Thiên Kim Danh Y

Chương 76

Quyết định của Tô Liên Y, đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của người tiểu nhị tên Tiền Hội này. Tiền Hội nằm mơ cũng không ngờ rằng, chỉ vì gặp được người tên là Tô Liên, mà mấy chục năm sau, hắn sẽ trở thành kẻ giàu nứt vách đổ tường, độc bá thị trường rượu của toàn Loan Quốc.

Tất nhiên, đó là chuyện của nhiều năm sau.

Tiền Hội là người thông minh. Tô Liên Y chỉ chọn vài ví dụ từ kiếp trước. Những chuyện mà nàng từng nghe kể về nghề kinh doanh thời hiện đại như chạy theo thị trường, chia hoa hồng, tặng quà biếu… Vừa kể sơ sơ vài điều, Tiền Hội đã có thể suy một hiểu mười, lập tức nắm bắt được mấu chốt trong cách vận hành.

Thật ra, cổ nhân cũng không hề xa lạ với chuyện “hối lộ”. Môn học gọi là “hoa hồng học” (tức là nghệ thuật biếu xén, hồi lộc) này vốn đã có từ ngàn xưa, chỉ là vì thời cổ đại chưa phát triển về thông tin, những trò vặt này phần lớn chỉ giới thương nhân mới tinh thông, dân thường thì chẳng ai quan tâm đến.

Hai người nhanh chóng đạt thành thỏa thuận. Hợp đồng được lập thành hai bản, chữ ký ghi rõ, điểm chỉ đàng hoàng.

Hai canh giờ trước, họ còn là người xa lạ.

Hai canh giờ sau, đã thành đối tác làm ăn.

Quả nhiên, đều là những kẻ có gan, có tầm!

Chỉ cần Tiền Hội từ chức ở Bách Nhưỡng Các, thì bản hợp đồng này sẽ chính thức có hiệu lực. Trong ba lần cung hàng *****ên, Tô Liên Y sẽ giao hàng trước, nhận tiền sau; từ lần thứ tư trở đi thì giao tiền nhận hàng cùng lúc, không sai một ly.

Hai người từ lúc bắt đầu bàn bạc cho đến khi hoàn tất hợp đồng, tổng cộng đã mất hơn hai canh giờ. Khi ấy trời đã về khuya, Tiền Hội đứng dậy cáo từ rồi rời đi.

Tô Liên Y cuối cùng cũng tạm thời buông được sự lo lắng bất an và phiền muộn mấy ngày vừa qua. Trong lòng vui mừng đến mức không muốn đi ngủ, nàng ngồi xuống trước bàn, lấy chén rượu ra, mang rượu Thanh Hàn ra, vừa rót vừa uống một mình.

Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.

Tô Liên Y khựng lại: Khuya thế này rồi, ai còn đến?

“Ngủ rồi sao?” Người ngoài cửa không đợi trả lời mà cất lời hỏi trước. Đó là một giọng nam trẻ tuổi, trong trẻo dễ nghe, ẩn chứa chút từ tính.

Tô Liên Y lập tức nhận ra, chẳng phải là tên nam nhân cứ dây dưa với nàng hồi chiều sao? Lông mày nàng nhíu lại: Người này sao biết nàng ở đây? Rồi chợt tỉnh ngộ, nàng đã từng để lại địa chỉ tại Bách Nhưỡng Các.

“Diệp Từ?” Nàng hỏi.

Người ngoài cửa nghe thấy tên mình được gọi, phấn khởi vô cùng: “Phải rồi, Tô công tử, là ta đây! Trùng hợp quá, ta ở ngay phòng bên cạnh ngươi đó!”

Tô Liên Y chỉ biết thở dài bất lực. Cái gì mà “trùng hợp thật” với “ở ngay bên cạnh”? Hai người đâu phải tình cờ gặp ngoài đường, nàng còn chưa bước ra khỏi phòng, hắn đã biết chính xác nơi nàng ở, rõ ràng là cố tình chuyển tới phòng bên. Nhưng cũng tạm gọi là “trùng hợp”, vì người ở phòng bên cạnh đúng là đã trả phòng vào buổi chiều.

Nếu là thường ngày, gặp tình huống thế này, Tô Liên Y tám phần là đã ra lệnh đuổi khách. Nhưng giờ tâm trạng nàng đang cực kỳ phấn chấn, niềm vui sau chiến thắng dù không thể chia sẻ cũng vẫn mong có người uống cùng vài chén. Tên Diệp Từ này tuy đầu óc có vẻ không bình thường, nhưng nhìn qua thì không phải kẻ xấu, lại còn có duyên gặp mặt đến vậy.

Nàng mở cửa, ngẩng đầu lên thì ngẩn người. Diệp Từ lúc này đâu còn là dáng vẻ lôi thôi, phong trần hồi chiều nữa. Hắn vừa tắm xong, trên người phảng phất hương thơm nhẹ, tóc còn hơi ẩm, được buộc gọn trong một chiếc phát quan màu vàng kim. Chiếc kim quan tinh xảo với hoa văn trổ rỗng, khắc nổi hình một con kỳ lân cách điệu; mái tóc đen tuyền phối cùng màu vàng kim kia, toát lên vẻ tôn quý khác thường.

Những lọn tóc còn lại thả dài sau lưng, không một sợi nào rối loạn vướng phía trước.

Vẫn là gương mặt tuấn tú không chút tì vết ấy, nay không còn tóc mai che phủ, lại càng lộ rõ vẻ tuấn mỹ khiến người nhìn không thể rời mắt.

Tô Liên Y lại lần nữa nhíu mày, nội tâm của người có bệnh, đúng là người bình thường không thể hiểu nổi.

“Vào đi.” Nàng nghiêng người nhường lối cho hắn bước vào.

Diệp Từ thấy lần này Tô Liên không những không lạnh nhạt mà còn có phần hòa nhã, lòng phấn khởi hẳn lên, thầm nghĩ chắc chắn là do mình thay y phục. Quả nhiên, người ta đúng là phải dựa vào ngoại hình, sau này không thể lôi thôi được nữa.

“Đến, uống một chén nào.” Đóng cửa lại, Tô Liên Y bước đến bàn, lấy ra một chén sạch rót đầy rượu cho hắn.

Diệp Từ rất nể mặt, nâng chén uống cạn ngay, rồi hỏi: “Tô công tử có chuyện vui gì sao?”

Hắn biết nàng là nữ tử, nhưng đây là lần *****ên hắn gặp một nữ tử sảng khoái như thế này. Vốn đã cao ráo, lại mặc nam trang gọn gàng, nói năng hành xử dứt khoát, chẳng hề có chút kiểu cách nữ nhi nào. Quả thật, là lần *****ên hắn gặp người như nàng.

“Ừ.” Tô Liên Y gật đầu cười: “Mới bàn xong một vụ làm ăn lớn, tuy có rủi ro, nhưng cuối cùng cũng vượt qua được nguy hiểm.”

Nàng thở dài một hơi. Có những lời, nàng không biết tâm sự cùng ai, cứ chôn mãi trong lòng, thực sự rất khó chịu.

Với Đại Hổ ư? Nhưng Đại Hổ hiện đang có nhiệm vụ, lúc nào cũng trầm tư như đang ôm mối lo gì đó, đâu có tâm trí để bận lòng chuyện của nàng? Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của nàng. Quan trọng hơn, nàng cũng chẳng muốn dây dưa quá nhiều với Đại Hổ. Giữa nàng và hắn, luôn có một lớp ngăn cách mơ hồ, có lẽ là vì cả hai chưa từng thật lòng mở lòng với nhau.

Còn Tô Hạo? Thôi bỏ đi. Tô Hạo thì thật thà cố chấp, bảo gì làm nấy, làm rất tốt, nhưng lại hoàn toàn thiếu sự sáng tạo hay tinh thần tiên phong, nói chuyện với hắn chẳng thể thông.

Còn Sơ Huỳnh?... Cô gái đó ngây thơ đến ngẩn ngơ, chắc cũng chẳng hiểu gì đâu.

Tô Bạch thì sao? Càng không được. Thằng đệ đệ xui xẻo đó tuy một lòng trung thành với nàng, nhưng cái tính lười biếng thì khỏi nói, lười đến phát ngán.

Nghĩ một vòng, Tô Liên Y mới chợt nhận ra, bản thân thật sự chẳng có ai để có thể giãi bày tâm sự. Từ lúc xuyên không đến giờ, nàng cứ bị số phận ép phải tiến về phía trước. Đến giờ nghĩ lại, bất giác cảm thấy cô đơn. Một nỗi cô đơn đến từ tinh thần, chứ không phải từ sự vắng vẻ của người bên cạnh.

Nghĩ đến đây, lòng chợt chua xót. Nàng rót thêm một chén rượu, ngửa cổ uống cạn, không sót một giọt.

Diệp Từ âm thầm giơ ngón cái trong lòng, nữ tử này thật sự phóng khoáng, đến dáng uống rượu cũng sảng khoái thế kia. Hắn cũng không chịu thua, rót thêm một chén, cạn luôn.

“Tô công tử, vụ làm ăn lớn mà ngươi vừa nói... có thể chia sẻ với ta chút không?” Diệp Từ tò mò hỏi. Nếu là chuyện khác thì hắn chẳng quan tâm, nhưng làm ăn buôn bán thì hắn lại có chút hứng thú. Huống hồ, lại là một nữ tử như Tô Liên, không biết nàng có thể làm ra chuyện gì hay ho?

“Không tiện.” Tô Liên Y từ chối dứt khoát.

“Ồ.” Diệp Từ ngoan ngoãn rót thêm một chén nữa, lại uống cạn, không hỏi thêm.

Tô Liên Y nhìn người đối diện mà không khỏi buồn cười. Nam nhân tên Diệp Từ này đúng là thú vị. Chưa nói đến dung mạo vốn đã nổi bật, tính tình lại cổ quái chẳng kém. Lúc trước còn vì bị nàng phớt lờ nhan sắc mà nổi giận, vậy mà giờ bị nàng từ chối thẳng thừng, không chừa chút thể diện, lại không hề tức giận. Nàng cũng chẳng biết hắn là người tính khí tốt thật, hay kỳ thực là… quá thất thường.

Đúng là một kẻ kỳ lạ.

“Làm ăn mà…” Tô Liên Y chậm rãi nói: “Chỉ cần vụ làm ăn này thành công, nguy cơ của ta sẽ được hóa giải.” Nàng thật sự muốn nói ra, bao nhiêu chuyện chất chứa trong lòng khiến người ta khó chịu. Ở thế giới xa lạ, đơn độc thế này, có đôi khi chỉ cần một người để trút bầu tâm sự cũng đủ rồi. 

“Có một người… vì nhiều lý do, muốn hại ta, bức ta, dồn ta vào chỗ chết.” Giọng nàng nhẹ bẫng, mang theo chút bất lực và chua xót.

Diệp Từ thoáng sững người, nét mặt đùa giỡn ban nãy chợt nghiêm lại, đổi sang vẻ trầm trọng: “Là ai? Vì chuyện gì?”

Tô Liên Y rót thêm một chén rượu, nhìn dòng rượu hơi vẩn đục trong chén, nét mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu: “Là ai thì… không đáng nhắc tới. Còn nguyên nhân ấy à… có lẽ vì trước kia ta theo đuổi hắn quá gắt, khiến hắn chán ghét.”

Diệp Từ kinh ngạc: “Chuyện như thế mà cũng thành lý do được sao? Được người như công tử… à không, như ngươi… theo đuổi, chẳng phải là phúc khí của nam nhân thiên hạ rồi sao?” Hắn suýt nữa thì buột miệng gọi nàng là “cô nương”.

Tô Liên Y hoàn toàn không để ý đến chi tiết nhỏ ấy. Có lẽ là vì đã uống hơi nhiều, có lẽ là vì tâm lý đang nhẹ nhõm sau khi vượt qua cơn sóng gió, bộ óc lúc nào cũng cẩn trọng nay lại trở nên lười biếng, chỉ muốn thảnh thơi mà tận hưởng chút yên bình hiếm hoi này.

Thấy nàng không trả lời, đầu óc Diệp Từ lại bắt đầu xoay chuyển liên hồi. Nàng từng theo đuổi một nam nhân ư? Rốt cuộc là nam nhân thế nào, lại có thể lọt vào mắt một người phụ nữ kiêu ngạo như này, ngay cả sức hút của hắn cũng chẳng để vào mắt như nàng? Hắn vừa tò mò, vừa cảm thấy phẫn nộ. Làm sao có thể có kẻ có sức hấp dẫn vượt qua hắn được chứ?

Trong đầu chợt hiện lên một bóng người mặc áo trắng, chính là dáng vẻ của Lý Ngọc Đường.

Nói thật, tuy Diệp gia và Lý gia có vài mối làm ăn, cũng vì vậy mà lão gia Diệp gia mới “đày” hắn đến huyện Nhạc Vọng xử lý chuyện này, nhưng hắn vốn chẳng ưa gì Lý Ngọc Đường. Một là vì gã họ Lý kia cũng có dung mạo quá mức xuất chúng, mà “đồng nghề thì thành oan gia”, hắn cực kỳ ghét nam nhân đẹp trai. Hai là vì Lý Ngọc Đường vô cùng giả tạo, rõ ràng người đầy mùi tiền mà còn luôn ra vẻ tiên nhân giáng thế, nhìn mà buồn nôn.

Tô Liên Y phát hiện, uống rượu cùng người tên Diệp Từ này, thật sự… rất thoải mái. Nàng nói gì cũng được, tuỳ hứng mà nói; không muốn nói thì dừng lại, hắn cũng không truy hỏi, không làm khó, chỉ yên lặng mà ở cạnh nàng.

Người này, thân phận tuyệt đối không đơn giản. Chưa bàn đến cử chỉ ưu nhã, chỉ riêng lễ nghi trên bàn rượu, tuy chỉ là hai người im lặng uống với nhau, nhưng càng lúc Tô Liên Y càng nhận ra, Diệp Từ thật ra không phải đang uống rượu, mà là đang cùng nàng uống rượu.

Nàng rót, hắn cũng rót. Nàng uống cạn một chén, hắn cũng uống cạn một chén. Nàng chỉ nhấp một ngụm, hắn cũng uống một ngụm, rồi lại mỉm cười đợi nàng. Kiểu lễ nghi rượu này, rất ít người để ý đến những chi tiết nhỏ như vậy, mà hắn lại làm rất tự nhiên, không chút gò bó, chứng tỏ từ nhỏ đã sống trong gia đình coi trọng lễ nghi, thành thói quen.

“Tô Liên.” Tô Liên Y hơi nghiêng đầu, giọng có chút ngà ngà: “Ngươi làm nghề gì?”

Trong lòng Diệp Từ khoái chí lắm, cuối cùng mỹ nhân cũng bắt đầu chú ý đến hắn rồi. Nhưng hắn lại không dám vội vàng nói rõ thân phận. Chủ yếu là vì nhà hắn quá nổi tiếng. Chỉ cần để lộ mình là con cháu Diệp gia — gia tộc phú hộ đứng đầu kinh thành — thì chín trên mười cô nương sẽ lập tức chủ động lao đến, huống hồ hắn lại có ngoại hình hơn người như vậy.

“Nhà ta làm ăn buôn bán, thỉnh thoảng ta bị phụ thân bắt đi giúp một vài việc.” Diệp Từ đáp.

Tô Liên Y liếc nhìn hắn một cái đầy ẩn ý, chỉ mỉm cười, không hỏi thêm gì nữa, rồi lại rót thêm một chén rượu cho mình.

Cái nhìn ấy khiến Diệp Từ hơi rợn người. Hắn luôn có cảm giác đôi mắt của Tô Liên Y, vừa lạnh lùng vừa sắc sảo, có thể nhìn thấu cả tâm can hắn. Không thể không thừa nhận, nữ nhân này khí thế cực kỳ mạnh mẽ. Giờ là hắn còn đỡ, chứ nếu đổi lại là một nam nhân khác, e rằng đã sớm bị áp lực đến mức mất tự nhiên rồi.

Thú vị thật, nữ tử này, càng lúc càng thú vị.

Diệp Từ cũng nhìn nàng bằng ánh mắt sâu xa, nâng chén lên rồi uống cạn.

Sau đó, hai người chẳng ai nói gì thêm, cứ thế lặng lẽ uống rượu cùng nhau cho đến khi cạn sạch hai vò rượu Thanh Hàn. Lúc này, cuối cùng Tô Liên Y cũng cảm thấy choáng váng đôi chút, nhưng cơn say ấy lại mang theo cảm giác nhẹ nhõm, dễ chịu. Có những chuyện, nếu thiếu đi men rượu, thực sự sẽ mất đi ít nhiều dư vị. Như khi ăn mừng, khi thất tình, khi buồn đau, hay khi vui vẻ, tất cả đều hợp với rượu.

Những lúc ấy, chẳng say thì làm sao mà trọn vẹn?

“Được rồi, rượu cũng cạn rồi… ngươi về đi, ngủ một giấc cho khỏe.” Tô Liên Y chống tay lên đầu, trên môi thấp thoáng một nụ cười mơ màng. Cảm giác lâng lâng trong đầu khiến nàng thấy thật dễ chịu.

Trái ngược hẳn với nàng, mặt Diệp Từ vẫn không đỏ lấy một chút, “ngàn chén không say” là một trong những sở trường của hắn.

Nhìn Tô Liên Y, hắn chỉ nhún vai. Nữ nhân này hoàn toàn chẳng có chút cảnh giác nào. May mà Diệp Từ hắn, là một chính nhân quân tử, không bao giờ thừa nước đục thả câu. Nếu đổi lại là kẻ khác, nhân lúc nàng đang say, mà xảy ra chút chuyện “mơ hồ” nào đó, e rằng nàng cũng chỉ biết ngậm ngùi nhận lấy mà thôi.

Thật ra, hắn rất thích cảm giác khi được ở bên Tô Liên Y, muốn nói chuyện với nàng nhiều hơn, muốn hiểu rõ con người nàng hơn. Nhưng giờ nàng đã say, đành đợi đến mai nàng tỉnh rồi tính tiếp vậy. Trong lòng âm thầm quyết định: Ngày mai nhất định phải tới tìm nàng, mời nàng cùng ra ngoài dạo chơi, ăn uống.

Vì nữ nhân này, hắn thật sự đã phải hy sinh không nhỏ.

Phải biết rằng, cả đời hắn chưa từng ở một nơi nào “tồi tàn” như cái khách ***** này. Chậc chậc… đúng là hy sinh lớn thật.

Diệp Từ bước ra khỏi phòng, thấy Tô Liên Y lảo đảo đi tới để đóng cửa, trong lòng có chút lo lắng, liền dặn dò:

“Tô công tử, nhớ đóng cửa cẩn thận nhé. Khách ***** này đơn sơ quá, chỉ e lẫn lộn đủ hạng người, nhỡ đâu có kẻ xấu.”

Tô Liên Y dù đã ngà ngà say nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Cử chỉ tuy chậm chạp, ngay cả cái nhíu mày quen thuộc cũng diễn ra chậm rì rì, đôi mắt to long lanh mang theo vẻ vô tội. Khách ***** đơn sơ? Lẫn lộn đủ hạng người? Sao có thể chứ? Đây rõ ràng là khách ***** hạng sang rồi. So với hiện đại, không được năm sao thì ít nhất cũng cỡ ba sao!

Diệp Từ suýt ngớ ra vì vẻ ngơ ngác đáng yêu ấy của nàng. Không còn vẻ sắc sảo, chững chạc ban ngày, nữ nhân này lại có thể dễ thương đến vậy, khiến hắn thật muốn… ôm ngay vào lòng.

“Ờ, biết rồi.” Tô Liên Y không phản bác, chỉ thuận theo lời hắn mà trả lời.

Bình thường Diệp Từ vốn không phải kiểu người lắm lời, vậy mà hôm nay lại loay hoay dặn dò mãi không thôi. Có lẽ là lần *****ên trong đời. Nhìn nữ tử ban ngày còn làm như không thấy hắn, giờ lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, lòng tự tôn của hắn liền được ***** một cách trọn vẹn. Lúc này, nếu nàng mở miệng đòi hắn cho vài vạn lượng bạc, e rằng hắn cũng sẵn sàng lấy ra ngay không chớp mắt.

Thật kỳ lạ, người phụ nữ này thực sự quá kỳ lạ.

“Nhớ cài then cửa cẩn thận đấy.” Hắn lại không kìm được mà dặn thêm lần nữa.

“Ừ.” Tô Liên Y vẫn giữ nguyên vẻ ngơ ngác say rượu, trong lòng thì thầm: Tên này… thật đúng là lắm chuyện.

Cửa đóng lại, then cũng đã cài. Tô Liên Y loạng choạng đi về phía giường, đến nơi thì đổ phịch xuống, lập tức ngủ mê man, khóe môi còn vương nụ cười dịu dàng.

Diệp Từ vẫn đứng bên ngoài một lúc, cho đến khi nghe thấy tiếng “phịch”, chắc nàng đã ngã lên giường ngủ, hắn mới gật gù, quay người bước về phòng mình.

Vừa đi vừa lẩm bẩm trong lòng: Gì mà kỳ lạ vậy chứ? Mình từ bao giờ trở nên lắm lời thế này? Quái thật! Từ lúc gặp nàng, chuyện lạ nào cũng có thể xảy ra.

Đêm khuya, yên tĩnh đến lạ thường.

Khách ***** này, đúng như Tô Liên Y nghĩ, là nơi cao cấp trong vùng. Dù không thể gọi là đệ nhất ở huyện Thanh Châu, nhưng cũng thuộc hàng sang trọng. Mọi thứ đều sạch sẽ, giường nệm êm ái, tường dày cách âm tốt, phòng nào phòng nấy đều vô cùng yên tĩnh.

Tất nhiên, đó là cảm nhận của người bình thường.

Ở phòng số ba khu nhà dưới, lại có một người trằn trọc không ngủ nổi.

Diệp Từ không biết mình đã lật người bao nhiêu lần. Căn phòng này thật chật chội, mái thì thấp, chiếc giường chạm khắc tinh xảo có thể nằm được ba người nhưng lại chẳng có bao nhiêu chỗ trống, nằm thế nào cũng thấy bí bách, thật muốn phát điên!

Ai da… Tô cô nương ơi là Tô cô nương… vì nàng mà Diệp Từ ta cam chịu ở cái khách ***** “đơn sơ” thế này, chịu đủ mọi khổ sở, mong là ngày mai nàng nhìn ta với ánh mắt dễ chịu hơn một chút, ít nhất… cũng liếc ta thêm vài lần chứ!

Nghĩ đến đó, hắn lại trở mình lần nữa. Chiếc giường này… chỉ lót có năm lớp đệm thôi à? Làm sao mà ngủ được?

Khó chịu… thật sự rất khó chịu…

Bên kia bức tường, Tô Liên Y ngủ rất ngon lành. Khách ***** đắt đỏ thế này, quả nhiên không hề uổng phí, giường nệm mềm mại, khiến người ta chìm ngay vào giấc ngủ. Ban đầu nàng chọn nơi này cũng vì muốn tạo thể diện để tiện bàn chuyện làm ăn.

Còn cùng một bức tường, phía bên này, Diệp Từ vẫn trằn trọc không thôi. Không quen kiểu “đơn sơ” này chút nào, cứ nằm đó lăn qua lăn lại như chiếc bánh nướng mãi không chịu chín, cho đến tận trời sáng mới mơ màng thiếp đi được một lúc.

Giấc ngủ của Diệp Từ chẳng yên ổn chút nào, hắn lại mơ thấy mình nằm trong quan tài: chật hẹp, ngột ngạt. Điều khủng khiếp hơn là phía dưới quan tài lại lót đầy củi khô. Hắn cứ thế nằm thẳng đơ, không chỉ khó chịu đến mức muốn nổ tung mà còn bị cấn đau đến mức tưởng chừng không chịu nổi.

Cuối cùng, không thể chịu được nữa, Diệp Từ mở mắt. Nhìn quanh gian phòng xa lạ nhưng cũng có chút quen thuộc, hắn mới nhớ ra: Phải rồi, hắn đã đổi sang khách ***** khác.

“Diệp Hoan! Ngươi đâu rồi? Mau lăn ra đây cho ta!”

Diệp Hoan lập tức đẩy cửa chạy vào: “Thiếu gia, ngài tỉnh rồi à?”

Hắn vẫn luôn đứng canh ngoài cửa, sợ quấy rầy giấc ngủ của thiếu gia nên không dám vào.

“Giờ là canh mấy rồi?” Diệp Từ ngồi dậy, đưa tay xoa bóp bả vai nhức mỏi, vừa hỏi.

“Đã quá giờ Ngọ rồi ạ, đến lúc ăn trưa rồi.” Diệp Hoan vừa đáp, vừa đổ nước sạch vào chậu, chuẩn bị cho thiếu gia rửa mặt chải đầu.

“Cái gì?!” Diệp Từ kinh hô, bật dậy khỏi giường: “Giờ Ngọ rồi? Vậy còn nàng ấy? Người đâu rồi?!”

“Người nào ạ?” Diệp Hoan ngơ ngác hỏi lại.

Diệp Từ tức đến phát điên, vớ lấy quần áo mặc vào, chỉ vài động tác là chỉnh tề, cũng chẳng buồn chải đầu, cứ thế tóc tai rối bù lao thẳng ra ngoài. Khi ánh mắt hắn quét đến cánh cửa phòng đối diện đang khép hờ, cả người chợt sững lại: Nàng… đi rồi sao? Cứ thế mà đi?

“Thiếu gia! Ngài còn chưa rửa mặt mà!” Diệp Hoan vội vàng chạy theo sau.

“Rửa cái đầu ta ấy!” Diệp Từ cắm đầu cắm cổ chạy thẳng xuống lầu một, hoàn toàn không để tâm đến ánh nhìn kinh ngạc của đám khách trong sảnh. Hắn túm lấy cổ áo của lão chưởng quầy: “Lão già! Ta hỏi ngươi, người ở phòng số hai, họ Tô ấy, giờ đang ở đâu?!”

Lão chưởng quầy bị dọa đến run bần bật, tưởng gặp phải người đến đòi nợ hay báo thù:

“Đại gia ơi, vị khách họ Tô ấy sáng sớm đã rời đi rồi… Thật đấy, lão phu không quen biết người đó đâu…”

Lão già lắp bắp, cả người run lẩy bẩy, mấy tiểu nhị cũng vội vàng bu lại, định kéo hắn ra khỏi tay Diệp Từ.

“Đi… rồi?” Diệp Từ buông cổ áo chưởng quầy ra, ánh mắt đầy thất vọng. Nữ tử đặc biệt ấy… hắn còn chưa kịp hỏi nàng từ đâu đến, gia cảnh ra sao, vậy mà đã đi mất rồi?

Chưởng quầy thoát thân được liền lùi nhanh về sau, nhìn vị công tử trẻ tuổi tóc tai rối bù với ánh mắt đầy cảnh giác.

Diệp Từ cũng không làm khó thêm, chỉ thở dài một tiếng, xoay người lặng lẽ lên lầu. Hắn gọi Diệp Hoan thu dọn hành lý. Người đã không còn ở đây nữa, hắn cũng chẳng còn lý do gì để tiếp tục ở lại chịu khổ.

Thật ra, hắn không hẳn đã say mê nàng, nhưng có sự ngưỡng mộ, và hơn hết là tò mò. Nàng càng bình tĩnh bao nhiêu, hắn lại càng muốn thấy nàng mất bình tĩnh bấy nhiêu. Muốn hiểu nàng, muốn thấy được một mặt khác của nữ nhân ấy.

Diệp Hoan mau chóng thu dọn xong, cùng Diệp Từ quay về khách ***** xa hoa nhất trong toàn huyện Thanh Châu. Nhưng hắn cứ cảm thấy thiếu gia nhà mình dường như có chút… thất thần, mà không biết vì sao.

Diệp Từ ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, tựa đầu vào khung cửa, lười biếng nhìn ra ngoài. Mà trong lòng thì mãi miết nghĩ…

Nữ tử tên là Tô Liên kia… giờ đang ở đâu?

Bình Luận (0)
Comment