Lão Vương không biết Tô Liên Y định làm gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Liên Y cô nương, lão gia đã rời phủ tới thành Đông Ninh rồi, vị đại phu của Lý phủ cũng đi theo.”
Chuyện này, Tô Liên Y sớm đã đoán được.
“Nếu vậy, trong phủ không còn đại phu nào sao?”
Ông lão lắc đầu: “Chuyện này… ta không rõ.”
Thấy Tô Liên Y không tìm được người cần gặp, lão Mã bên cạnh bắt đầu lo lắng.
Nhưng Tô Liên Y vẫn giữ vẻ bình thản. Nàng lấy ra vài đồng tiền đồng, mỉm cười: “Vương thúc, lại phải phiền ngươi rồi. Ta muốn gặp Lưu ma ma một chút.”
Số tiền này nàng vốn định tiết kiệm, giờ xem ra không thể không dùng.
Lão Vương gật đầu đồng ý, cầm tiền rồi quay vào trong gọi nha hoàn đi báo. Chưa hết một nén nhang, Lưu ma ma đã vội vã đi ra, vẻ mặt mang theo chút lo lắng.
Lúc thấy Tô Liên Y, bà thoáng sững lại, suýt nữa không nhận ra nổi. Mới không gặp vài hôm, sao cô nương ấy lại gầy đến thế?
Tô Liên Y mỉm cười nhã nhặn, kéo Lưu ma ma sang một bên, bắt đầu hỏi ngày thường nhưng ai chữa bệnh cho lão gia Lý phủ?
Thấy đây không phải là chuyện gì quá nhạy cảm, Lưu ma ma dần dần thả lỏng cảnh giác…
Từ lời nói của Lưu ma ma, Tô Liên Y suy luận kỹ càng, gỡ từng nút thắt một, cuối cùng cũng moi ra được thông tin mình cần. Nàng hài lòng gật đầu, khẽ mỉm cười.
Lưu ma ma ban đầu đã buông lỏng cảnh giác, nhưng khi thấy nụ cười ấy, trái tim bà ta lại bất giác siết chặt. Nhiều người có lẽ sẽ thấy nụ cười của Tô Liên Y dịu dàng, an hòa, nhưng trong mắt Lưu ma ma, nụ cười ấy còn đáng sợ hơn cả La Sát.
Tô Liên Y móc ra mười lượng bạc, lặng lẽ nhét vào tay bà:
“Lưu ma ma, cứ yên tâm. Tô Liên Y ta không phải loại người qua cầu rút ván. Bất kể sau này xảy ra chuyện gì, ngươi cũng sẽ luôn được an toàn.”
Có được lời cam đoan ấy, cuối cùng Lưu ma ma cũng yên lòng. Bà đón lấy bạc, hơi bối rối: “Ừm… Liên Y cô nương, ta tin ngươi.”
Nói xong chính bà cũng cảm thấy kỳ quái: Tại sao bà lại đi tin lời của người mà cả phủ đều sợ và ghét như thế?
“Trời cũng không còn sớm, Lưu ma ma đi nghỉ đi. Sau này có dịp, ta sẽ lại đến thăm.”
Tô Liên Y nắm tay bà một cách tự nhiên, cười nhã nhặn, đi ra tận cổng sau.
Lưu ma ma quay đầu nhìn nàng một cái, khẽ lẩm bẩm điều gì không rõ, rồi vội vàng rảo bước quay vào trong.
Lão Vương đứng bên cạnh thấy vậy mà giật mình kinh ngạc. Ngay cả ông cũng nhìn ra: Lưu ma ma thực sự là sợ Tô Liên Y. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Người luôn được phu nhân tin cậy nhất, lại là một tay che trời trong phủ, sao lại sợ một tiểu cô nương từng mang tiếng xấu khắp nơi như thế?
Tô Liên Y rút ra một thỏi bạc vụn hai lượng, đưa cho ông: “Vương thúc, cái này nhờ ngươi cầm lấy. Nghe nói con trai ngươi sắp thành thân, cần tiêu nhiều đấy.”
Nàng nói rất khéo, rất đúng tình hợp lý. Lão vương do dự chốc lát, sau cùng vẫn cúi đầu cảm ơn rối rít mà nhận lấy.
…
Cổng sau Lý phủ nhẹ nhàng đóng lại. Ánh trăng vằng vặc, gió đêm nhẹ thổi qua rặng cây rì rào, khung cảnh lại trở về yên tĩnh như lúc họ vừa đến, như thể cánh cửa ấy chưa từng được mở ra.
Tô Liên Y bước lên xe lừa.
“Liên Y cô nương, giờ chúng ta đi đâu?” Lão Mã lên tiếng hỏi.
“Đến hẻm Lưu gia ở phía nam thành. Đối diện tiệm gạo Thuận Đại, trước cửa có hai tảng đá lớn, cửa sắt màu đen, chính là nhà đó.” Tô Liên Y đáp.
Lão Mã không rõ mục đích chuyến đi này là gì, nhưng ông biết Tô Liên Y đã quyết thì chắc chắn không sai, vì thế liền giục xe chạy về hướng nam thành.
Khoảng thời gian này, Tô Liên Y đã thường xuyên nói chuyện với Sơ Huỳnh, hiểu biết về nước Loan cũng đã kha khá. Quả thật, lúc này nước Loan đang bước vào thời kỳ loạn thế. Chư vương nổi dậy, hoàng tử tranh quyền đoạt vị, thế cục hỗn loạn.
Nơi an toàn nhất, e rằng chỉ có những thôn xóm nguyên sơ như thôn Tô gia. Còn trong thành lớn, bề ngoài thì yên ổn, nhưng bên trong lại như sóng ngầm cuồn cuộn, đầy rẫy hiểm nguy.
Thành thị của nước Loan phân bố khá rõ ràng: Đông là nơi phú hào, tây là chốn quyền quý, bắc tập trung những kẻ hèn mọn, nam thì phần nhiều là dân nghèo.
"Phú" là nói đến nhà giàu, "quý" là chỉ tầng lớp quan lại. "Hèn mọn" tức là những người làm nghề thấp hèn, như kép hát hay kỹ nữ. "Dân" chính là dân đen bình thường.
Chưa đến một nén nhang, xe lừa đã dừng lại.
“Liên Y, tới nơi rồi.” Lão Mã hạ giọng nói nhỏ.
“Vất vả cho Mã đại thúc rồi.” Tô Liên Y đáp, rồi bước xuống xe.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua tiệm gạo, lại nhìn cánh cửa sắt đen có hai khối đá lớn trước nhà. Xác nhận đúng chỗ rồi, nàng bước tới, giơ tay gõ cửa.
Lão Mã đứng bên vẫn tò mò nhìn theo. Ông không biết Tô Liên Y và Lưu ma ma đã nói những gì, cũng chẳng rõ nàng đến đây để gặp ai, nhưng bản năng khiến ông muốn ở lại xem cho tường tận.
Tiếng chó sủa vang lên từ trong nhà. Một lát sau, bên trong căn nhà tối om mới lấp ló ánh đèn dầu.
“Ai đấy? Nửa đêm nửa hôm không ngủ, gõ cửa làm cái gì?” Một giọng phụ nữ cất lên từ trong nhà.
Tô Liên Y buông tay xuống, giọng nói hòa nhã: “Nô gia được Lưu ma ma ủy thác, có việc gấp muốn tìm Lưu Xuyên Bối.”
Vừa nghe là người của Lưu ma ma, người phụ nữ trong nhà lập tức mở cửa.
Khi thấy Tô Liên Y, bà ta thoáng sững sờ. Cô nương nhà ai vậy, thân hình cao ráo thướt tha, nhưng lại không có vẻ thô lỗ, trái lại, còn rất nhã nhặn đoan trang, quả nhiên là người bước ra từ Lý phủ.
Tô Liên Y bước vào, cánh cửa sắt đen khép lại sau lưng nàng.
Lưu Xuyên Bối năm nay mười lăm tuổi, là cháu trai bên ngoại của Lưu ma ma. Nhờ quan hệ mà được vào Lý phủ, làm tiểu đồng học việc bên đại phu của phủ.
Dạo gần đây bị cảm mạo, sợ lây bệnh cho Lý lão gia, nên bị cho về nhà nghỉ ngơi.
Lưu ma ma giới thiệu cháu mình cho Tô Liên Y, thứ nhất là vì biết nàng là “miếng mỡ béo”, đã có lợi thì không để người ngoài hớt tay trên. Thứ hai, dùng người nhà sẽ dễ kiểm soát hơn, nếu có chuyện gì xảy ra, ít nhất cũng không sợ người mình tuồn tin ra ngoài.
Từ việc này có thể thấy, lúc này Lưu ma ma đã sớm không còn cách nào khác ngoài thuận theo Tô Liên Y.
Lưu Xuyên Bối vừa thức dậy, vội vàng mặc thêm áo ngoài: “Ngươi tìm ta có việc gì sao?”
Cậu ta liếc mắt nhìn Tô Liên Y, thấy xa lạ, chưa từng gặp qua bên cạnh dì mình.
Tô Liên Y gật đầu, từ trong ngực áo lấy ra một cây trâm: “Đây là tín vật của Lưu ma ma, ngươi cứ xác nhận trước đi.” Cây trâm này là nàng cố tình mượn từ chỗ Lưu ma ma trước khi đến.
Lưu Xuyên Bối đương nhiên nhận ra: “Đúng là của dì ta . Cô nương, ngươi có chuyện gì cần giúp?”
Tô Liên Y mỉm cười: “Xác nhận rồi thì tốt. Ta có vài câu hỏi muốn hỏi ngươi, chỉ cần trả lời đúng là được. Những điều này đều đã được Lưu ma ma đồng ý từ trước.”
“Được, cô nương xin mời ngồi, xin cứ hỏi.” Lưu Xuyên Bối nhanh nhẹn mời.
Tô Liên Y theo lời dẫn ngồi xuống bên bàn: “Lão gia mắc bệnh gì?”
Lưu Xuyên Bối hơi ngạc nhiên với câu hỏi này: “Là… một căn bệnh bẩm sinh, bệnh về tim.”
“Biểu hiện ra sao?” Tô Liên Y tiếp tục truy hỏi.
Lưu Xuyên Bối đáp: “Thường xuyên hồi hộp, hay giật mình. Nặng thì dương khí suy yếu, không thể sưởi ấm và hóa khí, tứ chi lạnh buốt, sắc mặt tái nhợt, hai gò má xám đỏ, môi lưỡi tím tái.”
Tô Liên Y hơi chau mày, với người học y phương Tây như nàng, mấy cách nói này quả thực hơi khó tiêu hóa, nhưng nàng vẫn cố gắng lặp lại trong đầu từng thông tin một.
“Ta hỏi ngươi đáp. Ngoài việc tức ngực khó thở, lão gia có ho không?”
“Có.”
“Là ho khan hay ho có đờm?”
“Có đờm.” Lưu Xuyên Bối đáp.
“Là đờm mủ hay đờm lẫn máu?”
“Không phải máu, nhưng hơi đỏ đỏ.”
“Là loại đờm hồng phấn?”
Lưu Xuyên Bối gật đầu: “Phải, chính là đờm màu hồng.”
Tô Liên Y khẽ gật đầu, như đã hiểu rõ phần nào, rồi tiếp tục hỏi: “Có từng ngất xỉu không?”
“Có.”
“Có đau ngực, hay chuột rút không? Nếu có thì tần suất thế nào?”
“Có, trước kia chỉ đau khi bệnh phát, nhưng lần này thì đau liên tục, rất thường xuyên.”
“Tứ chi có sưng phù không?”
“Có.”
“Sưng nhiều không?”
“Lần phát bệnh này, lão gia sưng rất nặng.”
“Ngủ đêm thế nào? Có nằm thẳng được không?”
“Không thể. Thường xuyên vì khó thở mà mất ngủ. Ban đêm phải mở toang cửa sổ, mới đỡ được chút ít.”
“Nhịp tim thế nào? Khi bắt mạch, tần suất ra sao, ngươi có biết không?”
“Mạch trầm…”
“Không, ý ta không phải thế, ta hỏi là có nhanh không?”
“Có, rất nhanh.”
Cứ như vậy, hai người một hỏi một đáp, không hề hay biết, một canh giờ đã lặng lẽ trôi qua.