Thiên Kim Danh Y

Chương 59

Khi Liên Y trở về nhà, Sơ Huỳnh gần như sắp khóc thành dòng suối nhỏ, nói rằng vì quá nhớ nên không chịu nổi. Tô Liên Y hết dỗ bên trái lại dỗ bên phải, cuối cùng cũng khiến nàng ta nguôi ngoai. Nàng lấy ra cây trâm mà mình đã chọn kỹ lưỡng, Sơ Huỳnh mừng rỡ đến mức suýt nhào tới ôm Tô Liên Y một cái thật chặt, vui vẻ nhận lấy món quà.

Ngoài cây trâm cho Sơ Huỳnh, Tô Liên Y còn chuẩn bị cho cha mình – Tô Phong – hai đôi giày. Kích cỡ đã được đo từ trước, Tô Phong mang rất vừa, trong lòng tràn đầy tự hào vì con gái đã biết nghĩ cho người khác.

Quà cho Tô Hạo là một bộ ấm chén tinh xảo. Có lẽ vì “yêu ai yêu cả đường đi”, từ khi làm nghề rượu, Tô Hạo cũng bắt đầu có sự yêu thích đặc biệt với rượu. Vừa nhìn thấy bộ ấm chén là yêu thích không rời tay.

Còn quà của Tô Bạch và Tôn Tiểu Cẩm dĩ nhiên là sách vở cùng bút mực nghiên giấy. Tiểu Cẩm rất thích, ngược lại Tô Bạch thì lại liếc mắt trợn mày, rõ là không hứng thú.

Có một người thì rất tức giận, bởi vì không có quà dành cho mình. Người đó chính là vợ của Tô Hạo – Giang thị. Vốn cũng háo hức chờ đợi được chia quà, nhưng phát hiện ra Tô Liên Y căn bản không chuẩn bị phần của mình, trong mắt rõ ràng chẳng coi bà ta là người nhà. Giang thị tức đến mức dậm chân liên tục, miệng lẩm bẩm chửi mắng không ngớt.

Tô Liên Y không mua quà cho Giang thị là chuyện hiển nhiên. Nàng vẫn tự nhận mình là người không tệ, nhưng lương thiện không có nghĩa là nhu nhược. Mỗi lần bị Giang thị châm chọc mỉa mai, Tô Liên Y vẫn nhẫn nhịn vì nể mặt Tô Hạo, nếu không thì đã để cho Giang thị biết thế nào là lễ độ rồi.

Một ngày vui vẻ kết thúc, lại đến buổi tối. Nhà trọ ở Đông Ninh thành tuy tốt, nhưng dù sao cũng không phải nhà mình, vẫn có nhiều điều bất tiện. Giờ được về nhà, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trong gió, lắng nghe tiếng gió lùa qua cây cỏ, tiếng côn trùng rỉ rả chỉ có ở làng quê, tâm trạng phiền muộn mấy ngày qua của Tô Liên Y cuối cùng cũng dịu xuống.

Nàng tự pha một ly trà kim ngân hoa thanh nhiệt, ngồi trong sân nhỏ, bên bàn sách, vừa uống trà vừa hóng mát.

Đại Hổ lại chạy đến hồ Tiên Thủy tắm, tóc còn ướt nhẹp, lúc trở về thì bắt gặp Tô Liên Y đang ngồi trong sân.

“Lại đây, uống chút trà đi.” Tô Liên Y gọi thân mật.

Đại Hổ nghe lời bước lại, ngồi xuống, Tô Liên Y rót trà cho hắn.

Tay áo mùa hè vốn ngắn, khi Tô Liên Y vươn tay ra, cổ tay trắng ngần dưới ánh trăng như phát sáng, vừa như chiếc cầu ngọc bắc ngang ánh trăng, lại như dải cầu vồng bạc trong đêm đen. Đại Hổ lần *****ên phát hiện, thì ra cổ tay phụ nữ lại có thể đẹp đến thế.

Trà rót xong, Tô Liên Y bưng chén lên nhấp một ngụm: “Ngươi cũng thử đi. Chắc cái này được gọi là hoa trà, cũng coi là dược trà. Dù sao thì không phải hồng trà, lục trà hay ô long. Mùa xuân chuyển sang hè, cơ thể dễ bị nóng trong, uống kim ngân hoa có thể hạ hỏa.”

Đại Hổ gật đầu, cầm chén trà lên nhấp từng ngụm. Hắn chẳng phân biệt được mùi vị gì đặc biệt, nhưng vẫn kiên nhẫn uống, chỉ vì đây là trà do Tô Liên Y pha.

Sau đó, cả hai không nói gì thêm, thỉnh thoảng mới thốt ra vài chữ, phần lớn thời gian đều im lặng thưởng thức sự yên tĩnh của đêm hè.

Đại Hổ đặt chén trà xuống, nhìn người phụ nữ dịu dàng trước mặt, lại nhìn sân vườn ngăn nắp, bầu trời trong vắt không chút bụi trần, bất giác nghĩ: chẳng lẽ đây chính là cuộc sống mà các ẩn sĩ hằng mong mỏi? Lúc này, hắn cũng đã bắt đầu cảm thấy say mê rồi.

Xưởng rượu Tô gia lại bắt đầu hoạt động lần nữa, các công nhân làm việc khí thế hừng hực. Xưởng chuyên sản xuất rượu Tô gia, còn nhà của Tô Liên Y thì sản xuất rượu thuốc.

Công việc đồng áng thường bận rộn nhất là vào mùa xuân và mùa thu: xuân gieo hạt, thu gặt lúa. Mùa hè thì không quá vất vả, mỗi nhà chỉ cần một lao động ra đồng tưới nước, diệt sâu là được. Vì vậy, Tô Liên Y bắt đầu thu mua bò cạp từ dân làng Tô gia thôn.

Ngoài việc dùng để ngâm rượu, nàng còn dự định dùng bò cạp để điều chế thuốc.

Thật đáng tiếc, khi người ở thời đại này vẫn chưa hiểu hết sự diệu dụng của bò cạp, nhưng Tô Liên Y thì quyết tâm tận dụng tối đa.

Dân làng nghe tin thì mừng không để đâu cho hết, như thể bánh từ trên trời rơi xuống. Ai mà hồi nhỏ chẳng từng lên núi bắt bò cạp chơi? Thường bắt xong rồi cũng bỏ hoặc đập chết, chẳng ai nghĩ rằng thứ này lại có thể bán kiếm tiền.

Giá thu mua bò cạp không rẻ, một con năm đồng tiền, hai trăm con đã được một lượng bạc, mà một lượng bạc đủ cho cả nhà ăn tiêu cả tháng. Nếu nhà nào tự trồng được lương thực thì thậm chí còn tiết kiệm được nguyên cả lượng bạc ấy.

Tuy nhiên, số lượng Tô Liên Y thu mua có hạn, mỗi nhà mỗi tháng chỉ được nộp 30 con. Làm vậy là để bảo vệ cân bằng sinh thái. Nàng là người hiện đại nên hiểu rõ tầm quan trọng của việc đó. Bò cạp là thiên địch của cào cào, nếu bắt hết bò cạp đi, cào cào sinh sôi thì cuối cùng người chịu khổ vẫn là dân làng.

Tô Bạch và Tiểu Cẩm buổi sáng học bài, buổi chiều thì bắt đầu xử lý bò cạp. Sơ Huỳnh thì phụ trách ghi sổ sách.

Còn việc sản xuất rượu, Tô Liên Y giao hẳn cho Tô Phong. Tô Phong vốn quen đi đây đi đó, không thích hợp làm nông. Nay bị Tô Liên Y nắm thóp, chuyện gì cũng lấy danh nghĩa người mẹ quá cố Hứa Quế Hoa ra để răn dạy ông, mà đúng là có hiệu quả. Nay lại có việc cho ông làm, Tô Phong cũng yên tâm lo liệu.

Cả đại gia đình bận rộn nhưng đầy ắp niềm vui, cuộc sống chan hòa, ấm cúng.

Hôm nay là ngày xưởng rượu Tô gia giao hàng đến Lý phủ, đúng lúc người làm thuê cẩn thận chất rượu lên xe lừa của lão Mã thì nghe thấy tiếng xe ngựa, một con ngựa cao lớn kéo một cỗ xe ngựa chỉnh tề, xa hoa tiến vào thôn Tô Gia, dừng lại trước xưởng rượu Tô gia.

Một người ăn mặc như gia nhân Lý phủ bước xuống từ xe ngựa, chắp tay nói: “Đây có phải là xưởng rượu Tô gia không? Tại hạ là người của Lý phủ, lão gia có lệnh mời Tô chưởng quầy và tiểu thư Tô gia vào phủ, nói là muốn đích thân cảm tạ.”

Tô Hạo vội vàng bước ra: “Tiểu huynh đệ, tại hạ chính là Tô Hạo, chủ xưởng rượu Tô gia. Ý ngươi là, lão gia nhà các người mời ta và muội muội ta là Tô Liên Y vào phủ ư?”

Hắn ngạc nhiên vô cùng, dù đã cung cấp rượu cho Lý phủ mười mấy năm, nhưng số lần được gặp lão gia đếm trên đầu ngón tay, mà toàn là hắn chủ động đến thăm. Được mời đích danh như vậy, đúng là chưa từng có.

“Đúng vậy.” Người hầu gật đầu đáp.

Công nhân trong xưởng vừa nghe tin thì vui mừng hớn hở, Lý lão gia muốn gặp Tô Hạo, tám chín phần là muốn đặt thêm rượu, thế thì tiền công của họ có khi cũng sẽ được tăng lên?

Chỉ có lão Mã là hiểu rõ: tất cả những điều này đều là nhờ công của Tô Liên Y.

Giang thị, vợ của Tô Hạo đang đứng trước gương đồng chỉnh lại tóc tai và y phục trong nhà. Bà ta vốn định thay bộ đồ tươm tất hơn, nhưng sợ để người ta đợi lâu, nên đành vội vàng chạy ra ngoài.

“Tiểu huynh đệ, vậy chừng nào chúng ta đi?” Bà ta vừa hỏi vừa thầm tính toán trong lòng, cả đời bà ta chưa từng ngồi cỗ xe ngựa oai phong như vậy.

Người hầu kia liếc nhìn Giang thị, hỏi: “Phu nhân là Tô tiểu thư?”

Giang thị khựng lại, ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Ta là Tô phu nhân!”

Người hầu kia vẫn giữ thái độ điềm đạm, không cao không thấp: “Xin lỗi Tô phu nhân, lệnh của lão gia chúng ta là mời Tô chưởng quầy và Tô tiểu thư, không có mời phu nhân.”

“Cái gì? Không mời ta?” Giang thị đứng chết trân, rồi giậm chân kêu to: “Không thể nào! Chắc chắn ngươi nghe nhầm rồi! Ta mới là thê tử chưởng quầy, cái con Tô Liên Y kia là cái thá gì? Toàn phá của gây chuyện! Lý lão gia sao có thể mời nó chứ?”

Tô Hạo cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa. Dù vốn tính hiền lành, nhưng việc gì cũng có giới hạn. Nay người đàn bà này lại làm trò hổ thẹn trước mặt người ngoài, hắn không thể nhẫn nhịn thêm.

Hắn quay phắt lại, vung tay tát mạnh một cái vào mặt Giang thị.

“Vào nhà ngay, mất mặt chết đi được!”

Hai người thợ làm cùng với lão Mã đều im lặng, lạnh lùng đứng nhìn, trong lòng thì âm thầm tán thưởng. Họ đã sớm chướng mắt Giang thị, nhưng đây là việc nhà người ta, nên không tiện xen vào.

Tô Hạo quay sang người hầu kia, ngượng ngùng nói: “Tiểu huynh đệ, khiến ngươi chê cười rồi.”

“Lão Mã, mang một vò rượu ra đây.”

“Dạ.” Lão Mã lập tức vào kho lấy một vò rượu.

Tô Hạo mặt đỏ lên vì xấu hổ, đưa vò rượu cho gã kia: “Tiểu huynh đệ, phiền ngươi đi một chuyến, ngươi nhận lấy uống chơi.”

“Ấy chết, Tô chưởng quầy khách khí quá rồi.” Người hầu kia từ chối vài câu, cuối cùng vẫn nhận lấy. Dù sao rượu Tô gia tuy xưởng nhỏ nhưng lại rất quý, ngay cả lão gia cũng thích uống, bọn hạ nhân như hắn tự nhiên cũng muốn được nếm thử.

Tô Hạo lên xe, cho xe chạy đến nhà Tô Liên Y đón người. Lão Mã thì đánh xe lừa chở hàng theo sau. Đón được Tô Liên Y xong, cả đoàn người hai cỗ xe cùng thẳng tiến về huyện thành Nhạc Vọng.

Huyện Nhạc Vọng.

Từ sau khi thân thể của Lý lão gia hồi phục, cả Lý phủ ngập tràn niềm vui, náo nhiệt hơn cả Tết. Phu nhân vì cao hứng đã ban thưởng tiền bạc cho toàn phủ, bọn hạ nhân người nào người nấy mặt mày hớn hở, vui vẻ ra mặt.

Chỉ có một người tâm trạng phức tạp, chính là nhị công tử Lý Ngọc Đường.

Hắn cũng mong cha mình khỏi bệnh, nhưng lại không muốn công lao đó rơi vào tay Tô Liên Y. Hắn thừa biết chuyện này là do nàng làm. Từ lâu đã phát hiện nàng bất thường, thậm chí sớm đã cho người theo dõi, nhưng người phụ ấy lại giảo hoạt như hồ ly, miệng nói là đi mua rong biển, vậy mà thần không biết quỷ không hay đã đến được tận thành Đông Ninh.

Không những thế, nàng còn dám đem chuyện hắn ra tay cắt đứt việc cung cấp rượu Tô gia nói ra ngoài. Điều khiến hắn căm hận hơn cả là nàng còn trắng trợn nói rằng: chính vì Tô gia ủ được rượu thuốc nên mới bị Lý gia dừng mua rượu. Rõ ràng là muốn gán cái tội bất hiếu lên đầu hắn! Đáng giận!

Nếu không phải vì phương thuốc kia còn chưa lấy được, còn liên quan đến tính mạng của cha hắn, thì hắn đã sớm sai người đi ***** Tô Liên Y trong đêm!

Lý Ngọc Đường đuổi hết bọn hạ nhân ra ngoài, đóng chặt cửa sổ, một mình ở trong thư phòng trút giận, bước đi qua lại đầy lo lắng, rồi bất ngờ đấm mạnh một cái vào tường. Đâu còn vẻ công tử phong lưu, nho nhã thường ngày?

Tiếng gõ cửa lễ độ vang lên từ bên ngoài. Lý Ngọc Đường dừng lại, hít sâu một hơi, khẽ đưa tay vuốt phẳng bộ áo gấm vốn chẳng có chút nếp nhăn nào, rồi lấy lại dáng vẻ ôn nhã, tao nhã như thường: “Vào đi.”

Cửa mở ra, người vào là thuộc hạ thân cận Mặc Nông.

“Thiếu gia, Quản gia Toàn Khang đang dùng hình ép cung Phan Đại Chu, hỏi ai là kẻ rõ bệnh tình lão gia mà vẫn hạ lệnh cắt rượu của Tô gia.”

Đôi mắt vốn ôn hòa của Lý Ngọc Đường thoáng lóe lên một tia độc ác, hắn nghiến răng nghiến lợi: Tô Liên Y, ngươi phải chết!

Nhưng lúc này… thật sự khó ứng phó. Một khi thừa nhận, cho dù phụ thân không nghĩ nhiều, thì tiếng xấu bất hiếu sớm muộn gì cũng lan ra khắp nơi. Lý Ngọc Đường hắn luôn hoàn mỹ vô khuyết, tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra!

Hàng mi dài rũ xuống, che giấu tia máu lạnh và tàn độc trong đáy mắt, giọng hắn trầm hẳn đi: “Truyền lệnh, xử lý Phan Đại Chu, phải nhớ, đừng gây thêm chuyện.”

Giọng nói nam nhân vốn dịu dàng mang theo từ tính lúc này lại như tiếng chuông báo tử, âm u rợn người.

Mặc Nông theo hầu nhiều năm, đã quá quen với thủ đoạn tàn nhẫn của chủ nhân, gật đầu: “Tuân lệnh.”

Ra ngoài rồi, trong thư phòng chỉ còn lại một mình Lý Ngọc Đường. Lúc này, hắn thực sự cảm thấy sợ hãi. Ngồi thẳng tắp sau bàn, đôi mắt mở lớn, mặt tái nhợt, tim đập thình thịch như muốn nổ tung trong *****.

Hắn sợ cha hắn sinh nghi.

Hắn sợ thanh danh sụp đổ.

Hắn sợ mọi thứ hắn dày công xây dựng… tan thành tro bụi!

Đoàn người hai xe ngựa đến trước Lý phủ, chiếc xe chở hàng do lão Mã điều khiển tất nhiên vẫn đi cửa sau như thường lệ, nhưng xe ngựa chở huynh muội Tô gia thì lại được đưa vào từ cửa chính!

Quản gia Toàn Khang, đang tra khảo Phan Đại Chu thì nghe nói người nhà Tô gia đã tới, vội dừng tra hỏi, tất tả chạy ra tiền môn đón tiếp.

Lúc quản gia Toàn Khang đến nơi, Tô Hạo đã bước xuống xe, đang vươn tay đỡ muội muội mình là Tô Liên Y xuống.

Hôm nay Tô Liên Y mặc một bộ váy hồng nhạt, không quá cầu kỳ, chỉ dùng chỉ đỏ thêu vài đóa hoa nhỏ nơi cổ áo, tay áo và tà váy. Dây lưng cũng màu đỏ, bên hông treo một túi thơm tinh xảo, bên trong đặt hương liệu, mỗi bước đi lại tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ.

Dáng người nàng cao gầy cân đối, tuy không mang vẻ yếu đuối thường thấy ở nữ nhi thời này, nhưng lại có nét đoan trang hiền thục đặc biệt, nhất là khí chất ấy, vĩnh viễn là vẻ bình thản ung dung, khiến người khác không thể rời mắt.

Mái tóc dài đen nhánh búi gọn, chỉ cài một cây trâm bạc đơn giản.

Đôi mắt khẽ cụp, khóe môi hồng nhạt khẽ cong lên, cả con người tựa như đóa sen vừa nhô khỏi mặt nước: thanh thoát, tinh khiết, thoát tục.

Đến cả quản gia Toàn Khang, người từng gặp không ít giai nhân cũng không khỏi ngấm ngầm tán thưởng: Tô Liên Y… thật là có khí chất!

Người thiếu niên tự do, phóng khoáng mà ông gặp ở Đông Ninh thành hôm ấy, và người con gái đoan trang, điềm đạm trước mắt này. Nếu không tận mắt thấy, ai dám tin lại là cùng một người?

“Quản gia Toàn, phiền ngài ra đón tiếp, thật xấu hổ.” Tô Hạo vội nói, vẻ mặt vừa cảm kích vừa bối rối.

Quản gia Toàn Khang cười hòa nhã: “Không sao, ông chủ Tô hợp tác với phủ chúng ta đã nhiều năm, đón tiếp đàng hoàng là chuyện nên làm. Lão phu sơ suất mới là thất lễ.” Nói xong nhìn sang Tô Liên Y, cười tươi: “Chúng ta lại gặp nhau rồi, Tô tiểu thư.”

Tô Liên Y mỉm cười dịu dàng, khẽ khom người hành lễ, không nói thêm gì.

Quản gia Toàn Khang dẫn hai người vào trong, đi về phía viện của Lý lão gia, vừa trò chuyện cùng Tô Hạo vừa kín đáo quan sát Tô Liên Y. Chỉ thấy nàng cúi đầu rất khẽ, giữ vẻ khiêm tốn nhưng tuyệt không thấp kém, phong thái điềm đạm vững vàng, không hề ngó nghiêng liếc mắt, không một tia hiếu kỳ.

Ngay cả Tô Hạo còn không nhịn được mà trầm trồ trước sự tráng lệ của Lý phủ, nhưng Tô Liên Y lại chẳng buồn liếc mắt đến một cái.

Quản gia Toàn Khang ngạc nhiên thầm nghĩ: Một trận trọng bệnh, sao lại khiến người thay đổi lớn đến vậy? Rõ ràng là một người hoàn toàn khác!

Vào tới viện, huynh muội nhà họ Tô đứng chờ bên ngoài, quản gia Toàn Khang bước vào trước: “Lão gia, huynh muội Tô gia đã tới.”

Tuy Lý Phúc An chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng mấy ngày qua uống đều đặn loại rượu thuốc do Tô Liên Y đặc chế riêng cho bệnh tình ông, thân thể đã qua cơn nguy kịch, tinh thần khá hơn hẳn. Giờ ông đang ngồi trên ghế dựa, mấy tiểu nha hoàn quỳ dưới chân nhẹ nhàng xoa bóp hai chân ông giúp giảm sưng.

Lý Phúc An ngừng xem sách, nở nụ cười hiền hòa: “Cho bọn họ vào đi.”

“Vâng.” Quản gia Toàn lui ra.

Dù sức lực yếu, nhưng ánh mắt Lý lão gia lại sáng rực lên vẻ tinh anh, nheo mắt trầm ngâm. Là một thương nhân lăn lộn mấy chục năm trên thương trường, ông nào phải người hồ đồ? Tô gia đột nhiên có được phương thuốc gia truyền? Thứ này lại còn hiệu quả kỳ diệu như thế? Một gia tộc nông phu hẻo lánh, sao lại có bí phương cứu mạng? Nhất định có điều gì mờ ám bên trong!

Tô Hạo và Tô Liên Y cùng bước vào. Tô Hạo đi trước, Tô Liên Y theo sau.

Vừa gặp Lý lão gia, Tô Hạo đã vội vã khom mình hành lễ:

“Lý lão gia, thân thể người có ổn không? Hậu bối thực sự lo lắng lắm.” Câu này không phải lời khách sáo, mấy chục năm qua Lý lão gia luôn giúp đỡ việc làm ăn Tô gia, Tô Hạo quả thật luôn biết ơn trong lòng.

Lý Phúc An vốn là người từng trải, sớm đã nhìn thấu lòng người, ông cười hòa nhã: “Không sao, không sao. Ngươi cứ yên tâm.”

Tô Hạo liền lùi sang một bên, nhường chỗ cho muội muội.

Tô Liên Y tiến lên, hành lễ vô cùng cung kính trước Lý Phúc An.

Lý lão gia ngẩng đầu liếc nhìn: tay ông bỗng run lên, quyển sách trong tay “soạt” một tiếng rơi xuống đất, ông giơ tay chỉ vào Tô Liên Y, giọng run rẩy: “Ngươi… ngươi… ngươi là…”

Tô Liên Y hơi ngẩn ra, vẻ mặt khó hiểu: Lý lão gia… nhận ra nàng sao?

Bình Luận (0)
Comment