Thiên Kim Danh Y

Chương 65

Tô Liên Y làm tất cả chuyện này là vì muốn trừng phạt Thúy Nhi! Cho dù không lấy mạng nàng ta, cũng phải khiến nàng ta trả giá vì những việc mình đã làm.

Kết quả là, Tô Liên Y đã thắng. Nhưng nàng không ngờ rằng Lý Ngọc Đường lại không đánh chết hay đuổi Thúy Nhi đi, mà vẫn giữ ả lại bên người.

Bài thuốc do Tô Liên Y kê cùng Chu đại phu quả nhiên hiệu nghiệm, thân thể của Lý lão gia ngày một cường tráng. Ông nghe lời dặn dò của nàng, mỗi ngày đều vận động, thân thể phục hồi rõ rệt.

Việc *****ên Lý lão gia làm sau khi hồi phục chính là thu lại toàn bộ việc kinh doanh từ tay Lý Ngọc Đường, đem hắn từ vị trí cao chót vót ném thẳng xuống mặt đất. Những chưởng quỹ, đối tác từng ngày ngày vây quanh Lý Ngọc Đường nay đều quay đầu đi theo Lý lão gia, không ai còn nể mặt hắn nữa.

Tâm khí cuồng ngạo, từ đâu mà có?

Từ đặc quyền!

Gia sản Lý gia là kết quả lao động cực nhọc qua hai đời. Từ lão thái gia đã khuất đến Lý lão gia hiện tại. Vì thế, Lý lão gia hiểu rất rõ: phải giữ tâm thái ổn định, làm ăn vững vàng mới có thể đứng vững.

Còn Lý Ngọc Đường thì sao? Từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, tự nhiên sinh ra khí chất ngạo nghễ, luôn cảm thấy mình cao cao tại thượng, thiên hạ này không ai bằng.

Chính sự kiêu căng ấy là gốc rễ của tâm tính lệch lạc.

Lý lão gia nhìn thấu điều đó. Nếu không sớm mài mòn tính khí của Lý Ngọc Đường, sớm muộn gì hắn cũng vấp ngã, thậm chí đi lạc đường.

Thay vì để người ngoài dạy cho hắn bài học, chi bằng để hắn nếm trải thất bại ngay lúc này.

Lý lão gia có dụng ý sâu xa, nhưng trong mắt Lý Ngọc Đường, mọi chuyện đều là do Tô Liên Y giở trò. Mối hận trong lòng hắn, ngày một chồng chất.

Hôm ấy, Tô Liên Y lại kéo Đại Hổ đến hồ Tiên Thủy. Nàng đã khảo sát hết mọi ngóc ngách có thể, nhưng vẫn không thể lý giải được. Vì sao nước ở hồ Tiên Thủy lại có thể ủ ra thứ rượu hương vị độc đáo đến thế?

Lạ, thật quá lạ!

Đại Hổ luôn đi theo bên cạnh. Hắn vốn là người mê rượu, cũng có chút hiểu biết về việc nếm rượu, nên nhiệt tình giúp đỡ Tô Liên Y tìm lời giải.

“Đại Hổ, ngươi có ý tưởng gì mới không?”

Tô Liên Y ngồi xổm trên đất, cau mày đầy khổ não, hoàn toàn không còn dáng vẻ điềm tĩnh, tự tin thường ngày. Lúc này, nàng không còn là cô nương mưu trí khiến ai cũng kiêng dè, mà chỉ là một thiếu nữ đang vì bí ẩn mà rối trí.

“Không có.” Đại Hổ đáp, ánh mắt không kìm được mà dừng mãi trên người nàng. Dung nhan kiều mỵ, dáng vẻ hoạt bát, đáng yêu và quyến rũ ấy khiến hắn vô cùng đau lòng.

Giữa mùa hè oi ả, Tô Liên Y dứt khoát ngồi luôn trên tảng đá lớn cạnh hồ, tháo giày tất, ngâm chân trong nước. Làn nước mát lạnh xua tan cái nóng hừng hực, khiến người ta thoải mái vô cùng.

“Phủ định dứt khoát như vậy, chẳng lẽ ngươi không thể cho ta một tia hy vọng hay sao?” – Liên Y cười đùa.

“Xin lỗi.” Đại Hổ cúi đầu, cảm thấy vô cùng có lỗi.

Tô Liên Y phì cười: “Ngươi xin lỗi gì chứ? còn nghiêm túc như vậy. Ta chỉ đùa với ngươi thôi mà.”

Đột nhiên Đại Hổ dựng thẳng tai, quay đầu nhìn ra sau.

“Sao vậy?” Tô Liên Y hỏi.

“Có người tới.” Đại Hổ trả lời.

“Gì cơ? Có người?” Tô Liên Y vội đứng dậy định xỏ giày. Nàng tuy là người hiện đại, không ngại bị thấy chân, nhưng dù gì đây là cổ đại, nhập gia tùy tục, tuyệt đối không thể để người khác hiểu lầm nàng là kẻ buông thả, oan uổng đó mới thật đáng sợ.

Chưa kịp xỏ giày xong, người kia đã nhanh chóng bước lên núi. Tốc độ nhanh nhẹn, rõ ràng rất quen đường, là Tô Hạo.

“Ca ca?” Tô Liên Y nhoẻn miệng cười, “A, sớm biết là ngươi thì đâu cần vội mang giày như vậy.” Nàng lè lưỡi, làm một cái mặt quỷ tinh nghịch.

Tô Hạo chưa từng thấy muội muội mình như vậy. Nhị muội trước kia dù có ngang ngược, nhưng vẫn là một cô bé hoạt bát đáng yêu. Hai tháng gần đây, nàng như biến thành người khác: trầm ổn, thông minh, sắc sảo nhưng lại khiến người ta thấy xa cách. Còn bây giờ, nàng dường như đã quay trở về với dáng vẻ thuở ấu thơ, khiến người khác không kìm được mà muốn gần gũi.

“Nước trong hồ lạnh, cẩn thận cảm lạnh.” Tô Hạo cười nhắc nhở.

“Vâng vâng, biết rồi, lát nữa sẽ mang giày vào.” Tô Liên Y đáp, giọng nói trong trẻo đầy sức sống vang vọng cả sườn núi, dễ nghe vô cùng.

Tim Đại Hổ đập thình thịch, có Tô Hạo ở đây, hắn không dám nhìn lén Tô Liên Y nữa, nhưng ánh mắt lại không thể không liếc qua nàng.

“Ca, ngươi lên núi làm gì thế? Tắm à?” Tô Liên Y hỏi, thấy huynh không mang ấm nước, chắc chắn không phải đi lấy nước.

Tô Hạo vẻ mặt nghiêm túc, trầm ngâm một hồi rồi quyết định đi thẳng vào vấn đề:

“Liên Y, muội là người nhà Tô gia, bí phương rượu này, ngươi có quyền được biết.”

“Không, gia gia người…”

“Nghe ta nói hết đã.” Tô Hạo ngắt lời nàng, giọng hiếm khi nghiêm nghị như vậy: “Giờ ngươi đã hiểu chuyện, hẳn sẽ hiểu được dụng ý của gia gia. Gia gia không phải không muốn truyền bí phương cho cha, cho ngươi hay Tam đệ, mà là sợ ba người còn non nớt, sơ ý để lộ bí mật. Hơn nữa, bí phương này vốn không chỉ do một mình gia gia sáng tạo, mà còn có công lao của nương.”

Tô Liên Y sững người: Nương ư? Chẳng phải là bí phương tổ truyền sao? Sao lại dính dáng đến nương?

Tô Hạo ngồi xuống một tảng đá bên cạnh, như thể sắp kể lại một chuyện rất dài.

“Thực ra, bí phương này cũng chẳng phải thứ gì thần kỳ. Trước kia nhà ta chỉ là một xưởng rượu nhỏ, hoàn toàn nhờ gia gia cần cù nấu rượu mà nuôi sống cả nhà. Khi nương còn sống, cha vẫn còn chịu khó phụ gia gia làm việc. Nương là một người phụ nữ thông minh, cho rằng nếu cứ tiếp tục thế này thì không thể phát triển lâu dài, nên bắt đầu nghiên cứu công thức mới, cải tiến rượu Tô gia.”

Tô Liên Y vô cùng kinh ngạc. Thì ra cái gọi là “bí phương tổ truyền” này lại là do mẫu thân quá cố tự mình sáng tạo! Xem ra, Hứa Quế Hoa quả thật không phải nữ tử tầm thường.

“Nương phát hiện, nước ở hồ Tiên Thủy vào ba tháng Bảy, Tám, Chín có mùi vị khác biệt rõ rệt, mang theo một hương thơm đặc biệt. Bình thường nương có thói quen lưu trữ nước trong ba tháng ấy để pha trà. Sau đó, thử dùng nước này nấu rượu… và rượu Tô gia có hương vị độc nhất vô nhị từ đó mà ra.”

Tô Hạo chậm rãi kể, Tô Liên Y chăm chú lắng nghe.

“Nương không chỉ sáng tạo công thức rượu, còn tự mình viết ra một danh sách, liệt kê những người nên mời đến nếm thử. Quả nhiên, có rất nhiều người yêu thích, rượu Tô gia lập tức nổi tiếng.”

“Kế đó, nhiều xưởng rượu bắt đầu bắt chước, thậm chí có nơi chuyển hẳn về chân núi Tiên Thủy. May mắn thay, họ không đến đúng thời điểm của ba tháng ấy, nên không phát hiện ra bí mật thật sự của rượu nhà ta.”

Tô Liên Y nghi hoặc: “Vậy nếu rượu nổi tiếng thế, hẳn là có nhiều người tới mua chứ?”

“Đúng vậy, thời gian ấy nhà mình kiếm được không ít tiền.” Tô Hạo khẳng định.

“Vậy sao giờ lại chỉ duy trì, không phát triển?”

Tô Hạo ái ngại: “Nhị muội… ngươi cũng biết ca thế nào rồi đấy. Bảo ta làm việc nặng thì không vấn đề gì, cực khổ mấy ta cũng chịu được, nhưng mà… lại không giỏi giao tiếp. Hơn mười năm qua, nhiều khách hàng cũ đã mất, chẳng còn mua rượu nữa. Ta cũng từng thử đi mời vài lần nhưng đều thất bại, giờ chỉ còn trông cậy vào số ít khách quen ngày càng thưa dần…”

Tô Liên Y nhớ lại chuyện trong Lý phủ, khi Lý lão gia rõ ràng đang thử dò xét, vậy mà Tô Hạo hoàn toàn không nhận ra, thật thà trả lời mọi thứ, trừ bí phương rượu là câm như hến.

Nàng khẽ lắc đầu: Tô Hạo, quả thực không hợp làm ăn buôn bán. Nhưng quay lại, tại sao nước trong ba tháng ấy lại khác biệt?

“Ca, bây giờ là đầu tháng Bảy rồi, bây giờ nước đã khác chưa?” Tô Liên Y hỏi.

“Ừ, đúng rồi. Để giữ bí mật, ta cố ý thuê hai người gánh nước xuống núi mỗi ngày, nhưng nước họ gánh về đều không dùng. Thật ra, chỉ dùng nước đã được trữ sẵn trong ba tháng này thôi. Mùa này, ta còn bảo họ gánh nhiều hơn nữa.” Tô Hạo giải thích.

Tô Liên Y vừa định múc một ngụm nước uống thử, thì chợt thấy đôi chân trắng nõn của mình vẫn còn đang ngâm trong nước. Nếu giờ uống chẳng phải là… uống luôn nước rửa chân sao? Vội vàng bật dậy, chân trần chạy đến nơi suối chảy, múc một vốc nước lên nhấp thử.

Thấy hành động ấy, Đại Hổ bất giác nhớ tới lần trước nàng vừa uống nước trong hồ, hắn thì đêm nào cũng lén tắm ở đó. Sau đó nàng liền không chịu uống nước nữa. Dáng vẻ ngượng ngùng khi ấy thật đáng yêu, khiến hắn không nhịn được mà bật cười.

Nghĩ đến đó, Đại Hổ không kìm được cười khúc khích. Gần đây, sở thích lớn nhất của hắn là nhìn người luôn điềm tĩnh, tỉnh táo như Tô Liên Y lúng túng ngại ngùng. Thật sự rất đáng yêu.

“Ca, ta không ngửi thấy mùi gì đặc biệt cả.”  Tô Liên Y chẳng nhận ra biểu cảm kỳ lạ của Đại Hổ, vẫn chuyên tâm thưởng thức nước suối.

“Vì đây là nước sống. Chỉ cần đun sôi, sẽ tỏa ra hương thơm thoang thoảng.” Tô Hạo giải thích.

Tô Liên Y quay lại vị trí cũ, ngồi xuống tảng đá, dùng khăn lau khô chân rồi xỏ giày tất vào. Sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, vẻ tinh nghịch khi nãy đã tan biến. Đôi mắt nàng trở nên sắc bén, quan sát kỹ xung quanh.

Giờ đang là tháng Bảy giữa hè, núi xanh um tùm, hoa nở khắp nơi, tràn đầy sinh khí. Tô Liên Y không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, cẩn thận nghiên cứu mọi thứ quanh đầm, loại bỏ từng khả năng một.

Màu trắng tinh khôi của hoa phủ đầy núi đồi khiến nàng chú ý. Nàng bước tới, hái một đóa, đưa lên mũi ngửi thử, không có chút hương thơm nào.

“Ca, hoa này tên gì vậy?”

Tô Hạo liếc qua một cái: “Ồ, loại hoa đó đặc biệt lắm, chỉ có trên núi Tiên Thủy, cũng chẳng ai đặt tên, chúng ta vẫn gọi là vụ ngân tử (bạc vụn). Ít ai thích, vì nó không có hương. Các cô nương hái hoa cũng chưa bao giờ hái nó cả.”

Tô Liên Y chăm chú quan sát. Loại hoa này hơi giống mãn tinh thời hiện đại, nhưng kích thước lớn hơn, cũng là dạng nở lấm tấm trên một cành.

Kỳ lạ thật, không có hương thơm, thì làm sao thu hút ong bướm? Không có côn trùng, thì thụ phấn kiểu gì đây?

Tô Liên Y là người học y, dĩ nhiên cũng rất quan tâm đến sinh học, vừa thấy loài hoa ấy liền không kiềm được mà phân tích quy luật sinh trưởng của nó. Chẳng lẽ, loài hoa này cũng giống như bồ công anh?

Bất chợt, trong đầu Tô Liên Y lóe lên một tia sáng vàng rực!

Trong tự nhiên, chủ lực thụ phấn của thực vật chính là côn trùng và gió. Hoa này không có hương thơm, không thể hấp dẫn côn trùng, vậy chỉ có thể dựa vào gió!

Nàng dùng ngón tay chạm vào *****, tuy không thấy được phấn hoa, nhưng khi kẹp nhẹ giữa hai đầu ngón tay thì cảm nhận được một lớp bụi mỏng mịn. Nàng cảm thấy, mình nhất định đã tìm ra chìa khóa!

Loài hoa này khác biệt với những loại khác, đặc điểm chính là phấn hoa nhẹ và mịn, dễ theo gió bay đi, rơi xuống những bông hoa khác thì hoàn tất việc thụ phấn. Vậy… nếu phấn ấy rơi xuống hồ Tiên Thủy thì sao?

Nàng chợt nhớ tới một thắng cảnh nổi tiếng thời hiện đại, Đỗ quyên túy ngư. Ở phía tây Vân Nam có một hồ cao nguyên tên là hồ Bita (tra GG nha, hồ đẹp lắm luôn), tuy gọi là “hồ” nhưng thực chất chỉ là một hồ nước, cảnh sắc tuyệt đẹp. Vào tháng năm hằng năm, bờ hồ đầy hoa đỗ quyên nở rộ, đến lúc hoa rụng, cánh hoa rơi xuống nước, bị cá trong hồ — loài cá môi dày — ăn phải. Trong hoa đỗ quyên có chứa lượng nhỏ độc tố thần kinh, cá ăn nhiều sẽ trúng độc, nổi lềnh bềnh trên mặt nước, vì vậy mà có tên gọi là Đỗ quyên túy ngư.

Đạo lý cũng giống nhau, không phải nước khiến bạn say, mà là… thực vật!

Nghĩ tới đây, Tô Liên Y phấn khích hẳn lên, bắt đầu điên cuồng hái hoa, hái một bó lớn, dùng khăn tay gói lại, rồi quay sang nói: “Ca, Đại Hổ, chúng ta về thôi.” Vẻ điềm tĩnh vừa rồi đã tan biến, nàng lại trở về dáng vẻ thiếu nữ hồn nhiên hoạt bát.

“À? Về luôn à?” Tô Hạo không hiểu, muội mình vừa mới còn suy nghĩ nghiêm túc, sao giờ lại vội vã về nhà?

Nhưng Đại Hổ bên cạnh lại nghĩ khác, hắn biết rõ một người thông minh như Tô Liên Y, nhất định là đã phát hiện ra điều gì. Hắn bỗng nhận ra, mình rất thích nhìn thấy nụ cười của nàng. Mà trước đây, nàng rất ít khi cười, dù đôi lúc khoé môi có chút cong cong, nhưng phần lớn đều là nụ cười giả lả, gượng ép.

Chính vì sự vui vẻ của Tô Liên Y, tâm tình của Đại Hổ cũng bất chợt tươi sáng hơn. Lá cây thật xanh, hoa thật thơm. Hắn bước nhanh vài bước, đi sát phía sau nàng.

Khi Tô Liên Y và Đại Hổ trở về nhà, thì thấy Sơ Huỳnh đang chống cằm ngồi trên tảng đá lớn cạnh cổng viện, háo hức chờ đợi. Vừa thấy Tô Liên Y về, nàng ta lập tức bật dậy như một con bướm, bay nhào vào lòng Tô Liên Y: “Liên Y, cuối cùng ngươi cũng về rồi! Ta nhớ ngươi chết đi được!” rồi nhào thẳng vào vòng tay nàng.

Tô Liên Y dở khóc dở cười, Sơ Huỳnh bụng đã to như vậy, sắp làm mẹ rồi, mà vẫn cứ như trẻ con: “Đừng chạy, cẩn thận bị động thai.”

Sơ Huỳnh thấy bó hoa trong tay Tô Liên Y: “Đây là tặng cho ta à?”

Tô Liên Y mỉm cười gật đầu: “Đúng thế, tặng ngươi, hy vọng ngươi thích. Nhưng mà, trước khi tặng có thể cho ta mượn dùng một chút được không?”

“Được chứ!” Sơ Huỳnh lập tức kéo tay Tô Liên Y đi vào trong viện.

Đại Hổ đi sau hai người, vẻ mặt đầy trầm tư.

Trong phòng, Tô Liên Y dùng bát sứ sạch đựng nước, sau đó cầm hai đóa hoa nhẹ nhàng chà xát vào nhau. Dưới ánh mặt trời, có thể lờ mờ thấy phấn hoa trong suốt lấp lánh ánh vàng rơi xuống nước. Nàng lại tiếp tục vò thêm vài bông nữa, sau đó bèn nhóm lửa nấu nước.

Sơ Huỳnh cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đứng bên nhìn.

Khi nước dần sôi, một làn hương dìu dịu chầm chậm lan tỏa, chui vào mũi Tô Liên Y.

Trời ơi! Nàng đã tìm ra nguyên nhân rồi!

“Đại Hổ, mau tới đây! Hình như ta đã tìm ra nguyên nhân rồi!” Tô Liên Y vừa gọi lớn, vừa phấn khích đến không kìm được, trong lòng dâng trào sự vui mừng và nôn nóng không nói thành lời.

Đại Hổ không dám chậm trễ, vội vã chạy đến. Vừa mới đến gần, mùi hương quen thuộc liền xộc vào mũi, hắn kinh ngạc nhìn Tô Liên Y, không sao giữ được bình tĩnh: “Tô Liên Y, rốt cuộc ngươi nghĩ ra bằng cách nào vậy!?”

Thật quá mức thần kỳ! Không phải vì nước thần kỳ, mà là Tô Liên Y quá thần kỳ! Hiện tượng lạ lùng như thế, Tô gia đã nghiên cứu suốt hơn mười năm với bao công thức vẫn không tìm ra, vậy mà nàng đã phát hiện chỉ trong chớp mắt!?

Tô Liên Y quả là một nữ tử kỳ tài! Trên đời này, còn chuyện gì mà nàng không làm được nữa đây!?

“Tuyệt quá! Thật sự tuyệt quá!” Tô Liên Y vui sướng đến mức gần như không kiềm chế nổi: “Hai người ở đây chờ một lát, ta qua nhà ca ca một chuyến, phải nói cho huynh ấy biết ngay!” Nói rồi, nàng chẳng chờ Đại Hổ hay Sơ Huỳnh kịp phản ứng, đã vội vã chạy về phía nhà Tô Hạo.

Một nén nhang sau, tại gian trong nhà xưởng rượu, Tô Hạo cũng mừng rỡ vô cùng: “Liên Y, ngươi thật quá thông minh! Trước kia ta đã thấy ngươi giống nương, giờ thì càng chắc chắn hơn, ngươi đúng là nữ nhi của người!”

Tô Hạo đang cảm thán, nhưng tư duy vượt thời đại của Tô Liên Y thì đã hướng về tương lai phát triển của rượu Tô gia. Đôi mắt nàng hơi nheo lại, đã có tính toán trong lòng.

“Ca, chuyện này ngươi tuyệt đối không được nói với ai. Ta phải tới Lý phủ một chuyến.” Liên Y đứng dậy.

“Ngươi đến đó làm gì?” Tô Hạo hỏi.

“Gặp Lý lão gia, có chuyện cần thương lượng.” Nói rồi, nàng định rời khỏi phòng.

“Chờ đã, Liên Y. Đúng lúc Lão Mã lát nữa phải đến huyện thành giao hàng và thanh toán, ngươi đi nhờ xe ông ấy luôn đi.” Tô Hạo nói.

“Vậy thì tốt quá rồi.” Tô Liên Y mừng rỡ đáp.

Tô Liên Y ngồi trên xe lừa của Lão Mã, bắt đầu chuyến đi đến huyện thành. Trong khi Lão Mã cầm cương điều khiển xe, Tô Liên Y thì đang hồi tưởng lại lời hứa trước kia của Lý lão gia, và suy nghĩ xem lát nữa nên đàm phán điều kiện gì với ông ấy.

Ngay lúc sắp vào đến cổng thành Nhạc Vọng, Lão Mã bỗng vỗ đùi đánh đét: “Hỏng rồi! Đông gia dặn ta đến thanh toán, vậy mà ta quên mang sổ sách!”

Cổng thành Nhạc Vọng nằm bên một con sông, tên là Bạch Lãng Hà. Tô Liên Y đoán chắc Lão Mã sẽ quay lại lấy, còn nàng thì đang cần yên tĩnh để sắp xếp lại đầu óc.

“Mã thúc à, con sông này đẹp thật. Ta đi dạo ven sông một lát ngắm cảnh. Lát nữa ngươi quay lại lấy được sổ rồi tới đón ta sau, được không?”

“Được chứ! Thật ngại quá, Liên Y cô nương.” Lão Mã áy náy nói.

“Không sao đâu ạ.” Tô Liên Y xuống xe, thong thả bước dọc theo bờ sông, mắt nhìn xa xăm nhưng trong lòng lại đầy tâm sự.

Không xa, một cỗ xe ngựa sang trọng từ trong thành chậm rãi đi ra.

“Thiếu gia.” Là giọng của Mặc Nông.

“Ừm.” Trong xe, Lý Ngọc Đường đang nhắm mắt dưỡng thần.

Mặc Nông ngồi cạnh xa phu, quay người vén rèm xe, ngập ngừng lên tiếng: “Thiếu gia, hình như ta vừa nhìn thấy Tô Liên Y.”

Bình Luận (0)
Comment