Bởi vì có sự xuất hiện của Ngải gia, bầu không khí bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Tiêu gia vốn đã là người nói nhiều, mà Ngải gia lại càng là người giỏi khoác lác, chuyện trên trời dưới biển không gì hắn không nói tới, thậm chí còn lấn át cả phong thái của Tiêu gia.
Bên cạnh đó, Lý Ngọc Đường mặt mày sầm lại, tuy vẻ ngoài vẫn giữ sự điềm tĩnh, nhưng Tô Liên Y có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình hắn không vui.
Nàng thì không thấy chán ghét vị Ngải gia này, miễn là hắn đừng cứ đưa đôi mắt hau háu nhìn nàng mãi, thì thực ra cũng là người khá hài hước, vui vẻ.
Ngải gia khoác lác một hồi, chẳng khác nào biến mình thành Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không biết bảy mươi hai phép thần thông, chợt nhớ ra khách quý đã đến từ lâu, sao vẫn chưa có món ăn nào dọn lên? Hắn liền ục ịch đứng dậy, cả thân hình như một quả bóng lăn ra ngoài, rồi gào to: “Người đâu? Tiểu nhị đâu?”
Tiểu nhị nghe thấy giọng của thiếu đông gia chuyên chỉ tay năm ngón nhà mình, mặt mày như đưa đám mà vội vàng chạy đến: “Ngải gia, tiểu nhân có mặt đây!”
Thật ra thường ngày Ngải Tiểu Nhiên cũng được xem là người hiền lành, không có tâm cơ, bản chất không xấu. Nhưng nay, trước mặt giai nhân mà hắn cảm mến, tất nhiên phải thể hiện uy phong của thiếu đông gia: “Ngươi còn đứng đây? Mắt mù hay đầu óc đần độn thế? Chúng ta bỏ tiền thuê ngươi là để ngươi đứng đây làm đại gia à? Khách quý ngồi trong kia nãy giờ rồi, sao không mang đồ ăn lên?”
Tiểu nhị oan ức định nói: “Ngải gia, là Tô cô nương…” Nhưng lời còn chưa dứt đã thấy Ngải gia kín đáo ném cho y một nén bạc nhỏ. Thế là câu nói nghẹn lại trong cổ họng. Thực ra tiểu nhị chỉ định nói rằng chính Tô cô nương đã dặn tạm thời chưa cần mang thức ăn lên.
Phong Thiện Lâu là tửu lâu hạng nhất, nên bọn tiểu nhị ở đây đều rất thông minh, lanh lợi. Chỉ thấy gã tiểu nhị kia “phịch” một tiếng quỳ xuống, giọng nói còn vang hơn cả lúc nãy:
“Ngải gia dạy bảo chí phải, là tiểu nhân sai, Ngải gia anh minh thần võ, trí tuệ bao la, tiểu nhân đã biết lỗi rồi, tiểu nhân xin lĩnh giáo, giờ sẽ vào cho khách chọn món ngay.” Vừa nói vừa lén nhặt nén bạc bỏ vào ngực áo.
Ngải gia vui mừng đến mức mặt mày rạng rỡ, thầm nghĩ rằng Tô cô nương nhất định đã có ấn tượng khác về mình, cả khuôn mặt tròn trĩnh đỏ ửng lên như chiếc đèn lồng.
“Không cần vào hỏi nữa, ngươi cứ mang tất cả hai mươi tám món ăn đặc sản nhất của Phong Thiện Lâu ra đây là được.” Tiểu nhị khẽ thở dài gần như không nghe thấy: “Vâng, Ngải gia, tiểu nhân đi ngay.”
Nói xong vội vã bước nhanh về phía nhà bếp, trong lòng thầm than: May mà Phong Thiện Lâu buôn bán phát đạt, lại thêm Ngải lão gia tiền bạc dư dả, chứ thật sự chịu không nổi kiểu phung phí này của thiếu đông gia.
Đáng tiếc cho Ngải gia, màn thể hiện vừa rồi của hắn Tô Liên Y chẳng hề để tâm, hay nói đúng hơn là không có thời gian để để tâm. Bởi trong lòng nàng lúc này chỉ toàn là kế hoạch, vừa thấy Tiêu Đam đã không kìm được sốt ruột.
Nhân lúc Ngải gia còn đang “oai phong lẫm liệt” bên ngoài, Tô Liên Y đã kéo Tiêu Đam lại bàn bạc chuyện sắt thép. Mà Tiêu Đam vừa nghe nói mình có thể giúp đỡ Tô cô nương thì tất nhiên là nghĩa bất dung từ, ai bảo nàng từng tặng hắn một hộp Thần Tiên Phương cơ chứ? Hắn vốn là người biết nhớ ơn.
Khi Ngải gia lắc lư thân hình tròn trĩnh, vẻ mặt hớn hở quay lại, liền thấy Tô Liên Y và Tiêu Đam ngồi gần nhau, trên mặt rạng rỡ nụ cười hứng khởi: “Tiêu gia, vậy chúng ta cứ quyết định thế nhé, trong hai ngày ta sẽ mua trước năm trăm cân.”
“Được, mấy thứ khác không dám nói chứ gỗ và sắt thép nhà ta nhiều vô kể, Tô cô nương cứ việc mở lời.”
Trong lòng Tiêu Đam cũng thấy một niềm hãnh diện dâng trào. Được người ta nhờ vả vốn đã vui, mà người nhờ vả lại chính là Tô Liên Y danh tiếng vang xa, thì lại càng thấy tự hào.
Vừa nói, hắn vừa liếc mắt ra hiệu với Lý Ngọc Đường, ánh mắt hàm ý rõ ràng: Huynh đệ, ta đây đang giúp huynh đó nhé!
Lý Ngọc Đường sao không hiểu? Khẽ mỉm cười: Ân tình này, ta ghi nhớ rồi.
Ngải gia lại không vui: “Này này Tiêu gia, ngươi đã có Tiên Cơ rồi, sao còn tranh với ta?”
Tiêu Đam trừng mắt: “Đừng ăn nói bậy bạ, Tô cô nương là hoa đã có chủ rồi đấy.”
Hắn ám chỉ Lý Ngọc Đường.
Tô Liên Y khẽ bật cười. Người quân tử theo đuổi mỹ nhân vốn chẳng có gì sai, điều này cũng chứng minh bản thân mình có sức hấp dẫn, mà đã là phụ nữ thì ai chẳng muốn mình có sức hút? Huống chi, Ngải gia quả thực rất đáng yêu, trong hắn lại thấp thoáng hình bóng của người đệ đệ xưa, Tô Bạch.
Nàng khẽ hắng giọng: “Ngải gia phải không? Tiểu nữ được biết đến Ngải gia thực là vinh hạnh. Nhưng hình như Ngải gia đã hiểu lầm một chút. Giống như Tiêu gia vừa nói, tiểu nữ đã có gia thất, vậy nên… Ngải gia đã đa tình rồi.”
Tiêu Đam ngẩn ra, lén liếc sang người bạn nối khố của mình. Quả nhiên, trong mắt Lý Ngọc Đường ánh lên một chút u tối.
Lời nói kia cũng đâm trúng tâm hồn mong manh ẩn dưới thân hình đồ sộ của Ngải gia, hắn đưa ánh mắt mang biểu cảm “thất tình rồi” lặng lẽ nhìn Tô Liên Y: “Tô cô nương, là thật sao?”
Tô Liên Y bật cười khẽ, gật đầu: “Là thật. Ta chưa từng giấu giếm chuyện mình đã có gia thất. Việc này, Tiêu gia có thể làm chứng, Lý công tử cũng có thể làm chứng.” Để tăng thêm tính thuyết phục, nàng còn chỉ luôn hai nhân chứng.
Tiêu Đam hơi lo lắng, trách bản thân lỡ miệng nói sai, trong khi lòng Lý Ngọc Đường như bị ai bóp nghẹt, nhưng vẫn mở lời: “Ngải gia, tại hạ có thể làm chứng. Tô cô nương đã có phu quân, hơn nữa… vợ chồng hòa thuận, tình thâm ý trọng.” Chính lời hắn nói lại như một lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào tim mình.
Ngải gia mặt mày ủ rũ liếc nhìn Tô Liên Y lần nữa, cuối cùng không nói gì thêm, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Mọi người chính thức an vị. Tô Liên Y và Tiêu Đam tiếp tục bàn chuyện mua bán sắt thép. Dù Tiêu gia xưa nay ăn chơi không lo làm ăn, nhưng từ nhỏ cũng thường nghe chuyện kinh doanh trong nhà nên biết kha khá, thế là nói thao thao bất tuyệt, còn Tô Liên Y kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng lại đưa ra những câu hỏi sắc sảo.
Lần đầu tiên có người nghiêm túc quan tâm đến chuyện làm ăn của mình, Tiêu Đam cảm nhận được niềm vui của sự được coi trọng, thậm chí còn bắt đầu thấy hứng thú với kinh doanh, thầm quyết định sau này sẽ chăm lo tốt cái cửa tiệm nhỏ của mình.
Hai mươi tám món ăn đặc sản của Phong Thiện Lâu quả nhiên danh bất hư truyền, khiến Tô Liên Y vô cùng ngạc nhiên, món nào cũng khiến nàng khen ngợi không ngớt. Hai mươi tám món, bốn người ăn tất nhiên là thừa rất nhiều. Ngoại trừ Tô Liên Y ăn khá ngon miệng, ba người kia đều chỉ nếm qua rồi bỏ đũa: Lý Ngọc Đường vốn ăn ít, chỉ chọn vài món trước mặt rồi ăn vài miếng. Tiêu Đam thì mới ăn ở Túy Tiên Lâu xong, bụng chẳng còn đói.
Ngải gia thì khỏi nói, tâm trạng đang sa sút, chẳng còn chút khẩu vị nào, huống hồ mấy món này ở nhà hắn ăn đến phát ngán rồi.
Cơm rượu xong, Tô Liên Y cáo từ ra về, bởi còn rất nhiều chuyện cần xử lý.
Lúc chia tay, Ngải gia vẫn không cam lòng, ánh mắt quyến luyến: “Tô cô nương, ờ… nàng và phu quân tình cảm thế nào?”
Lý Ngọc Đường cũng dừng bước, lặng lẽ chờ câu trả lời.
Tô Liên Y bật cười: “Cảm ơn Ngải gia đã quan tâm, ta và phu quân tình cảm rất hòa thuận.”
Ngải gia lập tức ủ rũ, khuôn mặt béo núc ních co rút lại như cái bánh bao: “Ta biết rồi… haizz… sao nàng không chịu lấy muộn hai năm cơ chứ? Haizz… mà này… Tô cô nương, nếu có ngày nàng muốn hòa ly, đừng quên cân nhắc ta đầu tiên nhé. Nhà ta có truyền thống tốt là sợ vợ, chọn ta thì không bao giờ sai đâu!”
Tô Liên Y cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười, vị Ngải gia này thực sự quá đáng yêu.
Tiêu Đam ở bên cạnh lại không vui, lườm hắn một cái: “Nói đến sợ vợ thì cha ta mà đứng thứ hai, ai dám nhận mình thứ nhất?”
Câu nói ấy khiến ngay cả Lý Ngọc Đường, vốn tâm trạng không mấy tốt, cũng bật cười. Quả thực, tiếng tăm của Tiêu lão gia vì sợ vợ đã lan xa từ lâu.
Mọi người cáo từ ra về. Ngải gia theo Tiêu gia đi Túy Tiên Lâu chơi, còn Lý Ngọc Đường thì quay về Lý phủ, tiếp tục công việc còn dang dở.
Tô Liên Y đứng nhìn cỗ xe ngựa của Lý Ngọc Đường rời xa, trong lòng không khỏi lo lắng. Nàng luôn có cảm giác Lý lão gia sẽ không dễ dàng đồng ý, thậm chí có thể còn bày kế chèn ép Lý Ngọc Đường. Nàng khẽ thở dài, bản thân chẳng giúp gì được, chỉ biết cầu nguyện hắn có thể thành công.
Ba chiếc xe ngựa rời đi, lúc này Tô Liên Y mới bước lên xe của mình, bảo xa phu đưa đến xưởng mỹ phẩm Thần Tiên Phương để xem thử nhóm phụ nữ tài giỏi kia đã quản lý xưởng thế nào.
…
Ngoại ô huyện Nhạc Vọng, sát chân núi là khu nhà lớn vốn là xưởng sản xuất rượu trước đây, nay đã biến thành xưởng mỹ phẩm Thần Tiên Phương.
Mấy chiếc máy móc đơn giản bằng sắt phục vụ việc đóng gói được đưa đến hôm qua, hôm nay mọi người đã có mặt đầy đủ, dưới sự chỉ huy của Tôn đại tẩu (họ Ngô) bắt tay dọn dẹp. Xưởng vốn không bẩn, chỉ cần quét dọn qua đã trở nên sạch sẽ tinh tươm.
Nhờ đó, xưởng mỹ phẩm giờ có không gian sản xuất rộng hơn và cả kho chứa hàng lớn hơn, tương lai chắc chắn phải tuyển thêm nhiều nhân công.
Tô Liên Y đến nơi, mời mọi người ra một quán ăn nhỏ gần đó dùng bữa trưa. Cảnh tượng mười mấy người phụ nữ cùng bước vào quán ăn làm thực khách xung quanh kinh ngạc, bởi ai từng thấy phụ nữ đi ăn ngoài đông như thế? Ở xã hội này, phụ nữ chẳng phải nên ở nhà mới phải sao?
Ở nước Loan, phụ nữ vốn ít ra khỏi cửa, nhưng phụ nữ của xưởng Thần Tiên Phương thì khác hẳn. Họ thường xuyên được Tô Liên Y truyền cho tư tưởng tôn trọng bản thân, vừa thích nghi với xã hội này, vừa học cách yêu thương và chăm sóc chính mình. Phụ nữ không phải là phụ thuộc của đàn ông, phụ nữ cũng có cuộc sống riêng của mình.
Phúc lợi của xưởng rất tốt, ngoài tiền chuyên cần, tiền theo sản lượng, quà tết, còn thường xuyên tổ chức tiệc liên hoan. Một nhóm phụ nữ cùng ngồi với nhau, ăn thịt, uống rượu vui vẻ, sao lại không thích?
Người trong quán mở rộng tầm mắt, nhìn đám phụ nữ kia vừa ăn uống, vừa cười đùa, vừa cụng chén, rồi xì xào bàn tán, đoán thân phận của cô gái xinh đẹp đứng đầu nhóm kia là ai.
Sau khi ăn xong, Tô Liên Y quay lại xưởng. Xưởng lúc này khá rộng rãi, đồ đạc chưa nhiều, nhìn hơi trống nhưng đủ cho sản xuất.
Ngô thị kéo nàng vào một căn phòng sạch sẽ, bố trí bàn ghế tinh tế, trên tường trắng còn treo một bức thư pháp: “Tô cô nương, phòng này về sau để ngươi dùng xử lý công việc.”
Tô Liên Y nhìn quanh rồi mỉm cười gật đầu: “Được.” Quả thực nàng cần một phòng làm việc riêng, bởi sắp tới đơn hàng chắc chắn tăng mạnh, cần tuyển thêm nhiều nhân viên.
Ngô thị hơi do dự rồi nói: “Còn một chuyện nữa.”
Tô Liên Y nghi hoặc: “Chuyện gì?”
Ngô thị nghĩ đến chuyện đó liền giận dữ: “Ngươi không nghe tin sao? Trong thành bắt đầu xuất hiện thứ gọi là ‘Thần Tiên Cao’, rõ ràng là hàng giả! Vậy phải làm sao?”
Tô Liên Y mỉm cười: “Giả thì kệ họ thôi, trên đời đâu có việc buôn bán gì độc quyền? Ta làm, người khác cũng làm được. Ta ở trong thành bận suốt, có thời gian đâu mà để ý mấy thứ đó. Hôm nào rảnh ta sẽ mua về thử xem nó thế nào.”
Ngô thị vẫn lo lắng: “Không được đâu Tô cô nương, nhỡ đâu ‘Thần Tiên Cao’ bán chạy thì mỹ phẩm của chúng ta phải làm sao?”
Tô Liên Y chỉ biết lắc đầu cười khổ. Ngô thị tuy thông minh nhưng chưa từng làm ăn lớn, tư duy vẫn là nhỏ lẻ, phòng thủ: “Chợ lớn như vậy, người đông như vậy, khách hàng của chúng ta không ai cướp được. Huống hồ thứ đó chỉ mới bắt đầu, sau này sẽ có vô số loại mỹ phẩm khác nữa. Còn Thần Tiên Phương của ta sẽ luôn đặc biệt, yên tâm, ta có cách của mình.”
Trấn an Ngô thị xong, Tô Liên Y dặn dò vài câu rồi ngồi xe ngựa trở về huyện thành.
Thời đại này của nước Loan vẫn là xã hội phong kiến, lấy đất đai làm chủ đạo, thương nghiệp chưa phát triển, người dân không biết đến thị trường, thương hiệu hay phân khúc khách hàng. Nhưng chính nhờ vậy mà nàng có cơ hội thành công.
Ở hiện đại, tuy Tô Liên Y không phải thương nhân, nhưng trong thời đại thông tin, ai cũng biết những nguyên lý kinh tế cơ bản. Còn người xưa không phải ngu ngốc, mà là chưa từng tiếp cận kiến thức này.
Như Âu Dương lão gia từng nói: “Thành công của nàng chính là đi trước thương giới một bước, luôn dẫn đầu xu thế, cả sản phẩm lẫn cách bán hàng.”