Thiên Kim Danh Y

Chương 62

Nhà Tô Phong.

Tô Bạch đang cuộn mình ngủ say như heo mập thì bên ngoài chợt vang lên tiếng đập cửa ầm ầm. Tuy rằng thân hình mập mạp, nhưng từ nhỏ đã ngủ không sâu giấc, hắn lập tức bừng tỉnh, trên mặt đầy vẻ bực dọc.

“Là kẻ nào đấy? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, lại tới cửa nhà ông đây đập cửa à?” Vừa lẩm bẩm chửi rủa, hắn vừa mặc áo trong, dụi dụi mắt rồi ra mở cửa, định bụng tiếp tục mắng thì vừa thấy người ngoài cửa, lập tức nuốt luôn lời chửi vào bụng, trên mặt nở nụ cười lấy lòng.

“Tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây? Có chuyện gấp gì sao?”

Đứng ngoài cửa chính là Tô Liên Y và Đại Hổ.

“Mặc đồ vào, theo ta đi một chuyến.” Tô Liên Y lạnh nhạt nói.

Tô Bạch ngẩn người, đưa tay gãi đầu, hỏi: “Tỷ, là có chuyện gì vậy?”

Tô Liên Y lạnh lùng liếc về phía nhà Vương Nhị Lại: “Vừa rồi, tỷ đây suýt nữa bị một đám ác nhân làm nhục. May mà Đại Hổ kịp thời tới cứu, bằng không hậu quả khó mà tưởng tượng. Giờ phải đi tìm bọn chúng tính sổ.”

Tô Bạch trợn to hai mắt, cơn buồn ngủ bay sạch không còn một mảnh, kinh hãi lẫn phẫn nộ cùng trào dâng. Bộ dạng uể oải ban nãy đã chẳng còn: “Khốn kiếp! Là đứa nào to gan lớn mật, dám động vào tỷ tỷ của ta? Khốn kiếp, lão tử lột da hắn!”

Tô Liên Y đáp, giọng lạnh hơn hàn sương: “Còn ai vào đây nữa? Vương Nhị Lại!”

Tô Bạch thoáng sững người, rồi chợt nhớ lại vừa rồi khi đang say giấc thì nghe bên ngoài có người đánh trống gõ chiêng gây náo loạn, hình như chính là Vương Nhị Lại.

“Tỷ, có phải... khoảng một canh giờ trước, Vương Nhị Lại dẫn theo một đám người đi về phía ấy không? Ta có nghe tiếng hắn gọi người, nhưng nào ngờ lại là... Tỷ! Tỷ có bị thương không?” Giọng Tô Bạch đầy lo lắng.

Tô Liên Y nhìn ra được sự quan tâm ấy là thật lòng, lòng nàng cũng chợt ấm lại, sát khí trong mắt dịu đi vài phần: “Ừ, không sao, chỉ là kinh hãi một phen. Mau thay y phục, trên đường ta sẽ kể rõ mọi chuyện.”

“Dạ.” Tô Bạch gật đầu, không còn bộ dạng lề mề như thường ngày nữa, xoay người chạy vào nhà, chớp mắt đã mặc xong quần áo, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ chậm chạp khi giúp Tô Liên Y dọn dẹp lúc trước.

“Tỷ, có cần gọi cha không?”

Tô Liên Y lắc đầu: “Không cần. Ban ngày cha đã mệt nhọc vì nấu rượu, hơn nữa chuyện này... phải xử lý âm thầm.”

“Ta hiểu rồi.”

Ba người khóa cửa sân, men theo đường tối mà thẳng tiến tới nhà Vương Nhị Lại. Trên đường đi, Tô Liên Y đem hết thảy sự tình xảy ra khi nãy kể lại cho Tô Bạch nghe. Nghe xong, mắt Tô Bạch liền đỏ ngầu, lửa giận xông thẳng lên đầu, hận không thể lập tức lao tới liều mạng với đối phương. Thế nhưng hắn bị Tô Liên Y dặn dò nhiều lần, không được manh động, phải nghe theo lệnh mà hành sự.

Tô Bạch đã quen tỷ tỷ mình thay đổi hơn một tháng nay rồi. Giờ đây việc gì có tỷ ra tay xử lý, chắc chắn là thỏa đáng, nghe theo tỷ thì chẳng sai vào đâu được.

Bọn họ không hay biết, người đi cùng bên cạnh tuy một lời chẳng nói, nhưng đôi mắt cũng đã đỏ rực, hàm răng nghiến ken két, hai nắm đấm to như chày giã gạo siết chặt, khí sát phóng ra lạnh lẽo dọa người, còn đáng sợ hơn cả bóng đêm.

Chẳng bao lâu sau, ba người đã tới trước nhà Vương Nhị Lại.

Tô Liên Y quan sát quanh sân, nơi vách tường có chỗ thấp, liền chỉ tay nói: “Một lát nữa ta lên trước, sao đó là Tô Bạch, Đại Hổ đoạn hậu. Nếu Tô Bạch không trèo nổi, thì Đại Hổ ngươi hỗ trợ một tay.”

Tô Bạch mặt đỏ như gấc, trong lòng lần đầu nảy sinh ý muốn giảm cân: “Tỷ yên tâm, ta nhất định trèo qua được. Không thể mất mặt như vậy được!”

Đại Hổ không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Tô Liên Y vén tay, đưa tay túm lấy vạt váy dài, nhét gọn vào đai lưng, đôi chân thon trắng nõn như cành ngó sen hiện ra dưới ánh trăng.

Mặt Đại Hổ lập tức đỏ bừng, vội vàng quay mặt đi, còn Tô Bạch thì trợn tròn mắt, vung tay béo múp đầy phản đối: “Tỷ! Mau thả váy xuống, như vậy là trái với phép tắc nữ nhi đó!”

Tô Liên Y bật cười, đưa mắt liếc hắn một cái, nhẹ giọng mắng yêu: “Ngươi thì biết gì là phép tắc? Nơi đây không có người ngoài, không sao. Váy dài thế kia, làm sao mà trèo tường được?”

Nói đoạn, không đợi Tô Bạch kịp phản ứng, Tô Liên Y lui về sau mấy bước, sau đó phóng người lao lên, thân hình cao dong dỏng như cây trúc vươn thẳng, tay phải chống lên đỉnh tường, cả người nhẹ nhàng như báo săn vọt qua. Mũi chân khẽ điểm đất, một loạt động tác liền mạch hoàn hảo không phát ra chút thanh âm nào.

Tô Bạch trợn tròn mắt nhìn, tựa như ngây dại: Đây… đây thật là tỷ tỷ của hắn sao?

Ngay cả Đại Hổ cũng thầm than một tiếng trong lòng: “Quả là nữ anh hùng, không kém gì nam nhi!”

Tiếp theo đến lượt Tô Bạch, hắn cũng muốn trổ tài một phen, làm chói mắt hai người kia. Nào ngờ chạy thử vài lần, đến trước tường lại chùn chân, do dự không dám nhảy. Cuối cùng khiến Tô Liên Y mất hết kiên nhẫn, giục: “Nhanh lên, trời sắp sáng rồi!”

Tô Bạch phụng phịu bĩu môi, bắt đầu trèo tường. Chân hắn vốn chẳng ngắn, nhưng vì thân thể quá mập, toàn thịt là thịt, nên vụng về không sao leo nổi.

Đại Hổ thấy vậy thì bước tới, một tay túm lấy đai lưng hắn, cơ bắp nơi cánh tay gồng lên, dễ như nhấc một con heo con, liền hất Tô Bạch qua bên kia tường. Sau đó hắn cũng nhún người, nhẹ nhàng lướt qua, động tác gọn gàng dứt khoát.

Cửa nhà Vương Nhị Lại không cài then. Ba người nhẹ tay đẩy cửa, rồi lặng lẽ bước vào trong.

Tô Liên Y lập tức hạ lệnh: “Đại Hổ, ngươi khống chế lấy Vương Nhị Lại, bịt miệng hắn lại, đừng để hắn kêu lên.” Nói xong, nàng quay sang nhìn Tô Bạch, giọng tuy nhẹ nhưng đầy uy nghi: “Ngươi khống chế Lưu thị, cũng đừng để ả la hét.”

Tô Bạch nghe vậy thì khó chịu ra mặt: “Tỷ, nam nữ khác nhau, sao có thể để ta động thủ với Lưu thị được?” Tuy hắn và Tô Phong đều là hạng lưu manh lêu lổng, nhưng vẫn có vài phần quy tắc.

Tô Liên Y lập tức quát khẽ: “Bớt nói nhảm! Ta bảo làm thì cứ làm cho xong!”

Kỳ thực trong lòng nàng có chút tư tâm. Nàng không muốn để Đại Hổ chạm vào Lưu thị. Vì sao à? Chính nàng cũng chẳng rõ, nhưng trong lòng lại không muốn thế!

Về phần Vương Nhị Lại, tuy không thật sự tin Lưu thị và Triệu Đại Thiết tư thông, nhưng lúc đó giận dữ mất mặt, lại thêm Lưu thị ngày thường ăn mặc lả lơi không đứng đắn, liền tát cho ả một bạt tai.

Sau đó hắn quay lưng bỏ đi, kỳ thực là tìm đường rút lui. Trong lòng hắn biết rõ mưu kế đêm nay tám chín phần đã thất bại, trước kia tuy biết Tô Liên Y không dễ chọc, nhưng không ngờ nàng lợi hại đến vậy. Thôi thì lủi về nhà trước cho an toàn, khỏi phải gánh hậu quả quá lớn.

Sau khi Lưu thị về tới nhà, bèn dịu giọng dỗ dành Vương Nhị Lại, lại rót cho hắn bình rượu nóng, làm hai món nhắm, nói mấy lời ngon ngọt, khiến hắn cũng dần nguôi giận mà tha cho ả.

Lúc này trong phòng, hai kẻ kia đang ***** ôm nhau ngủ say trên giường. Dù Lưu thị đã già, nhưng tay nghề trên giường lại chẳng tệ chút nào.

Đại Hổ vừa mở cửa liền lao thẳng vào, chẳng nói chẳng rằng, giật mạnh chăn gối, mấy động tác liền trói chặt Vương Nhị Lại như bánh chưng. Vương Nhị Lại đang định há mồm gào lên thì Đại Hổ tiện tay vơ bừa một vật trên giường, nhét vào miệng hắn. Mùi hôi xộc lên nồng nặc, thì ra là một chiếc tất thối.

Tô Bạch đứng bên, tuy thấy buồn nôn nhưng cũng đành học theo, dùng tấm ga trải giường quấn lấy thân thể ***** của Lưu thị, thắt chặt lại bằng đai lưng, trói ả như bánh tét. Lưu thị vùng vẫy định kêu, hắn bèn cũng túm đại một món đồ nhét vào mồm bà ta. May mắn thay, là cái yếm đỏ của chính bà ta.

Mấy tiếng "lạch cạch" vang lên thanh thoát, ánh sáng leo lét dần hiện trong căn phòng tối mịt, là Tô Liên Y đã châm ngọn đèn dầu.

Nàng bước đến, tư thế ung dung nhàn nhã, tay cầm chiếc dùi nhọn khẽ khàng gẩy bấc đèn, ánh lửa từ nhỏ dần lớn, soi rọi căn phòng sáng rực.

Vương Nhị Lại và Lưu thị vừa thấy người đến lại là Tô Liên Y, lập tức kinh hoảng cực độ, giãy dụa muốn kêu cứu, nhưng miệng đều đã bị nhét đầy, chỉ có thể phát ra tiếng rên ú ớ như heo bị chọc tiết.

Tô Liên Y dưới ánh đèn, dáng người thướt tha như hoa sen mới hé, khuôn mặt trái xoan trắng mịn như ngọc, đôi mắt đen láy toát ra hàn quang lạnh lẽo, sống mũi thanh tú như chạm trổ, đôi môi không son mà đỏ, khẽ mím lại. Rõ là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, thế nhưng trong mắt phu thê Vương Nhị Lại, nàng lúc này chẳng khác nào ác quỷ La Sát tới đòi mạng!

“Chào buổi tối Tô Liên Y cất tiếng, chẳng buồn liếc nhìn Vương Nhị Lại lấy một cái, ngược lại đi thẳng đến bên Lưu thị, rút ra một con dao găm tinh xảo, nhẹ nhàng áp lên mặt bà ta.

Lưu thị cảm nhận được hơi lạnh từ lưỡi dao trên da mặt, toàn thân cứng đờ, không dám cử động. Hạng đàn bà như bà ta, vốn dĩ chẳng sợ chết, nhưng lại sợ nhất là... hủy dung.

Tô Liên Y thu dao lại, khẽ nhấc góc chăn lau lưỡi dao. Dưới ánh đèn dầu, lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh như băng.

“Nói trước…” Nàng nhẹ giọng nhưng sắc bén: “Lát nữa ta sẽ rút đồ trong miệng ngươi ra. Nếu ngươi dám la lên một tiếng, ta sẽ rạch một đường lên mặt ngươi. La hai tiếng, thì hai đường. Ngươi có gọi người tới cũng vô ích, ta xưa nay mang tiếng xấu khắp thôn, có thêm một chuyện nữa cũng chẳng sao.”

Nói xong, nàng vươn tay rút cái yếm nhét trong miệng Lưu thị ra.

Lưu thị vừa mở miệng định hét, nhưng con dao kia đã dí sát vào mặt khiến bà ta sợ đến nỗi nuốt ngược cả hơi vào bụng. Cả người run lên, giọng líu cả lại: “Ta… ta không kêu… Liên Y cô nương, chúng ta là hàng xóm láng giềng, có chuyện gì từ từ nói được không?”

“Được, ta cho ngươi cơ hội.” Tô Liên Y vẫn bình thản lau dao, hỏi: “Nói đi, ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy? Dám thuê người hại ta?”

Lưu thị vội xua tay: “Liên Y cô nương, oan cho chúng ta rồi! Mấy người đó… chúng ta không quen biết gì hết...”

Tô Liên Y cười nhạt, ánh mắt lạnh như sương: “Nếu ta đã tìm được đến đây, thì tất nhiên cũng đoán ra được ai là kẻ đứng sau. Ngươi tưởng người ta ngu như ngươi à?”

Nàng lại nâng dao dí sát mặt Lưu thị, từng chữ nặng như đá: “Nói đi, mấy đồng bạc đó quan trọng hơn… hay là cái mạng ngươi quan trọng hơn?”

Lưu thị toàn thân run bần bật, lắp bắp: “Nô… nô gia… không hiểu ý cô nương nói...”

Tô Liên Y cười nhạt: “Ngươi tưởng ta không biết tính thời gian sao? Từ lúc ta bị mai phục đến khi rút lui, chưa tới thời gian một tuần trà. Mà Vương Nhị Lại muốn dẫn người tới hiện trường, ít nhất cũng mất một nén nhang. Lẽ nào hắn biết trước ta sẽ gặp chuyện, nên mới kịp chuẩn bị từ trước?”

Lưu thị nghe vậy thì chết lặng. Trước đó chỉ nghĩ nếu kế hoạch thành công, ai thấy cảnh tượng đó cũng sẽ hùa theo chửi rủa Tô Liên Y, đâu ngờ lại bị truy ngược thế này?

Tô Liên Y nhìn bà ta chằm chằm, tiếp tục ép giọng xuống: “Ta cho ngươi một cơ hội sống, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

Lưu thị sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, mắt đảo liên tục, trong đầu suy nghĩ rất nhanh. Cái nha hoàn Thúy nhi của Lý phủ chỉ cho vài đồng bạc, còn Tô Liên Y thì đang ở ngay trước mặt, dao lăm lăm trong tay. Giờ mà chọn bạc, chắc mất mạng là cái chắc.

“Là… là Thúy nhi của Lý phủ!” Lưu thị run rẩy khai ra.

Thúy nhi? Là ai vậy?

Tô Liên Y lục lọi trí nhớ, chợt sực nhớ. Thì ra cái con nha hoàn Thúy nhi kia chính là đứa từng hại chết nguyên chủ Tô Liên Y! Sau đó còn muốn ra tay với nàng lần nữa! Trước đó đã nghi ngờ Lý phủ, chỉ là lại quên mất còn có nàng ta. Đúng là thù cũ oán mới, chồng chất cả đống.

Nàng ngồi xuống ghế bên cạnh, tay vẫn thong thả nghịch con dao nhỏ, mắt cụp xuống như đang đắm chìm trong suy nghĩ.

Trong phòng bỗng yên tĩnh lạ thường. Vương Nhị Lại thấy Tô Liên Y cầm dao thì không dám cử động mạnh, còn Lưu thị thì tim đập thình thịch, sợ hãi chẳng biết nàng định làm gì tiếp theo.

Sao Tô Liên Y lại tra hỏi Lưu thị mà không phải Vương Nhị Lại? Đương nhiên là bởi nữ nhân thường yếu đuối, dễ kiểm soát hơn nam nhân, đây là lẽ thường.

Một tuần trà trôi qua, nàng cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn Lưu thị khẽ mỉm cười. Lưu thị chỉ thấy sống lưng lạnh toát, nụ cười kia, rõ ràng chẳng có chút thiện ý nào.

“Lưu thị à…” Tô Liên Y đột nhiên đổi cách xưng hô. “Hay là chúng ta… hợp tác nhỉ?”

Lưu thị hoảng hốt nhìn về phía Vương Nhị Lại, hắn ta cũng đầy ngơ ngác: Hợp tác? Hợp tác cái gì?

“Liên… Liên Y cô nương, nô… nô gia có biết gì đâu, hợp tác thế nào được ạ?” Lưu thị lập tức tìm cách lảng tránh.

Tô Liên Y cười cười, ghé sát tai ả nói nhỏ mấy câu. Lưu thị vừa nghe xong thì sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.

“Liên Y cô nương… việc này… không được đâu ạ. Xin ngươi làm người rộng lượng tha cho chúng ta một lần. Chúng ta… chúng ta nào dám đắc tội… Lý phủ”

“Ngươi không dám chọc Lý phủ, mà lại dám chọc ta?” Giọng Tô Liên Y đột ngột lạnh xuống, “Ta nói cho ngươi biết, nếu ta muốn hai người các ngươi chết, thì chắc chắn không ai cứu nổi!”

Vương Nhị Lại rốt cuộc cũng dùng lưỡi đẩy cái tất thối trong miệng ra được, tức giận hét:

“Tô Liên Y! Nước Loan này có luật pháp, nếu ta và thê tử ta có mệnh hệ gì, ngươi tưởng ngươi chạy thoát được chắc?”

Tô Liên Y nhướng mày, rút ra một cái túi vải bên cạnh, lấy ra một con bọ cạp to khỏe, vẫn còn ngoe nguẩy chân.

“Cái này, ngươi nhận ra chứ?”

“Dĩ nhiên là nhận ra.” Vương Nhị Lại đâu dễ bị dọa, lấy ‘luật pháp’ ra ép người, cứ tưởng có thể lật ngược tình thế.

“Bị bọ cạp đốt một phát không chết, nhưng nếu ta nhét nó vào miệng ngươi, để nó bò xuống cổ họng, chui vào bụng… Lúc ấy, nó sẽ dùng hai cái càng này mà cào nát ruột gan phèo phổi bên trong. Ngươi nói xem, có pháp y nào khám ra được hung thủ là ai?”

“Ọe…” Lưu thị nghe nàng nói từng chữ rành rọt, bụng dạ như bị khuấy lên, cứ ngỡ con bọ cạp kia đã chui vào người mình mà cào loạn.

“Ngươi… ngươi…” Vương Nhị Lại cũng cứng họng, chưa bao giờ nghe đến kiểu chết ghê rợn thế này.

“Tô Liên Y, tâm địa ngươi ác độc thế, không sợ sau này xuống địa ngục sao?”

Cổ nhân kiêng kị nhất chính là thần linh âm phủ, nhắc đến địa ngục liền kinh.

Tô Bạch nghe thế thì nổi đóa, không nói không rằng xông lên tát Vương Nhị Lại hai cái vang dội, rồi thấy chưa hả giận, liền tát thêm cả chục cái: “Vương Nhị Lại đồ súc sinh! Chính ngươi rắp tâm hại tỷ tỷ ta, giờ còn dám mắng tỷ tỷ ta độc ác? Hôm nay ta mà không đánh mày sống dở chết dở, ta không mang họ Tô nữa!”

Tô Liên Y chỉ nhún vai, thật ra nàng không thích dùng vũ lực, nhưng gặp loại người đầu óc ngu si như Vương Nhị Lại thì nói đạo lý chẳng ích gì, chỉ có nắm đấm mới trị được. Nàng đứng đó, mỉm cười không cản.

Trong lòng nàng bất giác thầm khen, nhìn từ góc độ này, đứa đệ đệ bảo bối này cũng có phong thái anh hùng ra phết.

Vương Nhị Lại bị đánh đến nỗi miệng tóe máu, nói chẳng ra hơi. Lưu thị thì sợ phát khóc, quỳ bò lết đến cạnh giường: “Liên Y cô nương… Liên Y nãi nãi… nô gia hợp tác! Ngài bảo làm sao, nô gia làm vậy! Xin… xin tha cho lão Vương nhà nô gia...”

Tô Liên Y khoát tay: “Tô Bạch, dừng tay. Chúng ta là người văn minh.”

Lúc này, Tô Bạch mới chịu thôi, còn dùng chăn trên người Vương Nhị Lại lau sạch máu dính trên tay.

“Ngày mai…” Tô Liên Y cười rạng rỡ: “Ta sẽ ở nhà chờ tin tốt của ngươi. Đừng để ta thất vọng.”

Lưu thị gật đầu như gà mổ thóc:

“Được… được… nô gia sẽ làm đúng như lời ngươi dặn… sau này…”

Tô Liên Y hiểu ý bà ta, khẽ mỉm cười: “Chuyện này thành công, ân oán trước đây giữa chúng ta… xóa sạch. Ta, Tô Liên Y, nói được làm được.”

“Được! Nô gia nhất định làm đến nơi đến chốn!” Đã chứng kiến sự đáng sợ của Tô Liên Y, giờ Lưu thị hoàn toàn nhận ra một điều: Có thể chống cả thiên hạ, nhưng tuyệt đối không được chống lại Tô Liên Y!

Đại Hổ đứng bên nhìn nàng, đôi môi hiếm khi cong lên, trong mắt tràn đầy tán thưởng. Hắn vậy mà… không tìm nổi một điểm nào để chê ở nữ tử này. Thật lạ lùng!

Ba người lúc đến thì lén trèo tường, lúc rời đi lại được Lưu thị cung kính tiễn ra tận cửa lớn, thiếu điều quỳ xuống dập đầu lạy tiễn.

“Tam đệ, hôm nay vất vả cho ngươi rồi.” Tô Liên Y dịu dàng vỗ lên vai béo ụ của Tô Bạch.

Tô Bạch đỏ hoe mắt: “Tỷ… ngươi chịu khổ rồi. Đều tại ta, ta sai rồi… Lúc nghe Vương Nhị Lại hô hoán, đáng ra ta phải nghi ngờ, vậy mà lại chẳng nghĩ gì, cứ thế ngủ thẳng. Tỷ tỷ, ta… ta là một đệ đệ không ra gì…”

Lòng Tô Liên Y cũng ấm áp: “Đừng tự trách, Tô Bạch, ngươi làm rất tốt rồi.”

Thời gian gần đây, Tô Bạch vẫn luôn tự ti. Hắn nghe lời Tô Liên Y là vì từ nhỏ đã quen theo sau tỷ tỷ. Nhưng từ chừng hơn một tháng trước, nhị tỷ như thể đã trở thành một người hoàn toàn khác… khiến hắn chẳng thể theo kịp bước chân nữa rồi.

“Thật sao?” Tô Bạch ngẩng đầu hỏi, trong mắt lấp lánh hy vọng.

“Ừ, tiến bộ rõ rệt. Nếu ngươi chịu cố gắng hơn nữa, tương lai nhất định sẽ còn tiến xa.” Tô Liên Y dịu dàng, như đang dỗ một đứa trẻ.

“Vâng! Tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết mình!” Tô Bạch vội vàng cam đoan.

“Được rồi, về nghỉ đi thôi.” Đến cổng nhà Tô Phong, Tô Liên Y vỗ nhẹ vai đệ đệ, ra hiệu cho hắn quay về. Tô Bạch đi được vài bước lại quay đầu nhìn, mãi mới chịu bước vào trong.

Trên đường trở về, chỉ còn lại hai người, Tô Liên Y và Đại Hổ.

“Đại Hổ, vừa nãy cảm ơn ngươi.” Vừa dứt lời cảm tạ Tô Bạch, nàng lại quay sang cảm ơn Đại Hổ.

Đại Hổ chỉ khẽ gật đầu, chẳng nói gì thêm. Tô Liên Y cũng không nhiều lời, hai người cứ thế sóng vai nhau, lặng lẽ bước đi giữa màn đêm, chẳng cần nói nhiều cũng hiểu nhau, một sự ăn ý yên bình đến lạ.

Sáng hôm sau, sau khi biết được tin Lưu thị đã hoàn thành việc, Thúy Nhi vui mừng đến mức như hoa nở trong lòng, bước chân nhẹ tênh mà rảo bước tới viện Hải Đường, hận không thể mọc cánh bay ngay đến đó. Trong đầu nàng ta toàn là mộng tưởng: Chẳng bao lâu nữa mình sẽ được nâng lên làm tiểu thiếp, ngày lành đang vẫy gọi trước mắt.

Lúc này, Lý Ngọc Đường vừa từ chuyến tuần sát (khảo sát) trở về, đang trong phòng thay y phục. Hắn khoác lên người bộ áo dài thoải mái rồi vào thư phòng chuẩn bị xem sổ sách, thì đã nghe thấy tiếng Thúy Nhi ở ngoài cửa: “Thiếu gia, người đang bận sao? Thúy Nhi có chuyện muốn bẩm.”

“Vào đi.” Lý Ngọc Đường không ngẩng đầu, giọng nhàn nhạt.

Thúy Nhi hí hửng bước vào, hành lễ chỉnh tề, sau đó đem toàn bộ sự việc kể lại từ đầu đến cuối cho Lý Ngọc Đường nghe. Từ việc phát hiện ân oán giữa Vương Nhị Lại, Lưu thị và Tô Liên Y, cho đến việc liên lạc được với Lưu thị, cuối cùng là dùng mưu kế nào để khiến Tô Liên Y thân bại danh liệt. Dĩ nhiên, phần lớn trong đó là do nàng ta nghe từ miệng Lưu thị kể lại. Một a hoàn danh giá như nàng ta, làm sao có thể hạ mình tới cái thôn quê nghèo hèn đó?

Từ đầu tới cuối, Lý Ngọc Đường chẳng hề ngẩng đầu lên lấy một lần. Thúy Nhi đắc ý tự cho là mình mưu cao kế diệu, tự nhiên cũng chẳng nhìn thấy ánh mắt đầy khinh miệt của thiếu gia nhà mình.

“Ừ, lui xuống đi.” Lý Ngọc Đường chỉ lạnh nhạt đáp một câu, hoàn toàn không có biểu hiện vui mừng như Thúy Nhi kỳ vọng.

Nhưng Thúy Nhi lại tự đắm chìm trong mộng tưởng của chính mình, còn không quên liếc mắt đưa tình với thiếu gia mấy lần rồi mới lui ra.

Lý Ngọc Đường hơi nhướng mày, bùn nhão đúng là chẳng đắp nổi tường. Cho nàng ta một cơ hội thể hiện, vậy mà lại làm ra loại chuyện ti tiện hạ lưu thế này, đúng là nực cười!

Nhưng chỉ cần nghĩ đến Tô Liên Y, cái con mập lưu manh, giả vờ đáng thương, rồi còn khéo léo phá hỏng mưu kế của hắn thì tâm trạng Lý Ngọc Đường lại khoan khoái không thôi, khóe môi mỏng hơi nhếch lên. Hiện tại trong thư phòng không có ai, nếu bị các cô nương ngoài kia nhìn thấy nụ cười ấy, chẳng biết sẽ khiến bao người say đắm.

Chỉ tiếc, Lý Ngọc Đường nằm mơ cũng không ngờ, lúc này Tô Liên Y không những không bị tổn hại gì, mà còn cố ý ăn mặc tươm tất, đích thân tới gặp cha hắn, Lý Phúc An.

Bình Luận (0)
Comment