Thiên Kim Danh Y

Chương 57

Tay của Đại Hổ đâu chỉ đơn giản là sưng? Lúc này đã bắt đầu chuyển sang tím bầm!

Tuy loài bọ cạp ở vùng này không đủ độc để gây chết người, nhưng độc tố lại có thể tích tụ. Một bàn tay bị đốt liên tục nhiều lần, hậu quả để lại cũng vô cùng nghiêm trọng.

Tô Liên Y cảm thấy tim mình như thắt lại, tựa hồ như không phải tay của Đại Hổ bị đốt, mà là chính trái tim nàng đang bị kim chích.

Nàng nắm lấy cánh tay hắn, kéo đến ngồi bên bàn ở tiền sảnh, gom hết đèn đuốc trong phòng hai người lại một chỗ, sau đó lấy cây kim thêu vẫn dùng để may vá với Sơ Huỳnh, hơ qua ngọn lửa nến rồi dùng rượu lau sạch.

“Có đau không?” Tô Liên Y cúi đầu, cẩn thận quan sát vết thương dưới ánh sáng rực rỡ.

“Ừ.” Đại Hổ đáp.

Tô Liên Y thở dài: “Đau vậy, sao không nói sớm hơn? Đợi ăn xong mới chịu nói ra? Nếu ta không nhìn thấy, định để tới sáng mai chắc?”

“Đêm qua ngươi còn chưa ngủ.” Đại Hổ trả lời lảng sang chuyện khác.

Chỉ một câu đơn giản ấy, mũi Tô Liên Y bỗng cay xè, hàng mày khẽ nhíu lại. Nếu có ai cười nàng là kẻ mau nước mắt thì cứ việc cười đi, bởi nàng thật sự không nhịn được. Đây là lần *****ên có một nam nhân đối xử tốt với nàng đến thế: chăm sóc lặng lẽ, bảo vệ âm thầm. Làm sao nàng không cảm động muốn khóc?

Không nói thêm lời nào, nàng chuyên tâm dùng kim nhẹ nhàng lấy hết những chiếc gai ngược mà bọ cạp để lại trong vết thương. Dù so với nọc độc thì cơn đau do gắp gai chẳng đáng là gì, nhưng nàng vẫn cố gắng nhẹ tay hết mức có thể.

Một cái…

Hai cái…

Ba cái…

Tổng cộng có tới mười ba chiếc, xếp hàng thẳng tắp trên mặt bàn, đâm nhói cả mắt Tô Liên Y.

Sáng nay, Tôn Cẩm bắt được mười bảy con bọ cạp, Đại Hổ bắt được mười sáu con, Tô Bạch tám con, còn nàng chỉ bắt được ba con.

Mười sáu con bọ cạp, mười ba chiếc gai ngược, rõ ràng Đại Hổ – một kẻ mới vào nghề – đã chẳng màng đau đớn, bất chấp tất cả để bắt bọ cạp, chỉ vì muốn giúp nàng.

Cắm cây kim trở lại túi kim chỉ, nàng đưa tay lên dụi mắt, lặng lẽ lau khô khóe mắt.

“Sao thế?” Đại Hổ hỏi.

“Đèn sáng quá, chói mắt.” Nàng cười nhẹ, thản nhiên nói dối: “Gai đã lấy hết rồi, đi theo ta ra sân.”

Tô Liên Y hòa bột bồ kết với nước, từ từ rửa sạch vết thương cho Đại Hổ, đảm bảo không còn sót lại chút độc nào. Sau đó, nàng lại cẩn thận nặn máu độc ra dưới ánh đèn.

“Ngươi chắc có thuốc giải độc chứ?” Nàng hỏi. Đại Hổ đâu phải dân thường, thân phận lại thần bí, kiểu gì cũng phải chuẩn bị loại thuốc này sẵn.

“Ừ, ta tự bôi thuốc là được.” Đại Hổ bước vào phòng lấy thuốc, không ngờ Tô Liên Y lại đi theo sau.

“Để ta giúp.” Nàng giật lấy hũ thuốc trong tay hắn, đích thân bôi lên vết thương, rồi dùng vải sạch băng bó lại cẩn thận.

Đại Hổ cúi đầu nhìn từng động tác của nàng, ánh mắt vốn lạnh lùng cứng rắn nay dần trở nên dịu dàng hơn.

Xử lý xong xuôi vết thương, Tô Liên Y chợt nhớ ra chuyện chính, chạy vội vào bếp khiêng hũ rượu ra, kiên quyết từ chối sự giúp đỡ của Đại Hổ. Hắn chỉ còn biết đứng bên cạnh nhìn.

Tô Liên Y rót rượu vào một chiếc vò sành tinh xảo, sau đó bỏ những trái tim của bọ cạp còn sống mà họ bắt được trong ngày vào vò, rồi đậy miệng vò lại thật kín.

“Bọ cạp tuy có độc, nhưng lại có thể chữa bệnh. Ngâm rượu với bọ cạp sẽ có tác dụng mạnh gân cốt, hoạt huyết tiêu viêm, giảm đau trừ phong. Chờ bảy ngày nữa là có thể uống được rồi. Đến lúc đó, người *****ên được nếm thử sẽ là ngươi.” Nàng vừa cười vừa nói, như đang giải thích thay cho sự thắc mắc trong lòng Đại Hổ.

“Ừm.” Khóe môi của Đại Hổ khẽ nhếch lên, những đường nét cứng đờ trên gương mặt dường như dịu lại đôi phần.

Khuôn mặt đầy mụn mủ của hắn, dưới ánh đèn lờ mờ, trông cũng phẳng phiu hơn không ít, không còn vẻ dữ tợn đáng sợ. Hàng lông mày của hắn rất đẹp, rậm rạp như hai thanh kiếm, xéo lên đến tận chân tóc mai, toát lên vẻ mạnh mẽ nam tính. Hốc mắt sâu, đôi mắt to đen láy, như hai viên đá quý màu mực. Chiếc mũi cao và thẳng, bên dưới là đôi môi không quá dày cũng không quá mỏng, thường ngày luôn mím chặt lại.

Ngắm hoa dưới trăng, ngắm người dưới đèn.

Ánh đèn có thể làm đẹp làn da con người, làm nổi bật rõ hơn đường nét ngũ quan. Vào giờ phút này, Tô Liên Y lại cảm thấy Đại Hổ… rất đẹp trai, thậm chí là rất đẹp.

“Đại Hổ, trị bệnh da liễu không phải sở trường của ta, còn mụn trên mặt ngươi, ta nghi là bệnh herpes*, nhưng chưa thể xác định. Nhưng… nếu ngươi đồng ý, ta có thể thử một chút.” Sau nhiều lần do dự, Tô Liên Y cuối cùng vẫn nói ra.

*Bệnh Herpes (mụn rộp) là một bệnh nhiễm virus do virus herpes simplex (HSV) gây ra, gồm hai loại chính:

HSV-1: Thường gây mụn rộp ở miệng, môi (mụn nước quanh môi).HSV-2: Thường gây mụn rộp ở bộ phận sinh dục.

Đặc điểm:

Xuất hiện các mụn nước nhỏ, đau rát, có thể vỡ ra và đóng vảy.Lây truyền qua tiếp xúc trực tiếp (hôn, quan hệ tình dục, dùng chung đồ cá nhân).Không chữa khỏi hoàn toàn, nhưng có thể kiểm soát triệu chứng bằng thuốc.

Tóm lại: Herpes là bệnh phổ biến, không quá nguy hiểm, nhưng dễ tái phát và lây lan.

Nàng vốn không định hành nghề y nữa, nhưng lại không biết dùng cách gì để báo đáp sự tốt bụng của Đại Hổ dành cho mình, điều duy nhất nàng có thể cống hiến, chính là y thuật.

Đại Hổ nhíu mày, những đường nét vốn đã sâu trên khuôn mặt càng trở nên đậm nét hơn, đôi mắt đầy nghi ngờ, nhưng cũng lóe lên một tia hy vọng.

“Herpes?” Hắn không biết đó là bệnh gì, nhưng mơ hồ nhớ Tô Liên Y từng nói qua: “Ngươi… ngươi có thể chữa khỏi mặt ta sao?” Giọng nói dần dần tràn đầy hy vọng.

Tô Liên Y bỗng thấy căng thẳng không lý do: “Ta không dám chắc, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức. Nếu thật sự không chữa được thì…”

“Không sao cả.” Đại Hổ vội vàng ngắt lời.

Tô Liên Y thấy hắn vội vã như thế, liền đoán được hắn để tâm đến chuyện này đến mức nào. Trong lòng thầm hạ quyết tâm: Dù có thất bại một vạn lần, cũng nhất định phải chữa khỏi cho hắn!

“Ừ, vậy ta sẽ tranh thủ thời gian nghiên cứu thêm.”

Vừa nói, nàng không nhịn được ngáp một cái, mới sực nhớ ra, mình đã hai đêm liền không ngủ.

Đại Hổ còn định hỏi thêm điều gì đó, nhưng thấy nàng như vậy cũng không nỡ làm phiền. “Ngươi nghỉ sớm đi.”

“À… Ừm.” Tô Liên Y lau nước mắt nơi khóe mắt do ngáp mà chảy ra, quay người về phòng, “Đại Hổ, chúc ngủ ngon.”

“Ngủ… ngon.” Đại Hổ cũng học theo lời chào kỳ lạ ấy, rồi nhìn bóng dáng cao ráo của nàng bước vào phòng, cửa phòng đóng lại, không bao lâu đèn cũng tắt.

Hắn lại đứng thêm một lúc lâu, mới chợt phát hiện mình vô cớ dán mắt nhìn theo bóng lưng nàng. Hắn đưa tay sờ lên khuôn mặt lồi lõm đầy vết tích của mình, nhớ lại những ánh mắt ghét bỏ và xa lánh của người lạ trong ký ức, ánh mắt dần trở nên trống rỗng.

Khuôn mặt này… thật sự có thể chữa khỏi sao?

Bình Luận (0)
Comment