Thiên Kim Danh Y

Chương 161

Bên ngoài thành Hoài Tĩnh là một vùng đất bằng phẳng kéo dài hàng dặm, tầm mắt phóng ra chỉ thấy một vùng đồng bằng bằng phẳng vô tận. Thành Hoài Tĩnh được xây dựng ngay trên vùng đất hoang vu này.

Phía đông bắc nơi này giáp với Huyền quốc, quốc gia vốn là kẻ thù truyền kiếp của Loan quốc. Hai nước vốn dĩ hận thù hàng trăm năm, từng nhiều lần xâm lược lẫn nhau. Nhưng vì thế lực cân bằng, khó phân thắng bại nên quan hệ giữa hai bên vẫn duy trì trong thế giằng co đầy mong manh.

Khi chiến tranh nổ ra, họ là kẻ địch không đội trời chung; đến khi hòa bình, lại cùng nhau buôn bán, lợi ích đan xen, không thể tách rời.

Cách thành vài dặm chính là doanh trại của đại quân chinh đông nước Loan. Người cầm quân không ai khác chính là Vân Phi Tuân, đệ đệ của Đại tướng quân Kim Bằng, người hiện được tân đế vô cùng trọng dụng, lập nhiều chiến công, danh chấn thiên hạ.

Vân Phi Tuân tuổi còn trẻ, trước kia chưa từng có chiến công hiển hách. Ban đầu, đội quân này vốn không phục vị tướng vừa qua tuổi đôi mươi ấy. Nhưng sau một chặng đường hành quân, mọi người dần nhận ra vị tiểu tướng này trị quân nghiêm minh, càng nghiêm khắc với bản thân mình hơn. Trong hành quân hay giao chiến đều luôn làm gương trước, ăn ở cùng binh sĩ, đồng cam cộng khổ.

Không chỉ tướng lĩnh, ngay cả binh lính bình thường cũng chưa từng nghĩ rằng xuất thân danh môn như Vân gia, từ nhỏ sống trong nhung lụa, vậy mà hắn lại sẵn sàng cùng họ dậy từ canh tư, hành quân từ canh năm. Thậm chí người ta còn truyền rằng, đến cả Đại tướng quân Kim Bằng cũng chưa chắc làm được đến thế.

Thật khó ai ngờ, tuy sinh ra nơi gia đình quyền quý nhưng Vân Phi Tuân lại lớn lên trong quân ngũ, tính tình vốn gần gũi giản dị, chẳng bao giờ tự cao vì xuất thân hay phô trương uy thế. Hắn chăm chỉ rèn luyện, từng bước đi vững vàng, học binh pháp, khổ luyện võ nghệ.

Cũng chính nhờ mười mấy năm rèn giũa ấy, nay hắn mới đủ tài thực sự để khiến toàn quân tâm phục khẩu phục. Khắp quân doanh không ai tìm được điểm yếu hay lỗi lầm nào ở vị tiểu tướng, một người gần như hoàn hảo không tì vết.

Nhưng dù tướng tài trí mưu lược đến đâu, quân sĩ đồng lòng đến mấy, trước hiện thực nghiệt ngã, vẫn có những việc lực bất tòng tâm.

Giống như lúc này đây…

Thành Hoài Tĩnh là một thành trì quân sự quan trọng đã tồn tại hàng trăm năm, dùng để phòng thủ trước sự quấy nhiễu của nước Huyền. Tường thành được tu sửa hằng năm, trải qua trăm năm tích lũy, nay đã vững chắc như bàn thạch.

Trên lầu thành, mỗi binh sĩ đều có kinh nghiệm dày dạn, lập nhiều chiến công. Đối mặt với những trận công thành và tập kích của đại quân Vân Phi Tuân, họ vẫn luôn bình tĩnh ứng phó, ung dung không hoảng loạn. Có thể nói, thành trì này vững như thành đồng lũy sắt. Huống hồ, bản thân thành đã là một pháo đài quân sự lớn, lương thảo trong thành hết sức dồi dào, dù không tiếp tế từ bên ngoài cũng đủ dùng cho cả mùa đông này, thậm chí hơn một năm.

Có những phương pháp công thành nhanh chóng, có phương pháp thận trọng; có chính đạo đường hoàng và cũng có mưu kế không chính đáng.

Cách liều lĩnh là đột kích hoặc tập kích ban đêm; cách thận trọng là vây hãm, đợi lương thảo trong thành cạn kiệt thì không đánh cũng thắng.

Chính đạo là đường hoàng hạ chiến thư, công thành quang minh chính đại; còn mưu kế bất chính là dùng độc và những thủ đoạn khó chấp nhận khác.

Vân Phi Tuân vốn là người quang minh chính trực, nhưng cũng không phải không chấp nhận dùng kế hiểm. Chỉ tiếc quanh thành Hoài Tĩnh không có núi cao, cũng chẳng có sông lớn, hoàn toàn không thể giở trò ám toán.

Điều đáng lo không phải ở đó, mà chính là việc Đông Phúc Vương bí mật cấu kết với Huyền quốc, định trong ngoài tiếp ứng để đối phó đại quân Đông chinh của Loan quốc.

Cũng như loài thỏ có ba hang, trong thành Hoài Tĩnh có nhiều mật đạo thông ra bốn phương. Các lối ra đều kín đáo, có người canh giữ. Trong đó có một đường hầm thông thẳng về phía đông bắc, từ đó đi ra chỉ mất một ngày là đến lãnh thổ Huyền quốc.

Đông Phúc Vương đã phái người mang thư tay gửi cho hoàng đế Huyền quốc, ý định là cầu viện binh, trong ngoài phối hợp để tập kích đại quân Đông chinh. Đây chính là hành động phản quốc trắng trợn. Nhưng thực ra, Đông Phúc Vương vốn đã phản quốc từ trước, nay chỉ là chó cùng rứt giậu, tự cứu lấy mình bằng cách dâng lợi ích cho kẻ thù mà thôi.

Kẻ thù? Đúng vậy. Đông Phúc Vương trấn thủ thành Hoài Tĩnh chính là để đề phòng quân đội Huyền quốc, mấy chục năm qua hận thấu xương tủy, ngày thường chỉ muốn ăn thịt, uống máu, nghiền xương đối phương thành tro bụi. Thế nhưng lúc này lại phải gửi thư cầu hòa, khom lưng quy phục. Có thể nói, Đông Phúc Vương đã bị dồn vào đường cùng.

Đại quân Vân gia đóng doanh trại cách thành Hoài Tĩnh vài dặm. Một vùng doanh trại rộng lớn, nhìn xa chẳng thấy điểm dừng, như một tòa thành tạm thời.

Kỷ luật trong doanh trại vô cùng nghiêm ngặt, binh sĩ canh gác khắp nơi, còn có nhiều đội tuần tra liên tục qua lại.

Chính giữa doanh trại là đại trướng chỉ huy, trung tâm điều động của đại quân Vân gia. Lúc này, Vân Phi Tuân ngồi chủ vị, các tướng lĩnh tập trung bàn bạc phương án tác chiến. Khó khăn lớn nhất trước mắt là phá được thành Hoài Tĩnh, khiến không khí trong trướng càng thêm căng thẳng.

Tóc đen của Vân Phi Tuân buộc gọn, toàn thân mặc hắc y, nét mặt nghiêm túc, ngồi ngay ngắn ở ghế trên cùng.

Dưới tay hắn có một tướng lĩnh khoảng hơn bốn mươi tuổi đứng dậy, ôm quyền nói: “Vân tướng quân, xin hãy hạ lệnh tập kích một lần nữa. Chẳng lẽ chúng ta cứ chờ đợi? Nếu để quân Huyền quốc xuất binh, lại thông đồng với Đông Phúc Vương, thì chẳng phải chúng ta sẽ bị đánh cả hai phía sao?”

Thực ra Vân Phi Tuân không phải ngồi yên chờ đợi. Hai ngày trước, hắn đã gửi thư cấp báo về kinh. Hắn hiểu rõ đạo lý “một tướng công thành, vạn cốt khô (một vị tướng công thành, kết quả là phải hy sinh ngàn vạn binh lính)”, nhưng nếu là một trận đánh gần như chắc chắn phải trả giá bằng sinh mạng của tất cả tướng sĩ mà chưa chắc thành công, hắn không thể hạ quyết tâm. Không phải hắn nhụt chí, mà là không muốn để binh sĩ của mình đi vào chỗ chết vô ích.

Vân Phi Tuân nhìn vị tướng kia, giọng trầm ổn: “Thế ngươi có kế gì để hạ được thành này?”

Vị tướng họ Hứa đáp ngay: “Tất nhiên vẫn là công thành! Dựng thang, dùng máy bắn đá, chúng ta có mười mấy vạn tinh binh, sao lại không hạ nổi thành Hoài Tĩnh?” Giọng nói đầy khí thế, như để khích lệ lòng quân.

Vân Phi Tuân khẽ thở dài: “Ý của ngươi là lần công thành trước, chúng ta vẫn chưa dùng hết sức sao?” Lời nói mang chút tiếc nuối, cũng trách Hứa tướng có dũng mà thiếu mưu.

Hứa tướng hơi lúng túng: “... Không phải vậy.”

“Công thành phải có thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Lần trước, phần lớn yếu tố ấy chúng ta đều nắm giữ, nhưng vẫn không hạ được. Chẳng lẽ lần này cứ đánh liều là được sao? Hứa tướng quân, chiến sự cần bố trí chặt chẽ, chứ không thể dựa vào vận may.” Vân Phi Tuân biết mình còn trẻ, tuổi tác so với nhiều người trong trướng có khi kém cả một thế hệ, vốn không muốn nói những lời này, nhưng nếu không nói, e rằng vì nóng lòng thắng trận mà sẽ có người đi sai đường.

Quả nhiên, lại có một vị tướng bước ra: “Vân tướng quân, hạ quan kính phục ngài, nhưng đại địch trước mắt, xin thứ lỗi nếu có lời mạo phạm. Chiến trường thực sự không phải chỉ dựa vào giấy bút bàn kế. Nhiều lúc lý lẽ không thể giải thích hết, đánh trận cốt ở một chữ Dũng, ai dũng cảm thì người ấy thắng.” Giọng nói dồn dập, nóng nảy hơn.

Vân Phi Tuân lặng lẽ lắng nghe, sau đó đáp: “Các vị đều là người từng chinh chiến nhiều năm, kinh nghiệm hơn ta. Nhưng ta hỏi: chữ ‘Dũng’ ấy, từ đâu mà có?”

Tướng họ Triệu đáp ngay: “Đương nhiên là do khích lệ sĩ khí. Bảo vệ gia quốc là bổn phận của nam nhi, lòng người đồng lòng, tự nhiên có dũng!”

Vân Phi Tuân khẽ gật đầu, tiếp tục nói: “Vậy kết quả của sự dũng cảm đó là gì?”

Tướng quân họ Từ định đáp ngay: “Tự nhiên là…” Định nói “tự nhiên là thắng lợi”, nhưng đến cửa miệng lại nghẹn lại, bởi ai nấy đều hiểu, trước thành Hoài Tĩnh vững như bàn thạch này, khả năng thắng là cực kỳ mong manh.

Vân Phi Tuân chờ chính khoảnh khắc do dự ấy, chậm rãi nói: “Ta sẽ nói cho mọi người biết kết quả của sự liều lĩnh. Đó là để tất cả tướng sĩ đi nôp mạng, lấy chính thi thể họ chất cao thành núi mới mong trèo qua được bức tường thành kia. Thắng hay bại… còn tùy xem tường thành cao hơn, hay xác của binh lính ta nhiều hơn.”

Hai vị tướng họ Từ và họ Triệu chỉ lặng lẽ ngồi xuống, không nói thêm lời nào.

Vân Phi Tuân cũng không nổi giận, bình tĩnh tiếp lời: “Binh sĩ ra trận, dĩ nhiên không thể ham sống sợ chết, điều này đúng. Nhưng đã chết, thì phải chết có ý nghĩa, không thể chết vô ích vì một kế hoạch không có đầu óc. Một vị tướng không có kế hay, lại bắt binh sĩ dùng mạng để thử vận may, những người chết như thế không thể gọi là hy sinh vì nước, đó là chết oan uổng.”

Có lẽ vì Vân Phi Tuân lớn lên trong quân ngũ, không phải loại công tử cao cao tại thượng, từ nhỏ đã cùng ăn cùng ở với binh sĩ, tình cảm gắn bó sâu nặng. Hắn thà chịu tội vì công thành bất thành mà quay về kinh, còn hơn mạo hiểm mạng sống của tướng sĩ trong một trận đánh vô nghĩa.

“Một tướng công thành, vạn cốt khô, đạo lý này các ngươi hiểu, ta cũng hiểu. Chiến tranh khó tránh khỏi thương vong, nhưng điều ta có thể làm là xứng đáng với từng tướng sĩ ra trận, xứng đáng với từng linh hồn nằm xuống nơi sa trường.” Giọng hắn không gấp, không chậm, nhưng từng chữ nặng như đá, chân thành từ tận đáy lòng.

Một vị lão tướng đứng lên chắp tay: “Lòng nhân và nguyên tắc của Vân tướng quân, thuộc hạ khâm phục. Nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ chờ như thế? Đợi đến khi quân Huyền quốc và kẻ phản loạn kia hợp binh, chẳng phải cơ hội thắng của chúng ta càng thấp hơn sao?”

Vân Phi Tuân gật đầu: “Ý của Trương lão tướng, ta hiểu. Chúng ta quả thật không thể ngồi chờ chết. Hôm nay, triều đình hẳn đã nhận được cấp báo của ta, Hoàng thượng sẽ điều binh tiếp viện.”

Một người khác lại nói: “Nhưng quân tiếp viện của Hoàng thượng là nước xa, làm sao cứu được lửa gần? Nếu viện binh chưa kịp đến mà quân Huyền quốc đã đến trước, chẳng phải chúng ta sẽ chết ở đây sao?”

Vân Phi Tuân khẽ mỉm cười. Gương mặt tuấn tú với những đường nét sắc nét, lồng mày như kiếm, đôi mắt sâu và sáng mang đến cảm giác an tâm. Nhưng lúc này trong doanh trại ánh sáng lờ mờ, đôi mắt sâu dưới bóng mày càng thêm u tĩnh, khiến người ta cảm thấy một nét bí ẩn khó lường.

Khóe môi vốn nghiêm lạnh khẽ nhếch, ánh mắt cũng lóe lên một tia sáng: “Về chuyện này, các vị không cần lo lắng. Ta dám đảm bảo, trong vòng một tháng, quân Huyền quốc sẽ không xuất binh.”

Mọi người kinh ngạc: “Vì sao Vân tướng quân lại có sự tự tin ấy?”

Vân Phi Tuân mỉm cười: “Dân chúng trong thành Hoài Tĩnh, là dân của Loan quốc chúng ta. Thử nghĩ xem, những người ấy mong Đông Phúc Vương quy thuận Loan quốc, hay quy thuận Huyền quốc?”

Mọi người đồng thanh đáp: “Đương nhiên là Loan quốc.” Bởi từ trước đến nay, Loan quốc và Huyền quốc vốn là kẻ thù truyền kiếp, hai bên dân chúng ít nhiều đều mang thù hằn với nhau. Dân Loan quốc tuyệt đối không mong muốn bị sáp nhập vào kẻ địch, trở thành hạng người thấp kém bị áp bức, khinh rẻ.

Có người bỗng hiểu ra: “Ý của Vân tướng quân là, lén vào thành Hoài Tĩnh, kích động dân chúng chống lại Đông Phúc Vương? Nhưng thành Hoài Tĩnh hiện giờ phòng bị nghiêm ngặt, vào ra đều không thể, vậy làm sao kích động được?”

Vân Phi Tuân khẽ lắc đầu: “Không phải vậy. Dân chúng trong thành tuy đông, nhưng toàn là tay không tấc sắt, hoàn toàn không thể lay động được Đông Phúc Vương. Thậm chí vì an nguy của bản thân, họ chỉ có thể bất lực chấp nhận quyết định của ông ta. Vì thế, ta đã có sắp xếp khác.”

Những tướng sĩ vốn đang nản chí, nghe vậy bỗng phấn chấn hẳn lên. Chẳng lẽ Vân tướng quân có diệu kế khác? Tất cả đều đưa ánh mắt đầy mong đợi nhìn vị chủ tướng trẻ tuổi trước mặt. Trong lòng vừa chờ mong, vừa thấp thỏm.

Vân Phi Tuân đứng dậy. Trên người khoác áo gấm đen ôm sát vóc dáng cao ráo rắn rỏi, bình thường luôn toát lên vẻ chính trực và chân thành, có chút phong thái thư sinh, nhưng trong lòng hắn cũng có những dự tính và niềm tin khó lay chuyển.

Hắn bước chậm mấy bước, đến giữa các hàng ghế tướng sĩ, hai tay chắp sau lưng, dáng đứng thẳng tắp. Từ cửa trại nhìn ra xa về phía thành Hoài Tĩnh, khóe môi nhếch lên một nụ cười kiêu ngạo và đầy đắc ý.

“Tin từ gián điệp của ta trong Huyền quốc báo về, hoàng đế Huyền quốc đã lệnh cho thái tử đích thân duyệt binh. Dù chưa nói rõ là sẽ tiến quân về thành Hoài Tĩnh, nhưng ai cũng hiểu ý đồ ấy. Bên trong thành Hoài Tĩnh có nhiều mật đạo nối thông tứ phía, sứ giả Đông Phúc Vương liên lạc với Huyền hoàng chắc chắn cũng đi theo những mật đạo ấy. Thế nhưng Huyền hoàng có nhận được tin đã lập tức điều binh không? Dĩ nhiên là không.”

“Chưa bàn đến việc sứ giả kia thật hay giả, dù hắn là thật, Huyền hoàng cũng sẽ cân nhắc xem Đông Phúc Vương có thực sự một lòng hay không. Trong chiến sự, mưu kế không bao giờ thừa, nhất là với hai quốc gia thù địch nhiều đời như Loan quốc và Huyền quốc. Vì vậy, Huyền quốc nhất định sẽ cử người qua mật đạo đến thành Hoài Tĩnh để dò xét tình hình và trực tiếp gặp mặt Đông Phúc Vương.”

Nói đến đây, ánh mắt vốn trong sáng chính trực của Vân Phi Tuân bỗng lóe lên một tia âm trầm, hắn quay lại nhìn những tướng sĩ đang chăm chú lắng nghe: “Thử nghĩ xem, nếu sứ giả Huyền quốc đến nơi, lại thấy dân chúng trong thành đều hoan hỉ vui mừng vì Đông Phúc Vương quy thuận Loan quốc, tận tâm tận lực với tân hoàng, thì Huyền hoàng… còn dám điều binh không?”

Các tướng lĩnh chợt hiểu ra, đồng loạt vỗ bàn khen hay, vừa kinh ngạc vừa khâm phục. Hóa ra vị tướng trẻ ngày thường trầm lặng, hóa ra lại ẩn giấu nhiều chiêu và thủ đoạn như vậy.

Một tướng trẻ tuổi nén cười, đứng lên chắp tay: “Vân tướng quân, hạ quan rất khâm phục kế sách của ngài. Nhưng vẫn còn một điều lo lắng, hiện tại thành Hoài Tĩnh kín như bưng, ai có thể lẻn vào đó để tung tin này ra?”

Mọi người đều chăm chú nhìn vị chủ tướng, chờ xem hắn còn có diệu kế nào nữa.

Vân Phi Tuân khẽ mỉm cười: “Hai ngày trước, cùng lúc gửi cấp báo về kinh, ta đã phái người tin cậy lẻn vào thành. Lúc này trong thành đã bắt đầu lan truyền tiếng hô hoán rồi. Vì vậy, Huyền quốc bây giờ chỉ dám duyệt binh, chứ chưa dám khởi binh.”

Thì ra là vậy!

Các tướng lĩnh không kìm được, đồng loạt giơ ngón cái tán thưởng. Trước đó họ vẫn cho rằng vị chủ tướng trẻ này quá hiền lành, thậm chí còn có chút do dự, nhưng hóa ra hắn đã âm thầm sắp đặt chu toàn, tính toán từ lâu.

Vân Phi Tuân quay lại chỗ ngồi, nét kiêu ngạo vừa rồi cũng biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị trầm ổn: “Đại quân này do Vân Phi Tuân ta chỉ huy. Dù là binh sĩ hay tướng lĩnh, kể cả mạng sống của chư vị đang ngồi ở đây, đều do ta chịu trách nhiệm. Ta sẽ không để ai chết uổng, bao gồm cả các ngươi! Ta muốn mọi người mang chiến công trở về kinh, bình an đoàn tụ với gia đình.”

Lời ấy khiến ngực mọi người dâng lên một cảm xúc nóng bỏng, thứ xúc động vượt ngoài lý trí. Xuất chinh nơi biên ải, mỗi lần chuẩn bị giao chiến, ai nấy đều đã chuẩn bị tâm lý không còn ngày về. Đối với tầng lớp binh sĩ hay cả các tướng lĩnh nơi đây, chẳng phải họ chỉ là những quân cờ trên bàn cờ công danh của kẻ bề trên sao?

Họ ai cũng biết Vân Phi Tuân đến đây để “lấy” chiến công, nhưng lại không ngờ, vị tướng trẻ này lại đặt sự sống còn của mọi người lên hàng đầu. Sự an tâm và tin cậy dâng lên như thủy triều. Tất cả tướng sĩ đồng loạt đứng dậy, chắp tay hành lễ: “Thuộc hạ xin tuân lệnh Vân tướng quân!”

Tiếng hô vang dậy, như muốn phá tan nóc trại.

Sự nghi ngờ ban đầu đã sớm tiêu tan, nỗi lo lắng bất an cũng đã bị xóa sạch.

Vân Phi Tuân không khách sáo, khẽ gật đầu rồi giơ tay ra hiệu: “Xin các vị tướng sĩ ngồi xuống. Mưu kế này chỉ là kế nghi binh, chỉ lừa được nhất thời. Trong vòng một tháng tới, chúng ta nhất định phải nghĩ ra diệu kế công thành. Mong các vị tướng sĩ cùng dốc sức.”

Mọi người đồng thanh đáp lời, rồi lại tiếp tục bàn luận, nghiên cứu cách công thành và giành thắng lợi.

Huyện Nhạc Vọng.

Yến tiệc ở Tô gia diễn ra vô cùng viên mãn, khách khứa đều vui vẻ ra về, ai cũng có thu hoạch cho riêng mình.

Tô Liên Y và năm chiếc nồi lẩu mang đến Âu Dương phủ, cùng Âu Dương Khiêm dùng bữa trưa lẩu. Ngoài Âu Dương Thượng Mặc và Tô Liên Y, còn có hai người khác đi cùng, một là Lý Ngọc Đường – người mà trước đó Tô Liên Y đã hẹn với lão gia, và người còn lại chính là Diệp Từ, người cứ nằng nặc đòi theo.

Trong sảnh chính của biệt viện Âu Dương phủ, một chiếc bàn lớn được bày ra, giống hệt buổi yến tiệc ban sáng, trước mặt mỗi người là một chiếc nồi nhỏ, giữa bàn chất đầy rau củ và thịt các loại.

Âu Dương Thượng Mặc ngồi ở ghế chủ vị, bên dưới là Âu Dương Khiêm, kế đến là Tô Liên Y, người đang ân cần chăm sóc và trò chuyện cùng Âu Dương Khiêm. Bên cạnh Tô Liên Y là Diệp Từ với vẻ mặt vô tư lự.

Đáng thương nhất là Lý Ngọc Đường, bị chen vào giữa Diệp Từ và Âu Dương lão gia, nhưng bù lại, lão gia thỉnh thoảng nói vài câu, khiến hắn cũng cảm thấy rất bổ ích.

Đây là lần đầu Âu Dương Khiêm ăn kiểu này, hắn tỏ ra vô cùng thích thú: “Liên Y, món này… ngon lắm.”

Khả năng nói chuyện của Âu Dương Khiêm đã tiến bộ vượt bậc nhờ vào phương pháp hồi phục đặc biệt do Tô Liên Y đề ra, giờ đây hắn đã có thể diễn đạt trôi chảy suy nghĩ của mình.

Tô Liên Y cười dịu dàng, ánh mắt chứa đầy yêu thương. Dù trước mặt nàng là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, đáng tuổi chú của nàng, nhưng vì tâm trí hắn chưa hoàn thiện và lại là bệnh nhân của nàng, nên nàng chăm sóc hắn giống như chăm sóc một người đệ đệ: “Ngươi còn nhớ câu chuyện ‘Khổng Dung nhường lê’ mà ta kể lần trước chứ? Thứ ngon nhất, phải dành cho người mình quý trọng nhất.”

Âu Dương Khiêm như vừa bừng tỉnh, lập tức gắp cây nấm mình thích nhất cho Âu Dương Thượng Mặc.

Âu Dương Thượng Mặc khựng lại, rồi xúc động đến đỏ cả vành mắt. Lần đầu tiên trong đời ông cảm nhận rõ ràng tình cảm yêu thương của con trai dành cho mình. Cảm giác ấy ùa vào tim khiến ông càng thấy hối hận vì đã bỏ lỡ biết bao thời gian quý giá trước kia.

Ông quay sang nhìn Tô Liên Y với ánh mắt biết ơn, còn nàng thì chỉ mỉm cười lễ phép, rồi cúi mắt xuống.

Không ngờ, Âu Dương Khiêm lại tiếp tục gắp một ít thức ăn cho Tô Liên Y, khiến nàng kinh ngạc rồi mỉm cười: “Cảm ơn ngươi, Âu Dương công tử.”

Diệp Từ chu môi: “Khiêm thúc thúc, còn ta thì sao? Ta từ nhỏ đã chơi với ngươi mà?”

Thực ra hắn chưa từng chơi với Âu Dương Khiêm bao nhiêu, hầu hết đều là lén lút đến thăm, không dám để Âu Dương Thượng Mặc phát hiện vì sợ ông buồn.

Âu Dương Khiêm nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi chỉ vào đồ ăn trên bàn: “Tự ngươi gắp đi.”

Tô Liên Y bật cười, nhưng không can thiệp. Trong lòng nàng lại vô cùng phấn khích, điều này chứng tỏ Âu Dương Khiêm đã biết phân tích và phản bác người khác, một bước tiến lớn!

Diệp Từ tỏ vẻ ấm ức: “Khiêm thúc thúc, Ta là cháu ngươi, còn ngươi là thúc của ta, sao ngươi có thể đối xử với ta vậy chứ?”

Trước đây, Âu Dương Khiêm chẳng hiểu gì về quan hệ họ hàng, hôm nay Diệp Từ đến, Tô Liên Y kiên nhẫn giải thích, nói rằng hắn là bậc trưởng bối, còn Diệp Từ là hậu bối, trưởng bối phải yêu thương hậu bối, giống như lão gia yêu thương hắn vậy.

Cuối cùng, Âu Dương Khiêm do dự một hồi nhưng cũng gắp nấm cho Diệp Từ.

Âu Dương Thượng Mặc nhìn thấy cảnh ấy liền cười ha hả, Tô Liên Y cũng không nhịn được cười. Không khí trong sảnh đường tràn ngập tiếng cười vui vẻ.

Tô Liên Y liếc mắt ra hiệu cho Lý Ngọc Đường, bảo hắn nhanh chóng tìm cách trò chuyện với Âu Dương Khiêm để khiến hắn vui vẻ, khi Âu Dương Khiêm vui thì lão gia cũng sẽ vui, từ đó mới chịu nhận hắn làm đồ đệ.

Lý Ngọc Đường nhận được tín hiệu, cố gắng vắt óc suy nghĩ xem nên nói gì, nhưng vì vốn quen với tính tình kiêu ngạo, ngay cả với ca ca ruột cũng ít khi nói chuyện, huống chi là với một người ngoài.

Thấy vẻ mặt lúng túng của hắn, Tô Liên Y bật cười: “Âu Dương công tử, lần trước ngươi chẳng phải nói muốn học võ công sao?”

Âu Dương Khiêm nghe vậy liền buông miếng thịt trong tay, gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng vậy! Liên Y, ngươi dạy ta chứ?”

Tô Liên Y khẽ lắc đầu, mỉm cười: “Ta không biết võ, nhưng hôm nay có người lại biết, để người đó dạy ngươi thì thế nào?”

“Là ai vậy?” Âu Dương Khiêm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Từ rồi lại nhìn Lý Ngọc Đường, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Tô Liên Y liếc mắt ra hiệu cho Lý Ngọc Đường. Hắn có chút ngượng ngập: “Âu Dương công tử, tại hạ… không giỏi, chỉ học được ít quyền pháp để rèn luyện sức khỏe. Nếu công tử không chê, ta nguyện ý dạy.” Hắn nói rất nghiêm túc.

Tô Liên Y bật cười: “Lý công tử, nói chuyện với Âu Dương công tử thì đừng văn vẻ như vậy, cứ nói thẳng ra.”

Quả nhiên, Âu Dương Khiêm chẳng hiểu gì, liền quay sang hỏi Tô Liên Y: “Không giỏi… là gì?”

“...” Lý Ngọc Đường lập tức lúng túng.

Diệp Từ cười phá lên: “Khiêm thúc thúc, đừng để ý hắn, cả ngày cứ giả vờ nghiêm túc. Võ nghệ thì ta cũng biết, để ta dạy ngươi nhé?”

Tô Liên Y lập tức lườm Diệp Từ một cái, rồi nhìn Lý Ngọc Đường đầy lo lắng.

Lý Ngọc Đường cũng nóng ruột, cuối cùng cắn răng: “Âu Dương Khiêm, ta dạy ngươi, võ công ta… rất giỏi!” Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ nói thẳng một câu như vậy.

Tô Liên Y sững người một thoáng rồi bật cười, ngay cả Âu Dương Thượng Mặc cũng cười vang. Ngôi nhà vốn u ám của Âu Dương gia chưa từng có nhiều tiếng cười đến vậy. Lão gia chỉ thấy có một đám trẻ thế này bên cạnh mới thật sự là dưỡng sinh tuổi già.

Diệp Từ bực bội: “Này, họ Lý kia, Khiêm thúc thúc đã qua tuổi tứ tuần rồi, ngươi có tư cách gì gọi thẳng tên thúc ấy chứ? Như thế là vô lễ, chẳng có chút giáo dưỡng nào, đừng làm hư thúc thúc của ta!”

Lý Ngọc Đường cũng tức giận, hắn và Diệp Từ vốn chẳng ưa gì nhau: “Tô cô nương từng nói, đối xử với Âu Dương công tử phải như một người bạn, tuy tuổi khác nhau nhưng phân chia bối phận kiểu này không ổn. Một tiếng thúc thúc không bằng gọi thẳng tên thân thiết hơn.”

Tô Liên Y bất lực thở dài, nhìn thoáng qua hai cha con Âu Dương, thôi xong, hai người này lại sắp cãi nhau.

Điều khiến nàng bất ngờ là Âu Dương Thượng Mặc chẳng hề ngăn cản, ngược lại còn hứng thú xem hai người đấu khẩu. Nói thật, không phải người già đều thích yên tĩnh sao? Sao nàng cảm thấy lão gia lại rất thích náo nhiệt?

Âu Dương Khiêm thấy hai người cãi nhau thì quýnh lên, hai bên đều tranh dạy võ cho hắn. Hắn cảm thấy cãi nhau là không tốt: “Liên Y, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Hắn hoảng hốt.

Tô Liên Y mỉm cười nhìn Âu Dương Khiêm. Mái tóc hắn đen nhánh, được gia nhân chải chuốt gọn gàng, khuôn mặt trắng trẻo hồng hào vì hơi nóng của nồi lẩu. Đàn ông vốn đã chậm lão hóa, huống hồ Âu Dương Khiêm tâm trí đơn thuần, không vướng bụi trần, dung mạo càng trẻ trung.

Nói hắn mới mười mấy, hai mươi tuổi thì hơi quá, nhưng bảo ba mươi ngoài thì người ta vẫn tin.

Đôi mắt hắn trong trẻo, lúc này ánh lên sự lo lắng.

“Âu Dương công tử, chuyện này, cả ta và Âu Dương lão gia đều không biết phải xử lý sao, chỉ có thể trông cậy vào ngươi thôi.” Tô Liên Y khẽ cười, đem vấn đề trả lại cho hắn.

Âu Dương Thượng Mặc cũng cười hiền, hưởng thụ từng lần con trai mình trưởng thành.

Âu Dương Khiêm trầm ngâm một lúc rồi nghĩ ra: “Các ngươi… một lát thi đấu đi, ai giỏi hơn thì ta học người đó.”

Tô Liên Y khẽ nhướng mày, không tồi, tư duy logic của Âu Dương Khiêm đã bắt đầu hình thành. Nàng liếc nhìn Âu Dương Thượng Mặc, quả nhiên ông cũng gật đầu tán thưởng.

Lý Ngọc Đường và Diệp Từ thấy hắn đã quyết, liền đồng ý. Hai người hẹn sau bữa lẩu sẽ ra sân rộng thi đấu, một trận phân thắng bại thực sự, ai cũng phải dốc hết bản lĩnh.

Bình Luận (0)
Comment