Ở thời cổ đại không có thuốc giảm đau, nhưng phụ nữ vẫn có những bài thuốc dân gian riêng.
Quả nhiên, Tôn tẩu là người đảm đang, nhanh nhẹn. Bà nấu một nồi nước gừng, rồi cho thật nhiều đường đỏ vào. Nhiều đến mức nào ư?
Đến mức nước không còn là “nước” nữa, mà gần như biến thành cháo đường đỏ rồi!
Ban đầu Tô Liên Y thật sự không nuốt nổi, ngọt đến đau cả cổ họng nhưng ngại từ chối, cuối cùng nàng nghiến răng, nhắm mắt nuốt hết chỗ nước ngọt đến mức đắng ngắt ấy.
Kỳ lạ là… sau khi nuốt xong, có thể cảm nhận rõ ràng được, thứ chất lỏng nóng hổi đó trượt qua cổ họng, xuống dạ dày, rồi lập tức toàn thân dần dần ấm lên, đau bụng bỗng nhiên dịu đi thấy rõ!
Quá thần kỳ!
Với sự giúp đỡ của Sơ Huỳnh, Tô Liên Y thay được bộ quần áo sạch sẽ. Bộ trước đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt hết cả người.
Sức lực cũng đã cạn kiệt, nàng vừa nằm xuống liền nửa tỉnh nửa mê thiếp đi.
Bên ngoài phòng, Ngô thị là “người từng trải” đang giảng giải cho Đại Hổ mấy chuyện kiến thức phụ nữ thường gặp, mong hắn sau này biết cách chăm sóc cho Tô Liên Y tốt hơn.
Đại Hổ thì nghe đến mặt đỏ như gấc chín, nhưng vẫn mặt dày ngồi nghe, một là vì không thể để ai phát hiện họ là phu thê giả, hai là… hắn cũng thật lòng muốn học, không muốn Tô Liên Y lại bị bệnh thêm lần nữa.
…
Khi Tô Liên Y tỉnh lại, trời đã ngả về chiều. Đưa tay quờ sang bên, nàng bỗng cảm thấy trên giường có người! Vốn còn đang lơ mơ, nàng bỗng bừng tỉnh, tim suýt nhảy ra khỏi *****. Vội định thần nhìn kỹ lại, hóa ra là… Sơ Huỳnh.
Tô Liên Y mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại thầm trách mình: Thật là! Sao lại có thể nghĩ là… Đại Hổ chứ?
Sơ Huỳnh lúc ngủ trông càng giống trẻ con, không chút phòng bị, môi hơi chu ra, lông mi dài cong vút như hai cái quạt nhỏ.
Tô Liên Y nhẹ nhàng xuống giường, kéo chăn đắp cho Sơ Huỳnh, rồi ra khỏi phòng.
Ra đến sân, thấy Đại Hổ đang ngồi đợi trong sân, nàng ngạc nhiên: “Hôm nay ngươi… không ra ngoài sao?”
“Ừm.” Đại Hổ gật đầu.
Tô Liên Y ngẩng đầu nhìn trời, trời đã xế chiều: “Đến giờ ăn rồi nhỉ, để ta đi nấu cơm.”
“Để ta làm.” Đại Hổ vội vã lên trước.
Tô Liên Y cười “phụt” một tiếng: “Ngươi biết nấu à?”
Thật ra nàng muốn hỏi: “Ngươi nấu rồi có ăn nổi không?” Nhưng câu này không tiện nói ra.
“Thôi để ta làm thì hơn.”
Đại Hổ hơi nhíu mày: “Vậy… để ta rửa rau.”
“Không cần đâu, hôm nay sao ngươi khách sáo thế?” Tô Liên Y không nhịn được cười khẽ.
Toàn thân Đại Hổ cứng đờ lại, có phần ngượng ngùng: “Tôn tẩu bảo ta… mấy ngày này ngươi đừng động vào nước lạnh.” Mặt đỏ bừng như quả cà chua chín mọng.
Tuy hai người Tô Liên Y và Đại Hổ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng danh có mà thực thì không. Đại Hổ chưa từng thật sự ở gần nữ nhân, bình thường chỉ biết cầm đao múa kiếm, lớn xác nhưng lại ngây ngô và nhút nhát hơn cả thiếu niên.
Tô Liên Y trầm ngâm một lát, rồi mỉm cười gật đầu: “Ừm, vậy cũng tốt… làm phiền ngươi vậy.”
Nàng chưa từng mong nhận lại gì từ việc giúp đỡ Tôn gia, nhưng gia đình ấy luôn biết ơn và đối xử rất tốt với nàng. Cuộc sống này, thật ra vẫn còn rất nhiều điều ấm áp.
…
Trong bếp, Tô Liên Y bận rộn lo nấu ăn. Đại Hổ thì ngồi ở cửa, dùng thau rửa rau.
Rau rửa xong, lặng lẽ đưa vào, người bên trong nhẹ nhàng đón lấy.
Cả hai không nói nhiều, nhưng giữa họ như có một sự ăn ý ngầm.
Nửa canh giờ sau, Sơ Huỳnh vừa dụi mắt vừa từ trong phòng bước ra. Trên bàn ăn, các món ngon đã được bày ra đầy đủ. Đại Hổ đang cẩn thận bày đũa, dọn chén.
“Dậy đúng lúc lắm, đến ăn cơm thôi.” Tô Liên Y tháo tạp dề, treo lên cạnh cửa bếp rồi dùng khăn lau tay.
“Được, hì hì!” Sơ Huỳnh vui vẻ chạy đến bàn ăn, nụ cười rạng rỡ.
Bữa cơm diễn ra trong tiếng cười nói rộn ràng, như thổi thêm sức sống vào căn nhà vốn yên tĩnh, khiến nơi này trở nên ấm áp và sinh động vô cùng.
…
Trái ngược hoàn toàn với sự bình yên ở thôn Tô gia, ở một nơi khác, lại đang nóng như lửa đốt.
Ngoại thành huyện Nhạc Vọng, trong một tòa nhà lớn sáng sủa, thợ nấu rượu đang kiểm tra men, bên ngoài công nhân lật trở các nguyên liệu ủ rượu.
Một chiếc xe ngựa lộc cộc chạy tới, dừng lại ngay trước cửa lớn.
“Ông chủ, ngài đến rồi ạ?”
Một người đàn ông trung niên mặc áo ngắn màu nâu, vội vàng chạy ra nghênh đón người thiếu niên tuấn tú đang được đám tùy tùng vây quanh bước xuống xe.
Người đàn ông trung niên đó tên là Kiều Lục, chính là quản lý của xưởng rượu mới mở này, còn thiếu niên tuấn tú kia, chính là ông chủ đứng sau nơi đây.
Mặc Nông bước vào trước, thân hình lướt nhanh như gió. Sau đó, một người mặc áo trắng bước ra khỏi xe, không ai khác chính là Lý Ngọc Đường.
Đôi mắt trầm tĩnh lạnh lùng ẩn chứa nét chán ghét, bởi môi trường ở đây quá tồi tàn.
Hắn đưa tay trắng nõn, thon dài, khẽ nâng chiếc khăn lụa cùng màu, che miệng mũi lại, lọc lớp bụi bẩn trong không khí.
Đây là xưởng rượu, trước khi rượu ngon được đưa vào hầm ủ, nguyên liệu phải trải qua các công đoạn như ngâm nước, hấp chín, làm nguội...
Tất cả những công đoạn ấy đều thực hiện trong sân, nên không khí trong viện tự nhiên chẳng thể sạch sẽ gì cho cam.
“Ừm.” Lý Ngọc Đường khẽ gật đầu: “Lô rượu *****ên, bao lâu nữa sẽ ra hầm?”
“Bẩm Đông gia, còn hai ngày nữa ạ.” Kiều Lục lập tức đáp lời.
Lý Ngọc Đường đi xuyên qua sân viện nhộn nhịp, bước vào trong nhà.
Bên trong ánh sáng mờ mờ, không khí cũng vẩn đục lờ mờ. Hai vị sư phụ nấu rượu đang bận rộn xử lý men rượu.
Trong nghề rượu có một câu:
“Rượu ngon, ba phần kỹ thuật, bảy phần nguyên liệu.”
Kỹ thuật dù quan trọng, nhưng nguyên liệu mới là cốt lõi.
Mà men rượu lại chính là trọng yếu trong trọng yếu, trực tiếp quyết định hương vị cuối cùng của rượu.
“Đông gia.” Hai vị sư phụ ngừng tay, cung kính hành lễ.
Lý Ngọc Đường không nói một lời, chỉ gật nhẹ. Sau đó bước đến, nhẹ nhàng đặt khăn lụa xuống, dùng ngón trỏ nhón lấy một chút men rượu, hé môi, cho vào miệng. Mi mắt rũ xuống, tĩnh tâm nếm thử.
Hai vị đại sư phụ im lặng đứng chờ, không dám thở mạnh. Chỉ chờ đánh giá của vị Đông gia trẻ tuổi này.
Nếu là vài ngày trước, bọn họ tuyệt đối không kính nể như vậy. Cả hai từng là thợ chính tại các tửu lâu lớn, nay bị thiếu niên này dùng giá cao mời về. Ban đầu còn tưởng đây chỉ là công tử nhà giàu mở xưởng cho vui, chẳng ngờ sau đó lại bị tài năng của hắn làm cho sững sờ.
Từ lựa chọn nguyên liệu, xử lý men, thời điểm vào hầm, kỹ thuật bảo quản, cho đến thẩm rượu lúc ra hầm, vị thiếu niên này đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Ánh mắt sắc bén, khẩu vị tinh tường, hoàn toàn không thua kém bất cứ bậc thầy có ba mươi năm kinh nghiệm nào.
Bọn họ từng âm thầm đoán thân phận thật sự của vị Đông gia này. Sau này nghe Kiều Lục nói, mới vỡ lẽ: Hóa ra chính là nhị công tử của Lý phủ, Lý Ngọc Đường, thần đồng vang danh thương giới. Chẳng trách còn trẻ mà đã sắc sảo đến như vậy.
Chỉ có điều, Kiều Lục dặn đi dặn lại: Tuyệt đối không được tiết lộ thân phận Đông gia, nếu vi phạm, hậu quả tự chịu. Bởi vậy, trên danh nghĩa thì chủ của tửu phường là Kiều Lục, nhưng ai cũng biết, người đứng sau thực sự, là Lý công tử.
Một lúc sau, khóe môi Lý Ngọc Đường khẽ nhếch, gật đầu một cái.
Hai vị sư phụ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng vượt qua được cửa ải khắt khe này.
Vị Đông gia trẻ tuổi này, nào phải đang mở xưởng rượu? Hắn rõ ràng đang muốn tạo ra một loại rượu ngon như ngọc dịch trong cung đình!
Nguyên liệu chọn lọc kỹ càng, tiêu chuẩn khắt khe đến từng chi tiết nhỏ, khiến cả hai chưa từng gặp phải trong suốt sự nghiệp.
Kiều Lục cũng lặng lẽ lau mồ hôi trán, thầm mừng may mắn: Lần này xem như không làm mất mặt.
Ông bước tới, cẩn thận nói: “Đông gia yên tâm, hạ nhân chúng ta ngày đêm giám sát, tuyệt đối không để xảy ra bất cứ sai sót nào.”
Lý Ngọc Đường gật đầu, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi làm dung mạo vốn đã xuất chúng càng thêm phong hoa tuyệt sắc: “Rượu này, tên là Thắng Tửu, rượu của chiến thắng. Ba ngày sau, sẽ chính thức mở bán tại huyện Nhạc Vọng.”
Dứt lời, hắn xoay người định rời đi.
Lúc ấy, một trong hai vị sư phụ rốt cuộc kìm không được lòng hiếu kỳ, bước lên hỏi nhỏ:
“Đông gia… vậy rượu này… sẽ bán với giá bao nhiêu?”
Câu hỏi ấy không chỉ ông thắc mắc, ngay cả Kiều Lục cũng chưa từng được biết. Mãi đến tối qua, ông mới hay mình sẽ là người phụ trách toàn bộ phần giá cả và tiêu thụ cho lô rượu *****ên này.
Lý Ngọc Đường dừng lại một chút, sau đó mỉm cười nhàn nhạt: “Một vò, một lượng bạc.”
Nói xong, hắn không ngoái đầu lại, bước thẳng rời đi.
Kiều Lục cố nén sự chấn động trong lòng, cung kính tiễn thiếu gia ra cửa.
Trong khi đó, hai vị sư phụ trong phòng thì kinh hoàng thất sắc, vội vàng bàn tán: “Một lượng?!” Một người kêu lên.
“Một vò rượu này, chí ít phải tốn một lượng rưỡi bạc để làm ra, dù bán tới năm lượng cũng không phải quá tay! Người đời đều nói Lý công tử là thần đồng thương giới, nhưng chuyện này… sao lại là một vụ làm ăn lỗ vốn thế này?”
Người còn lại cũng không thể hiểu nổi: “Phải đó! Ban đầu ta còn tưởng Đông gia muốn ủ ra loại rượu ngon nhất thiên hạ, rồi bán với giá cao nhất cơ mà! Sao lại chỉ bán một lượng?
Tuy giá ấy có cao hơn rượu thường, nhưng so với chi phí bỏ ra thì… còn xa lắm!”
Cả hai người bàng hoàng, tức tối, và vô cùng khó hiểu.
Một lúc sau, thấy Kiều Lục quay về, họ lập tức vây lại hỏi: “Quản sự, chuyện này rốt cuộc là sao?!”
Kiều Lục cũng bất đắc dĩ thở dài: “Đừng nói các ngươi không biết, ngay cả ta cũng không biết.”
Ba người tụ lại bàn bạc hồi lâu, nhưng nghĩ nát óc cũng không thể hiểu được Lý Ngọc Đường đang tính toán điều gì, tại sao lại làm một vụ kinh doanh lỗ như vậy.
Thế nhưng, tại sao Lý Ngọc Đường lại chấp nhận bán lỗ? Đương nhiên là có lý do.
Mục đích không gì khác, chính là để ép rượu Tô gia của Tô Liên Y ra khỏi thị trường.
Rượu thuốc Tô gia dù có tốt, nhưng giá quá cao, chỉ nhờ vào một mình sản phẩm đó thì khó lòng phát triển lớn mạnh.
Trên xe ngựa trở về, Lý Ngọc Đường nửa nằm nửa ngồi, tùy ý xoay tròn một hạt ngọc nhỏ trong tay, khóe môi ẩn hiện nụ cười như có như không.
Trong đầu hắn, toàn là hình ảnh Tô Liên Y quỳ xuống trước mặt mình, nghẹn ngào cầu xin. Nghĩ đến thôi đã thấy sảng khoái.
Càng nghĩ, càng vui.
…
Đây là lần *****ên Tô Liên Y dùng “hỉ điều”, trước kia đừng nói là “dùng”, đến nghe cũng chưa từng nghe qua.
“Hỉ điều” giống như một loại quần lót, lại hơi giống khố vải của người Nhật thời xưa, chủ yếu là để giữ cố định miếng lót bên trong. Sau đó cần chuẩn bị vài túi vải mềm, bên trong có thể nhét bông, nhét vải, nhưng phụ nữ nông thôn thường dùng tro hương nhiều hơn.
Tro hương, có thể là tro từ nhang đốt cúng tế, hoặc tro bếp sau khi củi cháy hết. Tuy trông có vẻ bẩn, nhưng thật ra rất sạch sẽ.
Mỗi khi túi vải đựng tro bị bẩn, chỉ cần thay túi mới, đổ tro cũ đi, giặt sạch túi, rồi để dành dùng lần sau.
Lần này, hỉ điều của Tô Liên Y là mới hoàn toàn, do Tôn tẩu tặng. Còn túi vải bên trong thì là Sơ Huỳnh lén may khi nàng ngủ.
Vì chưa quen dùng thứ này, Tô Liên Y thấy khó chịu, nên hai ngày tiếp theo nàng cũng không vào trấn, chỉ ở nhà nghỉ ngơi.
Ban ngày, nàng ngồi xem Sơ Huỳnh dạy Tô Bạch và Tôn Cẩm đọc sách; buổi chiều lại trò chuyện về nữ công; đến tối thì cùng Đại Hổ lặng lẽ ngắm trăng sao, cuộc sống tuy đơn giản mà lại yên ả, vui vẻ.
Trời đổ mưa, mưa suốt cả đêm, cuối cùng cũng giúp giảm bớt cái nóng hầm hập của mùa hè. Tận đến sáng hôm sau trời mới tạnh.
Buổi trưa, sau bữa cơm, Sơ Huỳnh và Tô Liên Y kéo ghế ra sân, tiếp tục học nữ công thêu thùa.
Tô Liên Y vốn là người khéo tay, trước kia còn từng khâu chỉ trên da người, thì nay khâu trên vải càng không khó. Dù lúc đầu vụng về, nhưng chỉ cần luyện tập vài hôm, đã ra dáng ra hình.
“Sơ Huỳnh, ngươi đang thêu gì đấy?” Tô Liên Y tò mò hỏi.
Sơ Huỳnh cực giỏi thêu thùa, có những món thêu không cần dùng khung, cầm tay là thêu được. Giờ nàng ta đang thêu gì đó mà không nói.
“À, Liên Y, ngươi xem đi, đẹp không?” Sơ Huỳnh ngẩng đầu, đưa cho nàng xem.
Tô Liên Y nhìn vào, chỉ thấy một vầng trăng tròn sáng giữa trời, được mây ngũ sắc lững lờ che phủ một phần, phía dưới là ao sen tĩnh lặng, cỏ dại um tùm, ý cảnh thi vị vô cùng.
“Đẹp thật đấy! Đây là gì vậy? Khăn tay à?” Tô Liên Y ngạc nhiên.
Khăn tay của nữ nhân thời này thường chỉ thêu chim uyên ương, bướm ong, hiếm ai thêu phong cảnh, lại còn tinh tế khác thường như thế.
“Không phải khăn tay. Là… túi vải trong hỉ điều của ngươi.” Sơ Huỳnh mỉm cười mãn nguyện, cất lại món đồ.
“Phụt…” Tô Liên Y mất thăng bằng, suýt nữa ngã khỏi ghế. “Sơ Huỳnh! Ngươi có thể đơn giản chút được không?! Sao những chuyện kiểu này, ngươi cứ thích nghĩ theo hướng… gợi cảm như vậy hả?”
“Ao sen bên cỏ dại”… nghe mà thật là gợi cảm quá mức rồi đấy!
Nhưng Sơ Huỳnh lại vô cùng ngây thơ, chớp chớp mắt: “Sao lại gợi cảm? Ta không hiểu.”
Tô Liên Y ngớ người: Xem ra Sơ Huỳnh đúng là không cố ý, nàng đành mặt đỏ tới mang tai, khẽ thở dài: “Chắc là ta nghĩ nhiều rồi… Nhưng mà này, ngươi thêu cái này làm gì chứ? Đó là thứ… có ai đem ra khoe bao giờ, có đẹp đến đâu cũng chỉ là thứ để dùng thôi mà!”
Sơ Huỳnh vừa định đáp, nhưng lại chần chừ. Một lát sau mới khe khẽ nói: “Ta… ta thích mà.”
Rồi không nói gì thêm, chỉ cúi đầu tiếp tục thêu.
Khi Tô Liên Y cảm thấy cơ thể đã khỏe lại, nàng lập tức “tái xuất giang hồ”, nhưng đã là ba ngày sau.
Tô Liên Y vội vàng đến tửu ***** của Tô gia, nhưng vừa đến nơi đã sững sờ phát hiện tửu ***** vắng tanh như chùa Bà Đanh, ngược lại, bên kia ngã tư, lại mới mở một tửu ***** khác.
Tửu ***** đó không có trang trí gì đặc biệt, biển hiệu đơn sơ, nhìn vào khá khiêm tốn, vậy mà cửa ra vào lại chật ních người. Cảnh tượng cứ như rượu ở đó phát miễn phí. Người ta lao vào như ong vỡ tổ, mua xong hai hũ rượu lại chen chúc mà ra, vừa đi vừa cười hớn hở, cứ như vớ được món hời.
“Liên Y, ngươi tới rồi à?” Tô Hạo vừa từ trong tửu ***** đi ra, thấy muội muội đang đứng trước cửa, ánh mắt chằm chằm nhìn sang đối diện, vẻ mặt hắn có chút xấu hổ.
“Ca, bên kia là sao thế?” Tô Liên Y hỏi, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía tiệm rượu mới mở.
“Chuyện là…” Tô Hạo càng thêm ngượng ngùng: “Tửu ***** đó mới khai trương hôm qua, không hề quảng bá gì cả, nhưng chưa đến một ngày đã nổi khắp huyện thành, từ đó không còn ai đến mua rượu của chúng ta nữa, ai nấy đều đổ xô qua bên kia.”
Tô Liên Y kinh ngạc, chuyện gì đnag xảy ra vậy? Chỉ trong một ngày, không quảng bá, mà có thể tạo nên cơn sốt mua hàng kiểu này? Ở hiện đại, ngay cả iPhone mở bán cũng chưa từng gây náo động đến vậy! Sao có thể như thế được?!
“Liên Y… đều do ta vô dụng…” Tô Hạo lắp bắp, đầy áy náy và tự trách. Muội muội mình đã cực khổ chống đỡ tửu ***** Tô gia, mấy hôm trước còn rất náo nhiệt, nhưng từ khi nàng bị bệnh, tửu ***** tụt dốc không phanh, tất cả là lỗi của hắn.
Tô Liên Y quay đầu, giọng nói ôn hòa mà kiên định: “Ca, không được nói bậy. Ca là người giỏi nhất. Một loại rượu có thể bán chạy thế, ắt hẳn có nguyên nhân. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, để ta qua xem thử.”
Tô Hạo hốt hoảng, vội kéo tay nàng lại: “Ngươi đừng qua đó, ngươi là nữ nhân, không an toàn.”
Tô Liên Y phì cười: “Giữa ban ngày ban mặt, lại ngay tại huyện thành này, chân dung huyện lão gia còn treo trên tường nhà ta, bọn họ có thể làm gì được ta chứ?”
Nàng nhẹ nhàng gỡ tay ca ca ra, nói tiếp: “Không sao đâu, ca. Lúc khai trương tửu *****, ta vẫn luôn trốn trong tối, bọn họ không nhận ra ta đâu.”
“Nhưng mà…” Tô Hạo vẫn chưa yên tâm.
“Ca cứ về đi, ta đi rồi sẽ về ngay.” Dứt lời, nàng không để ca ca phản đối thêm, liền băng qua ngã tư, hướng về tiệm rượu mới mở.
Tửu ***** này rất có phong cách, tuy không trang trí gì, nhưng biển hiệu lại làm rất tinh tế. Trên đó chỉ viết đúng một chữ lớn: “Thắng!”
Tô Liên Y khó hiểu: “Thắng”? Nghĩa là sao?
Trong cửa tiệm, người đông như kiến, ai cũng chen chúc vào, rồi lại vội vã ra. Điều kỳ lạ là câu chào hàng của tiệm này cũng rất khác người. Trong khi các tiệm rượu khác thường hô “Khách quan, mời vào mua rượu!”, thì tiệm tên “Thắng” này lại gào lên: “Mua xong rồi thì mau ra, nhường chỗ cho người sau!”
Đúng lúc có một người chen vào bên trong, Tô Liên Y hơi do dự một chút, rồi vội vàng men theo "con đường máu" mà người kia gian khổ tạo ra, hiên ngang đi vào giữa dòng người chen chúc.
Bên trong tiệm rượu, bày trí hết sức bình thường. Trước mặt là một chiếc quầy dài chạy ngang, phía sau là một bức tường, trên tường có cửa, trước cửa đặt một chiếc bình phong ba khúc, trên đó thêu hình trúc xanh, nhìn vào thanh nhã dễ chịu.
Một chưởng quầy và tiểu nhị đứng sau quầy, liên tục có người tất bật qua lại giữa kho và quầy, vác rượu ra ngoài, có thể thấy lượng người mua đông nghẹt.
Những người này như phát cuồng mà tranh nhau mua, ai cũng muốn ôm về càng nhiều càng tốt, nhưng tiệm lại quy định, mỗi người tối đa chỉ được mua hai hũ. Muốn mua thêm, ngày mai quay lại sớm.
Thế nên, những ai mua được hai hũ rượu rồi, đành phải chen lối ra, miệng còn lẩm bẩm: “Mai phải dắt cha tới, mua thêm mấy hũ nữa!”
Tô Liên Y thật sự không hiểu nổi, loại rượu gì mà khiến người ta phát điên đến thế?!
Thậm chí nàng còn nghi ngờ, không chừng trong rượu có bỏ chất cấm gì đó... chẳng hạn như ma dược (cần s*)!
Thực ra, mọi người không biết rằng, tấm bình phong sau quầy kia là loại bình phong một chiều, được làm bằng kỹ thuật thêu đặc biệt. Bên ngoài không thể nhìn vào, nhưng người phía sau lại có thể quan sát rõ ràng từng cử động phía ngoài.
Ai nấy đều cho rằng người họ Kiều đứng ở quầy là ông chủ, nhưng chủ nhân thật sự của tiệm rượu này không phải hắn, mà là một người khác, lúc này đang ngồi sau tấm bình phong, vừa lật sổ sách, vừa lặng lẽ đợi người.
Khi thấy bóng dáng Tô Liên Y xuất hiện, bàn tay trắng trẻo liền khép sập sổ lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy hàm ý. Người hắn chờ, rốt cuộc cũng đã đến.
Tô Liên Y thì hoàn toàn không hay biết, toàn bộ chú ý đều đặt vào những người xung quanh. Những người này rất thành thạo, rõ ràng không phải lần đầu tới đây, nàng còn lờ mờ nghe thấy hai người trò chuyện, nói rằng hôm khai trương tiệm rượu có tổ chức nếm thử, hương vị ngon đến mức khó quên cả đời, nên hôm nay bọn họ mới chen lấn đến mua.
Chỉ dựa vào khẩu vị thôi, mà làm được như thế à? Trong lòng Tô Liên Y nghi ngờ.
Thông thường, một cô nương chen chúc giữa đám đàn ông thì rất dễ bị quấy rối, huống hồ là Tô Liên Y lại có dung mạo nổi bật, thế nhưng những người đàn ông ở đây chẳng ai để tâm đến nàng, mắt họ chỉ có một thứ: Rượu! Rượu!
Tô Liên Y cao ráo, đứng trong đám đàn ông cũng không hề thấp, nàng cẩn thận quan sát từng người xung quanh, từ cách ăn mặc, ngữ điệu trò chuyện, đến cả nội dung trao đổi, phân tích động cơ và thói quen mua hàng.
Nhưng kết quả là… không thu hoạch được gì.
Bởi vì những người này già có, trẻ có, từ kẻ nhà giàu đến dân lao động, trải khắp các tầng lớp xã hội.
Điểm chung duy nhất: Ai nấy đều say mê rượu của tiệm này.
Sau tấm bình phong, Lý Ngọc Đường đã buông cuốn sổ trong tay xuống, ánh mắt dán chặt vào Tô Liên Y, trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc và không thể tin nổi.
Bởi vì, hắn nhìn ra, Tô Liên Y không phải đến cho vui, mà đang điên cuồng thu thập thông tin. Những chuyện thế này hắn từng làm, nên hiểu rất rõ.
Rốt cuộc là điều gì đã thay đổi nàng ta? Lại thay đổi đến mức hoàn toàn lột xác thế này?
Từ dung mạo cho đến khí chất, từ phong thái đến năng lực. Tô Liên Y hiện tại đã không còn khuyết điểm nào!
Cho dù đang bị chen lấn giữa đám đông, nàng vẫn giữ được sự đoan trang vốn có, đôi mắt đen láy như hồ sâu, không hề bị xao động, cả người toát ra một vẻ điềm đạm trầm ổn, thậm chí còn vượt xa cả những tiểu thư danh giá chính hiệu.
Và cái sự trầm ổn ấy, không phải học mà thành, mà là trải qua năm tháng mài giũa, thấm từ trong xương tủy, tỏa ra từ cốt cách.
Cuối cùng, người trước mặt mua xong hai hũ rượu, vui vẻ chen ra ngoài, đến lượt Tô Liên Y tiến lên mua hàng.
“Chưởng quầy, ta muốn mua hai hũ. Bao nhiêu tiền?”
Dù quần áo có hơi nhăn vì chen lấn, giọng nói nàng vẫn êm dịu như nước suối.
“Cô nương, thật xin lỗi. Không khéo rồi, rượu bán hết rồi.” Người họ Kiều (Kiều Lục) mỉm cười áy náy đáp lời.
Nghe nói rượu đã bán sạch, đám đông tức thì ồ lên đầy tiếc nuối, lụi thụi chen ra ngoài. Chỉ trong chớp mắt, căn phòng vừa nãy chật như nêm, giờ đã trở nên thông thoáng hẳn.
Tô Liên Y vẫn đứng trước quầy, trong mắt đầy vẻ thất vọng, trong lòng đang giằng co là nên bỏ đi, hay nên ở lại dây dưa thêm một chút?
Dù sao nàng cũng là người mở tiệm rượu, rất hiểu rằng tiệm rượu nào cũng có rượu dự trữ, phòng khi cần dùng bất ngờ.