nhưng vẫn phải chạy đi.

Âu Dương Thượng Mặc cầm lấy quả trứng. Đây là lần đầu tiên ông chạm vào trứng sống, cảm giác thật kỳ lạ. Có một thành ngữ gọi là “dĩ noãn kích thạch” (lấy trứng chọi đá), trong đó chữ “noãn” nghĩa là trứng. Ông vốn nghĩ trứng hẳn sẽ cực kỳ mong manh, cầm nhẹ thôi cũng vỡ, nào ngờ cầm trên tay lại cứng cáp như đá, chỉ là bên trong như có thứ chất lỏng lay động.

Không nghĩ nhiều nữa, ông đưa quả trứng gõ nhẹ vào thành bát. Kết quả, quả trứng vẫn nguyên vẹn. Ông lại gõ lần nữa, vẫn không vỡ. Liên tiếp vài lần, trứng vẫn y nguyên. Cuối cùng, lão gia bực mình, dùng lực mạnh hơn, quả trứng vỡ vụn tan tành, còn thảm hơn cả Âu Dương Khiêm.

Âu Dương Khiêm cười đến mức tay chân múa loạn, còn Tô Liên Y thì cố hết sức nhịn cười, không muốn khiến lão gia mất mặt.

Đám hạ nhân bên cạnh cũng ráng nhịn cười, vị lão gia bình thường lúc nào cũng cao cao tại thượng, khí thế uy nghiêm đến mức không giận mà vẫn khiến người khác run sợ, giờ lại giống như một lão ngoan đồng đang “chiến đấu” với quả trứng.

Sự thật chứng minh quản sự bếp của Âu Dương phủ quả thực là người có tầm nhìn và kinh nghiệm, bởi vì rổ trứng trong bếp nhanh chóng đã hết sạch. May mà nha hoàn kia đã kịp mang về thêm hai rổ lớn.

Tại sao trứng lại tiêu hao nhanh như vậy? Bởi vì cha con Âu Dương đang cùng nhau… đập trứng!

Cả gian bếp lúc ấy, lòng trắng và lòng đỏ chảy thành suối.

Người cha thì đỏ mặt tức tối, đứa con thì cười khoái chí vỗ tay reo hò. Hai cha con vật lộn với trứng hồi lâu mới nắm được kỹ thuật đập trứng, khiến Tô Liên Y chỉ biết cười khổ.

Ngước nhìn quanh, gian bếp Âu Dương phủ lúc này thật hoành tráng. Bất cứ thứ gì có thể đựng được đều chứa đầy lòng trứng, đủ để làm một bữa yến tiệc toàn trứng.

Cuối cùng, Tô Liên Y chọn ra vài quả lành lặn để làm món trứng hấp. Bưng đến cho cha con Âu Dương mỗi người một bát. Cả hai đều kinh ngạc, nếm thử rồi lại vô cùng bất ngờ vì hương vị.

Tại sao một món trứng hấp đơn giản lại khiến lão gia – người đã từng nếm đủ sơn hào hải vị – phải ngạc nhiên đến vậy? Lý do rất đơn giản, ông chưa từng được ăn món như thế này.

Đầu bếp của Âu Dương phủ toàn là danh sư nổi tiếng, đến cả bánh bao cũng phải làm cầu kỳ, huống hồ là món trứng hấp? Nếu không bỏ vào đó hàng chục loại gia vị, họ sẽ thấy như chính tay nghề của mình bị sỉ nhục, mất hết thể diện. Vì thế một món đơn giản, nguyên vị như vậy, Âu Dương Thượng Mặc thật ra lại chưa từng được ăn qua.

Mặt trời lặn dần, Âu Dương Khiêm cũng đã mệt, được hạ nhân đưa về phòng nghỉ. Tô Liên Y thì ngồi trò chuyện cùng Âu Dương Thượng Mặc.

“Lão gia, hôm nay Liên Y nhất định phải cảm ơn ngài. Ngài thật sự liệu sự như thần, những thứ ngài đưa đến đều là thứ ta đang rất cần. Liên Y không biết nên dùng lời nào mới bày tỏ được hết lòng cảm kích.” Tô Liên Y chân thành nói.

Âu Dương Thượng Mặc khẽ cười: “Lão phu đâu có liệu sự như thần, chỉ là sống lâu, trải qua nhiều nên tích lũy được chút kinh nghiệm thôi.”

Tô Liên Y tất nhiên hiểu đây là lời khiêm tốn của lão gia: “Dù sao đi nữa, Liên Y vẫn phải cảm tạ lão gia.”

Âu Dương Thượng Mặc cười hiền hòa, mái tóc bạc trắng, gương mặt hồng hào đầy vẻ từ ái, phẩy tay nói: “Liên Y nha đầu, ngươi khách sáo quá rồi. Ngươi thật cho rằng lão phu hồ đồ ư? Nếu không phải lão phu sắp xếp, sao ngươi lại dọn đến đây trong đêm? Những gì ngươi làm cho Khiêm nhi, lão phu đều thấy hết. Những thứ này là ngươi xứng đáng được nhận.”

Tô Liên Y không phản bác, trong lòng Âu Dương lão gia sáng tỏ như gương, nàng có nói thêm cũng chỉ thành giả tạo: “Có thể giúp được Âu Dương công tử là vinh hạnh của Liên Y. Những thứ kia Liên Y mặt dày mà nhận, nhưng… những hạ nhân đó thì Liên Y không thể nhận.”

Âu Dương Thượng Mặc lấy làm lạ: “Tại sao? Nếu không vừa ý, để Đại Xương tìm cho ngươi nhóm người tốt hơn.”

Tô Liên Y vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Lão gia hiểu lầm rồi, Liên Y cũng đã tự mua nha hoàn và tiểu đồng, như vậy là đủ rồi.”

“Chỉ hai đứa nha hoàn và tiểu đồng thì làm được gì? Nhà rộng thế kia, thiếu người sao quản lý nổi?” Âu Dương Thượng Mặc kiên quyết: “Những người này, ngươi nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận, chuyện này lão phu đã quyết định rồi.”

Tô Liên Y không còn cách nào khác, người ta ra tay hào phóng quá, giờ nàng lại thành có thêm một đống gánh nặng. Bao nhiêu miệng ăn phải nuôi, bao nhiêu quần áo phải lo, hàng tháng còn phải trả lương… Nàng cảm giác mình bị ép làm “bà chủ”, chỉ biết than thở.

Sau đó, Tô Liên Y ở lại cùng Âu Dương lão gia luyện Thái Cực quyền. Đến bữa tối, Âu Dương Thượng Mặc muốn giữ nàng lại ăn cơm, nhưng nàng từ chối, muốn về cùng Sơ Huỳnh ăn tối. Lúc ấy, nàng chợt nhớ ra một chuyện khác: “Lão gia, Liên Y có một chuyện muốn thương lượng với ngài.” Nàng kính cẩn nói.

Âu Dương Thượng Mặc cười gật đầu: “Được, ngươi nói đi.”

“Liên Y dự định mười ngày nữa sẽ tổ chức một bữa tiệc, mời một số tiền bối thương giới. Không biết liệu có ổn không?” Chính là bữa tiệc mà ban ngày nàng đã nhắc đến với các thương nhân của huyện Nhạc Vọng.

Âu Dương lão gia nhìn nàng đầy thâm ý, rồi gật đầu: “Được, đây là bước đầu tiên của giao tiếp thương nghiệp. Có cần lão phu giúp gì không?”

Tô Liên Y biết ông tất nhiên đã hiểu rõ mục đích của mình: “Không dám làm phiền lão gia, Liên Y muốn dùng một loại mỹ thực chưa ai từng thấy và mỹ tửu chưa ai từng nếm để đãi khách, chỉ xin lão gia nể mặt, đến dự cho vui.”

“Ồ? Mỹ thực và mỹ tửu chưa ai từng thấy? Tiểu nha đầu này khẩu khí cũng không nhỏ nhỉ. Được, lão phu nhất định sẽ tham dự, xem thử xem đó là món ăn và rượu gì mà thiên hạ chưa từng thấy.” Âu Dương Thượng Mặc vô cùng hứng thú.

“Liên Y nhất định sẽ không làm lão gia thất vọng.” Nàng nói rồi từ biệt ông, dẫn theo đoàn người đông đúc quay về Tô phủ.

Tô phủ lập tức trở nên náo nhiệt.

Vốn đã có hai nha hoàn và hai tiểu đồng, nay lại thêm tám nha hoàn và mười sáu tiểu đồng, cộng thêm quản sự mà Âu Dương lão gia phái đến, tổng cộng thành hai mươi chín người.

Tô Liên Y chỉ biết ngẩn người, mới hai ngày đã có thêm hai mươi chín hạ nhân, thật là vừa buồn cười vừa khóc dở. May mà lúc trước nàng đã mua một tòa nhà rộng, nếu mua một nơi nhỏ hơn, e là chẳng chứa nổi chừng ấy người.

Người quản sự mà Âu Dương lão gia đưa tới tên là Trịnh Vinh Sinh, là loại “hoạt khế”, ký một lần mười năm. Dù là “hoạt khế”, nhưng thường những quản gia loại này sẽ trung thành với chủ nhân suốt đời, chỉ là loại khế này cho phép họ có gia đình riêng mà thôi.

Trong phòng, Tô Liên Y ngồi trước bàn, thở dài, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn dầu trên bàn, lại thở dài một tiếng nữa.

Bên cạnh, Sơ Huỳnh bật cười khúc khích: “Còn đang thở dài sao? Chỉ tăng thêm vài hạ nhân thôi mà, có gì to tát đâu? Sao đến lượt ngươi lại giống như trời sập vậy?” Nàng ta chậm rãi bước đến, rót cho Tô Liên Y một tách trà nóng.

Mặt mày Tô Liên Y ủ rũ: “Nhà của mình mà lại có nhiều người lạ đến vậy, chẳng lẽ ngươi không thấy kỳ lạ sao?”

Sơ Huỳnh lắc đầu: “Không thấy kỳ lạ, ta quen rồi.”

“…” Ừ nhỉ, người ta là công chúa, từ nhỏ đã được hầu hạ rồi còn gì. “Đúng rồi, Sơ Huỳnh, trong phủ công chúa của ngươi có bao nhiêu hạ nhân vậy?”

Sơ Huỳnh mỉm cười: “Không nhiều lắm, chỉ hơn năm trăm người thôi.”

Tô Liên Y cảm thấy chân mềm nhũn, suýt ngã khỏi ghế: “Năm trăm mà còn gọi là không nhiều? Vậy ngươi muốn bao nhiêu nữa?”

Sơ Huỳnh chớp đôi mắt to vô tội: “Trong hoàng cung ít nhất cũng có cả vạn người.”

“…” Tô Liên Y đột nhiên cảm thấy mình và Sơ Huỳnh có một cái hố sâu thế hệ to đùng. Nhưng nghe nàng nói vậy, Tô Liên Y cũng thấy chẳng có gì ghê gớm.

“Thôi được, hai mươi chín hạ nhân thì ta nhận, nhưng còn một chuyện khiến ta đau đầu. Người ta đều có chính thất quản lý gia đình, còn ta thì sao? Chẳng lẽ phải tự làm đến chết à?”

Tô Liên Y muốn khóc, ngoài thì có xưởng rượu, có tiệm rượu, còn phải mở rộng xưởng mỹ phẩn, giờ về nhà lại phải quản lý cả phủ đệ lẫn hạ nhân. Ban đầu còn tưởng dọn đến huyện Nhạc Vọng sẽ tiết kiệm thời gian đi lại mà được nghỉ ngơi, ai ngờ không những không đỡ chút nào, ngược lại còn thêm nhiều việc hơn. Chẳng lẽ… cuộc đời này của nàng chính là số khổ sao?

Sơ Huỳnh lại bật cười: “Ngươi tuy không có chính thất phu nhân, nhưng có ta đây. Ta có thể giúp ngươi quản lý.”

Tô Liên Y chợt tỉnh ngộ, đúng rồi, sao nàng lại quên mất Sơ Huỳnh? Từ nhỏ nàng ấy đã được huấn luyện bài bản về quản lý nội viện, tuy không có bằng cấp, nhưng trình độ còn hơn cả người có bằng, năm trăm hạ nhân còn quản được, huống chi chỉ hai mươi chín?

Tô Liên Y mừng rỡ: “Ta sợ ngươi mệt thôi.”

Sơ Huỳnh mỉm cười lắc đầu: “Có hạ nhân thì sao mà mệt được?” Trước kia sống khổ sở ở thôn Tô gia, việc nặng việc bẩn gì nàng ấy cũng chịu được, huống chi bây giờ? Nhìn lại nửa năm vừa qua, cứ như một giấc mơ.

Tô Liên Y buông bỏ gánh nặng trong lòng, vui vẻ về phòng đi ngủ.

Một ngày bận rộn và mệt mỏi cứ thế trôi qua.

Sơ Huỳnh quả thật là người giỏi quản lý nội viện, Tô Liên Y hoàn toàn phải tâm phục khẩu phục.

Sáng hôm sau ăn xong bữa sáng, Sơ Huỳnh liền gọi tất cả hạ nhân đến, phân công công việc rõ ràng.

Quản gia là Trịnh Vinh Sinh, Thi Đông được giao làm tiểu quản sự, đi theo quản gia chạy việc và nghe điều phối.

Thi Nam từng học võ, được bổ nhiệm làm đội trưởng hộ viện, dẫn theo tám người khỏe mạnh làm bảo vệ an ninh cho Tô phủ, tám gia đinh còn lại giao cho quản gia Trịnh phân công.

Thi Tây được phân làm nha hoàn thân cận cho Tô Liên Y. Dù Tô Liên Y hết lời từ chối, không quen có người hầu hạ, nhưng Sơ Huỳnh vẫn kiên quyết giữ lại. Thêm vào đó, hai ngày nay nàng quan sát thấy Thi Tây là người đơn thuần, nhanh nhẹn, nên yên tâm để nàng ấy hầu hạ Tô Liên Y.

Thi Bắc – kẻ không được đánh giá cao – bị Sơ Huỳnh giữ lại bên mình, để dễ dàng giám sát, chờ thời cơ đưa ra khỏi phủ nhằm trừ hậu hoạn. Ngoài ra, trong tám nha hoàn do Âu Dương phủ gửi đến, Sơ Huỳnh chọn hai người lanh lợi để ở lại hầu hạ Hy Đồng.

Sáu nha hoàn còn lại giao cho quản gia, đồng thời dặn ông tìm một đầu bếp và một quản sự nữ.

Hai mươi chín người được phân công gọn gàng đâu ra đó khiến Tô Liên Y đứng bên chỉ biết âm thầm vỗ tay tán thưởng.

Thi Bắc có chút bất mãn nhưng vì sự cứng rắn của Sơ Huỳnh nên cuối cùng không dám tỏ vẻ.

Thi Tây thì vui mừng khôn xiết, từ sau “sự kiện cái muỗng” nàng đã vô cùng ngưỡng mộ và yêu thích nhị tiểu thư, nay được hầu hạ nàng sớm như vậy thì hạnh phúc đến mức muốn làm trâu ngựa cũng cam lòng.

Phân công xong, Tô Liên Y để mọi người giải tán, phần còn lại giao cho quản gia xử lý.

Sau khi trò chuyện với Sơ Huỳnh một hồi và chơi với Hy Đồng một lúc, Tô Liên Y thấy trời cũng không còn sớm, liền định đến tìm Lý Ngọc Đường lấy nhà xưởng, rồi tạm biệt Sơ Huỳnh về phòng thay đồ.

Vừa bước vào phòng, nàng đã ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng. Ngẩng đầu lên, thấy tiểu nha hoàn đáng yêu Thi Tây đang cầm một tấm giẻ lớn lau bụi một cách hăng say, vừa lau vừa ngân nga khúc hát nhỏ, niềm vui tràn ngập trên khuôn mặt.

Tô Liên Y bật cười: “Nha đầu, có chuyện gì mà vui thế?”

Bình Luận (0)
Comment