Cùng thời điểm đó, tại huyện Nhạc Vọng - Lý phủ.
Một cỗ xe ngựa xa hoa mà kín đáo lặng lẽ dừng lại trước cửa phủ. Người đánh xe nhanh nhẹn bước xuống, đặt bậc thang gỗ. Tiếp sau đó là quản gia Toàn Khang, rồi đến đương gia của phủ — Lý lão gia, Lý Phúc An.
Toàn Khang cẩn thận đỡ lão gia xuống xe rồi bước nhanh vào trong phủ, hỏi một quản sự vừa chạy ra đón: “Bữa trưa đã chuẩn bị xong chưa?”
“Bẩm quản gia Toàn, đã chuẩn bị đầy đủ, đang được giữ ấm trong bếp ạ.” Người kia đáp.
Toàn Khang gật đầu, lập tức quay lại bên cạnh Lý lão gia: “Lão gia, bữa trưa... dùng ngay bây giờ hay ngài muốn nghỉ một chút rồi ăn?”
Thân thể Lý Phúc An gần như đã bình phục hoàn toàn, bước chân vững vàng, dứt khoát: “Chờ một lát, ta vẫn chưa thấy đói.”
Dứt lời, ông thẳng bước về phía thư phòng, Toàn Khang theo sát phía sau.
Vào đến thư phòng, một nha hoàn bưng lên bát rượu thuốc đã được pha loãng. Lý lão gia uống xong, nàng ta cũng cung kính lui ra.
Trên khuôn mặt ông hiện rõ nụ cười không giấu nổi: “Đại Toàn à, ngươi đã nếm thử rượu ‘Thắng Tửu’ của Ngọc Đường chưa?”
Việc Lý Ngọc Đường âm thầm mở xưởng rượu để chèn ép rượu Tô gia, người ngoài có thể chưa biết, nhưng Lý lão gia và quản gia Toàn Khang thì rõ như lòng bàn tay. Họ luôn dõi theo sát sao chuyện này.
Toàn Khang đáp, giọng đầy tự hào: “Bẩm lão gia, đã nếm rồi. Quả không hổ là thiếu gia nhà ta. Rượu Thắng Tửu ấy, hương vị chẳng kém gì rượu tiến cống vào cung.”
So với sự kiêu hãnh trên nét mặt Toàn Khang, Lý lão gia lại chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ bất đắc dĩ: “Đứa nhỏ này, vẫn quá nóng vội. Chuyện làm ăn không thể chỉ dựa vào những thủ đoạn cực đoan như thế. Không đáng.”
Toàn Khang không nói gì. Ông đứng im một bên, trong lòng tuy cũng biết việc làm của thiếu gia không quang minh chính đại, nhưng thương trường vốn là chiến trường, nơi mà không có sự khoan nhượng. Nếu đối thủ không phải là Tô Liên Y, có khi ông còn tán thành cách làm của thiếu gia.
Bỗng nhiên, dường như Lý Phúc An nhớ ra điều gì, nụ cười lại hiện lên nơi khóe miệng: “Đại Toàn à, có một chuyện ta cảm thấy rất may mắn, ngươi có đoán được là gì không?”
Toàn Khang ngẩn người: “Lão gia chỉ giáo, tiểu nhân thật không nghĩ ra.”
Lý Phúc An bật cười: “Chuyện khiến ta vui mừng nhất, chính là đã giúp Ngọc Đường tìm được một đối thủ xứng tầm, Tô Liên Y.”
Ông chậm rãi nói tiếp: “Đại Toàn, ngươi cứ chờ xem. Với kinh nghiệm làm thương nhân mấy chục năm của ta, nếu như Tô Liên Y lập tức hạ giá để cạnh tranh, ta còn không sợ. Đáng sợ nhất là cái kiểu im ắng như hiện giờ. Ta có một linh cảm rất rõ, không bao lâu nữa, cô nương này sẽ tung ra một nước cờ khiến người ta kinh ngạc.”
Toàn Khang là người theo Lý lão gia nhiều năm, tất nhiên cũng hiểu rõ đạo lý “chó săn thật sự không bao giờ vội cắn”, nên chỉ lặng lẽ gật đầu đồng tình.
Lý Phúc An càng nghĩ càng thấy hứng thú, mắt sáng lên: “Thật mong thời gian trôi nhanh hơn chút, ta không đợi được nữa rồi. Thật lòng muốn biết, tiểu nha đầu Liên Y ấy sẽ ra chiêu gì tiếp theo. Mong đợi quá đi!”
Toàn Khang cũng bật cười theo: “Không chỉ lão gia mong đợi, mà tiểu nhân cũng vậy. Cô nương Tô Liên Y ấy, mỗi lần xuất hiện đều khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.”
Lý Phúc An gật đầu, chậm rãi nói: “Liên Y… là một cô gái rất tốt.”
Hai người đang trò chuyện thì từ ngoài cửa vang lên tiếng xin bẩm báo. Là một quản sự trong phủ, Chu Tuần. Người này do làm việc nhanh nhẹn, cẩn trọng nên được Toàn Khang tín nhiệm, giao cho nhiều việc lớn. Lần này, trong tay hắn cũng đang giữ một nhiệm vụ quan trọng mà Lý lão gia từng dặn dò.
“Vào đi.”
Thấy là Chu Tuần, Lý lão gia lập tức thu lại vẻ thư thái ban nãy, ngồi thẳng lưng. Không khí trong thư phòng cũng theo đó lập tức thay đổi, trở nên nghiêm túc, căng thẳng.
Chu Tuần bước vào, trên người mặc áo quản sự của phủ, dáng người hơi thấp, thân hình tròn trịa, cung kính hành lễ: “Bái kiến lão gia.”
Lý Phúc An nhíu mày, gật đầu: “Có điều tra được gì không?”
Không sai. Việc ông sai Chu Tuần đi thăm dò, chính là vì một người phụ nữ, một người mà cho đến nay ông vẫn không thể quên, cũng chẳng thể buông.
Hồi còn trẻ, Lý Phúc An từng nghe nói ở thôn Tô Gia có một ngọn núi tên là Tiên Thủy Sơn, trên đó có hồ nước trong vắt gọi là hồ Tiên Thủy. Ông dẫn theo hai tùy tùng lên núi du ngoạn. Không ngờ trời đang nắng lại đổ mưa lớn, kéo theo sạt lở đất đá. Cả ba người bị dòng bùn đất cùng đá vụn cuốn trôi xuống sườn núi.
Hai tùy tùng mất tích, sống không thấy người, chết không thấy xác. Còn Lý Phúc An thì mệnh lớn, được người cứu sống, mang về một ngôi làng dưới chân núi dưỡng thương.
Ông bị thương rất nặng, hôn mê đến hai ba đêm mới tỉnh. Chính gia đình ấy đã hết lòng chăm sóc ông cho đến khi hồi phục.
Và rồi, như bao câu chuyện cũ kỹ vẫn thường thấy, chàng thiếu niên năm đó đã phải lòng nữ nhi của ân nhân. Hai người tài tử giai nhân, chỉ một ánh mắt là rung động…
Lý gia vô cùng cảm kích gia đình đã cứu mạng đứa con trai độc nhất của họ. Gia đình kia cũng có thiện cảm với Lý Phúc An. Hơn nữa, Lý gia là gia đình lớn, giàu có, thế nên khi Lý Phúc An ngỏ lời cầu hôn, hai bên đều vui vẻ chấp thuận.
Nhưng vấn đề lại phát sinh chính từ việc "cầu hôn" này.
Lý Phúc An muốn cưới cô nương ấy làm chính thê, nhưng Lý gia chỉ đồng ý để nàng vào cửa làm thiếp. Lý do đơn giản, gia đình bên gái không phải danh môn vọng tộc. Cô nương ấy vốn kiêu hãnh, quyết không chịu làm thiếp. Nàng thà làm thê một người bình thường còn hơn làm thiếp trong nhà quyền quý. Vì thế, nàng cắt đứt quan hệ với Lý Phúc An, từ đó không còn qua lại nữa, thậm chí thề sống chết không gặp lại.
Gia đình đã cứu Lý Phúc An họ Hứa, và cô nương ấy chính là Hứa Quế Hoa, mẹ ruột của Tô Liên Y.
Lý Phúc An đau đớn nhắm chặt mắt, không dám nhớ đến Quế Hoa. Mỗi khi nghĩ về nàng, ngực ông lại nhói lên dữ dội, không thể chịu nổi. Đó không chỉ là nỗi nhớ, mà còn là sự dằn vặt, là căm hận chính bản thân mình. Năm đó… nếu ông đủ dũng khí rời bỏ gia tộc, có lẽ ông đã có thể cùng nàng sống một đời hạnh phúc.
Nhưng cha ông gây áp lực, mẹ ông thì lấy cái chết ra để ép buộc. Vì vậy ông đã do dự. Cũng chính trong lúc do dự đó, Lý gia đã nhanh chóng sắp xếp cho ông một cuộc hôn nhân với người vợ hiện tại Đào thị, chủ mẫu đương gia của Lý phủ.
Lý Phúc An cuối cùng vẫn là một người yếu đuối. Ông không xứng với một người con gái dám yêu dám hận, sống thẳng thắn và quyết liệt như Hứa Quế Hoa.
Khi hôn lễ đã hoàn tất, ông biết rõ rằng giữa ông và Quế Hoa, từ nay sẽ không còn bất cứ liên hệ nào nữa. Chưa đến một năm sau, ông nghe tin nàng đã lấy chồng khác, sống cuộc sống hôn nhân êm ấm.
“Hứa Quế Hoa”, ba chữ ấy là một vết sẹo vĩnh viễn không thể lành trong lòng Lý Phúc An. Chạm vào là đau đớn, máu thịt đầm đìa. Để quên đi, ông dốc toàn lực vào công việc và các buổi xã giao, không cho phép bản thân có chút thời gian rảnh rỗi. Cũng chính vì thế mà sức khỏe ông ngày một yếu đi, bệnh tình ngày càng trầm trọng.
Sau này, khi nghe tin nàng qua đời vì bạo bệnh, ông lập tức về ở biệt viện, đuổi hết người hầu, đóng cửa gào khóc ba ngày. Cũng chính lần đó, bệnh tim của ông phát tác lần đầu. Từ ấy, bệnh tim trở thành căn bệnh mãn tính, cứ tái phát liên tục, mỗi lần phát là một lần sức khỏe ông yếu đi thêm một chút.
Tất cả những chuyện ấy, ông giấu thật sâu trong lòng, chưa từng hé lộ với ai. Ông sợ lời đồn lan đến thôn Tô Gia, ảnh hưởng đến thanh danh của Hứa Quế Hoa. Chuyện Lý phủ từng đến cầu thân, ngoài Lý gia và Hứa gia ra, người ngoài hoàn toàn không hay biết.
Trước lúc chia tay, Hứa Quế Hoa chỉ có một yêu cầu: Đừng bao giờ đến thôn Tô Gia dò hỏi tin tức về nàng. Đã chia tay là dứt khoát, từ đây không còn nợ nần, không còn tình nghĩa. Nàng là người rõ ràng, dứt khoát, không thích dây dưa.
Lý Phúc An tôn trọng nàng, nên đã làm đúng theo lời dặn. Dù lòng ngày nhớ, đêm mong, ông cũng chưa từng phái người đi dò hỏi nàng.
Sau này ông nạp không ít thiếp, nhưng nếu để ý kỹ, những người phụ nữ ấy có nét giống nhau, đều mang dáng vẻ hao hao một người. Đặc biệt là Đào di nương, đường nét càng giống.
Nhưng giống chỉ là vẻ ngoài. Còn phong thái ung dung, điềm tĩnh, trí tuệ và mạnh mẽ, phân minh yêu ghét của Hứa Quế Hoa thì chẳng ai có thể học theo được. Chỉ có… chỉ có Tô Liên Y, người thời gian gần đây thay đổi tính cách đột ngột, mới khiến ông đôi lần nhìn thấy hình ảnh của Quế Hoa năm xưa.
Chu Tuần thấy lão gia lộ vẻ đau đớn, không dám lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt hỏi ý quản gia Toàn. Quản gia Toàn ra hiệu bảo chờ thêm, hai người liền im lặng đứng một bên.
Ước chừng qua một nén nhang, Lý Phúc An cuối cùng cũng ép bản thân đối mặt với hiện thực. Nhớ thương Quế Hoa thì có ích gì? Nàng đã mất từ lâu, ông cần phải chấp nhận sự thật.
Chậm rãi mở mắt, Lý lão gia khàn giọng hỏi: “Chu Tuần, nói đi… Hứa Quế Hoa gả cho ai ở thôn Tô Gia? Có con cái gì không?”
Chu Tuần thấy lão gia hỏi, liền thành thật báo cáo toàn bộ những gì mình điều tra được: “Bẩm lão gia, cách đây hai mươi mốt năm Hứa Quế Hoa đã gả cho một người trong làng tên là Tô Phong. Hai người có với nhau ba người con: con cả là Tô Hạo, thứ nữ là Tô Liên Y, và con út là Tô Bạch…”
Không chỉ Lý lão gia sững sờ, ngay cả quản gia Toàn Khang cũng vô cùng kinh ngạc: “Chu Tuần, ngươi nói cái gì?!”
Chu Tuần vội cúi đầu, cung kính nói: “Quản gia Toàn, vị cô nương đang chữa bệnh cho lão gia, chính là Tô Liên Y, con gái thứ của Hứa Quế Hoa. Ban đầu tiểu nhân cũng không tin, nhưng sau khi điều tra, xác nhận nhiều lần, quả thật là cô nương ấy.”
Lý Phúc An đứng bất động như tượng, đôi mắt đờ đẫn, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Toàn Khang sợ lão gia bệnh tái phát, vội vàng bước tới: “Lão gia, người cảm thấy không khỏe sao?”
Rồi lập tức quay sang Chu Tuần: “Mau đi mời Chu đại phu tới!”
“Dạ!” Chu Tuần cũng hoảng sợ, vội vã chạy đi.
Phải một lúc sau, Lý Phúc An mới lấy lại tinh thần. Do bệnh tim đang lên, ông không dám uống trà, đành rót một bát rượu thuốc, chậm rãi uống vào.
“Thì ra là vậy, thì ra là vậy…” Ông thì thào như người lạc trong mộng: “Chẳng trách ta luôn thấy bóng hình nàng trong Liên Y… Thì ra, Liên Y là con gái của nàng… Không trách được sao Liên Y lại thông minh như vậy… thì ra… thì ra…”
Lúc này, Chu đại phu đã tới. Thấy lão gia đã khỏe hơn nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, ông vô cùng hoảng sợ, lập tức lấy ngân châm chẩn trị. Một lần khám chữa đó kéo dài nguyên cả buổi.
…
Cùng lúc ấy, sau nhiều giờ lắc lư trên xe ngựa, Tô Liên Y đã trở lại huyện Nhạc Vọng.
Xuống xe, rời khỏi trạm dịch, nàng đi về phía tiệm rượu Tô gia. Nhưng khi chuẩn bị bước vào cửa, nàng bỗng dừng lại, quay đầu nhìn sang tiệm Thắng Tửu đối diện, một đối thủ đối diện của nhà mình.
Tiệm Thắng Tửu vẫn đông đúc như mọi khi. Người người xếp hàng dài chờ mua rượu, kẻ mua được rượu thì hí hửng xách vò rượu rời đi. Bây giờ không chỉ dân huyện Nhạc Vọng, mà dân từ các huyện thành lân cận cũng đổ về chỉ để nếm thử rượu nổi tiếng nơi đây.
Trái lại, tiệm rượu Tô gia thì lại vô cùng ảm đạm. So với ngày khai trương tưng bừng rầm rộ, tình cảnh hiện tại chẳng khác gì một trò đùa châm biếm cay đắng.
Tô Liên Y bước vào tiệm, bên trong chỉ có mỗi anh cả Tô Hạo và đmột người hầu. Không có một vị khách nào. Người hầu Lôi tử vì quá rảnh rỗi nên đang gục đầu ngủ gật bên quầy. Tô Hạo thì thất thần nhìn ra cửa sổ, ánh mắt đầy chán nản khi thấy cảnh tiệm rượu bên kia náo nhiệt.
“Liên Y, ngươi về rồi à?” Thấy muội muội trở về, Tô Hạo vội đứng dậy, cố gắng tươi tỉnh.
Tô Liên Y mỉm cười khẽ gật đầu: “Ừ, ta về rồi. Ca, lên lầu một lát, ta có chuyện muốn bàn.”
Dù vẻ mặt vẫn tươi tỉnh, nhưng thực ra nàng đang nhức đầu dữ dội vì dư âm của rượu tối qua. Trong lòng không khỏi lo lắng cho tình trạng của Diệp Từ sau trận rượu ấy.
Tô Hạo nghe vậy thì lên lầu trước, ngồi ở gian ngoài đợi muội muội thay y phục.
Tô Liên Y rửa sạch lớp hóa trang dày đã dính suốt đêm qua, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú. Nàng thay lại y phục nữ nhi, chải đầu gọn gàng rồi mới bước ra, dáng vẻ đoan trang, bình thản.
“Ca, mấy ngày tới, ngươi không cần ở tiệm nữa. Ta sẽ để Tô Bạch trông nom tiệm, còn ngươi quay về xưởng rượu trông coi ngày đêm, cố gắng đẩy mạnh sản lượng. Có thể vài ngày nữa, ta sẽ phải đi xa thêm vài chuyến.” Nàng vừa nói vừa rót trà ngồi xuống đối diện anh cả.
Tô Hạo ngạc nhiên: “Liên Y, rượu nhà ta một vò cũng chẳng bán được, sao còn phải tăng sản xuất? Sản xuất càng nhiều, lỗ càng nặng mà?”
Tô Liên Y mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Ngươi cứ làm theo lời ta đi, đừng lo lắng quá. Nếu không nắm chắc vài phần, ta đã chẳng mở miệng. Còn ai sẽ mua rượu thì giờ ta chưa thể nói rõ, nói ra ngươi cũng không hiểu được đâu. Sau này ngươi sẽ dần biết.”
Tô Hạo xưa nay luôn tin tưởng muội muội mình, vẻ ủ rũ nơi đáy mắt lập tức tan biến, thần sắc nghiêm túc, kiên quyết gật đầu: “Được! Chỉ cần là lời của Liên Y, đại ca nhất định sẽ làm theo.”
Tô Liên Y mỉm cười, khẽ gật đầu: “Đã vậy thì không nên chậm trễ. Đại ca, ngươi đừng ở lại trong tiệm nữa, mau quay về xưởng đi. Nhân tiện gọi luôn Tô Bạch tới đây, bảo hắn mang theo mấy bộ y phục. Từ nay về sau, cửa tiệm này, phải nhờ cả vào hắn trông coi.”
Tô Hạo hơi chần chừ, tỏ vẻ lo lắng: “Tam đệ… liệu có ổn không?”
Tô Liên Y nheo mắt cười khẽ, giọng lộ rõ ý trêu ghẹo: “Ta làm được, thì hắn cũng làm được. Dù không được… cũng phải ráng mà làm. Đại ca cứ yên tâm đi.”
Tô Hạo nghe vậy bèn gật đầu dứt khoát: “Được, vậy thì làm phiền muội rồi. Ta đi đây.”
Dứt lời, Tô Hạo thay y phục xong liền vội vã rời đi.
…
Buổi chiều hôm ấy, sau khi bán sạch toàn bộ rượu, tiệm Thắng Tửu cũng sớm đóng cửa nghỉ bán.
Cửa sau tiệm khẽ mở, một công tử trẻ mặc bạch y bước vào, trực tiếp đi tới nhà kho.
Nhà kho của Thắng Tửu chỉ có một gian, bố trí sạch sẽ thanh nhã, lại vô cùng kín đáo. Ngoài chưởng quầy và vị công tử áo trắng kia, người trong tiệm đều không được phép tùy tiện ra vào.
Thấy bạch y công tử đến, Kiều Lục vội buông công việc trong tay, bước nhanh vào trong, hạ màn bình phong xuống, khẽ hạ giọng: “Đông gia, người đến rồi.”
“Ừm.” Lý Ngọc Đường khẽ gật đầu, tiện tay lật xem sổ sách trên bàn, hỏi: “Tiệm rượu Tô gia, có động tĩnh gì không?”
“Bẩm, vẫn chưa có động tĩnh gì.” Kiều Lục đáp.
“Không có động tĩnh?” Tay đang lật sổ của Lý Ngọc Đường khựng lại, ngẩng đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Ý ngươi là… tiệm đối diện đến nay vẫn chưa có hành động gì sao?”
Kiều Lục gật đầu: “Vâng. Thuộc hạ vẫn cho người canh chừng từng giờ từng khắc. Nhưng từ đầu tới cuối, tiệm Tô gia vẫn mở cửa đúng giờ, đóng cửa đúng giờ, chẳng bán được mấy vò rượu, song lại chẳng hề cuống quýt. Không hề quảng cáo, không treo bảng giảm giá, cũng chẳng đi khắp nơi chèo kéo khách như những tiệm khác. Tất cả cứ bình thản như vậy.”
Lý Ngọc Đường trầm ngâm không nói, vẻ mặt bình lặng, song chân mày khẽ động, một tia bất an dần lộ rõ.
Đúng vậy, là bất an! Hắn luôn cảm thấy Tô Liên Y là người “tĩnh mà không yên”, đã không hành động thì thôi, một khi ra tay… e là sẽ khiến hắn trở tay không kịp.
Nghĩ như vậy quả là nực cười. Một tiệm rượu nhỏ, một nữ tử mảnh mai, có gì đáng để hắn phải e dè?
“Tiếp tục cho người canh chừng kỹ càng, nếu có bất kỳ động tĩnh gì, lập tức phái người đến báo cho ta. Dù là canh ba hay canh năm, cũng phải bẩm báo ngay.” Lý Ngọc Đường căn dặn.
“Tuân mệnh, Đông gia.” Kiều Lục lập tức đáp lời, nhưng rồi lại hơi do dự, ngập ngừng muốn nói.
“Có chuyện gì?” Lý Ngọc Đường hỏi.
Kiều Lục tỏ ra khó xử, cuối cùng vẫn thấp giọng nói ra: “Bẩm đông gia, hiện tại xưởng rượu của chúng ta đang ngày đêm sản xuất Thắng tửu, mỗi ngày đều cháy hàng. Nhưng… lợi nhuận thu về thì không đủ bù chi phí. Nói cách khác… chúng ta đang lỗ.”
Hắn đã biết rõ mục đích của Lý công tử khi mở xưởng rượu và tiệm này chính là để chèn ép Tô gia. Nhưng với cơ nghiệp to lớn của Lý gia, lẽ nào phải hao tổn nhân lực tài lực chỉ để đối đầu một tiệm rượu nhỏ bé?
Lý Ngọc Đường khẽ gật đầu, rồi đứng dậy: “Mặc Nông.”
Một ánh mắt truyền ý lệnh.
Mặc Nông hiểu ý ngay, lập tức rút từ trong áo ra một xấp ngân phiếu, tổng cộng ba nghìn lượng, đưa cho Kiều Lục. Kiều Lục nhận lấy, kiểm tra cẩn thận, rồi ký tên, điểm chỉ.
Lý Ngọc Đường dẫn theo Mặc Nông và tuỳ tùng, từ cửa sau rời đi.
…
Trên xe ngựa, khi ngang qua tiệm rượu Tô gia, Lý Ngọc Đường theo thói quen lại nhìn vào trong, cố tìm bóng dáng quen thuộc ấy.
Hắn tưởng sẽ chẳng thấy gì như mọi ngày. Nào ngờ hôm nay, dáng người mảnh mai cao ráo ấy lại hiện ra sau quầy. Tô Liên Y đang đứng đó, trước mặt nàng là Tô Bạch với thân hình tròn trịa, dáng vẻ ngoan ngoãn, chăm chú lắng nghe nàng nói gì đó.
Lý Ngọc Đường không khỏi tò mò, rốt cuộc nàng đang dặn dò chuyện gì?
Xe ngựa lướt qua nhanh, càng lúc càng xa tiệm rượu Tô gia. Dáng người kia dần khuất sau tấm rèm, cả tấm biển tiệm cũng chẳng còn nhìn rõ.
Hắn buông rèm xuống, sắc mặt nghiêm nghị. Trong lòng không ngừng suy nghĩ: Tô Liên Y đang làm gì? Nàng có kế sách gì để đối phó Thắng tửu? Nhưng nghĩ mãi cũng không sao hiểu nổi.
Càng nghĩ không ra, hắn lại càng muốn nghĩ cho bằng được. Mà càng cố nghĩ, lại càng rối như tơ vò.
Vậy thì, Tô Liên Y rốt cuộc đang dặn dò hai người kia điều gì?
…
Tại cửa hàng rượu Tô gia.
Phía sau quầy.
Tô Liên Y đứng trong quầy, còn Tô Bạch và tiểu nhị Lôi Tử thì đứng phía ngoài. Trước mặt mỗi người đều bày một tờ giấy trắng cùng một cây bút. Liên Y thì tay trái cầm thước lệnh*, tay phải cầm bút, đang viết gì đó trên giấy.
(*Thước lệnh: còn gọi là giới xích hay giới thước, loại thước mỏng bằng gỗ thường dùng để dạy học, cũng tượng trưng cho sự nghiêm khắc.)
“Các ngươi đều biết phép cộng trừ trong phạm vi mười chứ?”
Không sai, Tô Liên Y chính là đang… dạy hai người, học toán!
“Liên Y tỷ, ta biết tính!” Tiểu nhị Lôi Tử đáp.
Tô Bạch cũng vội gật đầu: “Dĩ nhiên là biết.”
Tô Liên Y gật đầu, hỏi Lôi Tử trước: “Bảy cộng tám là bao nhiêu?”
“Mười lăm.” Lôi Tử đáp rành rọt.
“Bốn cộng hai.”
“Sáu.”
“Ba cộng chín.”
“Mười hai.”
Tô Liên Y khẽ gật đầu, sau đó quay sang hỏi Tô Bạch.
“Tô Bạch, sáu cộng bảy bằng mấy?”
Tô Bạch không lanh lợi như Lôi Tử, ngẫm nghĩ một hồi, rồi dè dặt đáp: “Tỷ… là mười ba, đúng không?”
Tô Liên Y gật đầu.
“Bốn cộng sáu?”
Tô Bạch hồi hộp: “Là… mười? Không đúng, là mười một… cũng không đúng… là mười… Ừ, đúng rồi, là mười.”
“……” Tô Liên Y bất lực. Đệ đệ nàng, quả thực còn kém xa người ta một đoạn.
Vậy là suốt một buổi chiều, Tô Liên Y dạy cho Tô Bạch và Lôi Tử các con số Ả Rập cùng phép tính dọc (dạng thẳng đứng). Dưới sự “giáo huấn kiểu Spartan*” của nàng, hai người cuối cùng cũng nắm được các con số, dù phép tính dọc mới hiểu sơ, chưa thực sự vận dụng linh hoạt. Tối đến, Tô Liên Y để lại cho mỗi người một phần bài tập, năm mươi đề toán.
*Giáo huấn kiểu Spartan là một cách nói ẩn dụ, bắt nguồn từ nền giáo dục và lối sống nghiêm khắc, khắc khổ của người Sparta – một thành bang nổi tiếng ở Hy Lạp cổ đại.
Tô Liên Y không phải khinh thường bàn tính, nhưng nàng biết rõ, trong việc ghi chép và quản lý sổ sách, dùng chữ Hán để biểu thị số vẫn kém tiện hơn nhiều so với dùng số Ả Rập. Vì vậy, nàng dạy Tô Bạch, mà đã dạy cho Tô Bạch thì tiện thể dạy luôn cả tiểu nhị Lôi Tử.
Dự tính của nàng là: Thời gian sắp tới quán rượu vẫn sẽ ế ẩm, khó thể khá hơn, nên nhân cơ hội này đào tạo Tô Bạch, chuẩn bị trong vòng ba tháng để hắn có thể tiếp quản việc trông coi cửa tiệm.
…
Đêm xuống, do nhà của Lôi Tử gần tiệm, nàng liền cho hắn về nghỉ sớm. Trong tiệm chỉ còn lại một mình Tô Bạch trông. Tô Liên Y ước chừng năm mươi đề toán cũng đủ khiến đệ đệ nàng bận rộn cả buổi, nên yên tâm rời tiệm, gọi xe quay về thôn Tô gia.
Ra ngoài vất vả đã lâu, lúc này, nàng chỉ muốn sớm trở về mái nhà thân thuộc, ấm áp, tĩnh lặng ấy của riêng nàng.