Thiên Kim Danh Y

Chương 155

Sảnh viện của Tô Liên Y

Một chiếc bàn tròn lớn đặt ở giữa, bên trên để hai nồi lẩu tinh xảo.

Nồi làm bằng sắt trắng, trên nhỏ dưới lớn, dưới có cửa lò, bên trong đặt than được cắt gọn. Than cháy hồng, phần ống lò giữa nồi thông thẳng lên, nhô hình chóp, như một chiếc lò nhỏ; xung quanh là vòng tròn chứa nước dùng, thành nồi khắc hoa văn mây lành, hai bên có vòng sắt để nhấc tiện lợi.

Dưới đáy nồi đặt trên một đĩa gốm tròn sâu lòng, tránh sức nóng làm cháy mặt bàn gỗ.

Hai nồi giống hệt nhau, đặt hai bên bàn. Tô Liên Y, Sơ Huỳnh, Lý Ngọc Đường và Tiêu Đam ngồi quanh bàn. Hai người đàn ông tò mò nhìn chằm chằm vào nồi lạ trước mặt.

Trong nồi chứa nước dùng màu trắng ngà, phía trên nổi kỷ tử, long nhãn và vài thứ không rõ tên.

“Đây chính là cái gọi là lẩu sao?” Lý Ngọc Đường hỏi.

Tô Liên Y gật đầu, mỉm cười hạ giọng: “Đúng vậy, sáu ngày nữa ta sẽ dùng thứ này chiêu đãi khách.”

Tiêu Đam ghé sát nhìn kỹ, nghi hoặc: “Ngươi mua quặng của ta, mở cả một xưởng lớn, chỉ để làm ra cái đồ kỳ quặc này?” Rõ ràng hắn chưa thấy được giá trị của nó, không hiểu sao Tô Liên Y lại tốn công đến vậy.

“Nồi lẩu chỉ là một sản phẩm của xưởng, không phải tất cả. Đây mới là lô đầu tiên thôi.” Tô Liên Y giải thích, nhưng không nói tiếp về các dự định khác như nồi chưng cất hay thiết bị sản xuất mỹ phẩm.

“Xem này, sôi rồi, chúng ta có thể ăn được rồi.”

Nồi khá nhỏ, vì vấn đề vệ sinh, Tô Liên Y vốn định mỗi người một nồi, nhưng do có thêm Lý Ngọc Đường và Tiêu Đam nên đành ghép đôi. Hai người một nồi, còn nàng và Sơ Huỳnh một nồi.

Sơ Huỳnh im lặng, chỉ mở to mắt quan sát hai vị khách. Người tên Tiêu Đam xem ra khá đơn giản, trái lại Lý Ngọc Đường trầm ổn, không dễ đoán. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là ánh mắt của Lý Ngọc Đường dành cho Liên Y hoàn toàn khác lạ.

Sơ Huỳnh chắc chắn, dù Lý Ngọc Đường cố che giấu cảm xúc, nhưng từng ánh nhìn đều vội vã nhìn Liên Y, lại lưu luyến không rời mới chịu dời đi.

“Đến nào, chúng ta bắt đầu thôi, trước tiên cho thịt vào lẩu.” Tô Liên Y vừa nói vừa gắp một lát thịt làm mẫu. Đợi lát thịt chuyển màu trắng, nàng gắp ra, đặt vào chén nước chấm trước mặt Sơ Huỳnh: “Nếm thử đi.” Nàng mỉm cười.

Sơ Huỳnh khúc khích cười, chấm miếng thịt rồi bỏ vào miệng, nhai kỹ, nét mặt bừng sáng:

“Ngon lắm!”

Thấy Sơ Huỳnh hài lòng, Tô Liên Y cũng vui vẻ.

Tiêu Đam ghé sát Lý Ngọc Đường, hạ giọng trêu chọc: “Ngươi chắc Tô Liên Y không thích nữ nhân chứ? Ta lần đầu thấy một cô gái chăm một cô gái khác thế này.”

Đổi lại là cái liếc sắc lạnh của Lý Ngọc Đường.

Tiêu Đam nhún vai, tiếp tục cười cợt: “Hay ta đổi chỗ với ngươi nhé? Ngươi ngồi ăn chung với nàng ấy, ta ngồi với mỹ nhân kia?”

Tô Liên Y nhìn hai người thì thầm với nhau, bật cười: “Ta chỉ nghe nói nữ tử thường hay thì thầm to nhỏ, không ngờ nam tử cũng thích thế này cơ đấy.”

Lý Ngọc Đường lập tức dịch người sang một bên, giữ khoảng cách với Tiêu Đam, thuận tiện liếc hắn bằng ánh mắt chán ghét.

Tiêu Đam bất lực nhún vai: “Tô cô nương đừng đùa nữa, Ngọc Đường nào có hứng nghe ta thì thầm? Hắn chỉ muốn nghe một người nào đó nói dịu dàng thôi.”

Lý Ngọc Đường giật mình, mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tiêu Đam, nhưng người sau chẳng hề sợ hãi, lại còn nhún vai, cười vô cùng vui vẻ.

Ánh mắt Sơ Huỳnh lập tức lạnh lẽo, trong lòng âm thầm nghĩ: Liên Y chỉ có thể là của Phi Tuân, ai cũng đừng mong giành được.

Tô Liên Y hơi xấu hổ, nhưng cũng chẳng để tâm nhiều. Dù sao Tiêu gia nổi tiếng là người thích đùa, hơn nữa ai ở đây cũng là người trưởng thành, nói đùa một chút có sao đâu? Ngày trước đi học hay đi làm, nàng cũng từng bị người khác trêu chọc, bản thân cũng không ít lần trêu chọc người khác.

Nàng bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiêu gia, đừng nói đùa lung tung nữa, mau ăn đi. Nếm thử món lẩu này, cho ta chút ý kiến, còn vài hôm nữa mới đãi khách, ta vẫn kịp chỉnh sửa thêm.”

Tiêu Đam biết dừng đúng lúc, không trêu chọc nữa, học theo dáng vẻ của Tô Liên Y, gắp thịt và rau thả vào lẩu, đợi chín mới nhúng vào chén nước chấm.

“Ngon thật, quả nhiên ngon, hương vị độc đáo, khác hẳn mọi món trước nay.” Tiêu Đam tán dương hết lời.

Sơ Huỳnh lặng lẽ gọi nha hoàn đứng bên, nha hoàn tiến lên, nàng hạ giọng: “Đi gọi Thi Bắc đến đây.”

Giọng điệu và vẻ ngọt ngào của nàng chẳng ăn nhập chút nào, lạnh lẽo đến mức nha hoàn cũng run rẩy, vội vàng lui xuống.

Thi Bắc thường ngày vốn chẳng được Sơ Huỳnh xem trọng, vậy mà hôm nay lại bị gọi đến.

“Lý công tử, ngươi cũng nếm thử đi.” Tô Liên Y vừa nói vừa gắp một lát thịt bỏ vào bát của Sơ Huỳnh.

Chỉ thấy Sơ Huỳnh chu môi, làm nũng: “Ta không muốn ăn thịt nữa, ngấy lắm rồi.”

Tô Liên Y cười lắc đầu: “Trong thịt mới có hormone và protein tạo nên làn da, ngươi hằng ngày hầu như chẳng ăn thịt, chỉ ăn rau, lâu dần da sẽ ngày càng thô ráp. Đến lúc ấy có tiên phương hay tiên nhân thật đến cũng không cứu nổi ngươi.” Nói là sự thật, nhưng có phần hơi phóng đại.

Sơ Huỳnh nghe vậy, mặt nhỏ nhắn biến sắc, vội vàng gắp thịt cho vào miệng.

Tô Liên Y bật cười ha hả, còn người sau nhận ra mình bị trêu, tức đến dậm chân.

Lý Ngọc Đường phát hiện, thật ra mình càng lúc càng không hiểu Tô Liên Y nữa, không phải không hiểu, mà là trước nay tiếp xúc quá ít, chỉ biết vẻ ngoài. Giờ càng tiếp xúc, càng thấy nàng có nhiều điểm tốt, khiến hắn… càng lúc càng si mê.

Tô Liên Y và Sơ Huỳnh vừa ăn vừa đùa vui, mùi lẩu thơm nức, nhưng lại chẳng khiến Lý Ngọc Đường thấy đói, bởi trong mắt hắn chỉ có nụ cười và ánh mắt của Tô Liên Y.

Tiêu Đam thì chẳng bận tâm Lý Ngọc Đường ăn hay không, hắn thấy món này vừa mới lạ vừa ngon miệng, một bên ra sức ăn uống no say, còn Lý Ngọc Đường chỉ tượng trưng gắp vài miếng.

Tiêu Đam lại bắt đầu khen ngợi Tô Liên Y, khiến tâm trạng nàng càng tốt, không khí trong sảnh lúc này cực kỳ vui vẻ.

Lúc này, Thi Bắc được nha hoàn dẫn đến.

Thi Bắc vừa nãy còn đang giặt quần áo bên giếng sau vườn, nước giếng lạnh buốt làm ngón tay mềm mại đỏ ửng. Trong lòng nàng ta âm thầm oán hận, Sơ Huỳnh chẳng qua là dựa vào nhị tiểu thư, nếu không có nhị tiểu thư, nàng ta là thứ gì? Tại sao Sơ Huỳnh được ăn ngon mặc đẹp, còn nàng ta phải hầu hạ thế này?

Khi bước vào đại sảnh nồng mùi lẩu, chưa kịp hành lễ với Tô Liên Y, ánh mắt nàng ta đã dừng trên hai công tử áo quần hoa lệ, đặc biệt là vị công tử áo trắng kia.

Chỉ thấy mặt hắn như ngọc, mắt dài như liễu, toàn thân toát lên khí chất quý phái. Chỉ riêng chiếc ngọc quan trên đầu cũng phải đáng giá trăm lượng bạc.

Thi Bắc vốn từng là nha hoàn thân cận của một phu nhân nhà giàu, vì quyến rũ thiếu gia không thành mà bị bán đi, nên nàng ta rất biết nhìn hàng. Hai vị công tử này khí chất phong lưu, rõ ràng không phải người bình thường.

Chỉ cần một trong hai người để mắt đến nàng ta, chắc chắn sẽ thích nàng ta, đưa nàng ta đi, cuộc sống sau này sẽ sung sướng.

Sơ Huỳnh thấy rõ tham vọng trong mắt nàng ta, khẽ cười lạnh. Đây chính là mục đích gọi Thi Bắc đến, một mũi tên trúng hai đích.

Tô Liên Y vốn là người hiện đại, chưa từng tiếp xúc những trò đấu đá không máu này giữa nữ nhân, hơn nữa nghề nghiệp thiên về cứu người, tâm tính cũng mềm hơn người thường. Nhưng mềm không có nghĩa là ngốc.

Sơ Huỳnh vốn chẳng ưa Thi Bắc, nay lại cố tình gọi đến, chắc chắn có mục đích. Nàng hạ giọng: “Sơ Huỳnh, ngươi lại định giở trò gì vậy?”

Sơ Huỳnh chỉ mỉm cười duyên dáng: “Ngươi chẳng hay bảo ta nên tích thiện sao? Hôm nay ta giúp nàng ta đấy.”

Tô Liên Y thở dài: “Đừng đùa nữa, hai người kia không phải phú thì cũng quý, ai lại nhìn trúng Thi Bắc chứ? Dù nàng ta có đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là phấn son tục khí. Ngươi bảo giúp nàng ta? Ta không tin.” Sơ Huỳnh không hại người đã là may, còn giúp à?

“Thi Bắc xin vấn an nhị tiểu thư, Sơ Huỳnh tiểu thư, cùng…”

Nói đến nửa chừng, giọng nàng uyển chuyển mềm mại hẳn đi: “…vấn an hai vị công tử.”

Tô Liên Y khẽ thở dài trong lòng, đối với Thi Bắc thật sự vừa giận vừa tiếc, sao nàng ta không biết tự trọng một chút? Sơ Huỳnh chỉ vừa bày một cái bẫy, nàng ta đã ngoan ngoãn chui đầu vào rồi.

“Thi Bắc, ở đây không cần ngươi, lui xuống đi.” Tô Liên Y nói.

Thi Bắc ngẩn người. Trong lòng nàng ta, Nhị tiểu thư luôn là người hiền lành, hôm nay sao lại làm chuyện xấu như vậy?

Thật ra, Tô Liên Y hoàn toàn không phải đang hại nàng ta, mà là đang cứu nàng ta.

Tô Liên Y ghé sát Sơ Huỳnh, hạ giọng: “Tiểu cô nãi nãi của ta, hay để ta gọi bà mối tới bán Thi Bắc đi nhé? Đừng làm loạn nữa, cẩn thận kẻo mất mặt đến mức chẳng ngóc đầu lên được.”

“Không được!” Sơ Huỳnh bĩu môi, nhưng ngay sau đó nét mặt thay đổi, trở nên dịu dàng, giọng nói cũng mềm mại uyển chuyển: “Thi Bắc, hai vị công tử đối diện đây đều là quý công tử của huyện Nhạc Vọng chúng ta. Vị mặc áo xanh là công tử nhà Tiêu gia, còn vị mặc áo trắng là công tử Lý gia, nhà giàu nhất vùng này.” Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ “nhà giàu nhất”.

Tô Liên Y lặng lẽ thở dài, nhìn Thi Bắc, trong lòng chỉ mong: Ngươi nhất định phải biết giữ thể diện, đừng làm chuyện mất mặt, nếu không ta cũng không cứu nổi đâu.

Thi Bắc nghe vậy, tim đập thình thịch, nhà giàu nhất! Đó chính là giấc mơ đổi đời của nàng ta.

“Đây đều là khách quý của Nhị tiểu thư, thường ngày ngươi vốn nhanh nhẹn lanh lợi, hôm nay hãy hầu hạ hai vị công tử cho thật chu đáo, đừng để mất thể diện của Tô phủ chúng ta.” Sơ Huỳnh nói, nét cười ngọt ngào, đôi mắt cong cong lấp lánh ý cười.

“Vâng.” Thi Bắc cúi người thật sâu, giọng nói càng thêm mềm mại ngọt ngào.

Tô Liên Y khẽ thở phào, không nhìn nàng ta thêm nữa, trong lòng chỉ còn một câu, bùn nhão không đắp nổi tường! Nàng từng muốn giúp Thi Bắc, nhưng xem ra… cũng chẳng giúp nổi.

Sơ Huỳnh cười khúc khích, chỉ vào đĩa thịt: “Liên Y, ta còn muốn ăn thịt.”

Tô Liên Y vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, gắp một miếng bỏ vào nồi lẩu: “Đợi ta vỗ béo ngươi thành một cô nàng mập ú xem ai còn muốn ngươi nữa.”

Sơ Huỳnh chu môi nũng nịu: “Ngươi muốn ta.”

Bên kia, Thi Bắc đã rót rượu cho hai người Lý Ngọc Đường và Tiêu Đam, ánh mắt đưa tình, nhưng rõ ràng là hướng về Lý Ngọc Đường nhiều hơn.

Lý Ngọc Đường chỉ thấy chán ghét, thậm chí không buồn liếc nàng ta một cái.

Tiêu Đam thì cố nhịn cười, suýt nữa nội thương vì nhịn: “Này, nữ tử bên cạnh Tô cô nương là ai vậy? Thật có chút thú vị, hợp khẩu vị của ta đấy.”

Lý Ngọc Đường liếc hắn đầy chán ghét: “Ngươi chẳng phải đã có Tiên Cơ rồi sao?”

Tiêu Đam liếc Lý Ngọc Đường một cái: “Gia đây đúng là thích Tiên Cơ, nhưng nam nhân tốt mà, tam thê tứ thiếp là chuyện thường, mỹ nhân càng nhiều càng tốt.”

Hắn lại liếc Tô Liên Y một cái: “Nói thật, chúng ta quan hệ tốt, nếu không phải ngươi sớm đã để ý đến Tô cô nương, ta thì…”

“Ngươi thì sao?” Lý Ngọc Đường lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Đam, ánh mắt đầy sát ý như nói, ngươi cứ nói thêm một câu, ra ngoài sẽ biết tay ta.

Tiêu Đam nuốt khan một ngụm nước bọt, hắn từ nhỏ đã bị Lý Ngọc Đường đánh quen rồi: “Ta… ta vẫn cứ thích Tiên Cơ vậy.”

Lý Ngọc Đường lúc này mới thu lại ánh mắt đe dọa, thấp giọng lẩm bẩm: “Nàng thích là một đời một kiếp một đôi người…”

“Ngươi nói gì? Nàng thích cái gì?” Tiêu Đam hỏi dồn.

Lý Ngọc Đường nhìn hắn, lặp lại câu vừa nói. Tiêu Đam kinh ngạc, há to miệng: “Sao có thể? Sao có thể? Trên đời này làm gì có chuyện…” Chưa nói xong đã bị Lý Ngọc Đường đưa tay bịt miệng.

May mà bàn tròn này khá lớn, hai nhóm người ngồi tách nhau một khoảng xa, chính giữa là một nồi lẩu.

Than hồng dưới đáy lò tí tách kêu, nước lẩu sôi ùng ục, cộng thêm việc Sơ Huỳnh cứ kéo Tô Liên Y nói chuyện, nên những lời Tiêu Đam vừa thốt ra, Tô Liên Y hoàn toàn không nghe thấy.

Khi Tiêu Đam lại nhìn về phía Tô Liên Y, ánh mắt đã đầy kinh ngạc: “Trước đây chỉ biết Tô cô nương kỳ lạ, giờ mới biết là kỳ lạ đến mức này.”

Lý Ngọc Đường chẳng buồn để ý hắn, gắp thức ăn bỏ vào nồi, đang định gắp ra thì bị Thi Bắc nhanh tay hơn, cung kính gắp vào bát của Lý Ngọc Đường: “Lý công tử…” Nói rồi còn liếc mắt đưa tình.

Trong khi đó, Sơ Huỳnh dốc hết khả năng, kéo Tô Liên Y nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Vũ khí lợi hại nhất của nàng chính là kể về Vân Phi Tuân. Dù trước đây nàng không tiếp xúc nhiều với vị Tiểu thúc này (nàng ở phủ Công chúa, còn Vân Phi Tuân ở quân doanh), nhưng để kéo Tô Liên Y về phe mình, nàng đã moi hết trí nhớ để tìm chuyện kể.

Mà giờ đây, có hai chủ đề hấp dẫn được Tô Liên Y nhất: Làm ăn và Vân Phi Tuân!

Vì thế, nàng cũng bị Sơ Huỳnh thu hút, chăm chú lắng nghe.

Bữa ăn phong phú kết thúc, ai cũng no căng bụng, đặc biệt là Tiêu Đam, ăn đến mức bụng như muốn nổ tung.

Thật ra món lẩu này cũng chẳng phải mỹ vị nhân gian gì, nhưng nhờ sự đặc biệt của nó. Những nhà giàu như bọn họ ăn chán sơn hào hải vị, cá thịt thượng hạng, đây là lần đầu tiên họ ăn lẩu, vừa mới lạ vừa vui, liền thích vô cùng.

“Tô cô nương, cái nồi này có thể tặng ta một cái không?” Tiêu Đam da mặt dày, ăn xong còn muốn lấy cả nồi.

Lý Ngọc Đường trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy hắn đúng là mất mặt đến cực điểm.

Tô Liên Y phì cười, cũng khá thích vị Tiêu gia dễ gần này: “Nồi tất nhiên sẽ tặng cho Tiêu gia, chỉ là chưa phải lúc này. Đợt này chỉ làm trăm cái, nếu giờ tặng ngay, sáu ngày sau mở tiệc sẽ không đủ. Sau buổi tiệc, những cái nồi này sẽ được tặng cho khách mang về.”

Tiêu Đam chớp mắt, nhớ ra chuyện chính, sắc mặt xụ xuống: “Tô cô nương, nghe Ngọc Đường nói, buổi tiệc sắp tới mời toàn nhân vật hàng đầu của Quần Anh Hội để mở mang tầm mắt… Có phải… không mời ta?” Càng nói càng thấy tủi thân.

Tô Liên Y ngẩn ra, trong lòng lại muốn bật cười: “Sao lại không mời Tiêu gia? Lẽ nào Tiêu gia chưa nhận được thiệp mời?”

“Chưa…” Tiêu Đam mặt xị xuống.

Tô Liên Y hoảng hốt, nhớ lại mấy chục phong thiệp, tìm trong đầu xem có tên Tiêu Đam không. Nhưng đó là việc của bốn ngày trước, tuy nội dung thiệp do thư sinh chép, nhưng phong bì viết tên đều do chính nàng viết tay. Khi đó bận tối mắt tối mũi, làm sao nhớ hết từng cái tên?

Chẳng lẽ thật sự quên sao? Sắc mặt Tô Liên Y hơi tái, nếu thật quên mất, thì tổn thương Tiêu gia quá!

Lý Ngọc Đường thở dài: “Tô cô nương gửi thiệp đến đâu?”

Tô Liên Y tự nhiên đáp: “Tất nhiên là Tiêu phủ rồi.”

Không chỉ Lý Ngọc Đường, ngay cả Tiêu Tiểu Đam cũng hiểu ra vấn đề. Lý Ngọc Đường không nể mặt: “Tô cô nương đừng tự trách, vị Tiêu gia này suốt ngày ở Túy Tiên Lâu, tất nhiên là chưa nhận được thiệp.” Nói rồi lại lườm Tiêu Đam.

Tiêu Đam cuống lên: “Bọn người ở Tiêu phủ đúng là vô dụng, dù ta không có nhà cũng phải mang thiệp tới cho ta chứ… Túy Tiên Lâu, bốn ngày trời mà không gửi!”

Lý Ngọc Đường vạch trần không chút nể nang: “Chắc trong phủ thiệp mời nhiều như núi, mà Tiêu gia chưa từng đi tiệc, nên họ cũng mặc kệ không gửi.”

Mọi người nghe xong, đều hiểu chuyện.

Tiêu Đam thấy mình vô còng mất mặt, đỏ mặt cáo từ, nhảy lên xe ngựa vội vàng về nhà. Lý Ngọc Đường cũng theo sau, cáo từ rời đi.

Sơ Huỳnh và Tô Liên Y nhìn nhau, rồi cùng cười phá lên, vị Tiêu gia này đúng là thú vị vô cùng.

Chỉ có một người rất thất vọng, bàn tay siết chặt vạt áo, đó chính là Thi Bắc.

Nàng ta tự nhận mình xinh đẹp quyến rũ, tại sao hai vị công tử kia lại không để mắt? Nhất là vị công tử áo trắng, thậm chí không liếc nàng ta lấy một lần. Nghĩ đến công tử áo trắng ấy, toàn thân Thi Bắc run rẩy, vị công tử phiêu dật như tiên ấy, có người phụ nữ nào lại không muốn kéo hắn vào chốn hồng trần?

Tô Liên Y biết rõ Sơ Huỳnh chắc chắn sẽ hại Thi Bắc, nên vì tình người, nàng muốn nhanh chóng bán nàng ta trước, tốt nhất là bán vào nhà giàu làm tỳ nữ. Dù sao đã từng tiếp xúc, nàng không nỡ thấy một cô gái tốt rơi vào chốn phong trần.

Nhưng Tô Liên Y vẫn chậm hơn Sơ Huỳnh một bước. Khi nàng bận việc, Sơ Huỳnh đã gọi Thi Bắc đến trước mặt mình.

Trong căn phòng yên tĩnh, lò sưởi cháy hừng hực ấm áp.

Nụ cười của Sơ Huỳnh vẫn tươi, nhưng ánh mắt lại lạnh băng: “Thi Bắc, chẳng phải ngươi luôn cho rằng ta đối xử bất công sao? Vậy hôm nay, ta cho ngươi một cơ hội, tặng ngươi một con đường vinh hoa phú quý.”

Bình Luận (0)
Comment