Thiên Kim Danh Y

Chương 69

Ban đêm, Tô Liên Y đã không còn vẻ thông tuệ điềm tĩnh như ban ngày, mà toàn tâm toàn ý… giận dỗi với Đại Hổ, cãi vã lặt vặt. Nàng hoàn toàn không hay biết, bộ dạng này trong mắt người khác lại đáng yêu đến nhường nào.

Đại Hổ bất lực, thở dài một hơi: “Ta đi với ngươi.”

Tô Liên Y cười hí hửng, nụ cười đắc thắng: “Như vậy mới gọi là chiến hữu tốt chứ.”

Nàng vừa nói vừa đưa tay vỗ nhẹ lên ngực hắn. cơ ngực rắn rỏi sắc nét khiến nàng không khỏi tấm tắc thầm trong bụng.

Tên này mà sống ở thời hiện đại, chắc chắn làm minh tinh người mẫu cũng không phải là mơ... chỉ tiếc là cái mặt.

Tô Liên Y đã hứa sẽ chữa mặt cho Đại Hổ, nhưng vẫn bận không rảnh tay. Nàng âm thầm thề rằng, đợi khi qua giai đoạn này, nhất định sẽ chữa mặt cho hắn.

Hai người vừa bước ra khỏi sân, đang quay lại khóa cửa thì Sơ Huỳnh ôm bụng bầu vượt mặt lạch bạch chạy đến.

“Liên Y, Đại Hổ, hai người đi đâu đấy?” Sơ Huỳnh tươi cười rạng rỡ hỏi.

Tô Liên Y hơi áy náy: “Xin lỗi nhé Sơ Huỳnh, tối nay ta không thể trò chuyện với ngươi được. Ta định đi hồ Tiên Thủy chút.”

Nghe vậy, Sơ Huỳnh lập tức phấn khởi: “Ta cũng muốn đi!”

“Không được đâu, ngươi đang mang thai, tắm nước lạnh dễ nhiễm lạnh lắm, tuyệt đối không được!”

Đối với cái tính trẻ con của Sơ Huỳnh, Tô Liên Y thật sự cạn lời. Một chút cảm giác “sắp làm mẹ” cũng không có.

Nàng thầm thấy tò mò, phu quân của Sơ Huỳnh lúc còn sống rốt cuộc có phải… hơi biến thái không? Nhìn một thê tử như con nít thế kia mà vẫn nỡ lòng động phòng...?

“Ồ… vậy sao…”

Sơ Huỳnh có phần thất vọng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Thế ta không tắm, chỉ đi theo chơi thôi, được không?” Đôi mắt to tròn lấp lánh van nài.

“Chuyện này thì…”

Tô Liên Y khó xử, không nỡ từ chối, nhưng lại sợ đường núi ban đêm trơn trượt, Sơ Huỳnh mà vấp ngã thì chết dở.

Bấy giờ, Sơ Huỳnh liếc sang thấy Đại Hổ đứng im như tượng gỗ, trong đầu liền lóe lên ý tưởng: “Liên Y, ngươi nhất định phải cho ta đi theo! Ta phải trông chừng giúp ngươi, không thì hắn sẽ trộm nhìn đó!” Vừa nói vừa đưa tay chỉ vào Đại Hổ.

“Ta không có!” Đại Hổ tức thì sốt ruột, cảm thấy quá oan uổng, lập tức phản bác.

Tô Liên Y dở khóc dở cười. Danh nghĩa thì nàng và Đại Hổ là phu thê, nếu có nhìn cũng không sao. Nhưng thực tế thì… nàng đúng là có chút sợ hắn trộm nhìn thật.

Tuy ngày thường Đại Hổ chưa bao giờ lộ vẻ ham mê sắc đẹp, nhưng dù sao cũng là trai tráng tuổi xuân, đêm hôm thanh vắng, mà nàng lại lõa thể trong nước… cái này… vẫn nên đề phòng thì hơn.

“Thôi được, nhưng ngươi phải hứa với ta, khi lên núi và xuống núi phải cẩn thận tuyệt đối, nắm chặt tay ta không được buông.” Tô Liên Y dặn.

“Được mà! Hihi, chắc chắn chắc chắn!” Nói xong, Sơ Huỳnh lén liếc Đại Hổ đầy áy náy: Xin lỗi nhé, lấy ngươi ra làm bình phong rồi.

Đại Hổ không thèm để ý đến nàng ta, quay mặt đi.

Đường lên núi rất suôn sẻ.

Ban đêm ở hồ Tiên Thủy đẹp vô cùng. Một vầng trăng tròn phản chiếu trên mặt nước phẳng lặng, nhờ có dòng nước mát lành, dù chỉ đứng bên bờ cũng đã thấy khí trời dễ chịu hẳn lên.

Tô Liên Y sợ Sơ Huỳnh không cẩn thận mà rơi xuống suối, liền đặt ra quy định “nghiêm ngặt”. Nếu lại gần mép suối trong phạm vi một thước (khoảng 30cm) thì nàng sẽ giận

Sơ Huỳnh sợ bị Tô Liên Y ghét, đành ngoan ngoãn ngồi cách mép suối đúng một thước, tìm tảng đá to rồi ngồi lên, chống cằm nhìn chằm chằm với ánh mắt hóng hớt.

Đại Hổ thì tất nhiên không ở gần, nhưng cũng không rời xa. Hắn sợ có chuyện gì bất trắc, nên chọn chỗ dưới sườn núi, dẹp phẳng mấy cành lá, nằm ngửa trên đất, ngắm trăng qua kẽ lá.

“Woa! Dáng Liên Y đẹp quá đi!” Sơ Huỳnh bỗng hét toáng lên.

Đại Hổ nhíu mày.

Tô Liên Y đỏ bừng cả mặt: “Đừng hét! Có gì mà hét chứ?”

Thật hết nói nổi, nàng vốn lo Đại Hổ nhìn lén, giờ lại bị một cô gái nhìn chằm chằm, còn lớn tiếng như thế, cảm giác thật khó tả.

“Ta với ngươi đều là nữ nhân với nhau, ta có, chẳng lẽ ngươi không có? Ngạc nhiên gì chứ?”

Sơ Huỳnh bĩu môi, không đồng tình: “Dĩ nhiên là khác rồi! Ngực Liên Y to hơn ta, eo nhỏ hơn ta, chân dài hơn ta, da lại còn trắng trẻo mịn màng thế kia… Woa~ ta muốn sờ thử một cái quá!”

“……” Tô Liên Y muốn khóc mà không có nước mắt.

Nàng không sợ Lý Ngọc Đường, không sợ Lý lão gia, thậm chí chẳng sợ ai… ngoại trừ bà cô tổ Sơ Huỳnh này.

“Ngươi thích nhìn thì cứ nhìn, nhưng tuyệt đối không được lại gần!”

“Ừm, yên tâm đi~ ta từ trước đến nay vẫn rất ngoan mà.” Sơ Huỳnh làm mặt ngoan hiền, gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Tô Liên Y bước xuống nước.

Đại Hổ đột nhiên cảm thấy có chút... ngượng ngùng khó hiểu. Tim bên ngực trái bỗng đập loạn lên. Hắn ép bản thân bình tĩnh lại, vì không tiện rời đi nên tiếp tục giả vờ ngắm trăng.

“Liên Y có mái tóc đẹp quá, thật dày, trôi trên mặt nước trông vừa mềm mại vừa mượt.

Tóc đen da trắng, ẩn ẩn hiện hiện, đột nhiên ta nhớ tới một bài thơ...” Sơ Huỳnh cất giọng.

Tô Liên Y hối hận muốn chết, đúng ra ban nãy nên nghe lời Đại Hổ, không đến đây tắm.

Nếu không tắm thì Sơ Huỳnh sẽ không đòi đi theo, mà nếu nàng ta không đi theo thì giờ đã chẳng có cảnh ngồi đó tán phét loạn xạ.

Mà đau đầu nhất là, nàng đang trần như nhộng trong nước, chẳng làm gì được kẻ trên bờ kia!

Thôi kệ, sống là phải biết chấp nhận số phận. Nàng vội vàng tắm táp qua loa, định rửa nhanh rửa gọn rồi còn về.

Lúc này trong đầu Đại Hổ cũng đang vô cùng hỗn loạn. Hết là khuôn mặt tươi cười yêu kiều của Tô Liên Y hiện ra, rồi từng câu từng chữ ngọt như rót mật của Sơ Huỳnh vang vọng bên tai...

Tự dưng cảm thấy miệng khô lưỡi rát, tim đập thình thịch, máu trong người như đang sôi trào.

Hắn vừa định đưa tay lên bịt tai thì… giọng Sơ Huỳnh lại vang lên, ngọt ngào, mềm mại như kẹo bông:

“Một vầng trăng sáng áp ngực hồng,

Nho tím ngọc xanh viên tròn cong.

Phu quân ve vuốt bên rèm gấm,

Sương mai điểm giọt đẫm cành hồng.”

“Hoàng Sơ Huỳnh!”

Tô Liên Y rốt cuộc chịu hết nổi, đập mạnh tay xuống mặt nước “bùm!” một tiếng vang dội: “Ngươi mà còn thế nữa là ta giận thật đấy! Con gái con lứa mà suốt ngày đọc mấy bài thơ tục tĩu, mất hết thể thống! Ngươi học đầy một bụng chữ nghĩa là để đọc mấy thứ ấy à?!”

Bàn tay Đại Hổ định đưa lên bịt tai bỗng khựng lại giữa không trung. Rồi… máu trong người như bị đốt cháy, thân dưới cũng bắt đầu khó chịu, mũi ngứa ngứa...

Vừa sờ lên thì… ôi trời! Máu mũi!

“Biết rồi mà~ ta sai rồi mà~” Sơ Huỳnh bĩu môi, giọng vừa uất ức vừa làm nũng: “Sau này ta không đọc nữa là được chứ gì~ Liên Y đừng giận nữa mà~”

Thật ra cũng không hẳn là giận, mà là ngượng. Tô Liên Y dù có hơi cổ hủ, nhưng dù sao cũng là người hiện đại, văn hóa người lớn hay phim hành động “có mùi” cũng từng nghe qua. Nghe thì nghe, xem thì cũng xem… nhưng dùng mấy câu đó để miêu tả chính mình thì đúng là... khó mà nuốt trôi!

Lên bờ, đang lau người, thấy Sơ Huỳnh im thin thít đứng bên cạnh không nói gì, Tô Liên Y bắt đầu thấy lấn cấn: “Sơ Huỳnh, giận rồi à?”

Sơ Huỳnh ngẩng đầu, đôi mắt to tròn tràn đầy uất ức: “Không có… là Sơ Huỳnh lỡ lời.”

Tô Liên Y mặc bộ y phục sạch mang theo, nhịn không được bật cười: “Ngươi là nữ nhân, sao lại nói mấy lời ấy chứ? Ta nghe thì thôi cũng được, nhưng lỡ có người ngoài nghe thấy, không chừng sẽ bảo ngươi là hư hỏng, rồi đâm chọt sau lưng đó.”

Vừa nói, vừa xếp gọn quần áo dơ, ôm vào lòng.

“Biết rồi...” Sơ Huỳnh vốn cũng không phải ngốc, lúc trước là lén giấu người nhà xem mấy thứ ấy, vì tò mò thôi.

“Đại Hổ, ngươi đâu rồi?” Tô Liên Y ngó quanh quất, không thấy bóng dáng Đại Hổ đâu. Không lẽ hắn bỏ xuống núi luôn rồi?

Một lúc lâu sau, mới vang lên tiếng Đại Hổ: “Tắm xong rồi à?”

“Ừ, xong rồi. Ngươi ở đâu đấy? Chúng ta xuống núi thôi.” Tô Liên Y cảm thán. Bảo sao ngày nào Đại Hổ cũng leo núi tắm, quả thật dễ chịu thật! Nước suối lạnh tanh rửa trôi hết nóng bức, cả người mát rượi, như thể gió mang chút hơi ấm lướt qua da thịt.

Nhưng… sao giọng Đại Hổ vừa rồi nghe là lạ… Không giống mọi khi. Cụ thể khác ở đâu thì lại nói không ra.

Đại Hổ từ dưới sườn núi đi lên: “Đi thôi.”

“Ừ.”

Tô Liên Y ôm chặt quần áo, tay còn lại nắm chặt tay Sơ Huỳnh, ba người cùng xuống núi.

Đại Hổ đi trước, Sơ Huỳnh đi giữa, Tô Liên Y đi sau cùng.

Từ đầu tới cuối, Đại Hổ không quay đầu lại lần nào, chỉ đưa cho Tô Liên Y một cái lưng.

Mà Tô Liên Y thì đương nhiên không phát hiện. Trên ngực áo trước của Đại Hổ, vương một vết máu đỏ thẫm.

Một nơi khác.

Thư phòng của Lý lão gia.

Một nha hoàn nhẹ nhàng bưng bát rượu thuốc đã được pha loãng của Tô gia, đặt cẩn thận lên góc bàn, rồi lặng lẽ hành lễ, cung kính lui ra.

Lý Phúc An đang vùi đầu vào đống sổ sách chất cao như núi, nha hoàn ra vào cũng không hề khiến ông phân tâm chút nào.

Sau khi nha hoàn lui xuống, Quản gia Toàn Khoang bước vào. Thấy lão gia đang bận, ông không nói gì, chỉ yên lặng đứng hầu bên cạnh.

Lý Phúc An đặt sổ sách xuống, đưa tay cầm lấy bát rượu thuốc. “Đại Toàn, nói đi.” Ông vừa nói vừa chậm rãi thưởng thức từng ngụm nhỏ.

Hiện giờ thân thể ông đã hồi phục quá nửa, ngoài việc uống thuốc đều đặn theo toa mới của Tô Liên Y và Chu đại phu để củng cố thể trạng, ông còn có thể nhấm nháp ít trà thơm, rượu nhẹ.

“Vâng, đúng như lão gia dự liệu… Nhị thiếu gia đã âm thầm mở xưởng rượu. Mấy ngày nay hắn tìm được mặt bằng, còn bỏ số tiền lớn mời một thầy nấu rượu từ xưởng rượu Vân Đài, và một người nữa từ Tiên Túy Tửu Phường, ngoài ra còn thuê thêm nhiều nhân công lành nghề.

Mục đích rõ ràng là muốn đấu với rượu thuốc Tô gia.” Quản gia Toàn Khang báo cáo rành rọt.

Lý Phúc An nghe vậy liền bật cười, nhướng cao đôi mày: “Tốt, thú vị lắm!” Hôm nay rượu thuốc của Tô gia lại thấy vị ngọt hơn bình thường.

Quản gia Toàn cũng mỉm cười theo: “Lão gia anh minh, nếu cứ bắt thiếu gia đi theo con đường người sắp đặt, e là hắn chưa chắc phục tâm. Giờ để hắn tự mình bắt đầu từ hai bàn tay trắng, càng có thể hiểu được đạo lý buôn bán, mua bán chẳng dễ dàng gì.”

Toàn Khang đi theo Lý Phúc An từ lâu, một lòng trung thành, loại lời lẽ như vậy, trong cả Lý phủ cũng chỉ có một mình ông ta dám nói.

Lý Phúc An càng nghĩ càng vui vẻ, không rõ là vì thân thể khỏe mạnh, khí huyết lưu thông, hay vì gặp chuyện vui tinh thần phấn chấn. Vừa uống vừa cười, đầy vẻ hứng khởi: “Thằng con ta từ bé đã trời không sợ, đất không sợ. Người duy nhất nó e dè chính là Tô Liên Y kia.

Trước kia thì sợ bị nàng quấn lấy, còn giờ thì lại lúc nào cũng muốn đối đầu, thật thú vị!”

Quản gia Toàn Khang cũng cười theo: “Đúng vậy, giờ này có thể khơi dậy ý chí chiến đấu của thiếu gia, e là chỉ có Liên Y cô nương mà thôi.”

Nhưng trong lòng ông lại âm thầm lo lắng. Thiếu gia có thiên tư buôn bán xuất chúng, ông sợ... Tô Liên Y sẽ bị thiệt.

“Vậy ngươi nghĩ… ai sẽ thắng?” Lý Phúc An uống hết bát rượu, đặt xuống bàn, ánh mắt lóe lên đầy hứng thú.

Toàn Khang cau mày suy nghĩ, rồi hỏi lại: “Lão gia muốn nghe lời thật lòng chứ?”

“Dĩ nhiên, ta chỉ muốn nghe lời thật.” Lý Phúc An gật đầu.

Toàn Khang thở dài: “Thuộc hạ cho rằng… Nhị thiếu gia sẽ thắng. Liên Y cô nương quả thực thông minh, nhưng làm ăn không thể chỉ dựa vào trí tuệ, mà cần kinh nghiệm dày dặn.

Thiếu gia từ lâu đã theo người rong ruổi khắp nơi, hiểu biết sâu rộng về nhiều ngành nghề.

Thời gian người bệnh nặng, chính thiếu gia đã gánh vác cả sản nghiệp Lý gia, điều hành đâu ra đó. Sao có thể thua một cô nương chưa từng kinh qua thương trường?”

Lý Phúc An suy nghĩ một lúc: “Ngươi nói cũng có lý. Nhưng giờ không giống khi xưa. Bây giờ Ngọc Đường khởi nghiệp từ con số không, lại thêm bản tính kiêu ngạo, hiếu thắng, thích ăn xổi... Ngươi quên rồi sao?”

Toàn Khang trầm ngâm: “Dù vậy, thuộc hạ vẫn tin rằng thiếu gia sẽ thắng.”

Lý Phúc An bật cười ha hả: “Thế thì… chúng ta cược năm mươi lượng bạc, thấy sao? Ta cược Liên Y thắng.”

“ Vì sao lão gia lại chọn Liên Y?” Toàn Khang không nhịn được tò mò.

“Trực giác.”

Lý Phúc An mỉm cười, ánh mắt sáng quắc: “Làm ăn, không chỉ dựa vào sức và trí, còn phải có trực giác và vận khí.”

“Vậy… cược không?” Ông nhướng mày thách thức.

Toàn Khang cũng hào hứng hẳn lên: “Được, lão gia, thuộc hạ cược với người!”

Lý Phúc An lại phá lên cười sảng khoái: “Được! Vậy ta và ngươi đập tay lập thệ!” Ông đứng dậy.

Toàn Khang bước tới, hai người vỗ tay một cái “bốp” chắc nịch, rồi cùng cười ha hả như hai đứa trẻ.

Một lúc sau.

“Lão gia, người mới hồi phục, cũng nên chú ý giữ gìn sức khỏe.”  Toàn Khang nhắc nhở.

Lý Phúc An gật đầu, đứng lên nói: “Được rồi, ta đi nghỉ một lát.”

“Toàn Khang đi cùng người. Hôm nay lão gia muốn tới viện nào ạ?” Toàn Khang bước tới đỡ ông, cùng nhau rời khỏi thư phòng.

Lý Phúc An trầm ngâm giây lát rồi nói: “Tới chỗ Đào di nương đi.”

“Vâng.” Toàn Khang đáp, rồi lập tức sai người chạy trước tới viện báo cho Đào di nương chuẩn bị.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Đột nhiên, Lý lão gia dừng bước.

“Đại Toàn…”

“Có thuộc hạ.” Toàn Khang dừng lại, nghiêm túc lắng nghe.

Lý Phúc An do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: “Hai mươi năm đã trôi qua… Ta… cũng nghĩ thông rồi. Không muốn trốn tránh nữa. Ngươi hãy giúp ta… điều tra tin tức của nàng ấy.”

Không khí vui vẻ ban nãy bỗng tan biến sạch, chỉ còn lại sự thê lương, bi ai.

Toàn Khang lặng lẽ gật đầu: “Vâng… thuộc hạ hiểu rồi.” Hai mươi năm rồi… vậy mà lão gia vẫn chưa thể buông xuống được.

Vài tiểu nha hoàn cầm đèn lồng đi trước dẫn đường, chiếu sáng con đường đêm tối.

Giữa ánh sáng vàng nhạt chập chờn, chỉ còn bóng hai người chủ tớ âm thầm bước đi, không ai nói thêm một lời nào nữa.

Viện Hải Đường

Lý Ngọc Đường mới bụi bặm phong trần trở về thì trời đã khuya.

“Thiếu gia, người vẫn chưa dùng bữa tối.” Mặc Nông nhắc.

“Chuẩn bị nước tắm trước đã.” Giọng Lý Ngọc Đường nghe nhẹ bẫng, thoải mái.

Chỉ cần nghĩ tới những nỗ lực trong mấy ngày qua sắp được đền đáp xứng đáng, nghĩ tới việc Tô Liên Y ngày hôm nay tuy nổi bật nhưng sắp tới sẽ thua tan tác, hắn liền vô cùng phấn khích. Còn tâm trí đâu mà ăn uống?

Đã lâu rồi hắn chưa từng đích thân lao vào làm một việc gì như thế. Vì một mục tiêu, tích cực lên kế hoạch, chuẩn bị, thực hiện…

Cảm giác này trước nay chưa từng có, nay được nếm trải, quả là vô cùng sảng khoái!

Cởi bỏ bộ đồ trắng, bước vào thùng nước ấm đã chuẩn bị sẵn, Lý Ngọc Đường nhắm mắt, tựa đầu vào thành thùng, nghỉ ngơi và mơ tưởng về tương lai sắp tới. Hắn sẽ ép Tô Liên Y và Tô gia tửu ra khỏi thị trường, khiến nàng không còn chỗ đứng!

Nghĩ đến đó, trong lòng hắn như sôi sục.

Tô Liên Y đúng là buồn cười, cứ nghĩ chỉ cần một chút thông minh là có thể tạo nên nghiệp lớn sao?

Rượu của Tô gia đúng là có giảm giá, nhưng cũng chẳng rẻ hơn là bao, hương vị thì không đủ thuần khiết, cùng lắm là có chút “hương vị riêng biệt”.

Mà cốt lõi của rượu là gì? Là chất lượng! Là khẩu vị!

Hắn sẽ khiến nàng hiểu rõ. Cái gọi là “thu hút sự chú ý” chỉ là trò hề sai lầm!

Trong tâm trí hắn đã tưởng tượng ra cảnh Tô Liên Y khóc lóc van xin, vẻ mặt lạnh lùng của nàng cũng sẽ tan biến.

Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười mãn nguyện, làn da hơi ửng đỏ, môi hồng mọng, đẹp đến nao lòng.

Tô Liên Y ấy lúc nào cũng lạnh lùng, rõ ràng là một kẻ ngang ngược lại cứ làm bộ làm tịch!

Lúc nào cũng giảo hoạt như hồ ly, đã là lưu manh thì phải giống lưu manh đi, giả vờ cho ai xem chứ?!

Đột nhiên, Lý Ngọc Đường mở bừng mắt, lông mày nhíu lại. Hắn bất chợt nhớ tới ngày hôm đó dưới nước, trong làn bong bóng, bóng áo xanh ấy bơi tới, bất chấp hắn phản kháng, kéo hắn lên khỏi mặt nước.

Lên bờ, việc *****ên nàng làm là hỏi: “Ngươi có bị thương không?”

Nàng không giống đang giả bộ. Nàng… hình như thật sự không nhận ra hắn. Thật kỳ lạ.

Hắn lại từ từ nhắm mắt, nụ cười trên môi cũng dần nhạt đi.

Nếu như… Tô Liên Y thật sự thua cuộc, có lẽ… hắn sẽ tha cho nàng một con đường sống… Có lẽ.

Giờ thì Tô Liên Y đã hiểu rõ, Đại Hổ đúng là cái miệng quạ đen!

Trước khi đi tắm ở hồ Tiên Thủy, Đại Hổ đã quả quyết nàng sẽ bị bệnh. Nàng không tin. Nhưng bây giờ thì… bị thật rồi!

Tuy không phải cảm lạnh, nhưng cũng là một thứ bệnh khiến… không, phải nói là khiến phụ nữ sống dở chết dở… đau bụng kinh!

Tô Liên Y chỉ muốn chết quách cho xong. Ở hiện đại nàng chưa từng bị đau bụng kinh, chỉ từng nghe bạn bè than thở, nàng chỉ biết an ủi và thông cảm. Không ngờ tới lượt mình lại bị thứ chết tiệt này hành hạ đến thế!

Tính ra, nàng xuyên đến đây đã hai tháng, trong hai tháng ấy không hề có kinh nguyệt, vì cân nặng sụt giảm quá nhanh.

Nếu trong một tháng mà giảm cân quá mức (trên 5kg), phụ nữ rất dễ bị tạm thời mất kinh, vì cơ thể phát ra tín hiệu cảnh báo: “Môi trường sống nguy hiểm, không thích hợp để mang thai.”

Tháng này, có lẽ do cân nặng ổn định lại, nên kinh nguyệt đến. Nhưng lại gặp lạnh, dẫn đến đau bụng kinh!

Tệ hơn cả là nàng hoàn toàn không biết xử lý làm sao… Vì ở đây… không có băng vệ sinh!

“Đại… Hổ…” Cửa phòng bị đẩy ra, Tô Liên Y mặt mày trắng bệch, bám vào khung cửa, giọng khản đặc gọi người vừa chuẩn bị ra ngoài.

Đại Hổ giật mình, vội vàng chạy lại: “Ngươi sao vậy? Bệnh rồi à?” Mặt cắt không còn giọt máu.

Tô Liên Y nhăn mặt, đau đến mức rên rỉ: “Giúp ta… đi… tìm Sơ Huỳnh…”

Khỉ thật, đau bụng kinh đúng là đau như muốn chết!

Cơn đau từ dạ dày lan thẳng xuống bụng dưới, như ai khoét ruột, lại còn buồn nôn và tiêu chảy.

Đại Hổ không hiểu vì sao phải đi tìm Sơ Huỳnh, nhưng vẫn lập tức gật đầu: “Được rồi, ngươi lên giường nghỉ đi.” Dứt lời liền chạy vọt ra khỏi sân.

Tô Liên Y khập khiễng trèo lên giường, dù chưa biết xử lý thế nào, vẫn lót vài chiếc khăn bên dưới để cầm máu tạm.

Chẳng bao lâu sau, Sơ Huỳnh vội vã chạy tới: “Liên Y! Ngươi làm sao vậy?” Vừa nói vừa xông thẳng vào phòng. Đại Hổ cũng theo sau.

Tô Liên Y vừa định mở miệng thì vừa quay đầu lại thấy Đại Hổ, mặt lập tức đỏ bừng: “Đại Hổ, ngươi… ra ngoài!”

“…” Đại Hổ ngơ ngác nhíu mày, rồi cũng xoay người đi ra.

Thấy Đại Hổ rời đi, Tô Liên Y mới thở phào một hơi: “Sơ Huỳnh… ta… tới kỳ kinh nguyệt rồi.” 

Sơ Huỳnh chớp mắt: “Kinh nguyệt?” Rồi chợt hiểu ra: “À! Là nguyệt sự à? Liên Y, ngươi tới nguyệt sự rồi?”

Tô Liên Y gật đầu, mặt càng lúc càng trắng bệch: “Cái thứ để dùng khi… nguyệt sự ấy… gọi là gì nhỉ? Ngươi có không?”

Sơ Huỳnh lắc đầu: “Không có… từ lúc mang thai ta đã không có nguyệt sự nữa.”

“…” Tô Liên Y bất lực: “Vậy thì giúp ta đi gọi Tôn tẩu tới, làm ơn.”

“À, được rồi!” Sơ Huỳnh lập tức quay người chạy đi.

Chừng một tuần trà sau, Tôn tẩu - Ngô thị tới, mang theo thứ mà Tô Liên Y cần,hỉ điều (băng vệ sinh). Ở nước Loan, người ta gọi vật dụng khi hành kinh là “hỉ điều” — ý nghĩa là: phụ nữ tới nguyệt sự, có khả năng thụ thai, là chuyện đại hỷ.

Ngô thị cẩn thận dạy Tô Liên Y cách sử dụng, rồi nấu một bát nước gừng nóng, cho thêm nhiều đường đỏ, bắt nàng uống.

Bên ngoài phòng, Đại Hổ ngồi trên ghế, vô cùng lo lắng.

Ngô thị bước ra, hỏi: “Hôm qua Liên Y có bị nhiễm lạnh không?” Máu bị ứ lại không thoát ra được, mới gây đau dữ dội thế.

Đại Hổ gật đầu, kể lại chuyện hôm qua ở hồ Tiên Thủy.

Ngô thị nhíu mày trách móc: “Đại Hổ à Đại Hổ, phụ nữ sợ nhất là nhiễm lạnh! Ngươi để thê tử mình bị nhiễm lạnh như thế, sau này khó mà mang thai đấy. Ngươi còn muốn bồng đứa con mập mạp nữa không?”

Bình Luận (0)
Comment