Thiên Kim Danh Y

Chương 60

Tô Liên Y hơi ngẩn ra, vẻ mặt khó hiểu: Lý lão gia… nhận ra nàng sao?

Lý lão gia trạc ngũ tuần (khoảng 40 tuổi), dáng người gầy gò, khác hẳn hình ảnh bụng phệ phú hộ mà nàng tưởng tượng. Ngược lại, ông mang vẻ nho nhã, đang ngồi trên ghế tựa. Trang phục trên người dù rõ ràng là hàng thượng hạng, nhưng kiểu dáng và màu sắc lại rất giản dị, kín đáo.

Tóc ông đen nhánh, chải chuốt gọn gàng. Khoảng cách giữa chân mày và mắt hẹp, đang mỉm cười hiền hòa. Nhưng trong ánh mắt kia lại lóe lên nét tinh anh sắc sảo, không hề tương xứng với vẻ từ ái bề ngoài. Giờ phút này, ánh mắt ấy tràn đầy kinh ngạc.

Quyển sách trong tay ông rơi phịch xuống đất. Ông bỗng bật dậy, đưa tay run rẩy chỉ về phía Tô Liên Y: “Ngươi… ngươi…”

Tô Liên Y hơi chau mày, nhưng ngay sau đó lấy lại vẻ bình tĩnh:

“Vãn bối xin chào Lý lão gia. Hơn chục năm qua, Tô gia chúng ta được ngài chiếu cố, Tô Liên Y xin thay mặt gia tộc cúi đầu cảm tạ.”

“Ngươi… Tô… Liên Y?” Lý lão gia lắp bắp. Vì quá kinh động, đột nhiên ông ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập, rõ ràng là phát bệnh tim!

Tô Liên Y thất kinh: Không xong rồi, là bệnh tim tái phát!

Vẻ kinh ngạc lúc ban nãy của Lý lão gia tuyệt đối không phải giả. Nhưng… rốt cuộc là điều gì khiến một thương nhân từng trải, từng thấy bao biến cố trên thương trường, lại hoảng hốt đến vậy khi thấy nàng?

“Lão gia! Lão gia!” Hai nha hoàn đang bóp chân lập tức cuống quýt, sắc mặt hoảng loạn. Quản gia Toàn Khang cũng hoảng hốt chạy tới, dáng vẻ bình tĩnh thường ngày biến mất hoàn toàn, thậm chí còn chẳng giữ nổi bình tĩnh, tự mình hốt hoảng lao ra ngoài tìm đại phu của Lý phủ.

“Im miệng, đừng hét nữa!” Tô Liên Y quát lớn, giọng đầy uy nghiêm.

Người bệnh tim kỵ nhất là bị kích động hay hoảng sợ. Lý lão gia vừa mới phát bệnh, hai tiểu nha hoàn này lại còn gào lên om sòm, chẳng phải muốn ông ấy chết sớm hơn sao?

“Nếu biết điều thì mau ra ngoài hết cho ta!”

Hai nha hoàn sợ đến mặt mày trắng bệch. Bị Tô Liên Y ra lệnh, chẳng dám chậm trễ, vội vàng chạy ra ngoài. Chỉ khi ra đến cửa, họ mới sực nhớ: rõ ràng họ là người hầu được phân công hầu hạ trong viện này, sao lại bị một người ngoài điều khiển?

Nhưng vừa nghĩ lại cảnh tượng ban nãy, khí thế và giọng điệu đầy áp chế của nữ tử kia như có ma lực, khiến người ta vô thức nghe theo. Không thể không phục.

Bên trong phòng.

“Ca ca, giúp ta một tay, đặt Lý lão gia nằm xuống đất, nhẹ nhàng một chút.” Tô Liên Y lạnh giọng nói, giọng điệu không hề có chút hoảng loạn nào, bình tĩnh đến kỳ lạ, cứ như thể tình cảnh này nàng đã gặp quá nhiều lần.

Sự điềm tĩnh của nàng dường như cũng ảnh hưởng đến Tô Hạo. Từ trạng thái bối rối ban đầu, hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Được!” Vừa đáp xong liền lập tức hành động.

Tô Hạo vốn quen làm việc nặng, chân tay lanh lẹ, nhanh chóng đỡ Lý lão gia từ ghế nằm xuống đặt thẳng trên nền nhà. Tô Liên Y liền bước tới, cẩn thận nới lỏng đai lưng của ông.

“Tránh ra một chút.” Nàng nói.

Ngay khoảnh khắc Tô Hạo vừa tránh sang bên, Tô Liên Y đã quỳ một gối xuống, tay phải nhẹ nhàng đỡ trán Lý lão gia, tay trái nâng cằm ông lên, giữ đường thở thông suốt.

“Lý lão gia, nghe ta nói này, đừng hoảng hốt. Hãy bình tĩnh lại, nhất định phải bình tĩnh.” Giọng nàng chậm rãi, dứt khoát, nhưng vẫn dịu dàng như đang trấn an một đứa trẻ.

“Có chuyện gì, chúng ta từ từ sẽ giải quyết. Mọi việc đều có cách, xin ngài đừng lo lắng.”

Lý lão gia vẫn ***** không ngừng, sắc mặt tái nhợt, môi đã tím lại. Nhưng Tô Liên Y vẫn nhẫn nại lặp lại những lời đó, bất kể ông có còn nghe rõ hay không. Giọng nàng vững vàng, không nhanh không chậm, như chiếc mỏ neo giữa cơn bão.

Bề ngoài nàng rất bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng lại đang cuống lên.

Nàng muốn có nitroglycerin và thuốc ổn định nhịp tim có tác dụng nhanh, hoặc ít nhất là aspirin!

Nhưng nơi này… chẳng có thứ gì cả. Mà bản thân nàng lại chẳng am hiểu Đông y. Tất cả những gì có thể làm, chỉ là giữ cho hơi thở của ông thông suốt, tranh thủ từng giây từng phút, cầu mong quản gia Toàn Khang có thể đưa đại phu của Lý phủ đến kịp thời!

Sắc mặt Lý lão gia ngày càng trắng bệch, hơi thở cũng yếu dần so với ban nãy, khiến Tô Liên Y trong lòng thầm kêu không ổn!

Lý lão gia sớm muộn gì cũng chết thì không nói, nhưng tuyệt đối đừng chết ngay lúc gặp nàng, bằng không cái tên Lý Ngọc Đường kia chẳng nuốt sống nàng mới lạ!

Đúng lúc ấy, một tia sáng lóe lên trong đầu nàng.

Trước đây từng có lần ở bệnh viện, nàng nghe mấy y tá nhắc đến một phương pháp dân gian: Khi bệnh tim hoặc nhồi máu cơ tim tái phát, nếu vỗ vào khớp khuỷu tay bệnh nhân thì có thể giúp thuyên giảm.

Phương pháp này vốn thiên về hỗ trợ bệnh nhân tai biến, tuy không có cơ sở khoa học, nhưng từ góc độ y học hiện đại, có thể phần nào giúp đánh tan cục máu đông trong mạch.

Lý lão gia mắc bệnh tim thấp khớp, cách này có lẽ không mấy tác dụng. Nhưng làm thì cũng là làm rồi, bây giờ Tô Liên Y chẳng thể lo được nhiều đến thế nữa.

Trong ánh mắt sửng sốt của Tô Hạo, Tô Liên Y bắt đầu vỗ nhẹ lên khuỷu tay Lý lão gia theo nhịp đều đặn.

Quả nhiên, Lý lão gia có vẻ bớt dữ dội hơn, hơi thở cũng trở nên có quy luật hơn.

Ngay lúc ấy, Toàn Khang đã dẫn đại phu của Lý phủ tới. Hai người vừa bước vào liền thấy Lý lão gia nằm trên nền đất, quần áo xộc xệch, còn Tô Liên Y đang làm gì đó lạ lùng bên cạnh, thoáng ngạc nhiên.

Toàn Khang định mở miệng ngăn cản thì vị đại phu bên cạnh lại giơ tay chặn lại.

Đại phu này họ Chu, là người ở trong Lý phủ đã nhiều năm, vốn là danh y nổi danh một vùng.

Mắt nghề của ông rất tinh, vừa nhìn liền nhận ra, tuy hành động của nữ nhân kia thoạt nhìn có vẻ kỳ quặc, nhưng theo nhịp tay nàng vỗ lên, hơi thở của Lý lão gia lại càng lúc càng ổn định.

Cánh tay người là nơi quy tụ nhiều huyệt đạo, riêng khủy tay đã có Thiếu Hải, Khúc Trạch, Khúc Trì, Hải huyệt v.v...

Những huyệt này đều liên quan đến điều trị ngất xỉu, rối loạn hô hấp và đau ngực. Lão Chu thường xuyên châm cứu vào các huyệt này để cứu người mà thiếu nữ trước mặt lại dùng một phương pháp khác để đạt hiệu quả tương tự: kích thích huyệt đạo.

Chưa kể, động tác của nàng không phải vỗ bừa, mà có tiết tấu rõ ràng, tiết tấu ấy cũng giúp trấn an bệnh nhân, ổn định tâm lý.

Mấy chục năm hành y, đây là lần *****ên ông thấy có người chỉ dùng cách đơn giản như vậy mà lại có thể ổn định tình trạng nghiêm trọng như của Lý lão gia, hơn nữa, lại là một cô nương còn rất trẻ.

“Cô nương, để ta làm.” Chu đại phu lên tiếng.

Tô Liên Y quay đầu lại, nhìn thấy một vị lão nhân râu tóc bạc phơ, khí sắc hồng hào, trên người phảng phất mùi thuốc. liền đoán được thân phận ông.

Nàng nhẹ nhàng đặt cánh tay Lý lão gia xuống, dịu dàng đứng dậy, lùi ra sau đám người.

Chu đại phu mở hộp thuốc, lấy ra mấy cây ngân châm, nhanh chóng châm vào các vị trí trên mặt và cổ Lý lão gia, sau đó rút ra một bình sứ nhỏ, đổ vài viên dược hoàn vào miệng ông.

Thời gian trôi qua chậm rãi, hơi thở của Lý lão gia ngày một đều đặn hơn, trên gương mặt cũng dần hiện lại sắc hồng.

Thấy bệnh tình đã được khống chế, lúc này Tô Liên Y mới dám âm thầm thở ra một hơi. Bây giờ cả người nàng đã thấm đầy mồ hôi lạnh. Mùa hè nóng bức, vậy mà trên lưng lại có một luồng lạnh thấm xương.

Sau một lúc lâu, vài gia nhân rón rén nâng Lý lão gia đặt lên giường. Tô Hạo lúc này muốn cáo từ, nhưng không ngờ… Lý lão gia, tuy hơi thở vẫn yếu, vẫn cố gắng cất lời giữ họ lại.

Không còn cách nào, hai huynh muội chỉ có thể ở lại trong phòng, đứng sang một bên, trong lòng vừa bối rối vừa tò mò: Sao Lý lão gia lại muốn giữ họ lại?

Một canh giờ sau, Lý lão gia dần hồi phục. Có người mang rượu thuốc của Tô gia đến, định cho ông uống, thì Tô Liên Y liền hốt hoảng ngăn lại: “Hiện giờ thân thể lão gia yếu, rượu thuốc quá mạnh, nên pha thêm ít nước nóng cho dịu bớt thì hơn.”

Dáng vẻ bình thản, lời nói trôi chảy, nhưng trong lòng nàng thì run rẩy không thôi.

Người bệnh tim vốn không thể uống rượu hay trà. Nàng chỉ vì muốn bán được hàng mà trộn thuốc vào rượu, giờ người ta khó khăn lắm mới thoát được lưỡi hái tử thần, nếu lại vì rượu thuốc mà mất mạng, nàng còn mặt mũi nào sống tiếp?

“Cô nương nói phải, thêm nước nóng đi.” Chu đại phu gật đầu.

Chỉ là… Lý lão gia đang nửa nằm trên giường bỗng đưa mắt nhìn Tô Liên Y đầy hàm ý sâu xa.

Quản gia Toàn Khang cũng liếc nhìn nàng, rồi lặng lẽ quay sang đối mắt với Lý lão gia. Hai người không nói một lời, nhưng ánh mắt giao nhau lại như đã hiểu thấu tất cả...

Tô Hạo là người vô tâm, tất nhiên chẳng nhận ra điều gì khác thường. Ngược lại, mồ hôi lạnh sau lưng Tô Liên Y cứ túa ra từng lớp, trong lòng không ngừng cảm thấy hai người kia dường như đã nhìn thấu điều gì đó.

Sau khi uống xong rượu thuốc pha loãng, sắc mặt Lý lão gia mới dần hồi phục. Ông gật đầu cảm ơn: “Vừa rồi, cảm ơn ngươi nhiều, Tô Liên Y.”

“Lão gia phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, ta nào dám nhận công lao gì.” Tô Liên Y khách sáo đáp lời. Trong lòng nàng lại thầm nghi ngờ: Tại sao chỉ cần nhìn thấy mình, ông ấy lại phát bệnh tim?

Điều khiến nàng khó hiểu hơn nữa là, sau khi tỉnh lại, Lý lão gia hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện phát bệnh, mà chỉ nói chuyện với hai huynh muội Tô gia về rượu thuốc, về Tô gia và công thức pha chế.

Nói một hồi, Tô Liên Y nhận ra ánh mắt trao đổi lúc trước giữa lão gia và quản gia Toàn Khang đã xác nhận một điều. Rượu thuốc này chẳng phải bí phương gia truyền gì, càng không phải do Tô Hạo nghiên cứu ra. Người thực sự đứng sau nó, chính là nàng, Tô Liên Y.

Lý do rất đơn giản: Lý lão gia hỏi chuyện cực kỳ khéo léo, còn Tô Hạo lại mơ hồ chẳng nhận ra điều gì, cứ thật thà mà đáp. Tô Liên Y chỉ biết ngồi bên cạnh cười gượng, trong lòng thầm than: Người từng trải, rốt cuộc vẫn là người từng trải, mình sớm muộn gì cũng bị nhìn thấu thôi.

Mặt trời đã xế chiều, lão gia giữ hai huynh muội lại dùng cơm, nhưng họ khéo léo từ chối, rồi lên xe lừa của lão Mã về lại thôn Tô Gia.

Ngay khi hai người vừa rời đi, quản gia Toàn Khang liền bước vào, ghé tai lão gia thì thầm vài câu.

Lão gia lúc đó đang uống thuốc, nghe xong liền khựng lại, cau mày: “Ngươi nói... Phan Đại Chu chết rồi?”

“Vâng. Nghe nói nhân lúc ta đi vắng, hắn sợ tội nên tự vẫn.” Quản gia Toàn Khang trả lời, ánh mắt cụp xuống để che đi suy nghĩ thật sự trong lòng.

Lý lão gia khẽ thở dài, chậm rãi uống nốt bát thuốc. Quản gia Toàn Khang đưa tay nhận lấy bát, đưa cho nha hoàn. Một nha hoàn khác thì mang nước cho ông súc miệng, rồi đưa khăn lau miệng.

Ông sao lại không hiểu rõ chuyện bên trong? Rõ ràng quản gia Toàn Khang đang cố giữ thể diện cho ông.

Một lúc sau, ông khẽ lẩm bẩm: “Đứa nhỏ đó, tính khí quá hung bạo... cần phải rèn giũa.”

Cùng lúc đó, tại viện Hải Đường.

Lý Ngọc Đường cứ tưởng mình hành sự kín kẽ. Nghe tin Phan Đại Chu chết rồi, hắn cuối cùng cũng yên tâm, người chết thì không làm chứng được, Tô Liên Y cũng chẳng làm gì được hắn nữa.

Nhưng hắn vẫn không nuốt nổi cơn giận trong lòng. Hắn — một người thông minh, tài giỏi — lại để thua một người phụ nữ vô học vô nghề như Tô Liên Y?

Khi Thúy Nhi mang trà vào thư phòng, thấy thiếu gia nhà mình đang trầm tư ngồi sau bàn. Dù không động đậy, nhưng khí chất của Lý Ngọc Đường vẫn khiến người ta say mê: áo trắng như tuyết, tóc đen như liễu, mặt mày như ngọc. Chỉ riêng dung mạo thôi cũng đủ làm trái tim thiếu nữ rung động, huống hồ gì còn là con trai nhà giàu có.

Dù biết thiếu gia lòng dạ độc ác, Thúy Nhi vẫn bị hắn cuốn hút. Nàng ta thậm chí còn mơ ước có ngày được làm thiếp, hưởng vinh hoa phú quý.

Nhưng khi ánh mắt Lý Ngọc Đường chạm đến nàng ta, vẻ mặt tuy không thay đổi, nhưng trong mắt lại hiện rõ sự chán ghét: “Nếu không phải tại ngươi, thì Tô Liên Y đã chết từ lâu rồi.”

Thúy Nhi vừa đặt trà xuống, mặt lập tức tái nhợt, vội quỳ xuống: “Thiếu gia, nô tì đáng chết, nô tì biết lỗi rồi!” Trong lòng nàng ta  càng thêm hận Tô Liên Y, chỉ vì ả mà thiếu gia ghét bỏ mình.

Lý Ngọc Đường đưa tay xoa trán, vô cùng mệt mỏi, trong đầu đang nghĩ làm sao đối phó với cha hắn, người mà không dễ lừa chút nào.

Thúy Nhi thì sợ đến mất hồn. Nàng ta linh cảm thiếu gia sắp đuổi nàng ra khỏi viện Hải Đường. Nếu bị đuổi thật, mơ ước làm thiếp chẳng phải cũng tan tành sao?

Nàng ta liên tục dập đầu: “Xin thiếu gia thương tình, nể tình nô tì đã hầu hạ nhiều năm, xin cho thêm một cơ hội! Lần trước là vì không gặp được Tô Liên Y. Nếu gặp, nô tì nhất định đã khiến ả chết không toàn thây rồi! Lần này, nô tì thề sẽ không tha cho ả!”

Ánh mắt Lý Ngọc Đường lóe sáng, mày nhướng lên một chút: “Ồ, muốn lập công chuộc tội à?”

Thúy Nhi thấy có hy vọng, vội ngẩng đầu, vẻ mặt đáng thương như hoa lê dính mưa: “Vâng, thiếu gia! Chỉ cần cho nô tì cơ hội, nô tì nhất định khiến Tô Liên Y sống không bằng chết, để giải nỗi... à không, là để giúp thiếu gia rửa sạch tai tiếng.”

Lý Ngọc Đường không quan tâm động cơ thật sự là gì, hắn cũng không tiện ra tay trực tiếp, sợ bị dính líu.

“Được. Bản thiếu gia sẽ cho ngươi một cơ hội nữa. Về tiền bạc, ngươi có thể đến chỗ Mặc Nông lấy. Nhưng… có một điều kiện.”

“Điều kiện gì ạ?” Thúy Nhi hỏi ngay.

Lý Ngọc Đường khẽ cong môi, nụ cười nhàn nhạt khiến hắn càng thêm tuấn mỹ: “Đừng giết ả. Hãy để ả sống, sống trong nhục nhã. Chết? Quá dễ dàng cho ả rồi.”

Thúy Nhi rùng mình, trong lòng có một giọng nói cho nàng ta biết: “Nhị thiếu gia này không phải người tốt!” Nhưng giọng nói đó lập tức bị đè nén bởi thù hận và tham vọng.

“Vâng! Xin thiếu gia yên tâm, nô tì nhất định sẽ khiến ả sống không bằng chết, cả đời sống trong nhục nhã!” Nàng ta nghiến răng nghiến lợi.

Lý Ngọc Đường liếc nhìn nàng ta, nở nụ cười: “Được. Bản thiếu gia chờ tin tốt của ngươi.”

Nụ cười ấy khiến Thúy Nhi mê mẩn, nàng ta bước ra khỏi phòng trong trạng thái mơ màng, đến mức đâm vào cây cũng không thấy đau.

Trong phòng, người mặc áo trắng kia chưa từng xem nàng ta là gì, chỉ một lòng tính toán làm sao đối phó với cha mình.

Lại nói về thôn Tô gia.

Xe ngựa của Lý phủ đã chở Tô Hạo rời đi. Giang thị bị tát một cái thật mạnh, giờ đang vừa khóc vừa gào, tiếng kêu than vang vọng cả nhà. Hai người làm công được thuê chẳng hề bận tâm, cứ vui vẻ làm việc trong sân, vừa làm vừa nghe bà ta khóc, miệng còn cười hì hì.

Giang thị cũng chẳng phải kẻ ngu ngốc, sớm đã cảm thấy ánh mắt chê cười của người khác, ở trong nhà cũng không ở nổi, liền vừa khóc vừa chạy ra ngoài tìm người kể khổ.

Giang thị vốn là kẻ đàn bà chanh chua, thường ngày dựa vào việc nhà mình không làm ruộng mà buôn bán, thì tỏ vẻ ta đây cao quý, vênh váo chẳng coi các phụ nhân trong thôn ra gì, luôn cho mình là mệnh phụ phu nhân cao cao tại thượng. Bởi vậy, trong thôn, từ các cô nương đến các phụ nhân đều không ưa bà ta, kẻ duy nhất có thể trò chuyện cùng bà ta, chính là vợ của Vương Nhị Lại – Lưu thị. Hai người đúng là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", cá mè một lứa, tâm tính đều xấu xa như nhau.

Lưu thị cũng hận Tô Liên Y thấu xương. Nếu không vì tiện nhân Tô Liên Y đánh Triệu Đại Thiết, thì phu quân bà ta sao lại kết thù với Tô Phong? Nếu không kết thù, sao lại bị Tô Phong đánh cho một trận? Còn nhà bà ta, sao lại bị Tô Bạch tới đập phá? Tất cả đều do con tiện nhân Tô Liên Y mà ra!

Hai ả đàn bà tụ lại một chỗ, kẻ khóc người dỗ, rồi cùng nhau nghiến răng nghiến lợi, chửi rủa sau lưng không ngớt, độc ác đến mức chỉ thiếu điều làm một con dối rồi dùng kim đâm xuyên bụng để nguyền rủa.

Xe lừa đi vào thôn, trước tiên đưa Tô Liên Y về đến cửa nhà, sau đó mới quay lại xưởng rượu.

Tô Liên Y vừa bước vào sân, liền trông thấy Đại Hổ từ trong bếp đi ra, trên tay bưng mâm cơm và mấy món thức ăn còn lại từ bữa sáng.

Tô Liên Y đón lấy mâm từ tay hắn, đưa lên ngửi thử, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại: “Đừng ăn nữa, có mùi chua rồi.”

Đại Hổ cũng nhận ra điều đó, nhưng cười nói: “Không sao đâu.”

Tô Liên Y xoay người, dứt khoát đổ thức ăn vào thùng rác bên bếp, giọng nghiêm nghị:

“Sao lại không sao? Đồ ăn để chua rồi, ăn vào dễ sinh bệnh, nhẹ thì đau bụng, nặng thì cũng có thể sinh ra bệnh chứng nặng hơn, thậm chí có thể gây ung thư.”

“Ung thư… là bệnh gì?” Đại Hổ ngẩn ra hỏi.

“Là một loại bệnh hiểm nghèo.” Tô Liên Y đáp, vừa nói vừa múc nước từ chum bên cửa rửa tay sạch sẽ, sau đó đi vào bếp.

Nàng còn vừa đi vừa nói, giọng có chút trêu chọc: “Ngươi muốn ăn một mình à? Cũng chẳng đợi ta về cùng ăn cơm.”

Từ khi phá được mưu kế của Lý Ngọc Đường thì tâm trạng của nàng tốt lên nhiều, hôm nay lại càng nhẹ nhõm, nên cũng buông lời đùa vui.

Đại Hổ lập tức đỏ mặt, lúng túng đáp: “Không… không phải vậy. Ta tưởng ngươi đã dùng bữa ở huyện thành rồi.”

Tô Liên Y mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Đồ ăn bên ngoài sao bằng cơm nhà được? Ta ăn thế nào cũng không yên tâm.”

Ngữ điệu tuy là nhẹ nhàng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

Vốn là người từng làm trong ngành y, Tô Liên Y vẫn giữ sự cẩn thận khắt khe với chuyện ăn uống. Dù thời cổ đại này chưa có dầu bẩn, nhưng cũng chẳng thể đảm bảo thức ăn sạch sẽ vệ sinh. Ai biết đầu bếp có rửa rau kỹ không, có rửa tay sau khi đi nhà xí hay không?

“Ừ.” Đại Hổ đáp một tiếng, tâm tình bỗng dưng phơi phới, trông thấy chum nước trong sân đã vơi gần nửa, bèn vác đòn gánh ra ngoài lấy nước.

Vừa ra khỏi cổng nhà, trong lòng hắn như có thứ gì nóng rực trước ngực, bỏng rát.

Đêm làng quê yên tĩnh, trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên cao. Dưới ánh trăng, bên tán cây, trên bàn bày biện đầy đủ các món ăn mặn ngọt, màu sắc hấp dẫn, hai bát cơm trắng đặt hai bên, kèm thêm trà mát.

Cả hai ăn cơm trong im lặng. Đại Hổ không hỏi chuyện của Tô Liên Y, nàng cũng không nói gì. Một sự yên lặng lạ kỳ, mà lại hoà hợp đến lạ.

Ăn xong, Tô Liên Y đứng dậy dọn bàn, vươn tay định lấy bát trước mặt Đại Hổ. Cổ tay trắng ngần của nàng lại lộ ra, ánh lên khiến Đại Hổ không khỏi ngẩn người.

Hắn bắt đầu thấy bồn chồn, do dự mãi rồi lên tiếng: “Tô Liên Y.”

“Hử?” Tô Liên Y ngạc nhiên, vì bình thường Đại Hổ rất hiếm khi gọi cả họ tên nàng như vậy. “Có chuyện gì sao?” Nàng tò mò hỏi.

Đại Hổ cau mày như đang đứng trước một quyết định trọng đại. Khi Tô Liên Y bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn bất ngờ thò tay vào ngực áo, rút ra thứ gì đó rồi nhanh chóng đưa qua: “Cho ngươi nè.”

Tô Liên Y ngẩn người, nhìn xuống thì thấy đó là một chiếc vòng tay bằng ngọc.

Miếng ngọc này không phải loại tốt, không trong, không bóng, thậm chí còn có vết lẫn tạp chất. Có vẻ là hàng rẻ tiền. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là… sao tự dưng Đại Hổ lại tặng nàng cái này?

Tim Tô Liên Y đập thình thịch.

Thấy nàng không nhận, mặt Đại Hổ đỏ bừng: “Cái này… hôm nay có người bán hàng rong vào làng, ta thấy cái này cũng tạm nên mua về. Không phải đồ quý gì đâu…”

“Hả?” Tô Liên Y không hiểu hắn đang nói gì.

Lúc này Đại Hổ hối hận vô cùng. Biết vậy đừng có tặng. Nếu có thể quay lại, hắn thà không mua, hoặc chí ít cũng nên mua cái đắt tiền một chút!

“Thôi…” Hắn định rút tay lại lấy vòng, nhưng đúng lúc đó, người chậm hiểu như Tô Liên Y, cuối cùng cũng hiểu ra: Đây là… một người đàn ông… đang tặng quà cho nàng!?

Nàng vội giật lấy chiếc vòng, đeo lên tay: “Đã tặng rồi còn muốn lấy lại? Không dễ đâu!” Nàng nói đùa, mặt lộ vẻ tinh nghịch hiếm thấy. Không phải nàng ngốc, chỉ là đây là lần *****ên trong đời nàng được đàn ông tặng quà. Cảm giác ấy thật lạ lẫm nhưng rất tuyệt.

Cuối cùng Đại Hổ cũng thở phào, như thể cuối cùng cũng trút được gánh nặng. Nhìn vẻ mặt của Tô Liên Y, hắn yên tâm phần nào, thấy nàng không thắc mắc vì sao lại được tặng quà.

Lý do hắn tặng vòng là vì có lần nhìn thấy cổ tay trắng ngần của nàng dưới ánh trăng. Hình ảnh ấy cứ ám ảnh mãi trong đầu hắn, khiến hắn trằn trọc không ngủ được. Sau cùng, hắn nghĩ rằng là vì cổ tay nàng quá nổi bật nên mới muốn... che lại. Vậy là hắn quyết định mua vòng tặng nàng.

Đây là lần *****ên Tô Liên Y đeo trang sức. Trước kia vì đặc thù công việc, nàng rất ít khi đeo.

Dưới ánh trăng, chiếc vòng rẻ tiền ấy lại như phát sáng lấp lánh, khiến nàng càng nhìn càng thích. “Cảm ơn ngươi, Đại Hổ.” Nàng dịu dàng nói, rồi lại ngượng ngùng nhớ ra: “À mà… xin lỗi nha. Hôm trước ta đi chợ Đông Ninh, mua quà cho mọi người, mà lại quên mất ngươi.” Đương nhiên còn quên cả Giang thị nữa

“Không sao đâu, ta đi tắm đây.” Nói xong, hắn vội cầm quần áo rời khỏi sân như chạy trốn.

Trong sân chỉ còn mình Tô Liên Y đứng ngây ra dưới ánh trăng, tay vuốt vòng ngọc, môi mỉm cười, trong lòng tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào.

Bình Luận (0)
Comment