Thiên Kim Danh Y

Chương 71

Thấy mọi người đã đi hết, trong tiệm lúc này chỉ còn mình nàng, không còn vị khách thứ hai nào.

Một tiểu nhị bắt đầu dọn dẹp quầy, một người khác quét dọn sàn nhà. Tô Liên Y quyết định vẫn nên dây dưa một chút, biết sớm nguyên do, thì có thể sớm đưa ra quyết định.

Một ý nghĩ lóe lên, gương mặt vốn bình tĩnh thoáng chốc trở nên sầu thảm.

“Vị đại thúc này, người… người có thể bán cho tiểu nữ một ít được không? Cha tiểu nữ từ quê lên thăm, sáng mai đã phải rời đi rồi… Tiểu nữ lấy chồng về huyện, lại còn phải chăm sóc cha mẹ chồng đang bệnh, không thể về quê thăm ông được… Tiểu nữ…”

Nàng lấy khăn tay ra, nhẹ chấm khóe mắt một cái.

“Tiểu nữ chỉ muốn lấy rượu ngon nhất, nấu món ngon nhất, để tiếp cha một bữa đàng hoàng…”

Lý Ngọc Đường sững lại sau tấm bình phong, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng,

vội vàng đưa tay bịt miệng, sợ bị Tô Liên Y phát hiện.

Mặc Nông đứng cạnh cũng sững người. Thiếu gia nhà mình xưa nay lạnh lùng, chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc ra mặt, lại càng không có kiểu bật cười vì ai đó, nhưng nghĩ lại thì… nếu là Tô Liên Y, thì đúng là… có thể khiến người ta bật cười thật.

Không thể không công nhận, nữ nhân này quả thật có bản lĩnh, nói dối nhẹ như uống trà, mà cái lời nói dối ấy lại có thể khiến người ta mủi lòng đến rơi lệ.

May mà hắn biết rõ nàng từ trước, nếu không, chỉ e giờ cũng bị lừa cho cảm động phát khóc rồi.

Kiều Lục thì lại cảm động thật sự. Hắn cũng có con gái, cũng gả đi xa, mỗi lần hắn đến thăm, con bé đều cố gắng chuẩn bị cơm ngon canh ngọt, mâm cao cỗ đầy để đón cha.

Nhìn vị cô nương trước mặt, hắn liền nghĩ tới con mình, lòng chợt nghẹn lại.

Nếu có thể, hắn thật sự muốn bán rượu cho nàng, không… thậm chí là cho không cũng được!

Nhưng… đây không phải chuyện hắn có thể quyết định, Lý công tử  chưa lên tiếng, ai dám tự tiện mang rượu ra?

Hắn thở dài, khó xử nói: “Cô nương à, thật sự hôm nay hết sạch rượu rồi… Hay là ngày mai, ngươi đến sớm chút, ta sẽ để dành hũ *****ên cho ngươi được không?”

Hết rượu à? Ai tin cho được?

Nếu tiệm rượu không còn lấy một hũ dự phòng, nhỡ có biến cố thì xử lý ra sao? Kiều Lục nhìn qua là biết người kinh doanh lão luyện, sao lại không hiểu cái lẽ đó? Tô Liên Y nghĩ vậy trong lòng, nhưng không nói ra.

Đôi mắt to lập tức phủ một lớp hơi nước, rồi những giọt lệ lấp lánh như chuỗi ngọc đứt dây rơi xuống.

“Đại thúc… Quê tiểu nữ cách huyện thành xa lắm… Phải đi suốt cả ngày trời mới tới… Sáng sớm mai cha tiểu nữ đã phải khởi hành rồi… Nếu đi trễ, trời tối thì… thì dễ gặp sói lắm…”

Ngay cả bản thân Tô Liên Y cũng thấy kinh ngạc. Không ngờ mình thật sự có thể khóc ra nước mắt! Chẳng lẽ nàng có năng khiếu làm diễn viên? Tự thưởng cho bản thân một lời khen!

Thật ra con người là vậy. Khi ở trong một hoàn cảnh nhất định, nói ra vài lời đầy cảm xúc, có thể cảm động cả người khác lẫn chính mình. Nói cách khác, quan trọng là… có “nhập vai” hay không. Những diễn viên có thể khóc khi nhập tâm là do cảm xúc thật sự trào dâng,

còn diễn viên không khóc nổi… thì chín phần là chưa hề đặt trái tim vào vai diễn.

Mặc Nông giật mình kinh hãi. Nữ nhân sắt đá, thủ đoạn cao siêu như Tô Liên Y mà cũng có thể… khóc được? Thật là kỳ lạ! Quá kỳ lạ!

Nụ cười của Lý Ngọc Đường cũng cứng lại trên môi, chân mày khẽ nhíu lại, trong đầu lại bất giác hiện lên ánh mắt dịu dàng ngày ấy, lúc nàng liều mình kéo hắn lên khỏi mặt nước, ánh mắt lo lắng, dịu dàng đến bất ngờ. Hắn không còn cười nổi nữa. Tô Liên Y — đúng là một con hồ ly, hồ ly đến đáng sợ!

Tô Liên Y khiến Kiều Lục bổi ối, cổ họng như bị nghẹn lại. Trong tim hắn giờ chỉ nghĩ đến cô con gái nơi phương xa, không biết hiện giờ, có đang… nhớ cha giống như cô nương này không…

“Gọi Kiều Lục vào đây.” Lý Ngọc Đường lạnh lùng ra lệnh.

Một tiểu nhị bước ra sau bình phong, ghé vào tai Kiều Lục thì thầm mấy câu.

“Cô nương thứ lỗi, ta xin thất lễ một lát. Ngươi… ngươi cứ đợi ở đây một chút.”

Kiều Lục nói đầy áy náy, rồi xoay người bước vào sau bình phong, định dù có phải trái ý ông chủ, cũng phải xin cho cô nương này một vò rượu.

“Vâng, tiểu nữ chờ.” Tô Liên Y lau khô nước mắt bằng khăn tay, mỉm cười dịu dàng.

Nụ cười ấy khiến Lý Ngọc Đường phía sau bình phong khẽ chấn động. Một cảm giác kỳ lạ không tên, như sóng nước lan nhẹ trong lòng, không sao gạt bỏ được.

“Công tử, chuyện này…” Kiều Lục định thưa rõ với ông chủ, nhưng ở tiệm rượu, hắn chỉ được gọi Lý công tử, không được tiết lộ thân phận thật.

“Mang ra ngoài một vò.” Lý Ngọc Đường thản nhiên đáp.

Kiều Lục mừng rỡ: “Tạ ơn công tử, tạ ơn công tử!”

Hắn đích thân bưng ra một vò rượu, vừa đi vừa rạng rỡ: “Cô nương, thật may mắn, ta vừa vào kho, lại phát hiện ra còn dư đúng một vò rượu.”

Tô Liên Y nở nụ cười vui mừng: “Tốt quá rồi! Đại thúc, người thật tốt, bao nhiêu bạc vậy ạ?”

Trong lòng thì nghĩ: Đúng như dự đoán, quả nhiên là có rượu dự trữ. Nhưng cũng cảm kích thật, dù gì chủ tiệm cũng vì nàng mà phá lệ.

“Theo lý mà nói, rượu Thắng của chúng ta, một vò giá một lượng bạc. Nhưng thấy cô nương có hiếu như vậy, vò này Kiều Lục ta, tặng cô nương. Mong sao con cái trên đời đều có tấm lòng như ngươi.” Kiều Lục chân thành nói.

Tô Liên Y nhìn ra ngay, Kiều Lục không hề nói dối, hắn thực lòng cảm động.

“Không được, số bạc này là tiểu nữ phải trả. Đại thúc cũng là người buôn bán.” Nhưng trong lòng thì không khỏi kinh ngạc: Sao lại đúng bằng giá rượu Tô gia? Đây là trùng hợp, hay là cố ý?

“Cô nương, rượu này đại thúc tặng ngươi là tặng thật lòng. Ta cũng có con gái, mỗi lần đến thăm, con bé cũng vất vả kiếm rượu ngon, nấu món ngon tiếp ta.” Kiều Lục cười hiền hậu.

Tô Liên Y khẽ gật đầu: “Vậy tiểu nữ cung kính không bằng tuân lệnh. Sau này, tiểu nữ sẽ lại mua rượu nhà đại thúc. Giờ tiểu nữ xin cáo từ.”

Nói rồi, nàng ôm vò rượu, nhẹ nhàng thi lễ, rồi quay người rời đi.

Lý Ngọc Đường ép mình bình tĩnh lại sau cảm xúc vừa rồi, trong lòng lại khẽ hừ một tiếng đầy khinh miệt: Vì một vò rượu rách mà cũng có thể cúi đầu, còn khóc lóc thảm thiết. Đàn bà, vĩnh viễn không làm nên trò trống gì được.

Nhưng khi Tô Liên Y vừa sắp bước ra khỏi tiệm, nàng liếc thấy mặt đất đầy dấu chân hỗn loạn, trong đầu lại thoáng hiện bóng dáng vị đại thúc hiền hậu ấy.

Tô Liên Y khẽ mỉm cười, quay người trở lại.

“Đại thúc, vò rượu này tiểu nữ không thể nhận không, để tiểu nữ tặng người một ý hay, tuyệt đối là ý tưởng độc nhất vô nhị.”

Kiều Lục sững người: “Ý hay độc nhất vô nhị?”

Lý Ngọc Đường ở sau bình phong cũng khẽ sững lại: Ý tưởng? Độc nhất vô nhị? Khẩu khí thật lớn!

Dù trong lòng khinh thường, nhưng vẫn có chút mong chờ mơ hồ. “Phải.” Tô Liên Y nhẹ nhàng đặt vò rượu xuống.

“Đại thúc, nếu ngày nào cũng có nhiều người tranh nhau mua rượu như hôm nay, người có thấy phiền không?”

Quả nhiên, Kiều Lục thở dài: “Ôi dào, phiền thì phiền chứ biết làm sao? Không chỉ ta, mà các tiểu nhị trẻ khỏe cũng hét khản cả cổ, chẳng biết mai thế nào cho phải.”

“Tiểu nữ có cách khiến mọi người xếp hàng ngay ngắn, lần lượt mua rượu, đại thúc thấy… có phải là một ý tưởng độc nhất vô nhị không?” Tô Liên Y nhoẻn cười.

Lý Ngọc Đường ánh mắt sáng rực lên. Còn có cách này thật sao?

Mặc Nông cũng đầy mong đợi. Tô Liên Y này vì sao cứ luôn nghĩ được thứ mà người khác không bao giờ nghĩ tới?

“Thật sao? Cô nương mau nói đi! Nếu thật sự có ích, ngày mai ngươi lại tới, ta tặng ngươi thêm mấy vò nữa!”

Kiều Lục vô cùng mừng rỡ, vì đây chính là nỗi khổ lớn nhất của hắn hiện giờ. Từ hôm qua tới nay, hắn đau họng dữ dội, uống thuốc cũng không ăn thua.

Sàn đầy bụi tro, Tô Liên Y bước chậm rãi đến gần một tiểu nhị đang chuẩn bị quét dọn.

“Nhị ca, cho tiểu nữ mượn cây chổi một lát.” Tiểu nhị kia liền đưa tay, trao cây chổi cho nàng.

Tô Liên Y nhận lấy cây chổi, xoay ngược lại — đầu chổi hướng lên, cán chổi hướng xuống — rồi nói: “Đại thúc nhìn cho rõ.” Nói rồi, nàng bắt đầu kẻ một đường thẳng từ ngay lối vào cửa tiệm, kéo dài đến cách quầy một thước rưỡi, sau đó đường đó bất ngờ rẽ ngoặt sang bên, kẻ thêm một đường song song với đường ban đầu, cả hai kéo dài thẳng ra ngoài tiệm.

Kiều Lục chưa hiểu ra đây là trò gì. Lý Ngọc Đường thì đã âm thầm đứng dậy, lặng lẽ tiến sát bình phong, cụp mắt nhìn chăm chú từng cử động của Tô Liên Y.

Tô Liên Y kẻ xong, liền trả chổi lại cho tiểu nhị.

Nàng nói: “Dọc theo hai đường này, dựng một hàng rào uốn lượn, phía Đông làm lối vào, phía Tây làm lối ra. Tại lối vào và lối ra để hai người giữ cửa, lối vào không cho ai ra, lối ra không cho ai vào. Như vậy, dòng người chen chúc sẽ biến thành một hàng dài ngay ngắn, lần lượt vào trong mua rượu, rồi theo hàng mà ra, sẽ không còn cảnh lộn xộn gì nữa.”

Kiều Lục sững sờ, nghe nàng nói, trong đầu đã hiện ra một cảnh tượng rõ mồn một. Khách xếp hàng trật tự vào tiệm, lần lượt đến quầy, mua xong lại ôm rượu theo hàng mà đi ra. Cao! Thật sự là cao tay!

“Cô nương, đây đúng là một cách tuyệt diệu! Xem ra vò rượu đó ta tặng không uổng rồi!” Kiều Lục cười lớn, vẻ mặt vô cùng hớn hở.

Mặc Nông cũng vô cùng kinh ngạc, phương pháp ấy thoạt nghe thì đơn giản, nhưng quả thực hiệu quả rõ ràng, thế mà trước nay chưa ai nghĩ ra.

Lý Ngọc Đường thì càng thêm sửng sốt, mắt trừng lớn, ánh mắt nhìn Tô Liên Y bỗng phức tạp hẳn, như thể đang đánh giá lại nàng từ đầu.

Thực ra, phương pháp này ở thời hiện đại thì chẳng có gì lạ, các nhà ga, tàu điện ngầm đều có hệ thống rào chắn hướng dòng người y như vậy.

Tô Liên Y chưa dừng lại, nàng nói tiếp: “Còn nữa.”

Mọi người đều nghĩ cô gái xinh đẹp này vừa đưa ra một cách hay, nào ngờ nàng lại còn nói thêm.

“Cô nương, xin cứ nói.” Kiều Lục vội nói.

Tô Liên Y chỉ tay ra ngoài cửa: “Nếu người ta vào từ cửa này, ra ở cửa kia, vậy thì ngươi có thể đứng ở chỗ này.” Vừa nói, nàng vừa chỉ về góc quầy gần lối vào. “Cho Nhị ca đứng ở vị trí này.” lại chỉ về phía gần cửa ra. “Như vậy, đại thúc chỉ việc đứng thu tiền ở đây, khách trả tiền xong thì cứ đi tới mà nhận rượu, như thế tốc độ bán sẽ nhanh hơn nhiều. Có khi, một ngày làm việc chỉ mất nửa ngày là xong.”

“Đúng thật! Cô nương, ngươi thông minh quá rồi!” Kiều Lục vỗ đùi cái đét, tán thưởng hết lời.

Tô Liên Y ôm lấy vò rượu, mỉm cười cúi nhẹ thi lễ với Kiều Lục: “Là vì đại thúc có lòng tốt, làm việc công bằng, người tốt ắt có phúc báo. Chúc đại thúc buôn may bán đắt, tiểu nữ xin cáo từ.” Nói rồi, nàng xoay người rời đi.

Tô Liên Y có dáng người cao, tuy không gầy yếu nhưng vì vóc dáng cao ráo nên lại càng thêm thon thả. Tay ôm vò rượu, không chút lúng túng, từng bước đi đều tự nhiên mà ung dung tao nhã.

Tiệm rượu Thắng đóng cửa, hạ màn, còn Tô Liên Y thì ôm vò rượu đi về phía cửa sau tiệm rượu Tô gia. Vừa đi vừa thấy kỳ lạ trong lòng, rõ ràng đây là đối thủ cạnh tranh của nhà mình, sao nàng lại lo chuyện bao đồng đến vậy?

Ôi, thật là! Nàng hối hận chết mất thôi! Nếu có thể khiến đám nhân viên của đối thủ mệt lử gục xuống, thì biết đâu việc kinh doanh của nhà mình đã phất lên rồi.

Nhưng rồi nàng lại tự nghĩ, cũng chỉ là tiện tay giúp vui một chút mà thôi. Làm ăn thì phải cạnh tranh công bằng, dựa vào chất lượng. Nàng chẳng thèm lấy mưu mẹo mà giành phần hơn. Làm chuyện thất đức thì sớm muộn cũng tự chuốc lấy diệt vong. Kiểu buôn bán như thế không thể lâu dài.

Nhưng lúc này, nàng nhất định phải biết vì sao rượu Thắng lại có thể hấp dẫn được khách hàng đến như vậy.

Tại tiệm rượu Thắng, các tiểu nhị đều đã tan làm về nhà, trong kho chỉ còn lại ba người: Lý Ngọc Đường, Mặc Nông và Kiều Lục.

“Đông gia, đây là sổ sách hôm nay.” Kiều Lục hai tay dâng lên quyển sổ kế toán, trong lòng càng lúc càng thấy khó hiểu. Vì sao Đông gia lại làm một vụ buôn bán lỗ vốn thế này? Bán càng nhiều, lỗ càng lớn, rốt cuộc có gì hay?

Lý Ngọc Đường thậm chí không buồn liếc xem: “Sổ sách, mỗi tháng nộp một lần là được.” Loại xưởng rượu và tiệm nhỏ thế này, đặt trong sản nghiệp Lý gia thì chẳng đáng là gì, thậm chí có thể xem như không có.

“Vâng, Đông gia.” Kiều Lục càng thêm mù mờ, thầm thở dài trong bụng, đầu óc nhà giàu đúng là người nghèo không thể nào hiểu nổi.

“Thiếu gia, trời cũng không còn sớm, chúng ta về thôi.” Mặc Nông bên cạnh khẽ nhắc.

“Ừm.” Lý Ngọc Đường đứng dậy, chậm rãi bước ra cửa sau tiệm, từng cử chỉ đều toát lên vẻ tao nhã và điềm đạm. Ngoài cửa đã có xe ngựa chờ sẵn, không mang dấu hiệu của Lý gia, chỉ là cỗ xe được mua riêng để tránh bị người ngoài nhận ra thân phận.

Lý Ngọc Đường bước lên xe, xe phu đánh xe không chạy về Lý phủ mà hướng đến một biệt viện khác ở đầu kia huyện thành.

Khi đi ngang qua tiệm rượu Tô gia, Lý Ngọc Đường bất giác khẽ vén góc rèm xe lên, lặng lẽ nhìn vào bên trong. Ngay cả chính hắn cũng không nhận ra, mình đang vô thức tìm kiếm bóng hình ấy.

Xe lướt vèo qua, hắn hơi thất vọng mà buông rèm xuống, không thấy nàng. Dù không muốn thừa nhận, nhưng Tô Liên Y thực sự là một cô nương thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ không biết, giờ nàng đã có được rượu Thắng trong tay, sẽ đưa ra quyết định gì.

Hắn… rất mong đợi.

Ngoài xe, Mặc Nông ngồi bên cạnh phu xe, trong lòng không khỏi lo lắng. Không hiểu vì sao, hắn có linh cảm lần này, thiếu gia sẽ thua.

Mà Lý Ngọc Đường đương nhiên không thể nhìn thấy Tô Liên Y, bởi vì nàng không ở tầng một tiệm rượu, mà đang ở trên tầng hai.

Việc buôn bán tại tiệm rượu Tô gia gần như đã ngưng trệ, thỉnh thoảng chỉ có vài người hỏi mua dược tửu, nhưng dược tửu thì giá lại quá cao, gấp năm lần rượu thường. Ngoài những nhà có điều kiện, chỉ còn những người bệnh nặng không còn hy vọng mới chịu mua. Dựa vào dược tửu, rõ ràng không thể chống đỡ nổi cả tiệm rượu Tô gia.

Tầng một chỉ có một tiểu nhị tiếp khách, còn Tô Liên Y và Tô Hạo thì đang ở trên lầu.

Khi nàng vén lớp giấy dầu trên vò rượu lên, hương rượu nồng nàn lập tức lan tỏa khắp căn phòng.

“Rượu ngon!” Tô Hạo là người có thể xem là sành rượu, không nhịn được mà giơ ngón tay cái.

Tim Tô Liên Y trĩu nặng, nàng thầm kêu khổ: Hỏng rồi, tình hình không ổn. Chưa cần nếm, chỉ ngửi thôi đã khiến đại ca là người sành rượu cũng phải thán phục. Xem ra, rượu của Tô gia rất khó có thể vượt qua loại rượu này, huống chi giá lại y như nhau.

Nàng lấy ra hai chiếc bát không, rồi rót rượu vào. Tô Liên Y nâng bát rượu lên, nhấp một ngụm, vị rượu ấm nồng và ngọt dịu lập tức trôi xuống cổ họng, lan tỏa khắp cơ thể, khiến người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu. “Quả thực là rượu ngon.” Ngay cả nàng cũng không thể không thốt lời khen ngợi.

Tô Hạo uống liền ba ngụm, như đang thưởng thức, như đang hồi tưởng. Nhưng đột nhiên, sắc mặt chàng trở nên ủ rũ, buông bát rượu xuống, không uống nữa, hai tay ôm đầu đầy đau khổ: “Liên Y, ta… rượu Tô gia của chúng ta… không đạt được hương vị này.”

“Tại sao? Khác nhau ở điểm nào?” Tô Liên Y truy hỏi.

Tô Hạo vô cùng chán nản: “Loại rượu này, chưa nói đến kỹ thuật, chỉ tính riêng nguyên liệu và men rượu đã khác rồi. Nguyên liệu họ dùng cũng là ngũ cốc đã hấp chín như ta, nhưng họ hấp hai lần. Tức là rượu nhà ta hấp - ủ - hấp lại - để nguội tính là một lần, họ làm hai lần. Còn men rượu, nhà ta dùng từ ngũ cốc thô, nên vị hơi nhạt. Nhưng rượu Thắng lại dùng từ gạo trắng – gạo xay mịn, vì thế hương vị mềm mại, đậm đà và có chiều sâu hơn hẳn.”

Tô Liên Y sững sờ: “Ca, tại sao họ làm công phu như vậy mà giá bán lại vẫn như chúng ta, chỉ một lượng bạc?”

Tô Hạo cũng khó hiểu: “Tính ra như vậy, chi phí của họ vượt quá một lượng, sao vẫn bán giá ấy được?”

Tô Liên Y chậm rãi ngồi xuống ghế, im lặng suy nghĩ một lúc, rồi bỗng nhíu mày, khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai ca ca đang u sầu: “Ca, đừng tự trách. Giờ ta đã biết nguyên nhân, chuyện này không phải lỗi của ngươi, cũng không phải lỗi của phương pháp nấu rượu của Tô gia. Nếu chúng ta cũng chế biến tỉ mỉ như vậy, lại kết hợp với bí phương của mình, hương vị chắc chắn sẽ vượt xa họ.”

Tô Hạo cũng gật đầu: “Đúng vậy, nếu không cần tính đến chi phí, ta cũng có thể nấu ra rượu ngon!” Hắn nói với vẻ đầy tự tin.

Tô Liên Y khẽ nâng bát rượu Thắng lên, từng ngụm từng ngụm nhấm nháp, vừa thưởng thức sự khoái cảm do rượu ngon mang lại, vừa cẩn thận rà soát trong đầu từng chi tiết sự việc vừa diễn ra.

Ông chủ tiệm là người hòa nhã, tuy trong mắt có nét tinh anh của thương nhân, nhưng có thể thấy là người tốt. Nhưng rượu này lại tên là “Thắng tửu”, hàm ý mạnh mẽ, bá đạo, gợi cảm giác xâm lược không thể kháng cự, thậm chí còn như mang theo… một mục đích nhất định.

Tiệm rượu của Tô gia khai trương ba ngày sau thì đối diện đã có tiệm khác mở, hai tiệm đối mặt, bán không màng lỗ lãi, tên lại mang khí thế áp đảo, thêm ánh mắt có phần do dự của ông chủ tiệm ấy… Đôi mắt Tô Liên Y khẽ nheo lại. Nếu đến lúc này mà nàng còn không đoán được người đứng sau rượu Thắng là ai, thì đúng là kẻ ngốc rồi.

“Ca, đừng lo, chúng ta vẫn cứ mở cửa bình thường, vẫn cứ bán như cũ, không giảm giá một xu.” Tô Liên Y nói với Tô Hạo: “Tìm cơ hội gặp Đại Hổ, hắn khá tinh tường trong việc nếm rượu. Huynh xem có thể cải thiện hương vị rượu nhà mình mà không đội chi phí lên không. Dù sao thì, chất lượng vẫn là gốc rễ.”

“Ừ, ta hiểu rồi.” Tô Hạo đáp, rồi lại hỏi: “Thế… còn cái rượu Thắng kia…”

Tô Liên Y mỉm cười lắc đầu, hơi quay người lại nhìn về phía đối diện, môi cong lên, ánh mắt vừa quyến rũ vừa khinh miệt: “Thắng à? Hừ! Rồi xem, ta sẽ khiến hắn thua đến mức cả khố cũng không còn để mặc.”

Tô Hạo ngẫm nghĩ, rồi thắc mắc: “Liên Y, khố… có phải là… quần lót không?”

Tô Liên Y sững lại, mặt thoắt cái đỏ bừng. Sao tự nhiên lại thốt ra lời thô thiển như vậy chứ? Thật là… “Hơ hơ… ca, coi như ngươi chưa nghe gì cả nha, ta lỡ lời thôi.” Nàng vội chữa ngượng.

Tại một biệt viện tinh xảo ở huyện Nhạc Vọng, một người vừa tắm xong, thay áo sạch sẽ, vẫn là một thân tuyết sắc trắng tinh, bỗng hắt hơi hai cái.

“Thiếu gia, ngài bị cảm rồi sao?” Mặc Nông vội hỏi.

Lý Ngọc Đường khẽ lắc đầu: “Không sao.” Nói xong, không tự chủ mà đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong đầu, bóng hình dịu dàng ấy lại chầm chậm hiện lên…

Bình Luận (0)
Comment