Thiên Kim Danh Y

Chương 190

Tiên Cơ đã ở Túy Tiên Lâu suốt tám năm, dù chưa chính thức tiếp khách, nhưng trong thâm tâm nàng đã chấp nhận chuyện chăn gối, coi đó là một phần của con người, chẳng có gì phải giấu giếm.

Bao gồm cả việc Tô Liên Y vừa đưa ra yêu cầu nhờ nàng giảng dạy "thuật ngự nam" cho "tam tiểu thư" đột nhiên xuất hiện, nàng vẫn tỏ ra rất thoải mái.

Tiên Cơ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng. Nàng bắt đầu giảng giải về cấu tạo cơ thể nam giới, vẽ vài hình minh họa lên giấy, rồi nói về công dụng của từng bộ phận. Sau đó, nàng cũng vẽ cấu tạo cơ thể nữ giới. Khi những kiến thức cơ bản này đã được phổ cập xong, nàng vào phòng lấy ra một cuốn tranh xuân cung.

Gương mặt Tiểu Miêu đã đỏ bừng, cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn, không dám nghĩ bất cứ điều gì.

Tô Liên Y dù sao cũng là người hiện đại, lại là bác sĩ, hiểu rõ cấu tạo cơ thể người còn chi tiết hơn cả Tiên Cơ. Nàng chỉ thấy hơi ngại và lo lắng khi nghĩ đến việc thực hành, còn những "buổi thảo luận mang tính học thuật" thế này thì nầng lại rất thoải mái.

"Chà, Tiên Cơ cô nương còn giấu tranh xuân cung nữa này." Sơ Huỳnh cười tủm tỉm, ghé vào tai Tô Liên Y nói nhỏ.

Tô Liên Y gật đầu liên tục: "Đúng thế. Tiên Cơ cô nương thật là tận tâm với công việc."

Tiên Cơ quay lại, trải cuốn tranh xuân cung ra, lần lượt giảng giải, rồi hướng dẫn Tiểu Miêu cách dẫn dắt một người đàn ông chưa hiểu chuyện. Gương mặt Tiểu Miêu lúc này gần như úp vào ngực, chỉ muốn tìm một kẽ tường để chui vào, nhưng vẫn dựng tai lên, chăm chú lắng nghe.

Năm ngày sau, là ngày đại hôn của tam tiểu thư Tô gia - Tô Liên Ngưng, và người con trai duy nhất của Âu Dương gia - Âu Dương Khiêm. Theo đúng sự kín đáo thường ngày của Âu Dương lão gia, hôn lễ không mời khách khứa, nhưng những nghi thức cần có đều không thiếu, từ lễ hỏi cưới đến kiệu hoa.

Của hồi môn của Tiểu Miêu rất hậu hĩnh. Tô gia xuất tiền, Sơ Huỳnh góp công chuẩn bị, tổng cộng mười tám rương đồ sính lễ. Đoàn người rước dâu đi từ cửa lớn Tô phủ, qua cửa lớn của Âu Dương phủ.

Ngồi trong kiệu hoa, Tiểu Miêu không ngừng rơi nước mắt, vì nàng không ngờ một cô gái mồ côi đơn độc như mình lại có thể gả cho người mình yêu, có được thân phận cao quý, lại còn có của hồi môn phong phú đến vậy. Nàng không biết phải báo đáp nhị tiểu thư như thế nào.

Tất nhiên, lời hứa của Âu Dương lão gia cũng đã được thực hiện. Của hồi môn là mười tám rương, còn sính lễ lên tới một trăm tám mươi rương. Vẫn còn nhớ ba ngày trước, khi một trăm tám mươi rương sính lễ được đưa vào Tô phủ, không chỉ Tô Liên Y giật mình, mà ngay cả Sơ Huỳnh cũng phải ngoái đầu nhìn.

Một đám cưới của công chúa cũng chỉ đến thế mà thôi.

Số sính lễ này thực chất là một hình thức tạ ơn. Tô Liên Y hiểu rõ điều đó và đã nhiều lần từ chối, nhưng Âu Dương Thượng Mặc nhất quyết phải tặng. Tô Liên Y nghĩ rằng số lễ vật này chỉ là hạt cát trong sa mạc đối với Âu Dương gia, nên cuối cùng đã nhận.

Trên cao đường, hai người ngồi ở vị trí chủ hôn. Một người là cha của tân lang, Âu Dương Thượng Mặc, và người còn lại là "cha" của Tiểu Miêu, Tô Phong.

Tô Liên Y và Sơ Huỳnh vui vẻ đứng một bên quan sát, che miệng cười thầm, đoán xem đêm động phòng sẽ ra sao. Tiếc là... họ không thể chứng kiến trực tiếp. Hai người lén lút bàn bạc, nhất định phải "tra tấn" Tiểu Miêu khi nàng về thăm nhà để ép nàng kể lại từng chi tiết.

Sau khi bái thiên địa, tân nương được đưa vào động phòng, cùng với tân lang.

Theo thông lệ, tân lang phải ra ngoài mời rượu khách. Nhưng Âu Dương Khiêm dù đã tiến bộ, vẫn tâm trí chưa hoàn toàn bình thường, và vì không có người ngoài, mọi người không làm khó hắn, để hắn và tân lang sớm vào động phòng.

Trong đại sảnh, chỉ có một bàn tiệc nhỏ. Mọi người dùng bữa đơn giản, trò chuyện vài câu khách sáo rồi Tô Phong xin phép trở về xưởng rượu. Tô Liên Y và Hạ Sơ Huỳnh cũng từ chối lời giữ lại của Âu Dương lão gia và ra về.

...

Trong phòng tân hôn.

Dưới sự hướng dẫn của bà mai, hai phu thê đã hoàn thành một loạt các nghi thức truyền thống rồi bà mai lẳng lặng lui ra.

Tiểu Miêu căng thẳng tột độ. Nghĩ đến những bài học của Tiên Cơ tỷ tỷ, rồi những hình ảnh đầy xấu hổ trong tranh xuân cung, nàng bắt đầu muốn chùn bước. Tiểu Miêu có sự thông minh của riêng mình, nàng thầm nghĩ, giá như hai người không cần làm chuyện ngại ngùng đó thì tốt biết bao? Nếu nàng cứ giấu đi, Âu Dương công tử cũng có hiểu đâu?

Nhưng rồi một suy nghĩ khác lại ập đến, "lạc hồng" thì sao? Sáng mai sẽ có bà quản gia đến tìm tấm khăn có dấu "lạc hồng" đó.

So với nàng, Âu Dương Khiêm lại vô cùng thản nhiên. Đúng là "không biết thì không có tội." Hắn chạy đến bàn, vớ lấy một cái bánh ngọt và chuẩn bị đưa vào miệng. Nhưng khi cái bánh gần chạm môi, hắn dừng lại, rồi đưa cho Tiểu Miêu.

"Tiểu Miêu, nàng có đói không? Ăn một chút đi?" Hắn thật sự đói bụng. Dù đã ăn sáng, nhưng hắn đã tất bật cả buổi sáng, hết quỳ lạy rồi cúi đầu để Tiểu Miêu có thể mãi ở lại phủ chơi với mình.

Lòng Tiểu Miêu ấm áp, đôi bàn tay nhỏ bé dưới tay áo rộng màu đỏ siết chặt lại. Không được, Âu Dương công tử đối xử với nàng tốt như vậy, sao nàng có thể lừa dối hắn?

Hơn nữa, Âu Dương lão gia cũng đối xử với nàng rất tốt, không hề chê bai xuất thân của nàng. Nàng... sao có thể làm lão gia thất vọng? Lão gia đã lớn tuổi rồi, tâm nguyện lớn nhất là có cháu bế.

Còn nhị tiểu thư nữa, nếu nàng... không hoàn thành nhiệm vụ, lão gia có trách nhị tiểu thư không? Nhị tiểu thư có thất vọng về nàng không?

"Sao thế? Không ăn thì ta ăn đây." Âu Dương Khiêm có món ngon thì quả thật có thể nghĩ đến Tiểu Miêu, nhưng cũng chỉ nghĩ đến vậy thôi. Dù sao tâm trí của hắn cũng có giới hạn. Bắt hắn phải ga lăng như những người đàn ông khác, biết yêu thương thê tử, thật sự là một điều khó khăn.

Khi thấy Âu Dương Khiêm ăn ngấu nghiến chiếc bánh như một đứa trẻ, miệng dính đầy vụn bánh, Tiểu Miêu chỉ biết khóc không ra nước mắt. Nàng cảm nhận được nhiệm vụ của mình thật quá nặng nề.

"Tiểu Miêu, sao nàng lại thở dài?" Miệng đầy bánh, Âu Dương Khiêm ngước lên hỏi, đôi mắt trong veo đầy vẻ ngây thơ.

Tiểu Miêu cười khổ: "Không có gì." Thôi, binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn. Nàng cũng chỉ ăn được vài miếng mì khi nãy, rồi vội vàng trang điểm, giờ cũng đói bụng. Nghĩ vậy, nàng cởi bỏ bộ hỷ phục nặng nề bên ngoài, chỉ mặc chiếc áo lót màu đỏ, chạy đến bàn chọn vài món yêu thích để ăn.

Sau khi cả hai đã no nê, Tiểu Miêu dẫn Âu Dương Khiêm đến chậu nước để rửa tay rửa mặt. Âu Dương Khiêm muốn ra ngoài chơi, chưa kịp để Tiểu Miêu ngăn lại, hắn đã chạy ra cửa. Nhưng khi đẩy cửa, hắn phát hiện cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài.

Âu Dương Khiêm không hiểu, bắt đầu đập cửa: "Có ai không? Mở cửa ra, cho ta ra ngoài!"

Tiểu Miêu lại muốn khóc không ra nước mắt, nàng kéo Âu Dương Khiêm lại, đẩy hắn ngồi xuống ghế: "Âu Dương công tử, ta hỏi ngươi, cha ngươi... tức là Âu Dương lão gia, ông ấy... ông ấy có nói với ngươi hôm nay hai chúng ta phải làm gì không?"

Âu Dương Khiêm gật đầu: "Có chứ, cha nói chúng ta thành hôn, bái thiên địa, vào động phòng, vậy là chúng ta thành phu thê. Từ nay về sau nàng có thể chơi ở nhà ta mỗi ngày, không cần về Tô phủ nữa."

Tiểu Miêu ấp úng, gương mặt vừa hạ nhiệt lại đỏ bừng: "Vậy... vậy ông ấy có nói sau khi vào động phòng, phải... làm gì không?" Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, nếu không ngồi gần, chắc chắn Âu Dương Khiêm sẽ không nghe thấy.

Âu Dương Khiêm gật đầu: "Cha ta nói, vào động phòng thì cứ ngủ thôi, bảo ta đừng nghĩ lung tung, mọi chuyện đã có Liên Y lo liệu." Nói xong, hắn còn lẩm bẩm: "Sao ngay cả chuyện đi ngủ cũng phải để Liên Y lo nhỉ? Cha thật là lạ."

Tiểu Miêu lại một lần nữa muốn tìm góc tường để chui vào. Âu Dương lão gia thật sự quá vô trách nhiệm, hay nói cách khác, ông ấy quá tin tưởng vào nhị tiểu thư. Thôi vậy... sự thật cũng chứng minh, Âu Dương lão gia đã đoán rất đúng, nhị tiểu thư đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc.

Kể cả chuyện đêm nay, nhị tiểu thư cũng đã giúp nàng nghĩ ra rất nhiều phương án, để nàng dựa vào các tình huống khác nhau mà thực hiện theo các phương án "Giáp, Ất, Bính, Đinh".

Mặt Tiểu Miêu đỏ như đèn lồng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Âu Dương công tử, sở dĩ lão gia khóa cửa là vì... vì chúng ta chưa hoàn thành lễ động phòng."

Âu Dương Khiêm nghi hoặc nhìn cánh cửa lớn, rồi lại nhìn Tiểu Miêu, gật đầu: "Tiểu Miêu, sao mặt nàng đỏ thế, bị ốm à?"

Tiểu Miêu thở dài: "Không có gì. Nếu chúng ta không hoàn thành nghi lễ động phòng, lão gia sẽ không mở cửa cho chúng ta ra ngoài chơi đâu."

Âu Dương Khiêm ngẩn ra, rồi vội vàng gật đầu: "Thế phải làm sao? Nàng có biết không?"

Tiểu Miêu ngượng nghịu, cúi đầu, khẽ gật một cái: "Ừm, nhị tiểu thư đã đặc biệt tìm người... dạy Tiểu Miêu rồi. Âu Dương công tử có muốn... làm chuyện đó không? Giọng nàng càng lúc càng nhỏ.

Âu Dương Khiêm thấy Tiểu Miêu dạo này rất lạ: "Muốn chứ, sao nàng lại hỏi thế? Mau mau làm đi, để cha mở cửa cho chúng ta ra ngoài chơi. " Đôi mắt trong sáng lấp lánh: "Vài hôm trước có một tiểu tử cho ta một con rùa nhỏ, hay lắm. Cứ chạm vào mai là nó rụt cổ lại. Tiếc là mấy hôm nay nàng không đến, không thì ta đã cho nàng chơi rồi." Nói rồi, hắn múa tay múa chân.

Tiểu Miêu đưa tay xoa trán: "Ừm, vậy chúng ta làm xong nghi lễ nhanh lên, rồi đi chơi rùa nhé." Một con rùa có gì mà hay chứ?

"Làm thế nào? Có hay không?" Âu Dương Khiêm tỏ ra hứng thú.

Tiểu Miêu đưa tay lau những giọt nước mắt ấm ức và ngượng nghịu nơi khóe mắt: "Hay lắm. Ngươi mau c** q**n áo, lên giường nằm đi." Tại sao cứ phải là nàng dạy dỗ chứ? Tại sao không phải là Tiên Cơ tỷ tỷ trực tiếp dạy Âu Dương công tử?

Âu Dương Khiêm cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Từ khi quen Tô Liên Y, ngày nào hắn cũng có những trò chơi mới. Không ngờ hôm nay lại có trò chơi c** q**n áo? Vui thật.

Hắn lập tức hăm hở c** đ*. Nhưng bộ đồ lớp trong lớp ngoài quá rườm rà, cộng thêm ngày thường có người hầu hạ mặc cởi, nên hắn loay hoay mãi.

Tiểu Miêu thấy vậy, liền đến giúp hắn c** đ*. Khi hắn  chỉ còn độc một chiếc quần đùi đỏ, nàng càng thêm ngượng, bảo hắn nằm xuống.

"Chúng ta bắt đầu chơi à?" Âu Dương Khiêm hào hứng hỏi.

Tiểu Miêu run rẩy cả người, cuối cùng cắn răng, cởi nốt chiếc áo ngoài, chỉ còn lại yếm đỏ và q**n l*t.

Âu Dương Khiêm chớp chớp mắt, không hiểu sao lại cảm thấy hơi căng thẳng.

Tiểu Miêu rốt cuộc vẫn rất nhút nhát. Mặc dù Tiên Cơ đã giảng giải rất nhiều kỹ năng hầu hạ đàn ông chưa từng trải, nhưng nghe và làm là hai chuyện khác nhau. Nàng không thể c** q**n hắn, đành dùng kỹ thuật Tiên Cơ đã dạy. Nàng ngượng nghịu và cứng nhắc thực hiện.

Ban đầu, Âu Dương Khiêm thấy rất ngạc nhiên, không ngờ có người lại chạm vào chỗ đó của mình. Nếu là người khác, hắn sẽ phản cảm, nhưng vì là Tiểu Miêu nên hắn đành nhẫn nhịn, mặc cho nàng chơi.

Cảm giác nhạy cảm lan khắp cơ thể, hắn cắn chặt môi. Cảm giác xa lạ đó khiến hắn có chút muốn chạy trốn, nhưng rồi hắn vẫn cố nhịn. Tưởng rằng sẽ quen dần, nhưng không ngờ cảm giác kỳ lạ đó ngày càng mãnh liệt, khiến hắn có một sự thôi thúc muốn tấn công.

Tiểu Miêu căng thẳng rụt tay lại. Nàng chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rát. Nàng đưa tay ôm chiếc yếm đáng thương của mình, nơi bờ vai gầy gò lộ ra, trông thật đáng thương.

Gương mặt nàng đỏ bừng, còn vương chút nước mắt.

Âu Dương Khiêm vô thức nuốt nước bọt: "Tiểu Miêu, hôm nay nàng... thật xinh đẹp."

Tiểu Miêu cắn răng, vì nhị tiểu thư, vì Âu Dương lão gia, nàng liều chết. Rồi nàng nhắm nghiền mắt, cởi bỏ nốt mảnh vải mỏng manh cuối cùng, để lộ ra thân hình non nớt đáng yêu như đóa hoa sắp nở. Tiếng nuốt nước bọt của Âu Dương Khiêm vang lên liên hồi…

Tại Tô phủ, Tô Liên Y tò mò đưa ngón tay vào miệng Hy Đồng. Cậu bé cũng không khách sáo, há miệng cắn ngay.

Sơ Huỳnh thấy vậy, vội vàng kéo tay Tô Liên Y ra: "Ngươi điên rồi à? Thằng bé mọc răng rồi mà không biết nhẹ tay nhẹ chân, lỡ cắn chảy máu thì sao?"

Tô Liên Y bật cười, nhìn dấu răng không hề nông trên tay mình: "Không sao, không đau chút nào." Vừa nói, nàng lại bế Hy Đồng vào lòng, đùa nghịch với cậu bé.

Sơ Huỳnh nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một lát rồi khúc khích cười, vẻ mặt đầy ẩn ý: "Không biết đêm động phòng diễn ra thế nào rồi. Liệu Tiểu Miêu có thể hướng dẫn Âu Dương Khiêm tốt không?"

Tô Liên Y cũng tò mò không kém: "Ta nghĩ là được. Tiểu Miêu tuy nhút nhát nhưng rất nghe lời. Mọi tình huống và cách đối phó chúng ta đã nghĩ sẵn cho nàng ấy rồi, chắc chắn sẽ ổn thôi."

Sơ Huỳnh thở dài: "Liên Y, ngươi nói thật với ta đi. Làm thế này, có phải ngươi cũng muốn giải quyết nỗi lo của mình, để sau này rời đi sẽ không còn bận tâm đến bệnh tình của Âu Dương công tử nữa không?" Không hiểu sao, nàng cảm thấy ngày Tô Liên Y rời đi đang đến rất gần.

Tô Liên Y giao Hy Đồng cho các nha hoàn bên cạnh chăm sóc, rồi gật đầu: "Ngươi nói đúng một phần. Một mặt là muốn không còn lo lắng, mặt khác cũng thật sự mong họ có một kết thúc tốt đẹp. Việc họ có thể hòa hợp với nhau cũng nằm ngoài dự đoán của ta, nhưng sau này nghĩ lại, có lẽ đó là duyên phận."

Sơ Huỳnh tiếp lời: "Đúng vậy. Hôm nay ta nhìn thấy họ, cũng thấy hai người rất xứng đôi. Hy vọng họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau đến đầu bạc răng long."

Hai người lại trò chuyện vài câu bâng quơ. Các nha hoàn bế Hy Đồng ra ngoài nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại tiếng nói chuyện của hai người.

Cùng lúc đó, năm bức thư giống hệt nhau được gửi đến năm quốc gia lớn trên đại lục. Các bức thư được truyền tay nhiều lần, rồi được trộn lẫn vào những món hàng khác nhau. Hàng hóa đến dịch trạm, từ dịch trạm lại được gửi đi những nơi khác, cuối cùng không ai có thể truy tìm nguồn gốc của những bức thư này.

Kinh thành Loan quốc, Thượng Kinh.

Ban ngày, một buổi lễ được tổ chức tại chính điện, và buổi tối là quốc yến tại Trường Sinh Điện để chào đóng, chúc mừng và khao thưởng hai vị thiếu niên tướng quân họ Vân. Vân gia nổi tiếng với những vị tướng tài, và đến thế hệ của Vân Phi Dương, lại có thêm hai nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất.

Đại tướng quân Kim Bằng Vân Phi Dương thì không cần phải nói, uy danh của hắn đã lẫy lừng từ lâu. Nhưng mọi người không ngờ Vân Phi Dương còn có một người đệ đệ ruột là Vân Phi Tuân, cũng có võ công cái thế và dùng binh như thần. Các đại thần vẫn chưa quên vài tháng trước, Vân Phi Tuân - người con trai thứ hai của Vân gia mà bấy lâu nay chỉ nghe danh chứ chưa thấy mặt, đột nhiên xuất hiện, lập quân lệnh trạng muốn dẫn binh đi Đông chinh.

Đại quân Nam chinh do Đại tướng quân Kim Bằng Vân Phi Dương làm chủ soái, còn vị trí chủ soái Đông chinh vẫn đang bỏ trống. Các võ tướng đều muốn tranh giành, nhưng Vân Phi Tuân bất ngờ xuất hiện, với sự bảo đảm của Vân soái và Phi tướng quân, vị trí chủ soái Đông chinh đã thuộc về Vân Phi Tuân.

Các võ tướng tức tối nhưng không thể làm gì được, chỉ đành âm thầm chờ đợi Vân Phi Tuân thất bại. Tiếc thay, điều họ nhận được lại là những chiến thắng vang dội. Đặc biệt là trong trận chiến thành Hoài Tĩnh, tên Vân Phi Tuân không biết lấy đâu ra một thứ gọi là "b.om." B.om nổ đến đâu, đất trời rung chuyển đến đó. Trong thành Hoài Tĩnh, đừng nói là dân chúng, ngay cả binh lính cũng kinh hãi.

Trong chiến tranh, điều đáng sợ nhất là tinh thần binh sĩ bị lung lay. Vì sự xuất hiện của loại b.om này, Đông Phúc vương - người nổi tiếng với khả năng thủ thành, cũng trở nên lúng túng, không biết nên tập trung phòng thủ vào đâu.

Nếu tập trung phòng thủ tường thành, thì lại có rất nhiều binh lính trèo tường. Nếu tập trung phòng thủ trên tường thành, cả thành bị b.om đánh cho rung chuyển, những bức tường kiên cố thường ngày cũng chực đổ.

Binh lực thì có hạn, nếu chia đều binh lực cho hai nơi thì cả hai đều sẽ thất thủ. Đây chính là lúc để kiểm tra nhãn quan và quyết đoán của vị chủ soái.

Ban đầu, Đông Phúc Vương cho rằng những thứ vũ khí lạ đó chỉ để hù dọa, nên ông đã tập trung phòng thủ vào phía trên tường thành, ra lệnh cho binh lính đối phó với thang dây và các đợt tấn công trực diện.

Nhưng chưa đầy một canh giờ, có binh lính đến báo tường thành bị sập. Đông Phúc Vương vội vã điều động xe gỗ đến để lấp đầy chỗ trống. Những chiếc xe này làm bằng gỗ, và quân Đông chinh lại dùng cung tên buộc theo túi dầu, bắn tới tấp vào những chiếc xe đang bịt kín tường thành.

Chẳng mấy chốc, những chiếc xe gỗ đã ngấm đầy dầu, và cung tên của quân Đông chinh lại được thay bằng tên lửa. Những chiếc xe gỗ bốc cháy dữ dội.

Các tướng trấn thủ trở tay không kịp, chỉ có thể hắt nước từ trong thành ra để dập lửa, nhưng ngọn lửa ngấm dầu sao có thể dễ dàng dập tắt chứ? Hơn nữa, hành động đó chẳng khác nào gãi ngứa ngoài da.

Binh lính không dám tùy tiện thay thế xe gỗ, vì chỉ cần xe rút đi, quân Đông chinh sẽ tràn vào ồ ạt. Đông Phúc Vương hết cách, trong lúc ông do dự, một đoạn tường thành khác lại bị sập. Quân thủ thành bất đắc dĩ lại dùng xe gỗ, và quân Đông chinh cũng không làm mọi người thất vọng, tiếp tục dùng dầu và lửa.

Đông Phúc Vương liền chắc chắn lực lượng tấn công của quân Đông chinh là nhằm vào tường thành, chứ không phải trên tường thành. Cuối cùng, ông đưa ra quyết định tạm thời, chuyển trọng tâm phòng thủ sang tường thành, chuẩn bị cho một trận quyết chiến sinh tử.

Nhưng điều khiến Đông Phúc Vương ngẩn người là, chủ soái quân Đông chinh - Vân Phi Tuân - lại dùng kế "ve sầu thoát xác". Đầu tiên, hắn dùng b.om để thu hút sự chú ý của Đông Phúc Vương, sau khi thấy trọng tâm phòng thủ của quân thủ thành đã dịch chuyển, hắn mới phát động tấn công thực sự.

Và đòn tấn công của Vân Phi Tuân chính là leo tường tấn công trực diện, giành chiến thắng chỉ trong một đòn.

Thành đã bị hạ, nhưng đáng tiếc là Đông Phúc Vương đã chạy thoát bằng một trong nhiều con đường bí mật của thành Hoài Tĩnh, điều này khiến Vân Phi Tuân vô cùng bực tức.

Làm thế nào để vào thành, làm thế nào để san bằng doanh trại chỉ huy, làm thế nào để truy lùng các đường hầm bí mật, đều không cần phải nói thêm. Thành Hoài Tĩnh đã bị hạ, sớm hơn hai canh giờ so với quân Nam chinh của Vân Phi Dương.

Hoàng thượng vi hành vô cùng vui mừng, lập tức quyết định sẽ trọng dụng Vân Phi Tuân, cho hắn cùng với huynh trưởng Vân Phi Dương trở thành cánh tay đắc lực của mình.

Còn Tô Bạch thì sao? Tô Bạch muốn xông ra tiền tuyến, nhưng Phi Tuân làm sao có thể đồng ý? Nếu em vợ mà chết, ngay cả khi cha vợ tương lai tha thứ cho hắn, thì Liên Y có tha thứ cho hắn không? Tình cảm tỷ đệ giữa Liên Y và Tô Bạch sâu đậm đến mức nào, hắn đã chứng kiến tận mắt.

Ngay cả khi Liên Y có thể vì đại cục mà tha thứ cho hắn, thì nỗi đau đó cũng sẽ mãi là một vết sẹo.

Vì vậy, em vợ có thể ở lại trong quân, nhưng tuyệt đối không được xông ra tiền tuyến giết địch. Ban đầu, Vân Phi Tuân định để Tô Bạch lại bảo vệ Hoàng thượng, nhưng Tô Bạch nhất quyết không đồng ý, thậm chí còn lén lút lẻn vào doanh trại tiên phong, muốn cùng những người huynh đệ đã luyện tập với mình xông lên.

May mà bị tai mắt của Vân Phi Tuân phát hiện, bắt trở lại. Cuối cùng, Vân Phi Tuân đã thuyết phục Tô Bạch vào doanh y, và nói với hắn rằng, cứu người còn quan trọng hơn giết địch, đó mới là chìa khóa để giành chiến thắng. Lấy cả tỷ tỷ Tô Liên Y làm ví dụ, Tô Bạch cuối cùng cũng chịu tin và chịu ở lại doanh y.

Trường Sinh điện là cung điện nghi lễ lớn nhất của hoàng cung Loan quốc. Mọi yến tiệc quốc gia, tế tự hay những sự kiện quan trọng của hoàng gia đều diễn ra tại đây. Hôm nay, hoàng đế Loan quốc Hạ Dận Tu đã tổ chức yến tiệc tại Trường Sinh điện để chiêu đãi văn võ bá quan, cùng nhau khao thưởng và đón mừng hai huynh đệ Vân gia.

Trường Sinh điện rộng lớn, ngang ba mươi trượng, dài sáu mươi trượng, cao hơn ba trượng. Nếu so với hiện đại, nó có diện tích bằng hai sân bóng đá. Riêng đại sảnh có thể chứa hơn vạn người. Trong sảnh có hàng trăm cây cột gỗ khổng lồ chống đỡ, được sơn màu đỏ son với những họa tiết rồng vàng uốn lượn. Trên trần là những bức bích họa mạ vàng. Phần sâu nhất của trần sảnh khắc hình rồng vàng phượng ngọc, phần giữa là kỳ lân đạp mây, và phần cuối là chim muông.

Những bức bích họa này tương ứng với vị trí của các đại thần ngồi bên dưới. Nơi sâu nhất của đại sảnh là chỗ ngồi của hoàng gia, tiếp đến là các đại thần, rồi dựa theo cấp bậc quan chức mà xếp ra đến tận cửa. Bức bích họa chim muông ở cuối sảnh đương nhiên là để đại diện cho các quan thần ngồi phía dưới.

 
Bình Luận (0)
Comment