Thiên Kim Danh Y

Chương 170

Vân Phi Tuân gật đầu: “Tâu hoàng thượng, Hoàng Lệ Tĩnh có thật. Trước đây thần từng nghe Liên Y nhắc đến một vị cao nhân ẩn thế như thế.”

Tuy nói vậy, nhưng trong lòng hắn lại có một trực giác, trên đời này vốn không hề có Hoàng Lệ Tĩnh! Dù là phương thuốc rượu thuốc bí truyền hay công thức chế tạo b.om, tất cả đều là do Tô Liên Y nghĩ ra.

Một nữ nhân như thế, tại sao lại có thể nghĩ ra bao điều mà thiên hạ không thể tưởng tượng? Ngoài việc là tiên nữ, còn có thể là ai?

Hạ Dận Tu hơi khép mắt, suy nghĩ một lúc: “Vậy giờ vị cao nhân ấy ở đâu?”

Nếu thật sự có người như thế, tất nhiên hắn phải chiêu nạp, như vậy nước Loan sẽ càng thêm hùng mạnh.

“Tâu hoàng thượng, trước đây Liên Y chỉ có duyên gặp cao nhân ấy một lần, sau đó tung tích ra sao nàng cũng không rõ.” Hắn vội giúp Tô Liên Y phủi sạch quan hệ.

Hạ Dận Tu nhìn sâu vào mắt Vân Phi Tuân, rồi lạnh lùng cười: “Xem ra, nữ nhân đó thật sự đã khiến ngươi say mê đến mức hồn xiêu phách lạc, đến nỗi có thể vì nàng mà nói ra những lời dối trá tày trời như thế.”

Vân Phi Tuân sững sờ, rồi “phịch” một tiếng quỳ xuống: “Hoàng thiên chứng giám, thần Vân Phi Tuân dám thề với trời về lòng trung thành đối với Hoàng thượng. Nếu thần có một chút hai lòng, xin trời đánh sét, vĩnh viễn không được siêu sinh!” Lập lời thề độc.

Hạ Dận Tu vốn đang thử thăm dò Vân Phi Tuân, bởi đột nhiên xuất hiện một “cao nhân tuyệt thế”, sao hắn dễ dàng tin được? Nhưng nhìn thấy Vân Phi Tuân lập lời thề độc mà không chút do dự, hắn cũng tin rồi. Có hai nguyên nhân: Một là, thà tin rằng có một vị cao nhân tồn tại, còn hơn tin một nữ nhân tự nghĩ ra được phương thuốc; hai là, do hiểu biết của hắn về Vân Phi Tuân. Trong ấn tượng của Hạ Dận Tu, hắn mãi là đứa trẻ ngay thẳng, chính trực, trên mặt từng có chứng mụn độc.

Nghĩ đến căn bệnh ngoài da ấy, Hạ Dận Tu liền chăm chú nhìn mặt Vân Phi Tuân.

Vân Phi Tuân để râu, cằm và má đều là râu lởm chởm, so với trước trông trưởng thành hơn nhiều. Cộng thêm ánh mắt kiên định và gương mặt giống Vân Phi Dương, bây giờ lòng tin của Hạ Dận Tu càng tăng thêm. Khi trước, lúc Vân Phi Tuân dâng quân lệnh trạng, tự nhận chức tổng chỉ huy Đông chinh, cả Hạ Dận Tu và Vân Phi Dương đều chỉ muốn để hắn tạm thời dẫn quân, không mong công, chỉ cầu không phạm lỗi. Đợi đại quân Nam chinh thắng lợi, mới quay sang đánh Đông Phúc Vương.

Có thể nói, chiến công lần này phần nào là được “ban tặng” cho Vân Phi Tuân. Một triều một thần, Hạ Dận Tu tin tưởng hắn, quý trọng sự chính trực và trung thành của hắn, huống hồ trước đó hắn cũng lập không ít chiến công.

Ánh mắt Hạ Dận Tu dừng lại trên đôi má của Vân Phi Tuân, khuôn mặt từng đầy mụn mủ giờ đã phẳng phiu trắng trẻo. Nếu không vì những vết sẹo lõm còn sót lại, e rằng chẳng ai tin người đàn ông anh tuấn trước mắt từng xấu xí đến mức khó nhìn.

“Gương mặt của ngươi, là ai đã chữa trị?”

Vân Phi Tuân đáp: “Tâu Hoàng thượng, là… Tô Liên Y.”

Hạ Dận Tu sững sốt: “Nàng còn biết y thuật?”

Vân Phi Tuân không dám nói dối, liền kể tỉ mỉ về y thuật của Tô Liên Y. Từ việc dùng rong biển cứu Tôn Đại Hải trong thôn, đến việc dùng rượu thuốc cứu Lý Phúc An ở huyện Nhạc Vọng, rồi công thức mỹ phẩm “Thần Tiên Phương” và cả việc chữa khuôn mặt của hắn.

“Thần Tiên Phương? Mỹ phẩm ấy là do chính Tô Liên Y nghiên cứu sao?” Hạ Dận Tu vô cùng kinh ngạc. Trái tim vừa yên lại một chút giờ lại nổi sóng.

“Đúng vậy.” Vân Phi Tuân đáp: “Không ít quý phụ ở kinh thành đều đặt mua Thần Tiên Phương, thậm chí có người còn mang đến hậu cung để lấy lòng, chắc Hoàng thượng cũng từng nghe qua.”

Sắc mặt Hạ Dận Tu trầm xuống: “Vậy y thuật này từ đâu mà có? Chẳng lẽ cũng là do cao nhân Hoàng Lệ Tĩnh truyền dạy?”

Lưng Vân Phi Tuân túa mồ hôi lạnh. Quả thực, hành vi và thân thế của Tô Liên Y khác xa nhau đến mức khó tin. Không nói đến một Hoàng đế đa nghi, ngay cả người khác cũng sẽ nghi ngờ: “Tâu Hoàng thượng, là do Tô Liên Y tự học. Thần không dám gạt Hoàng thượng, dù ban ngày vất vả đến đâu, đêm về nàng đều ôm y thư nghiên cứu. Từ y lý, dược lý đến phương thuốc cổ truyền, dân gian, tất cả nàng đều đọc kỹ. Trong phòng của nàng ít nhất có hơn trăm cuốn y thư. Nếu Hoàng thượng không tin, có thể phái người đến xem xét. Xin Hoàng thượng minh giám.”

Hạ Dận Tu bị thuyết phục một lần nữa, thầm kinh ngạc trước sự hiếu học của nữ tử kia, một lúc lâu không nói gì.

Đây là lần đầu tiên Vân Phi Tuân nói dối. Dù toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, giọng điệu hắn lại bình tĩnh lạ thường. Sự bình tĩnh ấy khiến ngay cả bản thân hắn cũng bất ngờ, chẳng lẽ hắn vốn dĩ sinh ra đã giỏi nói dối?

Thực ra, chỉ vì trong lòng muốn bảo vệ người con gái hắn yêu. Vì nàng, tính mạng hắn cũng chẳng tiếc, huống chi là một lời nói dối không hề trái lương tâm?

Hạ Dận Tu vẫn do dự giữa tin và không tin.

“Hoàng thượng, về y thuật của nàng, thần có một cách nhìn.” Vân Phi Tuân tiếp lời.

“Ngươi nói đi.”

“Y thuật của Tô Liên Y sở dĩ có hiệu quả kỳ lạ là vì nàng đi theo lỗi mà không ai đi, không theo cách chữa trị chính thống. Ví dụ như, khi công chúa Kim Ngọc khó sinh, nàng đã mổ bụng lấy thai…”

“Khoan đã, Vân Phi Tuân, ngươi vừa nói gì? Công chúa Kim Ngọc thế nào?” Trước đây Hạ Dận Tu chỉ nghe nói muội muội hạ sinh một đứa con trai, chứ chưa từng biết sinh nở thế nào. Mổ bụng lấy thai!?

Vân Phi Tuân gật đầu: “Khi ấy công chúa khó sinh, tính mạng nguy kịch, ba bà đỡ đều bó tay. Tô Liên Y liều lĩnh mổ bụng lấy thai, cuối cùng công chúa mẹ tròn con vuông.”

“Rạch bụng ra mà còn sống được?” Hạ Dận Tu vốn là người điềm tĩnh, cũng kinh ngạc đến mức bật dậy khỏi ghế.

“Có thể, hơn nữa hồi phục rất tốt, mẫu tử đều an toàn.” Vân Phi Tuân khẳng định lần nữa: “Cho nên thần cho rằng y thuật của Tô Liên Y không hẳn cao siêu tuyệt đỉnh, mà là nhờ sự táo bạo khác thường. Nàng đi con đường trái ngược, nên mới có kết quả ngoài dự đoán.”

Hắn giải thích kỹ lưỡng, hy vọng có thể làm tròn thân thế của nàng.

Cuối cùng, Hạ Dận Tu cũng tin, không nhịn được cười: “Trên đời này lại có nữ nhân như vậy sao? Thật thú vị, trẫm nhất định phải gặp nàng tử tế.”

Lúc này, Vân Phi Tuân không biết nên vui hay buồn. Vui vì Hoàng thượng cuối cùng cũng tin; nếu Hoàng thượng nhìn Tô Liên Y với con mắt khác, cộng thêm công lao của nàng khi giúp công chúa Kim Ngọc sinh con, liệu có phải sẽ ban cho nàng phẩm hàm, rồi mai này ban hôn cho hai người họ?

Nếu là hôn sự do Hoàng thượng ban, phụ thân cũng sẽ phải đồng ý.

Nhưng trong lòng lại có một dự cảm bất an, mà hắn không rõ nguyên do từ đâu.

Sau đó, cả hai chỉ bàn về chuyện quân sự, Hoàng đế hỏi, Vân Phi Tuân đáp.

Đêm đã khuya, thái giám tổng quản An Lộc không nhịn được nhắc khẽ Hoàng thượng giữ gìn long thể, nghỉ ngơi sớm. Vân Phi Tuân cũng cáo lui.

Khi Vân Phi Tuân chuẩn bị quay người rời khỏi đại trướng, lại bị Hoàng thượng gọi dừng lại.

“Không biết Hoàng thượng còn có chuyện gì?” Vân Phi Tuân hỏi.

Hạ Dận Tu hơi khép mắt: “Vị cao nhân Hoàng Lệ Tĩnh kia, nhất định phải hỏi ra hành tung từ miệng Tô Liên Y.” Thà tin rằng có, chứ không thể tin rằng không.

“Vâng.” Hành lễ lần nữa, Vân Phi Tuân mới rời khỏi đại trướng. Ra ngoài, gió lạnh thổi tới, hắn mới nhận ra toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi. Đưa tay chạm lên má, may mà trên mặt không có mồ hôi, nếu không hẳn đã lộ sơ hở.

Rời khỏi doanh trướng của Hoàng đế, do dự hồi lâu, cuối cùng hắn cắn răng đến chỗ Tô Liên Y. Dù biết nàng đã ngủ, nhưng chuyện này quá khẩn cấp, dù không nỡ, hắn cũng phải nói ra những gì đã xảy ra trong doanh trướng Hoàng thượng hôm nay.

Bên ngoài lều của Tô Liên Y, Vân Phi Tuân đặc biệt phái hai binh sĩ tin cậy canh giữ. Hai người đứng hai bên cửa lều, thấy tướng quân đến thì kinh ngạc, định hành lễ nhưng bị hắn ngăn lại.

Vân Phi Tuân vén rèm bước vào.

Dưới ánh nến mờ ảo, mỹ nhân ngủ say rất yên bình. Có lẽ nghe thấy tiếng động bên ngoài, lông mày Tô Liên Y khẽ nhíu, dường như sắp tỉnh.

Vân Phi Tuân vốn không nỡ đánh thức nàng, nhưng do dự một hồi, cuối cùng vẫn khẽ gọi: “Liên Y, dậy đi, ta có chuyện gấp muốn nói.”

Tô Liên Y tuy trông như ngủ rất ngon, nhưng thực ra trong doanh trại này nàng chưa bao giờ ngủ yên; một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến nàng giật mình tỉnh giấc.

“Phi Tuân?” Nàng lờ mờ thấy Vân Phi Tuân đứng cách giường một đoạn.

Thấy nàng tỉnh, Vân Phi Tuân mới bước đến, lấy chiếc áo choàng bên cạnh khoác lên vai nàng. Khi Tô Liên Y ngồi dậy, áo choàng đã được khoác ngay ngắn.

“Muộn thế này, có chuyện gấp sao?” Tuy nói như hỏi, nhưng giọng điệu lại chắc chắn, vì nàng quá hiểu hắn.

Tô Phi Tuân ngồi xuống mép giường đối diện nàng, hơi cúi đầu, ánh mắt tràn đầy thương xót nhìn dung nhan trắng trẻo kia: “Ừ, quả thực có việc gấp, hôm nay nhất định phải nói, sợ đêm dài lắm mộng.”

“Chuyện gì gấp thế?” Tô Liên Y giật mình.

“Người tên Dận Văn Bác kia, Dận công tử ấy… thực ra chính là Hoàng thượng.” Vân Phi Tuân nói.

Tô Liên Y hơi ngạc nhiên một chút, rồi vẻ ngạc nhiên ấy nhanh chóng biến mất khỏi gương mặt bình thản, thay bằng một vẻ hiểu mọi chuyện: “Thì ra là vậy, điều này cũng giải thích được vì sao giữa đại quân, ngươi dù là chủ soái lại vẫn cung kính với hắn. Thật ra ta sớm nên nghĩ tới rồi, ngươi là con trai của một nhất phẩm đại thần, để khiến ngươi kính trọng như thế vốn không nhiều người, mà một nam nhân chưa từng để lộ thân phận lại khiến ngươi đối xử cung kính như vậy, hẳn là có địa vị phi phàm… không ngờ lại chính là Hoàng thượng.”

Vân Phi Tuân khẽ cười: “Liên Y, ở bên nàng càng lâu, ta càng thấy nàng khác người. Nếu là người khác nghe nói đó là Hoàng thượng, hẳn sẽ kinh ngạc đến luống cuống, không biết làm sao. Nhưng nàng chỉ ngạc nhiên thoáng chốc rồi thôi.” Đừng nói Hoàng thượng nghi ngờ thân thế nàng, ngay cả bản thân hắn cũng không thể tự thuyết phục mình, càng muốn tìm hiểu hơn.

Tô Liên Y bật cười: “Nếu là một năm trước, nói với ta người kia là Hoàng thượng, ta chắc chắn cũng sẽ kinh hoàng. Nhưng sau khi ở cùng công chúa Kim Ngọc lâu như vậy, cũng quen rồi, Hoàng thượng chẳng phải chỉ là huynh của công chúa sao?” Nàng đã từng trải qua chuyện “xuyên không” kỳ dị như thế, thì gặp Hoàng thượng còn có gì đáng để kinh sợ?

Nghĩ ngợi một lát, nàng hỏi: “Ngươi tới tìm ta muộn thế này, có phải là vì chuyện Hoàng thượng?”

Vân Phi Tuân gật đầu: “Quả nhiên chẳng giấu được nàng.”

Rồi hắn kể lại toàn bộ những gì xảy ra trong đại trướng của Hoàng đế, từng câu từng chữ đều nói rõ với Tô Liên Y.

Tô Liên Y yên lặng lắng nghe, trên gương mặt không kìm được nụ cười.

“Cười gì vậy?” Hắn hỏi.

“Cười ngươi cũng biết nói dối đấy chứ.” Tô Liên Y mỉm cười, không phải châm chọc mà là cảm động đến tận tim.

Nàng biết rõ con người Vân Phi Tuân, thường ngày có phần khờ khạo và cứng nhắc, không ngờ hắn lại vì nàng mà vội vã nói dối để che giấu sự thật.

“Cảm ơn ngươi, Phi Tuân, đã giúp ta nói dối… làm khó cho ngươi rồi.”

Vân Phi Tuân khẽ thở dài, lắc đầu: “Chỉ cần nàng bình an, ta nói vài lời hư ngôn thì có sao?”

Trước đây hắn từng khinh thường hạng người nói dối nhất, nhưng hôm nay chính hắn lại làm như thế… chỉ vì muốn bảo vệ người mình yêu.

“Nếu vậy… ngươi không thấy tò mò vì ta đột nhiên thay đổi sao?” Tô Liên Y khẽ hỏi, giọng vừa trêu chọc vừa dịu dàng.

“Có tò mò.” Vân Phi Tuân gật đầu: “Nhưng ta hy vọng có một ngày nàng sẽ tự nguyện nói ra, chứ không phải vì ta ép hỏi.”

Lều trại kiên cố nhưng cái lạnh vẫn len lỏi khắp nơi, gió bắc luồn qua khe lều khiến ngọn nến chập chờn.

Vân Phi Tuân sợ Liên Y bị lạnh, kéo áo choàng bọc chặt lấy nàng hơn. Tô Liên Y cảm nhận sự chăm sóc chu đáo ấy, lại nghĩ đến việc hắn vừa vì sự an nguy của nàng mà dám lừa dối cả Hoàng thượng, trong lòng trào dâng một niềm ngọt ngào không sao diễn tả.

Nàng đưa tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của hắn, vùi mặt vào hõm cổ, hít lấy mùi hương quen thuộc, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ kia: “Ngày thành hôn, chính là ngày ta kể cho ngươi nghe về thân thế của ta… chỉ mong đến lúc đó ngươi đừng sợ ta là được.”

Vì sao phải sợ? Vì đó là mượn xác hoàn hồn, ai mà chẳng sợ?

Vân Phi Tuân ôm chặt nàng vào lòng, cánh tay rắn rỏi siết lấy cơ thể mảnh mai của nàng, khẽ gật đầu: “Được, ngày đó sẽ nhanh thôi… nhưng hôm nay ta… những lời ta vì nóng vội mà nói ra, nàng phải nhớ kỹ trong lòng, sau này tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài.”

Tô Liên Y bật cười khẽ, vô tư nói: “Hóa ra nửa đêm ngươi gấp gáp đến tìm ta là để… thông đồng lời khai sao?”

Dù hành quân khổ cực, nhưng tính cách ưa sạch sẽ của Vân Phi Tuân vẫn không hề thay đổi. Tô Liên Y ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy cần cổ hắn, khác hẳn những vị tướng quân thô kệch khác, cổ của hắn vẫn sạch sẽ như thường.

Vân Phi Tuân chau mày, rõ ràng không hài lòng với từ “thông đồng lời khai”. Tuy sự thật là vậy, nhưng nói thẳng ra như thế khiến hắn rất khó chịu, giống như bản thân phản bội Hoàng thượng vậy: “Liên Y, đừng nói bậy. Vân gia chúng ta trung lương đời đời, sao có thể làm chuyện phản bội Hoàng thượng?”

Tô Liên Y đảo mắt, nàng tự nhận mình đã đủ cứng nhắc rồi, không ngờ người đàn ông này còn cứng nhắc hơn, ngay cả đùa cũng không được: “Ta đâu nói ngươi phản bội, được chưa? Ta lỡ miệng, được chưa? Đúng là… đồ cổ hủ.” Mới hai mươi tuổi mà đã cổ hủ đến mức này sao?

Tô Liên Y đâu biết rằng người xưa đặc biệt coi trọng khí tiết, một lòng trung hiếu, đầu có thể rơi, máu có thể đổ, nhưng khí tiết thì tuyệt đối không thể mất.

“Liên Y, nàng giận ta sao?” Vân Phi Tuân lo lắng, buông nàng ra, cúi đầu nhìn xuống với đôi mắt đầy căng thẳng.

Tô Liên Y mỉm cười lắc đầu: “Có gì mà phải giận? Hôm nay còn chưa kịp cảm ơn ngươi nữa.”

Nói xong, nàng lại quàng tay qua cổ hắn, khẽ h*n l*n ch*p m**: “Từ nay về sau, trước mặt người khác, chúng ta cứ thống nhất lời nói. Trước đây ta từng bị va đầu, máu bầm chèn ép lên vỏ não khiến hành vi kỳ lạ; sau này lại va đầu một lần nữa, tình cờ làm tan cục máu bầm đó, nên ta mới trở lại bình thường. Phải nói là, Phi Tuân, ngươi thật có năng khiếu… bịa chuyện.”

Vân Phi Tuân bất lực: “Liên Y, nàng lại bắt đầu trêu chọc ta rồi.”

Với tính cách của Vân Phi Tuân, đây đúng là một sự trêu ghẹo công khai.

“Không có, hoàn toàn không có nha.” Tô Liên Y cười khúc khích, rồi môi nàng khẽ trượt xuống.

Vốn đang âm thầm tự trách mình, nhưng việc xảy ra ngay sau đó khiến Vân Phi Tuân vô cùng kinh ngạc, vì môi của Tô Liên Y từ chóp mũi hắn lướt xuống, phủ lên môi hắn…

Bình Luận (0)
Comment