Thiên Kim Danh Y

Chương 75

Tô Liên Y lại không nhận vò rượu, chỉ mỉm cười: “Là thế này, Nhị ca, lát nữa ta còn muốn đi ăn khuya. Hai vò rượu này, phiền nhị ca giúp ta đưa đến khách ***** Duyệt Phương, phòng số hai, khu địa, sau một canh giờ được không? Giờ bụng đang réo ầm lên, vội đi ăn, mà tay lại xách hai vò rượu đến tửu lâu thì thật bất tiện. Nếu nhị ca chịu giúp ta chuyện nhỏ này, ta tất nhiên sẽ không để nhị ca phải vất vả uổng công.”

Tiểu nhị lập tức hiểu ý, đây là tiền công đưa rượu! Ai lại không muốn kiếm thêm chứ? Hắn liền quay đầu đi hỏi ý chưởng quầy.

Chưởng quầy sau khi đếm xong sổ sách, gật đầu: “Đi đi.”

Lúc này, tiểu nhị mới vui vẻ đồng ý: “Được! Khách quan cứ yên tâm đi dùng bữa, đúng một canh giờ sau, tiểu nhân nhất định sẽ đưa rượu đến tận nơi!”

Tô Liên Y khẽ mỉm cười gật đầu: “Đa tạ chưởng quầy, cũng đa tạ nhị ca.”

Nói rồi liền xoay người rời khỏi tửu *****, vẻ mặt nhẹ nhõm hẳn, như thể cuối cùng cũng đã hoàn thành xong một nhiệm vụ quan trọng nào đó.

Diệp Từ vẫn lặng lẽ đi theo phía sau, trong lòng càng lúc càng khó hiểu: Cô nương này rốt cuộc là ai? Mục đích của nàng là gì?

Từ trước đến nay, hắn chưa từng thấy tò mò về một nữ tử nào như thế này. Dù là lúc nàng ngồi xe lừa rách nát mà bước vào Phong Thiện Lâu hào sảng tiêu tiền, hay là giờ không rõ là đi hỏi rượu hay mua rượu, hắn đều không thể đoán nổi nàng đang nghĩ gì.

Nữ tử này, bình thản như nước, mà quanh thân lại như mang theo vô vàn bí mật.

“Vị công tử này cũng đang định đi dùng bữa sao?” Diệp Từ đuổi theo.

Tô Liên Y thật sự không hiểu nổi vị công tử đẹp trai này, sao cứ nhất quyết theo nàng mãi thế?

“Đúng vậy. Chẳng lẽ ngươi rảnh rỗi quá không có chuyện làm nên mới theo ta suốt đoạn đường? Rượu cũng nếm rồi, kịch cũng xem xong rồi, chúng ta chỉ là người qua đường gặp nhau thoáng chốc, giờ chẳng phải cũng nên chia tay rồi sao?”

Diệp Từ có chút lúng túng, không ngờ nàng nhận ra hắn đang xem trò vui. Hắn gượng cười mấy tiếng: “Cũng đúng, ta đúng là rảnh quá nên mới đi theo ngươi nếm ké rượu. Giờ thì ta cảm thấy có lỗi, chi bằng để ta mời ngươi ăn một bữa khuya, thế nào?”

Tô Liên Y lắc đầu: “Đa tạ, trời không còn sớm nữa, ngươi giết thời gian cũng đủ rồi. Hẹn ngày không gặp lại.”

Nói rồi chắp tay chào, định rời đi.

“Ê khoan đã, ta nếm rượu của ngươi nhiều vậy, lương tâm ta cắn rứt, đêm nay chắc ngủ không yên mất!” Diệp Từ vội vàng giơ tay định ngăn nàng lại.

Tô Liên Y thật sự bắt đầu nổi giận: Người này tuy nhìn cũng ra dáng công tử, nhưng sao đầu óc lại có vấn đề vậy? Theo đuôi nàng suốt dọc đường, nàng vì tiết kiệm thời gian nên không đôi co, mặc kệ hắn đi theo. Ai ngờ giờ người này lại chưa chịu thôi?

“Được rồi, nói thẳng đi, ngươi rốt cuộc là ai? Theo ta làm gì?”

Tô Liên Y lùi lại một bước, ánh mắt trở nên cảnh giác. Hai tay trong tay áo đã nắm chặt thành quyền. Chỉ cần đối phương có chút hành động vượt quá giới hạn, nàng sẽ lập tức cho hắn nếm mùi đai đen taekwondo.

Diệp Từ trong lòng cười thầm: Cô nàng này thật thú vị, còn muốn đấu tay đôi với hắn? Đừng nhìn hắn bề ngoài có vẻ yếu đuối, chứ thực lực cũng không phải hạng xoàng.

“Ta đã nói rồi, ta tên là Diệp Từ thật. Tổ tiên mười tám đời nhà ta đều họ Diệp, không có ngoại lệ. Còn cái tên đơn này cũng là phụ thân ta đặt khi ta chào đời, tuyệt đối không giả. Về chuyện ta theo ngươi… ừm, thật ra là theo. Nhưng mà… ngươi không thấy mặt ta quen sao?” Hắn chỉ vào khuôn mặt tuấn tú như họa của mình.

Tô Liên Y hoàn toàn không nghĩ tới chuyện từng gặp hắn ở Phong Thiện Lâu. Ý nghĩ *****ên là… người này nhận ra "Tô Liên Y thật". Nhưng rồi nàng lập tức phản bác, thân thể thật kia vừa mập vừa quê mùa, còn giờ nàng đã gầy đi, lại còn cải trang.

“Không quen.” Nàng dứt khoát đáp.

Diệp Từ như bị một cú đấm mạnh đánh trúng lòng tự tôn, hắn thật sự muốn lấy đinh đóng vào tường tự treo mình lên.

“Được rồi… vậy ngươi thấy, dung mạo ta thế nào?”

Tô Liên Y thật sự chắc chắn, người này có bệnh. “Ngươi rất tuấn tú, còn gì nữa không? Nếu không thì… hẹn không gặp lại.”

“Khoan! Ngươi thật sự không muốn gặp ta chút nào à?”

Diệp Từ càng lúc càng thất vọng, rút ra một chiếc gương đồng tinh xảo từ trong ngực, soi mặt mình, xác định hôm nay không có gì bất thường, rồi hỏi tiếp: “Không phải ngươi nói ta đẹp trai sao? Vậy sao lại không muốn gặp nữa?”

Tô Liên Y bật cười vì tức, thì ra tên này là loại người tự luyến, chỉ cần phát hiện có ai đó không để ý tới dung mạo mình liền bám riết không buông. Giờ nhìn lại bộ xiêm y hắn đang mặc, nàng có thể thấy hắn ăn mặc quần áo hoa lệ diêm dúa đến mức chẳng khác gì một con công trống đang múa xòe đuôi, thật không biết tự lượng sức.

“Được rồi, Diệp Từ.” Nàng hơi nhướng mày: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Hắn không trả lời ngay, mà lại hỏi: “Ngươi tên gì?”

“Tô Liên.” Nàng đáp, cố ý lược đi một chữ, khiến tên nghe qua như của nam nhân. Dù sao thì... cái tên “Tô Liên” cũng có chút trớ trêu, nàng nghĩ bụng.

“Ừm.” Diệp Từ gật gù ra vẻ như hiểu ra điều gì đó, rồi nhoẻn cười: “Chẳng phải ngươi định đi ăn tối sao? Để ta mời. Vừa rồi ta đã không khách khí mà uống không ít rượu của ngươi. Nếu không mời lại một bữa, chẳng phải sẽ khiến người đời chê cười rằng Diệp Từ ta keo kiệt sao?”

Tô Liên Y gật đầu, khẽ đáp: “Được.”

Diệp Từ kinh ngạc, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi: “Ngươi… ngươi… vừa nãy chẳng phải còn từ chối, tìm cách kéo giãn khoảng cách với ta hay sao? Sao bây giờ lại gật đầu đồng ý ngay vậy?” Nữ tử này, sao có thể thay đổi ý định nhanh đến thế?

Tô Liên Y hơi nhướng mày, lạnh nhạt đáp: “Thỏa mãn ngươi sớm một chút, thì sớm được ngươi buông tha.” Lý lẽ rất đơn giản, nếu cứ khăng khăng từ chối, e rằng kẻ này lại càng bám dai như đỉa. Chi bằng dứt khoát đồng ý, dù sao cũng chỉ là một bữa ăn.

“Ngươi… ngươi… thực sự chỉ muốn thoát khỏi ta đến thế ư?” Gương mặt tuấn tú của Diệp Từ thoáng hiện vẻ tổn thương. Hắn rút chiếc gương đồng ra khỏi ngực áo, nhanh chóng vuốt lại mái tóc rũ xuống hai bên má, để lộ gương mặt tuấn mỹ không tì vết, rồi nghiêng người tới gần: “Ngươi nhìn kỹ lại gương mặt ta xem.”

Tô Liên Y quả thật rất biết điều, nghiêm túc ngắm nhìn vài giây, rồi gật đầu: “Ừ, nhìn xong rồi.”

Diệp Từ nheo mắt đầy nghi hoặc: “Lần này còn muốn thoát khỏi ta nữa không?”

Tô Liên Y thở dài một hơi, bất đắc dĩ cảm thán: Hóa ra trên đời lại có người cố chấp đến mức này. Nàng chậm rãi mở miệng: “Không muốn nữa rồi, công tử đẹp trai đến vậy, tại hạ chỉ liếc nhìn một cái cũng đã không nỡ rời xa, sao có thể nỡ lòng bỏ đi?” Lời nói tuy mềm mại, nhưng bên trong là cả trời miễn cưỡng. Nàng chỉ mong hắn nghe xong thì chịu buông tha.

Tiếc rằng Diệp Từ không phải loại dễ bị lời nói bề ngoài đánh lừa. Hắn vốn là người tự luyến đến kỳ quặc, nhưng cũng không hề ngu ngốc. Dù câu từ nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí đối phương rõ ràng là trêu chọc, thậm chí mang chút giễu cợt. Ngay khoảnh khắc ấy, lòng tự ái và hiếu thắng của hắn như bị khơi dậy, thầm nghĩ: Nữ nhân này, ta nhất định phải khiến nàng thật lòng say mê ta mới được.

“Đi thôi, Tô công tử, cùng ta đi ăn bữa khuya.” Nói rồi, hắn đưa tay định kéo tay áo nàng.

Tô Liên Y khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng né tránh. Trong lòng không khỏi thở dài, chỉ mong sau bữa ăn này, người kia sẽ chịu dừng lại.

Diệp Từ đưa nàng đến tửu lầu lớn nhất huyện Thanh Châu, Nghênh Tân Lâu. Tòa tửu lầu này không hề thua kém Phong Thiện Lâu ở huyện Nhạc Vọng, là nơi nổi tiếng bậc nhất, chuyên đãi tiệc sang trọng, món ăn phần lớn đều là sơn hào hải vị, giá cả cao ngất.

Diệp Từ từ tốn ngồi xuống, ánh mắt như vô tình mà hữu ý, lặng lẽ quan sát vị “Tô công tử” trước mặt. Nhưng hắn phát hiện, tâm nàng lại chẳng đặt ở đây. Dù thỉnh thoảng có trò chuyện đôi câu, cũng chỉ đáp qua loa bằng mấy tiếng “ừ”, “hử”, không chút hứng thú thật sự.

Trong lòng nàng, rốt cuộc đang nghĩ gì thế?

Diệp Từ không nói gì thêm, chỉ yên lặng ngồi đó, đem mọi chuyện xảy ra từ khi gặp nàng đến giờ nối lại thành một chuỗi. Chẳng mấy chốc, hắn đã có thể đưa ra suy luận, nàng đang thu thập thông tin, và tất cả thông tin đó… không hề ngoại lệ, đều liên quan đến rượu. Vậy rốt cuộc nàng làm gì? Là thương nhân? Mở tửu *****? Hay là người buôn rượu?

Nhưng nếu là vậy, vì sao cuối cùng nàng lại chỉ mua có hai vò rượu, còn dặn đem đến khách ***** sau một canh giờ? Hành động ấy rốt cuộc là có dụng ý gì?

Tô Liên Y một bên âm thầm tính toán trong đầu, một bên vẫn hành động theo thói quen, đưa đũa gắp thức ăn cho vào miệng, nhưng hoàn toàn không nếm ra được mùi vị gì. Nàng chẳng có tâm trí thưởng thức.

Khi thời gian gần hết, nàng liền đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn Diệp Từ, cất giọng: “Diệp huynh, ta biết vừa rồi đa phần là ngươi đùa với ta, mà ta cũng có phần trêu chọc lại. Nay ta có chuyện quan trọng phải xử lý, không thể tiếp tục cùng ngươi đùa giỡn được nữa. Gặp được nhau cũng là một loại duyên phận, việc ta lơ là với ngươi hôm nay, ta xin lồi. Nếu ngày khác có duyên tái ngộ, ta sẽ l mời ngươi một bữa, được chứ?”

Diệp Từ hoàn toàn không ngờ rằng Tô Liên Y lại đột nhiên nghiêm túc như vậy, mà những lời nói ra lại đâu ra đấy, hợp tình hợp lý. Trong thoáng chốc, hắn cũng chẳng biết phải làm khó nàng thế nào nữa, đành gật đầu: “Được, có duyên sẽ gặp lại.”

Tô Liên Y khẽ mỉm cười, đứng dậy rời đi, sải bước khoan thai ròi đi không chút do dự hay luyến tiếc.

Diệp Từ vẫn ngồi ngây người trên ghế, nhìn theo bóng dáng nàng khuất dần. Nữ tử này… giống như cơn gió vậy, không thể nắm lấy, không thể giữ lại, nhưng lại khiến người ta muốn đuổi theo.

Bỗng hắn bật dậy, lớn tiếng gọi: “Thanh toán, thanh toán!”

Người hầu canh ngoài cửa vội vã chạy vào phục vụ. Diệp Từ tiện tay rút ra tờ ngân phiếu năm mươi lượng ném xuống: “Không cần thối lại!” Rồi lao ra ngoài như một cơn gió.

Chỉ là, lần này, Diệp Từ lại không đuổi theo Tô Liên Y, mà quay ngược trở về khách ***** hắn đang ở.

Khách ***** hắn chọn vốn là nơi sang trọng bậc nhất huyện Thanh Châu, mà gian phòng hắn thuê cũng là gian lớn nhất, tiện nghi nhất trong toàn bộ tửu *****.

Hắn vội vã chạy về, đạp cửa xông vào, khiến Diệp Hoan đang gục đầu trên bàn ngủ gật giật mình tỉnh dậy.

“Thiếu gia, ngài sao vậy? Ở ngoài bị ai chọc giận à?”

Diệp Từ không đáp, chỉ cắm đầu đi lục hành lý: “Dậy đi, thu dọn đồ đạc, chúng ta đổi khách *****.”

Diệp Hoan mờ mịt, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao: “Thiếu gia, đây chẳng phải là khách ***** tốt nhất ở huyện Thanh Châu sao? Chúng ta còn định đi đâu nữa ạ?”

“Khách ***** Duyệt Phương.” Diệp Từ không buồn quay đầu, lạnh nhạt trả lời.

Diệp Hoan suy nghĩ một lát, nhớ ra tên khách ***** đó, rồi chần chừ: “Thiếu gia, nơi đó… chậc… thật sự rất…”

“Chỉ cần có thể ở là được.” Diệp Từ cau mày, giọng lạnh đi thấy rõ: “Ta nói cho ngươi biết, Diệp Hoan, ngươi mà còn nhiều lời nữa, ta đánh đấy!”

Diệp Hoan lập tức xụ mặt như bánh bao ngâm nước: “Biết rồi, thiếu gia, tiểu nhân biết lỗi rồi… ngài đi đâu thì tiểu nhân theo đó là được chứ gì?” Trong lòng thầm than: Đã biết thiếu gia nhà mình là người quái gở, không ngờ lại quái gở đến mức này...

Vậy rốt cuộc vì sao Diệp Từ lại gấp gáp chuyển khách *****?

Đơn giản là bởi vì… khi còn ở Bách Nhưỡng Các, hắn nghe thấy, nàng ở khách ***** Duyệt Phương, phòng số hai, khu Địa.

Tô Liên Y tính toán thời gian rất chuẩn xác. Vừa mới quay về khách ***** không bao lâu, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, lễ phép.

Nàng bước ra mở cửa, quả nhiên là tiểu nhị của Bách Nhưỡng Các. Lúc này khoảng cách gần hơn, nàng mới nhận ra tiểu nhị này thấp hơn nàng nửa cái đầu, nếu đem so với người thời hiện đại, cùng lắm chỉ tầm một mét bảy, trong khi Tô Liên Y cao tới một mét bảy lăm.

Nàng mỉm cười: “Nhị ca, vất vả rồi. Mời vào trong ngồi.”

Tiểu nhị kia quả là người lanh lợi. Nghe đối phương gọi mình như thế, lại nhìn thấy cách nàng tiếp đãi, hắn lập tức hiểu ngay vì sao vị khách này lại yêu cầu phải giao rượu trễ sau một canh giờ, hóa ra là muốn có chuyện riêng cần nói với hắn.

Đặt hai vò rượu xuống, hắn cũng thuận theo lời mời mà ngồi xuống bên bàn.

Tô Liên Y nhìn hắn, nụ cười dịu dàng, tự tay rót một chén trà đẩy tới trước mặt: “Quả nhiên ta không nhìn lầm, nhị ca là người thông minh. Không biết nên xưng hô thế nào cho phải phép?”

Tiểu nhị khách khí dùng hai tay tiếp lấy chén trà: “Tiểu nhân họ Tiền, tên một chữ Hội. Không biết công tử xưng hô thế nào? Giờ đêm khuya thế này còn gọi đến, chẳng hay là có việc gì phân phó?”

Tô Liên Y ngồi đối diện, thong thả nói: “Cái tên hay thật, Tiền Hội, tiền tài tụ hội, đại cát đại lợi. Ta thích cái tên này lắm. Sau này cứ gọi ngươi là Tiền đệ cho thân mật. Tại hạ họ Tô, tên một chữ Liên. Không giấu gì Tiền đệ, đêm nay mời ngươi đến, đúng là có chuyện muốn thương lượng. Nói ngắn gọn, là một chuyện làm ăn phát tài, không biết Tiền đệ có hứng thú không?”

Tô Liên Y muốn làm gì? Nàng muốn mở "kênh phân phối"!

Thế nào là kênh phân phối? Ở thời hiện đại, đây là một phương thức tiếp thị cực kỳ phổ biến, còn gọi nôm na là tìm đại lý. Tức là khi người kinh doanh muốn khai thác thị trường mới, họ sẽ không tự mình đi tiếp cận hay duy trì, mà là thuê người thay mình làm việc đó.

Thực ra, ở thời cổ đại, một số thương gia lớn cũng có cách làm tương tự. Tuy nhiên, quyền lợi thường tập trung trong tay một phía, từ khâu khai thác thị trường cho tới khâu bán lẻ, đều gói gọn trong nội bộ, thường là vừa đầu tư, vừa tự mình thu lời.

Tô Liên Y thì lại không có nhiều vốn đến thế, càng không thể trải rộng khắp như những thương nhân giàu có kia. Thế nên nàng nghĩ đến một cách khác: Tay không bắt sói, hay nói trắng ra là tìm người làm đại lý cho mình.

Ý tưởng này đã sớm hình thành trong đầu nàng, chỉ là trước nay vẫn chưa gặp được người phù hợp để thực hiện. Nhưng khi vừa đặt chân vào Bách Nhưỡng Các, ánh mắt nàng chạm đến người tiểu nhị tên Tiền Hội này, trong đầu nàng liền vang lên một tiếng chắc nịch: “Chính là người này!”

Tiền Hội tuy vóc dáng không cao, dung mạo lại chẳng có gì nổi bật, nhưng chăm chỉ lại tháo vát, cả một tửu lâu lớn như Bách Nhưỡng Các, chưởng quầy gần như giao hết mọi việc, mà vẫn vận hành đâu ra đấy, toàn nhờ vào một tay hắn xoay xở. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ thấy hắn lanh lợi cỡ nào.

Tỷ như, một tiểu nhị bình thường, nếu trong tay đã cầm bảng “đóng cửa”, mà lúc đó có khách tới, vì ngại phiền phức, đa phần sẽ tìm cách khuyên khách hôm sau quay lại. Nhưng Tiền Hội thì khác… lập tức buông bảng, vui vẻ tiếp đón, đủ thấy thái độ bán hàng tích cực.

Lại như lúc nàng yêu cầu giao rượu sau một canh giờ, tuy chưởng quầy rõ ràng chẳng quan tâm, Tiền Hội vẫn lễ phép đến xin ý kiến, đủ thấy hắn là người biết tiến lùi, xử sự khôn khéo.

Một người như thế, sao lại cam tâm cả đời chỉ làm tiểu nhị?

Mà trong loại tửu lâu tư nhân này, lại chẳng có cái gọi là “thăng chức”, muốn trèo lên cao là chuyện không tưởng. Tô Liên Y đoán chắc, bản thân Tiền Hội cũng đang lận đận vì điều này.

Vậy thì, Tô Liên Y nàng, hôm nay sẽ trao cho Tiền Hội một sân khấu để thi triển tài năng!

Quả nhiên, vừa nghe đến hai chữ “phát tài”, đôi mắt Tiền Hội liền sáng lên, nhưng rất nhanh lại ẩn hiện vẻ cảnh giác: “Không biết cái cơ hội phát tài mà Tô công tử vừa nói, cụ thể là thế nào?”

Tô Liên Y từ trong tay áo rút ra một tờ giấy, đẩy tới trước mặt hắn: “Ta có một xưởng rượu ở huyện Nhạc Vọng, nhưng lại muốn đem rượu đến bán ở huyện Thanh Châu này. Chỉ là không muốn đích thân mở rộng thị trường, nên muốn tìm một người hợp tác cùng nhau phát tài. Còn có làm hay không, thì tùy vào ngươi.”

Tiền Hội nghèo, nhưng nhanh nhẹn và tinh mắt, ngày thường phục vụ chưởng quầy rất tốt, nên chưởng quầy đôi khi cũng dạy hắn mấy chuyện tính toán, đọc chữ. Hắn lại chăm chỉ, đầu óc linh hoạt, chỉ cần liếc một cái là đã bị những điều trên giấy hấp dẫn ngay lập tức.

Tô Liên Y duỗi ngón tay thon dài, nhẹ nhàng chỉ lên mấy dòng chữ, từ tốn giải thích: “Rượu của ta, bán ra giá chính thức là một lượng một vò. Về chất lượng, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm. Nếu đem giao cho các tửu lâu hay quán rượu, thì là chín trăm văn một vò. Còn nếu đệ lấy hàng từ ta, sẽ chỉ mất tám trăm năm mươi văn. Ngươi hiểu ý ta chứ?”

Tiền Hội lập tức phản ứng: “Ý của Tô công tử là, ta lấy rượu với giá tám trăm năm mươi văn, rồi đem bán lại cho các tửu lâu, quán rượu với giá chín trăm văn, vậy mỗi vò rượu, ta lời năm mươi văn?” Con số này, thật không nhỏ!

Thử nghĩ xem, các tửu lâu kiếm tiền, còn phải trừ đủ thứ chi phí: mặt bằng, thuế má, nhân công, bảo quản… Còn phần lời năm mươi văn của hắn, là tiền thật sự đút túi không mất đồng phí nào!

Tiền Hội kinh ngạc. Trước nay hắn chưa từng nghĩ sẽ có cách buôn bán nào như vậy, lại càng không ngờ chuyện tốt như thế lại rơi xuống đúng đầu mình.

Thấy hắn đã động tâm, Tô Liên Y tiếp lời: “Về phần vận chuyển, ngươi đặt bao nhiêu, chỉ cần đưa đơn đặt hàng cho ta, ta sẽ cho người gửi rượu đến huyện Thanh Châu đúng hẹn, chi phí vận chuyển đoạn đường này ta chịu. Nhưng một khi rượu đã đến Thanh Châu, việc giao tới từng tửu lâu, quán rượu, chính là trách nhiệm của ngươi.”

Tiền Hội lặng lẽ gật đầu, trong đầu xoay chuyển không ngừng.

Cách làm ăn của vị Tô công tử này, quả thật là một cơ hội hái ra tiền.

Hắn đã làm tiểu nhị trong tửu lâu tròn năm năm, đối với rượu và hệ thống các quán xá ở Thanh Châu, không chỗ nào không rành. Hắn lại càng rõ người dân nơi này thích rượu tới mức nào.

Nghĩ đến đây, trong mắt Tiền Hội đã không còn do dự nữa, mà là một ngọn lửa âm ỉ sắp bùng cháy…

Tô Liên Y thấy trong mắt Tiền Hội đã có ánh nhìn mơ màng, tựa như đang tưởng tượng về những ngày tháng phát tài trong tương lai. Nàng mỉm cười, lại lấy ra một chiếc chén sạch, rồi rút từ trong túi nước mang theo từ tửu ***** Tô gia ra, rót một chút rượu vào chén: “Tiền đệ, mời nếm thử. Đây chính là rượu của ta.”

Tiền Hội hai tay nâng chén, trước là khẽ nhấp một ngụm, sau lại uống một hơi lớn.

“Rượu ngon! Thật là rượu ngon!” Tán thưởng không ngớt.

“Loại rượu này có chút giống với rượu Thanh Hàn của huyện ta, nhưng khẩu vị lại hơn hẳn, hậu vị đậm đà, dư hương sâu sắc. Nếu đem rượu này đến Thanh Châu bán, chắc chắn sẽ bán chạy.”

Tô Liên Y nghe vậy, trong lòng thầm cười: Ngươi chưa từng nếm “Thắng tửu”, nếu có thì đã chẳng còn thấy Tô gia tửu có gì xuất sắc nữa rồi. Nhưng những lời này, nàng chỉ nghĩ trong lòng, không nói ra.

“Thế nào, có hứng thú không?” Nàng hỏi khẽ.

“Nếu có, ta còn một cơ hội phát tài khác, ngươi có muốn nghe không?”

Tiền Hội giật mình: “Còn có cơ hội nữa? Tô huynh mau nói, nếu tiểu đệ nhờ thế mà phát tài, nhất định không dám quên ân huệ của ngươi!”

Tô Liên Y mỉm cười gật đầu: “Đừng nói khách sáo như vậy. Đã hợp tác làm ăn, thì phải cùng nhau thành công, cùng nhau cố gắng.” Vừa nói, nàng lại rút ra một tờ giấy, đẩy tới trước mặt Tiền Hội.

Tiền Hội vừa nhìn thấy con số lớn in trên giấy, liền giật mình hoảng hốt.

Tô Liên Y điềm nhiên giải thích: “Nếu một lần lấy hàng đủ hai ngàn vò, thì tính cho đệ giá tám trăm văn một vò. Như vậy, đệ có thể lãi hai trăm lượng bạc trắng.”

Tiền Hội nuốt khan một ngụm nước miếng, hắn làm việc ở Bách Nhưỡng Các suốt năm năm, tiền công tích góp cũng chỉ được ba lượng bạc. Mà hai trăm lượng… chính là gần bảy mươi năm công sức của hắn! Đối với Tiền Hội, đây quả thực là một con số trên trời, nhưng…

“Tô huynh… hai ngàn vò… làm sao ta bán nổi chứ? Ta… ta…” Tiền Hội quýnh quáng, hoang mang!

Tô Liên Y bỗng bật cười:

“Ta vẫn tưởng Tiền đệ là người thông minh, sao chuyện này lại không nghĩ ra? Nếu Thanh Châu không tiêu thụ nổi hai ngàn vò, thì ngươi có thể bán sang các huyện lân cận. Nếu thấy sức mình không xuể, thì có thể tuyển vài huynh đệ khéo ăn nói, dạy họ đi làm thay ngươi. Mỗi tháng lời hai trăm lượng, chẳng lẽ ngươi còn sợ không trả nổi tiền công mấy người?”

Tiền Hội bỗng chốc bừng tỉnh đại ngộ! Phải rồi! Trước nay hắn chỉ nghĩ đến việc tự mình đi bán, chưa từng nghĩ đến việc thuê người làm thay. Nếu vậy… chẳng phải là… hắn chính là… Ông chủ sao?

Hai chữ “ông chủ” như vang lên giữa trời cao, khiến lòng hắn say mê, mê đến tận xương tủy!

Vậy thì… tại sao Tô Liên Y lại muốn mở rộng kênh tiêu thụ? Tại sao lại chấp nhận bán rượu Tô gia với giá thấp, để phân phối khắp các huyện, các thành?

Mục đích, chính là để đối đầu với Thắng tửu!

Hiện tại nàng đã biết rõ, Thắng tửu là loại làm ăn lỗ vốn. Cho dù người kia có phải lỗ cũng nhất quyết muốn kéo rượu Tô gia vào chỗ chết!

Vậy thì nàng càng phải mở rộng thị trường, tốt nhất là mở rộng khắp toàn bộ quốc gia Loan Quốc!

Lý Ngọc Đường chẳng phải có tiền đó sao? Được thôi, vậy thì để hắn đem Thắng tửu lỗ vốn mà bán khắp Loan Quốc!

Một vò lỗ một lượng bạc. Vậy trăm vò, ngàn vò, vạn vò, mười vạn, trăm vạn thì sao?

Thị trường nhỏ ngắn, kẻ thua là Tô gia.

Thị trường lớn dài, kẻ bại… sẽ không chỉ có một mình nàng!

Tô Liên Y cụp mắt, khóe môi khẽ nhếch, một nụ cười mơ hồ như có như không nở trên gương mặt.

Thắng tửu? Để xem… cuối cùng ngươi là thắng, hay là bại!

Bình Luận (0)
Comment