Tấm giẻ lớn “phịch” một tiếng rơi xuống đất. Thi Tây vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, tay trái vịn tủ, tay phải giơ lên như đang lau, đầu nghiêng, đôi mắt mở to, miệng khẽ há, gương mặt đỏ bừng, mấy vết tàn nhang trên sống mũi càng rõ rệt.
Tô Liên Y bật cười khẽ: “Hôm qua gặp ta thì đánh rơi cái muỗng, hôm nay gặp ta lại đánh rơi giẻ lau. Ta nói này, quỳ lạy thì khỏi, giẻ bẩn cứ để đó, không cần phải sợ đâu.” Nàng vừa trêu chọc vừa bước đến.
Thi Tây lúc này mới hoàn hồn, cúi đầu: “Nhị tiểu thư.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gằm nhưng lại ánh lên niềm vui, nghĩ đến việc sau này được hầu hạ một vị tiểu thư vừa hòa nhã vừa hài hước như thế, trong lòng nàng vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ chắc kiếp trước mình tích đức mới có được vận may hôm nay.
Tô Liên Y tiếp tục chọc ghẹo: “Đã được Sơ Huỳnh phân đến bên ta, vậy sau này phải nhờ ngươi nhiều rồi.”
Quả nhiên, lời vừa dứt, tiểu nha đầu lập tức sững người, đôi mắt hoảng hốt, chẳng biết đáp thế nào, cuối cùng hai gối mềm nhũn, lại muốn quỳ xuống.
Điều đó khiến Tô Liên Y giật mình, vội vàng lao tới kéo nàng ấy đứng dậy: “Sao lại quỳ nữa? Quỳ thoải mái lắm à?” Thi Tây gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu.
Tô Liên Y thấy nha đầu này thật đơn thuần và dễ thương, liền xách nàng như xách gà con đặt lên ghế. Thi Tây nào dám ngồi, hoảng hốt muốn đứng dậy, nhưng thân hình nhỏ nhắn làm sao thoát khỏi sức mạnh của Tô Liên Y, thế là lại bị ấn xuống ghế.
Nhìn dáng vẻ rụt rè ấy, Tô Liên Y bỗng muốn tiếp tục trêu chọc, nhưng nhớ ra còn việc phải đi, đành nén lại ý muốn ấy: “Nhớ kỹ nhé, về sau không được quỳ nữa. Nếu làm sai thì đứng đó nhận lỗi là được, cũng không được quỳ, nghe rõ chưa?”
Nói rồi nàng thở dài, lòng mềm nhũn, dù sao cũng chỉ là một cô bé.
Thi Tây theo bản năng gật đầu, rồi lại lắc đầu liên hồi.
Tô Liên Y thở dài, biết ngay cô bé này sẽ không thể ngay lập tức chấp nhận quan niệm của mình. Đừng nói một tiểu nha đầu như nàng ấy, ngay cả Sơ Huỳnh cũng phải mất hơn nửa năm trò chuyện mới dần tiếp nhận được vài suy nghĩ của nàng, mà đó cũng chỉ là chấp nhận, chứ chưa từng thay đổi hoàn toàn.
Người xưa đâu dễ thay đổi à? Sao có thể chỉ bằng vài câu nói mà thay đổi được những điều đã ăn sâu trong nếp nghĩ và thói quen từ bé?
Cũng vậy, bản thân nàng dù đã thích nghi với cuộc sống thời này, nhưng muốn thay đổi toàn bộ thì đúng là bất khả thi.
“Thi Tây.” Tô Liên Y gọi tên, rồi khẽ cau mày: “Thi Tây, cái tên này nghe có hơi gượng gạo không?”
Cô bé vội vàng lắc đầu: “Không gượng chút nào, không gượng chút nào, nô tỳ rất thích tên này.” Chỉ cần là do Nhị tiểu thư ban cho, nàng đều thích.
Tô Liên Y nhìn cô bé ngoan ngoãn đáng thương, trong lòng dâng lên một chút xót xa: “Ta vốn không giỏi đặt tên, bốn người các ngươi là do Sơ Huỳnh ép ta đặt cả. Thi Đông, Thi Nam, Thi Bắc nghe còn thuận miệng, chỉ có ngươi – Thi Tây – là nghe hơi lạ tai.”
Cô bé lắc đầu lia lịa như cái trống lắc: “Nhị tiểu thư, nô tỳ thích Thi Tây, thật sự rất thích.”
Tô Liên Y khẽ cười: “Ngươi bán mình khi mấy tuổi? Quê ở đâu? Cha mẹ ngươi đâu?”
Nghe đến đó, ánh mắt cô bé lóe sáng, rồi nhìn Tô Liên Y: “Nhị tiểu thư, nô tỳ không biết cha mẹ là ai. Từ nhỏ đã theo bà ngoại lang thang xin ăn khắp nơi. Sau này bà mất, nô tỳ không có tiền mai táng, nên… nên tìm bà mối bán mình để có tiền chôn cất bà.”
Tô Liên Y sững người. Nhìn cô bé vốn vui tươi hoạt bát, nàng không ngờ lại mang thân phận như thế. Lòng nàng chợt se thắt: “Vậy bà ngoại đặt cho ngươi tên gì?”
Cô bé cúi đầu, sống mũi cay xè, muốn khóc nhưng vẫn cố nhịn: “… Là tiểu Miêu. Bà nói ta là con mèo tham ăn, mỗi khi có cái gì ngon bà đều để dành cho ta trước.”
Nói đến đó, một giọt nước mắt rơi xuống, để lại một vệt tối trên váy.
Cô bé hay đúng hơn là “tiểu Miêu” ngồi co lại trên ghế, trông nhỏ bé và bất lực y hệt một con mèo hoang tội nghiệp.
Tô Liên Y cũng thấy lòng chua xót, dễ dàng tưởng tượng ra cảnh người bà hiền từ nhét đồ ăn vào miệng đứa trẻ và cười gọi nó là “con mèo nhỏ”. Nàng khẽ đưa tay xoa đầu cô bé:
“Đứa trẻ ngoan, từ nay ta cũng gọi ngươi là tiểu Miêu nhé.”
Một đứa trẻ nhỏ xíu, chỉ để chôn cất bà ngoại mà chấp nhận bán mình làm nô… Không trách được vì sao tiểu Miêu lại hiểu chuyện đến thế.
Ai mà muốn bỏ cái tên của chính mình chứ? Chẳng ai cả! Huống hồ đây lại là cái tên được người thân yêu nhất đặt cho. Chỉ là bị cuộc đời xô đẩy, hết lần này đến lần khác phải đổi tên mà thôi.
“Cảm ơn Nhị tiểu thư.” Giọng tiểu Miêu khản đặc, chẳng còn vẻ hoạt bát thường ngày.
Tô Liên Y khẽ thở dài: “Từ nay nơi này chính là nhà của ngươi. Yên tâm, ta sẽ không để ngươi phải lưu lạc hay bị mua đi bán lại nữa. Đợi ngươi trưởng thành, ta sẽ cho phép ngươi rời đi, tìm hạnh phúc của riêng mình.”
Tiểu Miêu mím môi, nước mắt chảy dài, lắc đầu thật mạnh: “Nô tỳ không đi đâu.”
Trái tim Tô Liên Y chợt nặng trĩu, sống mũi cay xè, nàng khẽ đáp: “Ừ… vậy cứ ở lại mãi nhé. Tiếp tục làm việc của ngươi đi, mệt thì nghỉ ngơi. Ta ra ngoài một lát, tối gặp lại.”
Nói rồi, nàng mở tủ lấy quần áo. Tiểu Miêu vẫn đứng ngơ ngác nhìn theo, ánh mắt chan chứa sự biết ơn.
Tô Liên Y thay xong y phục sau bình phong, trước khi rời đi còn dặn tiểu Miêu phải chú ý nghỉ ngơi, rồi vội vàng bước ra ngoài.
Nhờ có Sơ Huỳnh và quản gia Trịnh quán xuyến, Tô phủ không còn vẻ tịch mịch ngày xưa. Cửa lớn có người gác, vừa thấy nàng liền vội vã mở cổng: “Nhị tiểu thư.”
“Ừ.” Tô Liên Y gật đầu bước ra, nhưng không thấy xe ngựa, đành quay vào. Vừa hay gặp quản gia Trịnh: “Xe của ta đâu?” Nàng nhớ rõ vẫn để trước cổng mà.
Quản gia Trịnh vội cười: “Nhị tiểu thư muốn ra ngoài ạ? Lần sau chỉ cần báo trước cho Thi Tây, mã phu sẽ chuẩn bị sẵn xe.”
“À, nhớ kỹ nhé, từ nay Thi Tây đổi tên rồi, gọi là tiểu Miêu.”
Quản gia Trịnh sững người, tiểu Miêu? Tên nghe chẳng giống tên nha hoàn trong nhà danh giá, nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của Nhị tiểu thư, ông đành im lặng: “Vâng, xin tiểu thư chờ một lát.”
Gia đinh đã nhanh chóng chạy đến nhà xe – nơi chuyên giữ xe và chăm sóc ngựa – nghe tin liền lập tức đánh xe ngựa đen chạy vòng từ cổng sau ra cổng chính.
Tô Liên Y khẽ gật đầu, phủ lớn, người đông, tất nhiên không thể tùy tiện như trước. Nàng thầm nghĩ: Thôi thì cũng tốt, chính nhờ sự phân công rõ ràng này mới có thêm công việc cho người khác, xem như mình cũng góp phần thúc đẩy nhu cầu trong nước của Luan Quốc.
Mã phu vội vàng xuống xe, đặt ghế nhỏ và đứng chờ cung kính.
Tô Liên Y hiểu ngay ý, quay sang quản gia Trịnh: “Quản gia, để gia đinh này ở lại đi, ta tự đánh xe được rồi.”
Trịnh Vinh Sinh hoảng hốt: “Nhị tiểu thư, sao có thể thế được? Đừng nói chuyện nữ tử lộ diện, chỉ riêng việc làm ăn thôi, ai cũng có mã phu chuyên trách. Nếu tiểu thư tự đánh xe, chẳng phải mất thể diện sao? Tuyệt đối không nên!”
Tô Liên Y ngẫm thấy cũng đúng. Giờ quy mô còn nhỏ thì không sao, nhưng sớm muộn sẽ mở rộng, khi đó chuyện này chắc chắn gây bàn tán. Nàng vốn đã định sẵn con đường phía trước, thương nghiệp nhất định phải lớn mạnh vậy thì mã phu là điều cần có.
“Được rồi, ta biết rồi.” Nàng mỉm cười, bình thản bước lên ghế, vén rèm vào trong xe.
Hôm nay nàng khoác chiếc áo choàng lông đỏ do Sơ Huỳnh tự tay làm, kết hợp với phong thái thanh nhã, trông hệt một tiểu thư quý tộc thực thụ.
Mã phu cất ghế nhỏ lên xe: “Nhị tiểu thư, xin hỏi đi đâu ạ?”
Tô Liên Y đọc địa chỉ, mã phu lập tức lên ngồi trước, đánh xe ngựa đen thẳng hướng biệt viện Lý gia.
…
Biệt viện Lý gia, thư phòng. Lò sưởi cháy rực, hơi nóng tỏa ra khiến cả căn phòng ấm áp như giữa mùa xuân.
Nắng xuyên qua khung cửa dán giấy, rọi thành những vệt sáng xuống chiếc án thư bên cửa sổ. Trên án thư, sổ sách chất cao như núi. Lý Ngọc Đường tiện tay lấy một cuốn lên xem, lật vài trang nhưng tâm trí chẳng sao yên được, đành đặt lại, rồi tùy ý rút một quyển sách khác trên giá.
Xem một lúc, hắn vấn không thể bình tĩnh lại được.
Vì sao hôm nay lại bồn chồn thế này? Bởi vì hắn đang chờ người.
Lý Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Gần tới giờ Ngọ rồi. Với tính cách của Tô Liên Y, nàng đáng ra đã phải đến sớm để giục mình bán xưởng kia đi. Nhưng vì sao giờ vẫn chưa thấy? Hay là nàng có việc gấp?
Trong khi chàng còn đang suy nghĩ lung tung, giọng của Mặc Nùng vang lên ngoài cửa: “Thiếu gia, Tô cô nương đến.”
Lý Ngọc Đường vô cùng vui mừng: “Mời vào.”
Lời vừa dứt, cửa đã được đẩy ra. Tô Liên Y bước vào, dáng vẻ ung dung mà thanh nhã: “Lý công tử, để công tử đợi lâu rồi.”
Thực ra không phải nàng cố ý đến muộn, chỉ vì buổi sáng còn bận cùng Sơ Huỳnh sắp xếp nhân sự, rồi lại trò chuyện với tiểu Miêu đôi câu, thành ra chậm trễ.
Khóe môi Lý Ngọc Đường khẽ cong lên: “Không, vừa đúng lúc.” Thật ra, hai người nào có hẹn giờ cụ thể đâu.
“Dâng trà…” Chữ “trà” còn chưa dứt, Tô Liên Y đã nhanh miệng cắt ngang: “Không cần đâu, chúng ta đi ngay thôi.”
Nàng đang vô cùng háo hức, nhớ đến xưởng lớn mà mình từng lén ngó qua một lần, lòng càng ngứa ngáy không chịu nổi. Ngoài xưởng ấy ra, nàng còn muốn nhìn xem Lý Ngọc Đường còn thứ gì hay ho khác, thứ gì đáng giá thì nghĩ cách… đem về.
Không còn cách nào khác, Lý Ngọc Đường có mắt nhìn thật chuẩn, thứ hắn coi trọng thì chẳng bao giờ sai.
Lý Ngọc Đường chỉ biết cười bất lực: “Sao Tô cô nương lại vội thế? Xưởng đã hứa nhường cho ngươi, ta không thu hồi đâu.”
“Không phải ta sợ ngươi đổi ý, chỉ là ta thật sự đang cần gấp.” Nàng giải thích: “Thôi được, chúng ta là bạn bè, người một nhà, ta cũng chẳng giấu gì: mấy hôm nữa ta sẽ chuyển toàn bộ xưởng mỹ phẩm Thần Tiên Phương sang đó.”
Lý Ngọc Đường hơi ngạc nhiên: “Chuyển gấp thế? Tô cô nương gặp rắc rối gì sao?”
“Không, không phải rắc rối, mà ta muốn nhanh chóng mở rộng sản xuất. Lượng hàng cũ quá ít, chẳng lời lãi bao nhiêu.” Câu này nàng nói dối trắng trợn, dù mỗi đợt chỉ sản xuất năm trăm hộp, nhưng với mức giá “cắt cổ”, lợi nhuận vẫn khủng khiếp.)
Lý Ngọc Đường gật đầu: “Hiểu rồi, trước đây sản lượng đúng là thấp. Thần Tiên Phương là sản phẩm tốt, Tô cô nương hoàn toàn có thể kiếm bộn tiền.”
Dứt lời, hắn bước tới sau bình phong, tự mình khoác áo choàng, bình tĩnh thắt đai lưng.
Về thói quen này, Tô Liên Y rất tán thưởng. Nàng vốn chướng mắt mấy kẻ đàn ông cứ bắt người hầu hạ từ mặc áo đến xỏ giày, mấy chuyện ấy khó đến thế sao? Một động tác nhỏ, cần gì bày đặt ra vẻ?
Lý Ngọc Đường mặc xong áo choàng, hai người cùng bước ra ngoài, lên xe ngựa.
Vẫn theo lệ cũ, mỗi người đi xe riêng để tránh điều tiếng. Xe ngựa xa hoa của Lý Ngọc Đường chạy trước, còn chiếc xe đen nhỏ của Tô Liên Y nối sau. Hai cỗ xe một trước một sau, hướng thẳng ra ngoại thành.
…
Ngoại ô huyện Nhạc Vọng có một ngọn núi nhỏ, chỉ cao vài trượng, nguyên xưởng rượu Thắng tửu được xây ngay dưới chân núi, dựa lưng vào sườn.
Xưởng rất rộng, sân vườn nhiều khu, phân chia rõ ràng: Khu chế biến, kho chứa, phòng nghỉ, thậm chí còn có phòng riêng cho đám công nhân ngủ lại.
Đây là lần thứ hai Tô Liên Y tận mắt thấy xưởng này. Lần đầu đã khiến nàng ngạc nhiên bởi bố cục hợp lý và khung cảnh thanh nhã, nay nhìn lại, lòng vẫn không khỏi thích thú.
“Bao nhiêu tiền? Cứ nói thẳng.” Nàng mở lời.
Lý Ngọc Đường suy nghĩ một chút. Khu đất này không nhỏ, nhà cửa lại mới dựng, vị trí thì gần các trấn lớn, tính theo giá thị trường ít nhất cũng hai nghìn lượng bạc trắng: “Một nghìn lượng.”
Tô Liên Y liếc nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch: “Một nghìn năm trăm lượng đi, ta không thể ép giá quá đáng.”
Lý Ngọc Đường ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”
Tô Liên Y nhìn dãy nhà rộng lớn khiến nàng thèm muốn không thôi: “Hiểu tính ngươi rồi, nhất định sẽ giảm nửa giá cho ta. Nghĩa là ngươi nói một nghìn lượng, thực giá ít nhất phải hai nghìn lượng. Dù ta muốn chiếm lợi, cũng không thể chiếm quá nhiều, vậy nên chốt ở một nghìn năm trăm lượng.”
Lý Ngọc Đường bật cười. Quả thật nàng đoán trúng tim đen hắn: “Được, một nghìn năm trăm lượng thì một nghìn năm trăm lượng.”
Hai người trở lại xe của Lý Ngọc Đường. Hắn lấy từ hòm gỗ ra văn tự nhà đất, đưa cho nàng: “Từ nay xưởng này là của ngươi.”
Tô Liên Y móc ra tờ ngân phiếu, đưa tới: “Cảm ơn nhé, huynh đệ.”
“Huynh đệ?” Lý Ngọc Đường hơi sững lại.
Tô Liên Y bật cười khúc khích: “Nói đùa thôi, ý là từ nay chúng ta là huynh đệ, là bạn tốt. Ngân phiếu cứ đếm kỹ đi.”
Lý Ngọc Đường chỉ khẽ cười, chẳng buồn đếm, cất thẳng vào ngực, rồi lấy bút viết một tờ biên nhận: “Đây, cầm lấy.”
Tô Liên Y nhận lấy, xem qua rồi khen: “Chữ đẹp đấy.”
Lý Ngọc Đường thoáng ngẩn người, nhận ra nàng đang khen mình, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả.
“Lý công tử, ta thực sự cảm ơn ngươi. Lúc ta cần nhất, ngươi đã nửa bán nửa cho xưởng này. Món nợ ân tình này, ta ghi nhớ. Hiện giờ ta vội trở về bàn chuyện chuyển xưởng, vài hôm nữa ta sẽ mời ngươi một bữa.” Nói xong, không đợi hắn đáp, nàng vén rèm bước xuống, dặn dò Mặc Nông vài câu rồi lên thẳng xe của mình.
Lý Ngọc Đường ngồi yên trong khoang xe, trong lòng chợt trống trải. Vừa nãy nơi đây còn có Tô Liên Y, giờ đã chỉ còn mình hắn, dư âm mùi hương vẫn còn vương vấn.
Một cảm giác mơ hồ rồi dần rõ rệt… là luyến tiếc.
Bàn tay thon dài trắng trẻo vén rèm, hắn thò người ra ngoài. Đằng xa, xe ngựa đen của Tô Liên Y đã quay đầu, đi về hướng thôn Tô gia.
“Thiếu gia?” Mặc Nông khẽ hỏi.
Lý Ngọc Đường cứ thế nhìn theo bóng xe xa dần, đến khi chỉ còn một chấm nhỏ mơ hồ mới thở dài, chui lại vào trong xe: “Về thôi.” Giọng nói trong trẻo, nhưng chất chứa một nỗi buồn khó tả.
“Vâng.” Phu xe và Mặc Nông lên xe, chiếc xe ngựa của Lý phủ từ từ lăn bánh, chẳng mấy chốc đã khuất dạng nơi cuối con đường.
Khu xưởng lớn vẫn lặng lẽ nằm bên chân núi. Hai chiếc xe rời đi, một người mang theo niềm vui, một người mang theo chút mất mát. Cơn gió bắc mùa đông lùa qua, chỉ còn lại khoảng trống vắng lạnh lẽo.
…
Xưởng mỹ phẩm Thần Tiên Phương, mấy cô gái trẻ và các đại tẩu làm việc chăm chỉ, từng công đoạn đều đâu ra đấy.
Ngay cả Triệu thị cũng đang bận rộn. Bà vốn là người phụ trách, chỉ cần ngồi giám sát là đủ, nhưng cả đời quen làm việc đồng áng, sao có thể ngồi yên? Hơn nữa, chỉ ngồi một chỗ làm mấy thứ thơm phức thế này, với bà mà nói chẳng khác gì… đang chơi.
Tô Liên Y vừa bước vào, mọi người đều mừng rỡ, vì gần đây nàng rất ít khi đến.
Chào hỏi vài câu, nàng gọi Triệu thị và Ngô thị ra phòng kế toán riêng, mở một cuộc họp nhỏ.
“Tôn Đại tẩu, đại thẩm, ta muốn mở rộng sản xuất của Thần Tiên Phương, tăng số lượng hàng ra.” Nàng vào thẳng vấn đề.
Triệu thị vốn tính thẳng thắn, đập tay lên đùi cái bốp: “Tốt quá rồi! Lâu nay nên làm thế, có tiền không kiếm là đồ ngốc!”
Ngô thị thì thận trọng hơn, có lẽ vì từng chứng kiến cảnh chồng mình là Tôn Đại Hải nằm thoi thóp, sau cơn tai nạn đó tính tình bà trở nên dè dặt hơn: “Tô tiểu thư nói sao cũng được, chỉ là… ta sợ nhân lực không đủ, nguyên liệu không đủ, với cả xưởng này quá nhỏ.”
Tô Liên Y cười gật đầu: “Đại tẩu yên tâm, ta đã tính cả rồi. Ta vừa mua một xưởng đủ lớn ở ngoại ô huyện, chỗ đó rộng rãi, chỉ cần dời đồ sang và đưa người theo là ổn.”
Triệu thị nhíu mày: “Liên Y à, có điều này… mấy cô gái với các tẩu làm ở đây là vì gần nhà, tiện chăm sóc gia đình. Nếu dời xưởng đến huyện, e rằng họ phải ở lại đó, không phải ai cũng chịu.” Ngô thị cũng khẽ gật đầu đồng tình.
Tô Liên Y đã nghĩ đến chuyện này từ trước: “Vậy ta định thế này, ai chịu theo thì được tăng lương, buổi tối có xe ngựa đưa về làng. Nếu mệt không muốn về, trong xưởng sẽ có phòng nghỉ qua đêm. Ai không muốn đi thì cứ ở đây, xưởng này vẫn giữ lại, nhưng chỉ coi như phân xưởng nhỏ, còn bên kia là xưởng lớn.”
Triệu thị cười: “Được, ta thấy hợp lý đấy.”
Tô Liên Y mỉm cười: “Vậy hai người có muốn theo ta không?”
Triệu thị có chút ngập ngừng: “Liên Y à, ngươi cũng biết tình hình nhà ta, phải về chăm đại thúc ngươi. Chỉ mới đi làm thế này, đại thúc ngươi đã phàn nàn không ít.”
Tô Liên Y gật đầu: “Ta hiểu, ngươi đừng lo. Thế còn Tôn tẩu thì sao?” Nàng hỏi Ngô thị.
Ngô thị bật cười: “Tô cô nương không cần hỏi, ta đã nói rồi, Tô cô nương là ân nhân của nhà ta, nói sao thì ta nghe vậy, muốn ta đi đâu cũng được.”
Lòng trung thành của Ngô thị với Tô Liên Y không phải chỉ là lời nói suông.
Tô Liên Y trong lòng cảm động: “Cảm ơn Tôn tẩu. Ta tính thế này, sau này đại thẩm cứ ở lại trông coi phân xưởng nhỏ, còn đại tẩu đến huyện quản lý xưởng lớn. Hai người chọn thêm mấy cô nương chăm chỉ, có chút lanh lợi để làm trợ thủ. Nay Cẩm Nhi đang học ở huyện, ruộng nhà đại tẩu cũng đừng canh tác nữa, đưa cả Tôn đại ca và bà cụ lên huyện luôn, tiện thể chăm sóc Cẩm Nhi.”
Triệu thị nghe xong, nhớ tới con trai mình cũng đang học ở huyện, trong lòng hơi động. Nhưng nghĩ lại, Ngô thị đã đến huyện rồi, xưởng trong làng không thể bỏ trống, hơn nữa con trai đã có chú thím ở huyện chăm sóc, bà đành thôi.
Ngô thị thì mừng rỡ khôn xiết, giọng run lên vì xúc động: “Cảm ơn Tô cô nương, cảm ơn nhiều lắm.” Ngày nào cũng có thể gặp con trai, sao bà không vui cho được?
Tô Liên Y cũng cười theo, dịu dàng vỗ tay bà: “Đừng khách khí, phải là ta cảm ơn hai người mới đúng.”
Thế là quyết định dời xưởng mỹ phẩm Thần Tiên Phương được thông qua ngay tại chỗ.
Ba người lại trò chuyện một lúc, rồi đi ra, gọi toàn bộ công nhân đến thông báo tình hình, để họ tự do chọn lựa.
Một nhóm hăng hái hướng đến xưởng lớn vì lương cao, một nhóm khác thì muốn ở lại làm tại xưởng trong làng.
Tô Liên Y ghi chép xong số người, sau đó chia bớt một phần thiết bị, dặn công nhân thu dọn sạch sẽ, rồi điều xe ngựa từ xưởng rượu đến để chở sang cơ sở mới.
Xưởng mỹ phẩm vốn chật kín người, giờ bỗng vơi đi một nửa.
Số người còn lại thì an phận ở lại, còn những người chuyển đi đều háo hức trước cơ hội tăng lương. Xưởng mới rộng lớn, một mình Ngô thị không thể quản lý được, điều đó đồng nghĩa với việc Tô cô nương sẽ phải đề bạt thêm quản sự mới.
Con người ai cũng muốn cầu tiến, các cô nương sao không phấn khởi? Ai mà không mong có ngày được làm quản sự, lĩnh lương cao?
Ngô thị trở về bàn bạc với nhà chồng, rồi cùng nhóm công nhân chuyển đi sắp xếp kế hoạch xây dựng cơ sở mới. Còn Tô Liên Y lên chiếc xe ngựa nhỏ, trở về Tô phủ.
Có người đánh xe, nàng liền thư thái tựa vào ghế, quấn chặt áo choàng lông, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong đầu nàng, khối óc nhanh nhạy như một cỗ máy tính, bắt đầu sắp xếp, tính toán từng con số, và một kế hoạch mới dần dần thành hình.
…
Khi Tô Liên Y về đến nhà, trời đã gần tối. Vì mải suy nghĩ nên nàng trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Vừa bước qua cổng, tiểu Miêu liền chạy lại: “Nhị tiểu thư, người đã về rồi ạ!”
“Ừ.” Tô Liên Y mỉm cười.
Tiểu Miêu theo nàng đi vào nội viện: “Nhị tiểu thư, từ nay tiểu Miêu sẽ hầu hạ bên cạnh người, được không ạ? Khi người ra ngoài, hãy mang theo tiểu Miêu nhé?”
Tô Liên Y nghĩ một chút: “Không được đâu, ta cũng không phải loại tiểu thư khuê các đi đâu cũng kéo theo một nha hoàn làm dáng. Nếu sau này cần người đi cùng, e rằng ta sẽ chọn một tiểu đồng hơn là nha hoàn.” Nói vậy nhưng trong lòng nàng lại nghĩ tới Mặc Nông.
Mặc Nông giống hệt chủ tử của hắn, gương mặt lúc nào cũng bình thản vô cảm, nhưng làm việc thì nguyên tắc rõ ràng, xử sự khéo léo, tính tình trầm ổn. Nếu có thể kéo hắn về bên mình… Tô Liên Y bỗng bật cười.
Nàng càng ngày càng “mặt dày” mất rồi, đánh bại Thắng Tửu, đào mất quản sự và công nhân xưởng rượu của người ta, ép giá mua xưởng của người ta, giờ lại còn dám nhòm ngó cả tùy tùng của người ta.
Haiz… thì ra mặt dày cũng là một căn bệnh, mà bệnh càng nặng thì lại càng… mặt dày hơn.
“Nhị tiểu thư, người cười gì thế? Có phải cảm thấy mang theo tiểu Miêu thì… mất mặt không?” Tiểu Miêu tủi thân, tự trách do mình nhan sắc bình thường, vóc dáng nhỏ bé. Nếu là Thi Bắc ở đây, chắc chắn nhị tiểu thư sẽ đồng ý.
Hai người vừa đi vừa nói, đã đến viện của Sơ Huỳnh. Tô Liên Y bất đắc dĩ cúi đầu nhìn nha hoàn nhạy cảm này, hơi nghiêm giọng giải thích: “Không phải thế đâu. Chỉ là nữ tử ra ngoài vốn đã bất tiện hơn, ta không muốn thừa nhận nhưng đó là sự thật. Có một tùy tùng nam sẽ thuận lợi hơn. Nhưng ta có thể khẳng định, nếu thật sự phải dẫn nữ tử, ta chỉ chọn ngươi, không chọn ai khác, được chưa?”
Tiểu Miêu vừa cảm động vừa vui mừng, lại thấy áy náy: “Xin lỗi nhị tiểu thư, là nô tỳ suy nghĩ lung tung.”
“Không sao cả.” Tô Liên Y nói rồi bước vào phòng, thấy hai nha hoàn đang dỗ dành Hy Đồng, còn Thi Bắc thì đang cầm giẻ lau bàn ghế. Tô Liên Y hơi khó hiểu.
Sơ Huỳnh ra hiệu cho các nha hoàn khác lui xuống, trong phòng chỉ còn hai người, nàng đã quen với việc chỉ ở riêng với Tô Liên Y.
“Có chuyện gì vậy? Thi Bắc đắc tội với ngươi sao?” Tô Liên Y hỏi.
Sơ Huỳnh liếc ra cửa, khẽ cười: “Chỉ ba ngày thôi, nàng ta đã lộ đuôi cáo rồi. Hôm nay dám sau lưng ta ra lệnh, giở trò với hai nha hoàn kia. Nếu ta không phát hiện truy hỏi, còn không biết nó định bày trò quấy phá gì.”
Tô Liên Y hiểu ra: “Xem ra ngươi không nhìn nhầm, mới ba ngày mà đã lộ nguyên hình, tham vọng của nàng ta cũng quá lớn.”
Thấy Tô Liên Y cuối cùng cũng tin mình, Sơ Huỳnh liền thu lại vẻ mặt hung dữ khi nãy, thay bằng nét đáng yêu tinh nghịch, đắc ý nói: “Hừ, giờ thì ngươi biết ta lợi hại chưa? Nhớ nhé, ngươi còn non lắm, ta đây ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, ngươi vẫn còn trẻ con lắm.”
Tô Liên Y nhìn nàng mà vừa buồn cười vừa bất lực, suýt buột miệng nói ra bí mật kiếp trước mình đã 31 tuổi mới chết: “Ừ ừ, ngươi lợi hại, được chưa? Ngươi ăn muối còn nhiều hơn ta ăn cơm.”
Sơ Huỳnh khúc khích cười.
Tô Liên Y thong thả thêm một câu: “Ngày nào cũng ăn muối thay cơm, ngươi không sợ mặn chết à?”
Sơ Huỳnh bĩu môi: “Ta rất vui đó. Mà này, chúng ta nhanh bán Thi Bắc đi thôi.”
Phải nói thật, nàng cũng bất ngờ, vốn nghĩ Liên Y sẽ không tin mình, ai ngờ lại tin nhanh đến thế.
Thật ra những gì Sơ Huỳnh nhìn thấy, Tô Liên Y cũng thấy và cũng lo, chỉ là nàng nhân hậu hơn một chút: “Nếu Thi Bắc là nam nhân thì ta mặc ngươi xử lý, nhưng nàng ta là nữ tử. Xã hội này vốn đã bất công với nữ nhân rồi. Ý ta là… nếu có thể khiến nàng ta quay đầu là tốt nhất.”
Sơ Huỳnh thở dài. Từ lâu nàng đã hiểu Liên Y thương xót phận nữ nhi, nhưng lại không hiểu vì sao phải thương hại, đã là nữ thì phải sống thế này chứ còn sao nữa?
Hạ Sơ Huỳnh tất nhiên không thể tưởng tượng được cuộc sống của phụ nữ thời hiện đại.
Tô Liên Y liền đổi chủ đề: “Sơ Huỳnh, ta lại có một ý tưởng, ngươi giúp ta tham khảo nhé.”
“Ừ, ý tưởng gì vậy?” Sơ Huỳnh nghiêm túc hỏi.
“Ta muốn mở thêm một xưởng, xưởng cơ khí luyện sắt.”
—---------------------
Ngoài lề – Tiểu kịch trường của các nha hoàn:
Biệt viện Lý gia.
Mặc Nông: “Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!”
Lý Ngọc Đường: “Bị cảm à?”
Mặc Nông (xoa mũi): “Bẩm thiếu gia, thuộc hạ cũng không rõ.”
Lý Ngọc Đường: “Một là nhớ, hai là mắng, ba là gọi tên, chắc có người đang nhắc ngươi.”
Mặc Nông: “Có ai mà nhắc đến thuộc hạ chứ?”
Bên kia chân trời – Tô Liên Y đang… nhắc Mặc Nông…
Lý Ngọc Đường (ngây ra, rồi mặt mày dữ tợn): “Mặc Nông, ta phải giết ngươi!”
Mặc Nông: “Thiếu gia, thuộc hạ bị oan mà!”