Khi Tô Liên Y bước ra khỏi cánh cửa sắt đen, trời đã hửng sáng. Trên xe lừa, lão Mã đang quấn chăn, lim dim ngủ gật. Tô Liên Y nhẹ nhàng leo lên xe, áy náy khẽ lay vai ông: “Xin lỗi Mã đại thúc, để người phải đợi lâu rồi. Chúng ta về thôn thôi.”
Lão Mã giật mình tỉnh giấc: “A... a, là Liên Y cô nương à? Xong việc rồi sao? Giờ mình đi đâu nữa đây?”
Nàng càng thêm áy náy, giọng mềm lại: “Thật ngại quá, để người vất vả như vậy.”
Lão Mã xua tay cười: “Cô nương khách sáo rồi.” Dứt lời, liền giục xe lừa lọc cọc rời khỏi thành, hướng về phía thôn Tô gia.
Khi về đến thôn, mặt trời đã ló rạng. Lão Mã đưa Tô Liên Y về tận cửa nhà, mới quay xe trở về nghỉ ngơi.
Tô Liên Y thấy Đại Hổ còn chưa thức dậy, liền lấy bút mực, ngồi xuống chiếc bàn ngoài sân, bắt đầu ghi lại từng chi tiết thông tin vừa thu thập được, dựa theo trí nhớ. Viết xong, nàng chăm chú đọc đi đọc lại, cẩn thận suy nghĩ.
Tuy các đại phu khác đều bó tay, nhưng Tô Liên Y không tin rằng căn bệnh đó không thể chữa. Niềm tin của nàng đến từ vốn hiểu biết về y học hiện đại, cùng sự tin tưởng tuyệt đối vào khoa học.
Bệnh tim của lão gia Lý phủ thì đúng, nhưng "bệnh tim" cũng có nhiều loại: tim bẩm sinh, thấp tim, bệnh mạch vành, tim do tăng huyết áp, tim do phổi… Mỗi loại có nguyên nhân và biểu hiện lâm sàng khác nhau, phương pháp điều trị cũng không giống nhau.
Muốn chữa được bệnh, bước *****ên chính là xác định nguyên nhân.
Tô Liên Y cẩn thận đối chiếu từng dấu hiệu, cuối cùng đã có thể đưa ra chẩn đoán sơ bộ. Bệnh của lão gia Lý phủ là bệnh tim do thấp khớp, kèm theo suy tim. Dấu hiệu rõ ràng nhất chính là phù nề tứ chi, đờm bọt hồng và triệu chứng viêm khớp dạng thấp đang tái phát lúc này.
Nếu nàng đoán không sai, thể trạng của Lý lão gia quả thực có phần yếu bẩm sinh, nhưng nếu thực sự mắc bệnh tim bẩm sinh từ trong bụng mẹ, e rằng đã không thể sống đến giờ. Mấy chục năm qua vừa gánh vác chuyện gia tộc, vừa thành thân sinh con, ai cũng biết. Ngay cả việc phòng the cũng là một thử thách lớn với người bị bệnh tim nặng bẩm sinh. Vậy nên khả năng lớn là do sau này mới mắc bệnh.
Thời cổ khác xa thời hiện đại, dù là gia đình quyền quý thì điều kiện sống cũng chẳng thể sánh được. Đó là điều tất yếu do năng lực sản xuất của xã hội quyết định. Huống chi lão gia Lý phủ vì chuyện làm ăn mà rong ruổi khắp nơi, dầm mưa dãi nắng hẳn là chuyện thường. Trong hoàn cảnh như vậy, mắc phong hàn, thấp khớp gần như là điều không thể tránh, mà thấp khớp lại là một trong những nguyên nhân chính gây ra bệnh tim do thấp khớp.
Nghĩ đến đây, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Tô Liên Y cũng được gỡ bỏ phần nào. Gương mặt nghiêm nghị suốt cả đêm cũng khẽ giãn ra, thoáng hiện ý cười nhẹ nhàng. Vì quá mải mê suy nghĩ, nàng hoàn toàn không hay biết cửa phòng đã mở, còn Đại Hổ thì đang đứng bên nhìn nàng chăm chú.
Tuy không có thiết bị y học hiện đại để kiểm tra xác minh, nhưng dựa vào các triệu chứng lâm sàng, nàng có thể đoán ra đến bảy tám phần. Trước mắt cứ xem như đúng là bệnh tim do thấp khớp, chỉ cần điều chỉnh liều thuốc và vận động cẩn thận là được. Nhưng nếu sau này có cơ hội, nàng vẫn mong Lý lão gia có thể để nàng nghe mạch bằng ống chẩn đoán hiện đại, để kiểm chứng lại toàn bộ suy đoán này.
Thuốc bổ, chắc hẳn đại phu trong phủ đã kê không ít. Tô Liên Y tuy kiêu ngạo vì kiến thức y học hiện đại, nhưng đối với nền y học cổ truyền sâu rộng lại vô cùng kính trọng. Mỗi bên có sở trường riêng, chẳng bên nào hoàn toàn vượt trội. Trong việc điều dưỡng, dưỡng khí an thần, rõ ràng vẫn cần dựa vào Đông y. Còn việc nàng cần làm bây giờ, là khẩn cấp ổn định bệnh tình cho Lý lão gia.
Nàng cầm bút, viết nhanh vài chữ lên giấy: “Tăng cường co bóp tim, lợi tiểu giảm phù, kiểm soát nhịp tim, trị tận gốc.”
Ba nguyên tắc này, chính là những gì nàng định thực hiện trong thời gian tới.
Nhưng… vừa nghĩ đến việc cụ thể hóa chúng, Tô Liên Y lại thấy đau đầu.
Những loại thuốc điều trị suy tim như “Digoxin”, “Furosemide”,... Nàng có thể liệt kê hàng loạt, nhưng cách điều chế thì hoàn toàn không rõ, chỉ biết mỗi cái tên… Nghĩ đến đây, nàng lại càng thêm rầu rĩ.
Đại Hổ đã đứng nhìn từ lâu, thấy nàng ban đầu chau mày căng thẳng, rồi bỗng bật cười dịu dàng, nụ cười ấy như ánh trăng nhẹ rơi trên mặt nước, khiến hắn nhất thời không thể rời mắt. Nhưng ngay sau đó, nàng lại rơi vào trầm tư khổ não, khiến hắn cũng nhíu chặt mày, chẳng rõ vì lo cho nàng hay vì chuyện gì khác nữa.
“Đêm qua ngươi có ngủ không?” Đại Hổ bước lại gần, hỏi.
Tô Liên Y ngẩn người, đầu óc chợt trở nên mơ hồ. Ngủ? Nàng cả đêm không về, mà lại đi ngủ bên ngoài? Ý hắn là gì? Chẳng lẽ… hắn nghĩ nàng ra ngoài qua đêm với đàn ông? “Này, thưa ngài, ta, Tô Liên Y, là người giữ gìn phẩm hạnh, xin ngài cẩn thận lời nói!” Nàng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn.
Đại Hổ bị quát đến sững người: “Ta... cẩn thận cái gì chứ?” Hoàn toàn không hiểu ra sao.
Cả đêm không ngủ, lại nghe những lời như vậy, lửa giận vô cớ bốc lên ngùn ngụt.
“Ta nói cho ngươi biết, cho dù hiện tại ta không có người trong lòng, nhưng dù có đi nữa. Tuy bây giờ chúng ta vẫn là phu thê trên danh nghĩa, ta cũng sẽ giữ đúng bổn phận, tuyệt đối không làm chuyện gì trái đạo.”
Đại Hổ bỗng chốc hiểu ra nàng đang hiểu nhầm, hơi hoảng hốt: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý nói ngươi làm chuyện gì không phải… Ý ta là, đêm qua ngươi có ngủ hay không?”
“Ta không về nhà, thì còn có thể đi đâu ngủ chứ?” Tô Liên Y càng giận hơn, nhưng chính nàng cũng không nhận ra, cơn giận dữ bất thường này rốt cuộc là vì bị xúc phạm nhân cách, hay vì sợ bị hắn hiểu lầm.
Đại Hổ không ngờ một người bình tĩnh như Tô Liên Y lại nổi nóng đến vậy. Trong lòng vừa than thầm “nữ nhân đúng là sáng nắng chiều mưa”, vừa thắc mắc không biết mình có vô tình xúc phạm đến danh tiết của nàng hay không.
Hắn luống cuống nói: “Tô Liên Y, vừa rồi là ta sai, là ta lỡ lời… Ý ta là… là…”
Do dự mãi, vẫn không nói trọn câu được. Vì cứ nói ra lại sợ bị nàng phản bác.
Đại Hổ vốn đã không giỏi ăn nói, càng không biết xử lý tình huống thế này, liền nghiêm mặt nói: “Hay là… ngươi đánh ta một trận đi?” Nếu như vậy có thể hóa giải hiểu lầm, thì hắn cũng cam lòng chịu đòn.
Tô Liên Y lập tức sững người. Người vừa rồi vô lý nổi giận như thế, là nàng sao?
“…Thôi… bỏ đi, nể tình lần đầu phạm lỗi, tha cho ngươi đó.” Tô Liên Y vẫn còn cứng miệng, cố gắng giữ thể diện.
Đại Hổ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ý ta là, nếu ngươi chưa nghỉ ngơi thì hãy đi nghỉ sớm một chút. Lần trước cũng thức trắng cả đêm, rồi lại trèo lên núi đi xem hồ Tiên Thủy, kết quả bị bọ cạp đốt… sau đó thì…”
“Khoan đã, Đại Hổ, ngươi vừa nói gì?” Hai mắt Tô Liên Y bỗng sáng rực lên.
Đại Hổ vốn xuất thân tướng môn, thân thủ giỏi, không sợ trời không sợ đất, vậy mà lúc này lại bị ánh mắt của một nữ tử làm cho sống lưng lạnh toát.
Toàn thân căng cứng, giọng hắn cũng trở nên cứng đờ: “Ta… ta không nói gì cả…” Lại muốn nổi điên nữa sao?
Tô Liên Y “phì” một tiếng bật cười, chạy lại trước mặt hắn, vỗ vỗ vào bờ vai rộng của hắn: “Không sao, không sao, lần này ngươi không làm gì sai cả. Thậm chí còn lập được một công lớn. Để thưởng cho sự thông minh tài trí của ngươi, ta đặc cách cho phép ngươi đi cùng ta lên núi.”
“Lại lên núi?” Đại Hổ kinh ngạc. “Lại xuống hồ nữa sao?”
Tô Liên Y vội vàng lắc đầu: “Không không, lần này chúng ta không xuống hồ. Chúng ta… đi bắt bọ cạp!”
“…” Đại Hổ càng nghe càng mù mịt: “Bắt bọ cạp làm gì?”
Tô Liên Y khẽ cười, xoay người bước vào phòng thay y phục. “Trị bệnh.”