Tô Liên Y ở lại Lý phủ chữa bệnh cho Lý lão gia, không ngờ trời đã ngả về chiều từ lúc nào. Ban đầu nàng không định dùng bữa tối tại phủ, chỉ muốn thuê xe về nhà. Nhưng phu nhân Lý gia lại thiết đãi nàng bằng một bữa tiệc gia đình, ân tình nồng hậu khó mà từ chối.
Đừng tưởng tiệc gia đình chỉ là bữa ăn đơn giản trong nhà. Nếu không có khách ngoài, có lẽ đúng là cả nhà cùng ăn vui vẻ; nhưng khi đã có khách, thì đó chính là toàn thể người trong gia đình ra mặt tiếp đãi, để thể hiện địa vị và tầm quan trọng của vị khách ấy.
Tuy Tô Liên Y không hiểu nhiều về lễ nghi ở nước Loan, nhưng chuyện như vậy ở hiện đại cũng không hiếm. Nếu chỉ là bạn bè bình thường, đàn ông cùng nhau đi ăn một bữa là xong; nhưng nếu cần nhờ vả hoặc đối phương có địa vị, chắc chắn sẽ mời cả vợ con cùng tiếp đãi, thể hiện thành ý.
Khi Tô Liên Y đến nơi tổ chức tiệc, nàng không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì, đây hoàn toàn không giống như nàng tưởng tượng về một “bữa cơm gia đình”. Ngoài vị trí chủ tọa để dành cho Lý lão gia, chỗ khách chính là chỗ của nàng, các ghế còn lại đều đã kín người, mà toàn là nữ nhân.
Những nữ nhân ấy đều ăn mặc lộng lẫy, người thì đoan trang thanh nhã, người thì quý khí tao nhã, có người yêu kiều diễm lệ, có người lại thanh thuần mộc mạc. Chỉ nhìn qua một lượt, ít nhất cũng phải có đến mười người.
Chẳng lẽ… toàn bộ đều là con gái của Lý lão gia? Không giống, vì trong số đó có mấy người tuổi tác ngang ngửa với phu nhân Lý gia.
Chẳng lẽ… đây chính là những người thiếp trong truyền thuyết!?
Đây là lần *****ên Tô Liên Y tận mắt nhìn thấy sinh vật gọi là “thiếp”. Ở thời hiện đại vốn không còn tồn tại thiếp, mà từ khi xuyên không đến thôn này, vì dân nghèo, nàng cũng chưa từng thấy ai có tiền để nạp thiếp. Nhưng dù nàng có thấy hay không, thì sinh vật ấy vẫn an nhiên tồn tại giữa thế gian này.
Ấn tượng về lão gia họ Lý lập tức tụt dốc không phanh!
Lý lão gia ngồi xuống, Tô Liên Y cũng giả vờ cười tươi. Sau đó là những câu xã giao nhàm chán.
Lý phu nhân, họ Đào, tuổi độ chừng bốn mươi lăm, bảo dưỡng tốt, tóc đen mượt, da trắng mịn màng, thân hình hơi đầy đặn nhưng không hề lộ vẻ ngu ngốc, khí chất quý phái rõ ràng. Bà mặc váy dài bằng gấm, nền đen hoa mẫu đơn đỏ rực, toát lên vẻ sang trọng quý phái tột cùng. Trên đầu là trâm hoa bằng vàng, cài thêm bộ dao động, dưới ánh đèn càng thêm lấp lánh chói mắt.
Những người còn lại, ngoài một người ăn mặc lộng lẫy thì đều ăn mặc giản dị. Kẻ ăn mặc lòe loẹt, trên người đầy vàng bạc, ánh mắt đưa tình, môi như hoa đào, trông thật mê người ấy quả là một mỹ nhân.
“Liên Y cô nương, vì bệnh tình của lão gia mà vất vả nhiều rồi. Nay thân thể ông ấy hồi phục, trong đó có công lao của ngươi, ta kính ngươi một ly.” Nói rồi, Lý phu nhân nâng chén, các vị thiếp ngồi ăn uống bên cạnh cũng theo đó mà nâng lên.
Tô Liên Y vội vàng nâng chén đáp lễ: “Phu nhân nói quá lời rồi.”
Mọi người nhấp môi cạn ly.
Uống xong, Lý phu nhân vẫn chưa chịu ngừng, lại sai nha hoàn mang ra một chiếc hộp gỗ lim đỏ tinh xảo, là lễ vật tặng cho Tô Liên Y để bày tỏ lòng cảm tạ.
Tô Liên Y từ chối mãi không được, đành nhận lấy. Khi đỡ lấy hộp, nàng cảm thấy nặng tay, hẳn là bên trong có tiền. Trong lòng vừa kinh ngạc vừa cảm kích: Phu nhân này không giống như nàng từng nghĩ, thật hào phóng và nhiệt tình.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến Tô Liên Y chợt tỉnh ngộ, thì ra Lý phu nhân làm vậy là có dụng ý cả.
Bởi ngay sau đó, vị mỹ nhân môi đào kia cũng nâng ly mời rượu. Tô Liên Y đành lại uống thêm một ly. Rồi mỹ nhân ấy cũng tặng lễ, trời ơi, cái hộp ấy còn to hơn của phu nhân một vòng, lại càng nặng tay hơn.
Chỉ thấy sắc mặt Lý phu nhân thoáng chút lúng túng, nhưng ngay sau đó liền khôi phục vẻ bình thản như thường, còn lên tiếng khen ngợi vị mỹ nhân Đào di nương ấy.
Tô Liên Y chợt hiểu ra, hóa ra việc phu nhân kính rượu chính là cách để khẳng định thân phận chính thất, ngấm ngầm đè ép dàn di nương, đồng thời cũng thể hiện sự quan tâm dành cho lão gia.
Còn Đào di nương kia, lập tức theo sát phía sau, tặng lễ còn lớn hơn, rõ ràng là đang đấu tay đôi!
Tô Liên Y cúi đầu không nói, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí trên bàn tiệc đang trở nên quái dị. Nàng thật bất đắc dĩ: Là phụ nữ với nhau, sao lại cứ phải làm khó lẫn nhau như thế?
Những người phụ nữ kia chẳng lẽ không biết nàng là Tô Liên Y sao? Nàng không tin. Danh tiếng xấu của “nguyên chủ” đã sớm lan khắp Lý phủ, làm sao họ lại không biết? Tuy không ai nhắc đến, nhưng từ trong ánh mắt họ, nàng vẫn nhận ra được sự ngạc nhiên lẫn kinh diễm. Chắc là đang âm thầm hoài nghi vì sao Tô Liên Y lại chẳng giống lời đồn.
Về sau, cuộc trò chuyện chủ yếu là giữa Lý lão gia, Lý phu nhân và Đào di nương. Thỉnh thoảng là cuộc đấu khẩu âm thầm giữa phu nhân và di nương. Khi thì quay sang nhiệt tình chuyện trò với Tô Liên Y, còn các thiếp khác thì hầu như im lặng, có nói cũng chỉ là tâng bốc mấy người đứng đầu.
Lý lão gia vẫn điềm nhiên như thường, dường như sớm đã quen với cảnh này.
Tô Liên Y lại càng thêm bất lực. Đây mà là tiệc gia đình tiếp đãi nàng sao? Rõ ràng chỉ là mượn cớ để mở chiến trường đấu đá.
Một gia tộc lớn hào hoa như thế thì có gì hay? Bề ngoài rực rỡ, bên trong lại u uất. Bỗng dưng nàng nhớ nhà: Nơi ấy yên tĩnh, ấm áp. Không biết… bây giờ Đại Hổ đang làm gì? Tối nay ăn gì rồi?
Sơn hào hải vị trong miệng cũng chẳng còn vị, nàng chỉ mong buổi tiệc này sớm kết thúc, nàng muốn về nhà.
Nói cho cùng, hôm nay Tô Liên Y đã ăn diện tỉ mỉ, là để cho Lý Ngọc Đường thấy nàng sống tốt thế nào. Chỉ như thế, kế hoạch tiếp theo mới có thể triển khai.
Nhưng, Lý Ngọc Đường lại không xuất hiện. Không biết là do Lý phu nhân vì tránh điều tiếng mà không mời, hay là tên khốn kia chủ động từ chối.
Nàng thật sự muốn tận mắt nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc bị chọc giận đến mức bốc khói mà!
Cuối cùng, khi sự nhẫn nại của Tô Liên Y gần như cạn sạch, bữa “gia yến” cũng kết thúc.
…
Trời đã về khuya, Lý phu nhân đương nhiên muốn giữ nàng lại nghỉ lại phủ, nhưng Tô Liên Y nhất quyết không chịu, một lòng đòi về nhà. Lý phu nhân không còn cách nào, đành sai người chuẩn bị xe ngựa tiễn nàng.
Lý phủ, nàng thật không muốn ở thêm một khắc. Một là vì lo Lý Ngọc Đường lại giở trò hại nàng, hai là vì nàng thật sự chán ghét sự tối tăm phía sau vẻ huy hoàng của gia tộc này.
Chiếc xe ngựa sang trọng của Lý phủ chạy vào thôn Tô gia, dưới sự chỉ dẫn của nàng, nó dừng lại trước cửa nhà. Tô Liên Y theo thường lệ lấy ra mấy đồng tiền thưởng cho xa phu coi như công sức, xa phu mừng rỡ nhận lấy, miệng không ngớt lời chúc phúc. Nàng cười, ôm hai chiếc hộp gỗ to, đẩy cửa sân bước vào.
Vừa vào đến sân, Đại Hổ đã mở cửa bước ra từ trong nhà.
“Còn chưa ngủ à? Ăn tối chưa?” Tô Liên Y thuận miệng hỏi.
“Chưa.” Đại Hổ đáp.
Tô Liên Y hơi sững người, giờ đã là giờ Hợi (khoảng 10 giờ tối): “Sao vẫn chưa ăn?”
Đôi mày rậm của Đại Hổ khẽ nhướn lên: “Ta sợ ngươi nói ta ăn một mình không đợi ngươi.”
Lúc này Tô Liên Y mới nhớ ra, lần trước thấy Đại Hổ ăn đồ thừa, nàng có buông một câu đùa rằng hắn ăn không đợi nàng, không ngờ hắn lại thật sự để bụng. Nàng bật cười thành tiếng: “Hôm nay khám bệnh cho Lý lão gia xong, bị Lý phu nhân giữ lại dự tiệc, không từ chối được, có ăn chút ít, nhưng chẳng no. Đúng lúc, cùng ăn khuya đi.” Nói rồi, nàng mang hai chiếc hộp vào nhà, thay bộ y phục thoải mái hơn đi ra.
“Ngươi tắm rồi chứ?” Nàng tiện miệng hỏi. Đại Hổ mỗi tối đều ra hồ Tiên Thủy tắm, mưa gió đều đi.
“Ừm.” Đại Hổ đáp.
“Vậy ngồi ngoài sân hóng mát đi, xong ngay thôi.” Nói đoạn, nàng múc nước rửa tay, chuẩn bị vào bếp.
Trong màn đêm, ánh mắt Đại Hổ khẽ dao động: “Ngươi… không mệt à?”
Vất vả thế, sao lại không mệt? Nhưng dạng mệt nhọc này, Tô Liên Y đã quen rồi, dù là hiện đại hay cổ đại, có lẽ nàng sinh ra vốn đã là mệnh lao lực.
“Không mệt.” Nói rồi, nàng chui vào bếp.
Đại Hổ đứng đó, nhìn bóng dáng tất bật trong bếp, ánh mắt dần trở nên dịu dàng hơn, ấm áp hơn.
Đêm tối, trăng lưỡi liềm, bữa tối dưới ánh nến.
Bốn món một canh, hai nóng hai nguội, vô cùng thịnh soạn.
Đại Hổ cắm đầu ăn ngon lành, còn Tô Liên Y thì chỉ gắp vài miếng cho có, thật ra nàng chẳng thấy đói.
Gió đêm hiu hiu thổi, Tô Liên Y vừa nhai lá rau tươi, vừa ngẩng đầu nhìn ngôi nhà đơn sơ của mình, bất giác mỉm cười.
Đại Hổ nhìn thấy thì ngừng ăn, thắc mắc: “Cười gì thế?” Là cười thói quen ăn uống kỳ cục của hắn sao?
Tô Liên Y lắc đầu, mắt vẫn ánh lên vẻ dịu dàng: “Chỉ là… thấy mình thật hạnh phúc.”
“Hạnh phúc ư?” Đại Hổ sững lại. Hắn quay đầu nhìn lại căn nhà tuy gọn gàng sạch sẽ nhưng nghèo nàn, sân thì nhỏ hẹp, chẳng có địa vị, tiền bạc hay người hầu gì cả, có gì mà hạnh phúc?
Tô Liên Y nhẹ nhàng nói: “Hôm nay ta được mời Lý phủ ăn cơm. Cả bàn toàn là vợ lớn, vợ bé, ai cũng mang mặt nạ, phân chia địa vị rõ ràng, ngoài mặt thì nói cười mà bên trong ngấm ngầm đấu đá. Một ngôi nhà lẽ ra phải là nơi để người ta cảm thấy an toàn, thoải mái. Vậy mà Lý phủ lại giống như chiến trường, thì còn gọi gì là nhà nữa?”
Đại Hổ nghe xong, trầm ngâm suy nghĩ rồi khẽ gật đầu đồng tình.
“Vinh hoa phú quý như vậy, có cho ta cũng chẳng cần. Sống trên đời, rốt cuộc là vì điều gì? Danh vọng ư? Tiền tài ư? Đời người ngắn ngủi, trăm năm sau ai cũng về với đất. Vàng bạc có nhiều đến đâu cũng đâu mang theo được. Những thứ phù phiếm ấy chẳng bằng sống vui vẻ trong hiện tại, làm việc chăm chỉ, sống thật với chính mình.”
Tô Liên Y chợt nhớ đến chuyện thời hiện đại, khi người ta khai quật những lăng mộ của các vương hầu quý tộc, vua hay hoàng tử. Họ đem những vàng bạc châu báu trong lăng mộ trưng bày trong bảo tàng. Còn đám trộm mộ thì lén lút đào bới, lần nào cũng có thu hoạch. Thật đáng thương cho những người xưa, cả đời vất vả tích cóp của cải, cứ ngỡ chết đi là có thể mang theo, nào ngờ cuối cùng cũng chỉ để người đời sau lấy mất.
Đại Hổ nghe xong, lại trầm ngâm gật đầu.
“Cho nên…” Tô Liên Y cười khẽ: “Ta thấy cuộc sống bây giờ rất hạnh phúc. Ban ngày dù có mệt, nhưng tối về nhà được yên tĩnh nghỉ ngơi, hưởng thụ cuộc sống giản dị, thế là đủ rồi.”
Đại Hổ khẽ cong khóe môi: Đúng vậy, cái sân nhỏ này bình yên và ấm áp, khiến lòng hắn cũng dần luyến lưu.
“À đúng rồi!” Tô Liên Y như sực nhớ ra chuyện gì thú vị, “Hôm nay Lý phu nhân với Đào di nương có tặng ta hai cái hộp lớn, chắc trong đó nhiều bạc lắm. Để ta đem ra xem!”
Khác hẳn vẻ trầm tĩnh thường ngày, lúc này Tô Liên Y như một cô gái trẻ vui mừng hớn hở, chạy vội vào nhà ôm ra hai hộp gỗ to.
Đại Hổ bất đắc dĩ đàng giúp nàng dọn dẹp bát đũa sang một bên để lấy chỗ. Tiền bạc vốn là chuyện không nên khoe khoang, vậy mà nàng lại tin tưởng đến mức thoải mái mở ra trước mặt hắn. Điều đó khiến hắn thấy rất cảm động.
Tô Liên Y mở trước hộp của Lý phu nhân. Quả nhiên bên trong chất đầy bạc trắng sáng lấp lánh, chắc cũng phải đến ba trăm lượng. Ba trăm lượng bạc! Không phải con số nhỏ. Tô Liên Y vui sướng rạng rỡ, vì có số tiền này, cuộc sống sau này của nàng sẽ được bảo đảm phần nào.
Dù nàng không đến mức hò reo nhảy cẫng lên, nhưng hai má đỏ hồng, ánh mắt sáng rỡ, đủ để thấy nàng vui thế nào.
Đại Hổ liếc mắt nhìn đống bạc trắng trong hộp, lòng chợt cảm thấy ghen tị. Chỉ ngần này bạc thôi mà nàng đã vui đến thế ư? Hắn nhớ lúc trước hắn từng tặng nàng ngân phiếu còn nhiều hơn gấp bội. Nếu nàng thích, hắn nguyện sau này sẽ cho nàng nhiều hơn thế nữa.
Tô Liên Y đóng hộp bạc lại, rồi mở hộp còn lại của Đào di nương.
“Trời ơi…” Nàng không kiềm được thốt lên.
Đại Hổ nhìn theo, một hộp đầy ắp trang sức. Vòng ngọc, dây ngọc trai, trâm cài, hoa cài tóc tinh xảo. Ánh mắt nàng rõ ràng sáng bừng, nàng thích những món này sao?
Hắn lặng lẽ ghi nhớ điều đó trong lòng. Sau này nếu thấy món nào đẹp, hắn nhất định sẽ mua về cho nàng.
Nhưng đúng lúc ấy, Đại Hổ chợt khựng lại.
Sau này sao?
Giữa họ vốn chỉ là mối quan hệ hợp tác. Khi xong việc, hắn sẽ đưa nàng rời đi, mỗi người một ngả. Họ đã thỏa thuận từ trước, hắn giúp nàng, rồi nàng phải tự lo cuộc sống về sau. Lẽ ra, hai người sẽ không còn liên quan gì nữa.
Thế mà không hiểu sao, hắn lại vô thức nghĩ rằng... cả hai sẽ mãi như thế này.
Thói quen thật là thứ đáng sợ. Hắn đã quen có một người vào bếp nấu cơm vì hắn, quen có người cùng ngồi ngắm trăng, hóng gió mỗi đêm.
Tô Liên Y không hề chú ý đến biểu hiện khác thường của Đại Hổ. Nàng đang cầm một chiếc vòng ngọc trong suốt, đưa lên ánh đèn ngắm nghía. Món này đúng là đồ tốt thật, trơn tru, trong suốt, gần như không tì vết.
Đại Hổ thấy chiếc vòng ấy, sắc mặt thoáng cứng lại, đỏ bừng vì xấu hổ. Hắn chợt nhớ đến chiếc vòng kém chất lượng mình từng tặng nàng trước đây.
Tô Liên Y liếc thấy biểu cảm lúng túng của hắn, vội nhét lại vòng vào hộp, đóng nắp rồi cười dịu dàng: “Ta vẫn thích cái vòng đang đeo trên tay hơn. Người ta nói, ‘viên mãn tất suy’, thứ gì quá hoàn hảo thì cũng không bền. Vẫn là nên có chút khuyết điểm mới chân thật, đáng tin hơn.”
Câu nói này rõ ràng là để an ủi Đại Hổ. Bởi vì vòng nàng đang đeo trên tay, tệ đến mức không thể chỉ gọi là “có khuyết điểm” được.
Ăn xong, rửa chén bát, đóng cửa sân, đèn trong phòng cũng tắt. Một đêm lại trôi qua trong yên bình.
…
Trái ngược với sự tĩnh lặng trong nhà Tô Liên Y, ở một góc viện của Lý phủ lại là một cảnh tượng hỗn loạn như trong lửa nước.
“Thiếu gia! Xin ngài tin nô tỳ! Thật sự là con tiện nhân họ Lưu kia nói rõ ràng rằng kế hoạch đã thành công, nói rằng con tiện nhân Tô Liên Y đã bị đám lưu manh làm nhục, thân bại danh liệt rồi mà…” Nha hoàn Thúy Nhi vừa khóc vừa quỳ lạy, đầu tóc rối bù, mặt đầy nước mắt.
Choang một tiếng, ly trà nóng trong tay Lý Ngọc Đường bị hắn ném mạnh xuống đất. Mảnh sứ vỡ cùng nước nóng bắn tung tóe lên người Thúy Nhi, nhưng nàng ta gần như không cảm nhận được, đầu óc đầy hoang mang. Vì sao? Vì sao rõ ràng kế hoạch đã thành, mà Tô Liên Y vẫn có thể xuất hiện ở Lý phủ, còn bình yên như không có chuyện gì xảy ra?
Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, Thúy Nhi vội ngừng khóc, lắp bắp nói: “Thiếu gia… chắc chắn là do con tiện nhân đó quá đê tiện! Nàng ta bị làm nhục mà không coi là gì, nên mới có thể xuất hiện thản nhiên như thế! Thiếu gia phải tin nô tỳ!”
Lý Ngọc Đường vô cùng tức giận. Hắn đập vỡ hết sổ sách, chặn giấy, cả chén trà. Trong phòng không còn thứ gì để ném nữa.
“Bản thiếu gia hỏi ngươi. Khi hành động, ngươi có mặt không?” Giọng hắn khàn đặc, chẳng còn vẻ ung dung thường ngày.
Thúy Nhi sợ hãi, cúi đầu đáp thật: “Bẩm… không có…” Giọng lúng túng, không dám ngẩng mặt.
“Sau đó, ngươi có trở lại Tô gia thôn để kiểm tra kết quả không?”
“…Không… không có…”
“Không có gì cả, thế thì ngươi có tác dụng gì? Đồ vô dụng!”
Lý Ngọc Đường giận đến run người. Chuyện nhục nhã nhất trong đời hắn chính là bị một ả đàn bà mà hắn khinh thường cười vào mặt! Tô Liên Y kia, chắc chắn đang cười thầm hắn ngu xuẩn! Nghĩ đến việc bị một ả mập ú, ngu ngốc khinh thường, hắn tức đến sôi máu.
Thúy Nhi hoảng loạn. Thiếu gia hỏi như thế, rõ ràng đã có manh mối. Mà thiếu gia từ trước đến giờ chưa bao giờ hỏi bừa — nàng càng run rẩy hơn:
“Thiếu gia… chẳng lẽ… con tiện nhân họ Lưu đó… lừa nô tỳ sao?”
Lý Ngọc Đường hừ lạnh, không trả lời, nhắm mắt ngồi xuống, cố gắng kìm nén lửa giận đang dâng trào trong lòng.
Một lúc sau, ngoài cửa vang lên giọng Mặc Nông: “Thiếu gia, người họ Lưu ở Tô gia thôn đã đến.”
Thúy Nhi lập tức mừng rỡ như vớ được cọc: “Tốt quá rồi! Thiếu gia, Lưu thị có thể làm chứng, kế hoạch thực sự thành công! Tô Liên Y chỉ là thứ mặt dày vô sỉ thôi…”
“Câm miệng.” Lý Ngọc Đường chẳng còn muốn nghe nàng ta nói gì nữa, phất tay: “Dẫn vào.”
Chẳng mấy chốc, Mặc Nông đưa Lưu thị vào phòng. Lúc bà ta vừa thấy Lý Ngọc Đường, toàn thân như nhũn ra, khuôn mặt già nua phớt hồng vì bôi quá nhiều phấn son cũng không che được nét phấn khích trong mắt. Bà ta cứ nhìn chằm chằm vào thiếu gia, đôi mắt lấp lóe ánh si mê.
Trời ơi, đây là người đàn ông tuấn tú nhất mà bà ta từng thấy! Sao lại có người đẹp đến vậy? Nếu không biết hắn là nhị thiếu gia Lý gia, bà ta còn tưởng là thần tiên hạ phàm.
Lý Ngọc Đường bị ánh mắt bà ta nhìn đến sởn da gà, lạnh giọng: “Ngươi là Lưu thị?”
“Phải phải, nô gia chính là Lưu thị. Nô gia xin thỉnh an nhị thiếu gia.” Lưu thị cười nịnh, khom người hành lễ, rồi lại tiếp tục... phóng điện bằng ánh mắt. Cái dáng ve vãn đến mức người ta phải rùng mình.
Chậc chậc chậc… không biết nếu được cùng vị thần tiên thế này “cùng vui chuyện hoan ái” thì sẽ cảm giác thế nào nhỉ? Chắc hẳn cũng sướng đến bay lên trời…
Toàn thân Lý Ngọc Đường nổi da gà, chân mày nhíu lại cao như núi. Hắn lạnh giọng hỏi: “Ngươi và Thúy Nhi thông đồng hãm hại Tô Liên Y?”
Vừa nhắc đến chuyện chính, Lưu thị lập tức dẹp bớt tâm trạng lả lơi. Dù mỹ nam có mê người đến đâu, thì mạng sống vẫn quan trọng hơn. Nhất là sau lưng bà ta lại có Tô Liên Y, nữ La Sát mà bà ta sợ đến tận xương tuỷ.
“Chẳng… chẳng phải là ý của nhị thiếu gia sao?” Lưu thị vội nói theo đúng lời Tô Liên Y đã căn dặn từ trước. Đến mức bà ta không dám cãi nửa chữ. Người như Tô Liên Y… không thể đắc tội!
Lý Ngọc Đường lấy lại bình tĩnh, giọng trở về với sự lãnh đạm thường ngày: “Đương nhiên không phải. Sao bản thiếu gia lại liên quan đến đám vô lại thôn quê như các ngươi?”
Lưu thị lập tức quỳ rạp xuống đất: “Nhị thiếu gia anh minh! Nô gia bị oan uổng! Mọi chuyện là do Thúy Nhi cô nươngtự ý làm theo chủ ý của mình. Nếu biết trước, nô gia tuyệt không dám đồng ý! Là nàng ta dùng mệnh lệnh của thiếu gia uy ***** nô gia!” Bà ta vừa nói vừa rơi nước mắt như mưa, vẻ mặt cực kỳ uất ức.
Thúy Nhi vẫn quỳ, không dám lên tiếng. Nàng ta hiểu rõ: Nhị thiếu gia đang muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình.
Lý Ngọc Đường nhìn Lưu thị, gằn giọng hỏi: “Vậy ngươi thành thật trả lời, hành động đó… rốt cuộc có thành công không?”
Dù Lưu thị mê mẩn vẻ ngoài của nhị thiếu gia, nhưng bà ta từng trải, biết nhìn người. Nhìn cái vẻ giả vờ chính trực kia, bà ta chỉ thấy khinh bỉ trong lòng. Nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ cung kính: “Bẩm nhị thiếu gia, không thành công. Hôm đó nô gia đã nói rõ ràng với Thúy Nhi cô nương rồi.”
Thúy Nhi giật bắn người: “Lưu thị! Ngươi nói cái gì?!”
Lưu thị làm bộ vô tội: “Thúy Nhi cô nương, hôm đó rõ ràng chúng ta cùng xác nhận, việc không thành. Nô gia còn cố ý báo lại với ngươi, đám người kia bị trói ở cổng làng. Ngươi quên rồi sao?”
“Nói dối! Con tiện nhân này! Rõ ràng hôm đó ngươi bảo là đã thành công rồi mà!” Thúy Nhi hoảng loạn, sắp phát điên.
“Ngươi nhớ nhầm rồi. Nô gia chắc chắn đã nói là không thành công. Nô gia chỉ nói đúng sự thật thôi.” Lưu thị tiếp tục đóng vai người vô tội rất đạt, từng câu từng chữ đều là do Tô Liên Y sắp đặt sẵn từ trước.
“Đồ tiện nhân! Ngươi…” Thúy Nhi không chịu nổi nữa, định lao lên đánh nhau với Lưu thị.
“Đủ rồi.” Lý Ngọc Đường lạnh lùng ngắt lời, mắt nhắm lại, tóc mái rủ xuống che đi những đường gân xanh đang nổi trên trán vì giận dữ.
Hắn khẽ thở ra: “Lưu thị, ngươi lui đi.”
“Dạ…” Lưu thị quyến luyến không nỡ rời đi, ánh mắt vẫn cứ tham lam nhìn chằm chằm Lý Ngọc Đường, như muốn khắc sâu từng đường nét khuôn mặt hắn vào tim.
Khi bước ra đến cửa, bà ta còn không quên quay đầu lại, cười mờ ám nói: “Nhị thiếu gia nếu còn điều gì muốn hỏi… bất cứ lúc nào cũng có thể gọi nô gia đến. Dù… có là nửa đêm cũng không sao đâu.”
Câu cuối, rõ ràng là lời đưa tình không che giấu.
Mặc Nông bên cạnh nhăn mặt, lập tức bước tới kéo phắt Lưu thị ra ngoài, không cho bà ta quay lại thêm câu nào nữa.
Lý Ngọc Đường cảm thấy dạ dày cuộn lên, buồn nôn đến khó chịu. Hắn vươn tay định lấy chén trà, nhưng chỉ chạm vào khoảng không, lúc này mới sực nhớ chén đã bị ném vỡ khi nãy.
Thúy Nhi sợ đến run rẩy toàn thân, cúi đầu không dám hé môi. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Rõ ràng Lưu thị từng nói với nàng ta rằng Tô Liên Y đã bị làm nhục, sao có thể như vậy được?
Nàng ta không còn gào khóc thảm thiết nữa, chỉ còn tiếng thút thít khe khẽ: “Nhị… Nhị thiếu gia… Thúy Nhi hầu hạ người… bao năm nay, luôn một lòng trung thành… thật sự… không hề lừa dối người…”
“Lôi ra ngoài, đánh năm mươi trượng.” Lý Ngọc Đường nhắm mắt lại, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng, không mang chút cảm tình.
“Thiếu gia, xin người đừng… thiếu gia, cầu xin người… thiếu gia…” Tiếng kêu gào dần xa, Thúy Nhi đã bị gia đinh lực lưỡng lôi đi. Thứ chờ đợi nàng ta là hình phạt đủ để đánh chết một mạng người.
Năm mươi trượng, dù không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Đêm đã khuya. Miệng bị nhét giẻ, Thúy Nhi không thể phát ra một lời van xin nào.
Trong thư phòng, không khí im phăng phắc, hỗn độn khắp nơi. Nhưng chẳng ai dám bước vào dọn dẹp, những kẻ hầu cận Lý Ngọc Đường đều biết rõ tính tình chủ tử tàn nhẫn đên mức nào, ai cũng sợ bị liên lụy.
Qua chừng một tuần trà, Lý Ngọc Đường mới chậm rãi mở mắt. Trên mặt đã không còn chút tức giận, thay vào đó là dáng vẻ điềm đạm, đầy mê hoặc. Thứ điềm đạm giả dối khiến người khác khó lòng phân biệt thật giả.
Tuyết y như sương (Y phục trắng hơn cả tuyết), ánh mắt xa xăm trống rỗng, quanh thân phảng phất khí chất thanh lãnh như tiên. Ai có thể tưởng tượng được một người như vậy, thực chất lại thâm hiểm đến thế?
“Mặc Nông.” Đôi môi nhạt màu khẽ động, giọng nói ôn hòa.
“Có thuộc hạ.” Mặc Nông bước vào.
“Gọi người vào dọn dẹp đi.” Hắn cầm lấy sổ sách, tiếp tục đọc.
“Vâng.” Mặc Nông lui ra. Ngay lập tức, một nhóm nha hoàn nối đuôi tiến vào, quét sạch mảnh vỡ, lau chùi nền đá, mang trà thơm lên, sắp xếp lại bàn ghế. Trong chớp mắt, thư phòng đã trở nên gọn gàng như cũ. Dọn dẹp xong, các nha hoàn lặng lẽ rút lui.
Mặc Nông lại bước vào, đứng một bên.
Lý Ngọc Đường đặt sổ xuống, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh: “Tô Liên Y… quả thật không phải nhân vật tầm thường, lại dám giở trò ly gián.”
Vừa rồi vì quá phẫn nộ, hắn đã mất đi bình tĩnh. Giờ nghĩ lại mới hiểu rõ đầu đuôi.
Lý Ngọc Đường, người từng được xưng tụng là thiên tài thương nghiệp, tiếp quản hơn nửa gia sản Lý gia, thế mà lại bị một trò vặt như vậy lừa đến mức xoay mòng mòng?
“Thiếu gia, có cần dừng hình với Thúy Nhi không?” Mặc Nông hỏi.
Lý Ngọc Đường lại cầm lấy quyển sổ, thản nhiên đáp: “Không cần. Đầu óc nàng ta đơn giản, lần này coi như cho nàng ta một bài học. Nếu còn làm việc vụng về thêm lần nữa… thì đuổi thẳng.”
“Tuân lệnh.” Mặc Nông đáp.
Đêm khuya, Lý Ngọc Đường vẫn cặm cụi xem sổ sách dưới ánh đèn. Sắc mặt bình thản như nước, chẳng ai đoán nổi lúc này trong đầu hắn đang nghĩ những gì.