Dưới ánh nến, Tô Liên Y cẩn thận mở phong thư, ngón tay hơi run run. Từng nét chữ quen thuộc hiện ra rõ ràng, như từng tiếng nói trầm ổn vang bên tai nàng.
“Liên Y, lúc nhận thư này, mong nàng bình an.
Ban đầu vốn hẹn gặp huynh trưởng ở kinh thành, sẽ cùng đón nàng và tẩu tử trở về. Nhưng nay tình hình thay đổi, Hoàng thượng giao cho huynh trưởng dẹp loạn, chọn tướng tài. Ta liền tự tiến cử bản thân. Trong thời gian ngắn, khó thể đón nàng và tẩu tử, mong nàng lượng thứ.
Ta không gấp gáp lập công danh, mà là muốn có đủ thực lực để đối đầu gia tộc, tự quyết lấy hạnh phúc đời mình. Liên Y, nàng hiểu ta mà.
Chiến sự thuận lợi, chớ lo lắng.
Nàng cũng phải giữ gìn sức khỏe.
Tẩu tử và cháu trai, xin giao cả cho nàng chăm sóc, vất vả rồi.
Ngày ta khải hoàn, loạn giặc yên ổn, chính là ngày ta đón các nàng vào kinh. Đời này, ta nguyện dùng cả sinh mệnh để đền đáp nàng, ta hứa.
Nhớ nàng.”
…
Tô Liên Y đọc kỹ lá thư hết lần này đến lần khác, hít lấy hương mực nhàn nhạt còn sót lại trên giấy. Mỗi lần định gấp thư cất đi, nàng lại không kìm được mở ra đọc lại, cứ thế lặp đi lặp lại đến mức gần như thuộc lòng từng chữ. Cuối cùng, nàng mới lưu luyến cất thư vào phong bì.
Ngồi trên chiếc giường mềm mại của mình, Tô Liên Y siết chặt bức thư trong tay. Trong lòng dâng lên đủ vị chua, ngọt, đắng, chát, tất cả hòa vào nhau, cuối cùng chỉ còn lại một nỗi nhớ nhung.
Nàng và Vân Phi Tuân vốn chẳng có mối tình lãng mạn khắc cốt ghi tâm, cũng chưa từng trải qua sinh tử chia lìa, càng không có một cuộc gặp gỡ tình cờ đẹp như mơ, hay những lời hứa hẹn mật ngọt.
Cả hai đều không phải là người lãng mạn, cứ bình bình đạm đạm đi cùng nhau như thế, rồi không biết từ lúc nào, không hẹn mà cùng bước vào tim nhau.
Là từ khi nào nhỉ? Tô Liên Y nghĩ mãi, nhưng không tìm được một thời điểm rõ ràng.
Lúc này trong phòng vắng lặng, nếu có ai đó ở đây hẳn sẽ kinh ngạc đến rơi cả cằm. Bởi gương mặt Tô Liên Y lúc này, đừng nói người ngoài, ngay cả nàng cũng không bao giờ nghĩ mình có thể có biểu cảm như thế, một gương mặt tràn đầy nét e thẹn của thiếu nữ đang yêu.
Bởi vì, Tô Liên Y là nữ tử, và đây là lần đầu tiên nàng biết đến mùi vị của tình yêu.
Tô Liên Y đứng dậy, nhanh chóng bước đến thư phòng của mình, trải giấy ra, mài mực, nhúng đầy đầu bút rồi bắt đầu viết thư hồi âm.
Bức thư đầu tiên viết xong, nàng đọc lại hai lần, lại thấy quá nhạt nhẽo, chẳng thể hiện được chút vui mừng nào trong lòng lúc này.
Nàng vò nát bức thư, rồi viết bức thứ hai. Nhưng vừa đọc lại hai lần đã thấy nổi da gà khắp người vì quá sến súa, lắc đầu, lại vò nát, chuẩn bị viết bức thứ ba.
Cứ thế lăn lộn một hồi, giấy vụn đầy cả đất mà vẫn không viết được một bức thư ưng ý. Cái sự hăng hái ban đầu dần dần tiêu tan, ngược lại tâm trạng trở nên bình tĩnh hơn.
Tô Liên Y nghĩ lại, chiến tranh đâu phải trò đùa, đó là nơi người ta đánh đổi mạng sống, không thể để cảm xúc dao động mà mắc sai lầm. Nàng tự nhận mình vốn là người bình tĩnh, vậy mà chỉ nhận được lá thư ấy đã vui đến mất kiểm soát, huống chi là người khác.
Nếu như Vân Phi Tuân nhận được thư của mình, liệu hắn có vui đến thế không?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nàng bỏ ý định viết thư hồi âm. Cách làm này tuy có vẻ vô tình và lạnh lùng, nhưng suy nghĩ của nàng rất đơn giản. Nơi Vân Phi Tuân đang ở là chiến trường chứ không phải chốn tình tự, không nên mang chuyện nam nữ xen vào. Thế nên, nàng quyết định không viết.
Đã vào thư phòng rồi, Tô Liên Y cũng không để thời gian trôi qua vô ích. Buổi chiều mùa đông, ánh nắng ấm áp, lò sưởi trong phòng được Tiểu Miêu nhóm rực đỏ, khiến không khí trong phòng như mùa xuân. Nàng ngồi bên cửa sổ, tắm nắng, chuyên tâm lập kế hoạch cho tương lai.
Tiểu Miêu lặng lẽ bước vào, rót cho nàng một chén trà. Tuy đã cố gắng bước thật nhẹ, nhưng Tô Liên Y vẫn hoàn toàn không để ý, đủ thấy nàng tập trung đến mức nào.
Tiểu Miêu đặt chén trà xuống thật khẽ, rồi cũng lặng lẽ lui ra ngoài, vui vẻ cầm khăn đi dọn dẹp phòng của Tô Liên Y.
Suốt hai canh giờ, giấy dưới tay Tô Liên Y viết hết tờ này đến tờ khác, chồng lên thành một xấp dày. Khi viết xong tất cả, nàng mới thở dài nhẹ nhõm như vừa hoàn thành một đại sự, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Nhìn thấy chén trà đặt bên cạnh không biết đã ở đó từ khi nào, nàng mới phát hiện ra mình khát nước. Nâng lên uống một ngụm, nhưng trà đã gần như nguội lạnh. Đúng lúc Tiểu Miêu bước vào: “Nhị tiểu thư, trà đã nguội rồi, để nô tỳ thay trà mới nhé?”
Tô Liên Y uống liền hai ngụm lớn: “Không cần đâu, ta còn có việc phải ra ngoài một chuyến.” Nói xong, nàng cầm lấy một xấp kế hoạch vừa viết xong, rời khỏi thư phòng. “Đi gọi quản gia Trịnh đến, bảo ta đang chờ ở nhà bếp.”
“Vâng ạ.” Tiểu Miêu không hiểu vì sao lại phải gặp quản gia ở nhà bếp, nhưng cũng không hỏi thêm, chạy nhanh đi tìm người.
Trong nhà bếp của Tô phủ, vì đang là buổi chiều nên các đầu bếp và phụ bếp đang nghỉ ngơi, chỉ có vài nha hoàn đang nhặt rau, vừa làm vừa trò chuyện. Ngẩng đầu thấy Tô Liên Y bước đến, cả bọn đều giật mình, vội vàng im bặt.
“Chào Nhị tiểu thư ạ!” Hai nha hoàn nhỏ thấy sắc mặt chủ tử nghiêm nghị, liền hoảng hồn, tưởng rằng vừa bị bắt gặp lười biếng, kiểu gì cũng bị phạt, lập tức cúi đầu đứng nghiêm.
Tô Liên Y gật đầu, thấy vẻ sợ hãi trên mặt họ thì chợt hiểu ra, vội dịu nét mặt: “Đầu bếp đâu rồi?” Giọng nàng cố gắng mềm mỏng.
Hai tiểu nha hoàn lúc này mới nhận ra nhị tiểu thư không hề tức giận, thầm thở phào một hơi: “Bẩm nhị tiểu thư, đầu bếp Phạm cùng hai đầu bếp Lâm và Điền chắc đang nghỉ trong phòng ạ.”
Ồ, quản gia Trịnh đúng là có bản lĩnh, một lúc mà mời về hẳn ba đầu bếp, Tô Liên Y thầm nghĩ.
“Này, các ngươi đi gọi họ đến đây.”
“Vâng ạ.” Hai tiểu nha hoàn lập tức chạy vội đi gọi người.
Tô Liên Y thong thả đi dạo trong bếp, vừa xem vừa quan sát kỹ nơi này. Đây mới là lần thứ hai nàng đến đây, lần đầu là hôm tập luyện buổi sáng, tiện đường đi qua nhà bếp, làm Tiểu Miêu giật mình đánh rơi muôi. Khi ấy nàng còn mải dỗ Tiểu Miêu, không để ý đến việc xem xét kỹ lưỡng.
Có thể thấy Tô phủ quả là một đại hộ chú trọng bếp núc, gian bếp rộng rãi với năm bếp lò, tuy không xa hoa bằng biệt viện của Âu Dương phủ nhưng cũng đủ khí thế. Với quy mô này, hẳn là đủ sức lo liệu những bữa tiệc lớn.
Đang quan sát, Tiểu Miêu đã dẫn quản gia Trịnh đến.
“Nhị tiểu thư, người tìm ta có chuyện gì vậy?” Trịnh Vinh Sinh vừa đi nhanh vừa hơi th* d*c.
Tô Liên Y bước ra khỏi bếp, dưới nắng ấm mà vẫn cảm thấy chút lạnh, nàng cầm xấp giấy trên tay chia làm hai, đưa một nửa cho Trịnh Vinh Sinh: “Mười ngày nữa ta muốn mở tiệc chiêu đãi khách, đây là phần sắp xếp của ta, còn chi tiết thì phải nhờ ngươi để tâm hơn.”
Quản gia Trịnh vội vàng đáp: “Nhị tiểu thư quá lời rồi, đây vốn là bổn phận của tiểu nhân.”
Nhận lấy xấp giấy, ông cúi đầu đọc nhanh. Chữ của Tô Liên Y tuy không hoa mỹ nhưng rất ngay ngắn, giống như nét chữ của đứa trẻ vừa chăm chỉ học viết, rõ ràng và mạch lạc. Nội dung trên đó cũng rất rõ ràng, từng mục đánh số cụ thể khiến ai nhìn vào cũng dễ hiểu.
Mấy chục ý kiến ghi trong giấy đều mới mẻ, khiến người đọc cảm thấy thú vị. Ngay cả Trịnh Vinh Sinh, người từng theo học nhiều năm cùng quản gia lão luyện của Âu Dương phủ, cũng không khỏi gật gù khen ngợi.
“Ta chưa có kinh nghiệm tổ chức tiệc, ngươi xem thử, nếu có chỗ nào không làm được thì nói với ta, ta sẽ nghĩ cách khác.” Vì nàng định dùng lẩu để chiêu đãi khách, một hình thức hoàn toàn khác với tiệc truyền thống.
Trịnh Vinh Sinh đọc xong hai lượt, nghiêm túc đáp: “Bẩm nhị tiểu thư, mọi yêu cầu của người đều làm được cả, xin cứ yên tâm.”
Tô Liên Y thấy quản gia khẳng định, liền yên tâm hơn.
Lúc này hai tiểu nha hoàn dẫn theo ba đầu bếp – một nam hai nữ – bước đến.
“Tham kiến nhị tiểu thư.” Ba người hơi lo lắng, nghe nói nhị tiểu thư đi thẳng vào bếp với khí thế nghiêm nghị, không lẽ bọn họ làm gì sai? Hay là vì họ nghỉ ngơi mà nàng không vui?
Thực ra, đầu bếp được nghỉ ngơi là chuyện thường tình ở những nhà lớn, chỉ cần không có yêu cầu đặc biệt, họ có thể về phòng nghỉ. Nhưng một số chủ nhân tính tình hẹp hòi thì lại không cho phép.
Trong suy nghĩ của họ, Tô gia vốn là nhà giàu mới nổi, hẳn sẽ khó chiều.
Tô Liên Y nhìn ra sự căng thẳng của họ, liền dịu giọng: “Đừng lo, các ngươi không làm gì sai cả. Ta gọi các ngươi đến chỉ là muốn bàn bạc thực đơn cho bữa tiệc mười ngày tới.”
Nghe vậy, cả ba thở phào. Trước đó họ cũng đã nghe tin sẽ có tiệc chiêu đãi, nhưng chưa thấy thực đơn, vẫn lấy làm lạ. Thì ra hôm nay nhị tiểu thư đến là vì chuyện này.
“Dạ, chúng ta nhất định chuẩn bị thật chu đáo.” Cả ba đồng thanh đáp.
Tô Liên Y đưa tờ danh sách cho họ xem. Vừa nhìn qua, cả ba ngạc nhiên, đáng ra phải là các món cao lương mỹ vị, vậy mà toàn nguyên liệu đơn giản: thịt dê, thịt lợn, thịt bò, cải trắng, nấm xanh…
Đây là sao? Lẽ nào chỉ đem nguyên liệu ra mà không chế biến rồi bày thẳng cho khách? Thế thì…
Thấy ba người đầy vẻ nghi hoặc, Tô Liên Y liền cho mọi người khác lui hết, chỉ giữ lại ba đầu bếp và Tiểu Miêu, còn quản gia thì đi lo công việc được giao ban nãy.
Tô Liên Y kiên nhẫn giải thích từng chút một về cách ăn và đặc trưng của món lẩu cho ba người đầu bếp. Nghe xong, cả ba vẫn ngơ ngác, chỉ đơn giản cho tất cả nguyên liệu vào nồi rồi nấu chung thế này, sao mà thô sơ, vụng về đến vậy, liệu có ổn không? Theo lời nhị tiểu thư, những vị khách đến dự tiệc đều là thương nhân giàu có, đã ăn đủ loại sơn hào hải vị. Một nồi lẩu bình dân thế này, liệu có thể tiếp đãi họ được sao?
Ba người không dám nói ra suy nghĩ của mình, mà Tô Liên Y cũng không giải thích thêm, chỉ mở đến trang cuối, công thức pha chế nước dùng.
Những công thức này là do nàng tự mình nghiên cứu, nhưng chưa từng thực hành. Chiều hôm nay, nàng định cùng ba đầu bếp này thử nghiệm từng bước để tìm ra hương vị nước lẩu và nước chấm ngon nhất.
Chủ nhân đã nói thì cứ làm theo. Ba đầu bếp không ý kiến, chỉ lặng lẽ làm theo Tô Liên Y.
Nàng bắt đầu với nước dùng cũ mà đầu bếp thường nấu sẵn, thêm nước hầm gà, kết hợp vài loại dược liệu và gia vị. Nàng nếm trước, rồi đưa ba đầu bếp cùng thử và góp ý.
Họ cùng nhau chỉnh sửa, từng chút một, cho đến khi hương thơm của nước dùng lan tỏa, khiến tất cả những người có mặt đều bị chinh phục.
Khi công thức nước dùng và nước chấm cuối cùng được quyết định, trời đã gần tối. Tô Liên Y rời bếp, còn các đầu bếp thì bắt đầu chuẩn bị bữa tối như thường lệ.
Ăn cơm xong, nàng trò chuyện vài câu với Sơ Huỳnh, chơi với Tiểu Hy Đồng một lúc, rồi trở về phòng tiếp tục công việc đến tận khuya mới nghỉ ngơi.
Mỗi ngày trôi qua với nàng đều giống như đang đếm ngược. Một ngày qua đi là ngày tiệc mừng kia lại gần thêm một bước.
…
Chớp mắt đã bốn ngày trôi qua.
Sáng sớm hôm ấy, dùng xong bữa sáng, Tô Liên Y liền lên xe ngựa, hướng về xưởng rèn sắt của mình.
Từ xa đã thấy những ống khói lớn của xưởng nhả khói nghi ngút, đủ biết bên trong đang làm việc hăng say đến mức nào.
Tiêu Đam quả nhiên rất giữ chữ tín, năm trăm cân quặng sắt giao đến đều là loại hảo hạng.
Tại sao nói là tốt? Chính là ở độ tinh khiết.
Sắt trong tự nhiên vốn tồn tại dưới dạng quặng, muốn từ quặng mà luyện thành sắt phải qua công đoạn nấu luyện.
Thời cổ đại khác hẳn hiện đại, không có ngành nghề chuyên môn tách biệt rõ ràng, khai khoáng và luyện sắt thường gộp làm một. Hơn nữa lại không có tiêu chuẩn thống nhất, kết quả là chất lượng sắt thành phẩm rất thất thường.
Không biết Tiêu gia thường buôn loại quặng gì, nhưng riêng lô quặng bán cho Tô Liên Y thì chất lượng tuyệt đối tốt, độ tinh khiết cực cao, giá cả lại rất phải chăng, đúng là đáng giá từng đồng.
Quặng sắt tinh khiết nên việc gia công về sau nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Trong các lò rèn thường thấy cảnh thợ rèn tay kẹp chặt phôi sắt, tay kia cầm búa nện liên hồi, ngoài việc tạo hình còn nhằm loại bỏ tạp chất, gọi là bách luyện thành cương. Vì quặng ít tạp chất nên giảm đáng kể số lần và sức lực phải gõ, tiết kiệm thời gian.
Hôm nay là ngày thứ tư, nghĩa là còn ba ngày đến hạn bảy ngày, bốn ngày đến hạn tám ngày và năm ngày đến hạn chín ngày.
Khi Tô Liên Y đến nơi, nhìn thấy ba mươi người thợ và học việc, nàng bật cười khúc khích, rồi không nhịn được mà ôm miệng đứng dựa cửa cười mãi.
Hóa ra cả ba mươi người đều đã mất cả dáng vẻ ban đầu, người ngợm lấm lem, râu ria xồm xoàm, đủ thấy họ vì tiền bạc mà quên cả thân mình, ngày đêm tăng ca không nghỉ.
Người quản sự tạm thời của xưởng là thợ rèn có tuổi nghề lâu nhất, nổi tiếng nhất, – Trình A Cửu.
Thấy Tô Liên Y đến, ông vội tìm khăn lau tay rồi chạy lại: “Nhị tiểu thư đến rồi. Trong này bẩn lắm, để ta ra ngoài bẩm báo.”
Tô Liên Y gật đầu, quay người ra ngoài: “Làm được bao nhiêu rồi?”
“Bẩm nhị tiểu thư, đã hoàn thành năm mươi cái.” Trình A Cửu đáp.
“Đem một hai cái cho ta xem.” Nàng nói.
Trình A Cửu gật đầu, quay vào xưởng, rồi trở ra, hai tay mỗi tay xách một thành phẩm.
Từ xa, mắt Tô Liên Y đã sáng rực, thầm thán phục bàn tay khéo léo của những người thợ.
Nàng vốn không nghĩ có thể làm ra tinh xảo đến vậy, hai chiếc bếp lẩu giống hệt nhau, chẳng khác gì hàng thép đúc hiện đại.
Nàng cầm lấy, quan sát tỉ mỉ, không tiếc lời khen: “Thật khéo tay, tay nghề của các ngươi quá tuyệt vời.”
“Nhị tiểu thư quá khen.” Trình A Cửu mừng rỡ, không có gì vui hơn việc công sức của mình được công nhận.
Tô Liên Y tính toán một chút, bốn ngày làm được năm mươi cái, tốc độ đã rất nhanh.
Nàng ngẩng nhìn Trình A Cửu, người đàn ông hơn ba mươi, da ngăm đen, giữa mùa đông giá rét mà chỉ mặc áo đơn, tay áo còn xắn cao, mồ hôi lấp lánh trên làn da đen nhánh.
Nàng lại quay vào xưởng, nơi trong nóng ngoài lạnh, riêng nàng thì không sao, chỉ sợ Trình sư phụ làm việc như vậy sẽ bị cảm lạnh.
“Bốn ngày nay, các ngươi vất vả rồi.” Tô Liên Y nhìn đám người đang hăng say lao động, trong lòng vừa cảm động vừa biết ơn.
“Không có gì, xin nhị tiểu thư yên tâm, tám ngày chúng ta nhất định làm xong đủ một trăm cái nồi lẩu.” Trình A Cửu nghĩ đến số tiền thưởng khổng lồ, như được tiếp thêm sức mạnh.
Tô Liên Y gật đầu: “Ừm, nếu tám ngày hoàn thành, ta sẽ thưởng thêm hai lượng bạc cho mỗi người. Trình sư phụ, ta không quấy rầy nữa, ta đi trước.”
Nghe có thêm tiền thưởng, Trình A Cửu mừng rỡ, tiễn nàng rồi chạy ngay vào trong báo tin.
Cả xưởng lập tức hò reo vui mừng, đặc biệt là những học việc, họ chưa từng nghĩ ở một xưởng rèn sắt lại có thể kiếm tiền dễ dàng như vậy.
Tô Liên Y đã cho họ một thông điệp rõ ràng, làm nhiều hưởng nhiều, ra sức thì sẽ có tiền.
Với những thanh niên khỏe mạnh đầy sức lực, đây chẳng khác nào liều thuốc k*ch th*ch.
Nàng mang hai chiếc bếp lẩu hoàn chỉnh lên xe ngựa, hứng khởi trở về Tô phủ, chạy ngay đến chỗ Sơ Huỳnh khoe khoang.
…
Phòng của Sơ Huỳnh, Hy Đồng được hai nha hoàn dẫn xuống dưới chơi, trong phòng chỉ còn lại Tô Liên Y và Hạ Sơ Huỳnh.
Giữa bàn đặt hai chiếc nồi lẩu vừa làm xong, đã được nha hoàn lau chùi sáng bóng. Nồi miệng nhỏ bụng lớn, bên dưới gắn đế gốm, vành ngoài nồi khắc hoa văn mây lành, hai bên có hai vòng sắt nhỏ để tiện nhấc.
“Cái này… để ăn cơm sao?” Sơ Huỳnh ngạc nhiên, mắt mở to: “Nếu ngươi không nói, ta còn tưởng đây là món đồ quý gì đó. Kiểu dáng thật đặc biệt, ta rất thích.”
Tô Liên Y cũng không biết ai là người phát minh ra lẩu, nhưng quả thật kiểu dáng rất đẹp:
“Trưa nay ăn lẩu nhé? Ngươi sẽ là người đầu tiên nếm thử đó.”
“Được, được!” Sơ Huỳnh vui vẻ nhận lời.
Nói làm là làm, Tô Liên Y lập tức gọi tiểu Miêu đến, sai xuống bếp dặn đầu bếp. Bữa trưa ăn lẩu, cũng là lần thử đầu tiên công thức nước dùng và nước chấm mà nàng cùng đầu bếp nghiên cứu suốt một buổi chiều.
Đầu bếp nhận lệnh liền bắt tay vào chuẩn bị, điều chế nước dùng, pha chế nước chấm, lấy thịt cừu và bò để đông ngoài bếp, dùng bào gỗ bào thành từng lát mỏng, rau cũng được rửa và xếp gọn, tất cả chờ nước dùng sôi là có thể ăn.
Tô Liên Y bảo người mang hai chiếc nồi mới xuống bếp. Đầu bếp đã xem bản vẽ trước, nắm rõ cách dùng, còn gọi gia đinh khỏe mạnh, khéo tay để cắt than thành từng miếng đều đặn.
Tô Liên Y bận rộn, Sơ Huỳnh cũng lon ton chạy theo, giống hệt chú bướm nhỏ tò mò.
Đúng lúc mọi thứ chuẩn bị xong, chỉ chờ nha hoàn bưng nồi lẩu lên, gia đinh bên ngoài báo có người tìm Tô Liên Y.
Hỏi ra thì là Lý Ngọc Đường và Tiêu Đam, hai người vốn định tụ họp uống rượu, tiện đường ghé qua Tô phủ xem Tô Liên Y có ở nhà không, nếu có thì rủ đi cùng.
Không ngờ, Tô Liên Y quả thật ở nhà, nhưng nàng không chịu đi, ngược lại kéo cả hai người vào, bảo sẽ mở mang tầm mắt, cùng nhau ăn lẩu.