Thiên Kim Danh Y

Chương 73

Đại Hổ vừa định phản đối, đã bị Tô Liên Y kéo lại: “Biết rồi, ca à, có cần đun nước nóng không?” Rồi ghé sát tai Đại Hổ thì thầm: “Tối nay ngươi nhịn đi, ở nhà tắm, mai huynh ấy đi rồi, ngươi muốn sao cũng được.”

“Ồ, không cần đâu, bọn ta là đàn ông mà, tắm nước lạnh là được.” Tô Hạo ngây ngô đến mức chẳng nhận ra điều gì bất thường cả.

Đại Hổ nhíu mày, liếc Tô Liên Y một cái thật sâu, nhưng nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu, gương mặt xinh đẹp ngày thường vốn bình thản giờ lại như đang nũng nịu, lòng hắn mềm ra. “…Ừ.” Lần *****ên trong đời hắn phá lệ.

Mùa hè rất nóng, không có điều hòa, không có quạt máy, mà lại phải mặc bao lớp quần áo. Nếu tối không tắm, Tô Liên Y không ngủ được.

Nước đã đun xong, Đại Hổ giúp nàng xách vào trong phòng. Tô Liên Y thì tắm trong nhà, còn hai người đàn ông thì ra sân xối nước lạnh.

Đúng lúc Đại Hổ xách thùng rỗng đi ra, bất ngờ nổi hứng trêu chọc, ngoái đầu lại nói với Tô Liên Y một câu: “Đừng có thừa dịp mà nhìn trộm đấy nhé.” Nói xong lập tức quay đi luôn.

Câu nói làm Tô Liên Y tức muốn chết, vừa thẹn vừa giận: “Ai thèm nhìn ngươi chứ!?” Nhưng không dám quát to, chỉ có thể giậm chân đầy ấm ức.

Đàn ông tắm nhanh hơn phụ nữ rất nhiều, chẳng mấy chốc hai người đã xối xong, thay đồ sạch sẽ, ngồi dưới gốc cây bên bàn đá nhâm nhi rượu bàn chuyện.

Tô Liên Y cũng đã tắm xong. Bồn tắm của nàng là loại đặt làm riêng, phía dưới có một lỗ nhỏ. Khi dùng để đựng nước thì lấy nút gỗ bịt lại, sau khi tắm thì chỉ cần rút nút ra, nước sẽ theo đường dẫn ẩn dưới sàn chảy ra ngoài nhà, vốn là thiết kế khi sửa sang căn phòng.

Mở cửa ra, nửa đêm gió mát dễ chịu, Tô Liên Y kéo chiếc ghế nhỏ ngồi ngoài cửa phòng hóng mát, dùng khăn từ từ lau mái tóc dài còn vương nước, tai nghe hai người đang tranh luận sôi nổi, lòng thì thảnh thơi sau một ngày bận rộn, cảm giác an nhàn giữa thời buổi đầy nguy hiểm.

Đây là lần *****ên nàng thấy Đại Hổ nói nhiều đến vậy, cũng là lần đầu thấy Tô Hạo mặt đỏ tía tai vì tranh cãi, khiến nàng không nhịn được mà bật cười khúc khích.

Tô Hạo nghe thấy tiếng cười của Tô Liên Y, lập tức nhớ ra muội muội đã tắm xong, nên đi nghỉ rồi. Quay đầu lại, nói lớn: “Liên Y tắm xong rồi hả? Mau vào ngủ đi, hôm nay ngươi cũng mệt rồi.”

Tô Liên Y lập tức thấy lúng túng: “Ừm... vâng... ha ha... ca cũng ngủ sớm nhé...” Vì sao lại thấy xấu hổ? Bởi vì lát nữa nàng và Đại Hổ lại phải chen nhau trong căn phòng nhỏ kia, một nam một nữ... cảm giác thật không ổn.

Tô Hạo đứng bật dậy, bỗng nổi hứng trêu muội phu: “Đại Hổ, đi thôi nào, chẳng lẽ muốn để muội ta chờ đến sốt ruột? Là đàn ông không thể như vậy được đâu nha.” Nói xong còn cười đầy ẩn ý.

“…” Đại Hổ.

“…” Tô Liên Y.

Không còn cách nào, Đại Hổ đi theo Tô Hạo, cả người cứng đờ. Nhưng tiếc là cái đầu đơn giản của Tô Hạo làm sao mà nhận ra nổi điều gì?

“Vào đi chứ?” Tô Hạo thúc giục.

“Ừ.” Đại Hổ cứng nhắc bước vào phòng của Tô Liên Y.

Tô Hạo vẫn rất ra dáng đại ca, còn cẩn thận giúp hai người họ đóng cửa lại, rồi mới quay về "phòng khách" bên cạnh để nghỉ ngơi.

Trong phòng, hai người đứng đối mặt nhau, vô cùng ngượng ngùng, bầu không khí thì cứng ngắc một cách kỳ lạ.

"Vậy... sắp xếp thế nào?" Đại Hổ hỏi.

"Ta ngủ giường, ngươi ngủ dưới đất." Tô Liên Y đáp.

Đại Hổ gật đầu: "Còn chăn thì sao?"

Tô Liên Y đi đến tủ bên cạnh để lấy chăn, vừa với tay thì nghe thấy một tiếng cạch vang giòn, quay đầu lại thì thấy Đại Hổ đang cài then cửa. Nàng hoảng hốt, tay run làm chăn rơi xuống đất soạt một cái.

“Ngươi... ngươi... định làm gì?” Dù trong lòng sợ hãi, nhưng Tô Liên Y vẫn gắng giữ bình tĩnh, mắt nhìn chằm chằm Đại Hổ, còn khóe mắt thì lia nhanh khắp phòng, tìm thứ có thể dùng làm vũ khí tự vệ.

Cả bầu không khí bị Tô Liên Y làm cho trở nên vừa kỳ quái vừa căng thẳng.

Mặt Đại Hổ đỏ bừng: “Dĩ nhiên là cài then cửa. Nhỡ đâu giữa đêm ca ca ngươi đi nhầm phòng, thấy chúng ta... ngủ riêng, thì biết làm sao?”

“... Ờ.” Tô Liên Y lúng túng nhặt chăn dưới đất, ném lên giường, rồi lấy ra hai mảnh vải bọc hành lý thật to: “Ngươi, ra đứng cạnh cửa, không được nhúc nhích.” Vẫn giữ cảnh giác cao độ.

Giữa đêm khuya, một nam một nữ ở chung phòng, ai biết được liệu sẽ xảy ra chuyện gì... Nàng là người học y, hiểu rất rõ sự khác biệt giữa androgen và hormone nữ. Trong những tình huống đặc biệt, thứ mà phụ nữ có thể kiểm soát, đàn ông chưa chắc kiểm soát nổi.

Nhìn thân hình lực lưỡng của Đại Hổ, cơ bắp cuồn cuộn dù mặc áo mỏng vẫn rõ ràng từng đường nét, Tô Liên Y bất giác nuốt nước bọt. Nếu Đại Hổ thật sự không kiềm chế nổi... thì nàng... e là lành ít dữ nhiều!

Từ góc độ sinh học mà nói, hành vi của sinh vật thường bị ảnh hưởng bởi hormone giới tính. Hai tác nhân chính kích thích mạnh hormone ấy chính là thị giác và khứu giác, như loài công, hay hươu chẳng hạn.

Vì vậy, để ngăn chặn tuyệt đối những chuyện “không hài hòa, không phù hợp thiếu nhi”. Tô Liên Y quyết định phải diệt từ gốc mọi tác nhân gây kích thích.

Đại Hổ bất lực, lùi về đứng cạnh cửa.

“Quay mặt vào tường.” Tô Liên Y lại nói.

Đại Hổ khó hiểu: “Ngươi định thay đồ à?” Không phải thay rồi sao?

“Đừng hỏi nhiều, quay đi!” Tô Liên Y nghiêm giọng.

Đại Hổ đành phải quay người lại, lộ ra tấm lưng rộng dài, đầy nam tính.

“Bịt mũi lại.” Tô Liên Y nói tiếp.

Đại Hổ vừa muốn nổi cáu, nhưng nghĩ lại thôi, đành đưa tay bóp mũi, thở bằng miệng.

Lúc này Tô Liên Y mới yên tâm, đến chỗ trống trong phòng, trải hai tấm vải to xuống nền gạch sạch sẽ, rồi cẩn thận xếp chăn gối, đệm, chăn mỏng đầy đủ.

“Xong rồi, ngươi có thể lại đó nằm. Nhưng nhớ kỹ, chỉ được nằm trong phạm vi đó, không được bước đến gần ta dù chỉ nửa bước.”

“Ừ, biết rồi.” Đại Hổ lười cãi lại, hắn hiểu nàng sợ điều gì. Thật ra, theo nguyên tắc của hắn, hắn không bao giờ ép buộc ai cả.

Chăn đệm dưới đất được xếp ngay ngắn, trông cũng khá thoải mái. Dù hai căn phòng y hệt nhau từ thiết kế đến bài trí, nhưng lại mang đến cảm giác rất khác nhau.

Tô Liên Y vừa canh chừng Đại Hổ, vừa leo lên giường kéo chăn đắp kín.

Thấy nàng như vậy, Đại Hổ thật sự dở khóc dở cười: Nếu hắn thật sự muốn làm gì đó, liệu nàng có ngăn được không?

Ý nghĩ này ban đầu chỉ loé lên, nhưng một khi đã xuất hiện thì như lửa cháy đồng khô, không thể dập nổi.

Đại Hổ cảm thấy bản thân đang khác lạ, vội vàng thổi tắt nến rồi chui vào chăn.

Trong bóng tối, tiếng thở của hai người đều trở nên nặng nề và hồi hộp.

Trong đầu Đại Hổ liên tục hiện lên cảnh tượng hôm đó ở hồ Tiên Thuỷ, tiếng nước róc rách, hắn biết nàng đang tắm, lại thêm những lời nửa kín nửa hở của Sơ Huỳnh... khiến hắn không ngừng tưởng tượng lung tung.

Tô Liên Y cũng rất căng thẳng, hơi thở đàn ông nồng đậm bao quanh đầu mũi nàng, tiếng thở của hắn văng vẳng bên tai. Nghĩ đến cơ bắp rắn chắc của hắn, cộng với bóng tối giơ tay không thấy năm ngón thế này, nếu như hắn... hắn... hắn...

Hai người cứ nghĩ tới đối phương như vậy, chẳng ai lên tiếng. Trong sự bất an tràn ngập, một đêm trôi qua.

Sáng hôm sau, Tô Hạo tinh thần phơi phới bước ra khỏi phòng, trong lòng cảm thán: muội muội mình thật đảm đang, căn nhà được bài trí vô cùng ấm cúng, chưa bao giờ hắn được ngủ ngon trong một phòng khách thế này. Thậm chí không muốn nhớ lại căn phòng mục nát ở nhà mình.

Đại Hổ và Tô Liên Y cũng bước ra khỏi phòng, cả hai di chuyển chậm chạp, dưới mắt đều có quầng thâm to đùng như gấu trúc.

“Liên Y, Đại Hổ, tối qua hai người không ngủ ngon à?” Tô Hạo kinh ngạc hỏi.

“Không, ngủ ngon lắm.” Tô Liên Y cười khổ. Không ngủ suốt một đêm chưa phải điều đáng sợ nhất, mà cả đêm còn phải căng như dây đàn để đề phòng một gã đàn ông vạm vỡ, mới thật sự là cực hình.

Đại Hổ thì chẳng buồn đáp, đi thẳng ra bàn đá ngoài sân, rót cho mình một chén trà đặc, ngửa cổ uống cạn, rồi lại rót thêm chén nữa, uống hết.

Tối qua, hắn cũng mệt mỏi vô cùng. Không hiểu sao, nửa đêm lại thật sự có một cảm giác... muốn...

Cảm giác ấy quá mãnh liệt, quá xấu hổ, khiến hắn tự khinh bỉ chính mình. Thì ra sự đề phòng của Tô Liên Y là đúng, thì ra hắn căn bản không phải là quân tử. Suốt cả đêm, hắn tự trách móc bản thân không ngừng.

Tô Liên Y mệt mỏi lê vào bếp, lần *****ên trong đời cảm thấy chán nản khi phải nấu ăn. Nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nấu xong bữa sáng. Sau khi ba người ăn uống xong, Lão Mã đánh xe lừa đến đón huynh muội Tô gia.

Thấy hai người đã đi, Đại Hổ lập tức chạy về phòng mình, định ngủ bù một giấc, nhưng không hiểu sao, mùi hương nhàn nhạt trên người Tô Liên Y vẫn cứ quẩn quanh bên chóp mũi, mãi không tan.

Tô Liên Y ngủ say như chết trên xe lừa, khiến Tô Hạo vô cùng khó hiểu. Dường như đã rất lâu rồi hắn không thấy muội muội mình ngủ say sưa như vậy. Bình thường, Tô Liên Y lúc nào cũng trông bình tĩnh, trầm ổn, thậm chí còn thiếu đi sự hoạt bát của một cô nương trẻ.

Một canh giờ sau, xe lừa đến tiệm rượu Tô gia trong huyện thành. Tô Hạo thấy Tô Liên Y ngủ ngon quá, không nỡ đánh thức, nhưng cuối cùng vẫn đành phải khẽ đẩy nàng tỉnh dậy: “Liên Y, đến nơi rồi.”

Tô Liên Y hé mắt nhìn ra một cái, cơn buồn ngủ vẫn như tấm chăn dày phủ trùm lên người nàng.

“Ừ, biết rồi.” Nàng cố gắng gượng dậy. Vừa mới một giây trước vẫn còn mơ màng buồn ngủ, giây tiếp theo đã nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ như thường ngày, tuy nhiên tất cả đều là gắng gượng mà ra.

“Chào buổi sáng.” Tô Liên Y tươi tắn chào tiểu nhị trong cửa hàng.

“Chào buổi sáng Tô tỷ!” Tiểu nhị vội vàng đáp lời, đôi mắt không rời khỏi Tô Liên Y, nhìn theo nàng bước lên lầu hai. Trong lòng không khỏi cảm thán: Tiểu thư Tô gia quả là một mỹ nhân, đoan trang tao nhã như thế, không biết phu quân nàng là người tài giỏi cỡ nào?

Lầu hai là phòng nghỉ. Tô Bạch đang ngủ say như chết sau bình phong.

Thấy vậy, lông mày Tô Liên Y khẽ nhíu lại, nàng đưa tay nắm lấy đai lưng của Tô Bạch, kéo một cái thật mạnh khiến hắn rớt thẳng từ trên giường xuống đất, đồng thời mở cửa sổ ra cho thoáng khí.

Tô Bạch đang ngủ ngon lành thì bị lôi khỏi giường, trong lòng có chút cáu kỉnh. Nhưng vừa mở mắt ra thấy là nhị tỷ nhà mình, bao nhiêu bực bội lại nuốt trở vào:

“...Tỷ... chào buổi sáng.”

“Còn sáng gì nữa? Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi, ngươi biết không?” Nói rồi, nàng còn tiện tay giật cả tấm chăn trên giường ném thẳng vào mặt hắn.

Tô Bạch thấy nhị tỷ đang nổi giận, vội vàng ngồi bật dậy: “Tỷ, ta sai rồi! Sau này sẽ không ngủ nướng nữa!” Trong lòng không khỏi thắc mắc: Hôm nay tỷ ấy bị làm sao thế? Kéo hắn xuống giường còn chưa đủ, còn lôi cả chăn ném vào mặt hắn làm gì chứ?

Chỉ thấy Tô Liên Y đi đến bên tủ, lấy ra một tấm ga giường mới, cúi người xuống, cẩn thận trải ga lên giường một cách ngay ngắn, phẳng phiu.

Tô Bạch ngơ ngác hỏi: “Tỷ, ngươi làm gì vậy...?” Hắn cúi đầu nhìn tấm ga trong tay mình: “Tỷ, tấm ga này cũng đâu có dơ, sao phải thay?”

Tô Liên Y lườm hắn một cái: “Vì ngươi đã nằm lên rồi! Được rồi, ngươi cũng tỉnh rồi, xuống lầu đi.”

“Ồ.” Tô Bạch miễn cưỡng bò dậy, khoác lại áo ngoài: “Tỷ, ta xuống đây... còn ngươi ở lại làm gì?”

Sau khi trải xong tấm ga mới, Tô Liên Y không chút khách sáo nằm xuống giường: “Ngủ. Ngủ bù. Đừng làm phiền ta, không thì ngươi chết chắc.”

Tô Bạch muốn khóc mà không khóc nổi. Tỷ hắn đúng là quá bất công! Vừa mới lôi hắn dậy, mắng một trận vì dám ngủ nướng, vậy mà giờ lại ngang nhiên nằm xuống ngủ tiếp. Huhu, hắn muốn đi tìm người phân xử, nhưng chẳng biết tìm ai bây giờ…

Khi Tô Liên Y tỉnh lại lần nữa thì trời đã quá trưa.

Ngủ một mạch suốt cả buổi sáng, rốt cuộc cũng xua tan được sự mệt mỏi vì căng thẳng đêm qua. Nàng vươn vai một cái thật dài, sau đó chải tóc đơn giản, chỉnh trang dung mạo. Chỉ trong chốc lát, Tô Liên Y - người con gái thanh nhã, gọn gàng, lại toát ra phong thái lanh lợi, quyết đoán - đã quay trở lại.

Nàng đi đến bên cửa sổ, đứng tựa vào khung, phóng tầm mắt nhìn ra xa. Đối diện là tửu ***** Thắng Tửu, đúng như nàng đã dự đoán: hai hàng lan can đã được dựng lên, còn Tiểu Nhị thì đang hô hào chỉ dẫn, khách từ một đầu vào, từ một đầu ra, đâu vào đấy, hết sức trật tự.

Tô Liên Y lại cúi xuống nhìn cánh cổng tửu ***** nhà mình, vắng hoe như chùa Bà Đanh. Thi thoảng có vài người lẻ tẻ ghé vào cũng chỉ để hỏi han về rượu thuốc, sau đó lại quay đầu xếp hàng mua Thắng tửu.

Phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch! Đây là trận chiến sinh tử, hoặc là mình sống, hoặc là hắn chết!

Nàng bước xuống lầu. “Ca, Tô Bạch đâu rồi?” Ánh mắt lướt quanh tìm kiếm bóng dáng đệ đệ.

Tô Hạo đang cau mày ủ rũ, vừa ngẩng đầu nhìn thấy muội muội, liền cố gắng nặn ra một nụ cười: “Tô Bạch bị cha gọi về rồi, bên đó thiếu người.”

Chuyện ở tửu ***** trong huyện thành, Tô Phong vẫn chưa hay biết. Tô Liên Y đã căn dặn, tất cả mọi người đều không được hé nửa lời, vì sợ ảnh hưởng đến tinh thần đang dần tích cực của phụ thân.

Tô Liên Y thoáng nhíu mày lo lắng. Nàng sắp phải đến huyện Thanh Châu, vốn định mang theo Tô Bạch, nhưng nay đành gác lại. Không còn cách nào khác, chỉ có thể một mình ra trận. Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng không hẳn là xấu: Độc hành, càng dễ xoay chuyển, linh hoạt hơn.

Đúng lúc đó, Tiểu Nhị được thuê đến bỗng cất lời than vãn: “Ôi, từ sau khi Thắng tửu ***** dựng lan can, rượu bán càng nhanh, tửu ***** nhà mình ngày càng ế ẩm rồi.” Gương mặt chán nản.

Tô Liên Y khẽ cười: “Rượu họ cũng chỉ có từng ấy, bán sớm hay muộn chẳng khác gì nhau. Càng sớm bán xong, chúng ta càng có cơ hội bán phần còn lại, chẳng phải sao?”

Tiểu Nhị vẫn không phục, lầm bầm: “Nhưng thế cũng không phải kế lâu dài, mình chẳng lẽ cứ mãi ăn đồ thừa người ta sao?”

“Cách bán là việc của ông chủ. Còn ngươi, chỉ cần làm tròn bổn phận. Lương một xu cũng không thiếu của ngươi.” Tô Liên Y nghiêm giọng. Làm chủ, phải có uy.

“Dạ.” Tiểu Nhị không dám lắm lời nữa.

Tuy ngoài mặt quát ngược, nhưng trong lòng Tô Liên Y biết Tiểu Nhị nói chẳng sai. Nàng quay sang dặn Tô Hạo: “Ca, mấy ngày tới ta ra ngoài, không đến đây đâu. Tửu *****, nhờ ca trông coi.”

Tô Hạo chau mày khó hiểu: “Liên Y, ngươi đi đâu vậy?”

Nàng tiến sát lại gần, hạ thấp giọng: “Chúng ta không thể cứ ngồi chờ chết được. Không lâu nữa, xưởng rượu nhà ta sẽ trở mình thôi, ca cứ chờ xem. Ta sẽ khiến hắn thua đến tan tác!” Dứt lời, nàng không nói thêm gì nữa, xoay người bước lên lầu.

Chỉ chốc lát sau, khi Tô Liên Y lại từ trên lầu bước xuống, bóng dáng thiếu nữ đoan trang ban nãy đã hoàn toàn biến mất.

Nàng mặc một thân nam trang gọn gàng bằng gấm xanh nhạt, dáng người cao dong dỏng càng thêm nổi bật. Ngoài chiếc áo dài lam sắc là một lớp áo khoác lụa mỏng màu be, rộng rãi khoác hờ bên ngoài. Kiểu ăn mặc đang thịnh hành nhất trong giới công tử phong lưu, vừa toát vẻ nhàn tản, lại thêm phần thanh nhã. Nhưng mục đích nàng khoác vậy là để che đi ***** khẽ nhô lên.

Dưới lớp áo, Tô Liên Y dùng vải *****, không phải để bóp nhỏ mà là làm cho phần eo… to hơn, rồi thắt thêm đai lưng bên ngoài. Thoáng nhìn không khác gì một thiếu niên thực thụ.

Tóc nàng không búi cao hẳn, mà học theo kiểu mấy gã công tử thích chơi bời, một nửa tóc xõa dài buông xuống vai. Tuy đã chọn loại y phục cổ cao để che đi việc không có yết hầu, nhưng cổ phụ nữ vốn mảnh hơn đàn ông, nên nàng dùng mái tóc buông phủ để khéo léo che khuất phần ấy.

Trong tay xách một túi vải, nàng chuẩn bị lên đường.

Tiểu Nhị nhìn mà sững sờ, tưởng đâu có nam nhân lạ từ trên lầu bước xuống. Mãi đến khi nhìn kỹ lại, mới nhận ra, là tiểu thư Tô gia.

Thì ra không chỉ thay y phục, Tô Liên Y còn bôi sẫm da mặt, kẻ đậm lông mày, càng làm tăng vẻ mạnh mẽ.

Từ biệt Tô Hạo xong, nàng đến trạm dịch thuê một cỗ xe ngựa, thẳng đường tiến về huyện Thanh Châu.

Huyện Nhạc Vọng và Thanh Châu vốn là hai huyện lớn bậc nhất nước Loan, nằm kề sát nhau. Dù chỉ là huyện, nhưng về kinh tế và diện tích, thậm chí vượt xa nhiều thành trì. Ảnh hưởng của hai nơi này cũng vô cùng to lớn.

Quan đạo (đường chính) bằng phẳng, đi ba canh giờ đã đến Thanh Châu.

Tô Liên Y xuống xe, đi dạo trên con phố sầm uất nhất. Một cỗ xe ngựa lướt nhanh qua nàng, vô cùng xa hoa, gần như phô trương.

Tô Liên Y chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái, vẫn chậm rãi quan sát các cửa hiệu hai bên đường.

“Thiếu gia, ngài nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ gặp được mỹ nhân?” Người hầu Diệp Hoan tò mò hỏi khi thấy thiếu gia của mình vén rèm, ngoái đầu lại nhìn mãi không thôi.

“Mỹ cái đầu ngươi ấy!” Diệp Từ lườm một cái, không thấy người đâu nữa, liền quay đầu lại, vung quạt đập ngay lên đầu Diệp Hoan.

Diệp Từ và Diệp Hoan là chủ tớ. Diệp Hoan là con trai trưởng quản sự của Diệp gia, từ nhỏ đã hầu hạ tam thiếu gia Diệp Từ, lớn lên cùng nhau, quan hệ chẳng khác huynh đệ. Vậy nên nói năng có phần lỗ mãng, chẳng kiêng dè gì.

Diệp Từ không đáp lời nữa, chỉ gõ nhẹ cây quạt lên tay.

Vừa rồi chàng thanh niên ấy thật quen mắt, tại sao lại không thể nhớ ra đã gặp ở đâu? Với trí nhớ “nhìn qua là nhớ” của hắn, chuyện này thật lạ… A, kỳ thực chẳng ai biết, hắn là kiểu “chỉ nhớ cái mình muốn nhớ”. Nên bảo là quen mà không nhớ, đúng là bất thường!

Bỗng nhiên, Diệp Từ bật thốt lên: “Là… nàng ấy!?”

Bình Luận (0)
Comment