Bọ cạp là một loài động vật thuộc lớp nhện, đặc trưng bởi thân hình thon dài, có nọc độc, đuôi uốn cong chia đốt và móc đuôi có ngòi độc.
Chúng thường sinh sống ở các sườn núi có đất đá xen lẫn, nơi đất đai không quá khô cũng không quá ẩm, cỏ dại và bụi cây mọc thưa thớt.
Trong “Bản Thảo Cương Mục” (Sách Dược lý học) có chép rằng, bọ cạp có công hiệu “tức phong trấn kinh, công độc tán kết, thông lạc chỉ thống” – nghĩa là giảm cảm gió, làm dịu co giật, tiêu độc, tan cục, thông kinh mạch và giảm đau. Đặc biệt có hiệu quả rõ rệt trong việc chữa các bệnh như liệt mặt, phong thấp, viêm quanh khớp vai, thậm chí còn có tác dụng hỗ trợ phòng ngừa ung thư.
…
Ăn sáng xong, không nghe lời can ngăn của Đại Hổ, Tô Liên Y nhất quyết lên núi bắt bọ cạp. Đại Hổ đành bất lực đi theo. Đi cùng còn có Tô Bạch và Tôn Cẩm. Dân gian có câu: “Đông người thì sức mạnh lớn.”
Sơ Huỳnh cũng muốn đi cùng, nhưng bị Tô Liên Y nghiêm giọng từ chối. Vì nàng ta đang mang thai, nếu có chuyện gì xảy ra trên núi, Tô Liên Y nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân. Thế là Sơ Huỳnh chỉ còn biết mím môi ngồi nhà chờ tin.
Đừng tưởng Tôn Cẩm còn nhỏ tuổi, nhưng lại là cao thủ bắt bọ cạp. Tay chân nhanh nhẹn, linh hoạt vô cùng. Vừa nhìn thấy một tảng đá khả nghi, cập bé lập tức dùng tay trái nhấc lên, còn chưa ai kịp nhìn rõ bên dưới có gì, thì bàn tay phải đã nhanh như chớp chụp lấy một con bọ cạp đang lẩn trốn.
Đuôi bọ cạp có nọc độc, nhưng chỉ có thể chuyển động lên xuống theo chiều dọc, không thể xoay ngang. Vì vậy, chỉ cần chộp trúng đuôi từ phía chính diện, sẽ không bị nó đốt.
Thông thường, nọc độc của bọ cạp sẽ không gây chết người, trừ một số loài độc sống trong rừng nhiệt đới hoặc sa mạc khô cằn. Những con thường thấy nhất cùng lắm chỉ khiến người ta đau nhức tê dại, không gây nguy hiểm đến tính mạng.
“Tỷ tỷ, giữa trưa thế này không về ngủ trưa cho sướng, chạy lên đây bắt cái thứ rắc rối này làm gì chứ?” Tô Bạch ngáp dài, giọng nói đầy mỉa mai.
Tô Liên Y cẩn thận tìm kiếm từng khe đá, mắt không rời khỏi mặt đất, tuy Tô Bạch đúng là đáng đánh thật, nhưng nàng vẫn nhẫn nại đáp: “Vì muốn chữa bệnh cho Lý lão gia.”
Tô Bạch bĩu môi: “Cái lão đó đến rượu nhà mình còn chẳng buồn mua, việc gì phải quan tâm?”
“Người không mua rượu là tên khốn Lý Ngọc Đường kia, không phải Lý lão gia.”
Thấy nơi này không còn bọ cạp, Tô Liên Y đổi sang vị trí khác, tiếp tục cẩn thận lật đá tìm kiếm.
“Vậy thì... sao ta không tìm Lý lão gia đòi công lý, sao phải chữa bệnh cho ông ta làm gì?” Tô Bạch dứt khoát ngồi phịch xuống đất, không thèm tìm bọ cạp nữa, chỉ chăm chú hỏi.
Tô Liên Y mất kiên nhẫn, bực mình nói: “Bệnh của Lý lão gia lần này rất nặng. Nếu mặc kệ mà ông ấy chết thật, thì ngươi tính đến điện Diêm Vương mà đòi công đạo chắc?”
…
Đúng lúc ấy, Tôn Cẩm lại bắt được thêm một con nữa. Gương mặt thanh tú rạng rỡ tự hào, nàng nhẹ nhàng bỏ bọ cạp vào túi vải hai lớp do Liên Y phát trước đó, rồi nhanh tay buộc miệng túi lại bằng dây thừng.
“Liên Y tỷ, túi này đầy rồi, ngươi cho ta thêm một cái nữa đi.”
Tô Liên Y mừng rỡ, không nhịn được xoa đầu cậu bé: “Thật là đứa trẻ ngoan, tối nay ta sẽ nấu món ngon cho ngươi, ở lại ăn tối nhé.” Nói xong, nàng đưa thêm một cái túi vải mới.
Tô Bạch nhìn vào túi của mình, đếm đi đếm lại mới được có ba con, bỗng nhiên sốt ruột. Hắn hùng hổ nhấc bổng một tảng đá lớn, bất ngờ có một con bọ cạp chui ra dưới tảng đá và chích ngay vào bàn tay mũm mĩm của hắn.
“A đau quá mẹ ơi! Nó đốt ta rồi!” Tô Bạch hét toáng.
Tô Liên Y thở dài, trừng mắt nhìn hắn một cái: “Đáng đời.”
Con bọ cạp vừa chích người xong đang định chạy trốn, Tôn Cẩm liền nhào tới bắt lấy, động tác gọn gàng dứt khoát, bỏ vào túi nhanh như chớp.
“Cẩm Nhi giỏi lắm, tuyệt vời!” Tô Liên Y không nhịn được giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Tôn Cẩm đỏ mặt cười ngượng, trong khi Tô Bạch ngồi bên cạnh bắt đầu khó chịu: “Tỷ tỷ, ngươi là tỷ tỷ ruột của ta hay tỷ tỷ ruột của nó vậy? Sao cứ bênh người ngoài mãi thế?”
Tô Liên Y lườm hắn: “Ta đúng là tỷ tỷ ruột của ngươi, nhưng thật lòng mà nói, ta ước gì là ty tỷ ruột của Cẩm Nhi.”
Rồi nàng nghiêm giọng: “Bây giờ là đang giúp đại ca làm việc vì sự sống còn của xưởng rượu nhà mình, ngươi lại lười biếng kéo chân sau thế, ngươi không thấy ngại à?”
Mặt Tô Bạch đỏ bừng như quả cà chua, thân hình tròn trịa khẽ quay đi, lẩm bẩm: “Biết rồi, biết rồi... Ta cố bắt là được chứ gì...”
Nhìn bộ dạng như một cục thịt tròn vo của Tô Bạch, Tô Liên Y thở dài lắc đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười. Tên đệ đệ này vốn không phải người xấu, chỉ là tham ăn lười làm, thích giở trò thông minh vặt để trốn việc, quả thật chẳng khác nào Trư Bát Giới đầu thai.
Một cái túi vải đầy ắp đột nhiên đưa tới trước mắt nàng, là của Đại Hổ. Tô Liên Y hơi sửng sốt, trông thấy bàn tay to lớn ấy chi chít vết thương, đều là do bọ cạp chích, tim nàng lại bỗng dưng đập loạn vài nhịp, cảm giác xao xuyến chẳng rõ lý do kia lại trỗi dậy.
Trẻ con lớn lên ở thôn Tô gia từ nhỏ đã quen chơi đùa trên núi, bắt chim, câu cá, bắt chuồn chuồn, bắt bọ cạp đều là chuyện thường. Nhưng đối với Đại Hổ mà nói, đây là lần đầu hắn đi bắt, bị chích mấy cái cũng là điều khó tránh, vậy mà hắn chẳng hề kêu một tiếng.
“Đau lắm không?” Tô Liên Y lo lắng hỏi, bàn tay đang sưng vù thế kia, trông mà cũng thấy xót lòng.
“Không sao.” Đại Hổ chỉ đáp một câu, rồi nhận lấy túi mới, lại cúi đầu bắt tiếp.
Tô Liên Y nhìn bóng lưng hắn, hàng mày khẽ nhíu lại, cảm xúc trong lòng như chua, như tê, như ngọt, như cay, không cách nào diễn tả được, chỉ thấy ngứa ngáy lạ thường chẳng thể nào làm ngơ.
Nàng vội lắc đầu, cố đè nén cảm giác kỳ quái không thể khống chế ấy xuống, rồi cũng chuyên tâm tìm bọ cạp.
…
Khi Tô Liên Y cùng mọi người xuống núi trở về nhà, mặt trời đã ngả về tây, cả bọn còn chưa kịp dùng bữa trưa.
Tại nhà Tô Liên Y, Sơ Huỳnh đang nằm dài trên bàn sách, trông ngóng đến dài cả cổ, đôi mắt mong mỏi nhìn chằm chằm cổng sân. Vừa thấy bọn họ trở về, nàng ta liền vui mừng chạy như bay tới, tựa hồ con bướm đang bay lượn: “Liên Y, cuối cùng các ngươi cũng về rồi, ta chờ mãi!”
“Ừm, vất vả cho ngươi rồi.” Tô Liên Y mỉm cười đáp.
“Đây là thứ các ngươi bắt được sao?” Sơ Huỳnh nhận lấy túi vải trong tay Liên Y, tò mò hỏi. Vừa định mở ra xem, lại bị Tô Liên Y ngăn lại: “Thứ này chích người đau lắm, nhìn tay Tô Bạch là biết.”
Tô Bạch còn đang ôm tay nhăn nhó vì đau, Sơ Huỳnh hoảng hốt buông vội cái túi, sắc mặt tái nhợt.
Tô Liên Y và Sơ Huỳnh vào bếp nấu cơm, cả nhóm náo nhiệt ăn một bữa chẳng rõ là trưa hay tối. Cơm nước xong xuôi, ai về nhà nấy, Sơ Huỳnh cũng bị Tô Liên Y đuổi về nghỉ ngơi sớm. Còn nàng thì ở lại nghiên cứu bọn bọ cạp.
Ý tưởng của nàng rất đơn giản, vừa có thể quảng bá rượu Tô gia, lại vừa có thể chữa bệnh cứu người, cách kết hợp tốt nhất chính là rượu thuốc.
Rượu thuốc - ở hiện đại vốn không phải vật xa lạ, là loại rượu dưỡng sinh phổ biến. Nhưng ở thời đại này, tại nước Loan này thì lại là thứ mới lạ. Giống như bản chất của loại rượu này tuy có công dụng hỗ trợ điều trị bệnh, nhưng dẫu sao cũng không thể sánh với thuốc thực sự.
Nhưng Tô Liên Y lại chẳng có ý định dốc lòng chữa bệnh cho Lý lão gia, mục đích của nàng vẫn là… bán rượu! Chẳng qua là thuận tiện trị bệnh cho ông ta một thể mà thôi.
Nàng không phải thánh nhân, cũng không có chí lớn treo hồ cứu thế ở nước Loan này. Nàng chỉ là một người bình thường, có sự ích kỷ của phàm nhân, có mục đích của phàm nhân, cũng có lòng biết ơn của phàm nhân. Nàng chỉ muốn những người quan tâm đến mình được sống tốt, chỉ vậy là đủ.
“Đại Hổ, giúp ta khiêng vò rượu trong bếp ra đây.” Tô Liên Y xoa tay chuẩn bị bắt đầu ngâm rượu thuốc.
“Ừ.” Đại Hổ xoay người đi.
“Khoan đã.” Tô Liên Y như chợt nhớ ra điều gì, vội gọi hắn lại, nắm lấy tay phải hắn: “Sao ta lại quên mất tay ngươi, hỏng bét rồi!”