Thiên Kim Danh Y

Chương 61

Những ngày sau đó trôi qua yên bình mà bận rộn. Xưởng rượu vẫn hoạt động đều đặn, còn Tô Liên Y thì lo thu mua bọ cạp, tìm nguyên liệu bào chế, để làm rượu bọ cạp.

Nàng rất cẩn trọng: Ngoài những vị thuốc chính cần thiết, nàng còn cố ý mua thêm nhiều loại dược liệu khác, mỗi loại chỉ một ít. Tuy có hơi lãng phí nhưng như vậy sẽ khiến người ngoài không thể đoán được công thức thật sự.

Đây là mẹo gia truyền của các gia đình làm thuốc nổi tiếng thời hiện đại.

Nàng từng có bạn thân ở đại học, gia đình bạn đó là dòng họ làm nghề y lâu đời, có bài thuốc đỏ độc quyền rất nổi tiếng. Nhiều bệnh viện muốn mua lại công thức nhưng đều bị từ chối. Họ cũng dùng cách này để giấu công thức thật.

Rượu nàng dùng là rượu Tô gia. Tô Hạo định cho không, nhưng Tô Liên Y từ chối. Dù gì rượu thuốc cũng mang lại lợi nhuận cao, chẳng lẽ lại không trả tiền rượu cho ca ca mình? Chưa kể, vợ của Tô Hạo là Giang thị, cũng không phải người dễ sống chung.

Hôm đó, Tô Liên Y đi muộn, vừa tính tiền rượu với Tô Hạo xong thì trời đã tối muộn. Tô Hạo ngỏ ý đưa nàng về, nhưng nàng từ chối. Làng quê vốn an toàn, ca ca lại đã mệt cả ngày, nàng không nỡ phiền thêm. Vậy là nàng một mình đi bộ về nhà.

Thôn Tô gia chia làm hai khu. Một khu là nơi ở của gia đình Tô Phong và Tô Hạo – toàn nhà cũ san sát nhau, sân sát sân, muốn mở rộng rất khó.

Khu còn lại là nơi nhà của Tô Liên Y và Sơ Huỳnh ở là khu nhà mới, sân vườn rộng rãi hơn nhiều, nhưng cũng thưa thớt người, khá vắng vẻ.

Thời cổ làm gì có đèn đường, đêm xuống là tối đen như mực. Mặt trăng chỉ còn là một vầng khuyết yếu ớt, mấy vì sao lấp lánh cũng chỉ mang tính tượng trưng.

Trời về đêm không còn nóng bức, gió thổi hun hút, lá cây xào xạc như mưa lớn. Âm thanh rợn người ấy lấn át cả tiếng dế kêu. Thi thoảng còn có tiếng cú kêu vang, khiến không khí càng thêm đáng sợ.

Tô Liên Y không sợ ma, cũng không sợ xác chết, nhưng đêm nay lại khiến nàng cảm thấy bất an kỳ lạ, cứ như có điềm chẳng lành.

Nàng bước nhanh hơn. Chỉ cần qua được gò đất phía trước là về tới nhà.

Nhưng bất ngờ, từ hai bên bụi rậm tối om chui ra vài người. “Này cô nương, khuya vậy còn đi đâu đấy?” Một giọng cợt nhả vang lên.

Tô Liên Y ngẩng đầu nhìn, toàn là gương mặt lạ, không giống dân làng. Quay lại phía sau thì đã thấy vài người khác đứng chặn, tạo thành vòng vây. Nàng lập tức cảnh giác.

Chỉ có hai khả năng: một là bọn tội phạm lang thang; hai là có người cố tình thuê họ đến đây gây chuyện với nàng. Vì hành động quá bài bản, rõ ràng chúng đã chuẩn bị từ trước.

Lại một tên khác lên tiếng, bắt chuyện tiếp: “Đi đâu đấy? Đêm hôm thế này chắc là trốn đi gặp tình nhân rồi!”

Cả bọn phá lên cười đầy tục tĩu.

Tô Liên Y không nói gì, cố ép mình bình tĩnh để tìm cơ hội thoát thân.

“Ơ kìa, sao không nói gì? Hay bị chúng ta nói trúng rồi?” Một tên trêu chọc.

Nàng không ngu đến mức đôi co với lũ du côn. Nàng chỉ chờ thời cơ. Chỉ cần chúng hơi sơ hở, nàng sẽ lập tức phá vòng vây, chạy về phía nhà. Nếu gần nhà, chắc Đại Hổ sẽ nghe thấy tiếng.

Ngay lúc cả bọn đang cười hả hê, ánh mắt Tô Liên Y chợt sắc lại. Nàng bất ngờ lao lên như mũi tên, chân đạp mạnh xuống đất, bật cao hơn một mét rồi tung một cú đá thẳng vào mặt tên đứng trước. Hắn rú lên một tiếng rồi ngã vật ra đất.

Phải biết rằng, tuy là phụ nữ nhưng Tô Liên Y là cao thủ Taekwondo đai đen, không phải dạng vừa. Dù một mình đấu lại nhiều người là điều không thực tế, nhưng nếu đánh tay đôi, nàng hoàn toàn không ngán ai.

Vừa có cơ hội, Tô Liên Y lập tức quay người bỏ chạy. Nhưng còn chưa kịp vui mừng, thì bất ngờ bị vấp phải một sợi dây trên mặt đất, ngã nhào xuống. Giây phút ấy, nàng dám chắc một điều: Đám người này là có chuẩn bị từ trước, đã tính trước khả năng nàng sẽ bỏ chạy nên mới giăng bẫy như vậy.

Cả bọn nhanh chóng nhận ra, lập tức nhào đến khống chế nàng, ép chặt xuống đất. Tên bị nàng đá trúng chính là tên cầm đầu, nằm lăn ra đất phun đầy máu kèm theo tận sáu cái răng rơi ra. Đủ thấy cú đá vừa rồi của Tô Liên Y mạnh đến mức nào.

“Con khốn kiếp này, tụi mày chơi nó tới chết cho tao!” Hắn vừa ôm miệng vừa rít lên giận dữ.

Tô Liên Y bị ngã mạnh, giờ lại bị mấy tên đàn ông khỏe lấn lướt đè chặt, trong lòng chỉ thấy lạnh toát. Phen này thật sự khó mà thoát. Nàng nghiến răng, thầm hận tên Lý Ngọc Đường, kẻ bỉ ổi dám thuê người hại nàng. Nếu hôm nay nàng còn mạng, nhất định phải trả thù bằng được!

Đám côn đồ được lệnh, lập tức bắt đầu xé rách quần áo nàng. Tô Liên Y cũng không còn giữ gìn thể diện, mở miệng hét lớn cầu cứu.

“Ha ha…” Tên bị hở miệng vì răng gãy cười khẩy: “Ngươi cứ hét đi, lát nữa sẽ có người đến ngay thôi!”

Lúc này cô hoàn toàn chắc chắn đám người này được ai đó thuê đến. 

Một lát nữa sẽ có người tới? Là ai? Là Lý Ngọc Đường? Không, hắn sẽ không đích thân tới tận đây giữa đêm. Vậy thì người sắp đến, chắc chắn là tay sai của hắn trong thôn Tô gia.

Ngay khi quần áo nàng bị xé gần hết, lưng bắt đầu thấy lạnh, thì bất ngờ một bóng người từ xa lao tới.

Tô Liên Y ngừng hét, ngẩng đầu lên nhìn. Là một dáng người quen thuộc, cao lớn vạm vỡ, vừa nhìn thấy thôi đã khiến nước mắt cô dâng lên – bao nhiêu kiên cường trong phút chốc sụp đổ: “Đại Hổ, cứu ta!”

Đúng vậy, người vừa đến là Đại Hổ.

Thấy chỉ có một người, lũ côn đồ có vẻ yên tâm. Một tên bước lên cảnh cáo: “Này thằng kia, biết điều thì cút đi, đừng xía mũi vào chuyện không liên quan.”

Đại Hổ không nói một lời, xông lên đánh thẳng. Cú đấm như búa tạ giáng xuống khiến tên côn đồ rú lên đau đớn. Hắn có võ công, lại sức vóc phi thường, hoàn toàn chiếm thế áp đảo. Bọn kia không kịp phản kháng, chỉ có thể lãnh đòn. Chỉ trong chốc lát, tất cả đã nằm la liệt dưới đất.

Lúc này, váy của Tô Liên Y không sao, nhưng áo đã bị xé tả tơi, chiếc yếm xanh bên trong lộ ra. Đại Hổ lập tức quay người đi, tránh ánh mắt.

“Đại Hổ, mau cởi áo ngoài đưa cho ta, nhanh lên!” Tô Liên Y vội vàng nói.

Đại Hổ phản ứng rất nhanh, cởi ngay áo khoác, choàng lên người nàng. Tô Liên Y vội vã mặc vào, che lớp áo rách bên trong, không để lộ chút nào.

Tấm áo vẫn còn hơi ấm và mùi quen thuộc của Đại Hổ, khiến nàng hơi sững lại. Một cảm giác an toàn mãnh liệt ùa đến, nàng không dám nghĩ đến cảnh tượng vừa xảy ra nữa.

Đúng lúc ấy, từ xa có ánh đuốc sáng rực, một nhóm người đang chạy tới.

Tô Liên Y lập tức điều chỉnh cảm xúc, thu lại vẻ bối rối, khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày. Nàng phủi bùn đất bám trên váy, nhưng vì lúc ngã quá mạnh, đất cát bám sâu vào vải, không thể làm sạch ngay. Nàng ngẩng đầu nhìn Đại Hổ, chợt nảy ra một ý, liền nhào vào lòng hắn.

“Ôm chặt ta vào.” Nàng khẽ nói.

Đại Hổ hiểu ý, tuy hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn làm theo. Tay hắn run nhẹ, không dám siết mạnh, chỉ sợ làm nàng đau. Như thể ôm một món đồ dễ vỡ.

Cảm giác an toàn ấy lại tràn về lần nữa. Tô Liên Y áp mặt vào ngực hắn, nghe nhịp tim vững vàng mà mạnh mẽ, lòng bỗng dâng lên một ý nghĩ mơ hồ, không hợp lý chút nào: phải chi có thể mãi mãi ở trong vòng tay này.

Nàng cũng là phụ nữ. Nàng cũng biết sợ hãi.

Lúc ấy, đám người cầm đuốc đã tới nơi, là dân làng thông Tô gia. Dẫn đầu chính là tên Vương Nhị Lại.

“Có chuyện gì thế này? Mấy người đang nằm đất kia là ai?” Hắn hỏi ra vẻ chính nghĩa.

Tô Liên Y lạnh lùng cười khẩy, vẫn tựa vào lòng Đại Hổ, quay lưng lại với mọi người: “Vương Nhị Lại, đầu óc ngươi có vấn đề à? Chính ngươi lấy cớ gì đó kêu mọi người tới, sao giờ lại giả vờ không biết?”

Mọi người xung quanh không khỏi sững sờ. Vừa nãy chính Vương Nhị Lại đánh trống khua chiêng kêu gọi dân làng đến "cứu" Tô Liên Y, bảo rằng nàng bị một đám côn đồ làm nhục.

Nếu chuyện này xảy ra cách đây một tháng, có lẽ cả làng sẽ vỗ tay ăn mừng. Nhưng bây giờ thì khác, Tô Liên Y không những không gây rối, mà còn giúp người. Nàng thu mua bọ cạp, đem lại tiền bạc cho dân làng. Nàng đúng là thần tài sống, ai mà chẳng quý, ai chẳng muốn bảo vệ. Vậy nên nghe có chuyện, cả làng mới hớt hải chạy đến như thế.

Nói đi cũng phải nói lại, Vương Nhị Lại vừa hô hào rằng nàng bị hại, giờ lại đứng đây hỏi mấy tên đó là ai.

“Lão Vương nhà ta hỏi ai dám làm nhục ngươi để đòi lại công đạo cho ngươi. Tô Liên Y, ngươi đúng là chẳng biết tốt xấu!” Vương Nhị Lai còn chưa kịp phản ứng. Lưu thị, vợ hắn đã bắt đầu la hét.

“Bị làm nhục?” Tô Liên Y lạnh lùng nhếch mép: “Lưu thị, bà dùng mắt nào thấy ta bị làm nhục? Hay là già đến nỗi mắt mờ, nhìn không rõ nữa rồi?”

Phụ nữ vốn sợ nhất bị chê già, huống chi là Lưu thị, ngày nào cũng bôi trát phấn son, nghe vậy thì tức đến run người: “Vậy ngươi nói thử, nửa đêm nửa hôm không ngủ, ngươi ra đây làm gì?”

“Ta với Đại Hổ hẹn hò dưới trăng, tình cảm mặn nồng, mắc mớ gì tới bà?” Tô Liên Y quay đầu liếc Lưu thị một cái sắc lẹm.

Có người trong đám đông bắt đầu lên tiếng bênh vực Tô Liên Y: “Này, Vương Nhị Lại, Lưu thị, hai người lo sống cho tử tế đi, xen vào chuyện riêng người ta làm gì?”

Người khác cũng hùa theo, ồn ào một trận.

Lúc này Vương Nhị Lại mới thấy có gì đó sai sai, vội la lên: “Không đúng! Rõ ràng ta thấy ngươi bị tụi kia làm nhục, không thể sai được!”

Nói rồi, hắn cúi xuống thúc vào tên lưu manh còn đang lăn lộn vì đau: “Này, mấy người vừa rồi có làm nhục Tô Liên Y không?”

“Ha ha ha ha...” Một tràng cười giòn tan vang lên từ miệng Tô Liên Y: “Chuyện ta có bị làm nhục hay không, cũng phải báo cáo cho ngươi quyết à, Vương Nhị Lại? Ta còn nể mặt nên không nói thẳng. Chứ nếu không quen ngươi, ta đã nghi ngươi là đồng bọn của lũ này rồi đó!”

Vương Nhị Lại cuống lên, vội vàng lùi lại, ra vẻ chối bỏ quan hệ: “Đừng vu oan! Ta không quen biết bọn chúng! Ta thấy tận mắt chúng làm nhục ngươi!”

“Ôi trời, buồn cười thật! Ngươi nghĩ mọi người đều là đồ ngốc sao?” Tô Liên Y vẫn giữ giọng thản nhiên, chậm rãi nói: “Cả người ta lành lặn nguyên vẹn, mà ngươi nói ta bị mấy kẻ đang nằm rên rỉ dưới đất làm nhục? Ngươi nói vậy là coi cả làng này là ngu hết hả?”

Lưu thị đảo mắt một vòng, chợt cười khẩy, kiếm chuyện tiếp: “Mồm miệng thật giảo hoạt, vậy ngươi nói xem, tại sao lại mặc áo của Đại Hổ? Còn đồ của ngươi đâu?”

“Trời đêm se lạnh, phụ nữ hay bị lạnh bụng. Đại Hổ nhà ta cởi áo cho ta giữ ấm, có gì sai?” Tô Liên Y đáp trả gọn ghẽ.

Lời này vừa hợp lý vừa hợp tình, Lưu thị không thể bắt bẻ được. Nhưng nhớ tới túi bạc mà nha hoàn Lý gia đưa, bà ta nhất định phải bôi nhọ danh tiếng của Tô Liên Y, hòng biến nàng thành đứa không ra gì!

Thấy tình thế thay đổi, Lưu thị lập tức bẻ lái, dù kế hoạch không giống ban đầu nhưng mục đích vẫn là một: “Tô Liên Y, ngươi còn biết xấu hổ không? Đạo đức, nữ đức ngươi biết là gì không? Nửa đêm nửa hôm rủ đàn ông ra ngoài, không ra thể thống gì! Ngày xưa nương ngươi dạy ngươi kiểu đó hả?”

Vốn dĩ Tô Liên Y còn muốn đùa thêm vài câu, nhưng vừa nghe đến câu cuối “nương ngươi dạy ngươi kiểu đó hả”  thì cả người nàng chợt lạnh đi. Đó là điều nàng không thể chịu đựng được, là giới hạn cuối cùng trong lòng nàng.

Người đã khuất là lớn nhất, huống chi lại là mẫu thân của nàng. Dù chưa từng gặp mặt, cũng chẳng có tình cảm, nhưng đó là thân mẫu của nàng, tuyệt đối không thể để người khác vũ nhục!

Tô Liên Y vốn là người hiền lành, nhưng không phải kẻ dễ bị bắt nạt. Nếu ai ép nàng đến đường cùng, nàng tất sẽ tàn độc hơn bất kỳ ai!

“Lưu thị.” Giọng nói của Tô Liên Y lúc này đã không còn vẻ lười nhác như thường ngày, mà lạnh lẽo thấu xương. Ánh trăng mờ ảo rọi xuống gương mặt nàng, khiến người đối diện bất giác rùng mình. Nhưng ngay sau đó, nàng khẽ cười, nụ cười yêu mị như một đóa hoa độc rực rỡ trong đêm: “Ta là chính thê danh chính ngôn thuận của Đại Hổ, chúng ta thân mật ngoài trời có gì sai trái? Ngược lại, thật đáng thương thay cho Lưu thị ngươi, không vừa ý Vương Nhị Lại lại còn phải giả vờ yêu mến. Còn với Triệu Đại Thiết thì lén lút mờ ám, chẳng dám nói trắng ra. Cũng đúng thôi, Triệu Đại Thiết trẻ trung cường tráng, sao có thể sánh được với một lão già vô dụng như Vương Nhị Lại?”

Mọi người xung quanh lập tức xôn xao.

“Ngươi… ngươi… ngươi vu khống!” Lúc này, sắc mặt Lưu thị đỏ bừng như tôm luộc.

“Nếu không có chuyện gì, thì sao mặt ngươi lại đỏ lên? Ngươi thường ngày không phải rất giảo hoạt lanh lợi hay sao?” Tô Liên Y nở nụ cười nhạt, vẫn tựa trong lòng Đại Hổ, bộ dáng vô cùng thân mật. Mà người tinh ý sẽ dễ dàng nghe ra, tiếng tim trong ngực của Đại Hổ càng lúc càng đập mạnh.

Về phần quan hệ giữa Lưu thị và Triệu Đại Thiết, thật ra chẳng có gì cả.

Nhưng Lưu thị là hạng đàn bà lẳng lơ, gặp nam tử trẻ tuổi là liền bày trò quyến rũ. Nghe nói, trước kia ả còn từng ve vãn Tô Phong, thậm chí còn thầm thương trộm nhớ cả Tô Bạch. Còn Triệu Đại Thiết vốn là kẻ ngay thẳng chất phác, ai nói gì cũng tin là thật.

Không có gì thì sao? Ở thời hiện đại muốn luận tội còn cần bằng chứng, nhưng ở thời cổ, xã hội phong kiến chính là nơi khiến người ta sợ hãi vì lời đồn. Chỉ một câu nói, một câu giễu cợt, cũng có thể ***** danh tiết một nữ tử. Chỉ cần một lời ám chỉ, đã đủ đẩy đối phương vào hố sâu không lối thoát.

Chính vì thế, nữ tử thời xưa mới cẩn thận giữ mình, không tùy tiện qua lại với nam nhân. Còn Lưu thị thì sao? Vương Nhị Lại và Triệu Đại Thiết thường ngày hay qua lại, Lưu thị lại chẳng hề né tránh, thân mật chẳng khác chi tình nhân. Thường lui tới bên bờ nước, sao tránh khỏi có ngày ướt chân?

“Ta… ta không có!” Lưu thị luống cuống nói, mặt tái nhợt.

Tô Liên Y cười lạnh: “Nếu thật sự không có, thì ngươi cuống quýt làm gì? Sao lại nói lắp? Ngươi chẳng phải rất giỏi cãi hay sao?”

Vương Nhị Lại từ lâu đã không vừa mắt sự lẳng lơ của vợ mình, nay nghe thế thì giận đến bốc hỏa, không nói lời nào liền trở tay tát cho Lưu thị một cái nảy lửa, đánh bà ta ngã lăn ra đất.

“Hừ.” Hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay bỏ đi không quay đầu lại.

Lưu thị lập tức bò dậy, nước mắt nước mũi đầy mặt, vội vã chạy theo sau vừa khóc vừa gọi:

“Lão gia! Thiếp không có… thiếp thật sự không có mà…”

Tiếng khóc nỉ non dần dần tan vào trong bóng đêm…

Người gọi dân đến đã bỏ đi, chỉ còn lại một đám người bị gọi đến đứng ngẩn ra như tượng, không biết phải làm sao cho phải.

Tô Liên Y liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhàn nhạt nói: “Mọi ngươi cũng thật là, từng ấy nam nhân cao lớn đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà nghe gió là mưa. Về sau nếu có việc làm ăn tốt, sao ta còn có thể yên tâm giao phó cho các vị?”

Giọng điệu nàng trở lại bình thản như thường ngày, thong thả nói ra, nhưng lại khiến người nghe áp lực như núi đè.

Dân làng ai nấy đều run rẩy, sợ hãi vô cùng, trong lòng hối hận không thôi, chỉ lo Tô cô nương không thu mua bọ cạp nhà mình nữa, liền rối rít cúi đầu nhận lỗi.

Tô Liên Y thấy vậy, chỉ nhàn nhạt dọa dẫm họ một chút cho bõ tức, rồi khẽ nói: “Thôi được rồi, đúng lúc mọi người đến, đem mấy tên nằm dưới đất kia trói lại, lôi ra đầu làng trói ba ngày ba đêm đi. Ai bảo bọn chúng không có mắt, dám quấy rầy ta và phu quân ta ân ái?”

Câu nói đơn giản, nhẹ nhàng mà dứt khoát, cũng thuận tay chỉ rõ lý do bọn kia bị đánh là do quấy rối việc riêng tư của nàng và Đại Hổ.

“Dạ, dạ, Tô cô nương yên tâm, đêm khuya gió lớn, người cứ nghỉ ngơi sớm đi, chuyện này giao cho chúng ta là được!” Một đám người tranh nhau đáp lời, vâng vâng dạ dạ.

“Ừm, đa tạ mọi người.” Tô Liên Y mỉm cười, khẽ cúi đầu rồi kéo lấy Đại Hổ – người nãy giờ vẫn đứng ngơ ngẩn – cùng trở về nhà.

Vừa rồi nàng sợ trên vạt áo váy bị dính bùn nhơ, bị người khác lấy làm nhược điểm, nên cứ dính chặt vào Đại Hổ mà đứng. Bây giờ đã quay lưng về phía đám người, cũng không cần tiếp tục dựa vào hắn nữa.

Tất cả những gì xảy ra trong đêm nay khiến Đại Hổ kinh ngạc đến ngây người. Đây rốt cuộc là một nữ tử thế nào? Trầm tĩnh, điềm đạm, kiên cường, trí tuệ… Hắn cảm nhận được lúc nàng nép vào lòng mình, thân thể nàng vẫn khẽ run, nhưng nàng vẫn ứng đối đâu ra đấy, không để ai nắm được sơ hở.

Bóng dáng nàng mảnh khảnh, cao gầy, bước đi dưới ánh trăng nhàn nhạt ấy, lại khiến lòng hắn thoáng chùng xuống, một cảm giác cô đơn đến lạ. Vì sao hắn lại có ảo giác đó? Tô Liên Y rõ ràng có phụ thân, có huynh đệ, nào có gì gọi là cô đơn?

Đại Hổ đâu biết, người chiếm giữ thân xác này đã đổi, linh hồn giờ đây chẳng thuộc về thế giới này. Nàng thực sự không có điểm tựa, không người quen, không vật quen thuộc. Trong thế gian này, nàng là kẻ xa lạ, hoàn toàn cô độc.

Cũng bởi vậy, nàng mới tham luyến cảm giác an toàn toát ra từ người Đại Hổ.

“Ngươi không sao chứ?” Vừa bước vào sân, Đại Hổ liền hỏi.

Tô Liên Y khựng lại, ngẩng đầu nhìn trời đêm, khẽ thở ra một hơi thật dài. Nước mắt tràn ra khóe mắt, nhưng cuối cùng vẫn bị nàng mạnh mẽ ép trở lại.

“Có thể… ôm ta một cái không?” 

“Hả…?” Đại Hổ ngẩn người.

Tô Liên Y quay lại, đối diện hắn, đôi mắt đẹp đỏ hoe, đôi tròng đen thường ngày trầm ổn lúc này phủ đầy hơi nước, sóng sánh như ngọc. Đầu mũi đỏ bừng, khiến người ta không đành lòng.

“Ôm ta… như vừa rồi ngươi đã làm, được không?”

“Được.” Đại Hổ đáp không chút do dự. Giờ bảo hắn vì nàng mà chịu một đao, hắn cũng cam tâm tình nguyện, huống chi chỉ là một cái ôm? Dù vậy, chính bản thân hắn cũng chẳng hiểu rõ, vì sao mình lại muốn làm tất cả những điều đó cho nàng.

Tô Liên Y vòng tay ôm người mình, Đại Hổ liền vòng tay ôm trọn lấy nàng từ bên ngoài. Nàng tham lam hơi ấm từ thân thể hắn, quyến luyến hương thơm nhàn nhạt trên người hắn. Giá như… Đại Hổ chỉ là một thôn phu bình thường, không mang theo bất cứ thân phận gì, thì tốt biết bao…

Tâm trạng dần ổn định lại, Tô Liên Y vươn tay khẽ đẩy nhẹ Đại Hổ ra. Hắn lập tức buông tay. Nàng quay người bước vào trong phòng, chẳng bao lâu sau đã thay một bộ y phục sạch sẽ, còn đem áo khoác trả lại cho Đại Hổ.

Đại Hổ phát hiện, nàng không chỉ thay quần áo mới, mà mái tóc cũng đã được chải lại gọn gàng. Tay nàng còn mang theo hai túi vải.

“Ngươi định đi đâu sao?”

“Ừm.” Nàng gật đầu: “Ngươi có thể cùng ta đi một chuyến không?”

“Đi đâu?” Đại Hổ vừa hỏi, vừa vội vàng khoác áo vào, buộc dây lưng cẩn thận. Nhưng mùi hương lưu lại trên áo khiến đầu óc hắn lại chao đảo.

Ánh mắt Tô Liên Y nhìn về phía khu nhà cũ, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười lạnh lùng.

“Đi tìm vài kẻ… tính sổ cho rõ ràng.”

Bình Luận (0)
Comment