Thiên Kim Danh Y

Chương 74

Huyện Thanh Châu tuy nhỏ hơn Nhạc Vọng một chút, nhưng diện tích lại rộng lớn, thậm chí còn lớn hơn cả thành Đông Ninh mà Tô Liên Y từng đến trước đó.

Ban đầu, Tô Liên Y không hiểu vì sao lại tồn tại những huyện thành phồn hoa đến vậy. Sau mới nghe nói, do những nguyên nhân lịch sử, một số huyện lớn không thể được nâng cấp thành thành trì, thế nên mới xuất hiện những huyện còn sầm uất hơn cả thành thị. Điều này giống như khái niệm "thành phố trực thuộc trung ương" ở hiện đại vậy. Dĩ nhiên, vẫn có khác biệt, nhưng Tô Liên Y tạm thời lấy cách ấy để hình dung.

Không quá ngột ngạt như đô thành, nhưng vẫn giữ được sự phồn hoa của đô thành, sống ở nơi thế này, thực sự rất dễ chịu.

Lúc này, mặt trời đã ngả về Tây, vậy mà người qua lại trên phố vẫn chẳng hề vơi bớt. Các khách *****, cửa hàng đều đã treo đèn lồng đỏ dọc theo khung cửa sổ, mỗi chiếc đèn đều ghi rõ tên tiệm, nhìn từ xa, chẳng khác gì những biển hiệu neon ở hiện đại.

Một huyện thành cổ kính nhưng đầy phồn hoa, con phố dài lát bằng đá xanh, chẳng rõ là loại đá gì mà qua bao năm tháng giẫm đạp, vẫn bằng phẳng sáng bóng. Con đường ấy cứ thế kéo dài, thẳng tắp nối liền với bầu trời đêm sắp buông xuống.

Thanh Châu thực sự thi vị hơn nhiều so với Nhạc Vọng.

Nơi nào càng thấm đẫm hơi thở nhân văn, nơi ấy lại càng tụ hội nhiều văn sĩ, thi nhân. Mà đã là văn nhân thì không thể thiếu rượu, bởi vậy nhu cầu về rượu ở đây cũng cao hơn nhiều. Đi chưa được mấy bước, đã thấy một tửu lâu, các tiệm rượu lớn nhỏ thì nhiều không đếm xuể. Người xưa uống rượu cũng giống như người hiện đại uống nước giải khát – phổ biến đến không tưởng.

Sau khi xuống xe, Tô Liên Y tìm một khách *****, đặt một gian phòng rồi ra phố dạo chơi. Nàng chọn đại một tiệm rượu có vẻ trung bình, không quá sang trọng, cũng không quá tầm thường, rồi bước vào.

Chẳng mấy chốc đã có người phục vụ bước tới chào đón: “Công tử, ngài đến mua rượu phải không ạ?”

Tô Liên Y khẽ gật đầu, đảo mắt quan sát khắp cửa tiệm. Sau quầy là những dãy kệ cao, trên đó xếp đầy các chum rượu, dán giấy đỏ ghi tên từng loại. Chủ tiệm đứng sau quầy, ngay phía trên còn treo một hàng bảng gỗ bọc giấy đỏ, viết rõ tên rượu và giá tiền, dùng dây gai treo lủng lẳng thành từng hàng ngay ngắn.

“Chưởng quầy, ta đang tìm một loại rượu có hương vị rất đặc biệt, chỉ tiếc là không biết tên. Không biết có thể phiền ngài, cho ta nếm thử các loại rượu bên quý tiệm một lượt, xem có đúng là thứ ta cần tìm không?” Tô Liên Y nói với vẻ lễ độ, thái độ cũng rất ôn hòa.

Chủ tiệm lộ vẻ khó xử, đáp lời đầy khéo léo: “Vị khách quan này, nếu muốn nếm thử rượu, chi bằng đến tửu lâu, gọi một bình mà thưởng thức. Còn đây là tửu *****, chỉ bán chứ không mời uống thử. Ai cũng đến xin nếm một chút, vậy chúng ta còn buôn bán gì nữa?”

Tô Liên Y mỉm cười, không chút vội vã. Nàng lấy từ tay áo ra một thỏi bạc, đặt xuống bàn: “Lên tửu lâu, mỗi loại rượu một bình, còn chưa tìm được đúng vị đã say mềm mất rồi. Bạc này xem như ta mua rượu, mỗi loại chỉ cần một chén. Đại ca, ngài chiếu cố cho chút được không?”

Lúc này trời đã về đêm, người đến mua rượu không nhiều. Chưởng quầy nghĩ bụng: Dù sao thì cũng là làm ăn, lại còn được hẳn một lượng bạc, số tiền ấy đủ mua cả một vò rượu ngon, mà đem tất cả rượu trong tiệm mỗi loại rót một chén cũng chưa bằng một vò. Tính ra, còn lãi hơn bán nguyên vò. Thế là ông gật đầu nhận bạc của Tô Liên Y, bắt đầu rót từng chén rượu mời nàng nếm thử.

Tô Liên Y vừa nhấp từng ngụm rượu, vừa bắt chuyện cùng chưởng quầy – chuyện đông chuyện tây, tiện thể dò hỏi thêm ít tin tức.

Sau khi đã nếm qua tất cả các loại rượu trong tiệm, nàng khẽ lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối: “Không phải thứ ta đang tìm.” Rồi đứng dậy cáo từ.

Hai má nàng lúc này đã ửng hồng nhẹ, nhưng chưa đến mức say. Phần lớn rượu trong tiệm đều là loại bình dân, giá chỉ từ bảy tám trăm văn một vò, có vài loại đắt hơn tới một lượng bạc. Nhưng hương vị vẫn không sao sánh bằng rượu Tô gia, chứ đừng nói đến thứ “Thắng tửu” đang gây sốt ngoài kia.

Rượu mười mấy độ, tương đương với bia thời hiện đại. Nhìn thì tưởng nàng đã uống cả chục chén, nhưng gom lại cũng chỉ ngang nửa chai bia, chẳng đáng gì với tửu lượng của Tô Liên Y.

Vừa định đến tiệm rượu tiếp theo để lặp lại kế cũ, nàng bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, như thể có người đang theo dõi mình.

Nàng vẫn giữ vẻ tự nhiên, tiếp tục bước về phía trước, cố tình chọn một góc ngoặt rồi bất ngờ quay đầu lại. Nấp sau bức tường, nàng cẩn thận thò đầu ra nhìn… Không thấy ai cả.

Lúc ấy, Tô Liên Y mới khẽ thở phào một hơi. Nghĩ lại cũng thấy mình quá đa nghi, nàng đã cải trang kỹ lưỡng như vậy, làm sao lại có người nhận ra?

Thở dài nhẹ nhõm, nàng xoay người tiếp tục bước đi.

Không xa chỗ Tô Liên Y vừa rẽ, nơi một góc phố khác, giữa ánh mắt ngạc nhiên của những người đi đường, hai nam tử ăn mặc chỉnh tề đang lén lút nép mình sau một góc tường, mặt mày cả hai đều hoảng hốt như vừa thoát nạn.

Người cầm quạt, diện mạo tuấn mỹ vô song, ánh mắt đào hoa khẽ cong lên như cười như không, trong vẻ kiêu ngạo lại pha một chút phong tình yêu kiều. Vừa vỗ ngực thở phào, hắn vừa quay sang trách mắng kẻ đi cùng: “May quá, may quá, suýt thì bị phát hiện. Diệp Hoan, đều là tại ngươi cả đấy, nếu không vì ngươi thì đâu đến nỗi này!”

Chàng trai còn lại cũng có dáng dấp khôi ngô, lúc này mắt đầy oan ức. Gì chứ, rõ ràng ban nãy là thiếu gia đi trước, hắn theo sau, nếu có bị phát hiện thì người bị thấy trước cũng phải là thiếu gia mới đúng chứ. Nhưng… điều thứ nhất trong 《Quy tắc Vàng của Tùy Tùng Ưu Tú》 là: Lời thiếu gia, luôn luôn đúng.

Thế nên, Diệp Hoan – người đầy chí hướng muốn tranh danh hiệu “Mười tùy tùng xuất sắc nhất kinh thành” – đành nghẹn ngào nuốt nước mắt vào bụng, gật đầu nhận tội: “Thiếu gia, Diệp Hoan sai rồi.”

“Ừm, đi tiếp thôi.” Diệp Từ thấy bóng dáng thon dài phía trước đã bắt đầu bước tiếp, lập tức chạy theo.

“Thiếu gia, vì sao người lại theo dõi người kia vậy ạ?” Diệp Hoan vừa chạy vừa hỏi.

“Vì thiếu gia nhà ngươi cảm thấy hứng thú với nàng.” Diệp Từ vừa phe phẩy cây quạt xếp trước ngực, vừa thong thả đáp.

Diệp Hoan nhìn kỹ phía trước, lại nhìn thêm lần nữa, rồi lại nhìn thêm lần nữa... Từ chiều cao, vóc dáng đến khí chất, hoàn toàn là một nam nhân! Lẽ nào… thiếu gia nhà hắn… “Thiếu gia… người… vì sao lại hứng thú với hắn?”

Diệp Từ không thèm quay đầu, khóe môi nhếch lên đầy tinh nghịch: “Bởi vì, sau khi nhìn vào mắt bổn thiếu một cái… nàng dám không nhìn lại thêm lần nào nữa.”

Chuyện là hôm đó, khi hai người vô tình chạm mặt nhau ở Phong Thiện Lâu, nàng thậm chí còn không thèm liếc hắn thêm lần nào. Điều đó, với một kẻ luôn được vạn người chú ý như hắn, thật sự là… không thể tha thứ.

Diệp Hoan đứng khựng lại một giây, rồi lập tức chạy tới bên cạnh thiếu gia nhà mình, nghiêng đầu quan sát thật kỹ biểu cảm của hắn. Sau vài giây xác nhận đối phương hoàn toàn nghiêm túc, sống mũi hắn bỗng cay xè, mặt mày méo xệch: “Con xin lỗi lão gia, con xin lỗi phụ thân… Con hầu hạ thiếu gia mà còn để thiếu gia đi sai đường… Con đúng là tội nhân…”

Diệp Từ vừa chăm chăm dõi theo bóng dáng phía trước, vừa trừng mắt: “Ngươi nổi điên cái gì đấy? Nếu để hỏng chuyện tốt của bổn thiếu, ta sẽ đập bẹp đầu ngươi ra!” Vừa nói, vừa vung quạt gõ bốp một cái lên đầu Diệp Hoan.

Diệp Hoan không buồn né, mặc cho bị đánh, chỉ nghiêm túc hỏi lại: “Thiếu gia… người định làm gì?”

Diệp Từ thu cây quạt lại, nhìn bóng dáng thon dài phía trước, khóe môi cong lên nụ cười đầy tự tin như thể đã nắm chắc phần thắng: “Bổn thiếu muốn dùng mị lực chinh phục nàng, khiến nàng mê mẩn đến thần hồn điên đảo… mới có thể xóa bỏ nỗi uất nghẹn vì mị lực bị xem nhẹ của ta!”

Nghe vậy, lòng Diệp Hoan càng nguội lạnh, mặt không còn chút huyết sắc: Xong rồi, thiếu gia vốn đã hơi biến thái, giờ thì càng biến thái hơn rồi…

Thiếu gia từ trước đến nay là như vậy, hễ cô nương nhà ai không tỏ ra mê đắm hay ngưỡng mộ hắn, hắn liền tìm mọi cách tiếp cận, quyến rũ, cho đến khi khiến nàng ta nảy sinh tình ý, say mê hắn như điếu đổ. Rồi cuối cùng, thiếu gia lại thản nhiên phủi tay: “Chỉ là hiểu lầm đẹp đẽ thôi mà”, để lại cô nương đó đau lòng, rơi nước mắt…

Biến thái thì cũng coi như là bản tính rồi, nhưng Diệp Hoan tuyệt đối không thể ngờ được, giờ đến cả nam nhân thiếu gia cũng không tha.

“Thiếu gia… chẳng lẽ… người thật sự muốn quyến rũ hắn?”

Bốp!

Diệp Từ lập tức quay phắt lại, vung quạt đập mạnh lên đầu Diệp Hoan: “Cái gì mà gọi là ‘quyến rũ’? Đó là chứng minh mị lực của bổn thiếu, nghe rõ chưa?!”

Mặt Diệp Hoan tái mét. Nếu phụ thân hắn hay lão gia biết được hắn không trông coi thiếu gia cẩn thận để xảy ra chuyện như vậy… chẳng phải hắn sẽ bị bắt tự vẫn để tạ tội sao?

Không được!

Hắn chết thì được, nhưng danh tiếng của thiếu gia… nhất định phải giữ gìn cho sạch sẽ!

《Quy tắc Vàng của Tùy Tùng Ưu Tú》– Điều thứ hai: Thiếu gia gây họa, ta đứng ra gánh!

Diệp Hoan nghiêm túc gật đầu một cái thật mạnh. Nếu chẳng may có ai đó phát hiện thiếu gia nhà hắn thích… nam nhân, vậy thì hắn sẽ lập tức tung tin ra ngoài rằng người có "gian tình" với các nam nhân kia không phải là thiếu gia, mà chính là hắn!

Nghĩ đến đây, mũi Diệp Hoan lại cay cay, nước mắt trực rơi. Nhưng vẫn như cũ, lại nuốt ngược nỗi uất ức vào bụng. Không sao hết, tất cả… đều vì thiếu gia.

Lúc này, thấy người phía trước lại vào một tửu ***** khác, Diệp Từ cũng dừng chân, nheo mắt suy nghĩ xem nên bắt đầu tiếp cận thế nào cho khí phách, có mị lực mà vẫn đầy thần bí.

“Thiếu gia, có chuyện gì vậy?” Diệp Hoan khẽ hỏi.

Diệp Từ vừa nghe thấy tiếng, liền như nhớ ra bên cạnh mình còn một "gánh nặng di động", lạnh lùng hất cằm: “Ngươi, bây giờ về khách *****, đừng có đi theo ta nữa.”

“Vì sao chứ?” Diệp Hoan ngơ ngác.

“Sao ngươi nhiều lời thế hả? Ta bảo làm gì thì làm nấy, nhanh lên, quay về mau!” Diệp Từ tiện tay bốp cây quạt lên đầu Diệp Hoan một lần nữa.

“Không được, thiếu gia, ta phải ở bên cạnh bảo vệ người!” Diệp Hoan kiên quyết không nhúc nhích.

“Phi, bổn thiếu cần ngươi bảo vệ á? Từ nhỏ đến lớn tỉ thí với ngươi, ta nhường ngươi một tay ngươi còn không thắng nổi, vô dụng thì chớ có nhiều lời, cút! Mau cút!”

Vừa nói vừa vung quạt, đuổi như đuổi gà.

Không còn cách nào khác, lời thiếu gia nói là mệnh lệnh, mà Diệp Hoan lại không dám trái ý, đành phải ba bước quay đầu một lần, lưu luyến không nỡ rời đi.

Diệp Từ cúi đầu chỉnh lại cổ áo, khẽ điều chỉnh lại giọng, điều chỉnh nét mặt cho vừa đủ tự nhiên lại phong lưu. Sau khi xác định bản thân đang ở trạng thái “nam thần thượng thừa”, hắn phe phẩy cây quạt, ung dung bước vào tửu quán với dáng vẻ công tử phong lưu tiêu sái. Vẻ tuấn tú ngời ngời khiến các cô nương đi ngang đều phải ngoái lại, líu ríu bàn tán không thôi.

Trong tửu quán, Tô Liên Y đã thỏa thuận xong với chưởng quầy. Nàng vẫn dùng chiêu cũ, trả tiền trước, sau đó nếm từng loại rượu một chén, vừa uống vừa tán gẫu đôi ba câu với chưởng quầy.

Diệp Từ khẽ nhíu mày, trong đôi mắt luôn đầy vẻ đắc ý bất ngờ lóe lên một tia trầm tư. Bởi vì... chưởng quầy kia chẳng hề hay biết điều gì, nhưng hắn thì nhận ra. Nữ tử giả nam trang kia đang dò la thông tin, mà thủ pháp thăm dò lại cực kỳ khéo léo.

“Chưởng quầy, thứ rượu gọi là Thanh Hàn này, có đôi phần hương vị giống với loại rượu ta đang tìm, đều là loại rượu phải từ từ mới thưởng thức được cái tinh túy, phong vị cũng đặc biệt. Chắc hẳn, người thực sự hiểu được loại rượu này không nhiều đâu nhỉ?” Tô Liên Y mỉm cười nói. Thực ra, loại Thanh Hàn này đúng là có chút hơi hướm giống rượu Tô gia nàng, nàng muốn mượn doanh số bán loại rượu này để ước đoán tiềm năng thị trường cho rượu nhà mình.

Ai ngờ chưởng quầy lại lắc đầu nói: “Công tử sai rồi. Loại Thanh Hàn này chính là loại bán chạy nhất ở Thanh Châu huyện chúng ta đó. Người đến mua rượu, mười người thì có đến năm, sáu người chọn mua Thanh Hàn. Công tử nếm lại xem, có phải rượu ngài đang tìm chính là loại này?”

“Được.” Tô Liên Y lại nhấp một ngụm, mặt đầy vẻ tán thưởng, nhưng trong lòng thì không hề tán thành. Bởi lẽ loại rượu này nếu so với rượu Tô gia thì đúng là một trời một vực, căn bản không cùng đẳng cấp.

Khóe mắt nàng liếc lên tấm bảng gỗ đỏ treo trên đầu, ghi rõ: “Thanh Hàn – Một lượng bạc”, lại đúng bằng giá với rượu nhà nàng.

Tô Liên Y cụp mắt, trong mắt chợt thoáng qua một tia đắc ý.

Lại uống thêm một chén nữa, nàng khẽ nghiêng đầu, lộ ra vẻ áy náy: “Thật xin lỗi, chưởng quầy, vẫn chưa phải loại rượu ta đang tìm. Ta phải đi xem mấy cửa tiệm khác nữa.”

Chưởng quầy có chút tiếc nuối, nhưng cũng chỉ đành nói: “Vâng, công tử đi thong thả.”

Tô Liên Y vừa xoay người định rời khỏi tửu quán, thì phát hiện trước cửa đã có một người đứng đó chẳng biết từ khi nào. Người đó dáng người cao ráo, trên mình khoác một chiếc trường bào lụa mỏng màu ngọc bích, tinh xảo mà quý phái. Mái tóc dài xõa ngang vai, trên đầu chẳng đội mũ hay trâm gì, chỉ dùng một dải lụa cùng tông với áo tùy tiện buộc hờ, rủ lỏng xuống. Vậy mà không hề tạo cảm giác cẩu thả, trái lại lại mang nét tùy hứng đầy phong nhã.

Một gương mặt như ngọc bị mái tóc rũ che đi phân nửa, nhưng giữa những sợi tóc, lờ mờ thấy được đôi mắt đào hoa như cười như không, sống mũi cao thẳng, bên dưới là đôi môi hồng hào, khóe môi còn hơi nhếch lên.

Hình ảnh này không giống người thực ngoài đời, mà giống nhân vật bước ra từ truyện võ hiệp. Cộng thêm bộ đồ cổ trang cùng cây quạt xếp trong tay, Tô Liên Y đột nhiên nghĩ: Người này mà bay ra ngoài bằng khinh công cũng chẳng có gì lạ cả.

Diệp Từ thấy nữ tử ấy cuối cùng cũng chịu dừng ánh mắt lại trên người mình, trong lòng cười thầm: Xem ra mị lực của Diệp tam thiếu gia đất Kinh thành vẫn chưa bao giờ thất bại.

Nhưng… ánh mắt của Tô Liên Y chỉ dừng trên người hắn chỉ trong chớp mắt, liền thản nhiên mỉm cười, khẽ gật đầu, rồi bước ra khỏi tửu quán.

“...” Diệp Từ chết lặng.

“Công tử muốn mua rượu sao?” Tiểu nhị nhanh chân chạy đến chào hỏi.

Diệp Từ chẳng buồn để ý, lập tức quay người đuổi theo Tô Liên Y ra khỏi quán: “Vị công tử này, vừa rồi nghe nói ngươi đang tìm rượu?”

Hắn không tin, với mị lực của hắn mà không thể “thu phục” được một nữ nhân!

Tô Liên Y gật đầu: “Đúng vậy.” Người này trông có chút quen mắt, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ đã từng gặp ở đâu, kỳ lạ thật.

Thực ra hai người từng gặp nhau, ở Phong Thiện Lâu huyện Nhạc Vọng.

Nhưng hôm ấy, Tô Liên Y đến Phong Thiện Lâu là có nhiệm vụ quan trọng, đầu óc bận tính kế làm sao moi lời từ Lưu ma ma, làm gì còn để ý gương mặt người qua đường? Hơn nữa, nàng cũng chẳng phải người kiểu “gặp một lần nhớ mãi”, chỉ là một người bình thường thôi. Thế nên, dù có ấn tượng mơ hồ với Diệp Từ, nhưng quả thật không nhớ ra là ai.

“Không biết ngươi đang tìm loại rượu gì? Có biết tên không? Tại hạ họ Diệp, tên một chữ Từ, nói không khoác chứ trong nước Loan này, không có loại rượu nào tại hạ chưa từng nghe qua.” Diệp Từ nhanh nhảu giới thiệu, trong lòng lại thầm khó hiểu: Sao một nữ tử lại đi khắp nơi tìm rượu?

Thấy đối phương quá nhiệt tình, Tô Liên Y cũng khó từ chối: “Xin lỗi, loại rượu đó ta chỉ từng uống một lần, từ đó nhớ mãi không quên, nhưng lại không biết tên gì, giờ đành phải đến từng nhà mà tìm thử. Làm công tử chê cười rồi.”

Nói xong, nàng cũng không muốn dây dưa thêm, định đi tìm tửu ***** tiếp theo.

“Chỉ uống một lần mà nhớ mãi, trí nhớ của ngươi thật đáng nể.” Diệp Từ ở bên cạnh nói một câu đầy ẩn ý.

Tô Liên Y không nghe ra ẩn tình trong lời nói ấy, chỉ hời hợt gật đầu: “Không dám, khiến công tử cười chê rồi.”

Diệp Từ suýt nữa thì cười thành tiếng. Cái cô nương kỳ lạ này, vì một bình rượu mà nhung nhớ không thôi, còn bản thiếu gia đây đẹp trai tuấn lãng như vậy thì không thèm liếc lấy một cái? Ngươi bị mù hay sao?

Dù nghĩ thế, hắn vẫn mặt dày bám theo: “Tại hạ cũng là người yêu rượu. Hay là, chúng ta cùng đi nếm thử?”

“...” Sao Người này dai như đỉa vậy? Tô Liên Y cảm thấy phiền, nhưng lại không có thời gian dây dưa. nhiệm vụ mới là quan trọng.

Diệp Từ thấy nàng không nói gì, liền tự cho là nàng ngầm đồng ý, thế là lại đi vào quán rượu khác theo nàng, vừa hay cũng được uống ké vài chén rượu.

Mà rượu trong các quán này, Diệp Từ vốn chẳng thèm để mắt. Với tài lực nhà hắn, thường ngày nếu không uống rượu tiến cống trong cung thì cũng là thượng phẩm hiếm có. Còn mấy loại rượu dân gian này, nhiều nhất một hai lượng bạc một vò, sao hắn có thể để vào trong mắt?

Nhưng rồi hắn phát hiện, cô nương này dường như cũng không đơn giản chỉ là đến tìm rượu mà là đang… moi thông tin từ chưởng quầy, hỏi về doanh số từng loại rượu.

Cô nương này mỗi lần nếm một loại rượu, đều liếc nhanh sang bảng giá treo phía trên, sau đó chậm rãi nhấm nháp, rồi vòng vo dò hỏi chưởng quầy xem loại rượu đó bán chạy không. Thật thú vị, cô nương này… quả thực thú vị vô cùng.

Cuối cùng, sau khi đi qua thêm vài tửu ***** nữa, Tô Liên Y cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Những cửa hàng này bán rượu ra đa phần không có gì khác biệt, giá cả cũng tương đương nhau, rất hiếm nơi có loại rượu đặc biệt.

Cuối cùng, nàng phát hiện ra một tửu quán có quy mô lớn nhất, bày trí trong ngoài cũng xa hoa nhất, liền bước vào.

Nhưng lúc này trời đã khuya, cửa tiệm đang chuẩn bị đóng cửa. Chưởng quầy đang ngồi ở góc đếm sổ sách, còn tiểu nhị thì quét dọn quầy hàng

Tiểu nhị này là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, dáng người không cao nhưng tinh ranh lanh lẹ, trong mắt toát lên sự lanh lợi. Ban nãy hắn đã cầm lên tấm biển “đóng cửa”, nhưng thấy có khách đến, liền vội vã đặt xuống, hồ hởi chào đón:

“Nhị vị công tử, muốn dùng rượu gì ạ?”

Tô Liên Y ngẩng đầu, nhanh chóng quét mắt một lượt qua các tấm bảng giá treo trên quầy, trong lòng đã đại khái nắm được tình hình các loại rượu mà tửu quán lớn này kinh doanh.

Tiểu nhị lập tức nhận ra ánh mắt ấy, liền nhanh miệng giới thiệu:

“Công tử, tửu ***** Bách Nhưỡng Các chúng ta là tửu ***** lớn nhất huyện Thanh Châu, rượu ngon đủ loại, chỉ cần là rượu, ngài cần loại nào chúng ta đều có! Đừng nhìn thấy cửa hàng lớn mà lo giá cao, giá cả của Bách Nhưỡng Các luôn công bằng hợp lý.”

Đôi mắt của Tô Liên Y bỗng lóe sáng, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó, khẽ cười:

“Vậy làm phiền nhị ca giới thiệu giúp vài loại rượu có hương vị đặc biệt được không?”

Chưởng quầy nghe vậy ngẩng đầu liếc nàng một cái, sau đó lại cúi xuống tiếp tục xem sổ. Xem ra, việc tiếp khách vốn là việc quen tay của tiểu nhị này.

Tiểu nhị quả nhiên mồm mép lanh lợi, phản ứng cũng nhanh nhạy, chẳng mấy chốc đã giới thiệu ra vài loại rượu. Toàn là những loại nhẹ nhàng, vị trong, thích hợp với khẩu vị giới trẻ. Trong số đó, tất nhiên có cả loại rượu quen thuộc, Thanh Hàn.

Tô Liên Y hài lòng gật đầu. Lần này, nàng không tốn công tốn tiền mua từng loại rượu để nếm thử từ đầu tới cuối như trước nữa, mà chọn luôn: “Vậy lấy cho ta hai vò Thanh Hàn đi.”

“Được ạ! Công tử thật là biết nhìn hàng đấy! Loại Thanh Hàn này là đặc sản độc đáo nhất của huyện Thanh Châu chúng ta! Công tử chờ một chút, tiểu nhân đi lấy ngay.”

Vừa nói, tiểu nhị đã tung tăng chạy vào kho phía sau quầy.

Diệp Từ ở một bên vẫn giữ dáng vẻ lười biếng, phe phẩy cây quạt xếp, trông không khác gì công tử bột nhà giàu rảnh rỗi. Nhưng đôi mắt kia lại cực kỳ chăm chú, âm thầm quan sát nữ tử kia qua khóe mắt.

Thanh Hàn, gần như tiệm rượu nào cũng có. Nhưng nàng chỉ mua ở tiệm cuối cùng này, là vì sao?

Nếu nàng chỉ muốn dò hỏi thông tin, thì cần gì phải mua rượu?

Nếu nàng thật sự muốn mua rượu, vậy tại sao lại đi qua nhiều tiệm như thế mà không mua?

Không hiểu, thật là không hiểu.

Diệp Từ vẫn luôn tự tin rằng mắt nhìn người của mình rất chuẩn, giao tiếp bao nhiêu lão hồ ly thương trường cũng không thành vấn đề. Thế mà giờ, hắn lại chẳng thể đoán nổi cô nương này đang tính toán điều gì.

Tô Liên Y móc bạc ra, đưa cho chưởng quầy thanh toán. Chưởng quầy thu bạc rồi lại tiếp tục cúi đầu đếm sổ, rõ là loại chưởng quầy “ngồi mát ăn bát vàng”.

Tiểu nhị xách hai vò rượu quay trở lại, đưa ra trước mặt nàng: “Công tử, rượu của ngài đây!”

Bình Luận (0)
Comment