Rượu thuốc thông thường được ngâm bằng rượu nặng, sau bảy ngày mới pha loãng thành rượu nhẹ để dễ uống. Loại rượu này tuy có vị khá đặc biệt, nhưng lại mang đến công hiệu chữa bệnh không nhỏ.
Dựa theo phương hướng điều trị mà Tô Liên Y đã đề ra: bổ tim lợi tiểu, điều hòa nhịp tim, trị từ gốc bệnh. Nàng đã đến thăm hỏi những đại phi nổi tiếng trong huyện và bắt đầu tiến hành điều chế rượu thuốc. Dựa theo những hiệu quả mình mong muốn mà chọn ra vài vị thuốc bắc để cùng ngâm chung, như xa tiền thảo, bạch truật, thục địa hoàng… (mấy vị thuốc này các bạn tra Google nha vì mị giải thích thì dài quá.)
Bàn tay phải của Đại Hổ vẫn còn băng bó. Mấy ngày này, Tô Liên Y không cho hắn ra đồng làm việc. May mắn là lúc này không còn nhiều việc đồng áng, chỉ thỉnh thoảng phải tưới tiêu, bón phân hay bắt sâu mà thôi. Ngoài những việc đó, nàng cũng cố gắng chăm sóc hắn chu đáo đến từng chi tiết nhỏ trong sinh hoạt hàng ngày.
…
Sáng sớm rửa mặt, Đại Hổ phải dùng tay trái để rửa, còn Tô Liên Y thì đứng bên cạnh, hai tay cầm khăn sạch đã được giặt thơm mùi xà phòng, đợi hắn vừa rửa xong là đưa tới. Chờ hắn vừa lau xong, quay lại thì đã thấy nàng tay cầm lược gỗ, ánh mắt sáng rực nhìn hắn như mãnh hổ rình mồi, chuẩn bị chải đầu cho hắn.
Ở thời cổ, đàn ông để tóc dài. Đại Hổ dù có thể dùng một tay để gỡ rối qua loa, nhưng muốn búi tóc lên đỉnh đầu thì không dễ gì. Sau vài lần khéo léo từ chối không thành, hắn đành để Tô Liên Y đảm nhận luôn phần “tạo kiểu tóc”.
Tóc của Đại Hổ đen nhánh, cứng và dày, không giống với tóc phụ nữ mềm mại dễ chải. Mái tóc ấy óng ánh dưới nắng như sợi thép, khiến Tô Liên Y — vốn chẳng giỏi việc chải tóc — phải dùng hết sức bình sinh mới có thể tạm buộc lên được, thi thoảng còn chải lệch cả sang một bên.
Tô Liên Y cứ thế bật cười ha hả, khiến Đại Hổ chỉ biết bất lực nhìn nàng.
Khi nấu ăn, nàng cố gắng chọn những món có thể ăn bằng muỗng, rau củ và thịt đều được cắt nhỏ thành hạt lựu, ít dầu ít muối để tốt cho vết thương mau lành, và tất nhiên, tuyệt đối không cho hắn uống rượu.
…
Bảy ngày sau, cuối cùng băng tay phải của Đại Hổ cũng được tháo ra. Mà đúng lúc này, rượu thuốc mà Tô Liên Y dày công điều chế từ bọ cạp cũng chính thức hoàn thành.
Tô Liên Y múc rượu ra bát, sau đó pha thêm một ít nước sôi để nguội đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Đại Hổ, bát *****ên, để ngươi thử trước nhé.”
Đại Hổ đứng bên cạnh nhìn chén rượu ngả sắc vàng nhạt, do dự một chút rồi gật đầu, đưa tay đón lấy, uống cạn.
Rượu mát lạnh trôi xuống cổ họng, mang theo hương vị mà hắn chưa từng nếm qua. Hương rượu nhè nhẹ hòa cùng vị ngọt thanh thoảng mùi thuốc bắc, nếu nhấm kỹ sẽ nhận ra một hương thơm thoang thoảng, lẩn khuất trong miệng, khó nói nên lời.
“Hương vị không tệ.” Đại Hổ nói. Hắn không phải người không hiểu phép tắc, chẳng qua là vì rượu này ngâm từ bọ cạp độc, trong lòng vẫn còn lo ngại rượu có thể mang độc tính. Hắn không muốn để Tô Liên Y mạo hiểm uống trước. Lý do vì sao, chính hắn cũng không thể giải thích rõ ràng.
“Uống thử loại nguyên chất đi.” Tô Liên Y cười, rót thẳng rượu chưa pha vào bát hắn.
“Ta nghe nói người luyện võ thì mùa đông chịu lạnh, mùa hè chịu nóng. Chắc ngươi cũng vậy nhỉ? Mùa hè vừa đổ mồ hôi đã dội nước lạnh, mùa đông đổ mồ hôi liền ***** áo hạ nhiệt. Mấy thứ đó rất có hại cho cơ thể. Dù không phát ra ngay, nhưng sau này cũng sẽ thành mãn tính.”
“Ừ.” Đại Hổ tuy không tin hết, nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe. Rượu đổ đầy, hắn uống tiếp, lần này mới thật sự cảm nhận được vị đậm đà đặc trưng của rượu.
Tô Liên Y hiếm khi nhiều lời, nhưng hôm nay lại bắt đầu lải nhải về chuyện dưỡng sinh.
“Tay chân thường xuyên đau nhức, đó là dấu hiệu bệnh mãn tính. Về sau khi thời tiết thay đổi đột ngột, cơn đau sẽ càng nghiêm trọng. Xương khớp ở phần chi dần dần biến dạng, cuối cùng hoại tử. Tệ nhất là phải cắt bỏ.”
“Khụ khụ…” Đại Hổ suýt sặc, vừa uống chưa kịp nuốt, nghe xong lời nàng thì mặt tái mét. “Thật… thật sự nghiêm trọng vậy sao?”
Tô Liên Y nghiêm túc gật đầu.
“Tất nhiên. Không cần nói đâu xa, chỉ ở làng chúng ta, không ít người già từng bị như vậy. Tất cả đều là do khi còn trẻ làm ruộng mà không chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Tim Đại Hổ bỗng đánh thót một cái, bởi vì bắp chân trái của hắn quả thực hay nhức mỏi vô cớ. Vừa nghĩ tới việc rượu thuốc này có thể trị được bệnh đó, hắn liền không chần chừ mà uống cạn sạch ngụm cuối cùng trong bát.
Tô Liên Y bật cười. Dù hắn không nói ra, nàng vẫn đoán được trong đầu hắn đang nghĩ gì. “Nếu sau này ngươi còn muốn uống, đợi lúc nào ta bắt được thêm bọ cạp, sẽ lại làm cho ngươi. Nhưng nhớ kỹ, loại rượu này chỉ nên nếm chút thôi, không được uống nhiều. Trong đó có thêm vị thuốc điều trị bệnh cho Lý lão gia, không phù hợp với ngươi.”
“Ừ.” Đại Hổ gật đầu, đặt bát xuống. “Vậy tiếp theo, ngươi định làm gì?”
Tô Liên Y mỉm cười, ánh mắt khẽ lóe sáng: “Có những việc nếu giải quyết trực tiếp, sẽ dễ khiến người ta phản cảm, thậm chí phản kháng. Nhưng nếu đổi góc nhìn, đi đường vòng một chút… chưa chắc đã không hiệu quả.”
Đại Hổ không nói gì, nhưng trong lòng hiểu rõ: Tô Liên Y chắc chắn lại có cách gì rồi. Khóe môi hắn khẽ cong lên, một nụ cười rất nhỏ hiện trên gương mặt vốn ít biểu cảm. Hắn tò mò trước những gì nàng sẽ làm tiếp theo, chỉ đành… chờ xem nàng bày trò gì.
…
Đông Ninh là một thành lớn, nằm ở trung tâm nước Loan, địa thế bằng phẳng, bốn mùa rõ rệt, dân cư đông đúc, kinh tế phồn thịnh, trật tự tốt. Tuy chưa đến mức “đêm không đóng cửa”, nhưng dân chúng cũng có thể an cư lạc nghiệp. Mà tất cả điều đó, phần lớn là nhờ vào vị tri phủ giỏi giang của Đông Ninh, Tào Trạch Vận.
Tri phủ Tào Trạch Vận tuy không hẳn là thanh quan “hai tay áo sạch”, nhưng cũng là người có nguyên tắc, chính trực không a dua. Bề trên quý trọng, dân chúng kính yêu, thậm chí tại kinh thành cũng có đôi chút gốc rễ.
Bây giờ kinh thành đang trong cơn sóng ngầm hỗn loạn, các hoàng tử tranh đoạt ngôi vị thái tử. Dù bên ngoài chưa thấy đấu đá công khai, bên trong lại ngấm ngầm tranh đấu từng bước. Trong hoàn cảnh ấy, lời đồn cho rằng Tào Trạch Vận thuộc phe thái tử, dù chưa có chứng cứ rõ ràng, cũng chỉ là lời đồn thổi chốn trà dư tửu hậu.
Tào gia và Lý gia là thông gia. Mà nay, nhà giàu nhất huyện Nhạc Vọng là Lý gia lại có thể kết giao được với Diệp gia - gia tộc giàu có bậc nhất kinh thành. Đó cũng là nhờ Tào Trạch Vận đứng ra làm cầu nối. Có thể thấy, mối quan hệ giữa Tào đại nhân và lão gia Lý gia là Lý Phúc An không hề tầm thường.
Tào phủ nằm ở phía tây thành Đông Ninh, nhà lớn nhưng không quá mới, cũng không đến mức cũ kỹ, tựa như chủ nhân của nó - sống khiêm nhường, không phô trương. Qua cổng lớn, đi qua đại sảnh rồi vào hậu viện, men theo lối nhỏ quanh co, sẽ tới khu vườn dành cho khách, cũng chính là nơi lão gia Lý gia tĩnh dưỡng bệnh.
Dù Tào phủ đang có hỷ sự, nhưng sức khỏe của Lý lão gia không vì vậy mà chuyển biến tốt hơn. Ngược lại, thân thể ông càng ngày càng yếu, đặc biệt là đôi chân sưng phù nghiêm trọng, hạ nhân liên tục phải xoa bóp. Đại phu vẫn đều đặn kê thuốc tiêu phù, nhưng tình hình không mấy tiến triển. Vì khó thở, đã hai ngày nay ông chưa có một giấc ngủ trọn vẹn.
“Đại… Toàn…” Giọng của Lý lão gia yếu ớt như tơ nhện, nửa nằm nửa ngồi trên giường, hai mắt hõm sâu, môi tím tái.
“Dạ, lão gia.” Người hầu tên Toàn Khang chừng hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua là biết đã hầu hạ lão gia từ thời thanh niên. Lúc này cũng chỉ cố gắng gượng gạo nở nụ cười, bởi ông là người hiểu rõ nhất tình trạng của lão gia.
“Toàn Khang à… ta muốn… về nhà…” Lý lão gia ngắt quãng mấy lần, ***** rồi mới miễn cưỡng nói được một câu đơn giản. “Ta… nhớ nhà rồi.”
Một người đàn ông lớn tuổi, mà lại thốt ra lời tưởng chừng trẻ con như vậy, thế nhưng không hề khiến người ta buồn cười. Ngược lại, toàn thân Toàn Khang khẽ run rẩy, muốn rơi nước mắt nhưng lại không dám khóc trước mặt chủ. Cố gắng nén lại: “Lão gia, người vội gì chứ, Tào đại nhân sắp về từ nha môn rồi. Sáng nay còn hẹn người đánh cờ nữa, chẳng phải đã nói không được thất hẹn sao?”
Lý lão gia đâu phải trẻ con, lòng ông sáng như gương. Ông biết rõ, bằng hữu cũ mỗi sáng đều cố chạy tới, chỉ để nhìn ông còn sống qua đêm mới yên tâm đi làm. Trước khi đi, lần nào cũng phải hẹn đánh cờ, là để cho ông một hy vọng, để ông gắng gượng sống thêm một ngày nữa.
Có được một người bạn như thế… kiếp này cũng xem như không uổng.
“Chúng ta không… thể tiếp tục… làm phiền ông ấy… Ta muốn… về rồi…” Lý lão gia đã quyết tâm. Ông biết mình không còn nhiều thời gian, sao có thể để người khác gánh lấy vận xui này thay mình?
“Cái này… chuyện này…” Toàn Khang rối bời, không biết nên làm sao.
Lúc này, bên ngoài có một hạ nhân khẽ gọi: “Quản gia Toàn Khang.” Toàn Khang khẽ gật đầu, dặn dò các nha hoàn cẩn thận chăm sóc, rồi mới chậm rãi quay người bước ra khỏi phòng.
“Có chuyện gì vậy?” Toàn Khang hỏi, tuy gương mặt vẫn còn phảng phất vẻ u sầu và mệt mỏi, nhưng khí thế của người làm quản gia lâu năm vẫn khiến người ta không dám lơ là.
“Quản gia, là chuyện thế này ạ.” Tên hạ nhân vội vàng nói: “Vừa nãy ta mới nghe được, trong phủ có một ông lão làm bếp, bệnh tình y hệt lão gia, toàn thân sưng phù, thở không ra hơi. Vậy mà người nhà ở quê gửi cho ông ấy một loại rượu thuốc, ông ấy uống vào, chỉ ba ngày là chân xẹp hẳn phân nửa, giờ còn có thể làm việc rồi ạ!”
Toàn Khang sững người, mắt trợn to: “Thật vậy sao?”
“Thật mà, thật mà!” Hạ nhân gật đầu lia lịa: “Giờ ông ấy vẫn đang ở nhà bếp sau viện, quản gia tới xem thử là biết ngay.”
Nghe như nắm được cọng rơm cứu mạng, Toàn Khang mừng rỡ như phát cuồng: “Tốt! Dẫn đường, nhanh, nhanh lên!”
“Dạ!” Nói rồi, hạ nhân vội dẫn Toàn Khang đến bếp lớn sau hậu viện của Tào phủ. Quả nhiên, một ông lão đang lúi húi nhóm lửa, ném từng khúc củi vào lò, rồi dùng quạt lớn phẩy gió cho lửa cháy mạnh.
“Lão Ngụy, ra đây chút!” Hạ nhân gọi to.
Lão đầu quay đầu lại, thấy một người uy nghi, phục sức sang trọng như Toàn Khang thì thoáng ngẩn ra.
“Dạ, đại nhân gọi ta có chuyện gì ạ?”
“Ta hỏi ngươi, đúng là ngươi đã uống một loại rượu thuốc gì đó, sau đó tình trạng sưng phù biến mất thật sao?” Toàn Khang hỏi dồn, ánh mắt sáng lên.
Lão Ngụy gật đầu: “Bẩm đại nhân, đúng là vậy. Cũng không biết bà vợ nhà ta kiếm đâu ra cái bình rượu thuốc thần tiên ấy, mà đúng thật là uống vào thì bệnh ta đỡ hẳn.”
Toàn Khang vô cùng chấn động: “Loại rượu ấy, còn không? Bao nhiêu ta cũng mua hết!”
Lão Ngụy lắc đầu tiếc nuối: “Hết rồi. Vốn chỉ có một bình nhỏ, bà ấy bảo ta uống trong bảy ngày, mà ta tham, thấy ngon quá, ba ngày đã uống sạch. Tuy hơi nhạt, nhưng đúng là rượu tốt.”
Toàn Khang có phần thất vọng, bèn hỏi tiếp: “Loại rượu này là từ đâu mà có? Còn kiếm được nữa không? Ngươi đừng làm việc nữa, ta sẽ sai người làm thay. Giờ ngươi mau chóng đưa ta tới chỗ người cung rượu đó, càng nhanh càng tốt! Nếu tìm được, tất có trọng thưởng!”
Toàn Khang vô cùng kích động, vội quay sang dặn dò tên hạ nhân vừa gọi mình ban nãy:
“Tiểu Trương, ngươi đi tìm đại một người trong Lý phủ tới làm thay chỗ này. Nếu chuyện này thành công, ngươi đã lập công lớn đấy!”
“Vâng, quản gia!” Tên hạ nhân họ Trương mừng như bắt được vàng, chạy vụt đi tìm người.
Vậy rượu mà lão Ngụy uống là gì? Chính là rượu thuốc do Tô Liên Y tự tay ngâm, rượu thuốc gia truyền của Tô gia!
Rượu này thật sự thần kỳ như vậy sao? Tất nhiên là có phần thổi phồng, bởi lão Ngụy đã nhận được chỗ tốt!
Người đứng sau tất cả những việc này là ai? Không ai khác ngoài Tô Liên Y.
Lúc này, Tô Liên Y đang ở trong một khách ***** tại thành Đông Ninh. Nàng mặc nam trang, vừa đọc sách y học, vừa “chờ cá cắn câu”, dáng vẻ ung dung, vô cùng điềm đạm.
Mấy ngày trước, để tránh tai mắt của Lý Ngọc Đường, nàng cố ý tung tin ở làng rằng mình đi Phương Trì mua rong biển, sau đó cải trang thành nam ngay trong đêm, lặng lẽ vào thành Đông Ninh, nhằm che mắt mọi người.
Nói thật, nếu là những nữ nhân khác cải nam trang, ắt sẽ bị nhìn thấu. Nhưng với chiều cao một mét bảy lăm của Tô Liên Y, khoác lên mình bộ nam phục, chỉ nhìn từ phía sau thôi cũng tưởng là một thiếu niên tuấn tú. Huống chi nàng lại có khí chất mạnh mẽ giữa chân mày, và sự tự tin bẩm sinh tỏa ra khắp người.
Lão Ngụy đưa quản gia Toàn Khang ra khỏi Tào phủ, trước tiên về nhà làm bộ làm tịch hỏi qua vợ, rồi mới “lần theo manh mối” tìm đến khách ***** nơi Tô Liên Y đang ở.
…
Tô Liên Y đã đợi trong khách ***** từ lâu.
“Vị công tử này.” Toàn Khang lên tiếng trước: “Tại hạ là quản gia của Lý phủ ở huyện Nhạc Vọng, họ Toàn. Xin mạo muội làm phiền, vì có chuyện gấp: rượu mà ngài cho lão Ngụy, là loại rượu gì? Có công hiệu gì? Còn không?”
Do gấp gáp nên Toàn Khang không khách sáo, vào thẳng vấn đề.
Tô Liên Y khẽ chắp tay thi lễ, thần sắc thản nhiên, ung dung đáp: “Hân hạnh được gặp. Tại hạ họ Tô. Loại rượu đó là phương thuốc gia truyền nhà ta, tưởng đã thất truyền, may mắn tìm lại được. Tác dụng chính là trị phong tà, bệnh tim khí*. Tại hạ tự tay ủ được một ít, muốn đến thành Đông Ninh tìm đường tiêu thụ. Về sau tình cờ quen được Ngụy thím, nghe nói lão Ngụy mắc bệnh này nên tặng một ít dùng thử.”
*Trong Đông y, phong tà là một trong lục tà (6 loại tà khí) gây bệnh gồm: phong (gió), hàn (lạnh), thử (nóng), thấp (ẩm), táo (khô), hỏa (nóng). Bệnh tim khí tức là các bệnh liên quan đến suy yếu chức năng của tim và khí lực của tim. “Trị phong tà, bệnh tim khí” nghĩa là chữa các chứng bệnh do tà khí phong (gió độc) gây ra, đồng thời bổ trợ chức năng tim và khí lực, điều hòa tinh thần, khí huyết.
Toàn Khang lập tức kích động: “Tô công tử, vậy hiện giờ còn rượu không?” Bệnh phong tà tim khí, chẳng phải chính là chứng bệnh của Lý lão gia hay sao?
“Vẫn còn. Lần này ta chỉ mang theo hai vò, định thử bán xem có ai mua không. Nhưng loại rượu này chế biến cực kỳ công phu, dù ta muốn bán nhiều, cũng không có hàng để bán.”
Tô Liên Y nói ra vẻ khó xử.
“Vậy hai vò này ta lấy cả. Bao nhiêu bạc?” Toàn Khang lập tức thò tay vào ngực áo, định lấy túi bạc ra.
“Một vò một trăm lượng, hai vò tính rẻ cho ngươi, một trăm chín mươi lăm lượng.”
Hử… loại rượu gì mà đắt thế? Dù là rượu cống phẩm tiến vua, cũng chỉ đến mức này thôi! Tay Toàn Khang hơi khựng lại khi sắp lấy bạc, mặt hơi gượng gạo: “Tiểu huynh đệ, rượu này… có đáng giá thế không?” Dù là quản gia kỳ cựu, ông cũng không dễ bị qua mặt.
Tô Liên Y vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: “Tuy giá rượu hơi cao, nhưng tại hạ có mang theo một ít rượu dùng thử. Biếu tặng quản gia, nếu hiệu quả thật, thì về sau giá cả sẽ không thay đổi. Còn nếu không hiệu quả, xem như uống chơi cũng được.”
Tô Liên Y hét giá cao là có lý do. Một là để người ta coi trọng. Đôi khi tâm lý người mua rất kỳ quặc: Cùng một món hàng, đắt hơn lại càng tin là có tác dụng.
Dĩ nhiên, còn một lý do khác.
Từ lúc nàng hối lộ Lưu ma ma ở Lý phủ, lại móc nối được với lão Ngụy trong thành Đông Ninh, đã tốn không ít bạc. Số tiền đó đương nhiên phải có người trả lại! Tô Liên Y tuyệt đối không chịu lỗ và người nàng muốn "tính sổ" nhất chính là tên khốn Lý Ngọc Đường. Nàng muốn để hắn biết rõ, cuối cùng ai mới là kẻ chiến thắng. Lông cừu phải mọc trên mình cừu, để hắn tự chơi đống bạc của nhà hắn đi.
Toàn Khang cầm lấy vò rượu: “Tiểu huynh đệ, loại rượu này ngươi không thể đưa không. Cứ nói giá đi, ta trả.”
“Đã bảo là rượu dùng thử rồi mà. Tại hạ làm ăn cũng có nguyên tắc.” Tô Liên Y từ chối thẳng thừng, thả câu dài để bắt cá lớn.
Toàn Khang nhìn nàng đầy khâm phục: “Giờ tìm được người trẻ tuổi làm ăn đàng hoàng như ngươi, thật sự hiếm có.”
“Quản gia quá khen.” Trong lòng Tô Liên Y cười thầm, chỉ cần quản gia này có thiện cảm với mình, chắc chắn sẽ nói tốt trước mặt lão gia.
“Thế này nhé, tiểu huynh đệ đừng vội rời thành, cứ ở lại thành Đông Ninh chơi trước. Tiền trọ và ăn uống vài ngày tới, ta lo hết. Nếu lão gia nhà ta uống có hiệu quả, hai vò này chúng ta lấy cả.”
“Vậy tại hạ xin tuân mệnh.” Trên mặt Tô Liên Y là nụ cười thản nhiên, trong lòng lại âm thầm giơ tay làm dấu “V”.
Lý Ngọc Đường, có một ngày, nàng nhất định sẽ khiến hắn hối hận vì quyết định của mình!
…
Tại Tào phủ, quản gia Toàn Khang ôm chặt hũ rượu thuốc như ôm báu vật cứu mạng, chạy như bay trên đường, nào còn chút phong thái chững chạc thường ngày của một quản sự lâu năm?
“Lão gia, ta về rồi!” Quản gia Toàn thở hồng hộc, mặt đỏ bừng.
Lý lão gia yếu ớt nằm trên chiếc ghế xếp làm bằng mây cũ kỹ, hai nha hoàn quỳ hai bên đang xoa bóp chân cho ông.
Ông cố nhấc mí mắt, giọng khàn khàn: “Đại Toàn... à... ngươi đi... đâu vậy?”
Quản gia Toàn Khang mặt mày hớn hở, không biết là vì vui mừng hay vì chạy đường dài, vội vàng trình bày: “Lão gia, có một loại rượu thuốc là phương thuốc bí truyền tổ tiên để lại, có thể trị chứng phong tà nhập tim! Lão gia, người thử xem sao?” Nói xong liền lôi bình rượu từ trong ngực ra.
Lý lão gia chỉ khẽ cười bất đắc dĩ: “Đại Toàn à, nếu mà... chữa được... thì ta đã khỏi từ lâu rồi. Thuốc quý, ta uống thiếu gì? Bỏ... đi thôi.”
“Không đâu lão gia, lần này khác, có người dùng rồi, chính mắt ta thấy hiệu quả! Người thử xem, nhất định sẽ có tác dụng!” Quản gia Toàn Khang xúc động không kiềm được.
Lý lão gia thở dài, gật đầu: “Được rồi... vậy thì... rót chút ra thử.”
Rượu thuốc màu vàng đậm, hương rượu nồng nàn hòa với mùi thuốc bắc đặc trưng, chỉ pha loãng chút nước. Đây là chiêu của Tô Liên Y, chấp nhận mạo hiểm, cầu kỳ hiệu quả, không vào hang cọp sao bắt được hổ con.
Ba ngày sau.
Tô Liên Y đang dạo phố Đông Ninh, chọn một cây trâm cài đầu tinh xảo để tặng Sơ Huỳnh làm quà. Từ xa chợt nghe có người gọi: “Tô công tử, Tô công tử ——”
Tô Liên Y quay đầu lại, thấy chính là tiểu tư họ Trương đi cùng quản gia Toàn Khang hôm trước, mấy ngày nay nàng vẫn thấp thỏm chờ tin, giờ nghe vậy khóe môi không kìm được cong lên một nụ cười chiến thắng.
“Tô công tử, quản gia đang đợi ngài ở khách *****! Rượu của ngài, nhà ta bao hết rồi, mời ngài về gấp!” Tiểu tư họ Trương vừa chạy vừa nói.
“Được.”
Tô Liên Y theo người hầu quay lại khách *****, quả nhiên thấy quản gia Toàn Khang đang đợi. Vừa thấy nàng, ông ta liền như gặp cố nhân xa cách lâu ngày: “Tô công tử, rượu này, đáng giá lắm, thật sự rất đáng!”
Tô Liên Y mỉm cười, giơ tay làm động tác mời: “Quản gia, mời lên lầu.”
Lên đến phòng, gọi tiểu nhị dâng trà, hai người ngồi xuống bàn luận.
“Tô công tử, thật không thể ngờ! Lão gia nhà ta vốn đã không còn hy vọng gì, nhưng vừa uống ngày *****ên, liền cảm thấy khí huyết lưu thông, phù chân giảm rõ rệt, lại còn có thể thở đều, ngủ liền ba canh giờ. Sang ngày thứ hai, phù chân càng đỡ, ho cũng giảm, đờm chuyển sang trắng. Ngày thứ ba... thậm chí có thể nằm thẳng lưng ngủ! Ngài không biết đâu, lão gia nhà ta đã cả tháng không thể nằm mà ngủ được rồi...” Nói đến đây, ông ta rơm rớm nước mắt vì xúc động.
Nghe đến đây, Tô Liên Y đã chắc chắn: bệnh của Lý lão gia đúng là suy tim do phong tà nhập tâm, trong y học hiện đại là suy tim do bệnh lý van tim. Người xưa chỉ biết bệnh nhân hư nhược, khó thở, chứ chưa hiểu được bản chất của bệnh. Giờ gặp được đúng bài thuốc phù hợp, hiệu quả tất nhiên sẽ rõ rệt.
Nàng còn đoán rằng, thể chất người xưa chưa từng dùng kháng sinh hay tiêm phòng như người hiện đại, ít kháng thuốc, cho nên hiệu quả sẽ càng rõ.
Nhưng tất cả đều không quan trọng, hiệu quả là được rồi!
Một tay giao hàng, một tay nhận tiền, quản gia Toàn Khang sai người lập tức đưa hai hũ rượu về Lý phủ, còn ông thì nán lại khách *****.
“Tô công tử, không biết quý phủ ở đâu? Sau này nếu cần mua rượu, để tôi sai người đến tận nơi.”
Tô Liên Y thầm cười, màn kịch chính đã bắt đầu.
Nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm đạm: “Quản gia quá lời, tại hạ chỉ là kẻ thô lậu chốn thôn dã, quê ở thôn Tô gia, vốn sống nhờ nghề nấu rượu, trước kia thường xuyên qua huyện Nhạc Vọng giao rượu cho một phủ họ Lý khác.”
Quản gia Toàn Khang ngẩn người: “Tô gia thôn? Là nhà Tô Hạo sao?”
Tô Liên Y gật đầu: “Đúng thế, Tô Hạo là huynh trưởng của tại hạ.”
Quản gia Toàn Khang vỗ bàn: “Trời đất! Hóa ra là người nhà, phủ ta chính là khách quen của Tô gia các người bao nhiêu năm nay!” Ông ngừng lại một chút, mặt sa sầm như sực nhớ ra điều gì.
“Nhưng mà… các người cũng thật không phải! Lão gia chúng ta là khách quen mười mấy năm trời, vậy mà có rượu quý thế này lại không mang đến Lý phủ, lại chạy đến Đông Ninh bán, các người coi Lý phủ không trả nổi giá à?”
Tô Liên Y giả vờ kinh ngạc: “Ơ? Người đang dùng rượu nhà chúng ta chính là lão gia phủ này sao? Quản gia, chắc có hiểu lầm! Sao có chuyện chúng ta không muốn đưa rượu? Rõ ràng là phủ không cần nữa mà!”
Quản gia Toàn Khang ngạc nhiên: “Không cần rượu nữa? Không thể nào! Lão gia chúng ta mua rượu nhà ngươi mười mấy năm rồi, sao tự dưng dừng?”
“Chính là dừng rồi đó.” Tô Liên Y dứt khoát nói. “Ca ca ta biết lão gia bệnh nặng, sốt ruột vô cùng. Phương thuốc tổ truyền vốn đã thất truyền, nay tìm lại được, thức đêm chế rượu ba ngày ba đêm, rượu vừa ủ xong còn chưa kịp đưa đi thì đã có người của phủ đến nói là không cần nữa. Chúng ta còn tưởng rằng các người không cần rượu nữa. Ta không nói dối.”
“Thật sao?” Quản gia Toàn Khang kinh ngạc: “Không thể nào! Lão gia bệnh tình nặng như vậy, sao còn có tâm trí mà quản chuyện rượu của Tô gia? Hay là có kẻ giả mạo?”
Tô Liên Y gật đầu chắc nịch: “Không đâu. Người đó chính là Tiểu Phan, ngươi sai vặt chuyên đi đưa thư thường ngày, hơn nữa còn tiện tay không trả khoản tiền rượu nợ trước đó. Ai lại chịu bỏ tiền túi ra làm cái việc mua bán thiệt thòi như vậy?”
Quản gia Toàn Khang sao giận tím mặt, đập bàn rầm một cái: “Tên tiểu tử đó thật là chán sống rồi! Lại dám tự tiện làm việc sau lưng lão gia, suýt chút nữa thì hại chết lão gia nhà ta! Đợi ta về phủ, nhất định phải lột da hắn!”
Tô Liên Y cười lạnh trong lòng, tên “tiểu tử chán sống” ấy đâu phải Tiểu Phan, mà là Lý Ngọc Đường đấy. Có điều… e là ông cũng không động vào nổi hắn đâu.
“Nhưng mà, nói đến chuyện này…” Toàn Khang nhìn kỹ nàng, chậm rãi hỏi: “Ngươi là ai? Hai anh em nhà Tô gia, ta đều từng gặp cả rồi, sao lại chưa từng nghe nói đến một vị công tử làm việc chững chạc như ngươi?”
Tô Liên Y vốn định nói thẳng tên “Tô Bạch”, nhưng nghe quản gia nói vậy đành nuốt lời. Nàng nhanh trí, mỉm cười: “Quản gia đúng là người nhiều việc nên dễ quên. Ta là Tô Liên Y đây, vì nữ nhi đi lại ngoài đường không tiện, nên phải cải trang nam. Không có ý lừa gạt, mong quản gia lượng thứ.”
Tên tuổi đường đường chính chính, nàng là Tô Liên Y! Phải để cho cái tên Lý Ngọc Đường kia biết, nàng tự mình lật đổ trò bẩn thỉu của hắn. Dù chưa thể xử hắn, cũng phải khiến hắn tức chết!
“Ngươi là… Tô Liên Y?” Toàn Khang hôm nay không biết đã giật mình bao nhiêu lần nữa rồi. Đây mà là cái cô nàng tròn trịa ục ịch trong ký ức ông sao?
Tô Liên Y hiểu ngay ông ta nghĩ gì, bình thản đáp: “Là thế này, quản gia à, dạo trước ta lâm trọng bệnh, nằm liệt giường mười ngày liền, đi một vòng quanh quỷ môn quan, nên thịt mỡ tiêu sạch mới ra nông nỗi này, khiến quản gia chê cười rồi.”
Quản gia Toàn Khang cười gượng: “Đâu có, mỗi người mỗi vẻ mà!”
Hai người lại bàn bạc việc giao rượu, đạt được thỏa thuận mới, rượu thuốc sẽ tiếp tục giao đều cho đến khi chính quản gia đến bảo ngưng thì thôi. Và toàn bộ thuốc rượu, Lý phủ bao hết, giao đúng hẹn tận nơi.
Chuyện đã xong xuôi, Liên Y không lưu lại Đông Ninh thành nữa. Cô mua chút lễ vật, rồi ngay trong đêm lên đường trở về thôn Tô Gia.