Thiên Kim Danh Y

Chương 169

Doanh trại máy bắn đá.

Doanh trưởng đích thân dẫn theo mấy lão binh dày dạn kinh nghiệm, đẩy một cỗ máy bắn đá tới, lòng đầy nghi hoặc, không hiểu phu nhân tướng quân muốn làm thí nghiệm gì.

Phu nhân tướng quân vượt ngàn dặm đến hiến kế, mấy hôm trước còn rầm rộ thu mua một đống diêm tiêu cùng nhiều thứ kỳ lạ, lại thuê không ít thợ pháo hoa. Tin tức ấy sớm đã lan khắp đại quân, binh sĩ nào cũng hiếu kỳ, muốn biết phu nhân định giở trò gì.

Tìm thợ pháo, mua vật liệu pháo… chẳng lẽ… phu nhân muốn dùng pháo thật to để dọa Đông Phúc Vương?

“Di chuyển cái hũ sứ kia phải nhẹ nhàng, nếu lỡ phát nổ, e rằng thương vong không đếm xuể.” Tô Liên Y đích thân chỉ huy binh sĩ vận chuyển thứ giống b.om thô sơ.

Binh sĩ dù nghe lời, rón rén làm theo, nhưng trong lòng lại bán tín bán nghi, thầm nghĩ phu nhân tướng quân nói quá đáng sợ. Chỉ là một cái hũ sứ vỡ tan thì chết được bao nhiêu người? Nếu thật như lời phu nhân nói, vậy còn cần đánh trận làm gì, cứ ném mấy hũ ấy là xong.

Họ đâu biết, nguyên lý của thứ trong hũ, thật sự lại giống hệt như họ đang nghĩ.

Máy bắn đá được cố định vững vàng, hũ sứ được cẩn thận đặt vào khay đá. So với tảng đá thường ngày, hũ sứ nhỏ bé hơn nhiều, khiến mọi người đều thấy buồn cười, mang tâm thế xem trò vui là chính.

Góc cuối đám đông, Hạ Dận Tu khoác áo choàng tuyết trắng đứng hiên ngang trong gió. Thái giám và thị vệ cẩn trọng hầu hạ bên cạnh, hắn ngẩng mắt nhìn về cỗ máy bắn đá sắp khai hỏa, đầu mày hơi nhướng: “An Lộc, ngươi thấy thế nào?”

Tổng quản thái giám thân cận An Lộc, tuổi chừng hai mươi lăm, dáng người gầy gò tuấn tú, từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh hoàng đế, kiến thức cũng không hề ít. Hắn nhìn về phía trước, nơi một nữ tử tuổi còn trẻ nhưng khí chất bình tĩnh, chỉ huy binh sĩ đâu ra đấy. Suy nghĩ một chút, An Lộc đáp: “Nô tài mạo muội, nhưng nô tài cho rằng nữ tử ấy thật sự có bản lĩnh. Thậm chí… còn có chút mong chờ.”

“Ồ?” Hạ Dận Tu liếc nhìn An Lộc: “Vì sao?”

An Lộc hơi lúng túng: “Nô tài đáng chết, nô tài không có bằng chứng, chỉ là… cảm giác.”

Hạ Dận Tu nghe vậy không nói gì thêm, ánh mắt lại hướng về phía máy bắn đá. Dường như nhớ đến điều gì, hắn quay sang nhìn Vân Phi Tuân. Chỉ thấy người đàn ông khoác áo choàng đen kia nghiêng mặt, ánh mắt tập trung nhìn nữ tử trẻ, trong đôi mắt vốn luôn nghiêm nghị lúc này tràn đầy ôn nhu, tựa như trong thế giới của hắn chỉ còn mỗi nàng, say mê đến mức khó tin.

Một tiếng hô của doanh trưởng máy bắn đá kéo sự chú ý của mọi người quay lại. Binh sĩ đồng loạt buông dây, cánh tay khổng lồ bằng gỗ lập tức vung mạnh, hũ sứ kỳ quái như mũi tên rời cung bay vút lên không, lao thẳng về phía mục tiêu.

Mặc dù trước đó chuẩn bị rất lâu, nhưng chẳng ai đặt kỳ vọng gì, chỉ chờ hũ sứ kia rơi xuống vỡ vụn.

Giờ phút này, có lẽ chỉ có hai người thật sự căng thẳng, một là Tô Liên Y, người kia chính là Vân Phi Tuân. Dưới chiếc áo choàng lông đỏ trắng tương phản, tay Tô Liên Y nắm chặt thành quyền, mày nhíu chặt, âm thầm cầu nguyện: Nhất định phải thành công!

Khoảnh khắc hũ sứ chạm đất, ẦM!!! Một tiếng nổ rung trời lở đất vang lên, tia lửa bắn tung, tuyết và đất bay mù mịt, khói đặc cuộn lên không trung.

Âm thanh khủng khiếp ấy khiến tất cả binh sĩ đang xem trò vui giật mình chết lặng; vài người nhát gan suýt nữa đã ôm đầu bỏ chạy.

Đám đông vốn đang im phăng phắc bỗng bùng nổ, kinh ngạc, khiếp sợ, như vừa chứng kiến kỳ quan thế giới. Tiếng bàn tán ồn ào, trật tự tan rã. Không biết ai hô trước một tiếng, ngay sau đó cả đám đồng thanh hô vang: “Phu nhân tướng quân uy vũ!”, “Đông chinh tất thắng!”, “Vân tướng quân uy vũ!”

Khẩu hiệu vang dậy cả bầu trời.

Tô Liên Y bị tiếng hô vang kia làm vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cảm giác như một sinh viên đại học chạy sang trường tiểu học làm bá chủ. Nàng đang lợi dụng sự lạc hậu của thời đại này, tuy rằng khi hũ sứ chạm đất nổ tung, nàng có một chút thành tựu, nhưng lúc nghe bọn họ hò hét như vậy, cái cảm giác thành tựu ấy lập tức tan biến sạch.

Vân Phi Tuân và Hạ Dận Tu không giống đám binh sĩ đang vui mừng hớn hở kia, mà chỉ chăm chú nhìn chỗ khói bụi mịt mù. Một cơn gió bắc thổi tới, khói thuốc len vào đám người, cay xè khó chịu nhưng lại phảng phất hương vị của năm mới. Nói chung, sự đè nén trong lòng mọi người dần tan đi theo làn khói, tia hy vọng như ánh sáng bình minh dần chiếm lấy tâm trí.

“Phi Tuân, đi cùng ta.” Tô Liên Y giọng vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng, nhanh chóng đi đến chỗ hũ sứ rơi xuống.

Vân Phi Tuân lập tức theo sát, một bóng áo trắng và một bóng áo đen một trước một sau, đẹp mắt đến mức khiến người ta không nỡ rời tầm nhìn. Đây là lần đầu tiên đám binh sĩ thật sự nhìn nhận vị “phu nhân tướng quân” này. Trước kia họ nghĩ cái gọi là “phu nhân” chỉ là vật trang trí, hoặc chỉ để sinh con nối dõi. Dù nói rằng “anh hùng nữ trung”, nhưng thực tế có bao nhiêu người phụ nữ thật sự làm được như thế? Có lẽ cả đời họ cũng không gặp nổi một người.

Thế nhưng hôm nay, họ đã mở mắt. Thì ra phụ nữ không chỉ biết nấu ăn, sinh con, mà còn có thể nghĩ ra thứ mà đàn ông cũng không thể nghĩ tới.

Hạ Dận Tu cũng bước theo hai người, thái giám và thị vệ tất bật theo sau.

Tô Liên Y là người đến hố b.om đầu tiên. Chỉ thấy mặt đất vốn bằng phẳng phủ tuyết đã bị nổ tung thành một hố lớn, tuyết trong hố tan hết, cả lớp đất cũng bị hất bay, lộ ra vô số rễ cỏ khô.

“Liên Y, thứ này là gì mà uy lực lớn đến vậy?” Vân Phi Tuân không nhịn được kinh ngạc hỏi.

Tô Liên Y cúi đầu đánh giá sức mạnh của quả bom đơn sơ này, không thể không thừa nhận, hiệu quả cũng… tạm được thôi.

Nghĩ kỹ lại, nếu một người không có kinh nghiệm như nàng chỉ dựa vào công thức ai cũng biết mà tạo ra được thứ uy lực này, vậy cần gì đến “chuyên gia quân sự” nữa? Nghĩ như vậy, nàng lại thấy khá hài lòng: “Thứ này, gọi là… ‘b.om’ đi.” Tô Liên Y đặt tên theo cách hiện đại.

Nếu để theo cách gọi của quốc gia này, chắc lại thành một cái tên màu mè hoa lá.

Vân Phi Tuân kích động hẳn lên: “B.om này… có thể phá được tường thành Hoài Tĩnh không?”

Tô Liên Y nhìn xuống mặt đất, rồi lắc đầu: “Nếu là tường bình thường thì có thể phá, nhưng tường thành Hoài Tĩnh đã được gia cố qua mấy trăm năm, kiên cố vô cùng, ta nghĩ… chưa chắc đã phá được. Nhưng, một quả không phá được thì nhiều quả. Cứ tập trung nã vào một hai vị trí, ta không tin không tạo ra được một lỗ hổng.”

Vân Phi Tuân gật mạnh đầu: “Thành tất có chiến xa phòng thủ, nhưng khi đã có lỗ hổng, quân phản loạn tất sẽ dùng chiến xa chắn giữ. Chúng ta chỉ cần tập trung nhiều điểm tấn công cùng lúc, quân phản loạn tất loạn, nhân cơ hội ấy mà công thành.” Giọng hắn rạo rực, tựa như trước mắt đã hiện lên một trận chiến ác liệt đến mức máu sôi sùng sục.

Tô Liên Y cũng thở phào, hạ giọng: “Phi Tuân, ngươi nói xem… nơi này có phải đang có nội gián của phản quân không?”

Vân Phi Tuân suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta không biết, nhưng phần lớn là có. Hai quân đối đầu, cài gián điệp là chuyện tất yếu, chỉ là xem khi nào bọn chúng lộ diện mà thôi.”

Hai nước giao tranh vốn đã có gián điệp, huống chi đây lại là nội chiến trong cùng một nước.

Tô Liên Y cúi đầu nhìn cái hố lớn, hạ giọng hơn: “Thuốc nổ này tuy uy lực kinh người, nhưng cũng chẳng phải thứ gì nghịch thiên. Ban đầu ta tưởng phá được tường thành thì sẽ thắng, nhưng vừa rồi ngươi nói còn có thứ gọi là ‘chiến xa’ chống sụp thành, vậy… ngươi đừng đặt quá nhiều hy vọng vào thuốc nổ này.”

Vân Phi Tuân nhìn gương mặt nghiêm túc của Tô Liên Y, không nhịn được mà cười.

“Ngươi cười cái gì?” Tô Liên Y sững người, sau đó giận dỗi. Vì hắn, nàng mạo hiểm đủ điều để chế tạo thuốc nổ này, với công thức đó nàng còn phải nghĩ đủ cách mới mong toàn thân thoát ra được, vậy mà hắn lại còn có tâm tình cười ở thời điểm then chốt này.

Nhìn thấy sự giận dữ của nàng, Vân Phi Tuân vội kiềm lại nụ cười: “Đừng hiểu lầm, ta không cười nhạo nàng, ta cười vì vui mừng… vì nàng quan tâm đến ta, chỉ vậy thôi.”

Tô Liên Y trừng hắn một cái sắc lẻm: “Bình thường trông ngươi điềm đạm lắm, sao hôm nay lại…” Câu “không biết nặng nhẹ” ở phía sau nàng không nói ra, coi như để lại cho hắn chút thể diện.

Vân Phi Tuân cố nén nụ cười, thay vào đó là vẻ nghiêm túc: “Ta hiểu ý nàng. Dù có loại b.om này, chúng ta vẫn phải dựa vào cách công thành truyền thống.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn trời: “Trời đông khô hanh, phải cẩn thận đề phòng hỏa hoạn.” Giọng điệu hàm ý sâu xa.

Tô Liên Y hiểu ý, mỉm cười khẽ: “Thế cái chiến xa đó… làm bằng gì?” Thời đại này chắc chưa xuất hiện chiến xa bọc thép.

Vân Phi Tuân cúi đầu nhìn gương mặt trắng trẻo của Tô Liên Y, ánh mắt hai người chạm nhau, đều lộ nụ cười, tâm ý tương thông.

“Gỗ.” Chỉ một chữ, nhưng đã định trước cả một chiến thuật.

Hạ Dận Tu vừa đến thì đúng lúc nhìn thấy hai người đối diện mỉm cười, cũng khẽ nhếch môi: “Không biết hai vị vui chuyện gì vậy, có thể nói ra để tại hạ cũng vui lây không?”

Vân Phi Tuân thấy hoàng đế đến, nét mặt bớt đi sự tùy ý vừa rồi, thay vào đó là vẻ nghiêm cẩn: “Không có gì, chỉ vì uy lực của loại bom này khá tốt nên thấy vui mà thôi.”

Tô Liên Y nhìn Hạ Dận Tu, người đàn ông thân hình cao lớn, lưng thẳng tắp, khoác áo choàng trắng như tuyết, nhưng không giống vẻ thoát tục như tiên của Lý Ngọc Đường mà là sự cao ngạo của một người đứng trên cao nhìn xuống tất cả. Dù người này không cố ý thể hiện, khí chất ấy vẫn khiến ai cũng dễ dàng cảm nhận.

Theo lý, Vân Phi Tuân trong quân Đông Chinh đã là nhân vật số một số hai, vậy mà trước mặt người này vẫn cung kính như thế? Người này rốt cuộc là ai?

Hạ Dận Tu nhìn cái hố lớn do bom tạo ra, ánh mắt tinh tế lạnh lùng thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sau đó nhìn sâu vào Tô Liên Y, môi khẽ nhếch: “Tô cô nương quả là… có bản lĩnh.”

Trong lòng Tô Liên Y chợt dâng lên cảm giác cực kỳ khó chịu. Dù mọi người đều gọi nàng một tiếng “phu nhân tướng quân” khiến nàng có phần xấu hổ, nhưng người trước mặt này lại từ đầu đến cuối gọi nàng là “Tô cô nương”, rõ ràng cố ý không thừa nhận quan hệ của nàng và Vân Phi Tuân. Người này… dựa vào đâu chứ?

Nàng vốn muốn châm chọc lại một câu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn và Vân Phi Tuân hẳn có quan hệ cũ, nên nàng nhịn xuống, coi như nể mặt Vân Phi Tuân: “Công tử quá khen.”

Giọng không lạnh không nóng, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho hắn.

Hạ Dận Tu khẽ nheo mắt, trong lòng hơi tức giận, bởi đây là lần đầu tiên trong đời hắn gặp một người phụ nữ không thèm nhìn thẳng vào mình.

Hắn đúng là không thừa nhận thân phận của nàng, chẳng vì lý do gì khác, nếu Vân Phi Tuân thật sự kết hôn, thì Vân tướng quân chắc chắn đã thông báo khắp nơi. Không cha mẹ làm chủ, không mai mối, hôn sự kiểu này ngay cả dân gian còn khó được công nhận, huống hồ là nhà quan lại cao quý? Hắn và VÂn Phi Dương cùng lớn lên như huynh đệ ruột, mà Phi Tuân là đệ đệ của Vân Phi Dương, hắn vẫn luôn coi Vân Phi Tuân như đệ đệ ruột.

Trong mắt hắn, nữ nhân này hẳn là nhìn trúng gia thế của Vân Phi Tuân nên mới quyến rũ hắn mà thôi.

Nghĩ đến đây, khóe môi Hạ Dận Tu càng cong lên. Nếu người phụ nữ này thực sự nhắm vào gia thế Vân gia, hắn thật sự để lộ thân phận của mình, để nhìn thấy bộ mặt xấu xí nhất của nàng ta.

Sự xuất hiện của Hạ Dận Tu khiến bầu không khí thoải mái vừa rồi của hai người hoàn toàn tan biến. Tô Liên Y cảm nhận rõ ràng sự thù địch mơ hồ phát ra từ vị công tử họ Dận này, nàng có phần khó hiểu nhưng cũng lười truy cứu nguyên nhân, tóm lại ấn tượng của nàng đối với người này vô cùng tệ.

“Phi Tuân, nếu không còn chuyện gì nữa, ta trở về làm tiếp đây. Mấy thứ này mới chỉ là mẫu thử, nếu muốn hoàn thành tất cả thì ít nhất cũng phải ba ngày.” Tô Liên Y nói.

Vân Phi Tuân liếc nhìn hoàng đế một cái, rồi hạ giọng: “Để một mình nàng làm thì vất vả quá, ta sẽ tìm vài người hỗ trợ. Nếu nàng sợ lộ công thức, thì để ta giúp nàng.”

Tô Liên Y mỉm cười lắc đầu, trong mắt ẩn chút bất lực: “Ngươi phải hiểu, công thức này có thể kéo đến không ít phiền phức.” Nàng cũng hạ thấp giọng hết mức, chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

“Ta không sợ. Dù có phiền phức, ta cũng sẽ ở bên nàng.” Vân Phi Tuân nói chắc nịch.

Trong lòng Tô Liên Y khẽ ấm áp, gương mặt dần nhuộm sắc hồng thẹn thùng: “Ta hiểu tấm lòng của ngươi, nhưng biết càng nhiều người thì càng khó thoát thân.”

Hạ Dận Tu đứng gần đó không nghe rõ nội dung, nhưng nhìn thấy sắc mặt Tô Liên Y thay đổi, nếu nói trước đó nàng như sen mới nở không thể khinh nhờn, thì giờ lại như mẫu đơn diễm lệ khiến người ta động lòng thương.

Ánh mắt hắn ánh lên sự chán ghét. Vừa dâng hiến công thức, giờ đã bắt đầu mượn cớ lấy công lao chứ gì? Ở trong quân doanh cũng không quên quyến rũ, xem ra hiến công thức này cũng chỉ để mê hoặc Vân Phi Tuân, đổi lấy vinh hoa phú quý về sau mà thôi.

Lại cúi xuống nhìn cái hố khổng lồ kia, thứ mà tảng đá lớn cũng khó lòng gây ra, rồi nghĩ đến công thức của cái gọi là “b.om” này, mắt Hạ Dận Tu khẽ híp lại, sắc mặt dần nghiêm trọng.

Nghe xong lời Tô Liên Y, Vân Phi Tuân chỉ đành thôi. Nếu là người khác, có lẽ hắn còn tìm cách khuyên nhủ, nhưng hắn quá hiểu con người Tô Liên Y. Nàng rất ít nói lời khách sáo, một khi đã nói ra, tức là quyết định đã được cân nhắc kỹ càng.

Hắn chỉ có thể gật đầu: “Liên Y, ta tôn trọng nàng, nhưng nếu cần giúp đỡ, không được gắng gượng một mình, nhất định phải nói với ta. Ta…”

“Biết rồi.” Tô Liên Y cười, cắt ngang lời hắn, rồi ngoái nhìn Hạ Dận Tu một cái: “Có người ngoài ở đây, không tiện nói nhiều.”

Nói rồi nàng xoay người rời đi, chỉ vì chán ghét ánh mắt như rắn độc của người họ Dận, khiến toàn thân nàng thấy khó chịu.

Lời nhắc nhở của Tô Liên Y khiến Vân Phi Tuân mới chợt nhớ ra hoàng đế vẫn đứng bên cạnh, trong lòng vô cùng áy náy. Sao hắn lại có thể bỏ mặc hoàng thượng được chứ? Chỉ là vừa rồi quá chú ý đến Liên Y mà thôi.

Cũng vì có hoàng đế ở đây, hắn đành nuốt ngược những lời muốn nói. Thực ra hắn định nói rằng trước kia Tô Liên Y nhiều lần bị người khác chèn ép, gặp nguy hiểm, hắn đều nhìn thấy, lo lắng nhưng lại không thể dễ dàng rời khỏi thôn Tô Gia để giúp đỡ, càng không thể để lộ thân phận.

Giờ nhiệm vụ đã kết thúc, sao hắn có thể lại đứng nhìn nàng bước vào hiểm cảnh một lần nữa?

Huống chi, tất cả những việc này nàng đều làm… vì hắn.

Tô Liên Y quay người bước về phía căn lều dựng tạm, còn Vân Phi Tuân thì triệu tập quân lính, bố trí lại kế hoạch tác chiến, quyết định sẽ công thành sau năm ngày.

Nhìn thấy uy lực của b.om, các tướng sĩ chấn động trước thứ vũ khí do phu nhân tướng quân mang đến, sĩ khí tăng cao, thề sẽ hạ được thành Hoài Tĩnh, bắt tên nghịch vương, lập công trở về kinh.

Đêm xuống, binh sĩ đều nghỉ ngơi, trong doanh trại yên tĩnh lạ thường, chỉ có lính gác và lính tuần tra vẫn tận tụy đứng ở vị trí của mình.

Sau khi dùng bữa tối đơn giản Tô Liên Y cũng nằm xuống ngủ. Một ngày mệt mỏi, cả tinh thần lẫn thể xác đều kiệt quệ.

Chế tạo loại b.om thô sơ này tuyệt đối không phải công việc nhẹ nhàng, lại phải cẩn thận từng chút một, bởi chỉ cần sơ suất, một bình nổ tung, cả căn lều chất đầy nguyên liệu sẽ hóa thành biển lửa. Đừng nói giữ được mạng, e rằng đến thi thể cũng không còn nguyên vẹn. Chưa kể còn liên lụy đến binh sĩ xung quanh doanh trại.

Vì vậy, Tô Liên Y cẩn trọng hơn bao giờ hết, giống như đang ở trên bàn phẫu thuật, từng giây từng phút đều căng thẳng.

Một ngày như vậy trôi qua, cuối cùng nàng nhận ra mình mệt mỏi đến mức chẳng muốn nói thêm một câu nào, chỉ muốn nhắm mắt ngủ thật say.

Vân Phi Tuân thấy nàng mệt như vậy, không nỡ quấy rầy, dù trong lòng chất chứa bao điều muốn nói, cuối cùng vẫn kìm lại, chỉ ngồi bên giường lặng lẽ nhìn gương mặt ngủ say của nàng, đến khi chắc chắn nàng đã ngủ sâu mới lưu luyến rời đi, quay về lều của mình.

Nửa đêm, ngoài những binh sĩ gác đêm, cả doanh trại đều đã ngủ. Sau khi Vân Phi Tuân tuần tra một vòng, kiểm tra lại kế hoạch nhiều lần, cũng chuẩn bị cởi áo đi nghỉ thì nghe thấy lính gác ngoài lều bẩm báo: “Bẩm tướng quân, An Lộc, người bên cạnh Dận công tử xin cầu kiến.”

Vân Phi Tuân ngẩn người, lập tức chấn chỉnh tinh thần: “Cho vào.” Giọng nói dứt khoát.

Rèm cửa dày nặng bị vén lên, một thái giám mặc áo tối bước vào, đó chính là An Lộc, tổng quản thái giám của hoàng cung.

Vừa vào, hắn đã hành lễ: “Nô tài bái kiến Vân tướng quân.”

“Công công miễn lễ.” Vân Phi Tuân hạ giọng: “Hoàng thượng có chuyện gì sao?”

An Lộc gật đầu: “Vâng, hoàng thượng đang chờ tướng quân trong trướng.”

Vân Phi Tuân vội chỉnh lại y phục, rồi theo An Lộc nhanh chóng ra khỏi lều, bước vào một đại trướng không xa nơi đóng quân của hắn.

“Vi thần bái kiến hoàng thượng.” Vừa vào, Vân Phi Tuân lập tức quỳ xuống hành lễ. Hoàng đế vi hành, nếu chưa có lệnh triệu kiến thì tuyệt đối không thể tùy tiện gặp mặt, đây là lần đầu tiên được triệu kiến chính thức.

Trong lều ánh đèn sáng trưng, Hạ Dận Tu đang xem tấu chương mang theo.

“Đứng dậy.” Giọng điệu không rõ vui buồn.

Vân Phi Tuân đứng dậy, chờ đợi hoàng đế lên tiếng.

Hạ Dận Tu đặt tấu chương xuống, khẽ nhắm mắt, đưa tay xoa huyệt quanh mắt: “Người tên Tô Liên Y đó, là ai?”

Thực ra Vân Phi Tuân sớm đã muốn nói rõ thân phận của Tô Liên Y, nhưng hoàng đế chưa từng triệu kiến nên không có cơ hội. Nay hoàng đế chủ động hỏi, hắn lấy làm mừng rỡ:

“Tâu hoàng thượng, trong một năm qua, thần cùng công chúa ẩn danh sống gần huyện Nhạc Vọng, những việc này thần đã từng bẩm báo. Công chúa giả làm góa phụ, còn thần thì… bị ép gả làm con rể. Để che giấu thân phận, bảo vệ công chúa, thần vẫn luôn sống dưới danh phận ấy, còn Tô Liên Y chính là… thê tử của thần.”

“Ồ?” Câu trả lời này khiến Hạ Dận Tu hơi bất ngờ. Ban đầu hắn vẫn nghĩ nữ nhân kia là do biết được thân phận của Vân Phi Tuân rồi bám theo không rời, nào ngờ hóa ra lại là danh nghĩa thê tử của hắn? 

 “Một nữ nhân có dung mạo xinh đẹp như thế, tại sao lại phải ép người làm con rể?”

Thông thường những nữ nhân cưỡng ép nam nhân làm con rể, đa phần đều có vấn đề nào đó. Nhưng Tô Liên Y bất luận là dung mạo hay cách ăn nói đều xuất sắc, chưa nói đến khí chất trầm tĩnh thanh nhã quanh thân, bảo rằng nàng xuất thân quan gia danh môn cũng không ai nghi ngờ.

Vân Phi Tuân vội giải thích: “Tâu hoàng thượng, Liên Y mới thay đổi như vậy trong năm vừa qua. Lần đầu thần gặp nàng, tính tình nàng thô lỗ, dáng vẻ vụng về, mỗi ngày đều gây chuyện trong thôn.” Nếu không nhắc đến, hắn gần như quên mất Tô Liên Y ngày trước là người thế nào, cứ như một giấc mơ đã cũ.

“Ồ?” Hạ Dận Tu nghi hoặc: “Vậy tại sao nàng lại thay đổi tính tình đột ngột?”

Vân Phi Tuân cúi đầu, mắt nhìn xuống. Hắn không phải kẻ ngu ngốc, Tô Liên Y trước sau khác biệt quá lớn, sao hắn lại không nghi ngờ? Nếu trước đây hắn vốn chẳng quan tâm nàng ra sao, chỉ tập trung hoàn thành nhiệm vụ, thì nay hắn đã thực lòng yêu thích con người hiện tại của Tô Liên Y.

Trong lòng hắn từng vô số lần nghi hoặc, nhưng vẫn không dám mở miệng. Từ nhỏ hắn đã nghe một truyền thuyết, Nghi Thường Vũ Y: tiên nữ hạ phàm, giấu đi y phục lông chim, gả cho phàm nhân rồi sinh sống. Nhưng phu quân phàm nhân ấy nhiều lần nghi ngờ, cuối cùng tìm được y phục lông chim, và khi chân tướng bại lộ, tiên nữ liền mặc lại y phục, bay về trời, để lại phu quân trơ trọi một mình.

Hắn biết đây chỉ là truyền thuyết, nhưng mỗi khi định hỏi về bí mật của Tô Liên Y, những lời sắp nói ra lại bị nuốt ngược vào bụng. Hắn sợ Tô Liên Y cũng sẽ khoác y phục tiên nữ mà bay về trời, bỏ lại con người Tô Liên Y của ngày xưa.

Điều quan trọng là lời giải hay là Tô Liên Y? Tất nhiên là Tô Liên Y, vì vậy hắn thề sẽ không bao giờ hỏi nguyên nhân.

“Tâu hoàng thượng, vốn dĩ Tô Liên Y phải là người như vậy. Chỉ vì bị thương khi còn nhỏ, trong đầu còn máu bầm nên tính tình mới thay đổi. Một năm trước vết thương cũ tái phát, rồi khỏi hẳn, vì thế mới trở lại bình thường.” Vân Phi Tuân lặng lẽ giúp Tô Liên Y che giấu sự thật. Đây là lời giải thích hợp lý nhất mà hắn nghĩ ra được, người bị chấn thương đầu dẫn đến thay đổi tính tình vốn không hiếm, chắc hoàng thượng sẽ tin.

Quả nhiên, Hạ Dận Tu tin thật, bởi từng nghe những trường hợp tương tự: “Vậy còn Hoàng Lệ Tĩnh?”

Bình Luận (0)
Comment